Chương 24
Editor: TLMT
Beta: Sói
*******************
Tôi không tài nào nghĩ ra, hơn nữa sau thời gian dài trải qua những chuyện kỳ quái, lý trí của tôi càng thêm khẳng định rằng: Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp.
Tôi kết nối điện thoại với máy tính, tra địa chỉ ip của Ánh Mặt Trời, ai ngờ lại phát hiện ra vị trí của cậu ta không phải ở địa chị mà cậu ta nói, mà đang ở huyện Ban Qua.
Tôi bình tĩnh đóng giao diện tìm kiếm, sau đó điềm tĩnh lấy điện thoại ra lướt xem danh bạ.
Trong danh bạ có hai số điện thoại của Tịnh Phác, theo thứ tự là "Đạo trưởng của tôi" và "Tịnh Phác đạo trưởng".
Dãy số trước là do chính Tịnh Phác nói với tôi mấy ngày trước, hắn nói hắn đổi số điện thoại rồi tự mình thêm một số mới cho tôi. Mấy hôm nay hắn vẫn luôn dùng số này liên lạc với tôi.
Tôi xoay người nói với Lương Triết: "Tiểu Triết, cậu cho tôi mượn điện thoại cậu gọi điện được không?"
Nghe tôi xưng hô sến sẩm như thế, Lương Triết bèn bước đến, cậu ta không hỏi tôi gọi cho ai mà trực tiếp lấy điện thoại ra, mở khóa đưa cho tôi, Lương Triết bĩu môi: "Anh Mục, chỉ khi nào có chuyện nhờ đến tôi mới gọi tôi thân thiết như vậy."
Tôi nói cảm ơn với Lương Triết rồi ấn số điện thoại của "Tịnh Phác đạo trưởng", điện thoại reo lên hai tiếng đã kết nối với bên kia, tôi thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Là tôi, Mục Tinh."
"Cảnh sát Tiểu Mục."
Âm thanh của cậu ta nghe qua loa điện thoại có vẻ khá thoải mái, dường như còn mang theo ý cười, rất có sức cuốn hút. Bất giác tôi thả lỏng tâm trạng một chút: "Đạo trưởng."
"Sao vậy?"
Tôi nói: "Hình như tôi gặp chút chuyện rồi."
Tịnh Phác ngưng cười, ngay lập tức nghiêm túc hẳn: "Anh nói đi."
Tôi không kể cụ thể mọi chuyện cho Tịnh Phác nghe mà chỉ mập mờ nói: "Nói chuyện điện thoại không rõ ràng được, hy vọng cậu có thể đến đây một chuyến."
Nghe tôi nói xong, Tịnh Phác cũng không chần chừ, hắn lập tức trả lời: "Được rồi, tôi chuẩn bị luôn, nhưng có thể ngày mai tôi mới đến."
Tôi đáp: "Ừ."
Tịnh Phác hỏi: "Giờ anh đang ở cục cảnh sát sao? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không?"
Tôi đáp: "Đúng vậy. Cậu không phải lo lắng, chỉ là có một chuyện tôi không chắc chắn, có khả năng chỉ là trùng hợp thôi, cậu tới đây một chuyến để xem có đúng như tôi đoán không là được."
"Cảnh sát Tiểu Mục." Tịnh Phác ngắt lời tôi: "Có thể có chuyện trùng hợp, nhưng tôi không tin sự trùng hợp đó sẽ xảy ra với anh."
Tôi híp mắt, nói: "Cậu đang nói vận may của tôi quá tệ sao?"
Tôi cũng có thể là linh kiện quý giá, quan trọng trong SSR đấy!
Tịnh Phác nói: "Trước đây tôi từng nói rồi, những việc anh trải qua gần đây có liên quan đến ngày sinh tháng đẻ chứ cũng không phải chỉ vì vận khí thôi đâu."
Quả thật hắn đã từng nói rất nhiều lần, nhưng trước đây tôi cũng không để trong lòng, hôm nay đột nhiên tôi lại lắm miệng hỏi một câu: "Ngày sinh tháng đẻ của tôi làm sao vậy?"
Lần này ngược lại Tịnh Phác không chịu nói thêm: "Nói ra thì cũng dài dòng... Giờ tôi lười nói."
"..."
Tôi bất đắc dĩ đáp: "Tôi ở cục cảnh sát chờ cậu, hôm nay hoặc ngày mai, khi nào cậu tới thì đi thẳng vào là được."
Tịnh Phác ừ một tiếng tiếng, tôi định tắt cuộc gọi, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Tịnh Phác từ loa điện thoại.
Tôi lắm miệng hỏi một câu: "Cười cái gì?"
Tịnh Phác nói: "Lần này có chuyện anh nghĩ đến tôi chứ không phải tự mình giải quyết. Tôi cảm thấy rất vui."
... Tôi run run tay tắt máy. Tịnh Phác đạo trưởng, buồn nôn, thật quá buồn nôn.
***
Tan ca hôm ấy, tôi đứng trước cửa nhà, cầm chìa khóa do dự chừng mười phút mới dứt khoát mở cửa.
Tịnh Phác đã chờ sẵn ở gần cửa, hắn đưa mắt nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười cổ quái: "Tôi đang nghĩ khi nào thì anh sẽ vào nhà."
Tôi cười nói: "Chỉ đứng ở hành lang một lúc thôi, hít thở không khí một chút cho thoải mái."
Đây chỉ là một lời nói dối. Căn nhà tôi thuê có hành lang năm này qua năm khác không mở một cửa sổ nhỏ, lấy đâu ra không khí trong lành mà hít thở. Cũng may Tịnh Phác không hỏi nhiều mà chỉ nghiêng người để tôi đi vào bên trong.
Tôi cởi giày ra, nghe Tịnh Phác hỏi: "Sao hôm nay anh không trả lời tin nhắn của tôi?"
Link: https://truyen4u.net/author/Van_Tuyet_Cac
Tôi nói: "80% là cậu lại bảo tôi mua thêm vật sắc nhọn, trong nhà tôi đã có nhiều quá rồi, vậy nên cho dù cậu muốn làm gì thì trước hết cứ tạm sử dụng nhiêu đó đi, chờ tháng sau có lương tôi sẽ mua thêm cho cậu."
Có thể do giọng tôi hơi lạ, Tịnh Phác đột ngột gọi tên tôi: "Mục Tinh."
Tôi cúi đầu không nhìn hắn ta, Tịnh Phác hỏi: "Hôm nay anh về nhà cũng không thèm nhìn tôi, do tôi làm chuyện gì để anh giận sao?"
Tôi cười đáp: "Làm gì có, sao tôi lại giận cậu chứ?"
Giọng hắn trầm xuống: "Ngẩng đầu."
Lòng tôi chùng xuống, không biết phải làm gì mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Tịnh Phác.
Tịnh Phác hỏi: "Hôm nay anh còn liên lạc với người khác phải không?"
Quả nhiên...
Tôi cười gượng: "Làm sao thế? Cậu cứ như là bạn trai tra xét không bằng. Yên tâm đi, cậu vẫn là cún tôi yêu nhất."
Tịnh Phác trầm mặc một lúc, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm tôi rất lâu, dường như là muốn biết rõ tôi đang suy nghĩ gì. Cuối cùng, vì không tra ra được gì nên Tịnh Phác đành chậm rãi lui ra sau một bước: "Không có gì, anh đi tắm rửa đi."
Vào phòng tắm, tôi định mở nước để đứng tắm dưới vòi sen. Khi nhìn sang tìm khăn lau người, mắt tôi đột nhiên không tài nào dời khỏi con dao rọc giấy bắt mắt đặt gần bồn nước.
Tôi nhớ lại, đêm qua, trong lúc ngủ sâu tôi đã nghe được vài lời, dường như những lời này giống với những câu nói mà Ánh Mắt Trời nói với tôi hôm nay.
"Anh là kẻ thất bại, không có thành tựu gì, đầu óc chậm chạp hơn người, nếu tiếp tục thì anh có tiền đồ gì?"
"Không ai thực sự quan tâm anh, họ chỉ lợi dụng thôi... Anh còn trông cậy vào ai đối đãi thật lòng chứ?"
"Không bằng... Không bằng chết đi cho xong."
Đột nhiên tôi bị một cảm giác bất lực vây quanh, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát vô cùng.
Đương lúc trong đầu rối rắm, vòi sen trên đầu đột nhiên tuôn ra một dòng nước lạnh, thẳng tắp xối xuống đỉnh đầu tôi, khiến tôi bỗng bình tĩnh lại. Đến lúc này tôi mới phát hiện tư thế của mình có chút kỳ quái.
Cây dao rọc giấy lúc này đang nằm trong tay tôi, hơn nửa lưỡi dao sắc bén đặt ngay trên cổ tay, lưỡi dao đã cắt vào lớp da khiến cổ tay tôi rỉ máu. Chỉ cần tôi dùng sức thêm một chút nữa là lưỡi dao đã có thể cắt hoàn toàn vào sâu trong tay tôi.
Tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng ném dao rọc giấy xuống sàn, sau đó dùng tay rửa mặt rồi hít vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã lười không chịu sửa vòi nước nên lúc nãy mới có nước lạnh xối vào đầu.
Tôi tắm thêm một lúc nữa. Sau khi tắm xong, tôi thở dài, nhặt dao rọc giấy lên đặt về chỗ cũ.
Tôi vừa lau người xong thì Tịnh Phác ở ngoài gõ cửa: "Tắm xong chưa?"
Tôi nói: "Xong rồi, tôi ra ngay đây."
Khi đẩy cửa bước ra, thật ra tôi khá hoảng sợ. Tịnh Phác đang đứng cạnh phòng tắm, vậy nên tôi ở bên trong cửa thủy tinh mờ không thấy bóng của hắn. Hắn cũng không nói câu nào, thấy tôi đã ra ngoài, mắt Tịnh Phác quét về phía cổ tay của tôi, sau đó lộ ra biểu cảm thương xót.
Tôi cười với hắn: "Tôi tắm xong rồi, cậu đi vào đi."
Đêm nay trước khi đi ngủ, tôi cố ý đặt điện thoại ở cạnh gối nằm để sạc, sau đó nói với Tịnh Phác: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, tôi mơ hồ cảm thấy bản thân đã trải qua rất nhiều giấc mộng, nhưng tôi lại không nhớ rõ nội dung của chúng, chỉ là lâng lâng cảm giác trong lòng có đôi phần mất mát.
Tôi nhìn vào gương, quả nhiên quầng thâm mắt lại rõ hơn bình thường rất nhiều.
Lương Triết đã đi thăm cậu em cùng trường, cục cảnh sát chỉ còn tôi và lão Lư. Lão Lư từ trong văn phòng đi ra ngồi đối diện tôi, lão cầm tách trà ấm điềm tĩnh uống, cùng tôi câu được câu không nói chuyện.
"Không biết Lương Triết đi đến đâu rồi?"
"Cái thằng nhóc đó không biết có ổn không. Hy vọng không xảy ra chuyện gì."
Ba câu đều nhắc đến Lương Triết.
... Tôi biết nói gì đây, quả nhiên lão Lư đã xem Lương Triết là con cưng mà yêu thương rồi.
Tôi đáp vài câu, lão Lư đánh giá gương mặt tôi một lát rồi nhíu mày, dè dặt mở miệng: "Gần đây cậu sao vậy? Sao bơ phờ thế kia."
Tôi lắc đầu cười, lão Lư chỉ thở ra một hơi, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, cuối cùng đành đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Chiều hôm ấy, tôi đang lười biếng tận hưởng những tia nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới. Tôi nghiêng đầu nhìn xem, thấy một người đi từ ngoài cửa vào.
Người nọ khoác đạo bào màu đen, tóc ngắn thoải mái, đường nét trên gương mặt tươi sáng, nụ cười có chút không đứng đắn. Hắn nhìn vào mắt tôi rồi vẫy tay với phía tôi, bỗng nhiên biểu cảm của hắn nghiêm chỉnh hẳn lên.
Lão Lư từ trong văn phòng đi ra, thấy người đến, lão niềm nở tiếp đón: "Tịnh Phác đạo trưởng, cơn gió nào đưa cậu đến chỗ tôi vậy?"
Tịnh Phác không trả lời câu hỏi của lão Lư, hắn bước nhanh về phía tôi, đưa tay lên vỗ vai khiến vai tôi có chút đau: "Sao anh lại biến thành bộ dạng này thế?"
Tôi nắm chặt tay của Tịnh Phác đang đặt trên vai mình, cắn răng mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Đạo trưởng, cứu tôi."
Hết chương 24.
Beta: Sói
*******************
Tôi không tài nào nghĩ ra, hơn nữa sau thời gian dài trải qua những chuyện kỳ quái, lý trí của tôi càng thêm khẳng định rằng: Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp.
Tôi kết nối điện thoại với máy tính, tra địa chỉ ip của Ánh Mặt Trời, ai ngờ lại phát hiện ra vị trí của cậu ta không phải ở địa chị mà cậu ta nói, mà đang ở huyện Ban Qua.
Tôi bình tĩnh đóng giao diện tìm kiếm, sau đó điềm tĩnh lấy điện thoại ra lướt xem danh bạ.
Trong danh bạ có hai số điện thoại của Tịnh Phác, theo thứ tự là "Đạo trưởng của tôi" và "Tịnh Phác đạo trưởng".
Dãy số trước là do chính Tịnh Phác nói với tôi mấy ngày trước, hắn nói hắn đổi số điện thoại rồi tự mình thêm một số mới cho tôi. Mấy hôm nay hắn vẫn luôn dùng số này liên lạc với tôi.
Tôi xoay người nói với Lương Triết: "Tiểu Triết, cậu cho tôi mượn điện thoại cậu gọi điện được không?"
Nghe tôi xưng hô sến sẩm như thế, Lương Triết bèn bước đến, cậu ta không hỏi tôi gọi cho ai mà trực tiếp lấy điện thoại ra, mở khóa đưa cho tôi, Lương Triết bĩu môi: "Anh Mục, chỉ khi nào có chuyện nhờ đến tôi mới gọi tôi thân thiết như vậy."
Tôi nói cảm ơn với Lương Triết rồi ấn số điện thoại của "Tịnh Phác đạo trưởng", điện thoại reo lên hai tiếng đã kết nối với bên kia, tôi thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Là tôi, Mục Tinh."
"Cảnh sát Tiểu Mục."
Âm thanh của cậu ta nghe qua loa điện thoại có vẻ khá thoải mái, dường như còn mang theo ý cười, rất có sức cuốn hút. Bất giác tôi thả lỏng tâm trạng một chút: "Đạo trưởng."
"Sao vậy?"
Tôi nói: "Hình như tôi gặp chút chuyện rồi."
Tịnh Phác ngưng cười, ngay lập tức nghiêm túc hẳn: "Anh nói đi."
Tôi không kể cụ thể mọi chuyện cho Tịnh Phác nghe mà chỉ mập mờ nói: "Nói chuyện điện thoại không rõ ràng được, hy vọng cậu có thể đến đây một chuyến."
Nghe tôi nói xong, Tịnh Phác cũng không chần chừ, hắn lập tức trả lời: "Được rồi, tôi chuẩn bị luôn, nhưng có thể ngày mai tôi mới đến."
Tôi đáp: "Ừ."
Tịnh Phác hỏi: "Giờ anh đang ở cục cảnh sát sao? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không?"
Tôi đáp: "Đúng vậy. Cậu không phải lo lắng, chỉ là có một chuyện tôi không chắc chắn, có khả năng chỉ là trùng hợp thôi, cậu tới đây một chuyến để xem có đúng như tôi đoán không là được."
"Cảnh sát Tiểu Mục." Tịnh Phác ngắt lời tôi: "Có thể có chuyện trùng hợp, nhưng tôi không tin sự trùng hợp đó sẽ xảy ra với anh."
Tôi híp mắt, nói: "Cậu đang nói vận may của tôi quá tệ sao?"
Tôi cũng có thể là linh kiện quý giá, quan trọng trong SSR đấy!
Tịnh Phác nói: "Trước đây tôi từng nói rồi, những việc anh trải qua gần đây có liên quan đến ngày sinh tháng đẻ chứ cũng không phải chỉ vì vận khí thôi đâu."
Quả thật hắn đã từng nói rất nhiều lần, nhưng trước đây tôi cũng không để trong lòng, hôm nay đột nhiên tôi lại lắm miệng hỏi một câu: "Ngày sinh tháng đẻ của tôi làm sao vậy?"
Lần này ngược lại Tịnh Phác không chịu nói thêm: "Nói ra thì cũng dài dòng... Giờ tôi lười nói."
"..."
Tôi bất đắc dĩ đáp: "Tôi ở cục cảnh sát chờ cậu, hôm nay hoặc ngày mai, khi nào cậu tới thì đi thẳng vào là được."
Tịnh Phác ừ một tiếng tiếng, tôi định tắt cuộc gọi, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Tịnh Phác từ loa điện thoại.
Tôi lắm miệng hỏi một câu: "Cười cái gì?"
Tịnh Phác nói: "Lần này có chuyện anh nghĩ đến tôi chứ không phải tự mình giải quyết. Tôi cảm thấy rất vui."
... Tôi run run tay tắt máy. Tịnh Phác đạo trưởng, buồn nôn, thật quá buồn nôn.
***
Tan ca hôm ấy, tôi đứng trước cửa nhà, cầm chìa khóa do dự chừng mười phút mới dứt khoát mở cửa.
Tịnh Phác đã chờ sẵn ở gần cửa, hắn đưa mắt nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười cổ quái: "Tôi đang nghĩ khi nào thì anh sẽ vào nhà."
Tôi cười nói: "Chỉ đứng ở hành lang một lúc thôi, hít thở không khí một chút cho thoải mái."
Đây chỉ là một lời nói dối. Căn nhà tôi thuê có hành lang năm này qua năm khác không mở một cửa sổ nhỏ, lấy đâu ra không khí trong lành mà hít thở. Cũng may Tịnh Phác không hỏi nhiều mà chỉ nghiêng người để tôi đi vào bên trong.
Tôi cởi giày ra, nghe Tịnh Phác hỏi: "Sao hôm nay anh không trả lời tin nhắn của tôi?"
Link: https://truyen4u.net/author/Van_Tuyet_Cac
Tôi nói: "80% là cậu lại bảo tôi mua thêm vật sắc nhọn, trong nhà tôi đã có nhiều quá rồi, vậy nên cho dù cậu muốn làm gì thì trước hết cứ tạm sử dụng nhiêu đó đi, chờ tháng sau có lương tôi sẽ mua thêm cho cậu."
Có thể do giọng tôi hơi lạ, Tịnh Phác đột ngột gọi tên tôi: "Mục Tinh."
Tôi cúi đầu không nhìn hắn ta, Tịnh Phác hỏi: "Hôm nay anh về nhà cũng không thèm nhìn tôi, do tôi làm chuyện gì để anh giận sao?"
Tôi cười đáp: "Làm gì có, sao tôi lại giận cậu chứ?"
Giọng hắn trầm xuống: "Ngẩng đầu."
Lòng tôi chùng xuống, không biết phải làm gì mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Tịnh Phác.
Tịnh Phác hỏi: "Hôm nay anh còn liên lạc với người khác phải không?"
Quả nhiên...
Tôi cười gượng: "Làm sao thế? Cậu cứ như là bạn trai tra xét không bằng. Yên tâm đi, cậu vẫn là cún tôi yêu nhất."
Tịnh Phác trầm mặc một lúc, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm tôi rất lâu, dường như là muốn biết rõ tôi đang suy nghĩ gì. Cuối cùng, vì không tra ra được gì nên Tịnh Phác đành chậm rãi lui ra sau một bước: "Không có gì, anh đi tắm rửa đi."
Vào phòng tắm, tôi định mở nước để đứng tắm dưới vòi sen. Khi nhìn sang tìm khăn lau người, mắt tôi đột nhiên không tài nào dời khỏi con dao rọc giấy bắt mắt đặt gần bồn nước.
Tôi nhớ lại, đêm qua, trong lúc ngủ sâu tôi đã nghe được vài lời, dường như những lời này giống với những câu nói mà Ánh Mắt Trời nói với tôi hôm nay.
"Anh là kẻ thất bại, không có thành tựu gì, đầu óc chậm chạp hơn người, nếu tiếp tục thì anh có tiền đồ gì?"
"Không ai thực sự quan tâm anh, họ chỉ lợi dụng thôi... Anh còn trông cậy vào ai đối đãi thật lòng chứ?"
"Không bằng... Không bằng chết đi cho xong."
Đột nhiên tôi bị một cảm giác bất lực vây quanh, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát vô cùng.
Đương lúc trong đầu rối rắm, vòi sen trên đầu đột nhiên tuôn ra một dòng nước lạnh, thẳng tắp xối xuống đỉnh đầu tôi, khiến tôi bỗng bình tĩnh lại. Đến lúc này tôi mới phát hiện tư thế của mình có chút kỳ quái.
Cây dao rọc giấy lúc này đang nằm trong tay tôi, hơn nửa lưỡi dao sắc bén đặt ngay trên cổ tay, lưỡi dao đã cắt vào lớp da khiến cổ tay tôi rỉ máu. Chỉ cần tôi dùng sức thêm một chút nữa là lưỡi dao đã có thể cắt hoàn toàn vào sâu trong tay tôi.
Tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng ném dao rọc giấy xuống sàn, sau đó dùng tay rửa mặt rồi hít vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã lười không chịu sửa vòi nước nên lúc nãy mới có nước lạnh xối vào đầu.
Tôi tắm thêm một lúc nữa. Sau khi tắm xong, tôi thở dài, nhặt dao rọc giấy lên đặt về chỗ cũ.
Tôi vừa lau người xong thì Tịnh Phác ở ngoài gõ cửa: "Tắm xong chưa?"
Tôi nói: "Xong rồi, tôi ra ngay đây."
Khi đẩy cửa bước ra, thật ra tôi khá hoảng sợ. Tịnh Phác đang đứng cạnh phòng tắm, vậy nên tôi ở bên trong cửa thủy tinh mờ không thấy bóng của hắn. Hắn cũng không nói câu nào, thấy tôi đã ra ngoài, mắt Tịnh Phác quét về phía cổ tay của tôi, sau đó lộ ra biểu cảm thương xót.
Tôi cười với hắn: "Tôi tắm xong rồi, cậu đi vào đi."
Đêm nay trước khi đi ngủ, tôi cố ý đặt điện thoại ở cạnh gối nằm để sạc, sau đó nói với Tịnh Phác: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, tôi mơ hồ cảm thấy bản thân đã trải qua rất nhiều giấc mộng, nhưng tôi lại không nhớ rõ nội dung của chúng, chỉ là lâng lâng cảm giác trong lòng có đôi phần mất mát.
Tôi nhìn vào gương, quả nhiên quầng thâm mắt lại rõ hơn bình thường rất nhiều.
Lương Triết đã đi thăm cậu em cùng trường, cục cảnh sát chỉ còn tôi và lão Lư. Lão Lư từ trong văn phòng đi ra ngồi đối diện tôi, lão cầm tách trà ấm điềm tĩnh uống, cùng tôi câu được câu không nói chuyện.
"Không biết Lương Triết đi đến đâu rồi?"
"Cái thằng nhóc đó không biết có ổn không. Hy vọng không xảy ra chuyện gì."
Ba câu đều nhắc đến Lương Triết.
... Tôi biết nói gì đây, quả nhiên lão Lư đã xem Lương Triết là con cưng mà yêu thương rồi.
Tôi đáp vài câu, lão Lư đánh giá gương mặt tôi một lát rồi nhíu mày, dè dặt mở miệng: "Gần đây cậu sao vậy? Sao bơ phờ thế kia."
Tôi lắc đầu cười, lão Lư chỉ thở ra một hơi, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, cuối cùng đành đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Chiều hôm ấy, tôi đang lười biếng tận hưởng những tia nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới. Tôi nghiêng đầu nhìn xem, thấy một người đi từ ngoài cửa vào.
Người nọ khoác đạo bào màu đen, tóc ngắn thoải mái, đường nét trên gương mặt tươi sáng, nụ cười có chút không đứng đắn. Hắn nhìn vào mắt tôi rồi vẫy tay với phía tôi, bỗng nhiên biểu cảm của hắn nghiêm chỉnh hẳn lên.
Lão Lư từ trong văn phòng đi ra, thấy người đến, lão niềm nở tiếp đón: "Tịnh Phác đạo trưởng, cơn gió nào đưa cậu đến chỗ tôi vậy?"
Tịnh Phác không trả lời câu hỏi của lão Lư, hắn bước nhanh về phía tôi, đưa tay lên vỗ vai khiến vai tôi có chút đau: "Sao anh lại biến thành bộ dạng này thế?"
Tôi nắm chặt tay của Tịnh Phác đang đặt trên vai mình, cắn răng mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Đạo trưởng, cứu tôi."
Hết chương 24.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất