Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 128: Bí mật bên dưới tầng hầm

Trước Sau
Phó Diễm không uống chén nước kia, chỉ đơn giản nhận lấy, sau đó thả tay ra để nó trực tiếp rơi xuống đất. Bên trong chén cũng không hề có nước, ngay khi chén nước rơi chạm đất thì ảo cảnh cũng kết thúc. Phó Diễm mở to mắt nhìn bốn phía, nàng vẫn như cũ đứng im tại chỗ, Tiền Tuyển bên cạnh thì vẫn đang nhắm chặt hai mắt.

Loại ảo trận này rất đơn giản, chủ yếu nó dựa vào những nuối tiếc, không cam lòng trong quá khứ của người khác mà tồn tại, người bày trận sẽ lợi dụng những cảm xúc này mà tái tạo lại hoàn cảnh lúc đó. Nếu kẻ xâm nhập nghĩ đó là thật thì mãi mãi cũng sẽ không bao giờ có thể thoát ra được.

Đối với Phó Diễm thì thứ này thập phần đơn giản, chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi. Nàng đã từng trải qua, thậm chí ở kiếp trước, thời điểm cha mẹ ly hôn, trong lòng nàng đã tự cho mình một cái kết. Nhưng là không quan tâm đây có phải là ảo trận hay không, tận sâu trong trái tim mình, Phó Diễm có đôi lúc vẫn muốn cha mẹ kiếp trước của mình không cần đi đến bước cuối cùng như vậy. Nếu như lúc mới xuyên qua gặp phải hoàn cảnh này, có lẽ nàng sẽ có tâm trạng chơi đùa thêm một chút, nhưng hiện tại dù một giây nàng cũng không muốn lãng phí.

Lão cha Phó Đại Dũng cùng đại ca Phó Hâm còn đang chờ nàng ở bên ngoài, mà cái người phụ nữ vừa mở miệng đã gọi nàng là bảo bảo kia lại còn câu giờ, đem một chén nước ấm không biết chứa cái gì bên trong, đưa cho một hài tử “bốn tuổi” là nàng, haiz đúng là ảo ảnh thì cũng mãi chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Phó Diễm bất chợt giật mình nhìn sang, tiểu tử Tiền Tuyển kia bỗng nhiên hạnh phúc khóc ầm lên, thấy hắn như vậy, nàng hơi nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn đành lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh bắt đầu thổ nạp. Phá trận này chỉ có thể dựa vào chính mình, người ngoài không thể giúp được, nên nàng cũng không cần vội.

Hơn nửa giờ nữa đi qua, rốt cuộc Tiền Tuyển cũng thoát được cái ảo trận kia. Hắn đặt mông ngồi xuống, thở từng ngụm từng ngụm hổn hển.

“Đi ra rồi sao?“.

Phó Diễm cũng không hỏi hắn rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì. Đây là chuyện riêng tư của hắn, chỉ cần thoát ra được thì đã là vạn hạnh rồi. Tiền Tuyển nghe xong gật gật đầu, sau đó trực tiếp nằm xuống. Hắn bảo Phó Diễm cho hắn thêm chút thời gian để bình ổn lại cảm xúc bởi giấc mộng này đối với hắn quá chân thật. Một hồi lâu sau, hắn mới đứng dậy, trong nháy mắt, ý chí chiến đấu lại tràn đầy.

“Trận pháp phía trước để ta xử lý, ngươi đi sau đi. Cứ chậm rãi thôi, không cần vội.”

Phó Diễm đưa mắt nhìn trận pháp phía trước, thấy nó rất đơn giản, một mình nàng cũng có thể dễ dàng xử lý, cho nên nhắc nhở Tiền tuyển.

“Ta không sao! Lúc nào cần ta ra tay thì ngươi cứ nói.”

Tiền Tuyển vừa mới thoát ly được cái ảo cảnh kia, cũng hơi có chút đề phòng với nơi này, rõ ràng với trình độ của hắn thì sẽ khó mà an toàn ở đây được, lúc này nên tự hiểu lấy mình mà nghe theo Phó Diễm là tốt nhất.

“Được! Hiện tại ngươi cứ đi theo ta trước, đừng bước sai. Nhìn chuẩn vào.”

Phó Diễm dẫn đầu đi về phía trước, tiếp tục tiến vào trận pháp tiếp theo. Trận pháp này tương đối đơn giản, chỉ cần đứng ở vị trí thích hợp khẽ thao tác là đã có thể dễ dàng đi qua, hai người cứ đi một mạch như vậy mãi cho đến khi vượt qua pháp trận thứ chín.



Cả Phó Diễm cùng Tiền Tuyển đều có vẻ tinh bì lực tẫn, đối mặt với cửa ải cuối cùng, hai người đều muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi lại nói. Bất ngờ chính là mới vừa ngồi xuống, hai người liền nhanh chóng cảm giác được mặt đất bắt đầu trũng xuống, Phó Diễm phản ứng cực kì mau lẹ, ngay lập tức vươn tay, kéo mạnh Tiền Tuyển, muốn lui về phía sau.

Hai người lảo đảo ngã trên mặt đất. Tuy rằng nhất thời đã tránh được rơi xuống hố sâu vừa mới hình thành trước mặt, nhưng tình hình cũng không hề đơn giản như vậy. Bức tường đá hai bên đang dần từ từ khép lại. Nhìn tốc độ của nó tuy rằng thong thả, nhưng đối với hố sâu phía trước càng ngày càng lan gần đến thì lại cực kì nguy hiểm. Hai người tìm một hướng bất kì, bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy, vừa chạy vừa nghĩ đối sách.

“Phó Diễm! Ngươi nhìn bên trái, ta nhìn bên phải, bức tường này càng ngày càng gần thì phải!“.

Tiền Tuyển thấy chuyện kì quái thì bất ngờ hét ầm lên. Di...sau khi Tiền Tuyển gào lên thì hình như bức tường bên cạnh giống như tạm dừng một chút.

“Tiền Tuyển! Ngươi nhanh chóng nói lớn tiếng lên. Ta phát hiện bức tường này vừa nãy thoáng dừng lại đấy.”

Tiền Tuyển hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nhanh chóng lớn tiếng gào ầm lên. Quả nhiên bức tường bất ngờ dừng lại. Phó Diễm thấy vậy thì cũng nhanh chóng tranh thủ thời cơ xem xét có cơ quan nào bên trên hay không.

Cứ như vậy, Tiền Tuyển cứ la hét tròn mười phút, cổ họng cũng bắt đầu đau rát. Phó Diễm rốt cục phát hiện được một cơ quan nhỏ nằm ở dưới cây đèn bằng đá. Nàng quyết định thật nhanh, đưa tay tóm lấy chụp đèn, trực tiếp kéo thật mạnh. Quả nhiên, phía dưới có một khối đá hơi nhô ra. Phó Diễm dùng sức ấn một cái, bức tường rất nhanh tự lùi lại. Trực tiếp lộ ra toàn bộ chủ mộ thất bên trong. Không kịp chờ Phó Diễm đi vào, Tiền Tuyển phía sau bất chợt ho khan không ngừng, mặt mày đỏ bừng.

“Phó Diễm! Ngươi có mang theo nước uống không? Cho ta một ít, cổ họng ta rát quá.”

Phó Diễm tháo bình nước trên người xuống, đây là bình nước chuyên dụng trong quân đội của đại ca. Tiền Tuyển nhận lấy trực tiếp mở ra, tu ừng ực, không riêng gì cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều mà toàn thân hắn đều trở nên bừng bừng sinh cơ. Tiền Tuyển lưu luyến không rời, đưa bình lại cho Phó Diễm, thầm nghĩ, nước này ngon thật, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía chủ mộ thất trước mặt.

Chủ nhân của ngôi mộ này chỉ làm một mộ thất duy nhất, nhưng nhìn thoáng qua, ước chừng có trên dưới hơn một trăm tấm bình phong bao quanh. Hai người cũng không có tùy tiện bước vào mà cực kì cẩn thận, đi từng bước một để thăm dò. Một lát sau, Phó Diễm xác định không có bất kì trận pháp hay cơ quan nào nữa thì hai người mới thoải mái tiến lên.

Mộ thất cũng không lớn, có mấy thùng gỗ được đặt ngay ngắn trước quan tài. Phó Diễm nhìn lướt qua, bên trong không có gì ngoài các loại vàng bạc châu báu, lấp lánh ánh vàng.

“Phó Diễm!!! Hai chúng ta phát tài rồi, ta nói với ngươi này, ta không cần chia năm năm đâu, ta chỉ lấy ba phần là đủ rồi haha.”

Tiền Tuyển mở một cái rương gần nhất ra, chăm chú nhìn vào bên trong, Mộc gia bọn họ cũng không có nhiều tài phú như vậy, xem ra hắn đại phát rồi. Phó Diễm thấy hắn như vậy thì cũng phì cười, nàng đi lại gần quan tài giữa mộ thất xem thử, bên trong không có thi thể gì cả. Cái này có vẻ hơi kì quái, chẳng lẽ.. chẳng lẽ đây không phải là chủ mộ thất? Chính nàng nhất thời cũng không thể phân biệt được.



Phó Diễm di chuyển vòng quanh quan tài vài vòng, nàng phát hiện phía dưới hình như còn có một tầng nữa thì phải. Phó Diễm đã nếm qua trái đắng của kẻ bày ra trận pháp nơi này, nhất thời sinh khí, nàng xuất ra cây hắc đao vẫn cất trong không gian ra, trực tiếp đem vách quan tài lột xuống một khối lớn. Tường kép phía bên trong quan tài lập tức hiện ra, còn có cả một sợi dây thừng, Phó Diễm cầm lên, kéo một cái, toàn bộ quan tài nhanh chóng bị lật nghiêng qua một bên.

Tiền Tuyển vẫn đang mải mê xem vàng bạc châu báu trong mấy cái rương gỗ, nghe thấy động tĩnh kia liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phó Diễm đang mày mò xem xét quan tài thì thầm chặc lưỡi, tỷ tỷ ơi, người ta đã nằm trong quan tài rồi mà ngươi cũng muốn làm phiền a.

“Phó Diễm! Ngươi không có việc gì chứ?“.

Tiền Tuyển men theo biến cố đột ngột hồi nãy mà chạy tới, hắn thấy được một hàng bậc thang phía dưới quan tài vừa mới lộ ra.

“Tiền Tuyển! Ta cảm thấy phía dưới chỗ này mới có thứ đáng giá. Cho nên tạm thời đem vàng bạc châu báu để qua một bên trước đi. Hai ta cùng đi xuống xem thử một chút.”

Phó Diễm vừa nói xong thì nhanh chóng cùng Tiền Tuyển một trước một sau bước xuống phía dưới. Theo bước chân hai người vừa xuất hiện, hai dãy đèn đá khảm trên tường đồng loạt sáng lên, y hệt như lối đi của một cung điện cổ thời xưa.

Phó Diễm cùng Tiền Tuyển phát hiện, diện tích tầng ngầm phía dưới này so với mộ thất chứa quan tài phía trên không chỉ lớn hơn gấp đôi. Thời điểm hai người bước hoàn toàn xuống dưới đều có cảm giác cực kì thoải mái, loại cảm giác thoải mái này chính là bao gồm cả thể xác lẫn tinh thần.

Không phải là ảo giác, cũng không phải trận pháp. Phó Diễm cảm thấy nơi này quả thực có chút kỳ quái, nếu nói nơi này không có cái gì, không phải bảo tàng gì đó trong tưởng tượng của nàng thì vì cái gì còn muốn hao tâm tổn trí tạo ra một ngăn tầng hầm như vậy? Nàng ở bên dưới đi đi lại lại một vòng, dùng thiên nhãn nhìn khắp chung quanh một lần. Phó Diễm muốn nhìn thử một chút xem có thể phát hiện được cái gì đó hay không. Nhưng thời điểm còn chưa tìm được sơ hở chỗ nào thì nàng đã cảm giác được trong không gian của mình có thứ gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy. Nàng đành phải phân thần vào xem thử, rốt cuộc là không gian bị làm sao.

Tiền Tuyển thấy Phó Diễm đứng yên tại chỗ không động đậy gì thì cũng không nghi ngờ gì, hắn còn đang mải mê tìm hiểu xem căn hầm bí mật này còn ẩn chứa thứ huyền bí gì nữa hay không.

Sau khi Phó Diễm tiến vào không gian, nàng phát hiện viên thổ linh châu tìm được lần trước đang bay lơ lửng giữa không trung, khi nàng vừa đi vào thì nó trực tiếp bay đến, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.

Phó Diễm đưa tay lên nhìn, thổ linh châu giống như thực vội vàng, nó nhanh chóng xoay tròn trong lòng bàn tay nàng, nhìn bộ dáng gấp gáp của nó hệt như một tiểu hài tử. Phó Diễm đột nhiên cảm thấy có chút quỷ dị, nàng vẫn luôn biết hạt châu này có điều cổ quái, nhưng là lúc ấy cũng không nhìn ra được, đành phải đặt ở trong không gian. Hiện tại nhìn kỹ, hạt châu màu đen trước mặt đang tỏa sáng lập lòe, hiện ra một loại quang mang có sắc thái hoàng kim dị thường rực rỡ.

Thứ này cứ xoay quanh như vậy là do phát hiện ra đồng loại của mình hay sao? Đem thứ này đặt vào trong đất thì có thể thay đổi cấu tạo và tính chất của thổ nhưỡng, như vậy có phải giống như năm huynh đệ nhà nàng, đều sẽ có các loại hạt châu khác nhau mang nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hay không? Phó Diễm đã từng có ý nghĩ như vậy, cho nên nàng khẽ nằm tay lại, đem luôn cả thổ linh châu mang ra bên ngoài không gian.

Phó Diễm đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ để Tiền Tuyển biết đến sự tồn tại của không gian, cho nên nàng vẫn giấu tay ở trong túi áo của mình, sau đó làm bộ như xem xét xung quanh mà đi lại hướng khác. Thời điểm đi đến góc hầm phía Tây, thổ linh châu trong túi đột nhiên xao động như muốn lao ra ngoài. Phó Diễm nhanh chóng gắt gao chế trụ lại, trực tiếp ném nó trở về trong không gian. Nàng đưa mắt nhìn kỹ mặt đất xung quanh, cũng không có đồ vật gì cả. Kỳ quái! Vì sao linh châu lại đâm trái đâm phải thế nhỉ?.

Lâu quá mới lại xuất hiện, hehe! Chúc mọi người giáng sinh an lành, ấm áp ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau