Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 162: Thu đồ Đệ
Phó Diễm sau vài giờ đồng hồ miệt mài liên tục thì cuối cùng cũng ghép xong hai món cổ vật cuối cùng. Hai tay vừa ngừng lại thì nàng cũng vì quá mệt mỏi mà đặt mông ngồi thẳng xuống đất, thở phào một hơi.
Nàng đã như vậy thì đừng nói đến nhóm người đứng ngoài vây xem từ nãy đến giờ. Suốt quá trình nhìn Phó Diễm thuần thục khôi phục mấy kiện cổ vật này khiến cho những giáo sư đầu ngành của Hoa quốc phảng phất như được trở về thời sinh viên, trực tiếp được tham dự một tiết học trực quan trên giảng đường, làm cho ai nấy đều hốt hoảng không thôi.
Kim lão ngược lại là người giữ được bình tĩnh nhất, ông đã sớm tìm được một cái ghế dựa ở cách đó không xa mà ngồi xuống.
“Phó Diễm! Có thể cho bọn họ tiến vào hay chưa?“.
“Kim lão, chờ ta thêm một lát!“.
Phó Diễm nói xong thì nhanh chóng lấy từ trong túi ra một lá linh phù trống không, sau đó tùy tiện lấy ra thêm một cái bút lông rồi chỉ bằng hai ba nét, nàng đã vẽ xong một lá ẩn khí phù. Nàng đem lá bùa vừa vẽ xong dán lên mấy đồ vật vừa ghép được, nhất thời khiến cho âm sát khí của chúng đột nhiên biến mất, ẩn tàng sâu vào tận bên trong.
“Tốt rồi! Mọi người hiện tại có thể tiến vào rồi đấy!“.
Phó Diễm phủi tay, từ trên mặt đất đứng dậy, sau đó đưa tay quơ nhẹ làm mấy lá bùa bên trên đống cổ vật đồng loạt dính chặt hơn rất nhiều, giống như liền một thể với những món đồ này vậy.
Mấy người Trử giáo sư nghe nàng nói vậy thì ai nấy đều vội vàng tiến vào, tuy nhiên có lẽ do những gì nghe được trước khi đến đây mà họ vẫn cẩn thận đứng cách xa khoảng một mét rồi mới đưa mắt chăm chú nhìn những thứ bày la liệt trên bàn.
“Không sao nữa rồi! Mọi người có thể dùng tay chạm vào cũng được. Âm sát khí của chúng đều đã bị ta ẩn đi hết rồi. Khi sờ vào thì mọi người chú ý đừng để rớt mấy lá bùa ra là được, cũng đừng đem chúng cách xa nhau trong phạm vi một thước “.
Nhóm người thấy vậy thì gật gù, sôi nổi tiến lên, ai cũng đưa tay lên sờ sờ, kiểm tra mấy thứ cổ vật này. Những thứ này có vẻ như là được làm ra từ vài loại chất liệu bất đồng, nhìn vào hình dạng thì đều có điểm tương tự. . Trong lúc nhất thời, nhóm giáo sư cũng không có cách nào nhìn thấu xem đây là những thứ chất liệu gì.
“Phó Diễm! Mấy thứ này hiện tại đã cơ bản khôi phục được hình dạng vốn có rồi, vậy ngươi đã tìm ra nguyên nhân gì khiến nhóm chuyên gia và đám người huyền môn vì sao vẫn còn đang nằm hôn mê hay không?“.
Kim lão trước sau vẫn không quên mục đích chủ yếu mà mình mời Phó Diễm tới đây để làm gì.
“Kim lão! Ta suy đoán nguyên nhân khiến cho mọi người hiện tại vẫn còn đang hôn mê chính là do đã bị âm sát khí ẩn chứa trong những thứ này vô tình nhập thể. Đối với người bình thường thì khả năng thừa nhận loại âm khí này rất thấp, không có biện pháp ngăn cản thì chắc chắn sẽ ngất đi thôi, còn về đám người huyền môn thì không đáng lo lắm. Nếu ông không tới tìm ta thì có lẽ mọi người cũng chỉ hôn mê khoảng hai tháng là có thể tự mình tỉnh lại thôi “.
“Cái gì??? Hai tháng??? Trời ơi! Cho dù hai ngày thì người bình thường cũng không chịu nổi ấy chứ! Ta nghĩ vẫn là nhanh chóng tìm biện pháp nào đó đem bọn họ cứu tỉnh lại thì hơn. Thời gian hai tháng quá dài, không biết có thể làm chậm trễ bao nhiêu sự tình nữa. Ngươi có biện pháp nào không?“.
Kim lão nghe nàng nói là không quá nguy hiểm, mọi người có thể tự mình tỉnh lại thì thoáng thả lỏng hơn một chút, nhưng suy cho cùng thời gian dài như vậy thì quả thực rất khó chấp nhận cho nên ông vẫn cực kì sốt ruột, vẫn muốn nhanh chóng cứu tỉnh mọi người.
“Biện pháp thì có, tuy nhiên ta cần phải chuẩn bị thêm một vài loại phù lục nữa mới được “.
“Tốt quá rồi! Vậy thì ngươi liền vẽ luôn đi! Bao nhiêu tiền một lá ngươi cứ nói, ta nhất định sẽ trả đủ cho ngươi “.
Kim lão nghe nàng trả lời như thế thì cực kì phấn khởi, khí phách đường đường mà nói. Cái này cũng không thể trách vì sao Kim lão lại có thể ăn nói hùng hồn như vậy, căn bản là ông không biết giá trị phù lục mà nàng vẽ trên thị trường hiện tại có giá trị như thế nào, nếu ông mà biết thì chắc chắn sẽ lăn đùng ra ngất cùng với đám người kia mất.
“Kim lão! Tiền không phải là vấn đề. Hôm nay coi như là cơ hội để ta có thể được trải nghiệm quá trình khảo cổ như thế nào. Đây coi như kinh nghiệm mà ta dùng thù lao đổi được, ngươi cứ yên tâm!“.
Phó Diễm mỉm cười, nếu giờ nàng mà nói giá tiền thì có lẽ thực sự lão gia tử này sẽ bật khóc mất haha.
“Ngươi đứa nhỏ này... tiền vẫn phải lấy, ngươi đừng lo. Ta sẽ tìm tiểu tử Trương Vĩ kia để trao đổi sau vậy, giờ cứu người quan trọng hơn “.
Kim lão trước sau như một, cố ý phải đưa tiền cho nàng bằng được thì thôi, Phó Diễm thấy ông lão kiên trì như vậy thì cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Mộc Dịch An lúc này cũng đi tới, vừa lúc Phó Diễm đang cần trợ thủ cho nên nàng quen tay hay việc bèn nhờ hắn đi chuẩn bị giấy vẽ bùa cùng với chu sa giúp mình. Mộc Dịch An không nói hai lời, đồng ý ngay, sau đó hắn quay người ra ngoài, nhờ Liễu quản gia đi sắp xếp.
Nhóm giáo sư sau khi nhìn ngó mấy thứ cổ vật hết một lượt thì ai nấy đều dùng ánh mắt sôi nổi nhìn về phía Phó Diễm, ý muốn nghe xem nàng có thêm ý tưởng gì nữa hay không.
“Đại sư! Nhìn những thứ cổ vật này, mấy người chúng ta vẫn còn không ít nghi hoặc, ngươi có thể giải thích cho bọn ta hay không a?“.
Người vừa lên tiếng chính là chủ nhiệm khoa khảo cổ của Bắc Đại: Hoàng giáo sư.
“Lão sư! Ngươi kêu ta là Phó Diễm được rồi, một tiếng đại sư ta không đảm đương nổi đâu a! Ngài cứ gọi thẳng tên ta là được “.
Phó Diễm đối mặt với nhóm học giả này cũng không dám lên mặt, dù sao bằng cấp đại học của nàng liệu có tốt hay không thì vẫn đều phụ thuộc vào người ta cơ mà.
“Phó Diễm hả? Sao ta như thế nào lại cảm thấy quen tai như vậy nhỉ?“.
Trử giáo sư lẩm nhẩm, giống như ở nơi nào đó bà đã từng nghe qua cái tên này thì phải.
“Cái kia.... Phó Diễm! Ngươi liền thử nói ý kiến của mình ra cho chúng ta nghe một chút xem sao?“.
Hoàng giáo sư chính là một học giả văn hóa cực kì tâm huyết, cả đời ông đều cống hiến cho sự nghiệp khảo cổ cho nên không nhịn được tiếp tục lên tiếng.
“Nếu ta không nhìn lầm thì trong mấy món cổ vật này, món nào cũng chứa âm sát khí rất nặng, chắc chắn là chúng đã được người ta thi pháp, dùng để bày một loại trận pháp cổ xưa nào đó, chứ căn bản bọn chúng không hề có chứa loại nguyền rủa nào cả. Năm dài tháng rộng chúng bị nhiễm âm sát khí trong cổ mộ cho nên mới trở thành hung khí như bây giờ “.
Phó Diễm nói xong thì các giáo sư đều có vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ.
“Vậy... vì sao mấy món đồ này.. ta thấy chúng dường như được làm từ các loại chất liệu khác nhau thì phải? Ngươi có thể giải thích chuyện này không?“.
Trử giáo sư tư duy nhanh chóng xoay chuyển, đưa ra một vấn đề nan giải khác.
“Âm dương ngũ hành phân thành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, chúng đều tương sinh tương khắc với nhau. Mấy kiện đồ vật này cũng đều tuân theo quy luật đó. Ngài xem! Bên trên cái bình bát kia có vẽ một cái đồ đằng Thanh Long đúng chứ? Theo kinh dịch, Long là chủ phương Đông, chính thân mang Mộc, dựa theo quy luật tương khắc mà nói, thì thứ này phải được đặt ở vị trí trung tâm. Thế nhưng trung tâm lại có thứ đồ khác, chính là cái lư hương bằng đất nung kia. Nó mang tính thổ, cho nên ở hoàn cảnh này sẽ vô tình ngăn chặn Thanh Long quy vị. Nếu ta đoán không đoán sai, thì những món cổ vật này chắc hẳn phải đến từ xung quang cỗ quan tài ở chủ mộ. Không biết người thiết kế ra lăng tẩm này có bao nhiêu thù hận với chủ mộ mà lại đối xử với hắn như thế! Đây là một trong những pháp trận trừu hồn trấn phách từ thời Đông Hán đã thất truyền từ lâu “.
Phó Diễm sau khi nói xong thì liền động thủ, hai tay sắp xếp không ngừng, nhanh chóng bày ra một trận hình đơn giản dựa trên những món đồ vừa ghép lại được.
“Ở kia vẫn còn bốn món đồ nữa? Chẳng lẽ là bị thừa ra?“.
Trử giáo sư nhìn chằm chằm vào bốn món đồ còn lại mà nghi ngờ hỏi lại. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
“Không phải là dư ra đâu! Loại pháp trận này năm món là tối thiểu, chín món là tối đa. Bốn món thừa ra này chính là dùng để gia cố thêm ở bốn phương vị mà thôi. Cái rương gỗ dùng để chứa mấy thứ này làm từ gỗ của cây Ngũ Gia Bì, ghép lại vừa đúng là món đồ trung gian, cùng lúc cộng hưởng với chín cổ vật kia làm thành mắt trận. Hơn nữa nhìn vào bề mặt của nó có một nửa hơi sẫm màu hơn, chứng tỏ đã được ngâm trong nước một thời gian khá dài, ta nghĩ có lẽ là mạch nước ngầm trong chủ mộ, tạo nên một hình trận vây hồn gọi là thủy ngục phân hồn đại pháp “.
Phó Diễm một hơi đem toàn bộ phỏng đoán của mình nói ra, nàng vừa nói vừa trực tiếp động thủ đem đồ vật xếp thành trận bàn khiến cho đám người Hoàng giáo sư đứng bên cạnh sợ đến ngây cả người.
“Kim lão! Ngài đây là từ nơi nào tìm được bảo bối này a? Trời ạ! Ta yêu ngươi chết mất! Tiểu cô nương! Ngươi có hứng thú với ngành khảo cổ hay không a? Ngươi có muốn vào đại học hay không? Ta có thể giúp ngươi trực tiếp nhập học, không cần phải thi a!“.
Hoàng giáo sư đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm vào Phó Diễm, không chút nào giấu diếm ý muốn thu nàng làm đồ đệ.
“Ngươi nói cái gì? Đi đi đi.... ta đây còn chưa có thu đồ đệ đâu! Ngươi ngược lại dám đứng trước mặt ta mà làm ẩu hả?!“.
Kim lão nhìn bộ dáng của hắn như vậy thì có chút không cao hứng. Mơ tưởng cướp người với ta, phi!.
“Ha ha! Hoàng lão! Phó Diễm, nàng chính là sinh viên năm nhất hệ khảo cổ của các ngươi rồi, nàng còn chưa có tốt nghiệp đâu! Ngươi lại còn muốn đào người đi chỗ nào nữa a?!“.
Mộc Dịch An vừa lúc cầm lá bùa cùng chu sa tiến vào, nghe được Hoàng giáo sư nói vậy thì không khỏi cười rộ lên.
Nhóm giáo sư cũng đều chấn động cùng với phi thường cao hứng. Đây chính là cái người có tiềm lực cực kì cực kì to lớn a! Chính mình trở thành lão sư của nàng, về sau nói không chừng còn phải thỉnh giáo nàng không ít ý chứ.
Trử giáo sư lúc này mới giật mình, bảo sao bà lại nghe tên Phó Diễm này có vẻ quen thuộc như vậy. Đây không phải là người mà nhi tử nhà mình thường xuyên nhắc đến, tiểu di tương lai của hắn hay sao? ( Tiểu di chính là em vợ nhé cả nhà:v).
“Cái này nếu như thế thì thật tốt quá!“.
Hoàng giáo sư cười ha ha khiến cho Kim lão có chút sinh khí.
“Hừ!“.
Lão nhân sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng a. Hoàng giáo sư chột dạ bèn quay sang Phó Diễm, cố ý lớn tiếng nói.
“Phó Diễm! Ngươi còn chờ gì nữa mà không nhanh chóng đến bái sư? Kim lão chính là bắc đẩu thất tinh, ngôi sao sáng trong giới văn hóa của Hoa quốc chúng ta đấy! Ngươi còn đắn đo cái gì? Qua cái thôn này thì không còn nhà trọ khác nữa đâu!“.
Kim lão nghe hắn nói vậy thì cười khanh khách, đưa mắt nhìn Phó Diễm. Tiểu nha đầu kia, chính là mình càng xem càng thích!.
“Thế nào? Tiểu nha đầu! Ngươi có nguyện ý hay không?“.
Phó Diễm nghe ông nói vậy thì trực tiếp cúi mình vái chào.
“Kim lão! Đương nhiên là ta nguyện ý rồi... chỉ là như thế này thì không được chỉnh chu cho lắm, Ngài thong thả đợi ta thêm vài ngày nữa nhé! Để ta về chuẩn bị lễ bái sư một chút cho ổn thỏa, được không?“.
Phó Diễm nghịch ngợm nói.
“Hảo hảo hảo! Như vậy thì ngươi tự mình chọn một cái ngày tốt đi, haha. Lão Kim ta cũng sẽ mời thêm vài lão hữu nữa, chúng ta ngồi đủ mấy bàn tiệc luôn, haha “.
Kim lão gật đầu ngay lập tức, vừa cười vừa nói ra ý định của mình khiến cho đám người Hoàng giáo sư khiếp sợ không nhẹ. Nghi lễ thu đồ đệ như vậy thì đã không còn đơn thuần là sư đồ trên danh nghĩa nữa rồi mà chính là Kim lão coi nàng như đệ tử chân truyền thứ mười một của mình. Về sau gia đình Kim lão có công việc gì, hay là khi về già cần dưỡng lão thì Phó Diễm cũng không thể vắng mặt.
( Ở đây mình giải thích thêm một chút cho mọi người dễ hiểu. Nếu đơn thuần nhận đệ tử mà không có lễ nạp hay quà bái sư thì sẽ chỉ được coi là ký danh đệ tử, nghĩa là chỉ có danh nghĩa là đệ tử mà thôi. Còn nếu tổ chức lễ bái sư long trọng thì sẽ được coi là đệ tử thân truyền, có thể dùng danh nghĩa cũng như quan hệ, thế lực của sư phụ mà làm việc. Sau khi bái sư thì Phó Diễm sẽ trở thành đệ thử thân truyền thứ mười một của Kim lão).
Phó Diễm tự nhiên biết phân lượng lời nói này của Kim lão. Nàng không hề trì hoãn mà lấy ra ba miếng tiền Ngũ Đế của mình, tính ngày tốt. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Đầu tháng sáu có một ngày mùng năm khá đẹp, từ giờ đến lúc đó còn khoảng một tháng nữa, chắc là cũng đủ để chuẩn bị. Sau khi tính toán xong, nàng bèn nói cho Kim lão.
“Một lời đã định rồi nhé! Đúng rồi Phó Diễm! Pháp khí này của ngươi ta nhìn qua thì có vẻ cũng khá lâu đời rồi đấy! Ba đồng tiền này trông khá quen mặt, hình như ta đã thấy qua ở đâu rồi thì phải, cho ta mượn xem thử có được không?“.
Kim lão vừa thấy pháp khí của nàng thì chỉ biết nó không phải là mặt hàng phổ thông.
“Tất nhiên là được rồi sư phụ!“.
Phó Diễm đưa đồng tiền trên tay cho Kim lão. Ông cẩn thận cầm lấy, nhìn thoáng qua thì khẽ giật mình, thế nhưng lấy kính mắt trong túi áo ra, nhanh chóng đeo lên để xem cho rõ.
“Cái này...này dĩ nhiên lại là tiền đại Ngũ Đế?!!“. (những chương trước mình đã giải thích về tiền ngũ đế loại lớn và loại nhỏ rồi nên sẽ không rep lại chỗ này nữa nhé!).
Kim lão lúc này mới cảm thấy tiểu đồ đệ mình vừa mới thu, khả năng so với tưởng tượng của chính mình còn tốt hơn rất nhiều.
Comeback sau gần 1 tháng =))) Từ giờ chắc mình sẽ chăm ra chương hơn tại mới nghỉ việc rồi nên cũng rảnh lắm, haha! Chúc mọi người một ngày vui vẻ! Đừng quên vote và comment góp ý cho mình nhé ^^!. Chương này mình phải edit lại gấp đôi văn án, từ 1k5 words -> 3k words, oải =))
Nàng đã như vậy thì đừng nói đến nhóm người đứng ngoài vây xem từ nãy đến giờ. Suốt quá trình nhìn Phó Diễm thuần thục khôi phục mấy kiện cổ vật này khiến cho những giáo sư đầu ngành của Hoa quốc phảng phất như được trở về thời sinh viên, trực tiếp được tham dự một tiết học trực quan trên giảng đường, làm cho ai nấy đều hốt hoảng không thôi.
Kim lão ngược lại là người giữ được bình tĩnh nhất, ông đã sớm tìm được một cái ghế dựa ở cách đó không xa mà ngồi xuống.
“Phó Diễm! Có thể cho bọn họ tiến vào hay chưa?“.
“Kim lão, chờ ta thêm một lát!“.
Phó Diễm nói xong thì nhanh chóng lấy từ trong túi ra một lá linh phù trống không, sau đó tùy tiện lấy ra thêm một cái bút lông rồi chỉ bằng hai ba nét, nàng đã vẽ xong một lá ẩn khí phù. Nàng đem lá bùa vừa vẽ xong dán lên mấy đồ vật vừa ghép được, nhất thời khiến cho âm sát khí của chúng đột nhiên biến mất, ẩn tàng sâu vào tận bên trong.
“Tốt rồi! Mọi người hiện tại có thể tiến vào rồi đấy!“.
Phó Diễm phủi tay, từ trên mặt đất đứng dậy, sau đó đưa tay quơ nhẹ làm mấy lá bùa bên trên đống cổ vật đồng loạt dính chặt hơn rất nhiều, giống như liền một thể với những món đồ này vậy.
Mấy người Trử giáo sư nghe nàng nói vậy thì ai nấy đều vội vàng tiến vào, tuy nhiên có lẽ do những gì nghe được trước khi đến đây mà họ vẫn cẩn thận đứng cách xa khoảng một mét rồi mới đưa mắt chăm chú nhìn những thứ bày la liệt trên bàn.
“Không sao nữa rồi! Mọi người có thể dùng tay chạm vào cũng được. Âm sát khí của chúng đều đã bị ta ẩn đi hết rồi. Khi sờ vào thì mọi người chú ý đừng để rớt mấy lá bùa ra là được, cũng đừng đem chúng cách xa nhau trong phạm vi một thước “.
Nhóm người thấy vậy thì gật gù, sôi nổi tiến lên, ai cũng đưa tay lên sờ sờ, kiểm tra mấy thứ cổ vật này. Những thứ này có vẻ như là được làm ra từ vài loại chất liệu bất đồng, nhìn vào hình dạng thì đều có điểm tương tự. . Trong lúc nhất thời, nhóm giáo sư cũng không có cách nào nhìn thấu xem đây là những thứ chất liệu gì.
“Phó Diễm! Mấy thứ này hiện tại đã cơ bản khôi phục được hình dạng vốn có rồi, vậy ngươi đã tìm ra nguyên nhân gì khiến nhóm chuyên gia và đám người huyền môn vì sao vẫn còn đang nằm hôn mê hay không?“.
Kim lão trước sau vẫn không quên mục đích chủ yếu mà mình mời Phó Diễm tới đây để làm gì.
“Kim lão! Ta suy đoán nguyên nhân khiến cho mọi người hiện tại vẫn còn đang hôn mê chính là do đã bị âm sát khí ẩn chứa trong những thứ này vô tình nhập thể. Đối với người bình thường thì khả năng thừa nhận loại âm khí này rất thấp, không có biện pháp ngăn cản thì chắc chắn sẽ ngất đi thôi, còn về đám người huyền môn thì không đáng lo lắm. Nếu ông không tới tìm ta thì có lẽ mọi người cũng chỉ hôn mê khoảng hai tháng là có thể tự mình tỉnh lại thôi “.
“Cái gì??? Hai tháng??? Trời ơi! Cho dù hai ngày thì người bình thường cũng không chịu nổi ấy chứ! Ta nghĩ vẫn là nhanh chóng tìm biện pháp nào đó đem bọn họ cứu tỉnh lại thì hơn. Thời gian hai tháng quá dài, không biết có thể làm chậm trễ bao nhiêu sự tình nữa. Ngươi có biện pháp nào không?“.
Kim lão nghe nàng nói là không quá nguy hiểm, mọi người có thể tự mình tỉnh lại thì thoáng thả lỏng hơn một chút, nhưng suy cho cùng thời gian dài như vậy thì quả thực rất khó chấp nhận cho nên ông vẫn cực kì sốt ruột, vẫn muốn nhanh chóng cứu tỉnh mọi người.
“Biện pháp thì có, tuy nhiên ta cần phải chuẩn bị thêm một vài loại phù lục nữa mới được “.
“Tốt quá rồi! Vậy thì ngươi liền vẽ luôn đi! Bao nhiêu tiền một lá ngươi cứ nói, ta nhất định sẽ trả đủ cho ngươi “.
Kim lão nghe nàng trả lời như thế thì cực kì phấn khởi, khí phách đường đường mà nói. Cái này cũng không thể trách vì sao Kim lão lại có thể ăn nói hùng hồn như vậy, căn bản là ông không biết giá trị phù lục mà nàng vẽ trên thị trường hiện tại có giá trị như thế nào, nếu ông mà biết thì chắc chắn sẽ lăn đùng ra ngất cùng với đám người kia mất.
“Kim lão! Tiền không phải là vấn đề. Hôm nay coi như là cơ hội để ta có thể được trải nghiệm quá trình khảo cổ như thế nào. Đây coi như kinh nghiệm mà ta dùng thù lao đổi được, ngươi cứ yên tâm!“.
Phó Diễm mỉm cười, nếu giờ nàng mà nói giá tiền thì có lẽ thực sự lão gia tử này sẽ bật khóc mất haha.
“Ngươi đứa nhỏ này... tiền vẫn phải lấy, ngươi đừng lo. Ta sẽ tìm tiểu tử Trương Vĩ kia để trao đổi sau vậy, giờ cứu người quan trọng hơn “.
Kim lão trước sau như một, cố ý phải đưa tiền cho nàng bằng được thì thôi, Phó Diễm thấy ông lão kiên trì như vậy thì cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Mộc Dịch An lúc này cũng đi tới, vừa lúc Phó Diễm đang cần trợ thủ cho nên nàng quen tay hay việc bèn nhờ hắn đi chuẩn bị giấy vẽ bùa cùng với chu sa giúp mình. Mộc Dịch An không nói hai lời, đồng ý ngay, sau đó hắn quay người ra ngoài, nhờ Liễu quản gia đi sắp xếp.
Nhóm giáo sư sau khi nhìn ngó mấy thứ cổ vật hết một lượt thì ai nấy đều dùng ánh mắt sôi nổi nhìn về phía Phó Diễm, ý muốn nghe xem nàng có thêm ý tưởng gì nữa hay không.
“Đại sư! Nhìn những thứ cổ vật này, mấy người chúng ta vẫn còn không ít nghi hoặc, ngươi có thể giải thích cho bọn ta hay không a?“.
Người vừa lên tiếng chính là chủ nhiệm khoa khảo cổ của Bắc Đại: Hoàng giáo sư.
“Lão sư! Ngươi kêu ta là Phó Diễm được rồi, một tiếng đại sư ta không đảm đương nổi đâu a! Ngài cứ gọi thẳng tên ta là được “.
Phó Diễm đối mặt với nhóm học giả này cũng không dám lên mặt, dù sao bằng cấp đại học của nàng liệu có tốt hay không thì vẫn đều phụ thuộc vào người ta cơ mà.
“Phó Diễm hả? Sao ta như thế nào lại cảm thấy quen tai như vậy nhỉ?“.
Trử giáo sư lẩm nhẩm, giống như ở nơi nào đó bà đã từng nghe qua cái tên này thì phải.
“Cái kia.... Phó Diễm! Ngươi liền thử nói ý kiến của mình ra cho chúng ta nghe một chút xem sao?“.
Hoàng giáo sư chính là một học giả văn hóa cực kì tâm huyết, cả đời ông đều cống hiến cho sự nghiệp khảo cổ cho nên không nhịn được tiếp tục lên tiếng.
“Nếu ta không nhìn lầm thì trong mấy món cổ vật này, món nào cũng chứa âm sát khí rất nặng, chắc chắn là chúng đã được người ta thi pháp, dùng để bày một loại trận pháp cổ xưa nào đó, chứ căn bản bọn chúng không hề có chứa loại nguyền rủa nào cả. Năm dài tháng rộng chúng bị nhiễm âm sát khí trong cổ mộ cho nên mới trở thành hung khí như bây giờ “.
Phó Diễm nói xong thì các giáo sư đều có vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ.
“Vậy... vì sao mấy món đồ này.. ta thấy chúng dường như được làm từ các loại chất liệu khác nhau thì phải? Ngươi có thể giải thích chuyện này không?“.
Trử giáo sư tư duy nhanh chóng xoay chuyển, đưa ra một vấn đề nan giải khác.
“Âm dương ngũ hành phân thành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, chúng đều tương sinh tương khắc với nhau. Mấy kiện đồ vật này cũng đều tuân theo quy luật đó. Ngài xem! Bên trên cái bình bát kia có vẽ một cái đồ đằng Thanh Long đúng chứ? Theo kinh dịch, Long là chủ phương Đông, chính thân mang Mộc, dựa theo quy luật tương khắc mà nói, thì thứ này phải được đặt ở vị trí trung tâm. Thế nhưng trung tâm lại có thứ đồ khác, chính là cái lư hương bằng đất nung kia. Nó mang tính thổ, cho nên ở hoàn cảnh này sẽ vô tình ngăn chặn Thanh Long quy vị. Nếu ta đoán không đoán sai, thì những món cổ vật này chắc hẳn phải đến từ xung quang cỗ quan tài ở chủ mộ. Không biết người thiết kế ra lăng tẩm này có bao nhiêu thù hận với chủ mộ mà lại đối xử với hắn như thế! Đây là một trong những pháp trận trừu hồn trấn phách từ thời Đông Hán đã thất truyền từ lâu “.
Phó Diễm sau khi nói xong thì liền động thủ, hai tay sắp xếp không ngừng, nhanh chóng bày ra một trận hình đơn giản dựa trên những món đồ vừa ghép lại được.
“Ở kia vẫn còn bốn món đồ nữa? Chẳng lẽ là bị thừa ra?“.
Trử giáo sư nhìn chằm chằm vào bốn món đồ còn lại mà nghi ngờ hỏi lại. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
“Không phải là dư ra đâu! Loại pháp trận này năm món là tối thiểu, chín món là tối đa. Bốn món thừa ra này chính là dùng để gia cố thêm ở bốn phương vị mà thôi. Cái rương gỗ dùng để chứa mấy thứ này làm từ gỗ của cây Ngũ Gia Bì, ghép lại vừa đúng là món đồ trung gian, cùng lúc cộng hưởng với chín cổ vật kia làm thành mắt trận. Hơn nữa nhìn vào bề mặt của nó có một nửa hơi sẫm màu hơn, chứng tỏ đã được ngâm trong nước một thời gian khá dài, ta nghĩ có lẽ là mạch nước ngầm trong chủ mộ, tạo nên một hình trận vây hồn gọi là thủy ngục phân hồn đại pháp “.
Phó Diễm một hơi đem toàn bộ phỏng đoán của mình nói ra, nàng vừa nói vừa trực tiếp động thủ đem đồ vật xếp thành trận bàn khiến cho đám người Hoàng giáo sư đứng bên cạnh sợ đến ngây cả người.
“Kim lão! Ngài đây là từ nơi nào tìm được bảo bối này a? Trời ạ! Ta yêu ngươi chết mất! Tiểu cô nương! Ngươi có hứng thú với ngành khảo cổ hay không a? Ngươi có muốn vào đại học hay không? Ta có thể giúp ngươi trực tiếp nhập học, không cần phải thi a!“.
Hoàng giáo sư đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm vào Phó Diễm, không chút nào giấu diếm ý muốn thu nàng làm đồ đệ.
“Ngươi nói cái gì? Đi đi đi.... ta đây còn chưa có thu đồ đệ đâu! Ngươi ngược lại dám đứng trước mặt ta mà làm ẩu hả?!“.
Kim lão nhìn bộ dáng của hắn như vậy thì có chút không cao hứng. Mơ tưởng cướp người với ta, phi!.
“Ha ha! Hoàng lão! Phó Diễm, nàng chính là sinh viên năm nhất hệ khảo cổ của các ngươi rồi, nàng còn chưa có tốt nghiệp đâu! Ngươi lại còn muốn đào người đi chỗ nào nữa a?!“.
Mộc Dịch An vừa lúc cầm lá bùa cùng chu sa tiến vào, nghe được Hoàng giáo sư nói vậy thì không khỏi cười rộ lên.
Nhóm giáo sư cũng đều chấn động cùng với phi thường cao hứng. Đây chính là cái người có tiềm lực cực kì cực kì to lớn a! Chính mình trở thành lão sư của nàng, về sau nói không chừng còn phải thỉnh giáo nàng không ít ý chứ.
Trử giáo sư lúc này mới giật mình, bảo sao bà lại nghe tên Phó Diễm này có vẻ quen thuộc như vậy. Đây không phải là người mà nhi tử nhà mình thường xuyên nhắc đến, tiểu di tương lai của hắn hay sao? ( Tiểu di chính là em vợ nhé cả nhà:v).
“Cái này nếu như thế thì thật tốt quá!“.
Hoàng giáo sư cười ha ha khiến cho Kim lão có chút sinh khí.
“Hừ!“.
Lão nhân sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng a. Hoàng giáo sư chột dạ bèn quay sang Phó Diễm, cố ý lớn tiếng nói.
“Phó Diễm! Ngươi còn chờ gì nữa mà không nhanh chóng đến bái sư? Kim lão chính là bắc đẩu thất tinh, ngôi sao sáng trong giới văn hóa của Hoa quốc chúng ta đấy! Ngươi còn đắn đo cái gì? Qua cái thôn này thì không còn nhà trọ khác nữa đâu!“.
Kim lão nghe hắn nói vậy thì cười khanh khách, đưa mắt nhìn Phó Diễm. Tiểu nha đầu kia, chính là mình càng xem càng thích!.
“Thế nào? Tiểu nha đầu! Ngươi có nguyện ý hay không?“.
Phó Diễm nghe ông nói vậy thì trực tiếp cúi mình vái chào.
“Kim lão! Đương nhiên là ta nguyện ý rồi... chỉ là như thế này thì không được chỉnh chu cho lắm, Ngài thong thả đợi ta thêm vài ngày nữa nhé! Để ta về chuẩn bị lễ bái sư một chút cho ổn thỏa, được không?“.
Phó Diễm nghịch ngợm nói.
“Hảo hảo hảo! Như vậy thì ngươi tự mình chọn một cái ngày tốt đi, haha. Lão Kim ta cũng sẽ mời thêm vài lão hữu nữa, chúng ta ngồi đủ mấy bàn tiệc luôn, haha “.
Kim lão gật đầu ngay lập tức, vừa cười vừa nói ra ý định của mình khiến cho đám người Hoàng giáo sư khiếp sợ không nhẹ. Nghi lễ thu đồ đệ như vậy thì đã không còn đơn thuần là sư đồ trên danh nghĩa nữa rồi mà chính là Kim lão coi nàng như đệ tử chân truyền thứ mười một của mình. Về sau gia đình Kim lão có công việc gì, hay là khi về già cần dưỡng lão thì Phó Diễm cũng không thể vắng mặt.
( Ở đây mình giải thích thêm một chút cho mọi người dễ hiểu. Nếu đơn thuần nhận đệ tử mà không có lễ nạp hay quà bái sư thì sẽ chỉ được coi là ký danh đệ tử, nghĩa là chỉ có danh nghĩa là đệ tử mà thôi. Còn nếu tổ chức lễ bái sư long trọng thì sẽ được coi là đệ tử thân truyền, có thể dùng danh nghĩa cũng như quan hệ, thế lực của sư phụ mà làm việc. Sau khi bái sư thì Phó Diễm sẽ trở thành đệ thử thân truyền thứ mười một của Kim lão).
Phó Diễm tự nhiên biết phân lượng lời nói này của Kim lão. Nàng không hề trì hoãn mà lấy ra ba miếng tiền Ngũ Đế của mình, tính ngày tốt. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Đầu tháng sáu có một ngày mùng năm khá đẹp, từ giờ đến lúc đó còn khoảng một tháng nữa, chắc là cũng đủ để chuẩn bị. Sau khi tính toán xong, nàng bèn nói cho Kim lão.
“Một lời đã định rồi nhé! Đúng rồi Phó Diễm! Pháp khí này của ngươi ta nhìn qua thì có vẻ cũng khá lâu đời rồi đấy! Ba đồng tiền này trông khá quen mặt, hình như ta đã thấy qua ở đâu rồi thì phải, cho ta mượn xem thử có được không?“.
Kim lão vừa thấy pháp khí của nàng thì chỉ biết nó không phải là mặt hàng phổ thông.
“Tất nhiên là được rồi sư phụ!“.
Phó Diễm đưa đồng tiền trên tay cho Kim lão. Ông cẩn thận cầm lấy, nhìn thoáng qua thì khẽ giật mình, thế nhưng lấy kính mắt trong túi áo ra, nhanh chóng đeo lên để xem cho rõ.
“Cái này...này dĩ nhiên lại là tiền đại Ngũ Đế?!!“. (những chương trước mình đã giải thích về tiền ngũ đế loại lớn và loại nhỏ rồi nên sẽ không rep lại chỗ này nữa nhé!).
Kim lão lúc này mới cảm thấy tiểu đồ đệ mình vừa mới thu, khả năng so với tưởng tượng của chính mình còn tốt hơn rất nhiều.
Comeback sau gần 1 tháng =))) Từ giờ chắc mình sẽ chăm ra chương hơn tại mới nghỉ việc rồi nên cũng rảnh lắm, haha! Chúc mọi người một ngày vui vẻ! Đừng quên vote và comment góp ý cho mình nhé ^^!. Chương này mình phải edit lại gấp đôi văn án, từ 1k5 words -> 3k words, oải =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất