Trở Về Năm 80, Tái Giá Quan Quân, Giúp Chồng Làm Giàu!!

Chương 32:

Trước Sau
Cô nhận lấy xem, rất nhanh mắt cô sáng lên.

"Chị, em xin đi đảo Nam Châu được không?"

Đường Hồng Hà nhìn cô như nhìn người ngốc: "Đi đảo Nam Châu? Em chắc chứ?"

Đó là một nơi quỷ quái mà mười chín người thì mười tám người không muốn đến, nơi đó rắn rết chuột kiến đặc biệt nhiều và đặc biệt to, chỉ cần một cơn bão đi qua, mái nhà có thể bị lật tung, muốn ăn một miếng rau xanh cũng khó, vật tư còn thiếu thốn hơn cả Chương Thành của bọn họ, đàn ông ở đó còn không coi phụ nữ ra gì, nói chung là một nơi gian khổ và lạc hậu.

"Đông Bắc thu hoạch lương thực tốt, lại nhiều lâm sản, sao em không chọn?"

"Đất nước mình, nơi nào cũng tốt. Nhưng em đặc biệt sợ lạnh, đảo Nam Châu ấm áp, hơn nữa, em có một người họ hàng cũng ở đó, đến còn có người giúp đỡ."

Cô nhớ chú Hứa từng nói, thầy giáo cũ của bố mẹ, một trong ba người làm chứng do ông ngoại nhờ vả là La Khang Bình, ông La bị đày xuống một ngôi làng nào đó ở Nam đảo.

Nếu cô cũng có thể đến Nam đảo, tiện thể có thể tìm ông La.

Đường Hồng Hà nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, lấy tờ khai đưa cho cô điền, lại đóng dấu, nói với cô rằng đợt thanh niên trí thức đi Nam đảo này sẽ khởi hành vào ngày mười sáu tháng giêng, đến lúc đó ủy ban khu phố và phường sẽ thống nhất mua vé tàu, sẽ có người đưa họ đến đó.

Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, sau đó bật cười.

Kiếp trước, cô và Trương Dục Sơ đã đăng ký kết hôn vào ngày mười sáu tháng giêng, kiếp này, cô lại đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức vào ngày mười sáu tháng giêng.



Hai lựa chọn khác nhau, chắc chắn sẽ là hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau.

Kiếp này, cô nhất định phải sống thật rực rỡ, không phụ lòng ông ngoại đã tận tâm tận lực sắp xếp mọi thứ cho cô, chỉ cần không làm chuyện ngu ngốc, không để người khác bắt nạt, nhất định có thể sống hạnh phúc.

Ra khỏi ủy ban khu phố, Tống Duệ Nguyệt đột nhiên cảm thấy đói bụng, từ sáng đến giờ, cô chỉ ăn một quả táo lấy từ không gian, đang định đến nhà hàng quốc doanh ăn chút gì đó thì thấy có một người đứng ở phố đối diện, khoảnh khắc đó, cô chỉ thấy mọi tâm trạng tốt đẹp đều tan biến hết.

Người đối diện hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, nhe hàm răng trắng toét, cười như điên như dại, sau đó, nhanh chóng chạy về phía cô.

Tống Duệ Nguyệt: ... Ngứa tay rồi!

Cô bắt đầu tìm gậy, không tìm thấy nhưng thấy trước cửa có một nửa viên gạch chặn cửa bị vứt đi.

Cô nhặt lên, thấy Lâu Dương Vân sắp xông đến trước mặt thì giơ viên gạch lên, vẻ mặt hung dữ đe dọa: "Tiến thêm bước nữa là tôi đập chết anh."

Trong ấn tượng của Lâu Dương Vân, Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn là kiểu người bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng, lúc này lại lộ ra vẻ hung dữ như vậy, nhất thời cũng bị chấn động, vội vàng dừng bước.

Đợi gã đứng vững, nhìn về phía Tống Duệ Nguyệt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và si mê.

Mới mấy ngày không gặp, sao cô lại đột nhiên trở nên xinh đẹp hơn thế? Dưới ánh nắng, cả người cô tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt, làn da trắng như sứ không nhìn thấy một chút tì vết nào, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc, tuy mặt lộ vẻ hung dữ nhưng lại sinh động và hoạt bát, lại không khiến người ta tức giận chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau