Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 106: Thay đổi và dự tính
Vương Thục Mai nhìn thấy khuê nữ nhà mình đã trở lại, nhưng không phát hiện thấy Vượng Tài đâu, còn quay sang hỏi nàng một câu. Phó Diễm mỉm cười, nói Vượng Tài đã chạy theo một con mèo hoang nhỏ đi chơi rồi, khả năng không lâu nữa sẽ dẫn cả tức phụ của nó trở về.
“Vậy a! Con mèo kia tính tình cũng thực tốt, ta nhìn trong tất cả mấy con mèo này của chúng ta, duy chỉ Vượng Tài là có linh tính nhất, có nó ở đây thì trong phạm vi mười dặm quanh nhà phỏng chừng sẽ không có con chuột nào dám bén bảng đến. Cho dù có sinh thêm mấy con mèo nhỏ thì nó cũng có thể tự mình nuôi sống.”
Vương Thục Mai vui mừng lên tiếng.
“Nếu lại có thêm mấy con mèo con nữa, thì cá trong ao của ta cũng còn rất nhiều, thoải mái cho chúng nó ăn.”
Phó Diễm đang nói đến chính là hồ nước trong không gian của nàng, thời điểm Vương Thục Mai ra tháng (hết tháng ở cữ), Phó Diễm từng mang nàng theo vào một lần, để nàng dùng linh tuyền tắm rửa, tẩy sạch thân thể, cho nên hiện tại Vương Thục Mai khôi phục cực kì tốt, nhìn khí sắc so với trước kia lại càng có vẻ tươi trẻ, rực rỡ hơn.
Mấy năm nay trong nhà cũng không còn thiếu thốn tiền bạc, thường xuyên mua thêm nhiều loại thức ăn ngon về để cải thiện bữa ăn hàng ngày. Không riêng Vương Thục Mai trẻ ra, Phó Diễm hiện giờ cũng đã thỏa nguyện, cao đến một mét bảy. So với trước đây cao lên tận hơn mười cm. Phó Đại Ny cũng không chịu kém cạnh, từ sau khi ly hôn rồi chuyển về sống cùng với vợ chồng đại ca nhà mình, nàng càng ngày càng đẹp mắt, thân hình không mập mà cũng không quá gầy, nhìn thực cân xứng, hơn nữa nàng có mắt thẩm mỹ, biết phối hợp các loại trang phục với nhiều kiểu dáng mới lạ, tạo cho mình một phong vị đặc biệt, hệt như một mỹ nhân mang hơi hướng cổ điển, nhược điểm duy nhất vẫn còn đó chính là tính cách hay ngại ngùng, nhất là trước mặt người lạ.
Phó Vi cùng Phó Dung cũng không thấp, cái này có lẽ là hưởng sái hào quang, gen trội của Phó gia. Phó Sâm thì một mạch trổ mã không ngừng, đã cao đến mét tám mươi sáu, quần áo cứ hai ba tháng là lại phải thay mới vài bộ thì mới có thể mặc vừa người. Phó Miểu thì nhìn có vẻ như là người ít biến hóa nhất, thay đổi của nàng chủ yếu là nội hàm bên trong, làn da trắng mịn, thân hình cao gầy, vẻ kiều diễm phô bày toàn bộ, muốn che dấu cũng không được, bà mối mười dặm tám thôn xung quanh đều lũ lượt tìm đến tận cửa để cầu thân. Cũng may, Vương Thục Mai nhanh trí, lấy lý do tuổi nàng còn nhỏ mới có thể tống tiễn bọn họ đi. Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Vương Thục Mai đã sớm có nhân tuyển ưng ý cho nữ nhi nhà mình, đó chính là Tống Quân An.
Nàng hiểu rõ gia cảnh nhà hắn, lại tận mắt nhìn thấy hắn lớn lên, hắn cũng không có thói hư tật xấu gì cả, tấm lòng người mẹ ai cũng như vậy cả, trong mắt lúc nào cũng đều là khuê nữ nhà mình trên hết. Thời điểm lúc trước còn đang mang thai, Vương Thục Mai có chút nhìn không rõ, là bởi vì không nghĩ đến chuyện này, nhưng sau này qua thời gian dài theo dõi thì còn có gì không rõ nữa? Chẳng qua việc này ngàn lần không thể sốt ruột, nhìn bộ dáng tưng tửng như tiểu hài tử của Phó Sâm cùng Phó Miểu y như nhau, chắc là vẫn không có thông suốt.
“Nương! Nhị ca cùng tỷ tỷ lại chạy đi đâu rồi?“.
Phó Diễm không thấy huynh tỷ nhà mình đâu thì quay sang hỏi.
“Hai người bọn hắn đi giúp cha ngươi làm việc ở trong đội sản xuất, tranh thủ kiếm thêm một ít công điểm. Hiện tại không thể thi đại học, cho dù muốn đi học tiếp thì cũng không có chỗ nào dạy nữa cả. Trong thôn quả thật còn có một cái danh ngạch đề cử vào thẳng đại học trong thành phố nhưng hẳn là sẽ không tới phiên hai người bọn hắn. Trước mắt chỉ có thể để bọn hắn tạm thời đến đội sản xuất tìm việc gì đó để làm, qua một hai năm nữa, đến lúc đó liền nhờ tiểu thúc ngươi nhìn thử xem, nếu bên kia có cơ hội thì để bọn hắn đi làm công nhân cũng không tồi. Thành đại ca của ngươi đã nói qua với ta, hai người bọn hắn tốt nghiệp xong, sẽ để một người đi cai quản nông cụ, còn một người sẽ đảm nhiệm vị trí kế toán. Ta đã đáp ứng hắn rồi. Tỷ ngươi xem ra còn muốn đi tranh thủ danh ngạch đề cử để đi học, nhưng là không có biện pháp. Cha ngươi cũng không phải là thôn trưởng mà có thể quyết định chuyện này được.”
Vương Thục Mai một bên nấu cơm, một bên vừa kể lại sự tình mấy ngày nay cho nàng nghe. Nói tới đây, Phó Diễm mới nhớ tới, thời điểm hiện tại vẫn còn lưu hành chế độ đề cử danh ngạch đi học trên thành phố, danh ngạch này sẽ do hội đồng trong công xã dựa vào thành quả lao động của những cá nhân đã tốt nghiệp trung học trong đội sản xuất để đưa ra, gọi là nông binh đại học. Nhưng là Phó Diễm cũng không nghĩ sẽ để huynh tỷ nhà mình đi tranh thủ cơ hội này. Cho dù không đi làm công nhân, thì trong nhà cũng sẽ không thiếu tiền. Nếu nàng nhớ không lầm, trong năm nay, muộn nhất là đầu năm sau, chế độ khoa khảo thi đại học sẽ sớm được khôi phục lại. Cho nên, chính mình trước tiên vẫn là nói cho hai người bọn họ biết, không thể buông thả những kiến thức học ở trung học. Trồng trọt thì cứ trồng trọt, ít nhất vẫn có thời gian đọc sách để ôn tập thêm. Đây là việc không thể chậm trễ, đêm nay phải nói luôn cho cả nhà.
“Nương! Buổi tối ta có chuyện cần nói với mọi người, lần trước Bạch Mặc Thần gửi thư đã kể cho ta nghe một chuyện cực kì quan trọng, ta còn chưa kịp nói cho nhị ca cùng tỷ tỷ. Chờ tối nay ăn cơm ta sẽ nói.”
Phó Diễm ngay cả lấy cớ cũng đều đã chuẩn bị sẵn, cứ bảo là Bạch Mặc Thần nói cho nàng là được. Gần đây chính sách của nhà nước liên tục thay đổi, thanh niên trí thức các nơi khác cũng bắt đầu xôn xao. Ngay cả những thanh niên được cử về thôn An Bình cũng đều xao động một đoạn thời gian, sau khi bị thôn trưởng cùng Thành đại ca liên thủ áp chế thì chuyện này mới dần dần chìm xuống.
Sau bức thư lần đó của Bạch Mặc Thần, nàng và hắn liền có thói quen duy trì mỗi tháng một phong thư. Bạch Mặc Thần hiện tại đã là tiểu đội trưởng của bộ đội đặc chủng, cũng trải qua mấy lần vào sinh ra tử. Phó Diễm tính nhẩm, tháng này có lẽ nên gửi thêm cho hắn một lá bình an phù nữa, lần trước trong lúc chấp hành nhiệm vụ, thiếu chút nữa hắn đã bị nổ chết. May mắn bên người có mang theo lá bình an phù kia của nàng tặng thì mới may mắn, tránh thoát được một kiếp, chỉ bị thương ở cánh tay, dù vậy, hắn vẫn phải nằm bệnh viện điều trị gần hai tháng mới có thể hồi phục lại. Nếu không có Phó Diễm, Bạch Mặc Thần không biết đã chết mấy lần rồi, bởi vì hắn thường xuyên đi huấn luyện ở khắp mọi nơi, cho nên mỗi khi chuyển chỗ, hắn đều sẽ viết thư cũng như gửi một ít đặc sản địa phương ở đó cho nàng. Hơn một năm nay, người Phó gia có thể nói là đã được thưởng thức hầu hết tất cả các loại đặc sản ở đại giang nam bắc.
Phó Hâm tại bộ đội cũng phát triển cực kì thuận lợi, hiện giờ đang là trung đội trưởng. Trong bức thư lần trước, hắn có nói qua, ba tháng nữa, khi đến mùa hè, hắn có thể trở về thăm nhà. Nghe nói Lý Thiên Tứ cũng lập công, khiến mọi người nhận được tin đều thật sự quá phấn khởi. Cha hắn lần trước còn đến tận nhà để cảm tạ Phó Diễm, nói là do bình an phù của nàng đã cứu hắn một mạng.
“Cha mẹ! Đêm nay Trịnh Minh hắn nói sẽ tới đây. Phỏng chừng bên Trương Vĩ có chuyện gì đó phát sinh.”
“Chắc là hỏi thời gian xuất rượu của chúng ta đấy, tiểu tử Trương Vĩ này rất có bản lĩnh kiếm tiền. Lần trước gặp cha của hắn, hắn còn nói muốn cảm ơn ta. May mắn có ngươi thường xuyên dặn dò hắn, bằng không tiểu tử này gặp ai cũng sẽ đều đẩy mạnh tiêu thụ mất haha!“.
Phó Đại Dũng vừa nói, hai mắt vừa tràn đầy ý cười, hiển nhiên hắn thực sự rất thích Trương Vĩ, đúng là con rể tốt trong mắt cha vợ, không sai, Phó Đại Dũng cũng xem trọng một người, muốn hắn trở thành con rể nhà mình, chính là Trương Vĩ. Hiển nhiên hai vợ chồng lão Phó chưa từng câu thông vấn đề này với nhau, mỗi người coi trọng một người thanh niên khác nhau, tính làm mai cho con gái lớn nhà mình, nghe có vẻ hơi đau đầu. Phó Diễm đều đem tâm tư của cha mẹ mình nhìn minh bạch, chỉ có tỷ tỷ nàng ngốc nghếch không hay mà thôi. Cùng Tống Quân An giống như bạn hữu, cùng Trương Vĩ lại như là huynh đệ. Nếu để cho nàng chọn, tâm tư này của cả hai vợ chồng Phó Đại Dũng sẽ đều thất bại.
Phó Diễm đã sớm nhìn qua giúp Phó Sâm cùng Phó Miểu, hôn kì của Phó Sâm xa xôi vô cùng, còn chưa nhìn rõ, đào hoa của Phó Miểu lại không nằm ở thôn An Bình, tương lai hai người bọn họ cũng sẽ không phải là an bài ở nơi đây.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, Trịnh Minh tươi cười mở cửa bước vào. Trên tay còn cầm thêm một con gà mái.
“Thúc! Thím! Hôm nay ta mặt dày đến cọ bữa cơm, không biết mang cái gì, thôi thì có con gà mẹ này, đã nuôi được ba năm, ngày mai là sinh nhật của Phó Nghiêu, ta mang đến con như thêm chút đồ ăn cho mọi người.”
“Ngươi... đứa nhỏ này, trong nhà thím còn thiếu một chén cơm của ngươi hay sao? Đi mau, đi vào trong nhà mà ngồi nói chuyện.”
Vương Thục Mai đưa mắt trừng hắn một cái, miệng thì tươi cười không ngớt, trực tiếp bảo hắn đi vào trong nhà.
“Thím à ta không làm phiền ngươi nữa. Ngươi đi xem hài tử quan trọng hơn, cứ kệ ta, để ta đến phòng bếp xem có hỗ trợ được gì không. Ta cũng có việc cần tìm Phó Diễm.”
Trịnh Minh nói xong trực tiếp đi sang hướng phòng bếp, quen thuộc xách cả con gà trong tay, đem úp vào cái lồng đặt bên cạnh cửa.
“Cô cô! Ta có mang đến con gà mẹ, ngươi đem hầm để bồi bổ cho mọi người đi.”
Trịnh Minh cùng mấy người Phó gia hàn huyên một lát, sau đó cùng Phó Diễm đi đến thư phòng của nàng.
“Hôm nay sao lại khách khí như vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?“.
Phó Diễm đưa mắt nhìn Trịnh Minh, cười không nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu cả.
“Hì hì...Đây không phải là vì Xuân Vũ mang thai, ta đến cầu một lá phù hay sao? Ngươi thử tính giúp ta xem liệu có phải là khuê nữ hay không?“.
Trịnh Minh vừa cười vừa xoa xoa tay nói.
“Khách khí gì chứ, con nào mà chẳng phải là con của ngươi? Ta sớm chuẩn bị tốt đây rồi. Một tháng trước đã vẽ xong, vẫn đang chờ ngươi tới lấy đây. Đây là an thai phù. Chờ bảy tháng sau ta lại cho ngươi thêm một lá thuận sinh phù nữa.”
Phó Diễm lật tay một cái, đưa lá bùa cho hắn.
“Tốt tốt.. vậy ta đây xin cám ơn.”
Trịnh Minh cẩn thận đặt lá bùa lên trên bàn sau đó mới bắt đầu nói chính sự.
“Bên kia Trương Vĩ nói, rượu chỗ hắn không còn nhiều, có thể bắt đầu xuất xưởng tiếp. Lần này ngoài số lượng bình an phù quy định còn có thêm một đơn đặt hàng thuận sinh phù số lượng rất lớn, tổng cộng cần năm lá.”
Trịnh Minh hơn một năm nay đảm nhiệm rất tốt vị trí trung gian cho nàng và Trương Vĩ.
“Hảo! Thứ hai tan học ngươi tới lấy. Ta sẽ ở cổng trường chờ ngươi. Ngươi còn có chuyện gì không?“.
Phó Diễm sớm đã nhìn ra, Trịnh Minh còn có việc.
“Trịnh Trí tìm được ta, hắn nói hắn muốn gặp gỡ vị đại sư sau lưng của ta. Hắn có việc muốn nhờ ngươi.”
Vẻ mặt Trịnh Minh hơi có chút rối rắm, Phó Diễm nhìn hắn, tính cả lần này, Trịnh Trí đã đến tìm Trịnh Minh tổng cộng ba lần, Phó Diễm đều cự tuyệt. Nếu kéo dài, chắc chắn với bản lĩnh của mình thì Trịnh Trí sớm muộn cũng có thể điều tra ra là nàng, không, hiện tại có lẽ hắn đã biết Phó Diễm chính là đại sư đứng sau Trịnh Minh rồi cũng nên. Phó Diễm nhanh chóng suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, vẫn là gặp hắn một lần để xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Những chương về sau mình xem qua đều khá là dài, dự tính mỗi ngày một chương thì hơi có vẻ ăn không tiêu, nếu rảnh mình sẽ cố gắng, còn nếu không chắc phải 2-3 ngày một chương, hiccc.
“Vậy a! Con mèo kia tính tình cũng thực tốt, ta nhìn trong tất cả mấy con mèo này của chúng ta, duy chỉ Vượng Tài là có linh tính nhất, có nó ở đây thì trong phạm vi mười dặm quanh nhà phỏng chừng sẽ không có con chuột nào dám bén bảng đến. Cho dù có sinh thêm mấy con mèo nhỏ thì nó cũng có thể tự mình nuôi sống.”
Vương Thục Mai vui mừng lên tiếng.
“Nếu lại có thêm mấy con mèo con nữa, thì cá trong ao của ta cũng còn rất nhiều, thoải mái cho chúng nó ăn.”
Phó Diễm đang nói đến chính là hồ nước trong không gian của nàng, thời điểm Vương Thục Mai ra tháng (hết tháng ở cữ), Phó Diễm từng mang nàng theo vào một lần, để nàng dùng linh tuyền tắm rửa, tẩy sạch thân thể, cho nên hiện tại Vương Thục Mai khôi phục cực kì tốt, nhìn khí sắc so với trước kia lại càng có vẻ tươi trẻ, rực rỡ hơn.
Mấy năm nay trong nhà cũng không còn thiếu thốn tiền bạc, thường xuyên mua thêm nhiều loại thức ăn ngon về để cải thiện bữa ăn hàng ngày. Không riêng Vương Thục Mai trẻ ra, Phó Diễm hiện giờ cũng đã thỏa nguyện, cao đến một mét bảy. So với trước đây cao lên tận hơn mười cm. Phó Đại Ny cũng không chịu kém cạnh, từ sau khi ly hôn rồi chuyển về sống cùng với vợ chồng đại ca nhà mình, nàng càng ngày càng đẹp mắt, thân hình không mập mà cũng không quá gầy, nhìn thực cân xứng, hơn nữa nàng có mắt thẩm mỹ, biết phối hợp các loại trang phục với nhiều kiểu dáng mới lạ, tạo cho mình một phong vị đặc biệt, hệt như một mỹ nhân mang hơi hướng cổ điển, nhược điểm duy nhất vẫn còn đó chính là tính cách hay ngại ngùng, nhất là trước mặt người lạ.
Phó Vi cùng Phó Dung cũng không thấp, cái này có lẽ là hưởng sái hào quang, gen trội của Phó gia. Phó Sâm thì một mạch trổ mã không ngừng, đã cao đến mét tám mươi sáu, quần áo cứ hai ba tháng là lại phải thay mới vài bộ thì mới có thể mặc vừa người. Phó Miểu thì nhìn có vẻ như là người ít biến hóa nhất, thay đổi của nàng chủ yếu là nội hàm bên trong, làn da trắng mịn, thân hình cao gầy, vẻ kiều diễm phô bày toàn bộ, muốn che dấu cũng không được, bà mối mười dặm tám thôn xung quanh đều lũ lượt tìm đến tận cửa để cầu thân. Cũng may, Vương Thục Mai nhanh trí, lấy lý do tuổi nàng còn nhỏ mới có thể tống tiễn bọn họ đi. Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Vương Thục Mai đã sớm có nhân tuyển ưng ý cho nữ nhi nhà mình, đó chính là Tống Quân An.
Nàng hiểu rõ gia cảnh nhà hắn, lại tận mắt nhìn thấy hắn lớn lên, hắn cũng không có thói hư tật xấu gì cả, tấm lòng người mẹ ai cũng như vậy cả, trong mắt lúc nào cũng đều là khuê nữ nhà mình trên hết. Thời điểm lúc trước còn đang mang thai, Vương Thục Mai có chút nhìn không rõ, là bởi vì không nghĩ đến chuyện này, nhưng sau này qua thời gian dài theo dõi thì còn có gì không rõ nữa? Chẳng qua việc này ngàn lần không thể sốt ruột, nhìn bộ dáng tưng tửng như tiểu hài tử của Phó Sâm cùng Phó Miểu y như nhau, chắc là vẫn không có thông suốt.
“Nương! Nhị ca cùng tỷ tỷ lại chạy đi đâu rồi?“.
Phó Diễm không thấy huynh tỷ nhà mình đâu thì quay sang hỏi.
“Hai người bọn hắn đi giúp cha ngươi làm việc ở trong đội sản xuất, tranh thủ kiếm thêm một ít công điểm. Hiện tại không thể thi đại học, cho dù muốn đi học tiếp thì cũng không có chỗ nào dạy nữa cả. Trong thôn quả thật còn có một cái danh ngạch đề cử vào thẳng đại học trong thành phố nhưng hẳn là sẽ không tới phiên hai người bọn hắn. Trước mắt chỉ có thể để bọn hắn tạm thời đến đội sản xuất tìm việc gì đó để làm, qua một hai năm nữa, đến lúc đó liền nhờ tiểu thúc ngươi nhìn thử xem, nếu bên kia có cơ hội thì để bọn hắn đi làm công nhân cũng không tồi. Thành đại ca của ngươi đã nói qua với ta, hai người bọn hắn tốt nghiệp xong, sẽ để một người đi cai quản nông cụ, còn một người sẽ đảm nhiệm vị trí kế toán. Ta đã đáp ứng hắn rồi. Tỷ ngươi xem ra còn muốn đi tranh thủ danh ngạch đề cử để đi học, nhưng là không có biện pháp. Cha ngươi cũng không phải là thôn trưởng mà có thể quyết định chuyện này được.”
Vương Thục Mai một bên nấu cơm, một bên vừa kể lại sự tình mấy ngày nay cho nàng nghe. Nói tới đây, Phó Diễm mới nhớ tới, thời điểm hiện tại vẫn còn lưu hành chế độ đề cử danh ngạch đi học trên thành phố, danh ngạch này sẽ do hội đồng trong công xã dựa vào thành quả lao động của những cá nhân đã tốt nghiệp trung học trong đội sản xuất để đưa ra, gọi là nông binh đại học. Nhưng là Phó Diễm cũng không nghĩ sẽ để huynh tỷ nhà mình đi tranh thủ cơ hội này. Cho dù không đi làm công nhân, thì trong nhà cũng sẽ không thiếu tiền. Nếu nàng nhớ không lầm, trong năm nay, muộn nhất là đầu năm sau, chế độ khoa khảo thi đại học sẽ sớm được khôi phục lại. Cho nên, chính mình trước tiên vẫn là nói cho hai người bọn họ biết, không thể buông thả những kiến thức học ở trung học. Trồng trọt thì cứ trồng trọt, ít nhất vẫn có thời gian đọc sách để ôn tập thêm. Đây là việc không thể chậm trễ, đêm nay phải nói luôn cho cả nhà.
“Nương! Buổi tối ta có chuyện cần nói với mọi người, lần trước Bạch Mặc Thần gửi thư đã kể cho ta nghe một chuyện cực kì quan trọng, ta còn chưa kịp nói cho nhị ca cùng tỷ tỷ. Chờ tối nay ăn cơm ta sẽ nói.”
Phó Diễm ngay cả lấy cớ cũng đều đã chuẩn bị sẵn, cứ bảo là Bạch Mặc Thần nói cho nàng là được. Gần đây chính sách của nhà nước liên tục thay đổi, thanh niên trí thức các nơi khác cũng bắt đầu xôn xao. Ngay cả những thanh niên được cử về thôn An Bình cũng đều xao động một đoạn thời gian, sau khi bị thôn trưởng cùng Thành đại ca liên thủ áp chế thì chuyện này mới dần dần chìm xuống.
Sau bức thư lần đó của Bạch Mặc Thần, nàng và hắn liền có thói quen duy trì mỗi tháng một phong thư. Bạch Mặc Thần hiện tại đã là tiểu đội trưởng của bộ đội đặc chủng, cũng trải qua mấy lần vào sinh ra tử. Phó Diễm tính nhẩm, tháng này có lẽ nên gửi thêm cho hắn một lá bình an phù nữa, lần trước trong lúc chấp hành nhiệm vụ, thiếu chút nữa hắn đã bị nổ chết. May mắn bên người có mang theo lá bình an phù kia của nàng tặng thì mới may mắn, tránh thoát được một kiếp, chỉ bị thương ở cánh tay, dù vậy, hắn vẫn phải nằm bệnh viện điều trị gần hai tháng mới có thể hồi phục lại. Nếu không có Phó Diễm, Bạch Mặc Thần không biết đã chết mấy lần rồi, bởi vì hắn thường xuyên đi huấn luyện ở khắp mọi nơi, cho nên mỗi khi chuyển chỗ, hắn đều sẽ viết thư cũng như gửi một ít đặc sản địa phương ở đó cho nàng. Hơn một năm nay, người Phó gia có thể nói là đã được thưởng thức hầu hết tất cả các loại đặc sản ở đại giang nam bắc.
Phó Hâm tại bộ đội cũng phát triển cực kì thuận lợi, hiện giờ đang là trung đội trưởng. Trong bức thư lần trước, hắn có nói qua, ba tháng nữa, khi đến mùa hè, hắn có thể trở về thăm nhà. Nghe nói Lý Thiên Tứ cũng lập công, khiến mọi người nhận được tin đều thật sự quá phấn khởi. Cha hắn lần trước còn đến tận nhà để cảm tạ Phó Diễm, nói là do bình an phù của nàng đã cứu hắn một mạng.
“Cha mẹ! Đêm nay Trịnh Minh hắn nói sẽ tới đây. Phỏng chừng bên Trương Vĩ có chuyện gì đó phát sinh.”
“Chắc là hỏi thời gian xuất rượu của chúng ta đấy, tiểu tử Trương Vĩ này rất có bản lĩnh kiếm tiền. Lần trước gặp cha của hắn, hắn còn nói muốn cảm ơn ta. May mắn có ngươi thường xuyên dặn dò hắn, bằng không tiểu tử này gặp ai cũng sẽ đều đẩy mạnh tiêu thụ mất haha!“.
Phó Đại Dũng vừa nói, hai mắt vừa tràn đầy ý cười, hiển nhiên hắn thực sự rất thích Trương Vĩ, đúng là con rể tốt trong mắt cha vợ, không sai, Phó Đại Dũng cũng xem trọng một người, muốn hắn trở thành con rể nhà mình, chính là Trương Vĩ. Hiển nhiên hai vợ chồng lão Phó chưa từng câu thông vấn đề này với nhau, mỗi người coi trọng một người thanh niên khác nhau, tính làm mai cho con gái lớn nhà mình, nghe có vẻ hơi đau đầu. Phó Diễm đều đem tâm tư của cha mẹ mình nhìn minh bạch, chỉ có tỷ tỷ nàng ngốc nghếch không hay mà thôi. Cùng Tống Quân An giống như bạn hữu, cùng Trương Vĩ lại như là huynh đệ. Nếu để cho nàng chọn, tâm tư này của cả hai vợ chồng Phó Đại Dũng sẽ đều thất bại.
Phó Diễm đã sớm nhìn qua giúp Phó Sâm cùng Phó Miểu, hôn kì của Phó Sâm xa xôi vô cùng, còn chưa nhìn rõ, đào hoa của Phó Miểu lại không nằm ở thôn An Bình, tương lai hai người bọn họ cũng sẽ không phải là an bài ở nơi đây.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, Trịnh Minh tươi cười mở cửa bước vào. Trên tay còn cầm thêm một con gà mái.
“Thúc! Thím! Hôm nay ta mặt dày đến cọ bữa cơm, không biết mang cái gì, thôi thì có con gà mẹ này, đã nuôi được ba năm, ngày mai là sinh nhật của Phó Nghiêu, ta mang đến con như thêm chút đồ ăn cho mọi người.”
“Ngươi... đứa nhỏ này, trong nhà thím còn thiếu một chén cơm của ngươi hay sao? Đi mau, đi vào trong nhà mà ngồi nói chuyện.”
Vương Thục Mai đưa mắt trừng hắn một cái, miệng thì tươi cười không ngớt, trực tiếp bảo hắn đi vào trong nhà.
“Thím à ta không làm phiền ngươi nữa. Ngươi đi xem hài tử quan trọng hơn, cứ kệ ta, để ta đến phòng bếp xem có hỗ trợ được gì không. Ta cũng có việc cần tìm Phó Diễm.”
Trịnh Minh nói xong trực tiếp đi sang hướng phòng bếp, quen thuộc xách cả con gà trong tay, đem úp vào cái lồng đặt bên cạnh cửa.
“Cô cô! Ta có mang đến con gà mẹ, ngươi đem hầm để bồi bổ cho mọi người đi.”
Trịnh Minh cùng mấy người Phó gia hàn huyên một lát, sau đó cùng Phó Diễm đi đến thư phòng của nàng.
“Hôm nay sao lại khách khí như vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?“.
Phó Diễm đưa mắt nhìn Trịnh Minh, cười không nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu cả.
“Hì hì...Đây không phải là vì Xuân Vũ mang thai, ta đến cầu một lá phù hay sao? Ngươi thử tính giúp ta xem liệu có phải là khuê nữ hay không?“.
Trịnh Minh vừa cười vừa xoa xoa tay nói.
“Khách khí gì chứ, con nào mà chẳng phải là con của ngươi? Ta sớm chuẩn bị tốt đây rồi. Một tháng trước đã vẽ xong, vẫn đang chờ ngươi tới lấy đây. Đây là an thai phù. Chờ bảy tháng sau ta lại cho ngươi thêm một lá thuận sinh phù nữa.”
Phó Diễm lật tay một cái, đưa lá bùa cho hắn.
“Tốt tốt.. vậy ta đây xin cám ơn.”
Trịnh Minh cẩn thận đặt lá bùa lên trên bàn sau đó mới bắt đầu nói chính sự.
“Bên kia Trương Vĩ nói, rượu chỗ hắn không còn nhiều, có thể bắt đầu xuất xưởng tiếp. Lần này ngoài số lượng bình an phù quy định còn có thêm một đơn đặt hàng thuận sinh phù số lượng rất lớn, tổng cộng cần năm lá.”
Trịnh Minh hơn một năm nay đảm nhiệm rất tốt vị trí trung gian cho nàng và Trương Vĩ.
“Hảo! Thứ hai tan học ngươi tới lấy. Ta sẽ ở cổng trường chờ ngươi. Ngươi còn có chuyện gì không?“.
Phó Diễm sớm đã nhìn ra, Trịnh Minh còn có việc.
“Trịnh Trí tìm được ta, hắn nói hắn muốn gặp gỡ vị đại sư sau lưng của ta. Hắn có việc muốn nhờ ngươi.”
Vẻ mặt Trịnh Minh hơi có chút rối rắm, Phó Diễm nhìn hắn, tính cả lần này, Trịnh Trí đã đến tìm Trịnh Minh tổng cộng ba lần, Phó Diễm đều cự tuyệt. Nếu kéo dài, chắc chắn với bản lĩnh của mình thì Trịnh Trí sớm muộn cũng có thể điều tra ra là nàng, không, hiện tại có lẽ hắn đã biết Phó Diễm chính là đại sư đứng sau Trịnh Minh rồi cũng nên. Phó Diễm nhanh chóng suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, vẫn là gặp hắn một lần để xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Những chương về sau mình xem qua đều khá là dài, dự tính mỗi ngày một chương thì hơi có vẻ ăn không tiêu, nếu rảnh mình sẽ cố gắng, còn nếu không chắc phải 2-3 ngày một chương, hiccc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất