Chương 80: Điểm tuyệt đối
Edit: iwky + sâu sugar
'Tít' một tiếng, khóa vân tay đã được nhận dạng thành công.
Cửa vừa mở ra, A Bạch lại chạy tới, bị Trình Nhạc ôm vào lòng: “Bé con, sao hôm nay em nhiệt tình quá vậy.”
Trình Khuynh nghe tiếng từ trong bếp đi ra, đi được hai giây mới nói: “Em tự gọi đồ ăn đi.”
(Coi mèo nhỏ mèo lớn mừng rỡ chạy ra kìa )
Trình Nhạc mắt sắc nhìn thấy thuốc trong tay cô: “Chị bị bệnh à? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Trình Khuynh: “Không có gì, cảm mạo thôi.”
Trình Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô: “Em đi bác sĩ với chị nhé?”
“Không đi.” Trình Khuynh cự tuyệt rất kiên quyết, một ngụm uống xong thuốc pha với nước, đuôi lông mày cũng chưa động một chút, “Không sao đâu. Ngày mai sẽ ổn thôi.”
Trình Nhạc lẩm bẩm nhiều lời nhưng không thuyết phục được cô, cuối cùng nổi giận: “Chị rõ ràng còn trẻ mà sao cố chấp quá vậy!”
Trình Khuynh phớt lờ cô bé, cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay.
Vỏ ô màu đen rất phổ biến, không thể nhìn rõ chiếc ô bên trong, cũng không biết có cái gì đẹp.
Trình Nhạc hỏi: “Ô này của ai thế?”
Trình Khuynh: “Của cô ấy.”
Trình Nhạc sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra 'cô ấy' là chỉ Dư Trừ, liền háo hức hỏi: “Chị Tiểu Dư tới đây ạ? Chị ấy đâu? Chị không giữ chị ấy lại sao?!”
Trình Khuynh tháo chiếc kính mắt xích bạc gọng mỏng xuống, nhéo sống mũi: “Vừa mới đi.”
Trình Nhạc: “Sao chị không giữ chị ấy lại?”
Cơ hội tốt như vậy, lại còn bị ốm, vậy mà không chịu nắm bắt?
Trình Khuynh: “Cô ấy có hệ miễn dịch yếu, nếu bị lây bệnh cũng sẽ cảm mạo.”
Trình Nhạc: “...Ơ.”
Câu trả lời làm cô bé hơi ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ thấy Trình Khuynh kêu đau. Khi còn nhỏ, cô còn tưởng là chị mình không biết đau. Mãi cho đến một kỳ nghỉ hè, Trình Khuynh vì đỡ cô ngã cầu thang mà đau đến nhíu mày nhưng không nói lời nào, cô mới nhận ra rằng có một số người bản chất không thích thể hiện sự yếu đuối và sẽ không nói bất cứ gì dù có đau đớn đến đâu.
Trình Khuynh: “Được rồi, đừng nhọc lòng chuyện của chị. Em chuẩn bị cho cuộc thi Hóa học đến đâu rồi?”
Trình Nhạc: “Thì cũng vậy thôi. Em không có ý định lấy giải đặc biệt, giải ba là được rồi.”
Trình Khuynh ậm ừ: “Ừm.”
Cô vẫn như trước, không can thiệp cũng không đánh giá gì về lựa chọn của em gái mình.
Trình Nhạc ngồi không nhúc nhích, nhân lúc cô không để ý cầm ô tới hỏi: “Đây là ô gì thế, chị nhìn lâu như vậy?”
Trình Khuynh: “Là đồ của người khác, đừng đụng lung tung.”
Trình Nhạc thè lưỡi: “Là của chị Tiểu Dư sao? Hung dữ gì chứ, em đưa lại chị là được.”
Vừa nói, cô vừa xoay chiếc ô hai lần. Chiếc ô tuột ra khỏi vỏ ô màu đen, rơi xuống đất kêu lạch cạch.
“Ai nha,” Trình Nhạc cúi xuống nhặt chiếc ô lên, phủi nhẹ lớp bụi vô hình, “Em sai rồi, trả chị… Ơ, đây không phải ô của chị sao?”
“Của chị?”
“Đúng vậy, chị quên rồi à? Lần đó đi cùng đoàn lữ hành, trưởng đoàn đưa chúng ta đi tham gia hoạt động xóa đói giảm nghèo và hỗ trợ nông nghiệp. Ba mẹ nói muốn hai chiếc ô đôi, chị cũng muốn hai chiếc, kiểu dáng và màu sắc đều do em chọn, em còn chọn dịch vụ khắc tên cho chị nữa!”
“…Là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái sao?”
“Đúng rồi, một chiếc màu xanh đậm, một chiếc màu xanh da trời. Nhìn xem, trên tay cầm ô có chữ T này.”
Trình Khuynh lấy chiếc ô, đặt nó vào trong vỏ ô.
Đôi mắt cô đờ đẫn giữa không trung trong giây lát, như vén bức màn mưa xuân, lùi lại thời khắc đó.
“Vậy là chị nhớ nhầm à? Đây đâu phải ô của chị Tiểu Dư.”
“Không,” Trình Khuynh bình tĩnh nói dưới ánh mắt bối rối của Trình Nhạc, “Là của cô ấy.”
“Chị đưa cho cô ấy.”
*
“Tiểu Trừ, cậu đang tìm gì vậy?”
“Ô,” Dư Trừ quỳ dưới sàn nhà, bật đèn pin điện thoại lên, chiếu vào khoảng không dưới gầm bàn.
An Khả bước tới hỏi: “Có phải là cái ô bảo bối mà cậu thường mang theo không?”
Giọng nói của Dư Trừ từ dưới gầm bàn vang lên: “Đừng trêu tớ nữa, giúp tớ tìm nhanh đi.”
An Khả: “Đang tìm đây, ở bên tớ chắc không có rồi. Mà nè, cậu lật tung ký túc xá lên nửa tiếng đồng hồ rồi, hay là bỏ quên ở đâu không có ở ký túc xá?”
“Ừ nhỉ!” Dư Trừ bò ra từ dưới bàn như một con chuột chũi, suýt nữa đụng trúng đầu, “Tớ đi phòng học tìm thử xem.”
“Không phải cậu nói cậu phải đến Vĩnh đại sao?”
“Cái gì, đã 10 giờ rồi hả?!”
Dư Trừ nhìn đồng hồ, tạm thời không tìm kiếm ô nữa, cầm túi chạy ra ngoài, không quên hô lên: “Khả Khả, giúp tớ tìm lại nhé!”
“Biết rồi!”
Phía sau truyền đến giọng nói bất lực của An Khả.
Dư Trừ chạy một mạch như điên, đến bến xe buýt, chen chúc lên xe buýt cùng Đồng Gia.
—— Thầy Đổng nói bản thảo đã sửa xong, bảo hôm nay các cô qua xem.
Đồng Gia có hơi lo lắng: “Cậu nghĩ ông ta có chơi xỏ chúng ta nữa không? Không biết thứ tự báo cáo giải thưởng có bị thay đổi gì không nữa.”
Cẩm nang sinh viên Minh đại quy định thứ tự xếp hạng trên chứng chỉ quyết định điểm của bài kiểm tra toàn diện và mỗi điểm trực tiếp quyết định việc đánh giá học bổng.
Dư Trừ: “Không sao đâu, cứ đến đó xem thử đi.”
Cô không màng nghĩ tới chuyện đó, trong đầu chỉ nghĩ đến chiếc ô của mình.
Sao mà cô lại làm mất nó được chứ... Cô đi đâu cũng mang nó theo, mỗi lần dùng xong đều phơi khô rồi tròng vào vỏ ô.
Sau khi xuống xe, đến cổng Vĩnh đại kiến viện, Dư Trừ thu hồi suy nghĩ của mình, buộc bản thân ngừng suy nghĩ về điều đó.
Vẫn là phòng họp lần trước.
Điểm khác biệt là lần này cửa phòng hội nghị vừa mở ra, máy điều hòa đang thổi gió lạnh phà phà, trên bàn pha sẵn mấy tách trà ngon, nhiệt khí vẫn đang bay lên.
“Các em, mời ngồi.”
Lần này đổi thành một cô giáo khác tiếp đãi với giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ khá lịch sự.
Các cô nhanh chóng đọc xong bản thảo thông tin mới, đưa ra hai ý kiến sửa đổi nhỏ và xác định thứ tự trao giải, sau đó liếc nhìn nhau nói: “Cảm ơn cô, không có vấn đề gì nữa.”
“Không thành vấn đề, như vậy là tốt nhất,” cô giáo kia mỉm cười nói, “Tôi có chuyện này muốn thương lượng với các em. Gần đây chúng tôi đang chuẩn bị nộp tác phẩm của sinh viên trong trường, và chúng tôi muốn sử dụng dự án này dưới danh nghĩa của cô Trình, kèm theo một vài bạn sinh viên của trường chúng tôi, còn tên của hai em... E là không thể thêm vào được.”
Đồng Gia hỏi trước: “Là chỉ có thể lấy danh nghĩa Vĩnh đại kiến viện đưa tin trên báo ạ?”
“Đúng vậy, cái này sẽ cộng thêm mười điểm cho bài kiểm tra đánh giá cuối năm của cô Trình.” Cô giáo ôn nhu nói: “Các em cảm thấy có thể chấp nhận được không?”
Dư Trừ mím môi dưới, thấp giọng gọi Đồng Gia: “Gia Gia, cậu có phiền không?”
Đồng Gia lập tức hiểu ý của cô: “Không sao, tớ nghe cậu.”
“Vậy, thì...”
“Không cần.”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
“Cốc cốc.”
Trình Khuynh đứng ở cửa: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không gõ cửa.”
“Cô Trình, sao cô lại ở đây?”
“Đi ngang qua thôi, nói xong rồi chứ?”
Giọng điệu cô ấy bình tĩnh, nhưng rõ ràng là có ý thúc giục.
Dư Trừ và Đồng Gia đứng dậy, đi theo cô ấy ra ngoài.
“Vậy điều tôi vừa nói…”
“Xin lỗi, không thể.”
Dư Trừ quay lại mỉm cười, thái độ lịch sự, từ chối thẳng thắn.
Đồng Gia vẫn lo lắng hỏi: “Cô Trình, cô không cần thêm điểm sao ạ?”
Trình Khuynh: “Bài kiểm tra năm ngoái tôi đã đạt điểm tuyệt đối rồi.”
“...”
Thất sách. Đúng là kịch bản nối liền kịch bản. Vừa rồi suýt thì hai cô đã đồng ý.
Dư Trừ có hơi xấu hổ, đi theo phía sau không nói một lời.
°° vote đi bé °°
Dư Tiểu Chũi: Quái thật, cái ô đâu rồi nhỉ?
'Tít' một tiếng, khóa vân tay đã được nhận dạng thành công.
Cửa vừa mở ra, A Bạch lại chạy tới, bị Trình Nhạc ôm vào lòng: “Bé con, sao hôm nay em nhiệt tình quá vậy.”
Trình Khuynh nghe tiếng từ trong bếp đi ra, đi được hai giây mới nói: “Em tự gọi đồ ăn đi.”
(Coi mèo nhỏ mèo lớn mừng rỡ chạy ra kìa )
Trình Nhạc mắt sắc nhìn thấy thuốc trong tay cô: “Chị bị bệnh à? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Trình Khuynh: “Không có gì, cảm mạo thôi.”
Trình Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô: “Em đi bác sĩ với chị nhé?”
“Không đi.” Trình Khuynh cự tuyệt rất kiên quyết, một ngụm uống xong thuốc pha với nước, đuôi lông mày cũng chưa động một chút, “Không sao đâu. Ngày mai sẽ ổn thôi.”
Trình Nhạc lẩm bẩm nhiều lời nhưng không thuyết phục được cô, cuối cùng nổi giận: “Chị rõ ràng còn trẻ mà sao cố chấp quá vậy!”
Trình Khuynh phớt lờ cô bé, cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay.
Vỏ ô màu đen rất phổ biến, không thể nhìn rõ chiếc ô bên trong, cũng không biết có cái gì đẹp.
Trình Nhạc hỏi: “Ô này của ai thế?”
Trình Khuynh: “Của cô ấy.”
Trình Nhạc sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra 'cô ấy' là chỉ Dư Trừ, liền háo hức hỏi: “Chị Tiểu Dư tới đây ạ? Chị ấy đâu? Chị không giữ chị ấy lại sao?!”
Trình Khuynh tháo chiếc kính mắt xích bạc gọng mỏng xuống, nhéo sống mũi: “Vừa mới đi.”
Trình Nhạc: “Sao chị không giữ chị ấy lại?”
Cơ hội tốt như vậy, lại còn bị ốm, vậy mà không chịu nắm bắt?
Trình Khuynh: “Cô ấy có hệ miễn dịch yếu, nếu bị lây bệnh cũng sẽ cảm mạo.”
Trình Nhạc: “...Ơ.”
Câu trả lời làm cô bé hơi ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ thấy Trình Khuynh kêu đau. Khi còn nhỏ, cô còn tưởng là chị mình không biết đau. Mãi cho đến một kỳ nghỉ hè, Trình Khuynh vì đỡ cô ngã cầu thang mà đau đến nhíu mày nhưng không nói lời nào, cô mới nhận ra rằng có một số người bản chất không thích thể hiện sự yếu đuối và sẽ không nói bất cứ gì dù có đau đớn đến đâu.
Trình Khuynh: “Được rồi, đừng nhọc lòng chuyện của chị. Em chuẩn bị cho cuộc thi Hóa học đến đâu rồi?”
Trình Nhạc: “Thì cũng vậy thôi. Em không có ý định lấy giải đặc biệt, giải ba là được rồi.”
Trình Khuynh ậm ừ: “Ừm.”
Cô vẫn như trước, không can thiệp cũng không đánh giá gì về lựa chọn của em gái mình.
Trình Nhạc ngồi không nhúc nhích, nhân lúc cô không để ý cầm ô tới hỏi: “Đây là ô gì thế, chị nhìn lâu như vậy?”
Trình Khuynh: “Là đồ của người khác, đừng đụng lung tung.”
Trình Nhạc thè lưỡi: “Là của chị Tiểu Dư sao? Hung dữ gì chứ, em đưa lại chị là được.”
Vừa nói, cô vừa xoay chiếc ô hai lần. Chiếc ô tuột ra khỏi vỏ ô màu đen, rơi xuống đất kêu lạch cạch.
“Ai nha,” Trình Nhạc cúi xuống nhặt chiếc ô lên, phủi nhẹ lớp bụi vô hình, “Em sai rồi, trả chị… Ơ, đây không phải ô của chị sao?”
“Của chị?”
“Đúng vậy, chị quên rồi à? Lần đó đi cùng đoàn lữ hành, trưởng đoàn đưa chúng ta đi tham gia hoạt động xóa đói giảm nghèo và hỗ trợ nông nghiệp. Ba mẹ nói muốn hai chiếc ô đôi, chị cũng muốn hai chiếc, kiểu dáng và màu sắc đều do em chọn, em còn chọn dịch vụ khắc tên cho chị nữa!”
“…Là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái sao?”
“Đúng rồi, một chiếc màu xanh đậm, một chiếc màu xanh da trời. Nhìn xem, trên tay cầm ô có chữ T này.”
Trình Khuynh lấy chiếc ô, đặt nó vào trong vỏ ô.
Đôi mắt cô đờ đẫn giữa không trung trong giây lát, như vén bức màn mưa xuân, lùi lại thời khắc đó.
“Vậy là chị nhớ nhầm à? Đây đâu phải ô của chị Tiểu Dư.”
“Không,” Trình Khuynh bình tĩnh nói dưới ánh mắt bối rối của Trình Nhạc, “Là của cô ấy.”
“Chị đưa cho cô ấy.”
*
“Tiểu Trừ, cậu đang tìm gì vậy?”
“Ô,” Dư Trừ quỳ dưới sàn nhà, bật đèn pin điện thoại lên, chiếu vào khoảng không dưới gầm bàn.
An Khả bước tới hỏi: “Có phải là cái ô bảo bối mà cậu thường mang theo không?”
Giọng nói của Dư Trừ từ dưới gầm bàn vang lên: “Đừng trêu tớ nữa, giúp tớ tìm nhanh đi.”
An Khả: “Đang tìm đây, ở bên tớ chắc không có rồi. Mà nè, cậu lật tung ký túc xá lên nửa tiếng đồng hồ rồi, hay là bỏ quên ở đâu không có ở ký túc xá?”
“Ừ nhỉ!” Dư Trừ bò ra từ dưới bàn như một con chuột chũi, suýt nữa đụng trúng đầu, “Tớ đi phòng học tìm thử xem.”
“Không phải cậu nói cậu phải đến Vĩnh đại sao?”
“Cái gì, đã 10 giờ rồi hả?!”
Dư Trừ nhìn đồng hồ, tạm thời không tìm kiếm ô nữa, cầm túi chạy ra ngoài, không quên hô lên: “Khả Khả, giúp tớ tìm lại nhé!”
“Biết rồi!”
Phía sau truyền đến giọng nói bất lực của An Khả.
Dư Trừ chạy một mạch như điên, đến bến xe buýt, chen chúc lên xe buýt cùng Đồng Gia.
—— Thầy Đổng nói bản thảo đã sửa xong, bảo hôm nay các cô qua xem.
Đồng Gia có hơi lo lắng: “Cậu nghĩ ông ta có chơi xỏ chúng ta nữa không? Không biết thứ tự báo cáo giải thưởng có bị thay đổi gì không nữa.”
Cẩm nang sinh viên Minh đại quy định thứ tự xếp hạng trên chứng chỉ quyết định điểm của bài kiểm tra toàn diện và mỗi điểm trực tiếp quyết định việc đánh giá học bổng.
Dư Trừ: “Không sao đâu, cứ đến đó xem thử đi.”
Cô không màng nghĩ tới chuyện đó, trong đầu chỉ nghĩ đến chiếc ô của mình.
Sao mà cô lại làm mất nó được chứ... Cô đi đâu cũng mang nó theo, mỗi lần dùng xong đều phơi khô rồi tròng vào vỏ ô.
Sau khi xuống xe, đến cổng Vĩnh đại kiến viện, Dư Trừ thu hồi suy nghĩ của mình, buộc bản thân ngừng suy nghĩ về điều đó.
Vẫn là phòng họp lần trước.
Điểm khác biệt là lần này cửa phòng hội nghị vừa mở ra, máy điều hòa đang thổi gió lạnh phà phà, trên bàn pha sẵn mấy tách trà ngon, nhiệt khí vẫn đang bay lên.
“Các em, mời ngồi.”
Lần này đổi thành một cô giáo khác tiếp đãi với giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ khá lịch sự.
Các cô nhanh chóng đọc xong bản thảo thông tin mới, đưa ra hai ý kiến sửa đổi nhỏ và xác định thứ tự trao giải, sau đó liếc nhìn nhau nói: “Cảm ơn cô, không có vấn đề gì nữa.”
“Không thành vấn đề, như vậy là tốt nhất,” cô giáo kia mỉm cười nói, “Tôi có chuyện này muốn thương lượng với các em. Gần đây chúng tôi đang chuẩn bị nộp tác phẩm của sinh viên trong trường, và chúng tôi muốn sử dụng dự án này dưới danh nghĩa của cô Trình, kèm theo một vài bạn sinh viên của trường chúng tôi, còn tên của hai em... E là không thể thêm vào được.”
Đồng Gia hỏi trước: “Là chỉ có thể lấy danh nghĩa Vĩnh đại kiến viện đưa tin trên báo ạ?”
“Đúng vậy, cái này sẽ cộng thêm mười điểm cho bài kiểm tra đánh giá cuối năm của cô Trình.” Cô giáo ôn nhu nói: “Các em cảm thấy có thể chấp nhận được không?”
Dư Trừ mím môi dưới, thấp giọng gọi Đồng Gia: “Gia Gia, cậu có phiền không?”
Đồng Gia lập tức hiểu ý của cô: “Không sao, tớ nghe cậu.”
“Vậy, thì...”
“Không cần.”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
“Cốc cốc.”
Trình Khuynh đứng ở cửa: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không gõ cửa.”
“Cô Trình, sao cô lại ở đây?”
“Đi ngang qua thôi, nói xong rồi chứ?”
Giọng điệu cô ấy bình tĩnh, nhưng rõ ràng là có ý thúc giục.
Dư Trừ và Đồng Gia đứng dậy, đi theo cô ấy ra ngoài.
“Vậy điều tôi vừa nói…”
“Xin lỗi, không thể.”
Dư Trừ quay lại mỉm cười, thái độ lịch sự, từ chối thẳng thắn.
Đồng Gia vẫn lo lắng hỏi: “Cô Trình, cô không cần thêm điểm sao ạ?”
Trình Khuynh: “Bài kiểm tra năm ngoái tôi đã đạt điểm tuyệt đối rồi.”
“...”
Thất sách. Đúng là kịch bản nối liền kịch bản. Vừa rồi suýt thì hai cô đã đồng ý.
Dư Trừ có hơi xấu hổ, đi theo phía sau không nói một lời.
°° vote đi bé °°
Dư Tiểu Chũi: Quái thật, cái ô đâu rồi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất