Chương 86: 2 Để tôi ôm em
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng này lập tức khiến Dư Trừ nhớ ra cô ta là ai... Đã từng gặp trong văn phòng của ba cô, chính là thư ký của ông ấy.
Cô ta khoảng ba mươi tuổi, thân hình thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, không khác mấy so với mười năm về trước.
Sắc mặt Dư Trừ trầm xuống: “Thư ký Đường, chị muốn gì ở tôi?”
Người phụ nữ mà cô gọi là thư ký Đường không cười nữa, chỉ vào đứa bé trong lòng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em, đây là em gái của em.”
Rõ ràng đã đoán được đáp án từ lâu, nhưng Dư Trừ vẫn cảm thấy buồn cười: “Chị muốn nói gì?”
“Con bé sức khỏe không tốt, nằm viện phải tốn rất nhiều tiền. Hơn nữa, nó sắp vào lớp một mà giấy tờ đi học vẫn chưa làm xong.” Người phụ nữ dừng lại, quầng mắt dường như đỏ bừng.
“Mẹ em hiện giờ đang lấy chuyện này làm cớ, lúc tôi đón con tan học về, bà ta đã tìm đến cửa nhà trẻ mắng tôi, còn dọa bắt ba em phải mình không dọn khỏi nhà... Tôi có thể nhờ em khuyên nhủ mẹ em được không…”
“Mà không... Tôi, tôi cầu xin em.”
Dư Trừ đơn giản từ chối: “Tôi không can thiệp được.”
Cô thực sự không quản được, cũng không muốn quản.
“Xin em hãy nể tình em gái em còn nhỏ đã bệnh tật thế này...”
“Cô thật không biết xấu hổ,” một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc cắt ngang lời xin xỏ của cô ta, nói với giọng điệu giễu cợt: “Cô còn dám vác mặt đến trường tìm con gái tôi à?”
“Chị đến nhà trẻ của con gái tôi gây rối được thì sao tôi không đến đây được? Không phải chị bận ra ngoài tìm đàn ông sao?”
“Cô đừng có mà ăn nói nhảm nhí.”
Dư Chân còn đang định nói thì có tiếng điện thoại reo, không biết có chuyện gì khẩn cấp, trừng mắt nhìn thư ký Đường rồi bước sang một bên nghe điện thoại.
Dư Trừ xoa xoa thái dương: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước.”
Cô nói xin lỗi Trình Khuynh, vừa định quay người lại, cô nghe thấy một giọng nói non nớt: “Chị là người xấu.”
Vừa dứt lời, một chiếc ốc quế sô cô la đã vẽ một đường parabol giữa không trung rồi đập vào chiếc áo trắng của cô.
Kiểu dáng đơn giản với họa tiết mèo xanh lam đeo chuông ở giữa. Chiếc áo mà Dư Chân đã đưa cô đến trung tâm thương mại mua khi vừa vào đại học. Bây giờ nó hơi trẻ con so với tuổi của cô.
“A, xin lỗi! Tiểu Trừ, nghe dì nói, em gái của em...”
Vừa nói, thư ký Đường vừa túm lấy vạt áo Dư Trừ: “Áo của em giá bao nhiêu? Tôi sẽ đền cho em. Mà không, tôi sẽ giặt cho em!”
Trình Khuynh ban đầu không muốn xen vào chuyện gia đình của Dư Trừ, nhưng bây giờ cô ấy không nhịn được nữa, dứt khoát gạt tay người phụ nữ đó ra: “Cô thật vô lễ, xin hãy tôn trọng em ấy.”
Dư Chân vừa cúp điện thoại xong, nhìn thấy tình huống này, liền khai hỏa toàn bộ hỏa lực, mắng đứa bé đến khóc, nhìn thư ký Đường bế đứa bé rời đi, sau đó cười lạnh nói: “Cô ta còn dám tới tìm con cơ đấy.”
Dư Trừ bị tiếng ồn làm cho choáng váng: “Không sao, con đi trước.”
“Này! Khoan đã Tiểu Trừ, mẹ có chuyện muốn nói với con. Ba con và mẹ sắp ra tòa ly hôn. Về việc phân chia tài sản, mẹ muốn con ra tòa để đại diện cho mẹ... “
“Con không đi.”
“Em ấy sẽ không đi.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Dư Chân nhìn Trình Khuynh từ trên xuống dưới: “Cô là ai mà xía vào chuyện của con gái tôi?”
Trình Khuynh vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không là ai cả, cũng không quan tâm đến chuyện của em ấy, tôi chỉ tôn trọng suy nghĩ và sự lựa chọn của em ấy.”
Trong lúc khó xử ngắn ngủi, Dư Trừ quay người bỏ đi.
Dư Chân vô thức muốn đuổi theo cô, nhưng Trình Khuynh lại đưa tay ngăn cản: “Nghĩ cho em ấy một chút, khó lắm sao?”
“Cái gì…”
Dư Chân sửng sốt, đứng yên tại chỗ.
Trình Khuynh quay người nhìn theo bóng lưng Dư Trừ rời đi, sau đó thu tay lại đuổi theo.
Dưới bóng cây, Dư Trừ bước đi chậm rãi, đôi vai giật giật.
Cô vừa đi vừa khóc.
Kem sô cô la tan chảy nhuộm màu chiếc áo trắng của cô, nhỏ giọt xuống gấu áo, rơi từng đợt xuống đất.
Người đi ngang qua nhìn cô, có người muốn bước tới hỏi nhưng lại dừng lại khi nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy đi qua.
“Dư Trừ!”
Trình Khuynh đuổi theo, giữ chặt tay cô: “Đừng đi, để tôi nhìn xem.”
Dư Trừ để cô ấy tùy ý nắm tay xoay lại.
Đây không phải lần đầu cô khóc trước mặt Trình Khuynh, nhưng là lần đầu những giọt nước mắt lớn như vậy rơi xuống trước mắt cô ấy.
Không phát ra âm thanh nào, nhưng lại khiến người ta lo lắng không thôi.
Trình Khuynh dùng khăn giấy lau sạch sô cô la trên cổ và cánh tay cô, khoác chiếc áo khoác màu xám nhạt lên vai cô: “Không sao đâu, đi thôi.”
Cô ấy không hỏi Dư Trừ muốn đi đâu, Dư Trừ cũng không hỏi cô ấy đưa mình đi đâu.
Cô ấy đưa cô vào trong xe, dọc đường đi cô đều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát ra tiếng động nào, chỉ có bả vai hơi giật giật.
Về đến nhà, Trình Khuynh rót nước cho cô, lấy đồ ngủ cho cô: “Em đi tắm trước đi.”
Dư Trừ ngồi bất động, vẫn cúi đầu nhìn áo mình.
Một lúc lâu sau, cô mới cầm quần áo vào nhà tắm để tắm trong sự hoảng hốt.
Chờ hồi lâu, Trình Khuynh mới chờ được cô đi ra, liền dẫn cô đến bên giường ngồi xuống.
Cô đã thay bộ quần áo mới sạch sẽ gọn gàng, không còn chật vật như trước nữa.
Nhưng cô cúi đầu, như một chú nai con hiền lành ngoan ngoãn, tùy ý để Trình Khuynh giúp cô sấy tóc.
Trình Khuynh đặt máy sấy tóc xuống.
Đây là lần đầu cô ấy thấy cô thất hồn lạc phách như vậy, lúc trước không biết cô còn buồn bã khổ sở đến cỡ nào.
Tiếng gió vừa dứt, Dư Trừ theo bản năng đứng dậy.
“Dư Trừ?”
“...”
Một lúc lâu sau, Dư Trừ mới phản ứng lại, trầm giọng dạ một tiếng.
Trình Khuynh không khỏi bật cười: “Đứng dậy làm gì? Em khóc nhiều đến váng đầu à?”
Dư Trừ quay đầu lại nhìn cô ấy, đôi mắt đen kịt, như thể cô không hài lòng với những gì cô ấy nói.
“Dư Tiểu La,” Trình Khuynh gọi nhũ danh của cô, nắm lấy tay cô, kéo nhẹ.
Dư Trừ cong đầu gối ngồi xuống đùi Trình Khuynh, hai tay cũng đặt lên vai Trình Khuynh.
Như sợ đè đau cô ấy, Dư Trừ lập tức muốn đứng dậy nhưng bị cô ấy giữ lại, bắt ngồi yên.
“Tôi ôm nổi em, đừng lộn xộn nữa.” Trình Khuynh giơ tay lên, chạm vào má cô, cười nói: “Để tôi ôm em một lát.”
Cô ta khoảng ba mươi tuổi, thân hình thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, không khác mấy so với mười năm về trước.
Sắc mặt Dư Trừ trầm xuống: “Thư ký Đường, chị muốn gì ở tôi?”
Người phụ nữ mà cô gọi là thư ký Đường không cười nữa, chỉ vào đứa bé trong lòng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em, đây là em gái của em.”
Rõ ràng đã đoán được đáp án từ lâu, nhưng Dư Trừ vẫn cảm thấy buồn cười: “Chị muốn nói gì?”
“Con bé sức khỏe không tốt, nằm viện phải tốn rất nhiều tiền. Hơn nữa, nó sắp vào lớp một mà giấy tờ đi học vẫn chưa làm xong.” Người phụ nữ dừng lại, quầng mắt dường như đỏ bừng.
“Mẹ em hiện giờ đang lấy chuyện này làm cớ, lúc tôi đón con tan học về, bà ta đã tìm đến cửa nhà trẻ mắng tôi, còn dọa bắt ba em phải mình không dọn khỏi nhà... Tôi có thể nhờ em khuyên nhủ mẹ em được không…”
“Mà không... Tôi, tôi cầu xin em.”
Dư Trừ đơn giản từ chối: “Tôi không can thiệp được.”
Cô thực sự không quản được, cũng không muốn quản.
“Xin em hãy nể tình em gái em còn nhỏ đã bệnh tật thế này...”
“Cô thật không biết xấu hổ,” một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc cắt ngang lời xin xỏ của cô ta, nói với giọng điệu giễu cợt: “Cô còn dám vác mặt đến trường tìm con gái tôi à?”
“Chị đến nhà trẻ của con gái tôi gây rối được thì sao tôi không đến đây được? Không phải chị bận ra ngoài tìm đàn ông sao?”
“Cô đừng có mà ăn nói nhảm nhí.”
Dư Chân còn đang định nói thì có tiếng điện thoại reo, không biết có chuyện gì khẩn cấp, trừng mắt nhìn thư ký Đường rồi bước sang một bên nghe điện thoại.
Dư Trừ xoa xoa thái dương: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước.”
Cô nói xin lỗi Trình Khuynh, vừa định quay người lại, cô nghe thấy một giọng nói non nớt: “Chị là người xấu.”
Vừa dứt lời, một chiếc ốc quế sô cô la đã vẽ một đường parabol giữa không trung rồi đập vào chiếc áo trắng của cô.
Kiểu dáng đơn giản với họa tiết mèo xanh lam đeo chuông ở giữa. Chiếc áo mà Dư Chân đã đưa cô đến trung tâm thương mại mua khi vừa vào đại học. Bây giờ nó hơi trẻ con so với tuổi của cô.
“A, xin lỗi! Tiểu Trừ, nghe dì nói, em gái của em...”
Vừa nói, thư ký Đường vừa túm lấy vạt áo Dư Trừ: “Áo của em giá bao nhiêu? Tôi sẽ đền cho em. Mà không, tôi sẽ giặt cho em!”
Trình Khuynh ban đầu không muốn xen vào chuyện gia đình của Dư Trừ, nhưng bây giờ cô ấy không nhịn được nữa, dứt khoát gạt tay người phụ nữ đó ra: “Cô thật vô lễ, xin hãy tôn trọng em ấy.”
Dư Chân vừa cúp điện thoại xong, nhìn thấy tình huống này, liền khai hỏa toàn bộ hỏa lực, mắng đứa bé đến khóc, nhìn thư ký Đường bế đứa bé rời đi, sau đó cười lạnh nói: “Cô ta còn dám tới tìm con cơ đấy.”
Dư Trừ bị tiếng ồn làm cho choáng váng: “Không sao, con đi trước.”
“Này! Khoan đã Tiểu Trừ, mẹ có chuyện muốn nói với con. Ba con và mẹ sắp ra tòa ly hôn. Về việc phân chia tài sản, mẹ muốn con ra tòa để đại diện cho mẹ... “
“Con không đi.”
“Em ấy sẽ không đi.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Dư Chân nhìn Trình Khuynh từ trên xuống dưới: “Cô là ai mà xía vào chuyện của con gái tôi?”
Trình Khuynh vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không là ai cả, cũng không quan tâm đến chuyện của em ấy, tôi chỉ tôn trọng suy nghĩ và sự lựa chọn của em ấy.”
Trong lúc khó xử ngắn ngủi, Dư Trừ quay người bỏ đi.
Dư Chân vô thức muốn đuổi theo cô, nhưng Trình Khuynh lại đưa tay ngăn cản: “Nghĩ cho em ấy một chút, khó lắm sao?”
“Cái gì…”
Dư Chân sửng sốt, đứng yên tại chỗ.
Trình Khuynh quay người nhìn theo bóng lưng Dư Trừ rời đi, sau đó thu tay lại đuổi theo.
Dưới bóng cây, Dư Trừ bước đi chậm rãi, đôi vai giật giật.
Cô vừa đi vừa khóc.
Kem sô cô la tan chảy nhuộm màu chiếc áo trắng của cô, nhỏ giọt xuống gấu áo, rơi từng đợt xuống đất.
Người đi ngang qua nhìn cô, có người muốn bước tới hỏi nhưng lại dừng lại khi nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy đi qua.
“Dư Trừ!”
Trình Khuynh đuổi theo, giữ chặt tay cô: “Đừng đi, để tôi nhìn xem.”
Dư Trừ để cô ấy tùy ý nắm tay xoay lại.
Đây không phải lần đầu cô khóc trước mặt Trình Khuynh, nhưng là lần đầu những giọt nước mắt lớn như vậy rơi xuống trước mắt cô ấy.
Không phát ra âm thanh nào, nhưng lại khiến người ta lo lắng không thôi.
Trình Khuynh dùng khăn giấy lau sạch sô cô la trên cổ và cánh tay cô, khoác chiếc áo khoác màu xám nhạt lên vai cô: “Không sao đâu, đi thôi.”
Cô ấy không hỏi Dư Trừ muốn đi đâu, Dư Trừ cũng không hỏi cô ấy đưa mình đi đâu.
Cô ấy đưa cô vào trong xe, dọc đường đi cô đều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát ra tiếng động nào, chỉ có bả vai hơi giật giật.
Về đến nhà, Trình Khuynh rót nước cho cô, lấy đồ ngủ cho cô: “Em đi tắm trước đi.”
Dư Trừ ngồi bất động, vẫn cúi đầu nhìn áo mình.
Một lúc lâu sau, cô mới cầm quần áo vào nhà tắm để tắm trong sự hoảng hốt.
Chờ hồi lâu, Trình Khuynh mới chờ được cô đi ra, liền dẫn cô đến bên giường ngồi xuống.
Cô đã thay bộ quần áo mới sạch sẽ gọn gàng, không còn chật vật như trước nữa.
Nhưng cô cúi đầu, như một chú nai con hiền lành ngoan ngoãn, tùy ý để Trình Khuynh giúp cô sấy tóc.
Trình Khuynh đặt máy sấy tóc xuống.
Đây là lần đầu cô ấy thấy cô thất hồn lạc phách như vậy, lúc trước không biết cô còn buồn bã khổ sở đến cỡ nào.
Tiếng gió vừa dứt, Dư Trừ theo bản năng đứng dậy.
“Dư Trừ?”
“...”
Một lúc lâu sau, Dư Trừ mới phản ứng lại, trầm giọng dạ một tiếng.
Trình Khuynh không khỏi bật cười: “Đứng dậy làm gì? Em khóc nhiều đến váng đầu à?”
Dư Trừ quay đầu lại nhìn cô ấy, đôi mắt đen kịt, như thể cô không hài lòng với những gì cô ấy nói.
“Dư Tiểu La,” Trình Khuynh gọi nhũ danh của cô, nắm lấy tay cô, kéo nhẹ.
Dư Trừ cong đầu gối ngồi xuống đùi Trình Khuynh, hai tay cũng đặt lên vai Trình Khuynh.
Như sợ đè đau cô ấy, Dư Trừ lập tức muốn đứng dậy nhưng bị cô ấy giữ lại, bắt ngồi yên.
“Tôi ôm nổi em, đừng lộn xộn nữa.” Trình Khuynh giơ tay lên, chạm vào má cô, cười nói: “Để tôi ôm em một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất