Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 39: Mị lực nhân cách của Bảo ca

Trước Sau
Đại học Trường Kinh Khâu hiệu trưởng nhận được điện thoại của La lão, bên kia nói mang theo một đứa nhỏ nên nói trước.

Nếu ông ấy phiền, bữa tối buổi trưa có thể hủy bỏ.

La lão đến bọn họ có thân phận lớn đến Trường Kinh, Khâu hiệu trưởng lấy lòng còn không kịp sao có thể vì bên kia mang thêm nhi tử mà để ý?

Vì vậy hắn nói không ngại, bữa tối tiếp tục, thuận miệng nói 'Cháu của La lão', La lão gia đến nói rõ--

"Không phải cháu của ta, là bạn cũ của ta. Lạc Bạch, ngài đã từng thấy qua, không biết còn nhớ hay không."

Lạc Bạch?

A, gặp qua.

Đại khái mấy tháng trước, La lão đích thân mang theo một đứa trẻ đến giới thiệu với bọn họ.

Khi đó, Khâu hiệu trưởng cho rằng Lạc Bạch là người thân của La lão, tuy rằng thái độ hoà ái nhưng cũng không để ý lắm.

Sau này vô tình biết được Lạc Bạch là người tiến cử Trường Kinh cho La lão gia làm cơ sở bồi dưỡng trọng yếu của phòng thí nghiệm quốc gia. Đem Khâu hiệu trưởng cảm động đến mức muốn cùng cậu làm bạn tri kỷ đã lâu, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay làm linh vật.

Trường Kinh, với tư cách là trường đại học trọng điểm quốc gia, rõ ràng có đủ trình độ, kinh phí dồi dào, đội ngũ giáo viên và nguồn giảng dạy hạng nhất, nhưng lại không tuyển được Trạng Nguyên xuất sắc do không đủ lý lịch.

Dù giá cao ngất ngưởng, các Trạng Nguyên trong tỉnh thà vào những ngôi trường cũ kỹ có ký túc xá như chuồng heo còn hơn vào Trường Kinh, còn những người ngoại tỉnh lại càng không muốn vào.

Đôi khi những nghiên cứu sinh hay những giáo sư xuất sắc được đào tạo cũng chọn ăn máng khác- vì trong ngành họ có một chuỗi khinh miệt, họ cho rằng những thầy, cô giáo ở Đại học Trường Kinh không thực sự tài năng và đáng học hỏi, và họ đều là vì tiền lưu lại

Lão sư, các giáo sư thanh phong tình bạn và mỗi khi họ tham gia các cuộc hội thảo trong tỉnh và trên toàn quốc, họ đều chế giễu trong tối và khinh miệt họ.

Có thể chịu được không?

Không chịu được!

Có đáng tức giận? có tức giận không?

Tức lắm chứ!

Thế là họ lần lượt nhảy việc, dù Trường Kinh có đưa ra mức lương cao mấy cũng không ở khiến nhân tài cạn kiệt.

Vì tiền bạc không thể mua được phẩm giá bị coi thường của họ.

Khâu hiệu trưởng buồn quá, những giấc mơ, khát vọng đều hướng về sự trỗi dậy của Trường Kinh, vô số nhân tài xin nhập học, Văn phòng học vụ bận rộn không thể xả hơi - vì phải xử lý thư xin việc từ khắp nơi từ quốc gia và thậm chí ở nước ngoài?

Trong tỉnh, các hiệu trưởng các trường đại học cũ ngoài tỉnh gặp ông, đều khen ngợi ông, cầu xin ông chia sẻ chút tài năng và chừa một lối thoát cho họ.

Khâu hiệu trưởng bật cười hạnh phúc trong mơ, tỉnh lại thì khóc nức nở, hiện thực quá phũ phàng.

Nhưng bây giờ đã khác, đã khác!

Chỉ cần cơ sở bồi dưỡng thực nghiệm trọng điểm quốc gia được triển khai tại Đại học Trường Kinh, trong vòng năm năm, Đại học Trường Kinh sẽ có thể thu hút nhiều nhân tài, đào tạo thêm nhiều sinh viên và giáo sư xuất sắc, trở thành một trong hai trường đại học nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc..

Khi đó, có còn lo lắng về việc không thu hút được sinh viên xuất sắc, có sợ bị chế giễu vì tham gia hội thảo với các trường đại học khác không?

A, mặt đều đánh sưng!

Mặc dù chủ yếu vẫn là chế nhạo, cho rằng cơ sở thử nghiệm lớn của Trường Kinh không thể thành lập, một năm nữa sẽ xin đóng cửa vì không có dự án, nhưng Khâu hiệu trưởng không nghe.

Hắn cảm thấy đánh giá thấp Trường Kinh đều là ghen tị.

Nếu biết La lão gia tử ở Trường Kinh, bọn họ đã không nói những lời này.

Chao ôi, tiếc là cái tin tức lớn mà La lão đang ngồi ở Trường Kinh không thể tung ra được.

Nhưng không quan trọng, sẽ có cơ hội để khoe khoang trong tương lai!

Điều quan trọng nhất là Lạc Bạch!

Bảo ca, nghe nói người này không chỉ đề xuất dùng Trường Kinh làm căn cứ thí nghiệm, còn đề xuất ý tưởng chủng lý tưởng vi khuẩn gốc mà người bên trên đang hướng tới.

Nhìn xem, linh vật là đây!!

Khâu hiệu trưởng bước đi với nụ cười như gió xuân, đến nhà hàng Tinh cấp gần Trường Kinh, tự bỏ tiền túi gọi vài món ăn đặc trưng.

Lạc Bạch đưa La lão gia đến quán Tinh cấp đã thỏa thuận, chính thức gặp Trường Kinh đại hiệu trưởng dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.

Trên đường đến đây, Lạc Bạch đã thảo ra trong đầu, làm thế nào để thuyết phục Trường Kinh đại hiệu trưởng giúp cậu đề cử tài liệu trợ giảng.

Trong ấn tượng của cậu Trường Kinh đại hiệu trưởng là người điềm đạm, ngay thẳng, nghiêm túc và rất mạnh mẽ.

Ông đã dành cả cuộc đời của mình để phát triển Trường Kinh thành một trường đại học trọng điểm, đồng thời ông cũng đứng ra chiêu mộ nhân tài.

Theo quỹ đạo ban đầu, Trường Kính đại hiệu trưởng dường như đã lọt vào top 10 người có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong nước.

Vào thời điểm đó, Đại học Trường Kinh đã trở thành một trong những trường đại học danh tiếng nhất dưới sự lãnh đạo của ông.

Nói đến giáo dục, Lạc Bạch cho rằng Khâu hiệu trưởng hẳn không dễ dàng giúp đỡ.

Vì vậy, cậu dự định từng bước một, chậm rãi thuyết phục hắn, cùng lắm là chạy thêm vài lần đi xem tiểu khu.

Có lẽ nó có thể lay chuyển được Khâu hiệu trưởng.

Vừa gặp mặt, Khâu hiệu trưởng chào hỏi La lão vài phút, sau đó quay đầu nhìn Bảo đại ca.

Không hổ danh là linh vật, diện mạo quá hoàn mỹ!

Lạc Bạch hai má giật giật, nụ cười khó có thể kéo dài.

Sao cậu thấy ánh mắt của Khâu hiệu trưởng rùng rợn thế này?

Giống như một loại... sinh vật nào đó lang thang trên Internet trong tương lai.

Khâu hiệu trưởng tốt bụng: "Đây là cát tường a, Lạc Bạch đúng không? Chúng ta gặp nhau rồi, cậu còn nhớ tôi không?"

Cát tường cái gì? Có bản lĩnh nói toàn.

Lạc Bạch cười thành khẩn: "Tôi đương nhiên nhớ tới, Khâu hiệu trưởng phong tiêu bất phàm, lại êm tai mà nói, trích dẫn kinh điển, lúc trước nghe ngài một phen, tôi được dẫn dắt rất nhiều."

Khâu hiệu trưởng với đôi mắt sáng ngời, ngẩng đầu vuốt mái tóc rậm, cười đến không ngậm miệng được: "Ha ha, lạc đồng học mắt sáng như đuốc, tinh anh mà hiếu học, không hổ là thiên tài. Ai, hai ta nếu là bằng tuổi nhau, khẳng định phải kết bái mới được.

Linh vật a, không hổ là linh vật!

Nhìn thấy bản chất thông qua các hiện tượng và khám phá ra vô số ưu điểm mà hắn ta đang muốn ẩn tàng thật là độc!

Lại có thể đánh giá được vẻ ngoài phong tiêu bất phàm dưới ánh hào quang tài hoa của hắn thật sự là ánh mắt độc đáo sắc bén.

Khâu hiệu trưởng cảm thán không thôi, thật hận không thể dắt Lạc Bạch nâng cốc kết bái

Nụ cười của Lạc Bạch càng thêm chân thành, còn lộ ra cỗ thoải mái.

Lập tức châm trà, nâng chén nói ra: "Niên kỷ tính là gì? Loại người cổ hủ mới có thể câu nệ niên kỷ nói sự tình, tứ hải là bạn. Phàm so với người ưu tú, đều có thể là bạn, đều có thể thầy. Lấy trà thay rượu kính ngài, coi như ngài là đại ca tôi!"

La lão đầu kém chút phun hết trà, Lạc Bạch thằng nhóc này nói lời như vậy bộ không cần mặt nữa hả.

Ông nghĩ điều cần làm nhất là có Khâu Hiệu trưởng làm cố vấn cho mình, như vậy là quá đủ rồi.

Kết quả không ngờ là, Lạc Bạch cậu ta trực tiếp nhận đại ca?!

Hắn thật, thật đời này chưa thấy qua thao tác có thể so sánh Lạc Bạch còn ghê gớm hơn, một phát vượt ngoài tầm vũ trụ!

Khâu hiệu trưởng vui vẻ: "Chắc chắn rồi, tôi sẽ lấy tách trà này!". Truyện chính ở [ TгЦмt гuуen.V N ]

Một hơi buồn bực đều mất sau khi nhấp một ngụm trà này, Khâu hiệu trưởng rất vui vẻ: "Tôi cảm thấy sau khi nói chuyện với cậu trong thời gian ngắn như vậy, cả người đều trở nên tràn đầy sức sống, trẻ ra rất nhiều."

Phải không?

Tất cả đều trực tiếp trở thành đại ca của đứa trẻ vị thành niên, thâm niên liền hạ xuống, không trẻ mới lạ

La lão bình tĩnh uống trà, trong nội tâm hừ hừ lạnh.

Nhìn hắn nói chuyện là sờ bao nhiêu lần đỉnh đầu rậm rạp tóc?

Khi dễ ông già này không biết đó là tóc giả chắc?!

Lạc Bạch không thích nghe lời này: " Đại ca, người còn trẻ, dung mạo tuấn tú, nhìn từ xa còn tưởng rằng là một thanh niên tuấn lãng."

Khâu hiệu trưởng thật thư thái, tựa như thác nước đổ xuống vách núi.

Bao nhiêu tức uất trì trệ tích tụ trong lòng ngực bao nhiêu năm đã hoàn toàn tiêu tán.

Lại nhìn Lạc Bạch, mặt mày tuấn tú nhu thuận, quả thực là quốc dân hảo huynh đệ.

Tại sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn?!

Khâu hiệu trưởng dứt khoát liền ghé vào trên bàn cơm, cũng đối với Lạc Bạch thổi phồng.

Lạc Bạch đặc biệt biết điều, đi theo lấy phương thức thiên kì bách quái thổi phồng trở về.



Hai bên đã đạt đến trạng thái hòa hợp mà người ngoài không thể can thiệp.

La lão thờ ơ lắng nghe họ khen ngợi nhau, không cảm động đố kỵ thậm chí muốn cười lạnh.

Nếu ông ta sống ở thế giới hòa nhập với Internet, ông ta chắc hẳn đã có kết luận vào lúc này:

Liếm cẩu liếm đến cuối cùng không có gì cả.

Đây là quá trình thổi phồng của hai con liếm cẩu, và kết quả là sinh ra cảm giác hận sao gặp nhau muộn thế!!

Lạc Bạch thở dài: "Khâu ca, trải qua một phen thổ lộ hết, ta mới hiểu được cái gì gọi là cùng chung chí hướng."

Cùng chung chí hướng?

La lão có vẻ như đang mắc phải hội chứng PTSD, với một điềm báo không lành.

Khâu hiệu trưởng thở dài theo sau.

Lạc Bạch nhân cơ hội từ trong ba lô lấy ra tài liệu trợ giảng, đặt ở trước mặt Khâu hiệu trưởng: " Ngài nhìn trình độ của tài liệu trợ giảng của đệ thế nào? Đệ không tự tin lắm, ngài là Trường Kinh Đại hiệu trưởng, học vấn uyên bác, chấm bài thi vô số, có ngài khẳng định, đệ mới có lòng tin."

La lão gia trừng mắt nhìn chằm chằm Lạc Bạch, cầm cốc trà mà ngẫm.

Tâm không chột dạ?

Cảm thấy Bảo ca cậu đã bao giờ cảm thấy tự ti trước đây chưa?

Khi nói đến việc giáo dục, Khâu Hiệu trưởng lập tức sửa lại thái độ, sẽ không vì có ấn tượng tốt với Lạc Bạch mà chỉ khen không phê.

Hắn tiếp nhận tài liệu trợ giảng của Lạc Bạch, là tài liệu môn vật lý.

Ngoài chức vụ Đại hiệu trưởng Trường Kinh, Khâu hiệu trưởng còn là Trưởng khoa Vật lý và đã xuất bản nhiều bài báo chất lượng cao trên các tạp chí học thuật chuyên nghiệp.

Mục lục đầu bài đơn giản, rõ ràng theo sách giáo khoa trung học phổ thông năm thứ nhất, từng bước là được, nhưng không nổi bật ở nhiều sách giáo khoa.

Phía trước không có lời nói đầu, bài học đầu tiên của chương mở đầu trực tiếp là phân tích sách giáo khoa, một số viết trong đó tương đối non nớt, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.

Cái chính là sự phân tích của sách giáo khoa rất rõ ràng và rành mạch, điều này nên được viết bởi một học giả già với một kiến ​​thức rất phong phú

Trái ngược với những gì những người khác đã đồng ý, Khâu hiệu trưởng tin rằng tất cả các sách giáo khoa để phân tích cú pháp bình luận nên tuân theo nguyên tắc đơn giản.

Vì sách giáo khoa biên soạn nên học sinh chưa đủ hiểu biết hoặc mới tiếp xúc với môn học này xem, mục đích là để các em tiếp thu kiến ​​thức chứ không phải để phô trương kỹ năng.

Đề phân tích của cuốn sách này thực sự rất đơn giản, kiến ​​thức dễ tiếp thu, đề luyện tập được biên soạn cũng bám sát đề thi, độ khó không quá lớn, vừa sức với đề thi của tỉnh Nam Việt.

Tuy nhiên, một số chủ đề trong đó không được sử dụng tốt và có vẻ rườm rà, nhưng chúng có thể được loại bỏ.

Khâu hiệu trưởng lần lượt bình luận một cái, cuối cùng nói: "Dù sao ta cũng không có liên quan lắm đến lĩnh vực sách cấp hai, có nhiều chỗ không thể nhìn ra ưu khuyết điểm,. Mà ta không biết sách giáo khoa trên thị trường bây giờ có còn như xưa không, phải chăng còn giống như trước kia độ khó hơi cao. Ta có một người bạn làm ở Văn Giáo Cục, chuyên về các dạng câu hỏi của sách giáo khoa THCS, và cũng đã cho mấy tờ thi ở tỉnh rồi, nếu được thì ca sẽ giới thiệu giúp đệ ".

Lạc Bạch nhín trúng chính sự chính trực của Khâu hiệu trưởng và thái độ nghiêm túc trong học hành của hắn ta.

Vì vậy, cậu cười gật đầu: "Không có vấn đề, tạ ơn ngài."

Khâu hiệu trưởng: "Ai viết cái này?"

Lạc Bạch gãi gãi đầu: "Có thể không tin - đây là do chị gái và đệ viết ra, vốn dĩ em chỉ muốn giúp gia đình cải thiện điểm, nhưng sau này lại sợ nhầm nên muốn nhờ người xem."

Khâu hiệu trưởng sửng sốt: "Đệ đã có thể biên soạn tài liệu giảng dạy rồi?"

Tim hắn đập thình thịch, cảm giác nhói lên khiến ông bồn chồn.

Không phải là hoảng sợ mà là cảm giác bàng hoàng sau cú sốc, không biết có nên mừng như điên không.

Mới năm đầu tiên của trung học phổ thông đã biên soạn được như vậy, thì chẳng lẽ Trạng Nguyên cho kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Thành phố Trường Kinh Trạng Nguyên Hay... Tỉnh Nam Việt Trạng Nguyên, ngay trước mắt?!

Khâu hiệu trưởng có thể chưa phát giác chấn kinh a?

Tình hình giáo dục của Tỉnh Nam Việt vốn đã đi chệch hướng, rõ ràng là một tỉnh lớn, có nền kinh tế bậc nhất, nhưng tình hình giáo dục lại tụt hậu, quả thực gọi người chế giễu

Trong số đó, thành phố Trường Kinh là tệ nhất, nhưng nếu từ tỉnh Trạng Nguyên xuất phát từ thành phố Trường Kinh, nếu tỉnh này Trạng Nguyên đã viết được tài liệu trợ giảng rồi... Phải thổi thì phải thổi!!

Khâu hiệu trưởng mơ tưởng đến cảnh tràng hắn có thể thổi đủ mười năm mà lòng rưng rưng.

Hắn kìm nén sự phấn khích và hỏi: " Chị gái đệ bây giờ học lớp mấy rồi?"

Lạc Bạch: "lớp 10."

Hai năm, vậy hai năm nữa

Đủ để ông ấy phát triển thành đại học Trường Kinh

Khâu hiệu trưởng bưng tách trà nói với Lạc Bạch: "Không biết lệnh tỷ có muốn xem xét Trường Kinh của chúng ta không?"

Lạc Bạch: "... Tài cao một."

Ngài thật là có thể.

Khâu hiệu trưởng vỗ đầu cười, thầm nghĩ Lạc Bạch thật sự là linh vật của hắn.

Dù sao vẫn còn hai năm, người này cũng ở thành phố Trường Kinh - còn có cơ hội, không vội.

Quay đầu thúc giục người phục vụ mau dọn đồ ăn, nhìn thấy cảnh tượng La lão gia đang uống trà một mình, hắn rất kinh ngạc: "Ngài tại sao không nói chuyện?"

La lão lạnh lùng, căn bản không muốn nói chuyện.

Bị xem nhẹ hơn 40 phút từ khi bước vào cửa cho đến bây giờ.

Hiện tại cứu vãn hữu dụng không?

Ông cũng không phải con nít.

Lạc Bạch vội vàng ngồi ở bên cạnh ông, vừa dỗ dành hống hống liên tục,, tay nghề điêu luyện.

La lão là khí chất của Lão ngoan đồng, để tiểu bối dỗ dành liền vui vẻ

Thật ra, Khâu hiệu trưởng cũng không có nói sai, ở với Lạc Bạch không lâu, quả nhiên ông ta đã trở nên hoạt bát hơn, cũng trở nên trẻ trung hơn.

Có lẽ đây là mị lực nhân cách của Bảo ca

Bữa tiệc qua đi, Khâu hiệu trưởng về trường học một chuyến, xử lý xong không ít chuyện.

Khi về nhà, thuận đường đi tìm lão hữu.

Lúc trước hắn nói sẽ tài liệu trợ giảng cho một người bạn làm ở Văn Giáo Cục xem thử, nhưng thật ra người bạn này không hề dễ dàng, ông ấy chính là Văn Bác Tân, trưởng phòng Văn Giáo Cục.

Văn Bác Tân là người cương trực công chính, tính tình nghĩa khí.

Trong cục hỗn loạn, hắn nhìn ở trong mắt, có chút khó chịu, đã từng chính diện cương qua mấy lần.

Cục trưởng năm nay về hưu, mọi thứ một mắt nhắm một mắt mở, không nghĩ huyên náo khí tiết tuổi già khó giữ được.

Phó cục là một người gian xảo và xảo quyệt, tham lam hán lợi, không thích Văn Bác Tân luôn miệng mắng nhiếc, thế là kẹp lấy lý lịch và thành tích của ông ta.

Vốn dĩ dựa vào lý lịch của Văn Bác Tân, gã có thể đảm nhận vị trí Phó cục trưởng.

Đáng tiếc hiện làm Phó cục trưởng không quen nhìn hắn, nói gần nói xa, hướng vào đối thủ của Văn Bác Tân, Mã Liên An.

Còn Mã Liên An này là chồng của Thị Nhất Trung chủ nhiệm Lưu Xuân Hòa.

Khi Khâu hiệu trưởng nhìn thấy bằng hữu, lập tức nói: "Lão Văn, lần này ngươi nhất định phải cảm tạ ta."

Văn Bác Tân: "Cảm ơn cái gì? Còn muốn hố ta?"

Khâu hiệu trưởng nhấp một cái: "Ngươi nói cái gì? Lão bản, ta lần này thật sự mang đến cho ngươi một cái sao may mắn, Văn Khúc tinh đến rồi a."

Văn Bác Tân: "Thổi đi, cứ thổi đi, nếu tôi tin chú, quay đầu mở tiệc lớn trong khách sạn xin lỗi chú liền."

Khâu hiệu trưởng: " Này là ông nói a, đừng có đổi ý."

Hắn rút tài liệu trợ giảng trong cặp ra: "Đến xem trình độ này thế nào?"

Văn Bác Tân thoạt đầu không có hứng thú, đợi lật đến đằng sau mới nghiêm túc.

Lấy kính ra, đọc kỹ, thấy điểm mấu chốt, không thể không dùng bút chì vạch ra.

Đường ngang là lời khen ngợi, đường cong là vấn đề cần được cải thiện.

Nhìn chung, các đường cong vẫn còn quá nhiều, và cũng có nhiều đường ngang.

Rốt cuộc là do hai đứa trẻ biên soạn, tuy rằng tốt hơn là còn nhỏ nên hiểu được suy nghĩ đơn giản của bạn bè đồng trang lứa nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề.

Đây là chỗ thông minh của Lạc Bạch, bởi vì cậu phần lớn là cung cấp ý tưởng, là do Lạc Ngân viết.



Nếu cậu là tác giả, tài liệu trợ giảng này sẽ quá tinh vi, không ai tin là do hai người họ viết, và khi xuất bản, sẽ có rất nhiều người đổ lỗi cho việc làm giả.

Khi đó, sẽ có một rắc rối không thể tránh khỏi.

Khâu hiệu trưởng đắc ý: "Làm sao? Ta nói sao May mắn, Văn Khúc tinh tới rồi nha?"

Văn Bác Tân: "Lại phun nữa thì cút ngay."

Khâu hiệu trưởng ngượng ngùng, tốt a, không nên khoe khoang khi lão hữu trong trạng thái làm việc.

Thời gian trôi qua một chút, Văn Bác Tân đặt kính xuống, nói: "Có cách tiếp cận mới như vậy, quả thực tốt hơn tài liệu trợ giảng của các trường trung học cơ sở và phổ thông. Cũng có rất nhiều vấn đề, nhưng chúng có thể cải thiện. Trải qua kiểm tra, các loại câu hỏi không cần thiết có thể bỏ, thì hoàn toàn có thể xuất bản trong một cuốn sách làm tài liệu giảng dạy mới cho trung học. "

Khâu hiệu trưởng giật mình: "Tốt như vậy?"

Văn Bác Tân: "Cái chính là nó mới, đơn giản, dễ hiểu và phù hợp với tình hình thực tế của giáo trình của tỉnh Nam Việt."

A, toàn bộ nhờ đồng hành phụ trợ.

Khâu hiệu trưởng: "Vậy thì giao cho ông quyết định."

Văn Bác Tân: "Tác giả chính là ai? Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với người đó."

Khâu hiệu trưởng: " Hai chị em Lạc Bạch, Lạc Ngân"

Văn Bác Tân nghĩ đi, thành phố Trường Kinh Không có thầy cô nào được gọi tên này.

Khâu hiệu trưởng có ý xấu: "Ồ, một người học năm nhất cấp ba, người kia học năm ba trung học cơ sở, không người nào là người lớn cả."

Văn Bác Tân: "???"

Bạn à nói gì thế??!!

Văn Bác Tân: "... Liên hệ."

Ông nhìn xuống tài liệu hỗ trợ giảng dạy này, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nói với họ, mang theo bản sao CMND hoặc hộ khẩu, gửi qua. Tôi sẽ giúp họ đăng ký bản quyền trước. Nếu họ đồng ý, tôi sẽ gửi lại tài liệu trợ giảng này trình đi lên, nếu như thông qua, có thể sẽ tiến hành sửa chữa cùng trau chuốt."

Khắp nơi thoả đáng, lệnh người yên tâm.

Đây mới là cách làm chính xác.

Khâu hiệu trưởng: "Ông làm việc thì tôi yên tâm. Nhưng mà, ông có chắc mình có thể vượt qua cửa ải phó cục không?"

Hắn ta cũng là người trong ngành giáo dục, đương nhiên có quan hệ với Phó cục trưởng Văn Giáo Cục.

Việc thực hiện bộ giáo trình, tài liệu phụ trợ hiện nay không thể tách rời chữ viết tay của vị phó cục này.

Lợi ích tương quan, chỉ sợ không quá dễ dàng

Văn Bác Tân bình tĩnh nói: "Không sao, tôi sẽ trực tiếp đến gặp cục trưởng. Nếu hắn mặc kệ, tôi sẽ đến sở giáo dục tỉnh báo cáo."

còn thể nói gì nữa?

Khâu hiệu trưởng: "Bạn à, cứng a!"

Tối hôm đó, Lạc Bạch nhận cuộc gọi của Văn Bác Tân, đồng ý không chút do dự.

Trưa ngày hôm sau, Lạc Ngân gọi điện thoại và đem chuyện Lưu Xuân Hòa và Lạc Kim miêu tả lại.

Lạc Ngân: "Bà ấy để mắt đến tài liệu trợ giảng đó, không đem tới tay chỉ sợ sẽ không bỏ qua.."

Lạc Bạch: "Vậy thì giao cho bà ấy."

Lạc Ngân: "Hả? Em có cách giải quyết?"

Lạc Bạch nhếch miệng cười: "Có, nhưng cần phải phối hợp với chị cả."

Lạc Ngân: "Nói đi."

Lạc Bạch: "Đừng đưa đồ trợ giảng nhanh quá, để chị cả trì hoãn, do dự khi gần như đồng ý, mài mòn tính nhẫn nại của Lưu Xuân Hòa. Khi bà ta gần như phát điên, lại nhả ra, đúng, trước tiên cần phải đòi tiền. Nhưng nếu là ký thứ gì, liền kéo lấy.. Ngoài ra, đừng giao chín tài liệu cùng một lúc. "

Lạc Ngân bật cười: "Được rồi, chị sẽ nói với Lạc Kim."

Lạc Bạch nhịp nhàng vỗ vỗ chân nói: "Kỹ năng diễn xuất của chị cả thật tốt, để chị ấy chơi ba bốn ngày."

Lạc Ngân cúp máy, Lạc Bạch đang ngâm nga một bài hát liền tìm được sổ hộ khẩu, định chuẩn bị sao chép cho cậu và Lạc Ngân.

Ngoài ra còn có tám tài liệu bổ sung khác cho khoa học và giáo dục, được đăng ký cùng nhau.

Trong khi bận rộn, bộ não của cậu vẫn đang hoạt động, cố gắng hết sức để nhớ lại quỹ đạo ban đầu về những gì đã xảy ra trong thời gian này.

Cậu nhớ có chuyện lớn xảy ra trong ngành giáo dục.

Lúc đầu không thể nhớ được, nhưng bây giờ càng gần đến thời điểm quan trọng đó, nó ngày càng rõ ràng hơn.

Vô tình ngẩng đầu nhìn thấy bản tin truyền hình của TV, ngày 7 tháng 7 đi qua, nhà tù... Trong phút chốc, Lạc Bạch vỗ tay một cái, tiếng vỗ tay vang dội.

"Vụ Lộ Đề Thi Đại Học!"

Cậu chỉ nhớ rằng trong khoảng thời gian từ những năm 1990 đến những năm 2000, có một số đề thi tuyển sinh đại học quy mô lớn bị rò rỉ và gian lận trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng ấn tượng của cậu rất mơ hồ, thời gian không nhớ được, địa điểm không khớp.

Bây giờ nghĩ lại, thời gian thi đại học là ngày 7 tháng 7, tức là muộn hơn một tháng so với tháng sáu.

Vào thời điểm này, kỳ thi tuyển sinh đại học sử dụng một loại giấy thống nhất của quốc gia, được sắp chữ, chỉnh sửa và in bởi một nhà máy in đã phong bế khép kính, nhưng vào thời điểm đó, một nhân viên phụ trách quá trình in đã hợp tác để ăn cắp đề thi chín môn đó. đã đem ra ngoài và bán nó.

Về sau đang tra đổi bài thi lúc phát hiện đáp án lặp lại suất quá cao, thế là một lần nữa thẩm tra, mới đưa việc này bắt tới.

Tù nhân tình cờ được trả tự do sau khi nhận được đề thi để lại trong đêm rời đi, đến tỉnh Nam Việt và tìm một con đường thông qua người thân để bán một bộ giấy thi đầy đủ với giá 2.000 nhân dân tệ.

Thật không chịu nổi chuyện cũ, nền giáo dục tỉnh Nam Việt mấy năm nay hỗ thẹn ê chề.

Cho nên, Lưu Xuân Hòa có khả năng hay không tham dự trong đó?

Lạc Bạch suy tư, theo quỹ đạo ban đầu, Lưu Xuân Hòa an an bình bình không xảy ra sự cố, nhưng một giáo viên và hiệu trưởng khác gặp nạn.

Nhưng theo như cậu biết hiện tại, Hiệu trưởng Thị Nhất Trung là người khá ngay thẳng, không thể làm cái thứ vớ vẩn này vì lợi nhuận.

Ngược lại, Lưu Xuân Hòa dường như làm được.

Gần đây, các trường trung học cơ sở thành phố Trường Kinh bán đề thi cũng tăng lên một cách khó hiểu.

Chậc chậc, có nhiều bí ẩn a

Thị Nhất Trung.

Lưu Xuân Hòa: "Lạc Kim, người nhà em nói cái sao?"

Lạc Kim ngập ngừng: "Gia đình em không đồng ý bán. Họ nói đợi 'hắn' về sẽ hỏi".

Lưu Xuân Hòa lo lắng: "Rồi bao giờ bà con em mới về?"

Lạc Kim: "Tết Nguyên Đán sẽ về."

Lưu Xuân Hòa khó chịu: "Em--" Bà ta cố nén nổi nóng nảy: "Lạc Kim, em nói với gia đình rằng cô sẽ trả 1 vạn tệ để mua nó sao?"

Lạc Kim lại gật gật đầu: "Em có nói, bọn họ vẫn là không đồng ý. Vừa lúc vội, em liền nói 2 vann."

"Hai, hai vạn?!"

" Lão sư người không đồng ý sao?"

"Không không."

"Tôi cũng nói rằng cô giáo đồng ý trả một nửa tiền đặt cọc trước?"

"một nửa?!!"

Lạc Kim: "Em nghĩ, lão sư hẳn là không đồng ý, ba mẹ em cũng không tin, cho nên vẫn cự tuyệt. Nhưng thật ra cũng có chút rung động. Nếu đưa 1 vạn tệ trước mặt, bọn họ nhất định sẽ đồng ý- uh, em chỉ đoán vậy, đừng quá coi trọng. "

Lưu Xuân Hòa thở hổn hển, ngực đập vài cái, cảm thấy vô cùng đau.

"Lão sư... Lại cùng xưởng in ấn bên kia thương lượng..."

Lạc Kim cười tủm tỉm: " "Được ạ, em và gia đình đang chờ tin vui của sư phụ!"

Lưu Xuân Hòa vẫy vẫy tay, yếu ớt: "Em đi ra ngoài trước."

1 vạn a

Đây là ăn máu của bà ta, đào móc trái tim của mụ, muốn mệnh mà!!

Lưu Xuân Hòa nói với chồng làm việc ở Văn Giáo Cục chuyện này, Mã khoa trưởng ở đầu dây bên kia kiên quyết: "Cho đi!"

"Chính là về vị trí phó cục,anh năm nay phải có kết quả tốt mới có thể hoàn toàn hạ gục Văn Bác Tân!"

5k chữ nữa a. Tui có nên cưa đôi những chương như vậy ra thành 2 chương tách biệt cho mọi người dễ đọc không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau