Chương 3
9 giờ tối ngày hôm sau, phim trường còn chưa được nghỉ. Cung Kiêu đi vào phim trường, muốn xem thử có chỗ nào cần anh giúp đỡ gì không.
Đường Diệc Soái có vẻ như đang gọi điện cho biên kịch, đang thương lượng một lời thoại, nhíu mày: "Anh là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây, hiệu quả của lời thoại này lúc diễn không tốt, nói thế nào cũng có vẻ giả, không có tính khẩu ngữ, anh không tin mai đến đây tự nghe thử đi."
Nhân viên công tác đang phân phát cho mọi người nước và một ít đồ ăn vặt buổi đêm, nhìn thấy Cung Kiêu đang dạo quanh, liền chuyển một lốc nước cho anh, nhờ anh phát cho nhóm bên kia của đoàn phim.
Cung Kiêu không thể quấy rầy Đường Diệc Soái đang nói chuyện điện thoại, chỉ lắc lắc chai nước khoáng trước mặt hắn, đặt xuống mặt bàn. Đường Diệc Soái một tay cầm điện thoại, một tay khác vặn vặn trong không trung, ý bảo Cung Kiêu vặn nắp bình nước ra cho hắn.
Đối diện với sự sai bảo của Đường Diệc Soái, Cung Kiêu bĩu môi, vặn ra đưa cho hắn. Đường Diệc Soái duỗi tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn, tiếp tục thảo luận với biên kịch chuyện lời thoại.
Không lâu sau, Đường Diệc Soái cúp điện thoại, Cung Kiêu đột nhiên nhớ tới bộ phim xem hôm qua, tò mò hỏi: "Đạo diễn Đường, sao anh không làm diễn viên tiếp vậy?"
Đường Diệc Soái tất nhiên có dáng vẻ xuất chúng, đứng giữa đoàn phim, chỉ sợ không ai nghĩ hắn là một đạo diễn. Chuyện hắn làm diễn viên đã là sáu bảy năm về trước, lúc ấy còn xanh mơn mởn, sau này khi tái xuất hiện trước mắt công chúng đã là một người đạo diễn.
"Làm diễn viên mệt lắm." Đường Diệc Soái đáp, "Hơn nữa còn thường xuyên bị người ta chửi, tôi thì thích chửi người khác hơn."
Cung Kiêu cảm thấy cây này chính xác có thể chui ra từ miệng Đường Diệc Soái, nhưng nhớ tới bộ phim "Lữ khách của thời gian" mình xem trước đó, Cung Kiêu vẫn là nói một câu thật lòng: "Thật ra tôi thấy...... Diễn xuất của anh khá tốt."
"Cậu xem phim của tôi rồi?"
"Hôm qua vừa mới xem......"
Đường Diệc Soái duỗi người: "Đóng phim cũng không dễ dàng gì, lúc tôi quay bộ "Lữ khách của thời gian" đó với nữ diễn viên phụ thường xuyên quay hỏng."
"Nhân vật nào? Trương Tĩnh Di hay Từ Tiểu Trinh?"
"Từ Tiểu Trinh, nữ diễn viên đó đọc lời thoại rất đơ, khiến tôi cứ bị tụt cảm xúc hoài (1)." Đường Diệc Soái nói, "Lúc đó tôi đã thấy kịch bản tốt và diễn viên tốt thực sự rất quan trọng."
Cung Kiêu: "Thật ra tôi hy vọng Lâm Gia Thành và Từ Tiểu Trinh yêu nhau......"
"Vậy à? Đại đa số người xem có vẻ tương đối thích Trương Tĩnh Di nhỉ."
"Từ Tiểu Trinh rất đáng yêu mà." Cung Kiêu hơi bất bình vì nhân vật này, "Thích Trương Tĩnh Di vì cô ấy là nữ chính, mà đa số nữ chính đều sẽ được xây dựng cho phù hợp với thẩm mỹ của đa số người xem."
Đường Diệc Soái rất hứng thú nhìn anh: "Chà, cậu hiểu à, em trai Cung Kiêu."
Cung Kiêu bị giọng điệu trêu ghẹo của Đường Diệc Soái làm đỏ mặt đến nghẹn lời.
Lúc này, trợ lý của Đường Diệc Soái cầm tới kỳ mới nhất của "Tuần san phim ảnh", đây là một tạp chí về sách, phim điện ảnh và truyền hình trong nghề được sự đánh giá rất cao trong giới, cơ bản những người làm lớn trong giới đều sẽ đặt mua.
Tạp chí kỳ này có phỏng vấn của Đường Diệc Soái, trên bìa là mấy chữ to đùng hút mắt người xem, "Phỏng vấn độc quyền: Kiêu ngạo và tuổi trẻ không phải vốn liếng lớn nhất của Đường Diệc Soái".
Đường Diệc Soái chỉ tiện tay lật lật vài cái đã ném sang một bên, Cung Kiêu ngó nghiêng tò mò muốn xem thử, nhưng những người khác chuyền qua chuyền lại vẫn không đến được tay anh.
Cuối cùng Cung Kiêu cũng chộp được một quyển, hình trong trang phỏng vấn Đường Diệc Soái mặc comple cổ điển đội mũ dạ, ngồi trên một chiếc giường được phủ kín bởi bản thảo dưới ánh đèn mờ ảo, trên mặt đeo một cặp kính gọng tròn một cách hờ hững, được nhiếp ảnh gia xây dựng loại khí chất vừa trí thức vừa vô lại rất thành công.
Câu hỏi của buổi phỏng vẫn cũng khác với như tạp chí phim ảnh thông thường, vì theo định hướng cho người trong ngành, câu hỏi cũng rất chuyên nghiệp. Tận đến cuối mói có vài câu hỏi hơi mang tính giải trí một chút.
"Anh có từng suy nghĩ quay trở lại showbiz hay không?"
"Chưa từng."
"Ha ha, tuyệt đối vậy à? Vậy chỉ sợ làm rất nhiều fans đau lòng rồi. Còn một câu hỏi tương đối cá nhân, mọi người đều rất quan tâm vấn đề tình cảm của đạo diễn Đường, có thể tiết lộ một chút không?"
"Không thể."
Tạp chí để một danh sách tác phẩm của Đường Diệc Soái, Cung Kiêu lặng lẽ ghi nhớ toàn bộ.
Buổi tối sau khi hoàn thành công việc, Cung Kiêu tìm kiếm những bộ phim đó để xem, ngoài ý muốn phát hiện trước đây Đường Diệc Soái từng đóng phim trinh thám, tuy rằng cũng không phải nhân vật chính, đối tượng chủ yếu mà bộ phim hướng tới cũng là fans nguyên tác, không tính đại chúng lắm.
Đường Diệc Soái diễn một vai nửa chính nửa tà trong bộ phim, tuy không xuất hiện nhiều, nhưng có vai trò quan trọng trong bước ngoặt của phim. Nói thật, Cung Kiêu thật lòng cảm thấy đây mới là dạng nhân vật hợp với Đường Diệc Soái.
Trong phim Đường Diệc Soái bắt cóc người yêu của nam chính, trong lúc chờ nam chính tới, hắn vòng dây thừng qua gáy nữ chính, vòng qua miệng nữ chính thành một vòng quanh đầu.
Lúc nam chính phá cửa vào, Đường Diệc Soái túm chặt nút thắt ở gáy nữ chính, kéo cô lại gần mình, làm lơ biểu cảm đau đớn của cô, khẽ cười nói: "Tao còn tưởng mày nhát tới mức không dám tới chứ."
Biểu cảm kia, giọng điệu kia quả thực chính là bản sắc biểu diễn. . Tiên Hiệp Hay
Cung Kiêu nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không hề chớp mắt.
Lúc nam chính giải cứu thành công người yêu của mình, cắt đi dây thừng, Cung Kiêu đóng "sầm" màn hình xuống, gối cả đầu mình lên trên máy tính.
Hơi thở của Cung Kiêu bắt đầu dồn dập, dường như người bị bắt cóc là anh vậy. Anh không muốn thế, nhưng cũng không thể khống chế nổi. Đây giống như một người bình thường thấy đồ ăn ngon thì sẽ đói, thấy người mình yêu trần truồng nằm trên giường sẽ nảy sinh tình dục vậy.
Đây là sinh ra đã có, là một loại bản năng, với Cung Kiêu mà nói, chuyện này bình thường như ăn như ngủ, nào có ai có thể chống cự được bản năng đâu?
Cung Kiêu vào đêm hơi bị mất ngủ.
Ngày hôm sau là cảnh đóng thế cuối cùng của Cung Kiêu trong "Nhạn đi không dấu", sau khi quay xong công việc của anh hoàn toàn kết thúc. Cảnh võ thuật này Cung Kiêu quay rất thuận lợi, cơ hồ không hề bị hô cắt.
Không chỉ thuận lợi, người trong phim trường đều chú ý rằng, động tác của Cung Kiêu hôm nay cũng tàn nhẫn hơn hẳn ngày thường, như đang muốn trút thứ gì đó ra ngoài.
Sau khi quay xong, Cung Kiêu ngồi ở ngoài uống nước nghỉ ngơi, quần áo trên người đã bị ướt sũng bởi mồ hôi. Giọng nói của Đường Diệc Soái đột nhiên vang lên từ phía sau, Cung Kiêu bị sặc, che miệng lại ho sặc sụa.
Đường Diệc Soái: "Hôm nay cậu ăn thuốc nổ hử?"
Cung Kiêu ôm cái bụng hơi đau do ho quá mạnh, ánh mắt hơi mơ màng: "Sao lại ăn thuốc nổ......"
Đường Diệc Soái: "Cậu đánh phải một diễn viên khác rồi."
Cung Kiêu sửng sốt, cuống quít nói: "A?! Có nặng lắm không?"
"Không nặng, chỉ gãy răng thôi." Đường Diệc Soái dừng một chút, túm chặt lấy Cung Kiêu vừa bật dậy định đi tìm người ta, nhẹ nhếch khoé miệng: "Đùa chút thôi, anh ta còn khen cậu diễn nhập tâm đấy."
Cung Kiêu: "Để tôi đi xin lỗi anh ấy!"
Đường Diệc Soái: "Anh ta đã xong việc đi về rồi."
"A...... Vậy... Chỉ có thể nói qua WeChat với anh ấy."
Đường Diệc Soái gật gật đầu rời đi, Cung Kiêu vỗ vỗ mặt mình, ép bản thân mình tập trung chú ý.
Diễn viên đóng vai nữ chính bị Đường Diệc Soái mắng cả ngày đến mức mặt mày ủ rũ, cô diễn cảnh khóc không được, chỉ có thể dùng thuốc nhỏ mắt. Đường Diệc Soái sắp phát điên vì cô ta rồi, trợ lý của cô cũng chỉ hy vọng lần này qua cảnh là được, dù sao vị nghệ sĩ này từ nay đừng mong nhận được vai trong phim của đạo diễn Đường nữa.
Khi Đường Diệc Soái quay phim luôn luôn có sổ đen, diễn viên chỉ cần cho hắn ấn tượng kém một lần hắn liền mãi mãi không cho nhận vai.
Chỉ còn không đến hai tuần quay nữa là bộ phim sẽ đóng máy, đến lúc đó đoàn phim sẽ tổ chức cuộc họp báo đóng máy, mời rất nhiều người bên truyền thông và nghệ sĩ tham gia.
Bộ phim này từ khi thông báo khởi động máy đã thu hút sự chú ý của nhiều bên, xem như là một trong những bộ phim được người xem mong chờ nhất, huống chi giữa chừng còn có Đường Diệc Soái - trung tâm của đề tài - tham dự vào, khắp nơi đều vô cùng hứng thú với bộ phim này.
Nhưng mà, sau khi Đường Diệc Soái kết thúc bộ phim này sẽ bắt đầu chuẩn bị cho phim truyền hình của mình, trước mặt mọi người có một vài suy đoán với phần tuyển vai của bộ phim này, nhưng đều không có được sự xác nhận từ phía đội ngũ của Đường Diệc Soái.
Một lần nọ Cung Kiêu ngẫu nhiên nghe thấy chị Bùi nói rằng, hẳn là sẽ để cho Chu Vũ Ngạn đi chào hỏi bên công ty một lần.
Chị Bùi lấy danh nghĩa công ty quản lý đưa ra lời mời với Đường Diệc Soái, người sau cũng đã đồng ý. Lần mời khách này Cung Kiêu cũng đi, nhưng anh chỉ là người đi theo ăn ké, vai chính vẫn là mấy nhân vật to bự trong công ty quản lý và Đường Diệc Soái.
Những người này đều là tay già đời trong giới, dùng ngôn ngữ trong nghề khiến Cung Kiêu cũng không nghe hiểu lắm, nhưng nói chung là muốn để Chu Vũ Ngạn trở thành nam chính của bộ phim truyền hình.
Đường Diệc Soái trả lời thực sự rất đơn giản: "Tôi nói không tính được, ống kính sẽ quyết định, đi thử vai đi. Tôi còn khá mong chờ, kỹ thuật diễn của Vũ Ngạn nhà các anh rất tốt đấy."
Hai tuần sau, "Nhạn đi không dấu" chính thức đóng máy, kế tiếp là một loạt công đoạn hậu kỳ, xét duyệt và quảng bá phim. Trong cuộc họp báo đóng máy của bộ phim, số micro bu trước mặt thượng Đường Diệc Soái còn nhiều hơn đạo diễn, rất nhiều phóng viên đều tranh nhau hỏi, câu trả lời của Đường Diệc Soái đều cực kỳ ngắn gọn.
"Xin hỏi đạo diễn Đường cảm thấy lần hợp tác với Chu Vũ Ngạn này thế nào? Anh ấy sẽ là nam chính được chọn cho bộ phim truyền hình của anh sao?"
"Không tệ, chủ yếu xem thử vai thế nào."
"Đạo diễn Đường dự đoán doanh thu phòng vé lần nào bao nhiêu?"
"Không có dự đoán."
"Có thể giới thiệu đơn giản với mọi người chủ đề và cốt lõi của bộ phim được không?"
"Xem thì biết."
"Trong giới đều nói khi anh quay phim đặc biệt nghiêm khắc, không dùng tình còn mắng diễn viên, anh có lời giải thích nào cho chuyện này không ạ?"
"Có gì để giải thích đâu, là thật cả."
Sau khi cuộc họp báo đóng máy kết thúc, mọi người mở tiệc mừng công, đi cùng còn có công ty chuyên về hậu kỳ sẽ đem cảnh quay thô về cắt nối biên tập chỉnh sửa.
Quá trình chế tác hậu kỳ sẽ do thành viên ban đầu của đoàn phim giám sát, Đường Diệc Soái chỉ ngẫu nhiên nêu một vài ý kiến, dù sao hắn không tham dự bộ phim ngay từ đầu, huống chi hắn còn phải bận rộn với bộ phim truyền hình của mình.
Đường Diệc Soái sau khi nghỉ ngơi hai ngày liền bắt tay vào công việc trù bị cho việc quay phim truyền hình, phim truyền hình tên là "Đường cùng tội ác", là thể loại điều tra hình sự sở trường của Đường Diệc Soái, kịch bản do bạn tốt của hắn cung cấp, dự tính quay khoảng 26 tập.
Những bộ phim do Đường Diệc Soái làm đạo diễn luôn có kết cấu rất chặt chẽ, chưa bao giờ có tình tiết thừa, có vài đài truyền hình ra giá rất cao chỉ chờ phim vừa hoàn thành là mua liền, khi kiến nghị Đường Diệc Soái kéo dài số tập một cách thích hợp, Đường Diệc Soái trả lời 26 tập đã là cực hạn rồi.
Kịch bản đã được Đường Diệc Soái tự mình kiểm tra sửa đổi rất nhiều lần, trong đso phần xây dựng nhân vật hắn cũng đã xin ý kiến từ mẹ mình. Đường Diệc Soái nhanh chóng hẹn rất nhiều diễn viên đến thử vai, trong đó không thiếu những ngôi sao hàng đầu, cũng có một vài diễn viên nhỏ ít người biết.
Một nam diễn viên khác cạnh tranh vai nam chính với Chu Vũ Ngạn không nổi tiếng bằng Chu Vũ Ngạn, nhưng cũng xuất thân từ vai diễn người đàn ông rắn rỏi. Đường Diệc Soái sau khi xem qua toàn bộ cảnh thử vai của các diễn viên, danh sách nhân vật trong lòng hắn cơ bản đã chắc chắn.
Sau đó không lâu đội ngũ của Đường Diệc Soái bắt đầu gửi thông báo đến các người đại diện, thật đáng tiếc là, Chu Vũ Ngạn chỉ có được vai nam hai.
Ngoài mặt Chu Vũ Ngạn chưa nói gì, nhưng chị Bùi và người trong công ty đều có thể nhìn ra trong lòng anh ta không mấy vui vẻ, người của công ty cũng đã hiệp thương với bên Đường Diệc Soái, ý của đối phương cũng rất rõ ràng, "Vũ Ngạn nhà anh thích hợp với vai nam hai".
Cung Kiêu thuần túy chỉ muốn hóng chuyện, dù sao mặc kệ Chu Vũ Ngạn là nam chính hay nam hai anh vẫn phải đi theo đóng thế.
Sau này người của công ty thấy không thể thương lượng được đành phải thỏa hiệp, rốt cuộc có lần hợp tác này rồi sau này lại tìm kiếm một cơ hội hợp tác nữa cũng không phải chuyện khó.
Bên ngoài phản ứng với lần chọn vai này có thể nói là vô cùng kinh ngạc, mọi người đều tưởng sự lựa chọn tốt nhất cho vai chính là Chu Vũ Ngạn lại thành nam hai, nữ chính cũng không phải là một diễn viên nổi tiếng lắm, cứ lời ra tiếng vào như vậy, thậm chí hay cả chuyện có quy tắc ngầm cũng bị lôi ra.
Đường Diệc Soái hờ hững với mấy thứ thị phi này.
Ngày khởi động máy của "Đường cùng tội ác" được định vào cuối tháng sau, trước lúc đó Đường Diệc Soái còn cần phải tham gia một loạt hoạt động quảng bá cho bộ phim điện ảnh trước đó.
Cung Kiêu cũng đi theo đoàn phim đến khắp nơi tham gia hoạt động quảng bá, tuy rằng anh chẳng báo giờ bước lên sân khấu nhưng cũng sẽ luôn ngồi dưới xem. Hôm nay anh nhận hỗ trợ trong phòng hóa trang, Đường Diệc Soái ngồi trên sô pha đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ như đang nói chuyện chọn vai.
Đường Diệc Soái: "Chu Vũ Ngạn? Cậu ta làm sao?...... Cậu ta không hợp đóng vai chính phim này...... Tôi quan tâm tới họ làm gì? Đội ngũ của tôi phim truyền hình của tôi, dù ngay ngày mai tôi cho cậu ta diễn vai quần chúng (2) còn được nữa là...... Cơ bản đã quyết định xong rồi, chỉ thiếu mấy vai phụ... Chuyện vai phụ để tôi tìm kiếm đã......"
Đến khi Đường Diệc Soái cúp điện thoại, hắn nói: "Cung Kiêu, rót dùm tôi ly nước."
Cung Kiêu đành phải dừng chuyện đang làm rót nước cho hắn: "Đạo diễn Đường, đây."
Đường Diệc Soái: "Nói gì thì nói hai ta cũng coi như có quen biết, sao cậu cứ kêu một cách xa cách vậy làm gì? Tôi nhớ rõ cậu học cùng năm với Tử Chân nhỉ? Vậy tôi hẳn là lớn hơn cậu bốn tuổi, cậu gọi anh là được rồi."
Cung Kiêu: "...... Gọi thế nào?"
"Anh Đường anh Diệc đều được này, anh Soái (3) thì thôi đi, nếu cậu không muốn gọi anh thì gọi tên của tôi cũng không sao cả, tôi không để ý mấy thứ này đâu." Bàn tay đang viết của Đường Diệc Soái đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu híp mắt nhìn chằm chằm Cung Kiêu một hồi, khiến anh bị nhìn đến run sợ trong lòng.
Đường Diệc Soái hỏi: "Cậu đã từng diễn xuất chưa?"
"Tôi là diễn viên đóng thế."
"Tôi đang nói kiểu vai thực sự, có tên họ ấy."
"Không có."
Đường Diệc Soái suy nghĩ một hồi: "Tôi cảm thấy cậu rất thích hợp một vai phụ trong "Đường cùng tội ác", muốn thử vai không?"
Đường Diệc Soái có vẻ như đang gọi điện cho biên kịch, đang thương lượng một lời thoại, nhíu mày: "Anh là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây, hiệu quả của lời thoại này lúc diễn không tốt, nói thế nào cũng có vẻ giả, không có tính khẩu ngữ, anh không tin mai đến đây tự nghe thử đi."
Nhân viên công tác đang phân phát cho mọi người nước và một ít đồ ăn vặt buổi đêm, nhìn thấy Cung Kiêu đang dạo quanh, liền chuyển một lốc nước cho anh, nhờ anh phát cho nhóm bên kia của đoàn phim.
Cung Kiêu không thể quấy rầy Đường Diệc Soái đang nói chuyện điện thoại, chỉ lắc lắc chai nước khoáng trước mặt hắn, đặt xuống mặt bàn. Đường Diệc Soái một tay cầm điện thoại, một tay khác vặn vặn trong không trung, ý bảo Cung Kiêu vặn nắp bình nước ra cho hắn.
Đối diện với sự sai bảo của Đường Diệc Soái, Cung Kiêu bĩu môi, vặn ra đưa cho hắn. Đường Diệc Soái duỗi tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn, tiếp tục thảo luận với biên kịch chuyện lời thoại.
Không lâu sau, Đường Diệc Soái cúp điện thoại, Cung Kiêu đột nhiên nhớ tới bộ phim xem hôm qua, tò mò hỏi: "Đạo diễn Đường, sao anh không làm diễn viên tiếp vậy?"
Đường Diệc Soái tất nhiên có dáng vẻ xuất chúng, đứng giữa đoàn phim, chỉ sợ không ai nghĩ hắn là một đạo diễn. Chuyện hắn làm diễn viên đã là sáu bảy năm về trước, lúc ấy còn xanh mơn mởn, sau này khi tái xuất hiện trước mắt công chúng đã là một người đạo diễn.
"Làm diễn viên mệt lắm." Đường Diệc Soái đáp, "Hơn nữa còn thường xuyên bị người ta chửi, tôi thì thích chửi người khác hơn."
Cung Kiêu cảm thấy cây này chính xác có thể chui ra từ miệng Đường Diệc Soái, nhưng nhớ tới bộ phim "Lữ khách của thời gian" mình xem trước đó, Cung Kiêu vẫn là nói một câu thật lòng: "Thật ra tôi thấy...... Diễn xuất của anh khá tốt."
"Cậu xem phim của tôi rồi?"
"Hôm qua vừa mới xem......"
Đường Diệc Soái duỗi người: "Đóng phim cũng không dễ dàng gì, lúc tôi quay bộ "Lữ khách của thời gian" đó với nữ diễn viên phụ thường xuyên quay hỏng."
"Nhân vật nào? Trương Tĩnh Di hay Từ Tiểu Trinh?"
"Từ Tiểu Trinh, nữ diễn viên đó đọc lời thoại rất đơ, khiến tôi cứ bị tụt cảm xúc hoài (1)." Đường Diệc Soái nói, "Lúc đó tôi đã thấy kịch bản tốt và diễn viên tốt thực sự rất quan trọng."
Cung Kiêu: "Thật ra tôi hy vọng Lâm Gia Thành và Từ Tiểu Trinh yêu nhau......"
"Vậy à? Đại đa số người xem có vẻ tương đối thích Trương Tĩnh Di nhỉ."
"Từ Tiểu Trinh rất đáng yêu mà." Cung Kiêu hơi bất bình vì nhân vật này, "Thích Trương Tĩnh Di vì cô ấy là nữ chính, mà đa số nữ chính đều sẽ được xây dựng cho phù hợp với thẩm mỹ của đa số người xem."
Đường Diệc Soái rất hứng thú nhìn anh: "Chà, cậu hiểu à, em trai Cung Kiêu."
Cung Kiêu bị giọng điệu trêu ghẹo của Đường Diệc Soái làm đỏ mặt đến nghẹn lời.
Lúc này, trợ lý của Đường Diệc Soái cầm tới kỳ mới nhất của "Tuần san phim ảnh", đây là một tạp chí về sách, phim điện ảnh và truyền hình trong nghề được sự đánh giá rất cao trong giới, cơ bản những người làm lớn trong giới đều sẽ đặt mua.
Tạp chí kỳ này có phỏng vấn của Đường Diệc Soái, trên bìa là mấy chữ to đùng hút mắt người xem, "Phỏng vấn độc quyền: Kiêu ngạo và tuổi trẻ không phải vốn liếng lớn nhất của Đường Diệc Soái".
Đường Diệc Soái chỉ tiện tay lật lật vài cái đã ném sang một bên, Cung Kiêu ngó nghiêng tò mò muốn xem thử, nhưng những người khác chuyền qua chuyền lại vẫn không đến được tay anh.
Cuối cùng Cung Kiêu cũng chộp được một quyển, hình trong trang phỏng vấn Đường Diệc Soái mặc comple cổ điển đội mũ dạ, ngồi trên một chiếc giường được phủ kín bởi bản thảo dưới ánh đèn mờ ảo, trên mặt đeo một cặp kính gọng tròn một cách hờ hững, được nhiếp ảnh gia xây dựng loại khí chất vừa trí thức vừa vô lại rất thành công.
Câu hỏi của buổi phỏng vẫn cũng khác với như tạp chí phim ảnh thông thường, vì theo định hướng cho người trong ngành, câu hỏi cũng rất chuyên nghiệp. Tận đến cuối mói có vài câu hỏi hơi mang tính giải trí một chút.
"Anh có từng suy nghĩ quay trở lại showbiz hay không?"
"Chưa từng."
"Ha ha, tuyệt đối vậy à? Vậy chỉ sợ làm rất nhiều fans đau lòng rồi. Còn một câu hỏi tương đối cá nhân, mọi người đều rất quan tâm vấn đề tình cảm của đạo diễn Đường, có thể tiết lộ một chút không?"
"Không thể."
Tạp chí để một danh sách tác phẩm của Đường Diệc Soái, Cung Kiêu lặng lẽ ghi nhớ toàn bộ.
Buổi tối sau khi hoàn thành công việc, Cung Kiêu tìm kiếm những bộ phim đó để xem, ngoài ý muốn phát hiện trước đây Đường Diệc Soái từng đóng phim trinh thám, tuy rằng cũng không phải nhân vật chính, đối tượng chủ yếu mà bộ phim hướng tới cũng là fans nguyên tác, không tính đại chúng lắm.
Đường Diệc Soái diễn một vai nửa chính nửa tà trong bộ phim, tuy không xuất hiện nhiều, nhưng có vai trò quan trọng trong bước ngoặt của phim. Nói thật, Cung Kiêu thật lòng cảm thấy đây mới là dạng nhân vật hợp với Đường Diệc Soái.
Trong phim Đường Diệc Soái bắt cóc người yêu của nam chính, trong lúc chờ nam chính tới, hắn vòng dây thừng qua gáy nữ chính, vòng qua miệng nữ chính thành một vòng quanh đầu.
Lúc nam chính phá cửa vào, Đường Diệc Soái túm chặt nút thắt ở gáy nữ chính, kéo cô lại gần mình, làm lơ biểu cảm đau đớn của cô, khẽ cười nói: "Tao còn tưởng mày nhát tới mức không dám tới chứ."
Biểu cảm kia, giọng điệu kia quả thực chính là bản sắc biểu diễn. . Tiên Hiệp Hay
Cung Kiêu nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không hề chớp mắt.
Lúc nam chính giải cứu thành công người yêu của mình, cắt đi dây thừng, Cung Kiêu đóng "sầm" màn hình xuống, gối cả đầu mình lên trên máy tính.
Hơi thở của Cung Kiêu bắt đầu dồn dập, dường như người bị bắt cóc là anh vậy. Anh không muốn thế, nhưng cũng không thể khống chế nổi. Đây giống như một người bình thường thấy đồ ăn ngon thì sẽ đói, thấy người mình yêu trần truồng nằm trên giường sẽ nảy sinh tình dục vậy.
Đây là sinh ra đã có, là một loại bản năng, với Cung Kiêu mà nói, chuyện này bình thường như ăn như ngủ, nào có ai có thể chống cự được bản năng đâu?
Cung Kiêu vào đêm hơi bị mất ngủ.
Ngày hôm sau là cảnh đóng thế cuối cùng của Cung Kiêu trong "Nhạn đi không dấu", sau khi quay xong công việc của anh hoàn toàn kết thúc. Cảnh võ thuật này Cung Kiêu quay rất thuận lợi, cơ hồ không hề bị hô cắt.
Không chỉ thuận lợi, người trong phim trường đều chú ý rằng, động tác của Cung Kiêu hôm nay cũng tàn nhẫn hơn hẳn ngày thường, như đang muốn trút thứ gì đó ra ngoài.
Sau khi quay xong, Cung Kiêu ngồi ở ngoài uống nước nghỉ ngơi, quần áo trên người đã bị ướt sũng bởi mồ hôi. Giọng nói của Đường Diệc Soái đột nhiên vang lên từ phía sau, Cung Kiêu bị sặc, che miệng lại ho sặc sụa.
Đường Diệc Soái: "Hôm nay cậu ăn thuốc nổ hử?"
Cung Kiêu ôm cái bụng hơi đau do ho quá mạnh, ánh mắt hơi mơ màng: "Sao lại ăn thuốc nổ......"
Đường Diệc Soái: "Cậu đánh phải một diễn viên khác rồi."
Cung Kiêu sửng sốt, cuống quít nói: "A?! Có nặng lắm không?"
"Không nặng, chỉ gãy răng thôi." Đường Diệc Soái dừng một chút, túm chặt lấy Cung Kiêu vừa bật dậy định đi tìm người ta, nhẹ nhếch khoé miệng: "Đùa chút thôi, anh ta còn khen cậu diễn nhập tâm đấy."
Cung Kiêu: "Để tôi đi xin lỗi anh ấy!"
Đường Diệc Soái: "Anh ta đã xong việc đi về rồi."
"A...... Vậy... Chỉ có thể nói qua WeChat với anh ấy."
Đường Diệc Soái gật gật đầu rời đi, Cung Kiêu vỗ vỗ mặt mình, ép bản thân mình tập trung chú ý.
Diễn viên đóng vai nữ chính bị Đường Diệc Soái mắng cả ngày đến mức mặt mày ủ rũ, cô diễn cảnh khóc không được, chỉ có thể dùng thuốc nhỏ mắt. Đường Diệc Soái sắp phát điên vì cô ta rồi, trợ lý của cô cũng chỉ hy vọng lần này qua cảnh là được, dù sao vị nghệ sĩ này từ nay đừng mong nhận được vai trong phim của đạo diễn Đường nữa.
Khi Đường Diệc Soái quay phim luôn luôn có sổ đen, diễn viên chỉ cần cho hắn ấn tượng kém một lần hắn liền mãi mãi không cho nhận vai.
Chỉ còn không đến hai tuần quay nữa là bộ phim sẽ đóng máy, đến lúc đó đoàn phim sẽ tổ chức cuộc họp báo đóng máy, mời rất nhiều người bên truyền thông và nghệ sĩ tham gia.
Bộ phim này từ khi thông báo khởi động máy đã thu hút sự chú ý của nhiều bên, xem như là một trong những bộ phim được người xem mong chờ nhất, huống chi giữa chừng còn có Đường Diệc Soái - trung tâm của đề tài - tham dự vào, khắp nơi đều vô cùng hứng thú với bộ phim này.
Nhưng mà, sau khi Đường Diệc Soái kết thúc bộ phim này sẽ bắt đầu chuẩn bị cho phim truyền hình của mình, trước mặt mọi người có một vài suy đoán với phần tuyển vai của bộ phim này, nhưng đều không có được sự xác nhận từ phía đội ngũ của Đường Diệc Soái.
Một lần nọ Cung Kiêu ngẫu nhiên nghe thấy chị Bùi nói rằng, hẳn là sẽ để cho Chu Vũ Ngạn đi chào hỏi bên công ty một lần.
Chị Bùi lấy danh nghĩa công ty quản lý đưa ra lời mời với Đường Diệc Soái, người sau cũng đã đồng ý. Lần mời khách này Cung Kiêu cũng đi, nhưng anh chỉ là người đi theo ăn ké, vai chính vẫn là mấy nhân vật to bự trong công ty quản lý và Đường Diệc Soái.
Những người này đều là tay già đời trong giới, dùng ngôn ngữ trong nghề khiến Cung Kiêu cũng không nghe hiểu lắm, nhưng nói chung là muốn để Chu Vũ Ngạn trở thành nam chính của bộ phim truyền hình.
Đường Diệc Soái trả lời thực sự rất đơn giản: "Tôi nói không tính được, ống kính sẽ quyết định, đi thử vai đi. Tôi còn khá mong chờ, kỹ thuật diễn của Vũ Ngạn nhà các anh rất tốt đấy."
Hai tuần sau, "Nhạn đi không dấu" chính thức đóng máy, kế tiếp là một loạt công đoạn hậu kỳ, xét duyệt và quảng bá phim. Trong cuộc họp báo đóng máy của bộ phim, số micro bu trước mặt thượng Đường Diệc Soái còn nhiều hơn đạo diễn, rất nhiều phóng viên đều tranh nhau hỏi, câu trả lời của Đường Diệc Soái đều cực kỳ ngắn gọn.
"Xin hỏi đạo diễn Đường cảm thấy lần hợp tác với Chu Vũ Ngạn này thế nào? Anh ấy sẽ là nam chính được chọn cho bộ phim truyền hình của anh sao?"
"Không tệ, chủ yếu xem thử vai thế nào."
"Đạo diễn Đường dự đoán doanh thu phòng vé lần nào bao nhiêu?"
"Không có dự đoán."
"Có thể giới thiệu đơn giản với mọi người chủ đề và cốt lõi của bộ phim được không?"
"Xem thì biết."
"Trong giới đều nói khi anh quay phim đặc biệt nghiêm khắc, không dùng tình còn mắng diễn viên, anh có lời giải thích nào cho chuyện này không ạ?"
"Có gì để giải thích đâu, là thật cả."
Sau khi cuộc họp báo đóng máy kết thúc, mọi người mở tiệc mừng công, đi cùng còn có công ty chuyên về hậu kỳ sẽ đem cảnh quay thô về cắt nối biên tập chỉnh sửa.
Quá trình chế tác hậu kỳ sẽ do thành viên ban đầu của đoàn phim giám sát, Đường Diệc Soái chỉ ngẫu nhiên nêu một vài ý kiến, dù sao hắn không tham dự bộ phim ngay từ đầu, huống chi hắn còn phải bận rộn với bộ phim truyền hình của mình.
Đường Diệc Soái sau khi nghỉ ngơi hai ngày liền bắt tay vào công việc trù bị cho việc quay phim truyền hình, phim truyền hình tên là "Đường cùng tội ác", là thể loại điều tra hình sự sở trường của Đường Diệc Soái, kịch bản do bạn tốt của hắn cung cấp, dự tính quay khoảng 26 tập.
Những bộ phim do Đường Diệc Soái làm đạo diễn luôn có kết cấu rất chặt chẽ, chưa bao giờ có tình tiết thừa, có vài đài truyền hình ra giá rất cao chỉ chờ phim vừa hoàn thành là mua liền, khi kiến nghị Đường Diệc Soái kéo dài số tập một cách thích hợp, Đường Diệc Soái trả lời 26 tập đã là cực hạn rồi.
Kịch bản đã được Đường Diệc Soái tự mình kiểm tra sửa đổi rất nhiều lần, trong đso phần xây dựng nhân vật hắn cũng đã xin ý kiến từ mẹ mình. Đường Diệc Soái nhanh chóng hẹn rất nhiều diễn viên đến thử vai, trong đó không thiếu những ngôi sao hàng đầu, cũng có một vài diễn viên nhỏ ít người biết.
Một nam diễn viên khác cạnh tranh vai nam chính với Chu Vũ Ngạn không nổi tiếng bằng Chu Vũ Ngạn, nhưng cũng xuất thân từ vai diễn người đàn ông rắn rỏi. Đường Diệc Soái sau khi xem qua toàn bộ cảnh thử vai của các diễn viên, danh sách nhân vật trong lòng hắn cơ bản đã chắc chắn.
Sau đó không lâu đội ngũ của Đường Diệc Soái bắt đầu gửi thông báo đến các người đại diện, thật đáng tiếc là, Chu Vũ Ngạn chỉ có được vai nam hai.
Ngoài mặt Chu Vũ Ngạn chưa nói gì, nhưng chị Bùi và người trong công ty đều có thể nhìn ra trong lòng anh ta không mấy vui vẻ, người của công ty cũng đã hiệp thương với bên Đường Diệc Soái, ý của đối phương cũng rất rõ ràng, "Vũ Ngạn nhà anh thích hợp với vai nam hai".
Cung Kiêu thuần túy chỉ muốn hóng chuyện, dù sao mặc kệ Chu Vũ Ngạn là nam chính hay nam hai anh vẫn phải đi theo đóng thế.
Sau này người của công ty thấy không thể thương lượng được đành phải thỏa hiệp, rốt cuộc có lần hợp tác này rồi sau này lại tìm kiếm một cơ hội hợp tác nữa cũng không phải chuyện khó.
Bên ngoài phản ứng với lần chọn vai này có thể nói là vô cùng kinh ngạc, mọi người đều tưởng sự lựa chọn tốt nhất cho vai chính là Chu Vũ Ngạn lại thành nam hai, nữ chính cũng không phải là một diễn viên nổi tiếng lắm, cứ lời ra tiếng vào như vậy, thậm chí hay cả chuyện có quy tắc ngầm cũng bị lôi ra.
Đường Diệc Soái hờ hững với mấy thứ thị phi này.
Ngày khởi động máy của "Đường cùng tội ác" được định vào cuối tháng sau, trước lúc đó Đường Diệc Soái còn cần phải tham gia một loạt hoạt động quảng bá cho bộ phim điện ảnh trước đó.
Cung Kiêu cũng đi theo đoàn phim đến khắp nơi tham gia hoạt động quảng bá, tuy rằng anh chẳng báo giờ bước lên sân khấu nhưng cũng sẽ luôn ngồi dưới xem. Hôm nay anh nhận hỗ trợ trong phòng hóa trang, Đường Diệc Soái ngồi trên sô pha đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ như đang nói chuyện chọn vai.
Đường Diệc Soái: "Chu Vũ Ngạn? Cậu ta làm sao?...... Cậu ta không hợp đóng vai chính phim này...... Tôi quan tâm tới họ làm gì? Đội ngũ của tôi phim truyền hình của tôi, dù ngay ngày mai tôi cho cậu ta diễn vai quần chúng (2) còn được nữa là...... Cơ bản đã quyết định xong rồi, chỉ thiếu mấy vai phụ... Chuyện vai phụ để tôi tìm kiếm đã......"
Đến khi Đường Diệc Soái cúp điện thoại, hắn nói: "Cung Kiêu, rót dùm tôi ly nước."
Cung Kiêu đành phải dừng chuyện đang làm rót nước cho hắn: "Đạo diễn Đường, đây."
Đường Diệc Soái: "Nói gì thì nói hai ta cũng coi như có quen biết, sao cậu cứ kêu một cách xa cách vậy làm gì? Tôi nhớ rõ cậu học cùng năm với Tử Chân nhỉ? Vậy tôi hẳn là lớn hơn cậu bốn tuổi, cậu gọi anh là được rồi."
Cung Kiêu: "...... Gọi thế nào?"
"Anh Đường anh Diệc đều được này, anh Soái (3) thì thôi đi, nếu cậu không muốn gọi anh thì gọi tên của tôi cũng không sao cả, tôi không để ý mấy thứ này đâu." Bàn tay đang viết của Đường Diệc Soái đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu híp mắt nhìn chằm chằm Cung Kiêu một hồi, khiến anh bị nhìn đến run sợ trong lòng.
Đường Diệc Soái hỏi: "Cậu đã từng diễn xuất chưa?"
"Tôi là diễn viên đóng thế."
"Tôi đang nói kiểu vai thực sự, có tên họ ấy."
"Không có."
Đường Diệc Soái suy nghĩ một hồi: "Tôi cảm thấy cậu rất thích hợp một vai phụ trong "Đường cùng tội ác", muốn thử vai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất