Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 91: Phân chia lợi nhuận

Trước Sau
Thời điểm Phó Diễm ra khỏi không gian, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen, nhìn qua chiếc đồng hồ cũ mèn trên tường, nàng mới biết được hiện tại mới chỉ vừa qua nửa đêm một chút.

Hiện tại cả người nàng tinh lực dồi dào, Phó Diễm chắc chắn là nằm xuống cũng sẽ không ngủ được, nàng nghĩ có lẽ nên lặng lẽ mở cửa phòng, đi dạo loanh trong viện một hồi xem sao. Vừa bước ra cửa chưa được bao lâu, Phó Diễm đột nhiên cảm thấy trên người mình, khẳng định có chuyện gì đó bất thường xảy ra. Bởi vì trong tai nàng hiện tại bất ngờ nghe được rất nhiều loại thanh âm khác nhau.

Phó Diễm quay trở lại phòng, ngồi trên giường của mình, cẩn thận lắng nghe, tự hỏi, đây rốt cuộc là cái thanh âm gì chứ? Thì ra hiện tại nàng đã có thể nghe thấy toàn bộ động tĩnh trong phạm vi nhà nàng, đầu tiên là nhị ca, hắn đang ngủ khò khè, ngáy rung trời. Trong gian phòng của Phó Đại Ny, Phó Vi cùng Phó Dung cũng đang ôm nhau ngủ, miệng nhỏ thỉnh thoảng còn nhai nhóp nhép. Lần nữa hướng sang phía gian phòng Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai, không nghĩ tới nghe được tiếng động lịch cà lịch kịch, Phó Diễm sợ là có chuột vào phòng, trực tiếp dùng thiên nhãn nhìn lại, nguyên lai là Vương Thục Mai nửa đêm đói bụng, đang lấy hộp mứt đào ra ăn.

Phó Diễm cười, xem ra công pháp của lão tổ tông thực sự là thứ tốt. Nàng mới chỉ vừa tu luyện một đêm mà lục giác đã tăng lên thật nhiều ( lục giác là: thính giác, thị giác, xúc giác, cảm giác, khứu giác, linh giác).

Phó Diễm âm thầm quyết định, từ bây giờ cứ mỗi buổi sáng hoặc tối nàng đều phải đi vào không gian để tu luyện một hồi, tuy rằng không đi ngủ, nhưng so với đi ngủ còn thoải mái hơn rất nhiều.

Hôm nay, nàng không ngủ được, Phó Diễm liền đi phòng bếp, sớm làm tốt điểm tâm. Chờ thời điểm Phó Đại Ny bước vào thì nàng đã ăn xong rồi, đang thu dọn bát đũa của mình.

“Tiểu Hỏa! Sao ngươi lại dậy sớm như vậy làm gì? Ngươi đã làm điểm tâm xong hết rồi sao?“.

Phó Đại Ny mở nắp nồi gang trên bếp ra, thấy bên trong đầy ắp cháo, nóng hôi hổi.

“Cô! Ta đã làm xong hết rồi, ngươi mau ăn trước đi. Chờ các nàng ngủ dậy liền ăn sau cũng được.”

Phó Diễm nói xong lững thững đi ra sau viện tưới nước cho mấy gốc nhân sâm.

“Ngươi dậy sớm như vậy làm gì? Hôm nay có phải đến trường không? Không tranh thủ mà nằm ngủ thêm một lát.”

Phó Đại Ny một bên vừa uống cháo, một bên nói chuyện cùng Phó Diễm ngoài sân.

“Không có việc gì đâu cô, ngươi xem mắt ta này, một chút vết thâm cũng không có nha. Để ta đi gọi tỷ ta dậy, nàng còn chưa có rời giường, nếu còn không dậy thì chẳng có thời gian ăn cơm đâu, haha.”

“Tỷ! Mau đứng lên! Hôm nay không muốn đi học hay sao?“.

Phó Miểu uốn éo, miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt mê man chưa tỉnh ngủ. Cuối cùng bị Phó Diễm cười tủm tỉm, cường ngạnh kéo đứng lên.

“Ai nha! Tiểu Hỏa! Cho ta ngủ thêm năm phút nữa đi mà.”

Phó Diễm đành buông tha cho nàng, qua năm phút nữa mà Phó Miểu còn không dậy nổi, nàng liền tự đi học một mình. Phó Sâm cùng Phó Miểu không hổ là song sinh, hai người bước ra cửa hầu như cùng một lúc. Đều thất thểu đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống ăn điểm tâm sáng. Cơm còn chưa nuốt xuống, thấy Phó Diễm đã cầm túi sách lên, muốn đi ra cửa, hai người nhanh chóng uống vội chén cháo rồi nhanh chóng chạy theo sau.



Tống Quân An bây giờ còn chưa thấy đâu, xem ra cũng là dậy muộn. Quả nhiên không bao lâu sau, hắn liền thở hổn hển như con trâu, chạy ầm ầm đuổi đến chỗ ba người.

“Chờ ta một chút!“.

Phó Sâm vừa nhìn sắc mặt của hắn thì bị dọa không nhẹ, Tống Quân An mặt mày xanh xao, ánh mắt trũng sâu, phía dưới còn có một vòng đen thật đậm, lan xuống, phủ gần hết cả nửa khuôn mặt.

“Ta nói này Tiểu Tống Tử! Tối hôm qua ngươi đi ăn trộm ở đâu đúng không? Nhìn mắt ngươi này, cơ hồ đều sắp rụng đến nơi rồi.”

“Ai! Ta cũng không biết sao nữa, chính là cảm thấy cả người không khỏe. Ai! Không nói nữa, chúng ta đi mau.”

Phó Diễm khẽ nhíu mày nhìn hắn. Trên người Tống Quân An quanh quẩn một vòng hắc khí như có như không, có vẻ chẳng phải là thứ tốt lành gì, tuy trông vẫn còn ảm đạm nhưng cũng rất đáng lo. Nghĩ nghĩ, Phó Diễm cũng không muốn quản chuyện của hắn làm gì, có thể là do không cẩn thận trêu chọc đến đồ vật nào đó không sạch sẽ. Người thường không tiếp xúc lâu dài thì ắt hẳn sẽ không có việc gì.

Lúc đến trường học, Chu Thu Lộ đưa cho Phó Diễm một phong thư, nói là Trịnh Minh nhờ nàng mang đến. Phó Diễm đưa mắt nhìn qua một chút, gật gật đầu, đem cất vào túi sách, tính để đến lúc chuẩn bị ăn cơm trưa thì mới xem.

Ăn cơm trưa xong, Phó Diễm thừa dịp không có người, liền mở thư ra. Thư này là do Trương Vĩ viết, hắn hỏi Phó Diễm, tiền lần trước chuyển cho nàng như thế nào? Phó Diễm nghĩ nghĩ, nương mình mai kia muốn đi bênh viện kiểm tra, có thể nhờ cha nàng đi lấy, nhưng ngặt nỗi là lần này thu được rất nhiều tiền, sợ trên đường không an toàn. Vì thế Phó Diễm viết lại cho hắn một phong thư, giao cho Chu Thu Lộ, nhờ nàng chuyển cho tỷ phu của mình, bên trong còn kẹp thêm một lá ẩn hình phù, trong thư nàng cũng dặn kĩ Trương Vĩ, nhắc hắn dán bùa này bên ngoài bao thư đựng tiền, kẻ khác nhìn vào sẽ không thấy được nội tình bên trong.

Buổi chiều trước khi tan học, lúc đem thư giao cho Chu Thu Lộ, liền thấy nàng ta hai mắt sáng ngời, hữu thần nhìn nàng.

“Tiểu Hỏa! Ngươi cùng tỷ phu ta luôn trao đổi đồ vật qua lại, là đang làm gì vậy?“.

Phó Diễm bật cười, oa nhi này hiện tại mới cảm giác ra có vẫn đề sao?.

“Không có gì. Tỷ phu ngươi bây giờ là người ta thuê để vận chuyển ít đồ vật, gửi cho đại ca của ta thôi, gửi theo bưu điện thì không biết mất bao lâu hắn mới nhận được, làm thế này cho nhanh.”

Vẻ mặt Phó Diễm ăn ngay nói thật, tuy nhiên có vẻ Chu Thu Lộ cũng không tin tưởng lắm, còn tủm tỉm liếc nàng một cái, quyết định đi về hỏi tỷ phu xem sao. Phó Diễm thấy vậy thì càng bất đắc dĩ, đầu năm nay nói thật cũng không ai tin tưởng sao? Chu Thu Lộ trở về thật sự hỏi lại Trịnh Minh, đồng thời đem thư giao cho hắn rồi thuận miệng nói luôn.

“Ta hiện tại thường vận chuyển một chút đồ vật này nọ giúp tiểu đồng học của ngươi, nàng xem như là cố chủ của ta. Thu Lộ! Ngươi ra ngoài không được nói linh tinh đâu nha.”

Trịnh Minh nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói thật cho tiểu di nhà mình biết. Chu Thu Lộ nghe xong có chút ngốc, vội vàng truy vấn thêm, hỏi là cái gì. Nhưng Trịnh Minh lại kiên quyết bảo là cái này không thể nói.

“Ngươi đi hỏi bằng hữu tốt của ngươi đi, ta không thể nói được.”



Trịnh Minh không biết đây có phải là một loại khảo nghiệm mới của Phó đại sư hay không, hắn trăm triệu lần không thể nhất thời mà lanh mồm lanh miệng. Phó Diễm nếu biết được, khẳng định sẽ nói hắn là suy nghĩ quá nhiều rồi. Nàng cũng không có ý tứ này, nàng chỉ đơn thuần là không muốn gạt bạn tốt thôi.

Vừa lúc ngày mai Trịnh Minh muốn đi làm, liền đem thư cẩn thận cất đi. Từ sau khi gặp nạn lần trước, Trịnh Minh đã đi tìm lãnh đạo, xin chuyển đến chạy ở những tuyến đường có khảng cách ngắn hơn, tuy tiền lương có bị giảm đi nhưng có thể tranh thủ về nhà nghỉ ngơi, như vậy thời gian ở nhà sẽ được nhiều hơn, Trịnh Minh cơ hồ cách một ngày là có thể về nhà một lần.

Trương Vĩ nhìn qua thư mà Trịnh Minh đem tới, lần này hắn không để cho Trịnh Minh nhìn mà xem xong trực tiếp xé đi. Bởi vì trong thư Phó Diễm còn nói thêm một sự kiện khác. Hắn cần phải về nhà hỏi cha mình là Trương thị trưởng một chút.

Phó Diễm nói, lần này chỉ trích phần trăm cho mỗi Trịnh Minh, Trương Vĩ hắn sẽ chờ ở lần sau. Hắn trực tiếp lấy ra một phần từ lợi nhuận của Phó Diễm đưa cho Trịnh Minh.

“Vĩ tử! Ngươi đây là làm gì vậy?“.

Trịnh Minh không hiểu ra sao.

“Đây là ý tứ của Phó đại sư, liền từ lần này bắt đầu phân chia. Sao nào? Có phải không đủ hay không?“.

Trương Vĩ cợt nhả nói. Trịnh Minh coi như là đã vào Nam ra Bắc, duyệt qua vô số người, duy nhất hắn chưa thấy qua người nào như Phó Diễm cả. Trên thế giới này, nào có người không yêu tiền? Trịnh Minh hắn cũng rất yêu tiền, bằng không hắn cũng sẽ không tranh thủ dùng tiền cha Trịnh đền bù mà mua xuống hai cái tiểu viện.

Trịnh Minh cầm lấy một xấp tiền kia, ước chừng có hai ngàn đồng. Tay hắn đang run rẩy, đây không phải là do chưa thấy qua tiền, mà là từ sâu trong nội tâm của hắn giờ phút này, cảm thấy Phó Diễm là một người đáng giá kết giao. Tuy rằng có lẽ đây là dụng ý thu mua hắn của nàng, nhưng là hắn thực cam lòng bị mua bởi người như vậy. Bởi vì lần này hắn chỉ giúp đưa có một phong thư, bọn họ còn nói việc kinh doanh còn chưa có chính thức bắt đầu đâu.

“Vĩ tử! Ta thật sự không thể cầm, cái này...“.

“Đây là ý tứ của Phó Diễm, ngươi đừng từ chối nữa, hai ta về sau còn phải dựa vào nàng để ăn cơm. Cho nên nàng nói cái gì thì chính là cái đó. Một thời gian nữa ngươi liền minh bạch, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lòng dạ rất rộng. Là một bằng hữu đáng giá kết giao! Ngươi chắc cũng đã kiến thức được bản lĩnh của nàng đi, ta cảm thấy nàng sẽ không ngừng cho chúng ta kinh hỉ.”

Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai của Trịnh Minh, nghiêm túc nói.

“Được rồi! Đi! Vĩ tử! Ta mời ngươi đi ăn lẩu dê, ta có một bằng hữu mới khai trương, vị thực chính tông. Ngươi kể ta nghe một chút xem, sự tình ngươi cùng Phó... Phó Diễm.”

Trịnh Minh không nói hai lời liền muốn mời khách, Trương Vĩ cũng không phải người già mồm cãi láo, đóng cửa lại liền đi luôn, trong thư Phó Diễm cũng ẩn ý với hắn, vẫn là nên thăm dò tâm ý của Trinh Minh một lần nữa xem sao.

Cho dù nàng chưa dặn, hắn cũng sẽ không nói cho Trịnh Minh, Trương Vĩ hắn trông thì tếu táo nhưng kì thật lại là người cực kì cẩn thận. Dù sao đối với Trinh Minh thì Trịnh Trí cũng là huynh đệ của hắn, cho dù không phải là thân huynh đệ ruột thịt, thì cũng là đường huynh đệ.

Lâu lắm mới gặp lại mọi người ^^ mải ăn Trung Thu quá kkk

Ủng hộ mình nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau