Chương 93: Dí em
Edit: iwky + sâu sugar
Dư Trừ ngây dại: “Sao lại theo đuổi em?”
Gương mặt trắng nõn đỏ lên, đôi mắt đen sáng trong trẻo, trên môi vẫn còn óng ánh chút thủy quang.
Rõ ràng là một cô gái đáng yêu làm người khác phải động tâm.
Trình Khuynh bị cô chọc giận cười: “Thích em nên mới theo đuổi em, khó hiểu lắm sao?”
Dư Trừ nói năng có hơi lộn xộn, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi: “Thí... Thích sao?”
Cô đã hơi choáng váng rồi... Sao Trình Khuynh có thể nói thích cô.
Trình Khuynh giơ tay nhéo nhéo má Dư Trừ: “Bé Dứa, em nghi ngờ chính mình hay là nghi ngờ tôi?”
Dư Trừ né tránh tay cô ấy: “Không, không có…”
“Em chưa cần trả lời tôi ngay…” Trình Khuynh dừng lại hai giây mới nói: “Người bị theo đuổi có quyền từ chối.”
Dư Trừ: “Gì cơ?”
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng an hòa nói: “Em có thể tìm hiểu thêm về tôi trước khi quyết định có nên bước vào thế giới của tôi hay không.”
Dù sao thì cô ấy cũng hơn cô mười tuổi, một tay kéo cô vào thế giới của mình, chuyện này đối với Dư Trừ mà nói có lẽ không công bằng.
Dư Trừ chớp chớp mắt, ngơ ngẩn.
Thế giới của chị ấy... Là một thế giới của lý trí trưởng thành và sự độc lập về tinh thần.
Dư Trừ từng đứng ở cửa, dự định bước vào xem thử, nhưng trước sau vẫn giữ chừng mực đứng bên ngoài, chưa từng đi vào.
Không thể phủ nhận rằng, cô thực sự vì những lời này mà động tâm.
Nhưng... Thật sự có thể chứ?
Gió chiều thổi nhẹ, khuấy động sự tĩnh lặng.
Dưới ánh hoàng hôn, bụi trong không khí lặng lẽ nhảy múa.
Cho đến khi điện thoại của Dư Trừ khẽ rung.
Cô nghiêng đầu nhấn nút trả lời.
“Từ ca, có chuyện gì vậy?”
“Phải đi về sao, được, tôi hiểu rồi. Đợi tôi nửa tiếng.”
Trình Khuynh đứng lên: “Em phải về Vĩnh Châu à.”
Dư Trừ cúi đầu: “Vâng, em phải đi rồi.”
Trình Khuynh không đi cùng cô mà bắt taxi cho cô ở bên đường.
Dư Trừ ngồi xuống ghế sau, hạ cửa sổ xuống, lỗ tai còn lưu lại chút hơi ấm: “Vậy em đi trước nhé.”
Trình Khuynh cúi người, vén tóc ra sau tai cho cô, thuận tay nhéo tai cô: “Về đến trường thì nhắn cho tôi một tiếng.”
Dư Trừ gật gật đầu, theo bản năng nói: “Vâng.”
Khi xe khởi động, cô lại nhìn qua kính xe, muộn màng nhận ra... Vừa rồi, sao cô lại ngoan ngoãn nói vâng vậy?
*
“Cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Trình Khuynh cầm một bức tranh chữ đưa lưng về phía cửa, không quay đầu lại.
Cô Tống vừa tan lớp, cầm cặp da: “Em đang bận gì vậy?”
Trình Khuynh quay đầu cười với cô: “Em đang đổi chữ.”
Cô Tống bước tới nói: “Để chị ngắm cái nào, chữ này là bút pháp gần đây của Triệu Nhân đúng không, cũng không uổng công em thân thiết với anh ta, nếu đem bán đấu giá trên thị trường chắc phải hơn mười vạn ấy chứ.”
Trình Khuynh ừm một tiếng: “Anh ấy nợ em một ân tình, nên em nhờ anh ấy giúp một chút.”
“Bạch phát như tân, khuynh cái như cố…” Cô Tống đọc lên, “Không bá đạo bằng tranh thư pháp trước đây của em.”
Trình Khuynh cười: “Bá gì đâu chị.”
Cô Tống: “'Phù đại hạ chi tương khuynh, xoay ngược tình thế, chống đỡ tòa nhà đổ, vậy mà không bá sao? Lần đầu nhìn thấy chị liền nghĩ, người này nhất định là kẻ tàn nhẫn.”
Trình Khuynh: “Em là người tàn nhẫn sao?”
Cô Tống: “Hahaha, đối với người khác có tàn nhẫn hay không thì khó nói, nhưng khá tàn nhẫn với bản thân đó nha.”
Trình Khuynh cười lắc đầu: “Tìm em có chuyện gì thế?”
Cô Tống: “À, là chuyện học trò, mấy đứa đạt giải trong cuộc thi ấy mà, chị đang nghĩ đến việc báo cáo lên trường hạng mục sáng tạo của sinh viên. Chị biết em bận nên chị sẽ nhận hướng dẫn.”
Trình Khuynh suy nghĩ một chút: “Được ạ.”
Cô quả thật không có nhiều thời gian.
Có lẽ, cô cũng nên tránh bị hiềm nghi.
Cô Tống vui mừng: “Em đồng ý là được, bọn nhỏ đều ở đây, sợ làm phiền đến em nên đến tìm chị trước, để chị gọi bọn nó lên nhé?”
Trình Khuynh nhướng mày: “Đã tới rồi ạ?”
Hôm qua khi cô từ Vân thị trở về, Dư Trừ quả thật đã gửi cho cô một tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Về tới.
Giống như hơi tránh né cô.
Cô Tống ừ một tiếng: “Chị gọi bọn nhỏ nhé?”
Trình Khuynh nói không cần: “Cũng muộn rồi, chúng ta đi xuống đi.”
Thời gian quả thật không còn sớm, đã hơn 9 giờ.
Mùa hè ở Vĩnh Châu rất khô, gió đêm thổi mạnh.
Dư Trừ nhìn nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đồng Gia chú ý tới động tác của cô, tò mò hỏi: “Tiểu Trừ, cậu lo lắng gì à, sao lại sợ Cô Trình như vậy.”
Dư Trừ: “Tớ không lo lắng.”
Đồng Gia: “Rõ ràng là cậu đang lo lắng, cô Trình là người tốt, có gì phải sợ chứ.”
Dư Trừ: “Tớ thật sự không sợ cô ấy mà.”
Đồng Gia có chút không tin: “Thôi đi, gần đây nhắc tới Cô Trình là cậu cứ muốn trốn tránh.”
Dư Trừ không thể giải thích được, muốn nói lại thôi: “Cái đó... Tớ...”
Giọng cô Tống cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Các em, đợi lâu rồi hả.”
Dư Trừ liếc mắt một cái liền thấy Trình Khuynh.
Khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau, má cô có chút nóng lên, bối rối cúi đầu xuống.
Cô Tống nói về sắp xếp sắp tới, dăm ba câu đã nói xong: “Đã muộn rồi, Tiểu Úc và Tiểu Thẩm ở đây nên tiện về. Tiểu Đồng và Tiểu Dư, các em có muốn đi nhờ xe của cô không?”
Đồng Gia nói không cần: “Cảm ơn cô, hôm nay em về nhà, ba em sẽ tới đón em.”
Dư Trừ lắc đầu: “Em cũng không cần ạ.”
Trình Khuynh quay đầu lại nói với cô Tống: “Chị không cần phải đi đường vòng, Dư Trừ đi cùng xe em là được, em tiện đường.”
Môi Dư Trừ mấp máy, rốt cuộc đành dạ một tiếng.
Cô Tống: “Thế cũng được, đi đường cẩn thận nhé.”
Trình Khuynh gật đầu: “Vâng.”
Trăng sáng sao thưa, trên đường cũng ít xe hơn.
Lên xe, Dư Trừ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói gì.
Trình Khuynh lái xe rất nhanh, còn cách Minh đại một đoạn, xe bỗng dừng lại bên đường.
Cô nghiêng đầu: “Tối nay em không muốn nói chuyện với tôi à?”
Dư Trừ: “Không phải...”
Cô quay đầu, lại bắt gặp đôi mắt đang cười đó.
Từ đêm qua đến giờ mọi suy nghĩ cứ tràn ngập trong đầu.
“Em...” Dư Trừ nói đến một nửa lại ngừng.
Thật sự có thể chứ?
Liệu một ngày nào đó Trình Khuynh có chán ghét rồi không muốn gặp lại cô nữa không?
Cô không muốn mình lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa.
Trình Khuynh cởi dây an toàn sau đó quay người nói với cô: “Em có muốn thử không?”
Dư Trừ: “Thử cái gì?”
Trình Khuynh nhìn ra được Dư Trừ do dự, cũng biết cô dịu dàng tinh tế, nhẹ nhàng chạm vào mặt Dư Trừ, thấp giọng nói: “Thử xem, lúc muốn đến bên tôi thì cứ đến bên tôi.”
Dư Trừ nhẹ nhàng thở ra, kìm nén rung động trong tim: “Thật sự… Có thể chứ ạ?”
Trình Khuynh hơi cong khóe môi, ánh mắt ôn nhu khiến người ta mê mẩn: “Đương nhiên. Em có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Tiểu Trừ, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”
Cô ấy không đành lòng.
Dư Trừ không khỏi lấy tay che mặt: “Em biết…”
Nói cô không động lòng sẽ là nói dối... Cô bị cô ấy làm cho choáng váng, không dám nhìn cô ấy nữa.
Trình Khuynh cười, nắm lấy tay cô: “Bây giờ, thử một chút nhé?”
Dư Trừ đành phải nhìn cô ấy, hai má đỏ bừng: “Thử... Cái gì?”
“Bây giờ…” Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Em có muốn hôn tôi không?”
Dư Trừ ngây dại: “Sao lại theo đuổi em?”
Gương mặt trắng nõn đỏ lên, đôi mắt đen sáng trong trẻo, trên môi vẫn còn óng ánh chút thủy quang.
Rõ ràng là một cô gái đáng yêu làm người khác phải động tâm.
Trình Khuynh bị cô chọc giận cười: “Thích em nên mới theo đuổi em, khó hiểu lắm sao?”
Dư Trừ nói năng có hơi lộn xộn, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi: “Thí... Thích sao?”
Cô đã hơi choáng váng rồi... Sao Trình Khuynh có thể nói thích cô.
Trình Khuynh giơ tay nhéo nhéo má Dư Trừ: “Bé Dứa, em nghi ngờ chính mình hay là nghi ngờ tôi?”
Dư Trừ né tránh tay cô ấy: “Không, không có…”
“Em chưa cần trả lời tôi ngay…” Trình Khuynh dừng lại hai giây mới nói: “Người bị theo đuổi có quyền từ chối.”
Dư Trừ: “Gì cơ?”
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng an hòa nói: “Em có thể tìm hiểu thêm về tôi trước khi quyết định có nên bước vào thế giới của tôi hay không.”
Dù sao thì cô ấy cũng hơn cô mười tuổi, một tay kéo cô vào thế giới của mình, chuyện này đối với Dư Trừ mà nói có lẽ không công bằng.
Dư Trừ chớp chớp mắt, ngơ ngẩn.
Thế giới của chị ấy... Là một thế giới của lý trí trưởng thành và sự độc lập về tinh thần.
Dư Trừ từng đứng ở cửa, dự định bước vào xem thử, nhưng trước sau vẫn giữ chừng mực đứng bên ngoài, chưa từng đi vào.
Không thể phủ nhận rằng, cô thực sự vì những lời này mà động tâm.
Nhưng... Thật sự có thể chứ?
Gió chiều thổi nhẹ, khuấy động sự tĩnh lặng.
Dưới ánh hoàng hôn, bụi trong không khí lặng lẽ nhảy múa.
Cho đến khi điện thoại của Dư Trừ khẽ rung.
Cô nghiêng đầu nhấn nút trả lời.
“Từ ca, có chuyện gì vậy?”
“Phải đi về sao, được, tôi hiểu rồi. Đợi tôi nửa tiếng.”
Trình Khuynh đứng lên: “Em phải về Vĩnh Châu à.”
Dư Trừ cúi đầu: “Vâng, em phải đi rồi.”
Trình Khuynh không đi cùng cô mà bắt taxi cho cô ở bên đường.
Dư Trừ ngồi xuống ghế sau, hạ cửa sổ xuống, lỗ tai còn lưu lại chút hơi ấm: “Vậy em đi trước nhé.”
Trình Khuynh cúi người, vén tóc ra sau tai cho cô, thuận tay nhéo tai cô: “Về đến trường thì nhắn cho tôi một tiếng.”
Dư Trừ gật gật đầu, theo bản năng nói: “Vâng.”
Khi xe khởi động, cô lại nhìn qua kính xe, muộn màng nhận ra... Vừa rồi, sao cô lại ngoan ngoãn nói vâng vậy?
*
“Cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Trình Khuynh cầm một bức tranh chữ đưa lưng về phía cửa, không quay đầu lại.
Cô Tống vừa tan lớp, cầm cặp da: “Em đang bận gì vậy?”
Trình Khuynh quay đầu cười với cô: “Em đang đổi chữ.”
Cô Tống bước tới nói: “Để chị ngắm cái nào, chữ này là bút pháp gần đây của Triệu Nhân đúng không, cũng không uổng công em thân thiết với anh ta, nếu đem bán đấu giá trên thị trường chắc phải hơn mười vạn ấy chứ.”
Trình Khuynh ừm một tiếng: “Anh ấy nợ em một ân tình, nên em nhờ anh ấy giúp một chút.”
“Bạch phát như tân, khuynh cái như cố…” Cô Tống đọc lên, “Không bá đạo bằng tranh thư pháp trước đây của em.”
Trình Khuynh cười: “Bá gì đâu chị.”
Cô Tống: “'Phù đại hạ chi tương khuynh, xoay ngược tình thế, chống đỡ tòa nhà đổ, vậy mà không bá sao? Lần đầu nhìn thấy chị liền nghĩ, người này nhất định là kẻ tàn nhẫn.”
Trình Khuynh: “Em là người tàn nhẫn sao?”
Cô Tống: “Hahaha, đối với người khác có tàn nhẫn hay không thì khó nói, nhưng khá tàn nhẫn với bản thân đó nha.”
Trình Khuynh cười lắc đầu: “Tìm em có chuyện gì thế?”
Cô Tống: “À, là chuyện học trò, mấy đứa đạt giải trong cuộc thi ấy mà, chị đang nghĩ đến việc báo cáo lên trường hạng mục sáng tạo của sinh viên. Chị biết em bận nên chị sẽ nhận hướng dẫn.”
Trình Khuynh suy nghĩ một chút: “Được ạ.”
Cô quả thật không có nhiều thời gian.
Có lẽ, cô cũng nên tránh bị hiềm nghi.
Cô Tống vui mừng: “Em đồng ý là được, bọn nhỏ đều ở đây, sợ làm phiền đến em nên đến tìm chị trước, để chị gọi bọn nó lên nhé?”
Trình Khuynh nhướng mày: “Đã tới rồi ạ?”
Hôm qua khi cô từ Vân thị trở về, Dư Trừ quả thật đã gửi cho cô một tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Về tới.
Giống như hơi tránh né cô.
Cô Tống ừ một tiếng: “Chị gọi bọn nhỏ nhé?”
Trình Khuynh nói không cần: “Cũng muộn rồi, chúng ta đi xuống đi.”
Thời gian quả thật không còn sớm, đã hơn 9 giờ.
Mùa hè ở Vĩnh Châu rất khô, gió đêm thổi mạnh.
Dư Trừ nhìn nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đồng Gia chú ý tới động tác của cô, tò mò hỏi: “Tiểu Trừ, cậu lo lắng gì à, sao lại sợ Cô Trình như vậy.”
Dư Trừ: “Tớ không lo lắng.”
Đồng Gia: “Rõ ràng là cậu đang lo lắng, cô Trình là người tốt, có gì phải sợ chứ.”
Dư Trừ: “Tớ thật sự không sợ cô ấy mà.”
Đồng Gia có chút không tin: “Thôi đi, gần đây nhắc tới Cô Trình là cậu cứ muốn trốn tránh.”
Dư Trừ không thể giải thích được, muốn nói lại thôi: “Cái đó... Tớ...”
Giọng cô Tống cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Các em, đợi lâu rồi hả.”
Dư Trừ liếc mắt một cái liền thấy Trình Khuynh.
Khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau, má cô có chút nóng lên, bối rối cúi đầu xuống.
Cô Tống nói về sắp xếp sắp tới, dăm ba câu đã nói xong: “Đã muộn rồi, Tiểu Úc và Tiểu Thẩm ở đây nên tiện về. Tiểu Đồng và Tiểu Dư, các em có muốn đi nhờ xe của cô không?”
Đồng Gia nói không cần: “Cảm ơn cô, hôm nay em về nhà, ba em sẽ tới đón em.”
Dư Trừ lắc đầu: “Em cũng không cần ạ.”
Trình Khuynh quay đầu lại nói với cô Tống: “Chị không cần phải đi đường vòng, Dư Trừ đi cùng xe em là được, em tiện đường.”
Môi Dư Trừ mấp máy, rốt cuộc đành dạ một tiếng.
Cô Tống: “Thế cũng được, đi đường cẩn thận nhé.”
Trình Khuynh gật đầu: “Vâng.”
Trăng sáng sao thưa, trên đường cũng ít xe hơn.
Lên xe, Dư Trừ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói gì.
Trình Khuynh lái xe rất nhanh, còn cách Minh đại một đoạn, xe bỗng dừng lại bên đường.
Cô nghiêng đầu: “Tối nay em không muốn nói chuyện với tôi à?”
Dư Trừ: “Không phải...”
Cô quay đầu, lại bắt gặp đôi mắt đang cười đó.
Từ đêm qua đến giờ mọi suy nghĩ cứ tràn ngập trong đầu.
“Em...” Dư Trừ nói đến một nửa lại ngừng.
Thật sự có thể chứ?
Liệu một ngày nào đó Trình Khuynh có chán ghét rồi không muốn gặp lại cô nữa không?
Cô không muốn mình lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa.
Trình Khuynh cởi dây an toàn sau đó quay người nói với cô: “Em có muốn thử không?”
Dư Trừ: “Thử cái gì?”
Trình Khuynh nhìn ra được Dư Trừ do dự, cũng biết cô dịu dàng tinh tế, nhẹ nhàng chạm vào mặt Dư Trừ, thấp giọng nói: “Thử xem, lúc muốn đến bên tôi thì cứ đến bên tôi.”
Dư Trừ nhẹ nhàng thở ra, kìm nén rung động trong tim: “Thật sự… Có thể chứ ạ?”
Trình Khuynh hơi cong khóe môi, ánh mắt ôn nhu khiến người ta mê mẩn: “Đương nhiên. Em có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Tiểu Trừ, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”
Cô ấy không đành lòng.
Dư Trừ không khỏi lấy tay che mặt: “Em biết…”
Nói cô không động lòng sẽ là nói dối... Cô bị cô ấy làm cho choáng váng, không dám nhìn cô ấy nữa.
Trình Khuynh cười, nắm lấy tay cô: “Bây giờ, thử một chút nhé?”
Dư Trừ đành phải nhìn cô ấy, hai má đỏ bừng: “Thử... Cái gì?”
“Bây giờ…” Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Em có muốn hôn tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất