Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 83: Đoạn tử tuyệt tôn

Trước Sau
Đêm hôm khuya khoắt chạy trên đường, vẫn là một mạch, đi thẳng đến phần mộ tổ tiên Cát gia. Trong lòng mọi người thập phần khẩn trương, không dám thở mạnh.

Trước đây, Phó Đại Ny chỉ biết vị trí đại khái, bình thường hay đến vào ban ngày, lần đầu đêm khuya tới đây, không khỏi có chút sợ hãi.

“Tiểu Hỏa! Ta chỉ biết vị trí đại khái, giờ làm như thế nào đây? Hiện tại ta hoàn toàn không tìm thấy con đường kia đâu cả.”

Phó Đại Ny uể oải vô cùng, tính mạng hai khuê nữ ở nhà giờ như mành treo chuông, chính mình còn vô dụng như vậy. Phó Đại Dũng cũng từng nghe qua chỗ này, nhưng giờ là hơn nửa đêm, hắn cũng không biết phương vị, không có biện pháp, Phó Diễm quyết định đi thẳng đến thôn Tiểu Chu mà hỏi. Vì thế bốn người đêm khuya liền chạy đến gõ cửa nhà Cát Hồng Anh.

“Đương gia! Sao ta nghe có người gõ cửa hay sao ý?“.

Tức phụ Cát Hồng Anh nửa đêm tỉnh lại, nghe thấy được động tĩnh thì quay sang hỏi chồng.

“Ngươi dở chứng cái gì? Làm gì có ai hơn nửa đêm lại đi gõ cửa?“.

Cát Hồng Anh đối với việc tức phụ nhà mình đêm khuya quấy rầy làm hắn có chút bất mãn. Chẳng ngờ mẹ hắn là Đồng lão thái cũng lật đật trong buồng đứng dậy, gõ cửa phòng hắn.

“Hồng Anh! Ta nghe như có người gõ cửa. Hay là nhà cữu cữu ngươi có việc gì?“.

Đồng lão thái lo lắng nói, vì chuyện sức khỏe mấy ngày nay của huynh đệ nhà mình mà thập phần mẫn cảm.

“Nương! Chắc không phải đâu! Để ta đi xem vậy.”

Cát Hồng Anh trực tiếp đứng dậy, mùa hè cũng không mặc quần áo rườm rà, phủ thêm cái áo choàng ngắn liền đi ra. Đi đến cạnh cửa, thấy quả thật là có người gõ cửa.

“Ai vậy?“.

Cát Hồng Anh dỏng tai lên nghe, người còn không ít nha.

“Hồng Anh huynh đệ! Ta là Phó Đại Dũng, đến tìm ngươi có chút việc.”

Phó Đại Dũng lên tiếng.

“A! Là Phó đại ca! Đã trễ thế này có chuyện gì vậy?“.

Cát Hồng Anh thập phần buồn bực, sao nửa đêm mà người Phó gia lại đến gõ cửa nhà mình chứ?

“Hồng Anh huynh đệ! Là hai chất nữ của ngươi đã xảy ra chuyện, ta mới chạy đến tìm ngươi, là có việc quan trọng đây.”

Ngữ khí Phó Đại Dũng lúc này đã bắt đầu có chút sốt ruột. Đồng lão thái đứng dưới mái hiên nghe thấy vậy, liền nói.

“Là Phó gia đại chất tử sao? Mau mời hắn vào, hỏi một chút xem có chuyện gì?“.



“Phó đại ca! Ngươi vào đây nói chuyện đi.”

Cát Hồng Anh không tình nguyện đi mở cửa, dính vào Phó gia liền không có chuyện gì tốt, lần trước cứu tức phụ tương lai của tiểu tử Phó Bình Phục kia, người Lý gia cũng có đến cảm tạ thêm lần nữa, Phó Bình Phục thấy chính mình cũng gọi đại ca, nhưng là Cát Hồng Anh còn nhớ sự tình của Cát Hồng Quân. Tuy nói nguyên nhân là do huynh đệ nhà mình không tốt, nhưng dù gì cũng là huynh đệ nhà mình.

“Đại bá nương! Đã trễ thế này mà còn quấy rầy ngài. Thật sự là có việc, mạng người quan trọng, bằng không cũng không dám đến phiền ngài.”

Phó Đại Ny còn chưa nói chuyện xong thì đã rơi lệ.

“Đại Ny! Ngươi nhìn xem, haizz. Ngươi có gì khó xử, nói bá nương nghe xem.”

Đồng lão thái từ xưa đến nay vẫn luôn rất vừa ý Phó Đại Ny. Lúc này, Phó Diễm nhíu chặt mày, nhìn phía Tây sương phòng Cát gia, bên trên đang tràn ngập sát khí.

“Đại thúc! Tây sương phòng bên kia là ai đang ở?“.

Cát Hồng Anh sửng sốt, Đồng lão thái cũng là cái người thông minh, lập tức hỏi lại nàng.

“Nha đầu! Bên kia là hai tôn tử của ta ở, sao vậy?“.

“Nãi nãi! Ngài vẫn là nhanh chóng đi đếm xem, tôn tử của ngài có đang phát sốt hay không?“.

Phó Diễm đã đoán được phần nào, bệnh trạng của hai hài tử kia khẳng định cùng Phó Vi, Phó Dung giống nhau như đúc. Tức phụ Cát Hồng Anh nghe vậy, nhanh chóng chạy vào trong phòng nhìn xem.

“Đương gia! Không tốt! Bánh Bao cùng Màn Thầu đều phát sốt!“.

Không đến một phút đồng hồ, nàng liền từ trong phòng hoang mang rối loạn đi ra. Cát Hồng Anh cùng Đồng lão thái cũng đứng bật dậy, chạy đi, quả nhiên trên mặt hai hài tử đều đỏ bừng. Phó Diễm cũng đi theo vào, hai tiểu ca đều không mặc áo ngủ, Phó Diễm liếc mắt một cái liền thấy được sợi tơ hồng trên bụng, so hai người Phó Vi càng thô đậm hơn, hơn nữa vẫn đang thong thả lan lên trên.

Phó Diễm trực tiếp móc ra một lá bùa trừ tà, chậm vào ngọn nến bên cạnh, sau đó thuận tay ném vào trong bát uống nước trên bàn.

“Mau! Cho hai người bọn hắn uống hết!“.

Phó Diễm cầm chén đưa cho Cát Hồng Anh. Hắn còn đang ngây ngốc, cầm lấy xong cũng không có hành động gì, Phó Diễm không có thời gian giải thích, trực tiếp đoạt lại cái bát, vành mồm hai hài tử, đem nước bên trong trút vào.

Bằng mắt thường cũng thấy được, sợi tơ hồng kia nhất thời đình chỉ lại. Phó Diễm buông bát xuống, nói với Đồng lão thái.

“Nãi nãi! Hiện không có thời gian giải thích, lá bùa này chỉ có thể ngăn cản thêm khoảng hai giờ. Tình huống này giống hệt với hai muội muội của ta, sợi tơ hồng trên bụng nếu tiếp tục lan đến vị trí trái tim thì thần tiên cũng khó cứu, hiện tại nhanh chóng mang ta đi đến chỗ phần mộ tổ tiên nhà các ngươi!“.

Đồng lão thái nhìn Phó Diễm.

“Nha đầu! Ngươi đây là?“.

“Ngài yên tâm! Huynh đệ ngài năm nay bị bệnh chỉ là một tiểu kiếp nạn, sau khi khỏi thì sẽ vô bệnh vô tai, sống đến chín mươi lăm!“.



Đồng lão thái vừa nghe lời này, vội vàng bảo Cát Hồng Anh dẫn bọn hắn đi đến khu phần mộ tổ tiên. Không kịp nói thêm cái gì, Cát Hồng Anh cũng tin tưởng, mang theo đoàn người hướng về khu phần mộ tổ mà đi.

Lúc này, Bạch Phi đã cùng với Long Sinh đã đang trên đường đi đến Lâm cảng. Thời điểm bày trận, hắn nhớ tới muội muội nhà mình đã gả đến Cát gia, vốn là chính là nghĩ sẽ chậu vàng rửa tay, để nàng trở thành người bình thường mà sống qua ngày, không nghĩ tới thiếu chút nữa đã mất mạng. Hận ý Bạch Phi càng mạnh, hắn quyết định buông tha cho Cát Hồng Quân mà trực tiếp đi đến phần mộ tổ tiên của cả dòng họ Cát nằm trên con đường này, hắn muốn hậu đại Cát gia, tất cả lứa tuổi vị thành niên, cả nam lẫn nữ sẽ chôn cùng muội muội mình.

( Chậu vàng rửa tay: ý nói sẽ từ bỏ nghề cũ không làm nữa, như kiểu rửa tay gác kiếm ý.)

Cát Hồng Anh mang theo mấy người Phó Diễm đi khoảng nửa giờ, mới đến phần mộ tổ tiên nhà mình. Lúc ở nhà Cát Hồng Anh, mấy người trực tiếp đốt thêm cả đuốc cho sáng. Thời điểm lên núi, vài tên du thủ du thực ở thôn Tiểu Chu cùng mấy kẻ không ngủ được rủ nhau đánh bài nhìn thấy ánh lửa trên núi, thiếu chút nữa bị dọa đái ra quần. Mấy năm sau, thôn Tiểu Chu còn lưu truyền câu truyện ngọn lửa ma chơi như u minh trong truyền thuyết này.

Phó Diễm vừa đến đã ngửi thấy mùi vị thi thối nồng đậm. Cảm thấy rùng mình, người này cũng quá ác độc, dùng cả loại đồ vật bẩn thỉu như thế này đến bày trận.

“Đây là muốn toàn bộ người Cát gia đoạn tử tuyệt tôn!“.

Phó Diễm thì thào nói một câu, Cát Hồng Anh ở bên cạnh nghe được tóc gáy đều dựng đứng lên.

“Đại chất nữ! Ngươi có cứu được người hay không thì cũng nhất định phải cố hết sức cứu Cát gia chúng ta! Ta ở đây dập đầu với ngươi.”

Vừa nói xong liền muốn quỳ xuống, Phó Diễm đứng bên cạnh đưa tay nâng hắn dậy.

“Đại thúc! Ngươi đừng quỳ ta, hiện tại ta cần các ngươi hỗ trợ đây.”

Trên mặt đất, nàng tìm được một gốc cây hòe cổ thụ, trực tiếp xuất ra tiểu đao, tước mấy nhánh cây xuống. Sau đó đưa cho mấy người ở chỗ này mỗi người một nhánh, cũng cẩn thận dặn dò.

“Đợi lát nữa, các ngươi lấy ta làm trung tâm, phân biệt hướng về bốn phía, mỗi người đi chín bước rồi dừng lại.”

Bốn người gật đầu làm theo đều tiến lên chín bước.

“Trên mặt đất vẽ một cái vòng, sau đó lại đi chín bước.”

Cứ như vậy đi rồi lại đi, đủ chín chín tám mươi mốt bước, Phó Diễm liền kêu ngừng.

“Hiện tại dùng nhánh cây hòe trên tay đào xuống đất, ngàn vạn không được dùng tay chạm vào. Đào ra được cái gì thì cũng đừng động, chờ ta đến xử lý.”

Không bao lâu sau, bốn người phân biệt đào được mấy món đồ vật, một cỗ gay mũi đậm mùi thối đập vào mặt mà đến. Phó Diễm cũng tại vị trí trung tâm của nàng, đào ra một cái đầu mộc nhân, bên trên có khắc phù chú, Phó Diễm nhìn kỹ nhìn, dĩ nhiên là đoạn tự nguyền rủa!.

Phó Diễm đem tất cả đồ vật bẩn thỉu vừa đào ra, ném tới bên trong một cái hố mới, vứt vào một lá hỏa phù, sau đó dùng cây đuốc châm lên đốt.

Phó Diễm dùng lôi phù thì sẽ càng nhanh, nhưng đây lại là phần mộ tổ tiên của Cát gia. Không tiện vọng động, đành phải dùng hỏa thiêu. Chỉ chốc lát, đồ vật trong hố đều bị đốt thành tro bụi, Phó Diễm lay lay, bên dưới hiện ra một cái thạch đầu màu đen. Nàng cẩn thận dùng lá cây gói kỹ, quyết định mang về nghiên cứu một chút.

Những thứ khác, nàng dùng thêm một lá bùa, dọn dẹp hết nguyền rủa còn sót lại, mọi thứ cơ bản trở về như ban đầu. Sự tình làm xong hết, hiện tại mới vừa đến bốn giờ, trời còn chưa sáng, đành phải trở lại nhà Cát Hồng Anh, đi xem hai hài tử kia như thế nào rồi.

Cát Hồng Anh hiện tại cực kì bội phục Phó Diễm, trong lòng nghĩ Lệ Lệ cùng Phân Phân có một người tỷ tỷ như vậy về sau khẳng định sẽ rất tốt. Hắn còn không biết, Phó Vi cùng Phó Dung lúc này đã sửa lại tên từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau