Chương 82: Ngày mai gặp lại
Người phụ nữ có mái tóc đen và làn da trắng tuyết mặc một chiếc váy ngủ có dây đeo, dây vai mỏng buông thõng trên đôi vai tuyết trắng.
Một câu nói gần như mê hoặc lọt vào tai cô.
Đôi mắt màu trà nhạt mỉm cười như ẩn chứa một vòng xoáy cuốn hút người ta chìm sâu hơn.
Không khí cũng trở nên đặc quánh khiến người ta cảm thấy hoảng sợ mỗi khi hít vào.
Một giây, hai giây, ba giây.
Chỉ cần... Gần hơn một chút, là có thể hôn cô ấy.
Sự cám dỗ ngọt ngào, quyến rũ này chỉ có ở cô ấy.
Dư Trừ siết chặt hai tay, cuối cùng quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Em không muốn.”
“Ồ,“ Trình Khuynh mỉm cười, ngữ điệu hơi cao lên, tựa hồ không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
Dư Trừ lập tức đứng dậy: “Em đi đây.”
Cô đứng quay mặt ra cửa, như sợ nếu chậm thêm một giây nữa thôi cô sẽ không thể rời đi.
Trình Khuynh hiển nhiên đã nhận ra sự phản kháng của cô, chậm rãi ngồi thẳng dậy nói: “Tôi để ô ở ngay lối vào.”
Dư Trừ kinh ngạc: “Ngay lối vào sao vừa nãy em lại không thấy?”
Một chỗ dễ thấy như vậy sao cô lại không chú ý đến được.
Trình Khuynh thản nhiên nói: “Vừa rồi ai bảo em chỉ lo nhìn tôi.”
Dư Trừ: “...”
Cô mím môi, kiềm chế không tranh cãi, bước ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên, liếc mắt đã nhìn thấy chiếc ô của mình.
Vỏ ô màu đen quấn kín chiếc ô như thường lệ.
Sau khi lấy lại ô, Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng hỏi Trình Khuynh vừa ra khỏi phòng ngủ: “Mà, ô của em không bị A Bạch cắn chứ?”
—— A Bạch đúng là có thích cắn đồ vật lung tung. Nó từng thích cắn dây buộc tóc của Dư Trừ nhất. Nhưng... Lý do này nghe có hơi miễn cưỡng.
Trình Khuynh tựa hồ không chú ý tới, lắc đầu nói: “Không. Nó vẫn luôn ở đó, chưa từng có ai động tới.”
Dư Trừ cụp mắt xuống: “Em biết rồi, cảm ơn chị, em thay quần áo rồi đi đây.”
Cô cởi bỏ váy ngủ. Màu sắc và kiểu dáng dễ thương như vậy thực sự không hợp với cô.
“Quần áo của em ướt rồi.” Trình Khuynh không biết từ lúc nào đã lấy ra một bộ quần áo, “Thay bộ khác đi.”
Dư Trừ: “... Quần áo này ở đâu ra thế?”
Quần áo của cô, đã mang đi từ lâu.
Trình Khuynh đưa quần áo cho cô: “Mặc thử xem.”
Dư Trừ không nhận, mấy giây sau mới nói: “Cô giáo Trình thật chu đáo, trong nhà cái gì cũng đều chuẩn…”
Cô đột nhiên dừng lại giữa chừng, giọng điệu vừa rồi hình như có hơi chua.
Trình Khuynh: “Đều chuẩn gì?”
Dư Trừ không nói nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Trình Khuynh nhìn theo bóng lưng cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây chưa từng có ai ở trong nhà tôi.”
Dư Trừ nhịn không được: “Không phải có nữ sinh nào đó bỏ chạy khỏi nhà tới tìm chị sao?”
Trình Khuynh nhướng mày, sự hoang mang còn sót lại hoàn toàn bị xua tan, trong mắt cô ấy lại hiện lên ý cười: “Đúng, em ấy có đến tìm tôi, tôi đã đặt phòng khách sạn cho em ấy và cho em ấy vay một khoản tiền.”
Thấy Dư Trừ không nói gì, Trình Khuynh bổ sung thêm: “Không phải quần áo mà em ấy từng mặc, là quần áo mới.”
Dư Trừ không quay đầu lại: “Mới thì tốt… Em sẽ trả lại cho chị.”
“Cha của cô bé ấy đánh bạc, bị những kẻ cho vay nặng lãi đến đòi nợ. Tôi là giảng viên dạy môn dự án của em ấy. Em ấy không biết phải đi đâu nên mới gọi cho tôi.”
Trình Khuynh tựa hồ không nghe thấy lời cô, tiếp tục nói, giọng điệu bình đạm, tựa như đang kể một câu chuyện xưa.
Dư Trừ không trả lời mà ôm quần áo đi vào.
Rất nhanh, cô thay quần áo xong bước ra ngoài.
Phong cách đơn giản thanh lịch, áo xanh nhạt và quần chín tấc màu trắng, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, rất hợp với cô.
Dư Trừ kéo kéo vạt áo: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Trình Khuynh: “Em định trả tôi bằng cách nào?”
Dư Trừ sửng sốt hai giây, một lúc sau mới nói: “Em sẽ chuyển cho Nhạc Nhạc sau. Khi nãy, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai đến nhà chị cũng không liên quan gì đến em.”
Cô ấy không để ý tới, trái lại cô càng giải thích càng giấu đầu lòi đuôi.
Khóe môi Trình Khuynh hơi cong lên.
Không biết em ấy còn giấu bao nhiêu điều ngập ngừng không thể nói và bao nhiêu cảm xúc nho nhỏ nữa.
Dư Trừ: “Em đi đây.”
Cô cầm ô rời đi, bóng dáng vẫn tiêu sái dứt khoát.
Trình Khuynh nhẹ nhàng đẩy kính lên, tròng kính mỏng vừa hay che đi ý cười hiểu rõ và sự bình tĩnh thấu hiểu mọi việc trong mắt.
Dư Trừ bước đi rất nhanh.
Cô không nghe thấy người sau lưng khẽ nói: “Ngày mai gặp lại.”
*
“Tiểu Trừ, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tớ không nghĩ gì cả. Chỉ đang nghĩ xem sắp xếp kỳ nghỉ hè thế nào thôi.”
Bây giờ đã là cuối tháng 6, tháng thi cũng sắp kết thúc. Chỉ còn hai môn chuyên ngành dự kiến thi vào cuối tháng và đầu tháng 7 nên cô sẽ có nhiều thời gian hơn cho bản thân.
Dự án thực tập mà cô đang theo cũng sắp bắt đầu. Hôm kia, Dư Đình Thu thông báo với cô rằng hôm nay cô phải đến công ty Chi Thu để họp bàn sắp xếp công việc cho kỳ nghỉ hè. Hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, các thực tập sinh sẽ phải làm việc ba ngày một tuần.
An Khả kéo cô đi: “Gần đây cậu hay lơ đãng lắm, băng qua đường mà không chú ý gì hết.”
Dư Trừ ậm ừ, suy nghĩ lại trôi đi.
Hôm nay cô không muốn đi.
Trong cuộc gọi đêm hôm trước, cô muốn nói với Dư Đình Thu là cô sẽ từ bỏ dự án thực tập. Nhưng Dư Trừ biết rất rõ tính cách của dì Út, Dư Đình Thu nhất định sẽ tra hỏi tới cùng và sẽ không bao giờ đồng ý nếu không có lý do chính đáng.
Hơn nữa, đây là kỳ thực tập mà cô đã rất vất vả mới giành được, từ bỏ dễ dàng như vậy cô cũng không cam lòng.
Sau khi vào thang máy, Dư Trừ vẫn đang tự trấn an mình.
Hôm nay chắc cũng không quan trọng lắm, đêm qua trong điện thoại cô có hỏi hôm nay sẽ có ai đến, Dư Đình Thu thuận miệng nói vài cái tên, cuối cùng còn hơi tiếc nuối nói là giáo sư Trình mà cô gặp lần trước chỉ là cố vấn kỹ thuật. Bằng không, Dư Trừ đã có thể học hỏi ở cô ấy nhiều hơn.
Cửa thang máy mở ra, Dư Trừ điều chỉnh tâm tình bước ra ngoài.
Giọng nói của Dư Đình Thu từ trong phòng họp truyền ra, trợ lý dự án bảo bọn họ trực tiếp đi vào: “Thiết kế sư Dư đã đến rồi.”
Dư Trừ sợ đi muộn sẽ bị mắng nên không kịp suy nghĩ nhiều liền mở cửa ra, giây tiếp theo chân lại như mọc rễ, đứng ở cửa nửa ngày không nhúc nhích.
Dư Đình Thu ở trước mặt người khác giả vờ như không quen biết cô, xụ mặt hỏi: “Sao vậy?”
Lúc này Dư Trừ mới hoàn hồn. Cô rời mắt khỏi khuôn mặt bình yên và bình thản đó, nhưng nhịp tim đột nhiên tăng nhanh: “Em xin lỗi… Không có gì ạ.”
Người ngồi đối diện chiếc bàn dài nhìn cô, với cặp kính xích bạc gọng mỏng trên sống mũi, khuôn mặt nhẹ nhàng bình yên nở một nụ cười khẽ.
Dư Trừ kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu, cố gắng điều hòa nhịp tim.
Tại sao chị ấy lại ở đây? Dì Út cũng ở đây.
Chị ấy không sợ sao?
Dư Trừ không biết rốt cuộc Trình Khuynh đang suy nghĩ gì, liền cố gắng tập trung lắng nghe Dư Đình Thu nói.
“Dự án mùa hè dự kiến bắt đầu vào ngày 10 tháng 7. Nếu có xung đột về thời gian và cần điều chỉnh, các bạn vui lòng liên hệ với trợ lý dự án.”
“Dự án sẽ được chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu là... Giai đoạn thứ hai là...”
“Tiếp theo, tôi sẽ nói về phân công công việc của mỗi người.”
“...”
Dư Trừ lấy bút ra ghi lại phần mình được phân công.
“Tiếp theo, giáo sư Trình sẽ nói về vấn đề thu thập thông tin ban đầu.”
“Tôi đã đọc tất cả thông tin mà các bạn thu thập được, vô cùng nghiêm túc,“ Trình Khuynh dừng lại, “Nhưng vẫn còn tồn tại khá nhiều vấn đề. Các bạn vui lòng trở về kiểm tra email.”
Trình Khuynh mím môi dưới, nhìn cô gái ngồi bên cửa sổ: “Ví như bạn Dư Trừ, vấn đề của em là giải thích thiết kế chưa đủ rõ ràng logic, một số phần nội dung thiếu sự kết nối. Tất cả những chỗ cần thay đổi đều được tôi đánh dấu màu đỏ.”
Dư Đình Thu mỉm cười trả lời: “Giáo sư Trình rất bận rộn nhưng vẫn dành nhiều thời gian để đọc tài liệu. Các em trở về nhớ xem lại cẩn thận nhé.”
Dư Trừ cúi đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn... Giáo sư Trình.”
Họp xong, Dư Đình Thu chặn Dư Trừ lại, nói: “Sao cháu ngốc thế? Cháu chỉ biết nói cảm ơn thôi à. Sau này cháu không muốn học cao học với cô Trình sao?”
Dư Trừ đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc: “…Cháu không muốn đến Vĩnh đại học.”
Dư Đình Thu vỗ nhẹ cô hai cái: “Trước kia nói muốn đi, bây giờ lại nói không muốn. Là tại sao? Bây giờ dì có cuộc họp nhỏ cần tổ chức, cháu nhớ phải giải thích rõ cho dì đó.”
Dư Trừ ậm ừ, dì Út vừa rời đi, cô liền bắt đầu suy nghĩ cách sắp xếp tiếp theo.
Nếu phải tiếp tục hợp tác với Trình Khuynh trong dự án này, sớm muộn gì Dư Đình Thu cũng sẽ tìm ra manh mối.
Dư Trừ thất thần quay lại chỗ làm việc của mình. An Khả vừa mới pha một tách cà phê trở về: “Cậu muốn uống cà phê không?”
“Không muốn.”
“Nếu tớ là cậu,” An Khả buông tay, “Tớ cũng không uống nổi.”
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Dư Trừ cứ băn khoăn suy đi nghĩ lại, quyết định trực tiếp đến gặp Dư Đình Thu để hỏi về việc sắp xếp hậu kỳ cho dự án.
Không biết lão tổng của công ty Chi Thu là ai mà lại sắp xếp cả một văn phòng đặc biệt cho Dư Đình Thu, nằm ở cuối hành lang, đối diện với cầu thang.
Lúc cô đi ngang qua không có ai, Dư Trừ đứng trước cửa, giơ tay định gõ cửa thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô.
Các đốt ngón tay rõ ràng với cổ tay mảnh khảnh.
Dư Trừ nhìn lại bàn tay, đang định nói chuyện thì ngón tay Trình Khuynh đã đặt lên môi cô, ấn nhẹ đầu ngón tay.
Giống như... Cô đang hôn lên ngón tay của cô ấy vậy.
Sau đó có một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa.
“Sầm Âm... Buông tôi ra!”
“Úisss... Cậu là chó à? Sao lại cắn tôi?”
“...”
Dư Trừ giật mình, đôi mắt đen sáng đầy kinh ngạc và sốc.
Trình Khuynh nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Lại đây.”
Sau khi lùi lại vài bước đến hành lang, Dư Trừ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Chẳng bao lâu sau, cô nhìn thấy cửa văn phòng mở ra, một người phụ nữ cao gầy bước ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi, trên khuôn mặt như bị ai đó tát, để lại dấu tay đỏ bừng.
Dư Trừ: “Chị đó là…”
Trình Khuynh: “Bạn gái cũ của Đình Thu.”
Dư Trừ kêu lên: “Là chị ấy sao.”
Cô từng nghe Dư Đình Thu mắng ai đó khi say rượu, nói rằng người này cực kỳ lạnh nhạt, lại còn để ý đến ánh mắt thế gian.
Lúc này, cô không cần nghĩ cũng biết chuyện gì vừa xảy ra trong văn phòng.
Dư Trừ lúng túng nhìn đi chỗ khác, vội vàng nói câu đi trước. Trình Khuynh chưa kịp nói gì thì cô đã bước ra khỏi hành lang, không ngờ cánh cửa văn phòng đối diện mở ra, ánh mắt cô và Dư Đình Thu va vào nhau.
“Tiểu... Tiểu La?” Dư Đình Thu chợt nhớ tới điều gì, giơ tay kéo cổ áo xuống, “Sao cháu lại tới đây?”
Phía sau có tiếng bước chân, Trình Khuynh cũng đi ra ngoài, có lẽ là không ngờ lại gặp hai người ở đây, chân phải dừng lại giữa không trung, mấy giây sau mới hạ xuống.
Dư Đình Thu nhướng mày: “Ủa?”
Dư Trừ theo ánh mắt dì Út, nhìn về phía Trình Khuynh như cầu cứu, khẽ lắc đầu.
Dư Đình Thu nhìn lướt qua Dư Trừ, hỏi Trình Khuynh, “Sao cậu cũng ở đây?”
Một câu nói gần như mê hoặc lọt vào tai cô.
Đôi mắt màu trà nhạt mỉm cười như ẩn chứa một vòng xoáy cuốn hút người ta chìm sâu hơn.
Không khí cũng trở nên đặc quánh khiến người ta cảm thấy hoảng sợ mỗi khi hít vào.
Một giây, hai giây, ba giây.
Chỉ cần... Gần hơn một chút, là có thể hôn cô ấy.
Sự cám dỗ ngọt ngào, quyến rũ này chỉ có ở cô ấy.
Dư Trừ siết chặt hai tay, cuối cùng quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Em không muốn.”
“Ồ,“ Trình Khuynh mỉm cười, ngữ điệu hơi cao lên, tựa hồ không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
Dư Trừ lập tức đứng dậy: “Em đi đây.”
Cô đứng quay mặt ra cửa, như sợ nếu chậm thêm một giây nữa thôi cô sẽ không thể rời đi.
Trình Khuynh hiển nhiên đã nhận ra sự phản kháng của cô, chậm rãi ngồi thẳng dậy nói: “Tôi để ô ở ngay lối vào.”
Dư Trừ kinh ngạc: “Ngay lối vào sao vừa nãy em lại không thấy?”
Một chỗ dễ thấy như vậy sao cô lại không chú ý đến được.
Trình Khuynh thản nhiên nói: “Vừa rồi ai bảo em chỉ lo nhìn tôi.”
Dư Trừ: “...”
Cô mím môi, kiềm chế không tranh cãi, bước ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên, liếc mắt đã nhìn thấy chiếc ô của mình.
Vỏ ô màu đen quấn kín chiếc ô như thường lệ.
Sau khi lấy lại ô, Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng hỏi Trình Khuynh vừa ra khỏi phòng ngủ: “Mà, ô của em không bị A Bạch cắn chứ?”
—— A Bạch đúng là có thích cắn đồ vật lung tung. Nó từng thích cắn dây buộc tóc của Dư Trừ nhất. Nhưng... Lý do này nghe có hơi miễn cưỡng.
Trình Khuynh tựa hồ không chú ý tới, lắc đầu nói: “Không. Nó vẫn luôn ở đó, chưa từng có ai động tới.”
Dư Trừ cụp mắt xuống: “Em biết rồi, cảm ơn chị, em thay quần áo rồi đi đây.”
Cô cởi bỏ váy ngủ. Màu sắc và kiểu dáng dễ thương như vậy thực sự không hợp với cô.
“Quần áo của em ướt rồi.” Trình Khuynh không biết từ lúc nào đã lấy ra một bộ quần áo, “Thay bộ khác đi.”
Dư Trừ: “... Quần áo này ở đâu ra thế?”
Quần áo của cô, đã mang đi từ lâu.
Trình Khuynh đưa quần áo cho cô: “Mặc thử xem.”
Dư Trừ không nhận, mấy giây sau mới nói: “Cô giáo Trình thật chu đáo, trong nhà cái gì cũng đều chuẩn…”
Cô đột nhiên dừng lại giữa chừng, giọng điệu vừa rồi hình như có hơi chua.
Trình Khuynh: “Đều chuẩn gì?”
Dư Trừ không nói nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Trình Khuynh nhìn theo bóng lưng cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây chưa từng có ai ở trong nhà tôi.”
Dư Trừ nhịn không được: “Không phải có nữ sinh nào đó bỏ chạy khỏi nhà tới tìm chị sao?”
Trình Khuynh nhướng mày, sự hoang mang còn sót lại hoàn toàn bị xua tan, trong mắt cô ấy lại hiện lên ý cười: “Đúng, em ấy có đến tìm tôi, tôi đã đặt phòng khách sạn cho em ấy và cho em ấy vay một khoản tiền.”
Thấy Dư Trừ không nói gì, Trình Khuynh bổ sung thêm: “Không phải quần áo mà em ấy từng mặc, là quần áo mới.”
Dư Trừ không quay đầu lại: “Mới thì tốt… Em sẽ trả lại cho chị.”
“Cha của cô bé ấy đánh bạc, bị những kẻ cho vay nặng lãi đến đòi nợ. Tôi là giảng viên dạy môn dự án của em ấy. Em ấy không biết phải đi đâu nên mới gọi cho tôi.”
Trình Khuynh tựa hồ không nghe thấy lời cô, tiếp tục nói, giọng điệu bình đạm, tựa như đang kể một câu chuyện xưa.
Dư Trừ không trả lời mà ôm quần áo đi vào.
Rất nhanh, cô thay quần áo xong bước ra ngoài.
Phong cách đơn giản thanh lịch, áo xanh nhạt và quần chín tấc màu trắng, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, rất hợp với cô.
Dư Trừ kéo kéo vạt áo: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Trình Khuynh: “Em định trả tôi bằng cách nào?”
Dư Trừ sửng sốt hai giây, một lúc sau mới nói: “Em sẽ chuyển cho Nhạc Nhạc sau. Khi nãy, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai đến nhà chị cũng không liên quan gì đến em.”
Cô ấy không để ý tới, trái lại cô càng giải thích càng giấu đầu lòi đuôi.
Khóe môi Trình Khuynh hơi cong lên.
Không biết em ấy còn giấu bao nhiêu điều ngập ngừng không thể nói và bao nhiêu cảm xúc nho nhỏ nữa.
Dư Trừ: “Em đi đây.”
Cô cầm ô rời đi, bóng dáng vẫn tiêu sái dứt khoát.
Trình Khuynh nhẹ nhàng đẩy kính lên, tròng kính mỏng vừa hay che đi ý cười hiểu rõ và sự bình tĩnh thấu hiểu mọi việc trong mắt.
Dư Trừ bước đi rất nhanh.
Cô không nghe thấy người sau lưng khẽ nói: “Ngày mai gặp lại.”
*
“Tiểu Trừ, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tớ không nghĩ gì cả. Chỉ đang nghĩ xem sắp xếp kỳ nghỉ hè thế nào thôi.”
Bây giờ đã là cuối tháng 6, tháng thi cũng sắp kết thúc. Chỉ còn hai môn chuyên ngành dự kiến thi vào cuối tháng và đầu tháng 7 nên cô sẽ có nhiều thời gian hơn cho bản thân.
Dự án thực tập mà cô đang theo cũng sắp bắt đầu. Hôm kia, Dư Đình Thu thông báo với cô rằng hôm nay cô phải đến công ty Chi Thu để họp bàn sắp xếp công việc cho kỳ nghỉ hè. Hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, các thực tập sinh sẽ phải làm việc ba ngày một tuần.
An Khả kéo cô đi: “Gần đây cậu hay lơ đãng lắm, băng qua đường mà không chú ý gì hết.”
Dư Trừ ậm ừ, suy nghĩ lại trôi đi.
Hôm nay cô không muốn đi.
Trong cuộc gọi đêm hôm trước, cô muốn nói với Dư Đình Thu là cô sẽ từ bỏ dự án thực tập. Nhưng Dư Trừ biết rất rõ tính cách của dì Út, Dư Đình Thu nhất định sẽ tra hỏi tới cùng và sẽ không bao giờ đồng ý nếu không có lý do chính đáng.
Hơn nữa, đây là kỳ thực tập mà cô đã rất vất vả mới giành được, từ bỏ dễ dàng như vậy cô cũng không cam lòng.
Sau khi vào thang máy, Dư Trừ vẫn đang tự trấn an mình.
Hôm nay chắc cũng không quan trọng lắm, đêm qua trong điện thoại cô có hỏi hôm nay sẽ có ai đến, Dư Đình Thu thuận miệng nói vài cái tên, cuối cùng còn hơi tiếc nuối nói là giáo sư Trình mà cô gặp lần trước chỉ là cố vấn kỹ thuật. Bằng không, Dư Trừ đã có thể học hỏi ở cô ấy nhiều hơn.
Cửa thang máy mở ra, Dư Trừ điều chỉnh tâm tình bước ra ngoài.
Giọng nói của Dư Đình Thu từ trong phòng họp truyền ra, trợ lý dự án bảo bọn họ trực tiếp đi vào: “Thiết kế sư Dư đã đến rồi.”
Dư Trừ sợ đi muộn sẽ bị mắng nên không kịp suy nghĩ nhiều liền mở cửa ra, giây tiếp theo chân lại như mọc rễ, đứng ở cửa nửa ngày không nhúc nhích.
Dư Đình Thu ở trước mặt người khác giả vờ như không quen biết cô, xụ mặt hỏi: “Sao vậy?”
Lúc này Dư Trừ mới hoàn hồn. Cô rời mắt khỏi khuôn mặt bình yên và bình thản đó, nhưng nhịp tim đột nhiên tăng nhanh: “Em xin lỗi… Không có gì ạ.”
Người ngồi đối diện chiếc bàn dài nhìn cô, với cặp kính xích bạc gọng mỏng trên sống mũi, khuôn mặt nhẹ nhàng bình yên nở một nụ cười khẽ.
Dư Trừ kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu, cố gắng điều hòa nhịp tim.
Tại sao chị ấy lại ở đây? Dì Út cũng ở đây.
Chị ấy không sợ sao?
Dư Trừ không biết rốt cuộc Trình Khuynh đang suy nghĩ gì, liền cố gắng tập trung lắng nghe Dư Đình Thu nói.
“Dự án mùa hè dự kiến bắt đầu vào ngày 10 tháng 7. Nếu có xung đột về thời gian và cần điều chỉnh, các bạn vui lòng liên hệ với trợ lý dự án.”
“Dự án sẽ được chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu là... Giai đoạn thứ hai là...”
“Tiếp theo, tôi sẽ nói về phân công công việc của mỗi người.”
“...”
Dư Trừ lấy bút ra ghi lại phần mình được phân công.
“Tiếp theo, giáo sư Trình sẽ nói về vấn đề thu thập thông tin ban đầu.”
“Tôi đã đọc tất cả thông tin mà các bạn thu thập được, vô cùng nghiêm túc,“ Trình Khuynh dừng lại, “Nhưng vẫn còn tồn tại khá nhiều vấn đề. Các bạn vui lòng trở về kiểm tra email.”
Trình Khuynh mím môi dưới, nhìn cô gái ngồi bên cửa sổ: “Ví như bạn Dư Trừ, vấn đề của em là giải thích thiết kế chưa đủ rõ ràng logic, một số phần nội dung thiếu sự kết nối. Tất cả những chỗ cần thay đổi đều được tôi đánh dấu màu đỏ.”
Dư Đình Thu mỉm cười trả lời: “Giáo sư Trình rất bận rộn nhưng vẫn dành nhiều thời gian để đọc tài liệu. Các em trở về nhớ xem lại cẩn thận nhé.”
Dư Trừ cúi đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn... Giáo sư Trình.”
Họp xong, Dư Đình Thu chặn Dư Trừ lại, nói: “Sao cháu ngốc thế? Cháu chỉ biết nói cảm ơn thôi à. Sau này cháu không muốn học cao học với cô Trình sao?”
Dư Trừ đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc: “…Cháu không muốn đến Vĩnh đại học.”
Dư Đình Thu vỗ nhẹ cô hai cái: “Trước kia nói muốn đi, bây giờ lại nói không muốn. Là tại sao? Bây giờ dì có cuộc họp nhỏ cần tổ chức, cháu nhớ phải giải thích rõ cho dì đó.”
Dư Trừ ậm ừ, dì Út vừa rời đi, cô liền bắt đầu suy nghĩ cách sắp xếp tiếp theo.
Nếu phải tiếp tục hợp tác với Trình Khuynh trong dự án này, sớm muộn gì Dư Đình Thu cũng sẽ tìm ra manh mối.
Dư Trừ thất thần quay lại chỗ làm việc của mình. An Khả vừa mới pha một tách cà phê trở về: “Cậu muốn uống cà phê không?”
“Không muốn.”
“Nếu tớ là cậu,” An Khả buông tay, “Tớ cũng không uống nổi.”
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Dư Trừ cứ băn khoăn suy đi nghĩ lại, quyết định trực tiếp đến gặp Dư Đình Thu để hỏi về việc sắp xếp hậu kỳ cho dự án.
Không biết lão tổng của công ty Chi Thu là ai mà lại sắp xếp cả một văn phòng đặc biệt cho Dư Đình Thu, nằm ở cuối hành lang, đối diện với cầu thang.
Lúc cô đi ngang qua không có ai, Dư Trừ đứng trước cửa, giơ tay định gõ cửa thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô.
Các đốt ngón tay rõ ràng với cổ tay mảnh khảnh.
Dư Trừ nhìn lại bàn tay, đang định nói chuyện thì ngón tay Trình Khuynh đã đặt lên môi cô, ấn nhẹ đầu ngón tay.
Giống như... Cô đang hôn lên ngón tay của cô ấy vậy.
Sau đó có một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa.
“Sầm Âm... Buông tôi ra!”
“Úisss... Cậu là chó à? Sao lại cắn tôi?”
“...”
Dư Trừ giật mình, đôi mắt đen sáng đầy kinh ngạc và sốc.
Trình Khuynh nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Lại đây.”
Sau khi lùi lại vài bước đến hành lang, Dư Trừ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Chẳng bao lâu sau, cô nhìn thấy cửa văn phòng mở ra, một người phụ nữ cao gầy bước ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi, trên khuôn mặt như bị ai đó tát, để lại dấu tay đỏ bừng.
Dư Trừ: “Chị đó là…”
Trình Khuynh: “Bạn gái cũ của Đình Thu.”
Dư Trừ kêu lên: “Là chị ấy sao.”
Cô từng nghe Dư Đình Thu mắng ai đó khi say rượu, nói rằng người này cực kỳ lạnh nhạt, lại còn để ý đến ánh mắt thế gian.
Lúc này, cô không cần nghĩ cũng biết chuyện gì vừa xảy ra trong văn phòng.
Dư Trừ lúng túng nhìn đi chỗ khác, vội vàng nói câu đi trước. Trình Khuynh chưa kịp nói gì thì cô đã bước ra khỏi hành lang, không ngờ cánh cửa văn phòng đối diện mở ra, ánh mắt cô và Dư Đình Thu va vào nhau.
“Tiểu... Tiểu La?” Dư Đình Thu chợt nhớ tới điều gì, giơ tay kéo cổ áo xuống, “Sao cháu lại tới đây?”
Phía sau có tiếng bước chân, Trình Khuynh cũng đi ra ngoài, có lẽ là không ngờ lại gặp hai người ở đây, chân phải dừng lại giữa không trung, mấy giây sau mới hạ xuống.
Dư Đình Thu nhướng mày: “Ủa?”
Dư Trừ theo ánh mắt dì Út, nhìn về phía Trình Khuynh như cầu cứu, khẽ lắc đầu.
Dư Đình Thu nhìn lướt qua Dư Trừ, hỏi Trình Khuynh, “Sao cậu cũng ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất