Trở Về Năm 80, Tái Giá Quan Quân, Giúp Chồng Làm Giàu!!
Chương 14:
Hứa Kiến Trung nghe xong, ông ấy hít sâu một hơi, mới nhịn được không ra tay đánh người trước mặt nhiều người như vậy.
Ông nói với Tiểu Lý và Tiểu La: "Còng tay Lý Tự Lập và Tiếu Lan lại, đưa về cục cảnh sát thẩm vấn, Tiểu Lý, cô là đồng chí nữ, bây giờ đi cùng đồng chí Tống Duệ Nguyệt đến bệnh viện, nhờ bác sĩ khám toàn diện lại một lần nữa, đồng thời băng bó vết thương trên đầu. Cô tạm ứng tiền trước, sau về tìm tôi báo cáo chi phí."
Ông ấy lại nhìn về phía Chu Văn Phi nói: "Chủ nhiệm Chu, những việc tiếp theo, chắc là ông đã biết phải xử lý thế nào rồi."
Chu Văn Phi lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục gật đầu.
Cuối cùng, ông ấy lại nói với Tống Duệ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, là lỗi của chú Hứa, chú xin lỗi cháu, cũng phụ lòng tin tưởng và ủy thác của ông ngoại cháu, cháu yên tâm, hôm nay chuyện này, chú sẽ trả lại công bằng cho cháu. Sau này có chuyện gì, cứ trực tiếp đến cục cảnh sát tìm chú."
Tống Duệ Nguyệt lắc đầu: "Chú Hứa, chuyện này không trách chú được, chính là ông ngoại cháu, năm đó chắc cũng không ngờ rằng đồ đệ mà ông ấy tin tưởng nhất lại là loại người tham lam như vậy."
Nhưng Hứa Kiến Trung biết, cô đang an ủi mình, vì lỗi của mình mà khiến cô những năm qua phải chịu đủ mọi sự ngược đãi ức hiếp, nếu hôm nay không xử lý tốt chuyện này thì sau này, ông ấy cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại Lão Cố nữa.
Bên này, Lý Tự Lập thấy còng tay sắp còng vào tay mình, liền túm lấy Tiếu Lan, hạ giọng nghiến răng nói: "Nhanh nói những chuyện này đều là do một mình bà làm, không liên quan gì đến tôi."
Tiếu Lan cũng sợ, nghe Lý Tự Lập nói vậy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nhưng Lý Tự Lập nào còn quan tâm đến nhiều như vậy, tiếp tục hạ giọng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ: "Nghĩ đến con cái của chúng ta, nếu tôi vào tù, chúng cũng sẽ bị người ta coi thường, bị bắt nạt, chỉ cần tôi ở ngoài, mới có cơ hội cứu bà ra, hiểu chưa?"
Tiếu Lan tuy rằng đối xử tàn nhẫn với Tống Duệ Nguyệt nhưng cũng thật lòng thương yêu hai đứa con của mình, nghe Lý Tự Lập nói vậy, bà ta lập tức hiểu ra, sau đó cứng cổ nói:
"Đều là tôi làm, những vết thương trên người nó đều là do tôi đánh, không liên quan đến chồng tôi. Các người muốn bắt thì bắt tôi, đừng hòng đổ tội lên đầu chồng tôi."
"Cục trưởng Hứa, ông nghe thấy chưa? Tiếu Lan đã thừa nhận rồi, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, các người không thể bắt tôi." Lý Tự Lập cười, vẻ mặt đắc ý.
Ông nói với Tiểu Lý và Tiểu La: "Còng tay Lý Tự Lập và Tiếu Lan lại, đưa về cục cảnh sát thẩm vấn, Tiểu Lý, cô là đồng chí nữ, bây giờ đi cùng đồng chí Tống Duệ Nguyệt đến bệnh viện, nhờ bác sĩ khám toàn diện lại một lần nữa, đồng thời băng bó vết thương trên đầu. Cô tạm ứng tiền trước, sau về tìm tôi báo cáo chi phí."
Ông ấy lại nhìn về phía Chu Văn Phi nói: "Chủ nhiệm Chu, những việc tiếp theo, chắc là ông đã biết phải xử lý thế nào rồi."
Chu Văn Phi lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục gật đầu.
Cuối cùng, ông ấy lại nói với Tống Duệ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, là lỗi của chú Hứa, chú xin lỗi cháu, cũng phụ lòng tin tưởng và ủy thác của ông ngoại cháu, cháu yên tâm, hôm nay chuyện này, chú sẽ trả lại công bằng cho cháu. Sau này có chuyện gì, cứ trực tiếp đến cục cảnh sát tìm chú."
Tống Duệ Nguyệt lắc đầu: "Chú Hứa, chuyện này không trách chú được, chính là ông ngoại cháu, năm đó chắc cũng không ngờ rằng đồ đệ mà ông ấy tin tưởng nhất lại là loại người tham lam như vậy."
Nhưng Hứa Kiến Trung biết, cô đang an ủi mình, vì lỗi của mình mà khiến cô những năm qua phải chịu đủ mọi sự ngược đãi ức hiếp, nếu hôm nay không xử lý tốt chuyện này thì sau này, ông ấy cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại Lão Cố nữa.
Bên này, Lý Tự Lập thấy còng tay sắp còng vào tay mình, liền túm lấy Tiếu Lan, hạ giọng nghiến răng nói: "Nhanh nói những chuyện này đều là do một mình bà làm, không liên quan gì đến tôi."
Tiếu Lan cũng sợ, nghe Lý Tự Lập nói vậy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nhưng Lý Tự Lập nào còn quan tâm đến nhiều như vậy, tiếp tục hạ giọng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ: "Nghĩ đến con cái của chúng ta, nếu tôi vào tù, chúng cũng sẽ bị người ta coi thường, bị bắt nạt, chỉ cần tôi ở ngoài, mới có cơ hội cứu bà ra, hiểu chưa?"
Tiếu Lan tuy rằng đối xử tàn nhẫn với Tống Duệ Nguyệt nhưng cũng thật lòng thương yêu hai đứa con của mình, nghe Lý Tự Lập nói vậy, bà ta lập tức hiểu ra, sau đó cứng cổ nói:
"Đều là tôi làm, những vết thương trên người nó đều là do tôi đánh, không liên quan đến chồng tôi. Các người muốn bắt thì bắt tôi, đừng hòng đổ tội lên đầu chồng tôi."
"Cục trưởng Hứa, ông nghe thấy chưa? Tiếu Lan đã thừa nhận rồi, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, các người không thể bắt tôi." Lý Tự Lập cười, vẻ mặt đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất