Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 126: Tìm tòi bí mật, trùng hợp hay là dự mưu?

Trước Sau
Sau khi xin nghỉ phép xong, Tiền Tuyển nói hắn cần phải trở về nhà thêm một chuyến để báo với ông ngoại mình, nên nhờ Phó Diễm đèo hắn về nhà trước. Chỗ ở của ông ngoại Tiền Tuyển cách trường học không xa, Phó Diễm chỉ cần đạp xe một lát liền tới.

“Ngươi chờ ta một chút để ta vào nói với ông ngoại một tiếng.”

Tiền Tuyển nhảy xuống xe, chạy thẳng vào bên trong. Phó Diễm đành phải gật đầu mà đứng ngoài cửa chờ hắn, đợi được vài phút cũng chưa thấy Tiền Tuyển quay ra, phía xa có mấy người phụ nữ đang cười nói đi về hướng nàng. Ngay khi nhìn thấy Phó Diễm, mấy người kia liền dừng lại mà dùng ánh mắt soi mói, nhìn chằm chằm vào nàng, cục diện khó xử này kéo dài mãi cho đến khi bóng dáng Tiền Tuyển xuất hiện. Hắn vốn đang rất cao hứng và phấn chấn với chuyến đi lần này, nhìn thấy đám phụ nữ kia thì khuôn mặt anh tuấn rất nhanh liền tối sầm lại. Tiền Tuyển lạnh lùng gọi một tiếng: “Cữu nương”, sau đó nhanh chóng ngồi lên sau xe đạp, nói thầm với Phó Diễm bảo nàng rời đi.

Phó Diễm thấy vậy thì cũng chẳng lưu luyến gì chỗ này nữa, nàng cũng không hiếm lạ, trực tiếp đạp xe đi thẳng. Nàng cũng rõ ràng phát hiện được, người phụ nữ được Tiền Tuyển chào hỏi kia tràn đầy ác ý đối với hắn, chỉ cần nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của nàng ta khi nhìn thấy hắn thì có thể dễ dàng hiểu được, người này có vấn đề! Đối với chuyện này, quả thực Phó Diễm có đôi chút tò mò, nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng mặc kệ, đâu có liên quan gì đến nàng đâu.

“Ngươi khẳng định đang suy nghĩ, vì sao mà cữu nương lại nhìn ta như vậy đúng không?“.

Tiền Tuyển giống như biết được trong lòng Phó Diễm đang phân vân chuyện gì.

“Vì cái gì?“.

“Bởi vì từ sau khi nương ta mất, ngoại công liền từ chức, mang ta từ đế đô trở về đây. Những người có liên quan tất cả đều phải đi theo. Cộng thêm việc thiên phú của ta so với biểu ca cách biệt rất lớn, chính là cái người lần trước ở lớp học bị ngươi một cước đá ra khỏi cửa đấy. Cho nên nàng tự nhiên xem ta giống như cừu địch, hơn nữa di sản nương ta để lại, nàng cũng không vớt được cái gì. Cả nhà nàng đều nhìn ta không vừa mắt, mỗi ngày đều ước gì ta chết sớm nữa cơ.”

Tiền Tuyển nói xong cười xuy một tiếng, cữu nương tự nhiên là người si nói mộng, gia gia đã sớm tính cho hắn một quẻ, hắn có thể sống tới hơn một trăm tuổi cơ, nàng ta cứ ở đấy mà mơ.

“Quả nhiên, ngươi đúng là tồn tại chọc người chán ghét mà! Ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta chán ghét ngươi thôi chứ!“.

Phó Diễm không chút nào lưu tình mà châm chọc hắn. Tiền Tuyển trầm mặc một lúc lâu, mãi sau mới lặng lẽ nói một câu.

“Ta đâu có giống như ngươi, ai thấy cũng tự mình dán đến chứ! Hừ.”

Phó Diễm nghe được nhưng cũng không để ở trong lòng. Khẽ mỉm cười một chút, ngay từ lần đầu giao phong cùng Tiền Tuyển, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hắn vì mình mà tham gia chuyến đi mạo hiểm lần này. Lúc này Phó Diễm đã coi hắn như một người bằng hữu chân chính của nàng.

Đến Phó gia, Tiền Tuyển tự nhiên nhờ vào đặc điểm dễ ngại ngùng của mình mà dỗ Phó Đại Ny cực kì vui vẻ, khiến nàng lại chủ động làm cho hắn đầy một bàn đồ ăn. Phó Hâm nhìn Tiền Tuyển mà âm thầm đánh giá, nam hài này nhìn có chút yếu ớt, không xứng với Tiểu Hỏa nhà mình, phỏng chừng cũng không chịu được mấy đấm của Tiểu Hỏa.



Sau khi ăn cơm chiều xong, mấy người bắt đầu chỉnh lý, sắp xếp cẩn thận lại hành trang. Phó Diễm đem tất cả các loại phù chú ra, trang bị đầy đủ hết lên trên người. Ban ngày Phó Hâm đã tìm Phó Đại Dũng nói qua, để hắn yên tâm ở nhà, không nên đi. Dù vậy nhưng Phó Đại Dũng vẫn là không yên lòng, Phó Diễm khuyên can mãi cũng không được. Phó Sâm nghe được cũng nói muốn đi cùng, tất nhiên là Phó Đại Dũng sẽ không đồng ý, còn tặng thêm cho hắn một đạp.

“Tiểu Hỏa! Cha ngươi còn chưa có già đâu. Lại nói địa hình của Bình Phục sơn, khi ta còn bé đã từng đi qua rất nhiều lần, tuy nói đã nhiều năm không sang bên đó, nhưng là ta còn có thể giúp đỡ một hai, hơn nữa chỉ mình ngươi đi như vậy, ta thực sự không yên tâm.”

Phó Đại Dũng kiên trì muốn đi. Cuối cùng, Phó Diễm đành phải buông tha, lấy ra thêm rất nhiều bùa chú để trang bị cho lão cha nhà mình, sau đó dạy cho hắn cách sử dụng như thế nào. Ngoài ra, nàng còn lặng lẽ dán thêm trên người bọn họ mỗi người một lá bùa cảnh tỉnh, nếu chẳng may ba người gặp phải nguy hiểm gì đó thì nàng sẽ là người biết được đầu tiên.

Phó Diễm cũng đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc mỡ, thuốc chữa thương, toàn bộ nàng đặt hết ở trong không gian, ở ngay địa phương thuận tay nhất, chỉ cần tâm niệm vừa động thì ngay lập tức có thể lấy ra tay.

Kiểm tra tất cả một lần sau cùng, xác định không hề bỏ sót bất cứ thứ gì, mọi người mới lấy thêm mỗi người một túi lương khô do Phó Đại Ny chuẩn bị sẵn, bỏ thêm vào ba lô. Ba người kia mỗi người một bọc hành lý giống như hành quân, chỉ riêng Phó Diễm một thân quần áo nhẹ nhàng ra trận, nàng có không gian thì còn sợ cái gì chứ?.

Thời điểm xuất phát là khoảng mười giờ tối, Phó Đại Dũng dự tính buổi tối đi đường sẽ chậm hơn một chút cho nên xuất phát sớm hơn một giờ, lúc trước đã thống nhất là sẽ hành động lúc mười một giờ, do thời tiết thay đổi, tối nhanh nên đẩy lên sớm hơn.

Bốn người yên lặng, một mạch đi dọc theo đường nhỏ ở trong thôn, gió ban đêm vẫn có chút lạnh, ngày mùa hè nóng bức cũng chưa đến hoàn toàn. Hôm nay bầu trời đầy sao lấp lánh, cơ hồ không cần dùng đèn pin chiếu sáng vẫn có thể thấy đường. Phó Diễm ngẩng đầu nhìn lên, thực tốt! Trời cao cũng đang giúp nàng.

Đường núi ban đêm tương đối khó đi, nhưng may mắn có lão cha nhà mình quen thuộc, liền dễ dàng mang theo mọi người lên núi. Thời điểm đi đến bên một dòng suối nhỏ, mọi người thống nhất sẽ dừng lại, nghỉ ngơi một chút, hiện tại đã qua mười một giờ, ước chừng cũng đã đi được hơn một tiếng rồi.

“Ta phỏng chừng đoạn đường phía sau sẽ rất khó đi bởi vì Bình Phục sơn này đã rất nhiều năm không ai dám bén bảng đến, cỏ dại đều rất cao, cho dù lần trước Tiểu Kim đã tranh thủ tìm được mấy con đường mòn nhưng buổi tối vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”

“Không sao đâu cha! Ta có biện pháp.”

Phó Diễm trực tiếp lấy từ trong túi ra mấy lá bùa, hai tay vung vẩy một hồi, sau đó đưa cho mỗi người cầm một cái, nàng bảo mọi người đồng thời ném lên trên đầu. Rất nhanh xuất hiện bốn luồng ánh sáng dịu nhẹ, không quá chói mắt nhưng để nhìn rõ đường đi xung quanh thì tuyệt đối không thành vấn đề, nếu cả bốn người đừng chụm lại thì ánh sáng còn có thể chiếu sáng được toàn bộ dòng suối trước mặt cũng không chừng.

“Phó Diễm.... ngươi thật sự có thể....!“.

Không chỉ có Phó Đại Dũng cùng Phó Hâm ngẩn ra, ngay cả Tiền Tuyển cũng đều sợ đến ngây cả người, Phó Diễm thật sự là mỗi ngày đều có thể mang đến cho hắn kinh hách không nhỏ, đúng là thủ đoạn ùn ùn!.

Có mấy thứ này của Phó Diễm, rất nhanh, bọn họ liền tới được vị trí của tàng bảo đồ đã đánh dấu. Đại khái là ở chỗ này đi. Phó Diễm đưa mắt nhìn sang Tiền Tuyển, hắn gật đầu, móc từ trong túi ra một cái la bàn nhỏ, sau đó bắt đầu đi tới đi lui để tìm vị trí cụ thể.

Phàm là huyền học thế gia, đều sẽ có pháp khí tổ truyền của chính mình. Nếu dùng la bàn làm pháp khí thì chứng tỏ nhất định là nó đã được truyền thừa rất nhiều năm. La bàn này của Tiền Tuyển, vừa thấy chính là đồ vật đã từng trải qua mấy thế hệ, toàn thân nó toát lên một vẻ oánh nhuận, sáng bóng.



“Tiền Tuyển! Thứ này của ngươi có vẻ là đồ tốt nha!“.

Hiếm khi thấy được Phó Diễm mở miệng ra khen một câu.

“Đó là đương nhiên! Gia gia của ông nội ta cũng đã từng dùng qua đấy! Chờ đến khi ta thao tác thì sẽ còn lợi hại hơn nữa cơ, ngươi chờ mà nhìn.”

Tiền Tuyển nói khoác mà không biết ngượng, Phó Diễm bật cười, thấy hắn đã khoác lác còn nói đến dễ nghe như vậy.

Tiền tuyển nhìn trái nhìn phải một hồi, thông qua la bàn trên tay, bắt đầu định vị, Phó Đại Dũng cùng Phó Hâm đứng bên cạnh cũng không giúp được gì, đành phải đem cỏ dại xung quanh xử lý một chút. Trên núi rất nhiều cỏ dại, cơ hồ không thấy rõ lắm. Để Tiền Tuyển dễ dàng định vị hơn, Phó Diễm cũng gia nhập hàng ngũ đi giẫy cỏ. Không lâu sau, Tiền Tuyển liền gọi Phó Diễm qua, để nàng thử nhìn một chút xem, có nhiều chỗ hắn cũng không thể xác định.

“Phó Diễm! Ngươi đến đây mà xem, cái cây này chính là vị trí sáng nay ta đã nói, đáng lẽ nó không nên ở chỗ này, ngay cả la bàn cũng định vị như vậy.”

Tiền Tuyển cau mày nói.

“Đây là một gốc cây Du, nếu là mộ địa chân chính của phong thuỷ sư thì hẳn phải là một cây Hòe chứ nhỉ?“.

Phó Diễm cũng có cảm giác là đại ca nhà mình không phân biệt được hai loại cây này nên mới đánh dấu nhầm như vậy. Đối với thuật phong thủy, hai loại cây này mang ý nghĩa cực kì khác biệt. Một loại là chuyên dùng để bày các loại sát trận, một loại thì dùng để bày trận pháp phòng hộ. Tuy nhiên Phó Hâm hắn không phải là người trong nghề, cho nên làm đến một bước như vậy đã là cực kì đáng khen rồi.

Phó Diễm tập trung tinh thần, hướng cây cối bốn phía xung quang nhìn lại. Chỉ chốc lát nàng liền thấy được toàn cảnh. Lấy cái cây này là trung tâm, cứ cách năm bước thì sẽ có một tiểu trận pháp, toàn bộ bên dưới mỗi tiểu trận đều có chôn một đồ vật dùng làm mắt trận, toàn bộ nơi này là một tòa đại trận. Phó Diễm dựa vào cửu cung bát quái, nhanh chóng tìm được vị trí chính xác của cái huyệt địa kia.

Đây đúng là mộ của một vị đại sư phong thuỷ, cơ quan cùng trận pháp cực kì dày đặc, toàn bộ đều liên kết chặt chẽ với nhau, thập phần phức tạp. Nếu như có thể thuận lợi cởi bỏ những trận pháp này thì có thể dễ dàng đi vào chủ mộ bên trong, không biết nơi đó có phải chính là nơi cất giấu bảo tàng hay không? Lát sau, Phó Diễm bất chợt mỉm cười, ra là thế!.

“Nơi này thoạt nhìn đúng là không dễ dàng nhận ra, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn của chúng ta. Chỗ để bảo tàng với chủ huyệt ngươi vừa định vị không có chút quan hệ nào cả, người bày ra trận thế này đúng thật là giỏi bịp bợm, không biết là may mắn hay trùng hợp nữa.”

Phó Diễm quay sang nói chuyện với Tiền Tuyển, vừa nói xong thì trong đầu nàng chợt lóe. Không! Có lẽ hết thảy cũng không phải trùng hợp.

Lạnh rồi lười ngồi gõ quá mọi người ơi! Cần thêm động lực. haizz. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nhé!.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau