Chương 68
Sau khi nghe xong tất cả báo cáo, Bạch Thiên Ngụy gật đầu hài lòng. Rồi ngay sau đó ông quay sang hỏi con trai của mình:
"Thiệu Huy, con đã nắm rõ được tình hình rồi chứ?" Nghe Bạch Thiên Ngụy hỏi, Bạch Thiệu Huy nghiêm túc gật đầu biểu thị đã nắm hết tình hình.
"Bây giờ với tư cách là chủ tịch của Bạch thị, tôi ngày hôm nay xin thông cáo rằng bắt đầu kể từ bây giờ, Thiệu Huy sẽ chính thức thừa kế Bạch thị. Thiệu Huy bây giờ chính thức là Chủ tịch của Bạch thị, điều hành mọi hoạt động của Bạch thị. Còn Bạch Thiên Ngụy tôi sẽ quay về ở ẩn, là hậu trường cho lớp trẻ này. Còn giờ, Thiệu Huy sẽ tiếp tục điều hành cuộc họp. Không ai ý kiến chứ ?!"
Nhận được câu trả lời của con trai và cũng nhìn thấy khí thế tự tin của Thiệu Huy, ông cười hài lòng. Bạch Thiên Ngụy nhận thấy thời cơ thích hợp liền đứng dậy, nghiêm túc nhìn khắp một lượt những người trong cuộc họp, hữu lực đưa ra thông cáo.
Lời nói của Bạch Thiên Ngụy vừa dứt, căn phòng yên lặng vài giây rồi nhanh chóng bung nổ như ong vỡ tổ. Bọn họ đều nghĩ Bạch đại thiếu gia hôm nay đến chính là chỉ để đến làm việc học hỏi kinh nghiệm, nhưng không nghĩ đến sẽ có quyết định này. Bây giờ người này thật sự làm ở đây thậm chí là thừa kế điều hành Bạch thị, điều này sao có thể?! Đây là muốn phá sản hay gì? Bạch Thiệu Huy dù có ý nhưng chủ tịch sao có thể quyết định như vậy.
"Bạch tổng, điều này quyết định hiện tại là không thể nào! Ở thời điểm hiện tại nếu như giao cho Bạch thiếu chính là làm hại cho cả Bạch thị. Xin Bạch tổng thay đổi quyết định!" Dương Kinh Sơn một cổ đông đứng dậy nói. Bạch Thiên Ngụy là chủ tịch cũng nắm luôn chức Tổng Giám đốc nên gọi Bạch tổng cũng không hề sai. Nơi này là tài sản lớn nhất của Dương Kinh Sơn ông ta, nếu như Bạch thị thật sự rơi vào tay của Bạch thiếu 'đại hoàn khố' dẫn đến thua lỗ phá sản thì cả nhà ông cũng tiêu.
"Bạch tổng, tôi thì nghĩ nên cho Bạch thiếu làm việc một thời gian lấy kinh nghiệm đã rồi hãy chính thức đảm nhiệm. Vì hiện tại Bạch thị đang có một số dự án không thuận lợi nếu giao cho một người không có khinh nghiệm thì tổn thất của Bạch thị thật sự rất lớn." Một người khác lên tiếng, người này đã gắn bó với Bạch thị đã rất lâu, hiện cũng đã ở vị trí phó tổng, ông ta tên Mạc Hậu Tương, ông ấy là thật sự nghĩ cho Bạch thị.
"Nếu như Bạch thiếu gia thật sự muốn điều hành Bạch thị tôi xin rút cổ phần."
"Không thể để Bạch thiếu cậu ta điều hành Bạch thị được, khắp cả nước này ai không biết năng lực của cậu ta chứ, Bạch tổng ông muốn Bạch gia phá sản sao?! Bạch gia ông muốn phá sản cũng không cần kéo chúng tôi cùng đi với Bạch gia ông." Một tiếng nói phẫn nộ vang lên. Người này là Đường Kính Trọng là một trong những cổ đông lớn chỉ sau những thành viên của Bạch gia.
" Ý ông là gì đây, người thừa kế của Bạch gia không thể điều hành Bạch thị sao?!" Vương Yên nghe người này nói liền phẫn nộ. Mấy người này ăn no rồi liền muốn xua tay sao?!
"Bạch phu nhân nói đùa, người thừa kế Bạch gia tất nhiên sẽ thừa kế Bạch thị, chỉ có điều Bạch Thiệu Huy xứng đáng là người thừa kế sao?" Đường Kính Trọng khinh thường nói.
" Ông...! Nó có xứng đáng hay không cũng không cần một người ăn no rửng mỡ như ông Đường đây nói là được!" Vương Yên tức giận muốn nạt nộ liền nhận được sự ra hiệu của Bạch Thiên Ngụy liền im lặng. Bà châm biếm một câu rồi đi đến chỗ chồng mình, ánh mắt đều nói lên sự tức giận. Con trai của bà không phải cần một người dựa hơi như lão ta phán xét.
"Thiệu Huy, tiếp theo con liền giải quyết đi." Bạch Thiên Ngụy không quan tâm những ánh mắt khiển trách kia mà nói một câu sau đó đẩy ghế lui về sau an ủi vợ mình.
"Vâng, con sẽ không làm ba thất vọng." Bạch Thiệu Huy nhìn ba mình rồi nhìn đám người kia sau đó nhếch môi nói, một mặt tà khí của anh liền hiện ra. Đám người không hiểu vì sao lại rùng mình lạnh sống lưng.
" Vậy để tôi cho mọi người hiểu người thừa kế như tôi đây có xứng đáng hay không?" Anh vẫn nở nụ cười tà dị đó, mắt anh híp lại một đường, nhìn như thế nào cũng chính là nụ cười mang sự chết chóc. Câu nói vừa hạ xuống, Đặng Kiến Minh liền phát những tập tài liệu cho tất cả mọi người trong phòng họp. Bọn họ ngạc nhiên, không biết người này cất giữ cái gì trong hồ lô đây.
Sau khi tài liệu phát xong thì đám người nghi hoặc nhìn Bạch Thiệu Huy một chút rồi mở tài liệu ra xem. Đã không xem thì thôi, sau khi xem thì sắc mặt mọi người liền tái mét, thậm chí có người sắc mặt xanh xao không có sức sống, có người vẻ mặt vô cùng khó coi, đủ mọi màu sắc trên khuôn mặt bọn họ.
Sau một thời gian im lặng đọc tài liệu, liền có người đứng dậy tỏ vẻ bái phục và nguyện trung thành với Bạch tổng mới lên là Bạch Thiệu Huy, có người dẫn đầu liền kéo theo một đám người.
Quả thật lúc đầu khi cầm trên tay tài liệu này bọn họ có chút nghi hoặc không biết là vị tổng tài trẻ tuổi kia không biết ra chiêu gì, sau khi mở ra đọc bọn họ đều chuyển sắc mặt. Trong tài liệu ghi rõ điểm sai lầm khuyết điểm điểm mạnh của bọn họ, thậm chí có những câu phê bình bọn họ đến thậm tệ, nhưng càng đọc bọn họ càng trầm mê.
Làm lâu như vậy nhưng mà không phải cái gì bọn họ cũng biết, có rất nhiều cái bọn họ không biết, nếu có sai lầm có khi họ không phát hiện thậm chí bỏ qua. Bây giờ, những thứ đó đều được chỉ rõ tường tận thậm chí còn nhận được lời khuyên và chỉ dẫn. Đối với họ đó chính là tài liệu quý báu hơn bao giờ hết, những tài liệu với những dự án tỷ đô cũng không bằng vì tập tài liệu này, sau này chắc chắn sẽ kiếm ra nhiều hơn tiền hơn như thế nữa.
Cứ như vậy mà Bạch Thiệu Huy liền thu thập được hầu hết tất cả các nhân viên ở đây, và cũng sẵn tiện loại bỏ một số thành phần chuột gián lẩn quẩn trong Bạch thị. Đặng Kiến Minh bắt đầu gọi lên từng cái tên, và những ai bị gọi tên đều hiểu số phận của mình, đó chình là bị đuổi việc, cũng may Bạch Thiệu Huy không hề keo kiệt cho bọn họ đầy đủ tiền lương rồi cho bọn họ đi.
Đó chỉ là lang mang bên ngoài mà chưa phải nòng cốt. Trước khi anh bắt đầu bắt tay vào chỉnh lý lại đội ngũ nòng cốt thì anh đã ra lệnh cho những người đã không còn phận sự nữa đi ra ngoài làm việc. Đã quá giờ ăn trưa hẳn bọn họ cũng đã đói và anh luôn nhận mình là một ông chủ tốt nên không thể không lo cho sức khỏe của nhân viên được. Quả thật, lệnh vừa ra, vị tân Bạch tổng này liền nhận một trận hảo cảm.
"Thiệu Huy, con đã nắm rõ được tình hình rồi chứ?" Nghe Bạch Thiên Ngụy hỏi, Bạch Thiệu Huy nghiêm túc gật đầu biểu thị đã nắm hết tình hình.
"Bây giờ với tư cách là chủ tịch của Bạch thị, tôi ngày hôm nay xin thông cáo rằng bắt đầu kể từ bây giờ, Thiệu Huy sẽ chính thức thừa kế Bạch thị. Thiệu Huy bây giờ chính thức là Chủ tịch của Bạch thị, điều hành mọi hoạt động của Bạch thị. Còn Bạch Thiên Ngụy tôi sẽ quay về ở ẩn, là hậu trường cho lớp trẻ này. Còn giờ, Thiệu Huy sẽ tiếp tục điều hành cuộc họp. Không ai ý kiến chứ ?!"
Nhận được câu trả lời của con trai và cũng nhìn thấy khí thế tự tin của Thiệu Huy, ông cười hài lòng. Bạch Thiên Ngụy nhận thấy thời cơ thích hợp liền đứng dậy, nghiêm túc nhìn khắp một lượt những người trong cuộc họp, hữu lực đưa ra thông cáo.
Lời nói của Bạch Thiên Ngụy vừa dứt, căn phòng yên lặng vài giây rồi nhanh chóng bung nổ như ong vỡ tổ. Bọn họ đều nghĩ Bạch đại thiếu gia hôm nay đến chính là chỉ để đến làm việc học hỏi kinh nghiệm, nhưng không nghĩ đến sẽ có quyết định này. Bây giờ người này thật sự làm ở đây thậm chí là thừa kế điều hành Bạch thị, điều này sao có thể?! Đây là muốn phá sản hay gì? Bạch Thiệu Huy dù có ý nhưng chủ tịch sao có thể quyết định như vậy.
"Bạch tổng, điều này quyết định hiện tại là không thể nào! Ở thời điểm hiện tại nếu như giao cho Bạch thiếu chính là làm hại cho cả Bạch thị. Xin Bạch tổng thay đổi quyết định!" Dương Kinh Sơn một cổ đông đứng dậy nói. Bạch Thiên Ngụy là chủ tịch cũng nắm luôn chức Tổng Giám đốc nên gọi Bạch tổng cũng không hề sai. Nơi này là tài sản lớn nhất của Dương Kinh Sơn ông ta, nếu như Bạch thị thật sự rơi vào tay của Bạch thiếu 'đại hoàn khố' dẫn đến thua lỗ phá sản thì cả nhà ông cũng tiêu.
"Bạch tổng, tôi thì nghĩ nên cho Bạch thiếu làm việc một thời gian lấy kinh nghiệm đã rồi hãy chính thức đảm nhiệm. Vì hiện tại Bạch thị đang có một số dự án không thuận lợi nếu giao cho một người không có khinh nghiệm thì tổn thất của Bạch thị thật sự rất lớn." Một người khác lên tiếng, người này đã gắn bó với Bạch thị đã rất lâu, hiện cũng đã ở vị trí phó tổng, ông ta tên Mạc Hậu Tương, ông ấy là thật sự nghĩ cho Bạch thị.
"Nếu như Bạch thiếu gia thật sự muốn điều hành Bạch thị tôi xin rút cổ phần."
"Không thể để Bạch thiếu cậu ta điều hành Bạch thị được, khắp cả nước này ai không biết năng lực của cậu ta chứ, Bạch tổng ông muốn Bạch gia phá sản sao?! Bạch gia ông muốn phá sản cũng không cần kéo chúng tôi cùng đi với Bạch gia ông." Một tiếng nói phẫn nộ vang lên. Người này là Đường Kính Trọng là một trong những cổ đông lớn chỉ sau những thành viên của Bạch gia.
" Ý ông là gì đây, người thừa kế của Bạch gia không thể điều hành Bạch thị sao?!" Vương Yên nghe người này nói liền phẫn nộ. Mấy người này ăn no rồi liền muốn xua tay sao?!
"Bạch phu nhân nói đùa, người thừa kế Bạch gia tất nhiên sẽ thừa kế Bạch thị, chỉ có điều Bạch Thiệu Huy xứng đáng là người thừa kế sao?" Đường Kính Trọng khinh thường nói.
" Ông...! Nó có xứng đáng hay không cũng không cần một người ăn no rửng mỡ như ông Đường đây nói là được!" Vương Yên tức giận muốn nạt nộ liền nhận được sự ra hiệu của Bạch Thiên Ngụy liền im lặng. Bà châm biếm một câu rồi đi đến chỗ chồng mình, ánh mắt đều nói lên sự tức giận. Con trai của bà không phải cần một người dựa hơi như lão ta phán xét.
"Thiệu Huy, tiếp theo con liền giải quyết đi." Bạch Thiên Ngụy không quan tâm những ánh mắt khiển trách kia mà nói một câu sau đó đẩy ghế lui về sau an ủi vợ mình.
"Vâng, con sẽ không làm ba thất vọng." Bạch Thiệu Huy nhìn ba mình rồi nhìn đám người kia sau đó nhếch môi nói, một mặt tà khí của anh liền hiện ra. Đám người không hiểu vì sao lại rùng mình lạnh sống lưng.
" Vậy để tôi cho mọi người hiểu người thừa kế như tôi đây có xứng đáng hay không?" Anh vẫn nở nụ cười tà dị đó, mắt anh híp lại một đường, nhìn như thế nào cũng chính là nụ cười mang sự chết chóc. Câu nói vừa hạ xuống, Đặng Kiến Minh liền phát những tập tài liệu cho tất cả mọi người trong phòng họp. Bọn họ ngạc nhiên, không biết người này cất giữ cái gì trong hồ lô đây.
Sau khi tài liệu phát xong thì đám người nghi hoặc nhìn Bạch Thiệu Huy một chút rồi mở tài liệu ra xem. Đã không xem thì thôi, sau khi xem thì sắc mặt mọi người liền tái mét, thậm chí có người sắc mặt xanh xao không có sức sống, có người vẻ mặt vô cùng khó coi, đủ mọi màu sắc trên khuôn mặt bọn họ.
Sau một thời gian im lặng đọc tài liệu, liền có người đứng dậy tỏ vẻ bái phục và nguyện trung thành với Bạch tổng mới lên là Bạch Thiệu Huy, có người dẫn đầu liền kéo theo một đám người.
Quả thật lúc đầu khi cầm trên tay tài liệu này bọn họ có chút nghi hoặc không biết là vị tổng tài trẻ tuổi kia không biết ra chiêu gì, sau khi mở ra đọc bọn họ đều chuyển sắc mặt. Trong tài liệu ghi rõ điểm sai lầm khuyết điểm điểm mạnh của bọn họ, thậm chí có những câu phê bình bọn họ đến thậm tệ, nhưng càng đọc bọn họ càng trầm mê.
Làm lâu như vậy nhưng mà không phải cái gì bọn họ cũng biết, có rất nhiều cái bọn họ không biết, nếu có sai lầm có khi họ không phát hiện thậm chí bỏ qua. Bây giờ, những thứ đó đều được chỉ rõ tường tận thậm chí còn nhận được lời khuyên và chỉ dẫn. Đối với họ đó chính là tài liệu quý báu hơn bao giờ hết, những tài liệu với những dự án tỷ đô cũng không bằng vì tập tài liệu này, sau này chắc chắn sẽ kiếm ra nhiều hơn tiền hơn như thế nữa.
Cứ như vậy mà Bạch Thiệu Huy liền thu thập được hầu hết tất cả các nhân viên ở đây, và cũng sẵn tiện loại bỏ một số thành phần chuột gián lẩn quẩn trong Bạch thị. Đặng Kiến Minh bắt đầu gọi lên từng cái tên, và những ai bị gọi tên đều hiểu số phận của mình, đó chình là bị đuổi việc, cũng may Bạch Thiệu Huy không hề keo kiệt cho bọn họ đầy đủ tiền lương rồi cho bọn họ đi.
Đó chỉ là lang mang bên ngoài mà chưa phải nòng cốt. Trước khi anh bắt đầu bắt tay vào chỉnh lý lại đội ngũ nòng cốt thì anh đã ra lệnh cho những người đã không còn phận sự nữa đi ra ngoài làm việc. Đã quá giờ ăn trưa hẳn bọn họ cũng đã đói và anh luôn nhận mình là một ông chủ tốt nên không thể không lo cho sức khỏe của nhân viên được. Quả thật, lệnh vừa ra, vị tân Bạch tổng này liền nhận một trận hảo cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất