Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 134: Ánh sáng rạng đông

Trước Sau
“Cha! Nương! Bên trên đã có quyết định sẽ khôi phục cao khảo rồi! Cô! Sắp khôi phục cao khảo rồi!“.

Phó Sâm cùng Phó Miểu vừa từ ngoài trở về liền trực tiếp vọt vào trong viện, lớn tiếng hô. Vương Thục Mai cùng Phó Đại Dũng thấy động tĩnh lớn như vậy bèn từ trong phòng đi ra, Phó Đại Ny đang nấu cơm cũng dừng tay chạy ra ngoài.

“Thật sự?!? Làm sao mà ngươi biết? Tin này liệu có chính xác không?“.

Vương Thục Mai nghe xong cũng thật cao hứng.

“Tin chuẩn đấy! Hiện tại tất cả thanh niên trí thức đều vui đến phát điên rồi, trong thôn đang thông báo kêu mọi người nhanh chóng đi báo danh kia kìa, hai chúng ta tranh thủ trở về lấy thêm ít tài liệu.”

Phó Sâm nói xong liền nhanh chóng đi vào phòng chuẩn bị đồ vật cần thiết.

“Không biết Tiểu Hỏa đã biết tin này hay chưa? Nàng có thể tham gia khảo hạch không?“.

Phó Đại Ny nhớ tới Phó Diễm, nàng còn đang đi học ở trường.

“Tiểu Hỏa sớm đã sớm chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, hẳn là có thể đi. Chờ nàng trở lại sẽ biết. Nương! Ta cùng Tiểu Thủy đi vào thôn thăm dò tình huống trước một chút.”

Phó Sâm chưa kịp nói xong thì đã quay đầu bỏ chạy một mạch.

“Tẩu tử! Chuyện này thật sự quá tốt! Lúc nào Tiểu Hỏa cũng đè nặng hai người bọn họ, ngày đêm phải chăm chỉ học tập, cuối cùng đã có kết quả rồi, ta vui quá.”

Phó Đại Ny cực kì cao hứng, cũng không biết nói gì mới tốt.

“Haha! Không phải sao? Tin tức này đến thật sự quá đúng lúc rồi. Mau! Hai ta đi mua thêm ít thịt lợn, hôm nay làm vằn thắn ăn. Việc vui lớn như thế này, phải tổ chức tiệc chúc mừng một chút.”

Vương Thục Mai hưng phấn, liên tục sắp xếp.

“Để ta đi... ta đi, ngươi ở nhà trông Tiểu Thổ đi.”

Phó Đại Ny chưa nói xong thì đã đưa tay lên vén tóc, đi thẳng ra cửa để mua thịt.

Ngay thời điểm đó, ở trường học, Phó Diễm cũng vừa mới biết được chuyện này từ miệng của lão sư. Không hề suy nghĩ, nàng đứng lên báo danh luôn, đây là lần đầu tiên khôi phục cao khảo từ sau khi giải phóng, học sinh trung học cuối cấp nếu tự tin vào khả năng của mình thì cũng có thể báo danh, tuy vậy thí sinh chủ yếu đa số vẫn là những người đã tốt nghiệp cao trung.

“Tiểu Hỏa! Ngươi có tham gia báo danh không thế?“.

Tan học, Chu Thu Lộ cố ý nán lại hỏi ý kiến Phó Diễm.

“Có chứ! Ngươi thì sao?“.

Phó Diễm nhìn Chu Thu Lộ, cô nàng này vẻ mặt đang ngập tràn rối rắm.

“Ta không quá tự tin, ta sợ báo danh rồi thi không đỗ, nhưng sang năm chắc chắn ta sẽ tham gia.”

“Đừng lo! Cứ báo danh đi, hai ta học cùng lâu như vậy, ta biết khả năng của ngươi mà, hẳn là có thể đi. Toán lý hoá ngươi đều có thể mượn sách của ta mà tham khảo, sợ cái gì chứ?“.



Phó Diễm vẻ mặt thần bí, chủ động lên tiếng khích lệ cô bạn thân của mình.

“Cho dù có sách thì ta cũng chưa chắc đã thi đỗ!“.

Chu Thu Lộ vẫn không dám tin tưởng vào chính bản thân mình, nàng rất lo lắng.

“Ngươi cứ tham gia đi, coi như thêm một lần kinh nghiệm, vạn nhất thi không đỗ thì cũng đã có kinh nghiệm rồi, không phải sao? Lúc đó năm sau tiếp tục thi lần nữa.”

Phó Diễm nhìn bộ dáng tự ti này của nàng thì quyết định dùng chiến lược vu hồi.

“Cũng đúng nhỉ? Được rồi, vậy thì ngày mai ta sẽ đi báo danh.”

Nhất thời Chu Thu Lộ lại được khơi dậy ý chí chiến đấu. Đúng! Vạn nhất lần này không được thì còn có sang năm cơ mà. Nắm tay cảm kích Phó Diễm một hồi, sau đó mới lưu luyến chào tạm biệt rồi ra về.

Phó Diễm đi xe về đến nhà, thấy khắp trong thôn ngoài xóm ai ai cũng đều háo hức, sôi nổi bàn tán chuyện thi cao khảo lần này. Đặc biệt là nhóm thanh niên trí thức. Nàng dựng gọn xe vào góc tường, sau đó mở cửa phòng thì phát hiện bên trong không có ai ở nhà cả, chỉ có một tiểu bất điểm đang ngồi xổm cạnh mấy cây nhân sâm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Nhân sâm a nhân sâm! Chừng nào thì ngươi mới có khả năng lớn lên? Ta muốn ăn ngươi quá a... không được, đại tỷ mà biết thì sẽ giết ta mất. A! Vậy ta đây đành sờ sờ ngươi vậy.”

Phó Diễm nhìn thấy tình cảnh này thì không nhịn được cười, từ khi Phó Nghiêu có thể nói chuyện lưu loát thì tiểu tử này lúc nào cũng luôn mồm, nói liên tục không ngừng, có thể nói từ lúc mở mắt cho đến khi lên giường đi ngủ.

“Là ai? Còn muốn ăn thịt người hay sao? Tham lam như vậy, cẩn thận đại tỷ về sẽ đánh mông của ngươi.”

“Nhị tỷ! Ô..ô.. không cần đánh ta.”

Phó Nghiêu nhào vào trong ngực Phó Diễm, từ trước đến nay, làm nũng luôn là sở trường của hắn. Phó Diễm thiếu chút nữa không đỡ được, đành phải đưa tay bế hắn lên. Véo mũi rồi quát.

“Tốt nhất là ngươi vẫn nên cách xa mấy cây nhân sâm ra một chút, bằng không ta cũng không cứu được ngươi nha.”

“Được a! Ta chưa cùng nhân sâm nói chuyện bao giờ cả, nó sẽ đáp lại chứ?“.

Phó Nghiêu cao hứng, bi bô nói. Trong nhà này, không cần biết là thực vật hay động vật, tất cả đều sợ hãi cái tên tiểu ma vương này, Vượng Tài mà nhìn thấy hắn thì ngay lập tức sẽ co giò bỏ chạy, tốc độ so với bị chó rượt thì còn mau hơn. Mấy con chó trong nhà nhìn thấy hắn cũng đều nhanh chóng tìm góc tường hoặc bụi rậm mà nấp vào, cố tình giảm đi cảm giác tồn tại của mình. Cho nên sau khi nghe lời này của hắn, Phó Diễm liền cười khanh khách, không thẳng được người. Nhân sâm im lặng, gió thổi cũng không động đậy, không phải là sợ đến mức chết lặng rồi chứ? Haha.

“Nương đâu?“.

Phó Diễm nhìn trái nhìn phải không thấy nương cùng cô cô đâu bèn lên tiếng hỏi.

“Nương ở phía sau viện, còn cô cô thì đi mua thịt, nhị ca cùng đại tỷ đi báo danh rồi. Nhị tỷ! Ta muốn đi ra ngoài chơi. Mỗi lần nhị ca đi câu cá đều không cho ta đi theo.”

Phó Nghiêu mở miệng nhỏ, đô đô mách lẻo.

“Hảo, ta mang ngươi đi tìm hắn. Hỏi hắn một chút, vì cái gì Tiểu Thổ đáng yêu như vậy mà lại không mang theo chứ?“.

Phó Diễm hướng về hậu viện phía sau, báo cho Vương Thục Mai nói một tiếng, sau đó ôm Phó Nghiêu cùng đi đến thôn bộ (kiểu như nhà văn hóa).

Trong thôn bộ, Tống Đại Quốc đang chủ trì cuộc họp, phổ biến chính sách mới về cao khảo cho mọi người, vấn đề đưa ra bàn bạc hôm nay chính là có nên tạm thời giúp đỡ những ai tham gia báo danh cao khảo giảm bớt công tác để tập trung ôn thi hay không, người đăng kí nhiều, nếu may mắn có dăm ba người trúng tuyển đợt này thì cũng đủ mang lại mặt mũi cho toàn bộ An Bình thôn. Phó Miểu cùng Phó Sâm đồng thời đều có mặt để hỗ trợ, giúp đỡ ổn định tâm tình của mọi người cũng như viết một ít tài liệu.

Thời điểm Phó Diễm ôm Phó Nghiêu đến nơi, tất cả thanh niên trí thức của thôn đều đã tụ tập đầy đủ tại thôn bộ, Tống Đại Quốc đang đứng phát biểu phía trên. Nàng liền thuận tiện ngồi xuống nghe thử. Nguyên lai là chính quyền thôn đã nhất trí quyết định, trước khi thi cao khảo, thanh niên trí thức chỉ cần đi làm công buổi sáng, thời gian buổi chiều sẽ được nghỉ, dùng để ôn tập. Nhóm thanh niên trí thức đều thực sự cảm kích thôn trưởng, sôi nổi đứng dậy hướng về phía Tống Đại Quốc mà nhiệt liệt vỗ tay, không lâu sau thì đám người liền giải tán.



Phó Sâm và Phó Miểu đã sớm nhìn thấy Phó Diễm ôm tiểu đệ đến đây, hai người chưa kịp tới gần hỏi tình huống ở trường của nàng thì đã bị một thanh niên trí thức tiến lên ngăn lại.

“Cái kia... Phó Sâm! Ta nghe nói ngươi có sách giáo khoa cùng tài liệu ôn thi trung học phải không? Ngươi có thể cho ta đến nhà chép lại một bản được chứ? Dù sao nhóm thanh niên trí thức chúng ta gom lại tổng cộng cũng chỉ có hai bộ sách giáo khoa, thật sự không đủ dùng a.”

Người thanh niên trí thức đang nói chuyện này tên gọi là Uông Trí Viễn, đến thôn An Bình đã được gần hai năm, bình thường quan hệ cùng Phó Sâm vẫn rất tốt, đôi khi Phó Sâm có việc đột xuất, hắn luôn là người đầu tiên đứng ra chủ động hỗ trợ.

“Trí Viễn hả? Đi! Cái này thì có gì chứ? Lát ngươi đến nhà ta mà lấy. Ta có nhiều sách lắm, có thể cho ngươi mượn một bộ.”

Phó Sâm nhìn thấy là hắn thì vỗ vai, không nói hai lời, trực tiếp gật đầu đồng ý. Cho nên Uông Trí Viễn liền đi theo mấy huynh muội Phó gia, đồng thời trở về.

“Tiểu Hỏa! Ở trường học ngươi cũng có thể báo danh phải không?“.

Phó Sâm hưng phấn, vừa đi vừa hỏi.

“Có thể! Ta đã báo danh xong hết rồi, ngay cả lão sư tiếng Anh của chúng ta cũng đăng kí đấy, đúng rồi, hình như hắn bằng tuổi ngươi hay sao ý.”

“Ai?? Vậy hả? Sao ta không biết có bạn cùng lớp đến dạy ngươi nhỉ?“.

Mặt Phó Sâm nghệt ra, gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi.

“Là Võ Lỗi đúng không? Ta nhớ rõ, tiếng Anh của hắn rất tốt, nếu ngay cả hắn cũng ghi danh thì chứng tỏ kì thi lần này tỷ lệ cạnh tranh rất lớn nha.”

Phó Miểu nhớ tới người bạn học này, nhất thời có chút uể oải. Tiếng Anh rất là khó, Phó Miểu không sợ mấy môn khoa học tự nhiên, lo lắng duy nhất của nàng chính là môn tiếng Anh, điểm số của nàng không được cao cho lắm.

“Tỷ! Ngươi không thi vào học viện ngoại giao thì tiếng Anh cũng không quan trọng như thế đâu. Toán học của ngươi rất tốt mà, lo gì?“.

Phó Diễm nhanh chóng động viên tỷ tỷ mình, lúc này sĩ khí cũng chính là vận khí.

“Phó Miểu! Ngươi học toán tốt lắm hả?“.

Uông Trí Viễn đi bên cạnh bất ngờ lên tiếng hỏi.

“À thì cũng không tệ lắm.”

Phó Miểu mơ hồ đáp lại một câu, lực chú ý của nàng vẫn đang ở điểm số môn tiếng Anh.

“Tiếng Anh của ta cũng không tệ lắm, nhưng toán học thì lại hơi kém. Ta có thể đến học cùng các ngươi hay không? Hai chúng ta có thể chỉ bảo thêm cho nhau một chút.”

Phó Diễm nhìn thoáng qua Uông Trí Viễn, nàng cảm nhận được người này có ý đồ gì đó khá quen thuộc, giống như Tống Quân An vậy. Nhưng là thần sắc Uông Trí Viễn cũng không có bất luận cái gì không ổn cả. Phó Diễm híp mắt nhìn kĩ, người này có thể ngụy trang rất kĩ nha, khí tức hồng nhạt trên đầu hắn lập tức nổ mạnh, lan ra xung quanh, thế mà mặt ngoài lại dường như không có việc gì.

Trong lòng Phó Miểu còn đang suy nghĩ, Tiểu Hỏa mặc dù môn nào cũng tốt, nhưng không thể bắt nàng lúc nào cũng ôn tập cho mình được, vạn nhất khiến nàng chậm trễ thì sẽ không tốt. Phó Sâm học cũng không tệ, nhưng hắn không có năng khiếu dạy người khác. Suy nghĩ một chút, Phó Miểu liền gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn đưa ra thêm một điều kiện, đó chính là trước khi mọi người cùng học tập thì ai cũng phải làm một bài thi, sau đó xem thành tích của từng người đến đâu.

Uông Trí Viễn trong lòng vui như hoa nở, nhưng trên mặt vẫn là vân đạm phong khinh, mỉm cười tỏ vẻ nguyện ý. Phó Diễm đã nhìn thấu, cũng chưa nói có muốn ra tay, phá cọc nhân duyên này hay không, dù sao tỷ tỷ nàng cũng không còn nhỏ nữa. Người tên Uông Trí Viễn này để thêm một thời gian nữa, hiểu rõ rồi lại nói sau đi.

Edit đến đoạn có tình yêu là mình cũng muốn có người yêu kkk ^^ ế quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau