Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 152: Xác định
Phó Miểu theo thường lệ mà đưa Uông Trí Viễn đi đến tận cửa nhà, thời tiết lúc này mặc dù đã vào đầu hạ nhưng vẫn còn có chút hơi se lạnh.
“Gió lớn rồi, ngươi vào trong đi, ta mượn xe đạp một hôm, ngày mai ta lại đến.”
Uông Trí Viễn vừa cười vừa nói.
“Hảo! Vậy thì ta trở về đây, ngươi về cẩn thận nhé!“.
Phó Miểu khoát tay sau đó trực tiếp xoay người đi vào bên trong.
Uông Trí Viễn đưa mắt nhìn theo bóng nàng, mãi đến khi cửa đóng lại rồi mới không đành lòng lên đạp xe rời đi.
Khi Phó Miểu trở lại thì Phó Sâm đã đi rửa bát rồi, Phó Diễm thì đang ê a ngồi dạy Phó Nghiêu đánh vần mấy từ đơn giản, tình cảnh ông nói gà bà nói vịt, phi thường khôi hài khiến ai nhìn thấy cũng phải bật cười. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
“Tiểu Thủy! Ý tứ này của Trí Viễn có phải là muốn người nhà hai bên gặp mặt để hai đứa chính thức qua lại hay không?“.
Vương Thục Mai ngồi bên cạnh lựa men rượu, thấy nữ nhi trở lại thì dừng tay, lên tiếng hỏi.
“Trí Viễn có nói qua với con, hình như ba mẹ hắn đối với kiến trúc tòa nhà này của chúng ta khá hứng thú. Dù sao thì loại hình này còn sót lại không nhiều lắm, hơn nữa lại còn nguyên vẹn như vậy cho nên bọn họ đúng là có ý muốn đến chơi, nhân tiện xem luôn.”
Phó Miểu nhắc đến chuyện này còn có chút buồn cười.
“Các ngươi nói này... haiz, đúng là người làm công tác văn hoá, cách làm việc của họ đúng là ta không thể hiểu nổi. Cha mẹ hắn có biết chuyện của hai đứa không?“.
“Ân! Biết rồi nương! Ngày đó Trí Viễn có mang đến cho ta mấy cuốn sách rất hay, nói là nương hắn bảo đưa cho ta làm quà.”
Phó Miểu cười.
“Sách gì thế tỷ?“.
“Là một bộ: Hồng Lâu Mộng trọn vẹn.”
“Ha ha “.
Phó Diễm không phúc hậu mà cười khanh khách. Còn không phải sao? Sách này chẳng phải tỷ tỷ mình đã sớm đọc qua, nàng có khi còn có thể thuộc làu làu ý chứ! Đúng là chết cười mà.
“Tỷ! Đúng rồi! Sách này đâu có xuất bản nữa? Là bản cũ hả? Ngươi có nhìn rõ ràng không vậy?“.
Phó Diễm nói xong đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
“Ta không nhìn kỹ lắm, hình như đúng là có chút cũ.”
Phó Miểu nhớ lại một chút.
“Lần sau ngươi nhớ đem về ta xem giúp cho, ta nghĩ có khả năng cao đó là đồ cổ đấy!“.
Phó Miểu lúc này thực sự quá bất ngờ rồi, mấy quyển sách cũ nát kia lại có thể là đồ cổ ư???.
“Ngươi đừng có xem thường những quyển sách cũ như vậy a. Ngươi quên nương của Trí Viễn ca làm nghề gì rồi hay sao? Ta nghe hắn nói, tổ tiên hắn cũng là thư hương thế gia đấy!“.
“Ai u! Sớm biết như thế thì ta đã mang trở về rồi. Ngày mai ta phải nhanh chóng đến trường cầm về mới được.”
Phó Miểu quả thật có chút hối hận.
“Ngươi yên tâm, không cần quá lo lắng làm gì, người bình thường hẳn là sẽ không có cái nhãn lực kia đâu.”
Phó Diễm nói xong lời này sau đó như có điều suy nghĩ, chính mình có lẽ cũng nên bắt đầu làm một chút chuyện gì đó. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Hai tỷ muội sau đó lại tiếp tục ngồi giao lưu một chút sự tình xảy ra trong ký túc xá của mình trong thời gian gần đây, lát sau câu chuyện không khỏi chuyển hướng nói đến sự tình sáng nay của Vu Thiến.
“À đúng rồi tỷ! Việc Vu Thiến sáng nay Trí Viễn ca nói sao?“.
Phó Diễm vẻ mặt bát quái nói nhỏ.
“Hắn nói mười mấy năm trước hình như đã từng gặp qua, khi đó hắn còn chưa có đến trường đâu, vẫn còn học mẫu giáo. Hắn nói ngay cả tên gọi của nàng là gì đến giờ hắn còn không nhớ kỹ ý chứ.”
Vẻ mặt Phó Miểu ngập tràn ý cười.
“Chậc chậc... vậy mà nàng ta thật sự có thể nói chuyện một cách thân quen như vậy a.”
Phó Diễm đối với những thứ tình cảm như yêu đương luyến ái thì đều có thái độ kính nhi viễn chi. Hỏi xong cũng không tiếp tục bàn luận gì thêm nữa.
Phó Sâm rốt cục cũng đã đem hết cả một đống bát đũa tẩy rửa sạch sẽ, vừa ngồi vào bàn thấy vẻ mặt hai muội muội như vậy thì hắn cảm thấy hình như chính mình đã bỏ lỡ mất cái gì thì phải.
Sáng sớm hôm sau, Phó Diễm ngồi thổ nạp xong một vòng mới từ trong không gian đi ra. Phó Đại Dũng đã mua điểm tâm sáng trở về. Nói cũng phải, từ khi đến đế đô, các loại đồ ăn, điểm tâm sáng quả thật chính là cực kì phong phú, so với khi ở quê không chỉ đa dạng hơn một vài lần thôi đâu. Tăng thêm hiện tại các loại chính sách đã bắt đầu buông lỏng ra không ít, rất nhiều người đều bắt đầu có ý tưởng thăm dò cơ hội, muốn mở quán bán đồ ăn, càng nhiều người làm thì giá càng cạnh tranh, đồ ngon mà hương vị cũng tốt, có thể thoải mái cho mọi người lựa chọn.
“Tiểu Hỏa! Mau tới đây nếm thử xem, nhà này nói món này gọi là bánh xèo trái cây. Ông chủ hắn trước kia là người ở Tân thị, ta ăn thử một cái thấy quả thật không tồi. Ngươi ăn đi, ta đi mua thêm mấy cái nữa.”
Phó Đại Dũng đem bánh xèo trái cây trên bàn đẩy về phía Phó Diễm sau đó nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Phó Diễm ngồi thiền gần như cả đêm cũng cảm thấy đói bụng, cầm lên liền ăn. Hương vị đúng là rất tuyệt, trước kia khi nàng còn làm ở công ty khoa học kỹ thuật, dưới nhà ăn hình như cũng có bán cái này. Đang đói bụng mà được ăn thứ này thì đúng là bữa sáng quá hoàn mỹ.
Phó Diễm ăn xong thì mới thấy Phó Sâm sờ đầu ngái ngủ tiến vào.
“Ngươi ăn cái gì mà thơm thế? Còn hay không?“.
“Là bánh xèo trái cây cha mua cho ta. Ăn khá ngon. Ngươi đợi thêm lát nữa, cha đi mua thêm rồi, chắc cũng gần đây thôi.”
Phó Diễm vừa lau mồm vừa nói.
Cái hương vị này cũng thật tốt quá đi mà! Phó Sâm hơi có chút nhịn không được, bèn đi thẳng ra cửa lớn để ngóng xem lão cha nhà mình khi nào mới mang đồ ăn trở về.
Thời điểm Phó Đại Dũng đến quầy bánh xèo trái cây thì đúng lúc đông khách cho nên bắt buộc phải đứng xếp hàng chờ. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Phó Sâm ngồi ngoài cửa không đợi được cha của mình mà lại đón được một vị khách nhân khác. Phó Diễm tình cờ nhìn ra thì thấy một bóng dáng cao lớn đang khiêng một bao gạo nếp to tướng, trên tay còn cầm theo không ít lễ vật, người đến chính là Bạch Mặc Thần.
“Sao ngươi lại tới sớm như vậy?“.
“Ở nhà ta cũng không ngủ được cho nên thấy trời sáng thì liền đến đây luôn. Có phải quá thất lễ hay không?“.
Bạch Mặc Thần nói xong thì có chút ngượng ngùng, nhớ tới hành vi của mình, quả thật đúng là mới sáng sớm đã tới quấy rầy nhà nàng rồi.
“Ngươi ăn sáng chưa?“.
“Còn chưa kịp ăn.”
Bạch Mặc Thần nói xong càng ngại ngùng hơn, bụng của hắn phối hợp đúng lúc, kêu một tiếng khiến cho không khí nhất thời lại càng thêm xấu hổ.
“Tiểu Hỏa! Tỷ ngươi đã dậy hay chưa? Biết thế ta gọi nàng đi xếp hàng cùng thì tốt rồi, đông người quá!“.
Phó Đại Dũng xách hai túi bánh xèo trở lại, nhìn thấy người đứng trước mắt thì nhất thời không kịp phản ứng.
“Thúc! Ta là Bạch Mặc Thần! Mấy năm gần đây ngài vẫn tốt chứ?“.
Bạch Mặc Thần chủ động tiến lên cầm tay hắn.
“Hảo hảo! Là Tiểu Bạch a! Vài năm không thấy đã chững chạc hơn không ít nha! Trên người ngươi vẫn còn bị thương chỗ nào a? Có nặng lắm không?“.
Tối hôm qua Phó Đại Dũng đã nghe Vương Thục Mai nói qua, ngày hôm nay Bạch Mặc Thần muốn tới nhà mình nhờ Tiểu Hỏa chữa bệnh.
“Thúc! Ta vẫn còn tốt lắm!“.
“Ngươi ăn điểm tâm không? Đến, đến... thừa dịp còn nóng thì ăn đi này, hôm nay là ngày đầu tiên họ làm đấy, mùi vị không tệ, ngươi nếm thử xem.”
Phó Đại Dũng trực tiếp đưa cả hai túi bánh xèo trong tay cho Bạch Mặc Thần, hắn vẫn còn nhớ rõ, lượng cơm của tiểu tử này có thể ăn quả thật không hề ít đâu nha.
“Thúc! Vậy thì ta sẽ không khách khí.”
Bạch Mặc Thần cũng không giả vờ khách khí nữa, thấy hắn đưa thì trực tiếp nhận lấy ăn.
Phó Sâm: @@
“Cha! Ta ăn cái gì bây giờ?“.
Phó Sâm liếc Bạch Mặc Thần, thấy hắn chỉ ăn vài miếng thì đã hết mất rồi.
“Chính mình tự đi mà mua, à đúng rồi nhớ vào bếp cầm thêm hai quả trứng gà để đổi nhé! Trên xe bán đồ ăn kia có viết chữ bánh xèo gia truyền đấy, ngươi không sợ mua nhầm đâu, mua thêm cả cho muội muội ngươi một phần nữa, trở về hai người các ngươi đồng thời ăn.”
“Haiz... vâng ta biết rồi cha!“.
Phó Sâm cuối cùng đành phải nhận mệnh đi lấy trứng gà, sau đó chính mình tự đi mua. Thời điểm Phó Miểu rời giường thì cũng là lúc Phó Sâm đã ăn xong rồi.
“Người trong nhà đâu cả rồi? Sao ta không thấy ai hết vậy?“.
“Nương cùng tiểu cô đi chơi ở nhà nhà Vương đại nương cách vách rồi. Phó Diễm mang theo Bạch Mặc Thần đi vào thư phòng của nàng. Cha thì dẫn Tiểu Thổ vào hoa viên trước rồi, ta cũng đi vào đó bắt cá đây, cha nói nay trưa nay chúng ta sẽ ăn cá, ngươi ăn xong thì cũng đến đó đi.”
“Bạch Mặc Thần? Hắn từ nơi nào chui ra vậy?“.
Phó Miểu nghe hắn nói xong thì kinh ngạc, quên cả ăn.
“Hắn đến tìm Tiểu Hỏa để nhờ chữa bệnh, cụ thể như thế nào ta cũng không biết, chờ lát hỏi Tiểu Hỏa sau đi. Thôi ta đi đây.”
“Được rồi! Lát nữa Trí Viễn tới, ta chờ mở cửa cho hắn rồi sẽ đến luôn, ngươi đi trước đi.”
“Hừ! Suốt ngày đến đây chơi, còn ăn chực nằm chờ.”
Phó Sâm vẫn còn nhớ mối thù nẫng tay trên mấy hộp tương thịt bò tối qua của hắn.
“Ngươi có phải thiếu đòn hay không?“.
Phó Miểu làm bộ trừng mắt nhìn hắn, dọa hắn chạy mất dạng.
“Hảo hảo hảo, ta đi a!“.
Phó Sâm nghĩ thầm, vẫn là đi đi hậu hoa viên chơi cùng Tiểu Thổ thì an toàn hơn.
...
Lúc này trong phòng của Phó Diễm. Bạch Mặc Thần đang ngồi yên vị bên trong thùng tắm, Phó Diễm đứng cạnh thì đang liên tục đốt mấy lá bùa, hòa vào nước đưa cho hắn uống, sau đó lấy chủy thủy ra, rạch hai đường nhỏ ở trên đùi của hắn, mỗi bên rạch một nhát. Làm xong, nàng lại tiếp tục bắt đầu đổ chỗ gạo nếp mà hắn mang đến vào. Không tới vài phút, chỗ gạo dưới chân hắn đã bắt đầu chuyển màu, qua thêm nửa giờ nữa thì liền trực tiếp biến thành màu đen.
Phó Diễm tính toán đủ thời gian sau đó mới cho hắn đi ra, nàng lại lấy thêm một lá phù nữa ném vào bên trong thùng tắm, hỏa thiêu sạch sẽ chỗ gạo nếp màu đen kia, hai người nghỉ ngơi độ mười phút sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại quá trình vừa rồi. Chẳng bao lâu sau bao gạo nếp đã gần thấy đáy.
Đến lúc này thì đã là buổi chiều, cơm trưa cũng là Phó Sâm đưa đến. Phó Diễm ngồi ăn trong phòng còn Bạch Mặc Thần phải ngồi ăn ở trong thùng tắm.
“Lại làm thêm mấy lần nữa thì tốt rồi, hôm nay ngươi đã mất máu khá nhiều, khi nào về nhớ ăn thêm những thứ bổ máu nhé!“.
Phó Diễm một bên vừa đốt gạo nếp, một bên vừa dặn dò hắn.
Bạch Mặc Thần nhìn nàng vì mình bận tới bận lui cả một ngày, đầu còn đầy mồ hôi, chưa kịp lau đi mà chỉ lo dặn dò hắn thì trong lòng như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua. Có rất rất rất ít người quan tâm mình như vậy. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Gia gia lúc nào cũng luôn nghiêm túc, nói chuyện với hắn cũng là dáng vẻ giải quyết việc chung. Nãi nãi thì không dám thể hiện quan tâm quá, sợ hắn cảm thấy phiền. Còn người cha kia thì càng không cần phải nói, hắn chính là phiên bản thu nhỏ của gia gia, lúc nào cũng công việc.
Hắn đột nhiên giật mình, sao tự nhiên lại nghĩ như vậy chứ? Sao tự nhiên hắn lại cảm thấy nghe được những lời dặn dò đơn giản của Phó Diễm đối với mình như vậy mà hắn lại thấy thật hạnh phúc?? Nghĩ nghĩ một lát, hắn chợt cả khinh, nguyên lai... chẳng lẽ mình lại có cái ý tưởng này sao?? Chuyện này... hắn...
Rối rắm suốt một hồi lâu, thời điểm ngẩng đầu nhìn lại hướng Phó Diễm, ánh mắt của hắn liền thay đổi.
Cute ghê =))) Tối cuối tuần vui vẻ nhé cả nhà! Ngày mai mình sẽ ngủ nướng =)) nếu dậy sớm thì sẽ cố lên chương cho cả nhà kkk!.
“Gió lớn rồi, ngươi vào trong đi, ta mượn xe đạp một hôm, ngày mai ta lại đến.”
Uông Trí Viễn vừa cười vừa nói.
“Hảo! Vậy thì ta trở về đây, ngươi về cẩn thận nhé!“.
Phó Miểu khoát tay sau đó trực tiếp xoay người đi vào bên trong.
Uông Trí Viễn đưa mắt nhìn theo bóng nàng, mãi đến khi cửa đóng lại rồi mới không đành lòng lên đạp xe rời đi.
Khi Phó Miểu trở lại thì Phó Sâm đã đi rửa bát rồi, Phó Diễm thì đang ê a ngồi dạy Phó Nghiêu đánh vần mấy từ đơn giản, tình cảnh ông nói gà bà nói vịt, phi thường khôi hài khiến ai nhìn thấy cũng phải bật cười. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
“Tiểu Thủy! Ý tứ này của Trí Viễn có phải là muốn người nhà hai bên gặp mặt để hai đứa chính thức qua lại hay không?“.
Vương Thục Mai ngồi bên cạnh lựa men rượu, thấy nữ nhi trở lại thì dừng tay, lên tiếng hỏi.
“Trí Viễn có nói qua với con, hình như ba mẹ hắn đối với kiến trúc tòa nhà này của chúng ta khá hứng thú. Dù sao thì loại hình này còn sót lại không nhiều lắm, hơn nữa lại còn nguyên vẹn như vậy cho nên bọn họ đúng là có ý muốn đến chơi, nhân tiện xem luôn.”
Phó Miểu nhắc đến chuyện này còn có chút buồn cười.
“Các ngươi nói này... haiz, đúng là người làm công tác văn hoá, cách làm việc của họ đúng là ta không thể hiểu nổi. Cha mẹ hắn có biết chuyện của hai đứa không?“.
“Ân! Biết rồi nương! Ngày đó Trí Viễn có mang đến cho ta mấy cuốn sách rất hay, nói là nương hắn bảo đưa cho ta làm quà.”
Phó Miểu cười.
“Sách gì thế tỷ?“.
“Là một bộ: Hồng Lâu Mộng trọn vẹn.”
“Ha ha “.
Phó Diễm không phúc hậu mà cười khanh khách. Còn không phải sao? Sách này chẳng phải tỷ tỷ mình đã sớm đọc qua, nàng có khi còn có thể thuộc làu làu ý chứ! Đúng là chết cười mà.
“Tỷ! Đúng rồi! Sách này đâu có xuất bản nữa? Là bản cũ hả? Ngươi có nhìn rõ ràng không vậy?“.
Phó Diễm nói xong đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
“Ta không nhìn kỹ lắm, hình như đúng là có chút cũ.”
Phó Miểu nhớ lại một chút.
“Lần sau ngươi nhớ đem về ta xem giúp cho, ta nghĩ có khả năng cao đó là đồ cổ đấy!“.
Phó Miểu lúc này thực sự quá bất ngờ rồi, mấy quyển sách cũ nát kia lại có thể là đồ cổ ư???.
“Ngươi đừng có xem thường những quyển sách cũ như vậy a. Ngươi quên nương của Trí Viễn ca làm nghề gì rồi hay sao? Ta nghe hắn nói, tổ tiên hắn cũng là thư hương thế gia đấy!“.
“Ai u! Sớm biết như thế thì ta đã mang trở về rồi. Ngày mai ta phải nhanh chóng đến trường cầm về mới được.”
Phó Miểu quả thật có chút hối hận.
“Ngươi yên tâm, không cần quá lo lắng làm gì, người bình thường hẳn là sẽ không có cái nhãn lực kia đâu.”
Phó Diễm nói xong lời này sau đó như có điều suy nghĩ, chính mình có lẽ cũng nên bắt đầu làm một chút chuyện gì đó. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Hai tỷ muội sau đó lại tiếp tục ngồi giao lưu một chút sự tình xảy ra trong ký túc xá của mình trong thời gian gần đây, lát sau câu chuyện không khỏi chuyển hướng nói đến sự tình sáng nay của Vu Thiến.
“À đúng rồi tỷ! Việc Vu Thiến sáng nay Trí Viễn ca nói sao?“.
Phó Diễm vẻ mặt bát quái nói nhỏ.
“Hắn nói mười mấy năm trước hình như đã từng gặp qua, khi đó hắn còn chưa có đến trường đâu, vẫn còn học mẫu giáo. Hắn nói ngay cả tên gọi của nàng là gì đến giờ hắn còn không nhớ kỹ ý chứ.”
Vẻ mặt Phó Miểu ngập tràn ý cười.
“Chậc chậc... vậy mà nàng ta thật sự có thể nói chuyện một cách thân quen như vậy a.”
Phó Diễm đối với những thứ tình cảm như yêu đương luyến ái thì đều có thái độ kính nhi viễn chi. Hỏi xong cũng không tiếp tục bàn luận gì thêm nữa.
Phó Sâm rốt cục cũng đã đem hết cả một đống bát đũa tẩy rửa sạch sẽ, vừa ngồi vào bàn thấy vẻ mặt hai muội muội như vậy thì hắn cảm thấy hình như chính mình đã bỏ lỡ mất cái gì thì phải.
Sáng sớm hôm sau, Phó Diễm ngồi thổ nạp xong một vòng mới từ trong không gian đi ra. Phó Đại Dũng đã mua điểm tâm sáng trở về. Nói cũng phải, từ khi đến đế đô, các loại đồ ăn, điểm tâm sáng quả thật chính là cực kì phong phú, so với khi ở quê không chỉ đa dạng hơn một vài lần thôi đâu. Tăng thêm hiện tại các loại chính sách đã bắt đầu buông lỏng ra không ít, rất nhiều người đều bắt đầu có ý tưởng thăm dò cơ hội, muốn mở quán bán đồ ăn, càng nhiều người làm thì giá càng cạnh tranh, đồ ngon mà hương vị cũng tốt, có thể thoải mái cho mọi người lựa chọn.
“Tiểu Hỏa! Mau tới đây nếm thử xem, nhà này nói món này gọi là bánh xèo trái cây. Ông chủ hắn trước kia là người ở Tân thị, ta ăn thử một cái thấy quả thật không tồi. Ngươi ăn đi, ta đi mua thêm mấy cái nữa.”
Phó Đại Dũng đem bánh xèo trái cây trên bàn đẩy về phía Phó Diễm sau đó nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Phó Diễm ngồi thiền gần như cả đêm cũng cảm thấy đói bụng, cầm lên liền ăn. Hương vị đúng là rất tuyệt, trước kia khi nàng còn làm ở công ty khoa học kỹ thuật, dưới nhà ăn hình như cũng có bán cái này. Đang đói bụng mà được ăn thứ này thì đúng là bữa sáng quá hoàn mỹ.
Phó Diễm ăn xong thì mới thấy Phó Sâm sờ đầu ngái ngủ tiến vào.
“Ngươi ăn cái gì mà thơm thế? Còn hay không?“.
“Là bánh xèo trái cây cha mua cho ta. Ăn khá ngon. Ngươi đợi thêm lát nữa, cha đi mua thêm rồi, chắc cũng gần đây thôi.”
Phó Diễm vừa lau mồm vừa nói.
Cái hương vị này cũng thật tốt quá đi mà! Phó Sâm hơi có chút nhịn không được, bèn đi thẳng ra cửa lớn để ngóng xem lão cha nhà mình khi nào mới mang đồ ăn trở về.
Thời điểm Phó Đại Dũng đến quầy bánh xèo trái cây thì đúng lúc đông khách cho nên bắt buộc phải đứng xếp hàng chờ. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Phó Sâm ngồi ngoài cửa không đợi được cha của mình mà lại đón được một vị khách nhân khác. Phó Diễm tình cờ nhìn ra thì thấy một bóng dáng cao lớn đang khiêng một bao gạo nếp to tướng, trên tay còn cầm theo không ít lễ vật, người đến chính là Bạch Mặc Thần.
“Sao ngươi lại tới sớm như vậy?“.
“Ở nhà ta cũng không ngủ được cho nên thấy trời sáng thì liền đến đây luôn. Có phải quá thất lễ hay không?“.
Bạch Mặc Thần nói xong thì có chút ngượng ngùng, nhớ tới hành vi của mình, quả thật đúng là mới sáng sớm đã tới quấy rầy nhà nàng rồi.
“Ngươi ăn sáng chưa?“.
“Còn chưa kịp ăn.”
Bạch Mặc Thần nói xong càng ngại ngùng hơn, bụng của hắn phối hợp đúng lúc, kêu một tiếng khiến cho không khí nhất thời lại càng thêm xấu hổ.
“Tiểu Hỏa! Tỷ ngươi đã dậy hay chưa? Biết thế ta gọi nàng đi xếp hàng cùng thì tốt rồi, đông người quá!“.
Phó Đại Dũng xách hai túi bánh xèo trở lại, nhìn thấy người đứng trước mắt thì nhất thời không kịp phản ứng.
“Thúc! Ta là Bạch Mặc Thần! Mấy năm gần đây ngài vẫn tốt chứ?“.
Bạch Mặc Thần chủ động tiến lên cầm tay hắn.
“Hảo hảo! Là Tiểu Bạch a! Vài năm không thấy đã chững chạc hơn không ít nha! Trên người ngươi vẫn còn bị thương chỗ nào a? Có nặng lắm không?“.
Tối hôm qua Phó Đại Dũng đã nghe Vương Thục Mai nói qua, ngày hôm nay Bạch Mặc Thần muốn tới nhà mình nhờ Tiểu Hỏa chữa bệnh.
“Thúc! Ta vẫn còn tốt lắm!“.
“Ngươi ăn điểm tâm không? Đến, đến... thừa dịp còn nóng thì ăn đi này, hôm nay là ngày đầu tiên họ làm đấy, mùi vị không tệ, ngươi nếm thử xem.”
Phó Đại Dũng trực tiếp đưa cả hai túi bánh xèo trong tay cho Bạch Mặc Thần, hắn vẫn còn nhớ rõ, lượng cơm của tiểu tử này có thể ăn quả thật không hề ít đâu nha.
“Thúc! Vậy thì ta sẽ không khách khí.”
Bạch Mặc Thần cũng không giả vờ khách khí nữa, thấy hắn đưa thì trực tiếp nhận lấy ăn.
Phó Sâm: @@
“Cha! Ta ăn cái gì bây giờ?“.
Phó Sâm liếc Bạch Mặc Thần, thấy hắn chỉ ăn vài miếng thì đã hết mất rồi.
“Chính mình tự đi mà mua, à đúng rồi nhớ vào bếp cầm thêm hai quả trứng gà để đổi nhé! Trên xe bán đồ ăn kia có viết chữ bánh xèo gia truyền đấy, ngươi không sợ mua nhầm đâu, mua thêm cả cho muội muội ngươi một phần nữa, trở về hai người các ngươi đồng thời ăn.”
“Haiz... vâng ta biết rồi cha!“.
Phó Sâm cuối cùng đành phải nhận mệnh đi lấy trứng gà, sau đó chính mình tự đi mua. Thời điểm Phó Miểu rời giường thì cũng là lúc Phó Sâm đã ăn xong rồi.
“Người trong nhà đâu cả rồi? Sao ta không thấy ai hết vậy?“.
“Nương cùng tiểu cô đi chơi ở nhà nhà Vương đại nương cách vách rồi. Phó Diễm mang theo Bạch Mặc Thần đi vào thư phòng của nàng. Cha thì dẫn Tiểu Thổ vào hoa viên trước rồi, ta cũng đi vào đó bắt cá đây, cha nói nay trưa nay chúng ta sẽ ăn cá, ngươi ăn xong thì cũng đến đó đi.”
“Bạch Mặc Thần? Hắn từ nơi nào chui ra vậy?“.
Phó Miểu nghe hắn nói xong thì kinh ngạc, quên cả ăn.
“Hắn đến tìm Tiểu Hỏa để nhờ chữa bệnh, cụ thể như thế nào ta cũng không biết, chờ lát hỏi Tiểu Hỏa sau đi. Thôi ta đi đây.”
“Được rồi! Lát nữa Trí Viễn tới, ta chờ mở cửa cho hắn rồi sẽ đến luôn, ngươi đi trước đi.”
“Hừ! Suốt ngày đến đây chơi, còn ăn chực nằm chờ.”
Phó Sâm vẫn còn nhớ mối thù nẫng tay trên mấy hộp tương thịt bò tối qua của hắn.
“Ngươi có phải thiếu đòn hay không?“.
Phó Miểu làm bộ trừng mắt nhìn hắn, dọa hắn chạy mất dạng.
“Hảo hảo hảo, ta đi a!“.
Phó Sâm nghĩ thầm, vẫn là đi đi hậu hoa viên chơi cùng Tiểu Thổ thì an toàn hơn.
...
Lúc này trong phòng của Phó Diễm. Bạch Mặc Thần đang ngồi yên vị bên trong thùng tắm, Phó Diễm đứng cạnh thì đang liên tục đốt mấy lá bùa, hòa vào nước đưa cho hắn uống, sau đó lấy chủy thủy ra, rạch hai đường nhỏ ở trên đùi của hắn, mỗi bên rạch một nhát. Làm xong, nàng lại tiếp tục bắt đầu đổ chỗ gạo nếp mà hắn mang đến vào. Không tới vài phút, chỗ gạo dưới chân hắn đã bắt đầu chuyển màu, qua thêm nửa giờ nữa thì liền trực tiếp biến thành màu đen.
Phó Diễm tính toán đủ thời gian sau đó mới cho hắn đi ra, nàng lại lấy thêm một lá phù nữa ném vào bên trong thùng tắm, hỏa thiêu sạch sẽ chỗ gạo nếp màu đen kia, hai người nghỉ ngơi độ mười phút sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại quá trình vừa rồi. Chẳng bao lâu sau bao gạo nếp đã gần thấy đáy.
Đến lúc này thì đã là buổi chiều, cơm trưa cũng là Phó Sâm đưa đến. Phó Diễm ngồi ăn trong phòng còn Bạch Mặc Thần phải ngồi ăn ở trong thùng tắm.
“Lại làm thêm mấy lần nữa thì tốt rồi, hôm nay ngươi đã mất máu khá nhiều, khi nào về nhớ ăn thêm những thứ bổ máu nhé!“.
Phó Diễm một bên vừa đốt gạo nếp, một bên vừa dặn dò hắn.
Bạch Mặc Thần nhìn nàng vì mình bận tới bận lui cả một ngày, đầu còn đầy mồ hôi, chưa kịp lau đi mà chỉ lo dặn dò hắn thì trong lòng như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua. Có rất rất rất ít người quan tâm mình như vậy. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Gia gia lúc nào cũng luôn nghiêm túc, nói chuyện với hắn cũng là dáng vẻ giải quyết việc chung. Nãi nãi thì không dám thể hiện quan tâm quá, sợ hắn cảm thấy phiền. Còn người cha kia thì càng không cần phải nói, hắn chính là phiên bản thu nhỏ của gia gia, lúc nào cũng công việc.
Hắn đột nhiên giật mình, sao tự nhiên lại nghĩ như vậy chứ? Sao tự nhiên hắn lại cảm thấy nghe được những lời dặn dò đơn giản của Phó Diễm đối với mình như vậy mà hắn lại thấy thật hạnh phúc?? Nghĩ nghĩ một lát, hắn chợt cả khinh, nguyên lai... chẳng lẽ mình lại có cái ý tưởng này sao?? Chuyện này... hắn...
Rối rắm suốt một hồi lâu, thời điểm ngẩng đầu nhìn lại hướng Phó Diễm, ánh mắt của hắn liền thay đổi.
Cute ghê =))) Tối cuối tuần vui vẻ nhé cả nhà! Ngày mai mình sẽ ngủ nướng =)) nếu dậy sớm thì sẽ cố lên chương cho cả nhà kkk!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất