Chương 89: Khai trương
Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng mới của Từ gia, lúc trước Dư Trừ đã nói sẽ qua hỗ trợ, nên vừa nhận được cuộc gọi đã vội vã đến đó, không quên đặt hai lẵng hoa trên đường đi.
Từ Dĩ Hằng đang thu tiền, nhìn thấy cô đến cũng không khách sáo chút nào: “Hôm nay cậu giúp tôi làm việc, tôi sẽ đãi cậu món đặc sản của Nội tôi.”
Dư Trừ mỉm cười: “Một lời đã định.”
Đến giữa trưa, cũng là lúc làm ăn đông khách nhất.
Dư Trừ thậm chí không kịp uống nước, đeo tạp dề trắng bận rộn tất bật bưng trà và đồ ăn.
Cô cũng dành ra chút thời gian đăng bài lên WeChat Moments với một bức ảnh selfie hiếm hoi:
Cửa hàng này ăn ngon lắm nha, nhân dịp khai trương còn có quà nhỏ trao tay nữa nè .
An Khả là người đầu tiên bình luận: Có tặng mỹ nữ hông zạ? Tớ cắp đít tới ngay.
Phía dưới rất nhanh đã có nhiều bình luận tương tự, hỏi có phải tặng luôn 'cô' không.
Dư Trừ trả lời: Đến ăn đi rồi tôi cân nhắc cho.
Chỉ là đùa vui nên cô không mấy để tâm, đặt điện thoại xuống.
Buổi chiều, việc buôn bán chậm lại một chút nên bà Từ làm hai bát sủi cảo rau tề thái: “Nếm thử đi cháu, mới gói tối qua đấy, A Hằng cứ nói quá, món đặc sản gì chứ, hôm nào cháu rảnh cứ sang đây, Nội nấu cơm nhà cho cháu ăn nhá.”
Dư Trừ nghe lời bà nói mà ấm áp dễ chịu trong lòng, cắn một miếng sủi cảo: “Cám ơn Nội, ngon lắm ạ!”
Bà nội Từ rất thích cô, vỗ vỗ vai cô, trước khi đi không quên liếc nhìn cháu trai, dùng ánh mắt thúc giục cháu mình hãy thẳng thắn táo bạo lên xem nào.
Từ Dĩ Hằng vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu bà lão có ý gì, cũng lười đến hỏi, cúi đầu tiếp tục tính sổ.
Buổi tối công việc trở nên tốt hơn, người được thuê cũng đã đến, Dư Trừ không phải mệt như buổi trưa, cô có thể dành thời gian chào hỏi các bạn cùng lớp.
Đúng là có vài chàng trai đến thật, mỉm cười hỏi cô ăn cơm sẽ được tặng quà gì, có thực sự là tặng 'người' không.
Lúc này Từ Dĩ Hằng mỉm cười đỡ lời, nói hai ba câu gạt đi, quay đầu lại không quên mắng Dư Trừ: “Cậu bớt nói đùa kiểu đó đi nha.”
Dư Trừ cười: “Mọi người đều đùa thôi, không ai coi là thật đâu.”
Cô vừa dứt lời thì cửa tiệm đã bị đẩy vào từ bên ngoài.
Một người phụ nữ mặc áo màu be ngồi xuống, mỉm cười với cô: “Phục vụ, cho tôi gọi món.”
Dư Trừ đi tới: “Cô Trình... Sao chị lại ở đây?”
Xung quanh ồn ào, Trình Khuynh mỉm cười, giọng trầm tĩnh: “Nhạc Nhạc thấy em đăng sự kiện khai trương nên muốn tới chơi.”
Vừa nói, thiếu nữ mở cửa ra, trên tay cầm hai cây kem ốc quế muối biển: “Chị Tiểu Dư! Đã lâu không gặp, em nhớ chị quá trời.”
Dư Trừ: “Gần đây em học được không?”
Trình Nhạc đưa kem ốc quế cho cô: “Vẫn ổn, sắp thi cuối kỳ rồi ạ.”
Bà Từ nhìn theo giọng nói: “Là người quen của Tiểu Dư hả? A Hằng ơi, đi lấy cho họ hai cốc nước nào.”
Từ Dĩ Hằng vâng lời, lấy hai cốc sữa đậu nành trong tủ lạnh ra, đặt lên bàn.
Trình Khuynh nhớ ra cậu ta là ai.
Đó là chàng trai đón Dư Trừ ở sân bay và trò chuyện với Dư Trừ ngoài cổng Đại học Minh Thành.
Trình Nhạc dừng một chút: “Anh Dĩ Hằng?”
Từ Dĩ Hằng nhẹ nhàng liếc nhìn cô bé rồi vội vàng gật đầu coi như chào hỏi.
Trình Khuynh: “Em biết cậu ta?”
Trình Nhạc: “Là gia sư của bạn em.”
Trình Khuynh: “Bạn nào?”
Trình Nhạc: “Em có nói chị cũng không biết, cho nên đừng hỏi...”
Lần đó Trình Khuynh nói cô bé yêu sớm, nhưng kỳ thật chỉ đúng một nửa... Cô chỉ tương tư đơn phương mà thôi.
Trong cửa hàng có rất nhiều khách, nên Dư Trừ để thực đơn xuống: “Hai người cứ chọn món trước nhé, bên kia có khách gọi em.”
Sau khi cô rời đi, Trình Nhạc hỏi: “Chị, chị thật là vô tâm. Kiếm nhiều tiền như vậy mà lại để bạn gái làm việc ở quán cà phê rồi quán ăn nhỏ thế này.”
Trình Khuynh không để ý đến cô bé: “Xem thử muốn ăn gì.”
Trình Nhạc ngồi không yên, chọn đồ ăn xong liền nói không muốn ăn: “Bạn em ở gần đây, em đi qua chỗ bạn em cái nha.”
Trình Khuynh: “Chừng nào mới về?”
Trình Nhạc: “Nửa tiếng, không trễ một phút, chị gọi món trước đi, lát nữa em sẽ quay lại ăn.”
Trình Khuynh gật đầu: “Đi đi.”
Sau khi em gái rời đi, cô lấy bút chì đánh dấu thực đơn. Khi nhân viên cửa hàng tới hỏi, cô mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi, tạm thời chưa gọi.”
Chờ Dư Trừ từ phòng bếp đi ra, Trình Khuynh liền gọi: “Ở đây gọi món.”
Dư Trừ bận rộn luôn tay, liếc nhìn nhân viên đang rảnh rỗi bên cạnh, sau đó đành phải đi tới kiểm tra đối chiếu các món trong thực đơn: “Một phần gà quay, một phần bí đao... Chị ăn hết được ạ?”
Trình Khuynh quay đầu nhìn cô: “Nhạc Nhạc ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
Dư Trừ không hỏi thêm nữa, nhanh chóng giúp cô gọi đồ ăn.
Trình Khuynh: “Nhớ đem đồ ăn cho tôi nhé.”
Dư Trừ: “Không hẳn là em, trong cửa hàng có hai ba người sẽ thay phiên nhau lên món.”
“Tôi không muốn người khác,“ Trình Khuynh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, “Là em tôi mới yên tâm.”
Dư Trừ: “Có gì phải lo lắng đâu ạ? Cửa hàng sạch sẽ lắm.”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn nhớ tự mình phục vụ món cho Trình Khuynh, vừa quay người đã bị Trình Khuynh gọi lại: “Thêm một phần thịt bò tiêu xanh nữa.”
Dư Trừ lại phải trở lại ghi món cho cô ấy.
Sau khi bưng đồ ăn lên lần nữa, Trình Khuynh lại gọi cô: “Có nước trái cây ở nhiệt độ thường không?”
“Vâng, có đây ạ.”
Dư Trừ đặt nó xuống rồi rời đi.
“Không có ống hút.”
“Ở bàn bên cạnh.”
Dư Trừ vừa vào bếp làm chút việc, đi ra đã thấy Trình Khuynh vẫy tay, kiên nhẫn hỏi: “Lại sao vậy?”
Trình Khuynh: “Tôi không thích đũa dùng một lần, đổi giúp tôi đôi khác nhé.”
Lần đầu Dư Trừ phát hiện ra cô ấy là người kén chọn như vậy, sau khi bị gọi đi gọi lại mấy lần, cô có hơi tức giận: “Không đổi, chị có cho em tiền boa đâu.”
Trình Khuynh nhướng mày: “Muốn tôi cho em tiền boa sao?”
Dư Trừ: “Sao lại hỏi em? Cho hay không là do chị quyết định mà?”
Trình Khuynh: “Sợ em không vui.”
Dư Trừ: “Hả?”
Trình Khuynh mỉm cười cong khóe mắt, ánh mắt trầm tĩnh giữa chốn náo nhiệt, cười nhìn cô: “Tôi sợ em lại trả lại tiền cho tôi.”
Dư Trừ sửng sốt một lúc.
Xem ra cô ấy đã biết về chiếc phong bì kia, không biết là đã biết từ khi nào.
Và tại sao... Không hỏi cô?
“Dư Trừ! Bên này tính tiền!”
“...Ô, tới ngay!”
Trình Khuynh khẽ mỉm cười, cầm đũa lên nếm thử.
Nửa tiếng sau, Trình Nhạc vẫn chưa quay lại, thay vào đó cô bé gửi cho cô một địa điểm, bảo cô đến đó.
Dư Trừ tình cờ đi tới: “Chị ăn xong chưa ạ? Đã gần một tiếng rồi, bên ngoài vẫn còn người xếp hàng.”
Trình Khuynh: “Tôi chuẩn bị đi đây. Còn khuyến mãi mà em nhắc tới trên Moments thì sao, ăn cơm tặng 'người' gì đó?”
Dư Trừ sửng sốt, đôi mắt đen sáng đầy vẻ khó hiểu: “Em chỉ đùa thôi.”
“Thế à?” Trình Khuynh nheo mắt lại, nhìn cô mỉm cười, “Nhưng tôi lại cho là thật. Làm sao bây giờ?”
Môi Dư Trừ mấp máy, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Vậy là chị có tính đi không ạ?”
Trình Khuynh mỉm cười, lấy ra một đóa hồng đặt lên bàn: “Đi nhé. Tiền boa của tôi.”
Dư Trừ: “...Gì ạ?”
Trình Khuynh đi được mấy bước mới quay lại nói: “Hoa tặng bạn em khai trương cửa hàng.”
Nơi cô ấy ngồi, để lại một bó hoa.
Dư Trừ sửng sốt một lát rồi cúi xuống ôm hoa lên.
Một bó hoa hồng đỏ tươi với những giọt nước trong như pha lê lăn trên cánh hoa, có mùi thơm nhẹ dễ chịu.
Nhân viên cửa hàng từ trong bếp đi ra, cười trêu ghẹo: “Tuổi trẻ thật tốt quá. Vừa được người ta tỏ tình hả? Tôi lại không để ý. Là ai vậy ta?”
Bà nội Hứa tiếc nuối thở dài: “Tiểu Dư đẹp gái, tính tình dễ mến, được tỏ tình là chuyện đương nhiên. Nhìn xem, bao nhiêu là người theo con bé đến cửa hàng chúng ta này.”
Dư Trừ ôm hoa, phân vân không biết nên giữ hay không, thấp giọng giải thích: “Không phải, không phải tỏ tình...”
Những bông hoa trong tay cô thơm và ấm áp đến mức làm phai nhạt lời giải thích yếu ớt nhạt nhòa kia. Khi cô nói, má cô cũng dần đỏ lên.
Từ Dĩ Hằng đang thu tiền, nhìn thấy cô đến cũng không khách sáo chút nào: “Hôm nay cậu giúp tôi làm việc, tôi sẽ đãi cậu món đặc sản của Nội tôi.”
Dư Trừ mỉm cười: “Một lời đã định.”
Đến giữa trưa, cũng là lúc làm ăn đông khách nhất.
Dư Trừ thậm chí không kịp uống nước, đeo tạp dề trắng bận rộn tất bật bưng trà và đồ ăn.
Cô cũng dành ra chút thời gian đăng bài lên WeChat Moments với một bức ảnh selfie hiếm hoi:
Cửa hàng này ăn ngon lắm nha, nhân dịp khai trương còn có quà nhỏ trao tay nữa nè .
An Khả là người đầu tiên bình luận: Có tặng mỹ nữ hông zạ? Tớ cắp đít tới ngay.
Phía dưới rất nhanh đã có nhiều bình luận tương tự, hỏi có phải tặng luôn 'cô' không.
Dư Trừ trả lời: Đến ăn đi rồi tôi cân nhắc cho.
Chỉ là đùa vui nên cô không mấy để tâm, đặt điện thoại xuống.
Buổi chiều, việc buôn bán chậm lại một chút nên bà Từ làm hai bát sủi cảo rau tề thái: “Nếm thử đi cháu, mới gói tối qua đấy, A Hằng cứ nói quá, món đặc sản gì chứ, hôm nào cháu rảnh cứ sang đây, Nội nấu cơm nhà cho cháu ăn nhá.”
Dư Trừ nghe lời bà nói mà ấm áp dễ chịu trong lòng, cắn một miếng sủi cảo: “Cám ơn Nội, ngon lắm ạ!”
Bà nội Từ rất thích cô, vỗ vỗ vai cô, trước khi đi không quên liếc nhìn cháu trai, dùng ánh mắt thúc giục cháu mình hãy thẳng thắn táo bạo lên xem nào.
Từ Dĩ Hằng vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu bà lão có ý gì, cũng lười đến hỏi, cúi đầu tiếp tục tính sổ.
Buổi tối công việc trở nên tốt hơn, người được thuê cũng đã đến, Dư Trừ không phải mệt như buổi trưa, cô có thể dành thời gian chào hỏi các bạn cùng lớp.
Đúng là có vài chàng trai đến thật, mỉm cười hỏi cô ăn cơm sẽ được tặng quà gì, có thực sự là tặng 'người' không.
Lúc này Từ Dĩ Hằng mỉm cười đỡ lời, nói hai ba câu gạt đi, quay đầu lại không quên mắng Dư Trừ: “Cậu bớt nói đùa kiểu đó đi nha.”
Dư Trừ cười: “Mọi người đều đùa thôi, không ai coi là thật đâu.”
Cô vừa dứt lời thì cửa tiệm đã bị đẩy vào từ bên ngoài.
Một người phụ nữ mặc áo màu be ngồi xuống, mỉm cười với cô: “Phục vụ, cho tôi gọi món.”
Dư Trừ đi tới: “Cô Trình... Sao chị lại ở đây?”
Xung quanh ồn ào, Trình Khuynh mỉm cười, giọng trầm tĩnh: “Nhạc Nhạc thấy em đăng sự kiện khai trương nên muốn tới chơi.”
Vừa nói, thiếu nữ mở cửa ra, trên tay cầm hai cây kem ốc quế muối biển: “Chị Tiểu Dư! Đã lâu không gặp, em nhớ chị quá trời.”
Dư Trừ: “Gần đây em học được không?”
Trình Nhạc đưa kem ốc quế cho cô: “Vẫn ổn, sắp thi cuối kỳ rồi ạ.”
Bà Từ nhìn theo giọng nói: “Là người quen của Tiểu Dư hả? A Hằng ơi, đi lấy cho họ hai cốc nước nào.”
Từ Dĩ Hằng vâng lời, lấy hai cốc sữa đậu nành trong tủ lạnh ra, đặt lên bàn.
Trình Khuynh nhớ ra cậu ta là ai.
Đó là chàng trai đón Dư Trừ ở sân bay và trò chuyện với Dư Trừ ngoài cổng Đại học Minh Thành.
Trình Nhạc dừng một chút: “Anh Dĩ Hằng?”
Từ Dĩ Hằng nhẹ nhàng liếc nhìn cô bé rồi vội vàng gật đầu coi như chào hỏi.
Trình Khuynh: “Em biết cậu ta?”
Trình Nhạc: “Là gia sư của bạn em.”
Trình Khuynh: “Bạn nào?”
Trình Nhạc: “Em có nói chị cũng không biết, cho nên đừng hỏi...”
Lần đó Trình Khuynh nói cô bé yêu sớm, nhưng kỳ thật chỉ đúng một nửa... Cô chỉ tương tư đơn phương mà thôi.
Trong cửa hàng có rất nhiều khách, nên Dư Trừ để thực đơn xuống: “Hai người cứ chọn món trước nhé, bên kia có khách gọi em.”
Sau khi cô rời đi, Trình Nhạc hỏi: “Chị, chị thật là vô tâm. Kiếm nhiều tiền như vậy mà lại để bạn gái làm việc ở quán cà phê rồi quán ăn nhỏ thế này.”
Trình Khuynh không để ý đến cô bé: “Xem thử muốn ăn gì.”
Trình Nhạc ngồi không yên, chọn đồ ăn xong liền nói không muốn ăn: “Bạn em ở gần đây, em đi qua chỗ bạn em cái nha.”
Trình Khuynh: “Chừng nào mới về?”
Trình Nhạc: “Nửa tiếng, không trễ một phút, chị gọi món trước đi, lát nữa em sẽ quay lại ăn.”
Trình Khuynh gật đầu: “Đi đi.”
Sau khi em gái rời đi, cô lấy bút chì đánh dấu thực đơn. Khi nhân viên cửa hàng tới hỏi, cô mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi, tạm thời chưa gọi.”
Chờ Dư Trừ từ phòng bếp đi ra, Trình Khuynh liền gọi: “Ở đây gọi món.”
Dư Trừ bận rộn luôn tay, liếc nhìn nhân viên đang rảnh rỗi bên cạnh, sau đó đành phải đi tới kiểm tra đối chiếu các món trong thực đơn: “Một phần gà quay, một phần bí đao... Chị ăn hết được ạ?”
Trình Khuynh quay đầu nhìn cô: “Nhạc Nhạc ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
Dư Trừ không hỏi thêm nữa, nhanh chóng giúp cô gọi đồ ăn.
Trình Khuynh: “Nhớ đem đồ ăn cho tôi nhé.”
Dư Trừ: “Không hẳn là em, trong cửa hàng có hai ba người sẽ thay phiên nhau lên món.”
“Tôi không muốn người khác,“ Trình Khuynh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, “Là em tôi mới yên tâm.”
Dư Trừ: “Có gì phải lo lắng đâu ạ? Cửa hàng sạch sẽ lắm.”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn nhớ tự mình phục vụ món cho Trình Khuynh, vừa quay người đã bị Trình Khuynh gọi lại: “Thêm một phần thịt bò tiêu xanh nữa.”
Dư Trừ lại phải trở lại ghi món cho cô ấy.
Sau khi bưng đồ ăn lên lần nữa, Trình Khuynh lại gọi cô: “Có nước trái cây ở nhiệt độ thường không?”
“Vâng, có đây ạ.”
Dư Trừ đặt nó xuống rồi rời đi.
“Không có ống hút.”
“Ở bàn bên cạnh.”
Dư Trừ vừa vào bếp làm chút việc, đi ra đã thấy Trình Khuynh vẫy tay, kiên nhẫn hỏi: “Lại sao vậy?”
Trình Khuynh: “Tôi không thích đũa dùng một lần, đổi giúp tôi đôi khác nhé.”
Lần đầu Dư Trừ phát hiện ra cô ấy là người kén chọn như vậy, sau khi bị gọi đi gọi lại mấy lần, cô có hơi tức giận: “Không đổi, chị có cho em tiền boa đâu.”
Trình Khuynh nhướng mày: “Muốn tôi cho em tiền boa sao?”
Dư Trừ: “Sao lại hỏi em? Cho hay không là do chị quyết định mà?”
Trình Khuynh: “Sợ em không vui.”
Dư Trừ: “Hả?”
Trình Khuynh mỉm cười cong khóe mắt, ánh mắt trầm tĩnh giữa chốn náo nhiệt, cười nhìn cô: “Tôi sợ em lại trả lại tiền cho tôi.”
Dư Trừ sửng sốt một lúc.
Xem ra cô ấy đã biết về chiếc phong bì kia, không biết là đã biết từ khi nào.
Và tại sao... Không hỏi cô?
“Dư Trừ! Bên này tính tiền!”
“...Ô, tới ngay!”
Trình Khuynh khẽ mỉm cười, cầm đũa lên nếm thử.
Nửa tiếng sau, Trình Nhạc vẫn chưa quay lại, thay vào đó cô bé gửi cho cô một địa điểm, bảo cô đến đó.
Dư Trừ tình cờ đi tới: “Chị ăn xong chưa ạ? Đã gần một tiếng rồi, bên ngoài vẫn còn người xếp hàng.”
Trình Khuynh: “Tôi chuẩn bị đi đây. Còn khuyến mãi mà em nhắc tới trên Moments thì sao, ăn cơm tặng 'người' gì đó?”
Dư Trừ sửng sốt, đôi mắt đen sáng đầy vẻ khó hiểu: “Em chỉ đùa thôi.”
“Thế à?” Trình Khuynh nheo mắt lại, nhìn cô mỉm cười, “Nhưng tôi lại cho là thật. Làm sao bây giờ?”
Môi Dư Trừ mấp máy, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Vậy là chị có tính đi không ạ?”
Trình Khuynh mỉm cười, lấy ra một đóa hồng đặt lên bàn: “Đi nhé. Tiền boa của tôi.”
Dư Trừ: “...Gì ạ?”
Trình Khuynh đi được mấy bước mới quay lại nói: “Hoa tặng bạn em khai trương cửa hàng.”
Nơi cô ấy ngồi, để lại một bó hoa.
Dư Trừ sửng sốt một lát rồi cúi xuống ôm hoa lên.
Một bó hoa hồng đỏ tươi với những giọt nước trong như pha lê lăn trên cánh hoa, có mùi thơm nhẹ dễ chịu.
Nhân viên cửa hàng từ trong bếp đi ra, cười trêu ghẹo: “Tuổi trẻ thật tốt quá. Vừa được người ta tỏ tình hả? Tôi lại không để ý. Là ai vậy ta?”
Bà nội Hứa tiếc nuối thở dài: “Tiểu Dư đẹp gái, tính tình dễ mến, được tỏ tình là chuyện đương nhiên. Nhìn xem, bao nhiêu là người theo con bé đến cửa hàng chúng ta này.”
Dư Trừ ôm hoa, phân vân không biết nên giữ hay không, thấp giọng giải thích: “Không phải, không phải tỏ tình...”
Những bông hoa trong tay cô thơm và ấm áp đến mức làm phai nhạt lời giải thích yếu ớt nhạt nhòa kia. Khi cô nói, má cô cũng dần đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất