Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 155: Tâm cơ
Phó Diễm cứ như vậy mà mở mắt trừng trừng nhìn Bạch Mặc Thần tranh thủ đồng tình của cả nhà. Lúc ăn cơm, người nào người nấy cũng đều gắp đồ ăn cho hắn cả. Thời điểm trước khi đi tiểu cô còn dúi thêm cho hắn một lọ tương thịt bò đầy vun nữa chứ.
Phó Diễm quả thực bội phục tên tiểu tử này rồi, cho nên nàng không để người nhà tiễn hắn ra cửa mà tự mình dẫn hắn ra tận bên ngoài. Nàng muốn nhắc nhở hắn một chút đạo lý, lừa ăn lừa uống như vậy thật là không tốt, nàng không đồng tình được. .
“Ngươi nói xem có phải ngươi hơi có chút khoa trương hay không? Ngươi thực sự thảm như vậy sao? Nói đi, mục đích của ngươi là gì?“.
Phó Diễm dẫn hắn đi ra tận bên ngoài, đến khi cách cổng nhà một khoảng tương đối, sau đó mới vừa nói vừa lạnh lùng quay đầu lại nhìn lại. Trong lòng Bạch Mặc Thần có chút muốn cười trộm nhưng may mà hắn kìm lại được, trên mặt lại còn giả vờ bộ dáng hài tử đáng thương mà giải thích.
“Thì ra ngươi lại nghĩ ta là người như thế sao Tiểu Hỏa...?“.
Thanh âm khàn khàn ấm ách cộng thêm hốc mắt phiếm hồng, Phó Diễm thấy hắn như vậy thì quả thật là có chút cảm giác tội lỗi, chẳng lẽ mình quá phận rồi sao?.
“Ta...ta không phải có cái ý tứ kia! Ý của ta là, ngươi là một người rất kiên cường, có thể đi ra từ đau khổ như vậy. Còn có rất nhiều người đều thật lòng quan tâm đến ngươi nữa mà.”
Phó Diễm cố sức vắt hết óc muốn dùng lời nói đến an ủi hắn.
Bạch Mặc Thần thiếu chút nữa liền không nhịn nổi mà cười phá lên, hắn đành phải nhanh chóng cùi đầu xuống, nhìn từ ngoài vào hệt như tiểu hài tử đã biết lỗi sai, trong lòng hắn lúc này lại nóng rực không thôi: trời ơi! Sao Tiểu Hỏa lại đáng yêu như vậy chứ???. Nhưng hắn cũng thừa biết là hiện tại không thể cười, nếu làm như vậy thì sẽ chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hình tượng của mình trong lòng Phó Diễm cũng sẽ bị biến chất.
“Không có việc gì đâu, ngươi không cần an ủi ta. Ta đã quen rồi!“.
Bạch Mặc Thần yên lặng cúi đầu mà đi về phía trước, lưu lại cho Phó Diễm một cái bóng lưng đầy ắp bi thương.
“Bạch Mặc Thần! Không phải là ta an ủi ngươi, ta cảm thấy hiện tại ngươi cũng đã có thể thi đỗ đại học, con đường về sau chắc chắn sẽ không tồi, không cần lúc nào cũng cảm thấy bất hạnh bi quan như vậy. Ta là bằng hữu, sẽ vẫn luôn duy trì ngươi.”
Lúc này chỉ số thông minh của Phó Diễm dường như đã trực tiếp bị giảm xuống. Nàng chỉ đơn giản nghĩ là đường đường một nam nhân thân cao chín thước mà đột ngột lại trở nên u sầu như thế vì một câu nói, mình nhất định phải cứu vớt hắn lên, nếu để hắn tiếp tục suy sụp như thế thì thật sự không thích hợp.
Bạch Mặc Thần đang đi phía trước nghe nàng nói xong thì bất ngờ xoay người lại, khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Phó Diễm một chút.
“Ta nhớ kỹ rồi! Tiểu Hỏa! Cám ơn ngươi!“.
Phó Diễm từ trong mê man lập tức bừng tỉnh lại, thình lình xảy ra đụng chạm với hắn khiến cho nàng có chút không thoải mái. Nhưng từ sâu trong thâm tâm lại có chút mong chờ, muốn cho thời gian cái tay kia dừng lại dài thêm một chút. Suy nghĩ này làm cho nàng cảm giác như tất cả các tế bào trên người mình đều không được tự nhiên. Hai má nhanh chóng đỏ bừng bừng, nàng cảm giác có khi cả người mình cũng đều biến đỏ mất rồi, cái tên này...
Bạch Mặc Thần dường như cũng đã phát hiện, hai tay hắn nhanh chóng buông xuống bên người, sau đó bàn tay nắm chặt lại, nổi cả gân xanh. Hắn phải nhịn xuống, bằng không có thể đem người dọa chạy mất không chừng.
Loại không khí ái muội này chỉ tồn tại trong nháy mắt vậy mà lại khiến Phó Diễm cùng Bạch Mặc Thần cảm giác một phút đồng hồ vừa rồi trôi qua thật là lâu.
“Cái kia...ta đi về trước. Ngươi trở về chậm một chút, không cần quá vội vàng đâu.”
Phó Diễm nói xong thì nhanh chóng xoay người, không đợi Bạch Mặc Thần nói thêm cái gì, liền nhanh chóng lách người vào nhà.
Hai chứ tái kiến vẫn còn đang nghẹn trong cổ họng của Bạch Mặc Thần, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang chậm rãi đóng lại mà thì thầm: “Ngủ ngon! Tiểu Hỏa.”
...
Hai ngày gần đây, Bạch Hùng đều không nhìn thấy bóng dáng tôn tử nhà mình đâu cả, rốt cục tối chủ nhật mới thấy Bạch Mặc Thần từ bên ngoài lững thững trở lại.
“Hai ngày nay ngươi ở đâu vậy?“.
Bạch Hùng nhìn tôn tử vạn năm không cười nhà mình, trên mặt đang không ngừng tủm tỉm thì giống như gặp quỷ mà hỏi liên hồi.
“Ân! Coi như ta đi chữa bệnh đi.”
Bạch Mặc Thần nhớ tới mấy sợi tóc tơ phất phơ bên cái tai đỏ hồng của Phó Diễm thì không kìm lòng được lại nở nụ cười.
“Ngươi nói cái gì cơ?“.
Bạch Hùng cho là mình nghe lầm, lên tiếng hỏi lại.
“Trên người của ta bị trúng độc, a, ngài còn không biết sao?“.
Bạch Mặc Thần ngồi xuống, đem sự tình trúng thi độc trên người mình một năm một mười kể lại cho gia gia.
“Toàn bộ thi độc đều đã được thanh trừ, về sau sẽ không để lại di chứng gì nữa chứ?“.
Bạch Hùng mở to hai mắt.
“Đúng vậy! Chỉ là nửa năm tiếp theo còn cần phải điều dưỡng thêm. Ngoài ra còn phải uống thuốc nữa.”
“Uống thuốc thì liền uống thuốc, cái người giúp ngươi trừ thi độc lần này cùng với người đưa bình an phù cho ngươi là cùng một người hả?“.
Bạch Hùng thực hoài nghi việc cháu của mình trúng thi độc.
“Đúng vậy!“.
“Hắn là cái dạng người gì?“.
Bạch Hùng cực kì tò mò mà tiếp tục truy vấn.
“Gia gia! Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?“.
“Ách... ta chỉ là muốn hỏi rõ để cảm ơn người ta thôi mà, hôm nào ngươi mời người đến nhà chơi đi, ta muốn tự mình đến để cám ơn nàng.”
Bạch Hùng không hổ là lão thành tinh, lập tức đã nghĩ ra được biện pháp mới.
“Không cần, gia gia. Ta đã cảm tạ nàng rồi. Ngươi đừng có làm người ta sợ.”
Bạch Mặc Thần kiên quyết không đồng ý biện pháp của gia gia. Như vậy chẳng phải là vạch trần chính mình hay sao? Sự tình ngốc như vậy, còn lâu hắn mới làm.
“Ngươi cảm tạ là việc của ngươi, ta cảm tạ thì lại là đại biểu bộ mặt của cả nhà chúng ta. Ngươi đúng là không hiểu chút nào.”
Ngữ khí của Bạch hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng hắn, nói xong thì hung hăng thổi râu mép một cái rồi mới đi vào phòng.
Bạch Mặc Thần cũng không tiếp tục muốn ngồi ngây ngốc ở phòng khách nữa, hắn đứng dậy, trực tiếp trở về phòng của mình. khác đều là ăn cắp. Thời điểm chuẩn bị mở cửa thì thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, vừa lúc Bạch Mặc An đẩy cửa đi ra rót nước.
“Ca! Ngươi đã trở lại!“.
Bạch Mặc An nhìn thấy ca ca thì thật cao hứng, hắn cũng thi đậu trường đại học sư phạm Bắc Kinh, cuối tuần được nghỉ nên trở về lấy thêm ít đồ vật.
“Ân! Cuối tuần về nghỉ ngơi sao?“.
Bạch Mặc Thần đối xử với người đệ đệ cùng cha khác mẹ này cũng không nóng không lạnh, bằng vào những việc mẹ hắn đã làm với mình, hiện tại vẫn có thể ôn hòa nói chuyện như thế này thì đã chứng tỏ hắn là người có tu dưỡng không tồi rồi, đừng mong đòi hỏi được nhiều hơn.
“Vâng! Trường học của chúng ta rất nghiêm khắc. Ta ra ngoài còn phải xin phép nữa, cuối tuần cũng chỉ có thể ra ngoài một ngày mà thôi.”
Bạch Mặc An đối với ca ca đơn thuần là cực kì sùng bái, việc làm của Trầm Ngọc, cả nhà cũng đều giấu, không ai nói cho hắn cùng muội muội cả.
“Trường học của chúng ta thì dễ hơn, cuối tuần muốn trở về lúc nào cũng được, ngươi tiếp tục đi rót nước đi. Ta đi ngủ đây.”
Bạch Mặc Thần hiện tại chỉ muốn trở về phòng, nghĩ xem nên làm thế nào để trong lòng Phó Diễm cũng có hắn, không rời khỏi hắn.
“Hảo! Ca à! Ta có thể đến trường học tìm ngươi không a? Nghe nói quán cơm ở trường ngươi ngon lắm ý.”
Bạch Mặc An không nghĩ sẽ buông tha cơ hội có thể thân cận cùng ca ca.
“Có! Khi nào ngươi rảnh, thích đến thì đến. Ta ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Bạch Mặc Thần nhanh chóng kết thúc lần đối thoại này.
“Hảo! Ca ngủ ngon “.
Bạch Mặc An rất vui vẻ, lần này ca ca không có trực tiếp cự tuyệt hắn. Quá tuyệt vời!
Bạch Mặc Thần không có để ý Bạch Mặc An ngoài cửa vẫn còn đang hưng phấn, hiện tại hắn nằm trên giường, hồi tưởng lại đoạn đối thoại với Phó Diễm ngày hôm nay. Nên làm như thế nào để Phó Diễm biết hắn thích nàng nhỉ? Trực tiếp nói cho nàng thì chắc chắn là không được rồi, như vậy thì sẽ dọa chạy nàng mất. Nhớ tới bộ dáng tối nay của nàng, giống như con thỏ bị hoảng sợ, chạy trốn nhất dạng, khóe miệng của hắn liền khẽ nâng lên sau đó vẫn không thể hạ xuống được, đáng yêu quá đi mà.
Tính đi tính lại, vẫn là không có cách nào cả. Bạch Mặc Thần quyết định phải tự mình chế tạo ra cơ hội có thể cùng nàng đồng thời ở cùng một chỗ mới được. Tháng này hình như tất cả các khoa đều học đại cương ở cùng một tòa nhà thì phải, vậy thì tan lớp mình có thể mời nàng cùng đi ăn cơm.
Bạch Mặc Thần mặc sức tưởng tượng cảnh sinh hoạt tương lai của hai người, mỉm cười chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Vốn là thân thể thiếu máu cho nên hắn ngủ sâu cực kì.
Trong mộng, Phó Diễm mặc một vái váy trắng liền áo cực kì đẹp, mái tóc nàng buộc gọn lại như dòng thác óng ả, sau đó Phó Diễm đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vào môi hắn. Hắn không kìm lòng nổi, đưa tay ôm lấy nàng, kết quả vừa dùng sức ôm một cái thì chính là ôm hụt vào không khí. Bạch Mặc Thần lập tức từ trên giường tỉnh lại, biểu tình ngơ ra, nhìn đồng hồ thì đã sáu giờ sáng. Hắn đưa tay gãi đầu, gập chăn lại sau đó nhanh chóng đứng lên, bằng không sẽ đến trường trễ mất.
Thời điểm hắn xuống lầu, cảnh vệ viên đã chuẩn bị điểm tâm xong. Hắn tùy tiện cầm một cái bánh bao lên, vừa đi vừa ăn. Trước khi đi còn không quên mang theo lọ tương thịt bò ngày hôm qua Phó Đại Ny cố tình nhét cho hắn.
Đi thẳng một mạch đến trường, lúc này đã sắp tới giờ lên lớp. Hắn vừa ngồi vào chỗ thì cũng là lúc tiếng chuông vào học vang lên. Thời điểm hắn tìm chỗ ngồi, trước mắt đột nhiên sáng ngời, Phó Diễm đang ngồi an vị ở cách hắn không xa. Hơn nữa bên người nàng vẫn còn có vài chỗ trống, nam sinh ngồi phía sau đang bắt đầu rục rịch đứng lên muốn đi qua, bộ dáng nóng lòng muốn tiếp cận người đẹp. Bạch Mặc Thần thấy thế thì trực tiếp đi đến, chiếm luôn vị trí bên cạnh Phó Diễm, trong lòng thì khẽ hừ lạnh.
Phó Diễm còn đang đang suy nghĩ nội dung bài giảng ngày hôm nay là gì, chỉ thấy bên cạnh có người ngồi xuống. Nàng vừa định nói chỗ bên cạnh đã có người ngồi rồi, vừa quay sang thì thấy hóa ra là Bạch Mặc Thần.
“Hôm nay ngươi cũng có môn triết học này hả?“.
Vẻ mặt Phó Diễm đầy dấu chấm hỏi.
“Ân! Chẳng phải mấy môn đại cương chúng ta sẽ cùng lên lớp hay sao? Ngươi quên rồi hả? Hôm nay giáo sư Lý lên lớp đúng không nhỉ?“.
Bạch Mặc Thần nhớ lại thời khóa biểu của mình một chút, đúng rồi.
“Ân! Là giáo sư Lý. Ngươi không đi tìm bạn học của ngươi sao?“.
“Không đi, bọn họ đều ngồi chỗ khác cả rồi, chỗ này của ngươi có người ngồi rồi sao?“.
Bạch Mặc Thần vừa cười vừa hỏi. Chẳng biết tại sao, Phó Diễm lập tức nhớ tới sự tình tối hôm qua. Mặt đỏ bừng cả lên.
“Không có!“.
Sau đó nàng liền trực tiếp xoay mặt nhìn bảng đen, không để ý đến hắn nữa.
Bạch Mặc Thần mỉm cười, sau đó không khống chế được trái tim trong ngực mình nhảy bang bang, Hắn cố gắng tập trung tinh thần nhìn lên bảng, hai bàn tay khẽ siết lại.
Chào buổi sáng cả nhà =))). Mọi người comment nhiều vào đi chẳng thấy comment gì buồn quá:(((
Phó Diễm quả thực bội phục tên tiểu tử này rồi, cho nên nàng không để người nhà tiễn hắn ra cửa mà tự mình dẫn hắn ra tận bên ngoài. Nàng muốn nhắc nhở hắn một chút đạo lý, lừa ăn lừa uống như vậy thật là không tốt, nàng không đồng tình được. .
“Ngươi nói xem có phải ngươi hơi có chút khoa trương hay không? Ngươi thực sự thảm như vậy sao? Nói đi, mục đích của ngươi là gì?“.
Phó Diễm dẫn hắn đi ra tận bên ngoài, đến khi cách cổng nhà một khoảng tương đối, sau đó mới vừa nói vừa lạnh lùng quay đầu lại nhìn lại. Trong lòng Bạch Mặc Thần có chút muốn cười trộm nhưng may mà hắn kìm lại được, trên mặt lại còn giả vờ bộ dáng hài tử đáng thương mà giải thích.
“Thì ra ngươi lại nghĩ ta là người như thế sao Tiểu Hỏa...?“.
Thanh âm khàn khàn ấm ách cộng thêm hốc mắt phiếm hồng, Phó Diễm thấy hắn như vậy thì quả thật là có chút cảm giác tội lỗi, chẳng lẽ mình quá phận rồi sao?.
“Ta...ta không phải có cái ý tứ kia! Ý của ta là, ngươi là một người rất kiên cường, có thể đi ra từ đau khổ như vậy. Còn có rất nhiều người đều thật lòng quan tâm đến ngươi nữa mà.”
Phó Diễm cố sức vắt hết óc muốn dùng lời nói đến an ủi hắn.
Bạch Mặc Thần thiếu chút nữa liền không nhịn nổi mà cười phá lên, hắn đành phải nhanh chóng cùi đầu xuống, nhìn từ ngoài vào hệt như tiểu hài tử đã biết lỗi sai, trong lòng hắn lúc này lại nóng rực không thôi: trời ơi! Sao Tiểu Hỏa lại đáng yêu như vậy chứ???. Nhưng hắn cũng thừa biết là hiện tại không thể cười, nếu làm như vậy thì sẽ chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hình tượng của mình trong lòng Phó Diễm cũng sẽ bị biến chất.
“Không có việc gì đâu, ngươi không cần an ủi ta. Ta đã quen rồi!“.
Bạch Mặc Thần yên lặng cúi đầu mà đi về phía trước, lưu lại cho Phó Diễm một cái bóng lưng đầy ắp bi thương.
“Bạch Mặc Thần! Không phải là ta an ủi ngươi, ta cảm thấy hiện tại ngươi cũng đã có thể thi đỗ đại học, con đường về sau chắc chắn sẽ không tồi, không cần lúc nào cũng cảm thấy bất hạnh bi quan như vậy. Ta là bằng hữu, sẽ vẫn luôn duy trì ngươi.”
Lúc này chỉ số thông minh của Phó Diễm dường như đã trực tiếp bị giảm xuống. Nàng chỉ đơn giản nghĩ là đường đường một nam nhân thân cao chín thước mà đột ngột lại trở nên u sầu như thế vì một câu nói, mình nhất định phải cứu vớt hắn lên, nếu để hắn tiếp tục suy sụp như thế thì thật sự không thích hợp.
Bạch Mặc Thần đang đi phía trước nghe nàng nói xong thì bất ngờ xoay người lại, khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Phó Diễm một chút.
“Ta nhớ kỹ rồi! Tiểu Hỏa! Cám ơn ngươi!“.
Phó Diễm từ trong mê man lập tức bừng tỉnh lại, thình lình xảy ra đụng chạm với hắn khiến cho nàng có chút không thoải mái. Nhưng từ sâu trong thâm tâm lại có chút mong chờ, muốn cho thời gian cái tay kia dừng lại dài thêm một chút. Suy nghĩ này làm cho nàng cảm giác như tất cả các tế bào trên người mình đều không được tự nhiên. Hai má nhanh chóng đỏ bừng bừng, nàng cảm giác có khi cả người mình cũng đều biến đỏ mất rồi, cái tên này...
Bạch Mặc Thần dường như cũng đã phát hiện, hai tay hắn nhanh chóng buông xuống bên người, sau đó bàn tay nắm chặt lại, nổi cả gân xanh. Hắn phải nhịn xuống, bằng không có thể đem người dọa chạy mất không chừng.
Loại không khí ái muội này chỉ tồn tại trong nháy mắt vậy mà lại khiến Phó Diễm cùng Bạch Mặc Thần cảm giác một phút đồng hồ vừa rồi trôi qua thật là lâu.
“Cái kia...ta đi về trước. Ngươi trở về chậm một chút, không cần quá vội vàng đâu.”
Phó Diễm nói xong thì nhanh chóng xoay người, không đợi Bạch Mặc Thần nói thêm cái gì, liền nhanh chóng lách người vào nhà.
Hai chứ tái kiến vẫn còn đang nghẹn trong cổ họng của Bạch Mặc Thần, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang chậm rãi đóng lại mà thì thầm: “Ngủ ngon! Tiểu Hỏa.”
...
Hai ngày gần đây, Bạch Hùng đều không nhìn thấy bóng dáng tôn tử nhà mình đâu cả, rốt cục tối chủ nhật mới thấy Bạch Mặc Thần từ bên ngoài lững thững trở lại.
“Hai ngày nay ngươi ở đâu vậy?“.
Bạch Hùng nhìn tôn tử vạn năm không cười nhà mình, trên mặt đang không ngừng tủm tỉm thì giống như gặp quỷ mà hỏi liên hồi.
“Ân! Coi như ta đi chữa bệnh đi.”
Bạch Mặc Thần nhớ tới mấy sợi tóc tơ phất phơ bên cái tai đỏ hồng của Phó Diễm thì không kìm lòng được lại nở nụ cười.
“Ngươi nói cái gì cơ?“.
Bạch Hùng cho là mình nghe lầm, lên tiếng hỏi lại.
“Trên người của ta bị trúng độc, a, ngài còn không biết sao?“.
Bạch Mặc Thần ngồi xuống, đem sự tình trúng thi độc trên người mình một năm một mười kể lại cho gia gia.
“Toàn bộ thi độc đều đã được thanh trừ, về sau sẽ không để lại di chứng gì nữa chứ?“.
Bạch Hùng mở to hai mắt.
“Đúng vậy! Chỉ là nửa năm tiếp theo còn cần phải điều dưỡng thêm. Ngoài ra còn phải uống thuốc nữa.”
“Uống thuốc thì liền uống thuốc, cái người giúp ngươi trừ thi độc lần này cùng với người đưa bình an phù cho ngươi là cùng một người hả?“.
Bạch Hùng thực hoài nghi việc cháu của mình trúng thi độc.
“Đúng vậy!“.
“Hắn là cái dạng người gì?“.
Bạch Hùng cực kì tò mò mà tiếp tục truy vấn.
“Gia gia! Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?“.
“Ách... ta chỉ là muốn hỏi rõ để cảm ơn người ta thôi mà, hôm nào ngươi mời người đến nhà chơi đi, ta muốn tự mình đến để cám ơn nàng.”
Bạch Hùng không hổ là lão thành tinh, lập tức đã nghĩ ra được biện pháp mới.
“Không cần, gia gia. Ta đã cảm tạ nàng rồi. Ngươi đừng có làm người ta sợ.”
Bạch Mặc Thần kiên quyết không đồng ý biện pháp của gia gia. Như vậy chẳng phải là vạch trần chính mình hay sao? Sự tình ngốc như vậy, còn lâu hắn mới làm.
“Ngươi cảm tạ là việc của ngươi, ta cảm tạ thì lại là đại biểu bộ mặt của cả nhà chúng ta. Ngươi đúng là không hiểu chút nào.”
Ngữ khí của Bạch hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng hắn, nói xong thì hung hăng thổi râu mép một cái rồi mới đi vào phòng.
Bạch Mặc Thần cũng không tiếp tục muốn ngồi ngây ngốc ở phòng khách nữa, hắn đứng dậy, trực tiếp trở về phòng của mình. khác đều là ăn cắp. Thời điểm chuẩn bị mở cửa thì thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, vừa lúc Bạch Mặc An đẩy cửa đi ra rót nước.
“Ca! Ngươi đã trở lại!“.
Bạch Mặc An nhìn thấy ca ca thì thật cao hứng, hắn cũng thi đậu trường đại học sư phạm Bắc Kinh, cuối tuần được nghỉ nên trở về lấy thêm ít đồ vật.
“Ân! Cuối tuần về nghỉ ngơi sao?“.
Bạch Mặc Thần đối xử với người đệ đệ cùng cha khác mẹ này cũng không nóng không lạnh, bằng vào những việc mẹ hắn đã làm với mình, hiện tại vẫn có thể ôn hòa nói chuyện như thế này thì đã chứng tỏ hắn là người có tu dưỡng không tồi rồi, đừng mong đòi hỏi được nhiều hơn.
“Vâng! Trường học của chúng ta rất nghiêm khắc. Ta ra ngoài còn phải xin phép nữa, cuối tuần cũng chỉ có thể ra ngoài một ngày mà thôi.”
Bạch Mặc An đối với ca ca đơn thuần là cực kì sùng bái, việc làm của Trầm Ngọc, cả nhà cũng đều giấu, không ai nói cho hắn cùng muội muội cả.
“Trường học của chúng ta thì dễ hơn, cuối tuần muốn trở về lúc nào cũng được, ngươi tiếp tục đi rót nước đi. Ta đi ngủ đây.”
Bạch Mặc Thần hiện tại chỉ muốn trở về phòng, nghĩ xem nên làm thế nào để trong lòng Phó Diễm cũng có hắn, không rời khỏi hắn.
“Hảo! Ca à! Ta có thể đến trường học tìm ngươi không a? Nghe nói quán cơm ở trường ngươi ngon lắm ý.”
Bạch Mặc An không nghĩ sẽ buông tha cơ hội có thể thân cận cùng ca ca.
“Có! Khi nào ngươi rảnh, thích đến thì đến. Ta ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Bạch Mặc Thần nhanh chóng kết thúc lần đối thoại này.
“Hảo! Ca ngủ ngon “.
Bạch Mặc An rất vui vẻ, lần này ca ca không có trực tiếp cự tuyệt hắn. Quá tuyệt vời!
Bạch Mặc Thần không có để ý Bạch Mặc An ngoài cửa vẫn còn đang hưng phấn, hiện tại hắn nằm trên giường, hồi tưởng lại đoạn đối thoại với Phó Diễm ngày hôm nay. Nên làm như thế nào để Phó Diễm biết hắn thích nàng nhỉ? Trực tiếp nói cho nàng thì chắc chắn là không được rồi, như vậy thì sẽ dọa chạy nàng mất. Nhớ tới bộ dáng tối nay của nàng, giống như con thỏ bị hoảng sợ, chạy trốn nhất dạng, khóe miệng của hắn liền khẽ nâng lên sau đó vẫn không thể hạ xuống được, đáng yêu quá đi mà.
Tính đi tính lại, vẫn là không có cách nào cả. Bạch Mặc Thần quyết định phải tự mình chế tạo ra cơ hội có thể cùng nàng đồng thời ở cùng một chỗ mới được. Tháng này hình như tất cả các khoa đều học đại cương ở cùng một tòa nhà thì phải, vậy thì tan lớp mình có thể mời nàng cùng đi ăn cơm.
Bạch Mặc Thần mặc sức tưởng tượng cảnh sinh hoạt tương lai của hai người, mỉm cười chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Vốn là thân thể thiếu máu cho nên hắn ngủ sâu cực kì.
Trong mộng, Phó Diễm mặc một vái váy trắng liền áo cực kì đẹp, mái tóc nàng buộc gọn lại như dòng thác óng ả, sau đó Phó Diễm đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vào môi hắn. Hắn không kìm lòng nổi, đưa tay ôm lấy nàng, kết quả vừa dùng sức ôm một cái thì chính là ôm hụt vào không khí. Bạch Mặc Thần lập tức từ trên giường tỉnh lại, biểu tình ngơ ra, nhìn đồng hồ thì đã sáu giờ sáng. Hắn đưa tay gãi đầu, gập chăn lại sau đó nhanh chóng đứng lên, bằng không sẽ đến trường trễ mất.
Thời điểm hắn xuống lầu, cảnh vệ viên đã chuẩn bị điểm tâm xong. Hắn tùy tiện cầm một cái bánh bao lên, vừa đi vừa ăn. Trước khi đi còn không quên mang theo lọ tương thịt bò ngày hôm qua Phó Đại Ny cố tình nhét cho hắn.
Đi thẳng một mạch đến trường, lúc này đã sắp tới giờ lên lớp. Hắn vừa ngồi vào chỗ thì cũng là lúc tiếng chuông vào học vang lên. Thời điểm hắn tìm chỗ ngồi, trước mắt đột nhiên sáng ngời, Phó Diễm đang ngồi an vị ở cách hắn không xa. Hơn nữa bên người nàng vẫn còn có vài chỗ trống, nam sinh ngồi phía sau đang bắt đầu rục rịch đứng lên muốn đi qua, bộ dáng nóng lòng muốn tiếp cận người đẹp. Bạch Mặc Thần thấy thế thì trực tiếp đi đến, chiếm luôn vị trí bên cạnh Phó Diễm, trong lòng thì khẽ hừ lạnh.
Phó Diễm còn đang đang suy nghĩ nội dung bài giảng ngày hôm nay là gì, chỉ thấy bên cạnh có người ngồi xuống. Nàng vừa định nói chỗ bên cạnh đã có người ngồi rồi, vừa quay sang thì thấy hóa ra là Bạch Mặc Thần.
“Hôm nay ngươi cũng có môn triết học này hả?“.
Vẻ mặt Phó Diễm đầy dấu chấm hỏi.
“Ân! Chẳng phải mấy môn đại cương chúng ta sẽ cùng lên lớp hay sao? Ngươi quên rồi hả? Hôm nay giáo sư Lý lên lớp đúng không nhỉ?“.
Bạch Mặc Thần nhớ lại thời khóa biểu của mình một chút, đúng rồi.
“Ân! Là giáo sư Lý. Ngươi không đi tìm bạn học của ngươi sao?“.
“Không đi, bọn họ đều ngồi chỗ khác cả rồi, chỗ này của ngươi có người ngồi rồi sao?“.
Bạch Mặc Thần vừa cười vừa hỏi. Chẳng biết tại sao, Phó Diễm lập tức nhớ tới sự tình tối hôm qua. Mặt đỏ bừng cả lên.
“Không có!“.
Sau đó nàng liền trực tiếp xoay mặt nhìn bảng đen, không để ý đến hắn nữa.
Bạch Mặc Thần mỉm cười, sau đó không khống chế được trái tim trong ngực mình nhảy bang bang, Hắn cố gắng tập trung tinh thần nhìn lên bảng, hai bàn tay khẽ siết lại.
Chào buổi sáng cả nhà =))). Mọi người comment nhiều vào đi chẳng thấy comment gì buồn quá:(((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất