Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 59: Trang sức
“Tiểu Hỏa! Ngươi tới chọn trước đi.”
Sư Mẫn lên tiếng, nhường Phó Diễm chọn lựa.
“Nhị thẩm không cần nóng nảy, trước tiên chúng ta phân loại mấy thứ này một chút, để ta đi bên ngoài gọi tỷ tỷ mang Lệ Lệ, Phân Phân đến.”
Phó Diễm thuần thục đem mấy loại đồ vật để riêng ra, xong liền đi ra ngoài, gọi mấy người Phó Miểu. Các nàng vừa tiến vào, nhìn thấy trang sức trên bàn thì ánh mắt đều phát sáng.
“Lệ Lệ cùng Phân Phân chọn trước đi, thích cái gì liền lấy cái đó. Mỗi người lấy hai món. Tiểu Thủy cùng Tiểu Hỏa đợi hai muội muội chọn xong thì đến lượt các ngươi chọn.”
Vương Thục Mai lên tiếng, Lệ Lệ cùng Phân Phân đều tiến lên nhìn. Cuối cùng, hai tiểu cô nương đều lấy được đồ vật mình thích, tiểu hài tử luôn thích những thứ trang sức lấp lánh, mỗi người lấy một vòng tay trân châu. Dư lại không biết chọn thế nào, Phó Diễm liền chọn cho hai nàng một đôi vòng tay phỉ thúy màu xanh. Mỗi người một cái, vừa thấy chính là hai tỷ muội. Phó Miểu chọn một sợi dây chuyền vàng, bên trên còn có một mặt dây chuyền bằng phỉ thúy, kèm theo một vòng tay băng phỉ nhuốm hồng sắc.
Đến phiên Phó Diễm, nàng nói nhường mấy người Vương Thục Mai các nàng chọn trước, nơi này đều là tinh phẩm, mỗi một kiện đều là giá trị xa xỉ. Phó Bình Phục nhờ Phó Diễm chọn giúp Lý Mạt Lỵ hai món, chờ thời điểm kết hôn xong sẽ đưa cho nàng. Phó Diễm liền làm chủ, chọn một cái vòng tay dương chi bạch ngọc, cùng một sợi dây chuyền vàng, bên trên cùng là một đôi hoa tai bằng điền ngọc, vừa lúc đủ một đôi.
Sư Mẫn đã sớm coi trọng một kiện vòng tay hồng phỉ, nếu có khuê nữ vừa lúc để cho nàng đeo. Lại chọn cho chính mình thêm một món, mỗi cái đều cân nhắc qua. Phó Đại Ny cũng không biết phải chọn thế nào, đành phải nhờ Phó Diễm xuống tay, xem trên người cô cô hợp loại nào. Phó Đại Ny da trắng, chính là rất thích hợp với ru-bi cùng dây chuyền vàng. Ru-bi giá trị hơi thấp, Phó Diễm lại chọn thêm một kiện vòng tay thủy tinh màu xanh lá cây cho nàng.
Đến phiên Vương Thục Mai, nàng nhìn qua hai khuê nữ của mình, liền lấy hai cái vòng tay, một cái làm bằng điền ngọc, còn một cái làm bằng phỉ thúy. Dư lại đều là của Phó Diễm, ngược lại ngoài ý muốn còn đủ một bộ trang sức hồi môn cho nàng bao gồm: một sợi dây chuyền vàng cùng dạng với Phó Miểu, trên mặt dây chuyền là hình hồ lô, còn của Phó Miểu là hình Biên Bức (con Dơi), một đôi vòng tay phỉ thúy, một cái là điền ngọc dương chi, một cái là băng xuân hồng sắc, cái cuối cùng kia Phó Diễm tương đối yêu thích, là một đôi nhẫn, bên trên được khảm đá mắt mèo, nhưng là mỗi một khối đều lớn như bụng ngón tay vậy.
Mỗi người đều cảm thấy thật mỹ mãn, nữ nhân thực đúng là dễ thỏa mãn. Chuyện vàng thỏi đã nói xong, hài tử chưa sinh ra cũng đều đã có phần. Về phần ba miếng tiền Ngũ Đế kia, cũng là của Phó Diễm, bởi trong nhà chỉ có nàng mới có thể sử dụng cái này.
“Ra khỏi cánh cửa này. Chúng ta đều phải tự giác đem miệng quản nghiêm một chút, không thể nói ra ngoài, một chữ cũng không được nói. Các ngươi về nhà mẹ đẻ cũng không thể nói, Bình Phục, ngươi nói với tức phụ ngươi, nếu nàng hỏi thì liền nói là đồ của nương lưu xuống.”
Phó Đại Dũng nghiêm túc căn dặn, cả nhà đều gật đầu đồng ý. Từ xưa đến nay, tiền tài động lòng người, nhất là thời điểm này, một thỏi vàng có thể đổi cả một tòa viện tử. Tài phú lớn như vậy, tâm giết người cướp của cũng đều có.
“Tiểu Hỏa! Vàng của tiểu thúc, ngươi bảo quan giúp ta trước. Chờ khi nào ta cần, thì lại đến lấy sau.”
Phó Bình Phục rất tin tưởng chất nữ, trực tiếp đem vàng đặt hết ở chỗ Phó Diễm.
“Tiểu thúc! Ngươi không cầm mà đưa cho tiểu thẩm giữ sao?“. .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Phó Diễm thực buồn bực, đây là coi nàng như cái kho hàng sao.
“Tiểu hài tử nhà ngươi không hiểu! Nếu biết ta có nhiều tiền như vậy, đại cữu ca mà hỏi mượn, ta liệu có cho mượn hay không đây? Không phải là sẽ đắc tội với người sao?“.
Phó Bình Phục vừa nói vừa trừng mắt.
“Đại ca! Nhị ca! Nếu ta đã có chỗ vàng này, ta liền đi chợ đêm bán tạm một thỏi, tiền mua phòng ở cũng sẽ có. Các ngươi không cần đưa tiền bù đắp cho ta.”
Phó Bình Phục một bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Phó Đại Dũng thấy vậy, tức giận đi đến cho hắn một cước.
“Hiện tại ngươi đi chỗ nào mà đổi? Ngươi đi không sợ người khác theo dõi sao?“.
Phó Bình Phục như tỉnh mộng, bây giờ có vàng mà không đổi được thành tiền thì không phải là uổng phí sao.
“Ngược lại cũng không phải không được, ngày mai phỏng chừng Trương Vĩ sẽ tới lấy bình an phù, chờ hắn đến ta hỏi một chút, nhờ hắn đổi hẳn là không thành vấn đề.”
Phó Diễm sờ cằm, nghĩ tới một người có thể làm việc này ổn thỏa.
“Người này đáng tin sao?“.
Phó Đại Tráng cũng đang muốn đổi một thỏi vàng, nghe vậy tò mò hỏi.
“Cha của Trương Vĩ chính là Trương thị trưởng, hắn còn không đến mức chưa thấy qua vàng đâu, cha! Ngươi thử nói xem.”
“Trương thị trưởng hẳn là xuất thân từ đại gia tộc, lần trước ta cùng Tiểu Hỏa đi đưa rượu, nhìn bài trí trong nhà cũng không phải một hai thỏi vàng mà làm được như vậy.”
Phó Đại Dũng hồi tưởng lại nói.
“Vậy được! Tiểu Hỏa! Nhị thúc cũng muốn đổi một thỏi vàng a.”
Phó Đại Tráng cũng không có tích cóp gì nhiều, tuy nói tiền lương cùng tiền trợ cấp khá cao, nhưng cũng là vài năm gần đây mới vừa đi lên. Có đôi khi khó tránh khỏi nhiều thời điểm không thuận lợi.
“Hảo! Ngày mai hắn đến, các ngươi cũng sẽ trông thấy, cùng nhìn xem việc mua bán này đáng tin hay không.”
Phó Diễm cũng không nói quá.
“Đại Tráng! Ghế dựa nương để lại cho đệ muội các ngươi làm sao mang đi?“.
Phó Đại Dũng đưa mắt nhìn hai cái ghế dựa.
“Trước cứ để tạm trong nhà, ta đi đây đó theo bộ đội suốt, kiện đồ vật lớn như vậy cũng không đem theo được.”
Tính chất công việc của Phó Đại Tráng chính là như vậy, đi tới chỗ nào thì chỗ đó chính là nhà.
“Hảo! Vậy để đây, lúc nào ta rảnh thì sẽ sơn lại rồi tu bổ cho ngươi.”
Phó Đại Dũng gật gật đầu, Phó Sâm đứng thủ vệ bên ngoài cũng biết chính mình được nãi nãi lưu lại cho hai cây vàng thỏi, vừa mong chờ vừa nghĩ muốn chính mình tự bảo quản. Không nghĩ tới chưa nói ra đã bị Vương Thục Mai vô tình trấn áp xuống. Hơn nữa ngay cả hai thỏi vàng của Phó Miểu cũng bị lấy đi, nói chờ khi kết hôn sẽ đưa lại cho bọn hắn. Xem ra Phó Sâm chính là bị muội muội ghi hận, Phó Miểu âm thầm đánh hắn mấy cái liền mới nguôi giận. Kỳ thật Vương Thục Mai nói là thu hồi, thực chất là vẫn đưa cho Phó Diễm đem cất trong không gian, ai kêu đó là chỗ an toàn nhất đây.
Phó Bình Phục sau khi đem sự tình đổi vàng thỏi giao cho Phó Diễm cùng đại ca, liền cưỡi xe mà đi, ngày mai hắn còn phải đi làm, vẫn là về sớm một chút, tranh thủ đi xung quanh xem phòng ở trước. Hiện trong tay hắn đã có tiền, trong lòng không còn hoảng hốt nữa. Tiểu viên trước đây nhìn trúng giờ cảm thấy có điểm không quá thích hợp, cho nên hắn chuẩn bị lần nữa đi xem mấy cái đại viện tử mà trước đây không dám tưởng tượng.
Trang sức của Lệ Lệ cùng Phân Phân cũng bị Phó Đại Ny lấy đi, nói chờ các nàng lớn một chút thì sẽ trả lại. Phó Đại Ny cũng tỏ vẻ không cần đại ca cùng tiểu đệ bồi thường gì, chính nàng hiện giờ có đủ tiền để dùng, hơn nữa còn có vàng mà nương lưu lại, nghĩ tương lai của mình và hai khuê nữ về sau đã có đảm bảo.
Buổi tối từng người trở lại phòng mình, Vương Thục Mai sờ soạng cái bụng đã hơi hơi nhô ra, cùng Phó Đại Dũng ngồi bên cạnh lên tiếng nhàn thoại.
“Cha bọn nhỏ! Ta cảm thấy từ khi Tiểu Hỏa học được bản lĩnh xem tướng kia, vận khí của chúng ta thật tốt quá, tiểu gia hỏa này thật có phúc, đều là do nhị tỷ ngươi mang đến cho ngươi nha.”
“Đúng vậy! Tiểu Hỏa có đôi khi biểu hiện so với ta còn cường ngạnh hơn. Mẹ bọn nhỏ! Về sau hai ta không cần lo, đều sẽ là ngày lành! Rượu này của chúng ta bán cũng không tồi, về sau ta cũng có thể giống nương, cho bọn nhỏ lưu lại chút gì đó.”
Phó Đại Dũng thở dài cảm khái.
“Còn không phải sao? Nếu cha ngươi biết, đồ vật hắn tìm nhiều năm như vậy đều nằm ngay tại dưới mí mắt hắn, hắn còn không tức chết!“.
Vương Thục Mai nghĩ đến người cha chồng này của mình thì lại đau đầu, may mắn lần này đã giải quyết xong, bằng không, ba ngày hai bữa hắn lại đến nháo thì không phải là mệt chết sao?.
Vương Thục Mai nói cũng không có sai, bởi vì hiện tại, Phó Lão Xuyên đang nằm trằn trọc không ngủ được. Hắn nghĩ Trầm Tố Chi rốt cuộc có còn chuẩn bị cái gì đặc biệt phía sau hay không. Nghĩ nghĩ liền qua cả một đêm, đến khi mặt trời lên cao, Phó Lão Xuyên chỉ có thể lắc đầu mệt mỏi đứng dậy đi làm.
Sư Mẫn lên tiếng, nhường Phó Diễm chọn lựa.
“Nhị thẩm không cần nóng nảy, trước tiên chúng ta phân loại mấy thứ này một chút, để ta đi bên ngoài gọi tỷ tỷ mang Lệ Lệ, Phân Phân đến.”
Phó Diễm thuần thục đem mấy loại đồ vật để riêng ra, xong liền đi ra ngoài, gọi mấy người Phó Miểu. Các nàng vừa tiến vào, nhìn thấy trang sức trên bàn thì ánh mắt đều phát sáng.
“Lệ Lệ cùng Phân Phân chọn trước đi, thích cái gì liền lấy cái đó. Mỗi người lấy hai món. Tiểu Thủy cùng Tiểu Hỏa đợi hai muội muội chọn xong thì đến lượt các ngươi chọn.”
Vương Thục Mai lên tiếng, Lệ Lệ cùng Phân Phân đều tiến lên nhìn. Cuối cùng, hai tiểu cô nương đều lấy được đồ vật mình thích, tiểu hài tử luôn thích những thứ trang sức lấp lánh, mỗi người lấy một vòng tay trân châu. Dư lại không biết chọn thế nào, Phó Diễm liền chọn cho hai nàng một đôi vòng tay phỉ thúy màu xanh. Mỗi người một cái, vừa thấy chính là hai tỷ muội. Phó Miểu chọn một sợi dây chuyền vàng, bên trên còn có một mặt dây chuyền bằng phỉ thúy, kèm theo một vòng tay băng phỉ nhuốm hồng sắc.
Đến phiên Phó Diễm, nàng nói nhường mấy người Vương Thục Mai các nàng chọn trước, nơi này đều là tinh phẩm, mỗi một kiện đều là giá trị xa xỉ. Phó Bình Phục nhờ Phó Diễm chọn giúp Lý Mạt Lỵ hai món, chờ thời điểm kết hôn xong sẽ đưa cho nàng. Phó Diễm liền làm chủ, chọn một cái vòng tay dương chi bạch ngọc, cùng một sợi dây chuyền vàng, bên trên cùng là một đôi hoa tai bằng điền ngọc, vừa lúc đủ một đôi.
Sư Mẫn đã sớm coi trọng một kiện vòng tay hồng phỉ, nếu có khuê nữ vừa lúc để cho nàng đeo. Lại chọn cho chính mình thêm một món, mỗi cái đều cân nhắc qua. Phó Đại Ny cũng không biết phải chọn thế nào, đành phải nhờ Phó Diễm xuống tay, xem trên người cô cô hợp loại nào. Phó Đại Ny da trắng, chính là rất thích hợp với ru-bi cùng dây chuyền vàng. Ru-bi giá trị hơi thấp, Phó Diễm lại chọn thêm một kiện vòng tay thủy tinh màu xanh lá cây cho nàng.
Đến phiên Vương Thục Mai, nàng nhìn qua hai khuê nữ của mình, liền lấy hai cái vòng tay, một cái làm bằng điền ngọc, còn một cái làm bằng phỉ thúy. Dư lại đều là của Phó Diễm, ngược lại ngoài ý muốn còn đủ một bộ trang sức hồi môn cho nàng bao gồm: một sợi dây chuyền vàng cùng dạng với Phó Miểu, trên mặt dây chuyền là hình hồ lô, còn của Phó Miểu là hình Biên Bức (con Dơi), một đôi vòng tay phỉ thúy, một cái là điền ngọc dương chi, một cái là băng xuân hồng sắc, cái cuối cùng kia Phó Diễm tương đối yêu thích, là một đôi nhẫn, bên trên được khảm đá mắt mèo, nhưng là mỗi một khối đều lớn như bụng ngón tay vậy.
Mỗi người đều cảm thấy thật mỹ mãn, nữ nhân thực đúng là dễ thỏa mãn. Chuyện vàng thỏi đã nói xong, hài tử chưa sinh ra cũng đều đã có phần. Về phần ba miếng tiền Ngũ Đế kia, cũng là của Phó Diễm, bởi trong nhà chỉ có nàng mới có thể sử dụng cái này.
“Ra khỏi cánh cửa này. Chúng ta đều phải tự giác đem miệng quản nghiêm một chút, không thể nói ra ngoài, một chữ cũng không được nói. Các ngươi về nhà mẹ đẻ cũng không thể nói, Bình Phục, ngươi nói với tức phụ ngươi, nếu nàng hỏi thì liền nói là đồ của nương lưu xuống.”
Phó Đại Dũng nghiêm túc căn dặn, cả nhà đều gật đầu đồng ý. Từ xưa đến nay, tiền tài động lòng người, nhất là thời điểm này, một thỏi vàng có thể đổi cả một tòa viện tử. Tài phú lớn như vậy, tâm giết người cướp của cũng đều có.
“Tiểu Hỏa! Vàng của tiểu thúc, ngươi bảo quan giúp ta trước. Chờ khi nào ta cần, thì lại đến lấy sau.”
Phó Bình Phục rất tin tưởng chất nữ, trực tiếp đem vàng đặt hết ở chỗ Phó Diễm.
“Tiểu thúc! Ngươi không cầm mà đưa cho tiểu thẩm giữ sao?“. .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Phó Diễm thực buồn bực, đây là coi nàng như cái kho hàng sao.
“Tiểu hài tử nhà ngươi không hiểu! Nếu biết ta có nhiều tiền như vậy, đại cữu ca mà hỏi mượn, ta liệu có cho mượn hay không đây? Không phải là sẽ đắc tội với người sao?“.
Phó Bình Phục vừa nói vừa trừng mắt.
“Đại ca! Nhị ca! Nếu ta đã có chỗ vàng này, ta liền đi chợ đêm bán tạm một thỏi, tiền mua phòng ở cũng sẽ có. Các ngươi không cần đưa tiền bù đắp cho ta.”
Phó Bình Phục một bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Phó Đại Dũng thấy vậy, tức giận đi đến cho hắn một cước.
“Hiện tại ngươi đi chỗ nào mà đổi? Ngươi đi không sợ người khác theo dõi sao?“.
Phó Bình Phục như tỉnh mộng, bây giờ có vàng mà không đổi được thành tiền thì không phải là uổng phí sao.
“Ngược lại cũng không phải không được, ngày mai phỏng chừng Trương Vĩ sẽ tới lấy bình an phù, chờ hắn đến ta hỏi một chút, nhờ hắn đổi hẳn là không thành vấn đề.”
Phó Diễm sờ cằm, nghĩ tới một người có thể làm việc này ổn thỏa.
“Người này đáng tin sao?“.
Phó Đại Tráng cũng đang muốn đổi một thỏi vàng, nghe vậy tò mò hỏi.
“Cha của Trương Vĩ chính là Trương thị trưởng, hắn còn không đến mức chưa thấy qua vàng đâu, cha! Ngươi thử nói xem.”
“Trương thị trưởng hẳn là xuất thân từ đại gia tộc, lần trước ta cùng Tiểu Hỏa đi đưa rượu, nhìn bài trí trong nhà cũng không phải một hai thỏi vàng mà làm được như vậy.”
Phó Đại Dũng hồi tưởng lại nói.
“Vậy được! Tiểu Hỏa! Nhị thúc cũng muốn đổi một thỏi vàng a.”
Phó Đại Tráng cũng không có tích cóp gì nhiều, tuy nói tiền lương cùng tiền trợ cấp khá cao, nhưng cũng là vài năm gần đây mới vừa đi lên. Có đôi khi khó tránh khỏi nhiều thời điểm không thuận lợi.
“Hảo! Ngày mai hắn đến, các ngươi cũng sẽ trông thấy, cùng nhìn xem việc mua bán này đáng tin hay không.”
Phó Diễm cũng không nói quá.
“Đại Tráng! Ghế dựa nương để lại cho đệ muội các ngươi làm sao mang đi?“.
Phó Đại Dũng đưa mắt nhìn hai cái ghế dựa.
“Trước cứ để tạm trong nhà, ta đi đây đó theo bộ đội suốt, kiện đồ vật lớn như vậy cũng không đem theo được.”
Tính chất công việc của Phó Đại Tráng chính là như vậy, đi tới chỗ nào thì chỗ đó chính là nhà.
“Hảo! Vậy để đây, lúc nào ta rảnh thì sẽ sơn lại rồi tu bổ cho ngươi.”
Phó Đại Dũng gật gật đầu, Phó Sâm đứng thủ vệ bên ngoài cũng biết chính mình được nãi nãi lưu lại cho hai cây vàng thỏi, vừa mong chờ vừa nghĩ muốn chính mình tự bảo quản. Không nghĩ tới chưa nói ra đã bị Vương Thục Mai vô tình trấn áp xuống. Hơn nữa ngay cả hai thỏi vàng của Phó Miểu cũng bị lấy đi, nói chờ khi kết hôn sẽ đưa lại cho bọn hắn. Xem ra Phó Sâm chính là bị muội muội ghi hận, Phó Miểu âm thầm đánh hắn mấy cái liền mới nguôi giận. Kỳ thật Vương Thục Mai nói là thu hồi, thực chất là vẫn đưa cho Phó Diễm đem cất trong không gian, ai kêu đó là chỗ an toàn nhất đây.
Phó Bình Phục sau khi đem sự tình đổi vàng thỏi giao cho Phó Diễm cùng đại ca, liền cưỡi xe mà đi, ngày mai hắn còn phải đi làm, vẫn là về sớm một chút, tranh thủ đi xung quanh xem phòng ở trước. Hiện trong tay hắn đã có tiền, trong lòng không còn hoảng hốt nữa. Tiểu viên trước đây nhìn trúng giờ cảm thấy có điểm không quá thích hợp, cho nên hắn chuẩn bị lần nữa đi xem mấy cái đại viện tử mà trước đây không dám tưởng tượng.
Trang sức của Lệ Lệ cùng Phân Phân cũng bị Phó Đại Ny lấy đi, nói chờ các nàng lớn một chút thì sẽ trả lại. Phó Đại Ny cũng tỏ vẻ không cần đại ca cùng tiểu đệ bồi thường gì, chính nàng hiện giờ có đủ tiền để dùng, hơn nữa còn có vàng mà nương lưu lại, nghĩ tương lai của mình và hai khuê nữ về sau đã có đảm bảo.
Buổi tối từng người trở lại phòng mình, Vương Thục Mai sờ soạng cái bụng đã hơi hơi nhô ra, cùng Phó Đại Dũng ngồi bên cạnh lên tiếng nhàn thoại.
“Cha bọn nhỏ! Ta cảm thấy từ khi Tiểu Hỏa học được bản lĩnh xem tướng kia, vận khí của chúng ta thật tốt quá, tiểu gia hỏa này thật có phúc, đều là do nhị tỷ ngươi mang đến cho ngươi nha.”
“Đúng vậy! Tiểu Hỏa có đôi khi biểu hiện so với ta còn cường ngạnh hơn. Mẹ bọn nhỏ! Về sau hai ta không cần lo, đều sẽ là ngày lành! Rượu này của chúng ta bán cũng không tồi, về sau ta cũng có thể giống nương, cho bọn nhỏ lưu lại chút gì đó.”
Phó Đại Dũng thở dài cảm khái.
“Còn không phải sao? Nếu cha ngươi biết, đồ vật hắn tìm nhiều năm như vậy đều nằm ngay tại dưới mí mắt hắn, hắn còn không tức chết!“.
Vương Thục Mai nghĩ đến người cha chồng này của mình thì lại đau đầu, may mắn lần này đã giải quyết xong, bằng không, ba ngày hai bữa hắn lại đến nháo thì không phải là mệt chết sao?.
Vương Thục Mai nói cũng không có sai, bởi vì hiện tại, Phó Lão Xuyên đang nằm trằn trọc không ngủ được. Hắn nghĩ Trầm Tố Chi rốt cuộc có còn chuẩn bị cái gì đặc biệt phía sau hay không. Nghĩ nghĩ liền qua cả một đêm, đến khi mặt trời lên cao, Phó Lão Xuyên chỉ có thể lắc đầu mệt mỏi đứng dậy đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất