Trời Sinh Phản Cốt/tinh Tế Đệ Nhất Tội Phạm Truy Nã
Chương 29: Hoàng hôn của các vị thần (6)
Mặt trăng máu biến mất khỏi chóp tối của vách đá, tia sáng trên bầu trời hẹp phía trên đầu vẫn còn mang một màu đỏ mờ ảo.
Một bóng đen màu xám bạc xẹt qua rồi mờ dần, như một làn gió lặng lẽ lướt nhanh qua khe hở giữa bức tường đá và mặt đất.
Lượng nguyên tố bóng tối dồi dào chảy qua từng lớp lông, để lại những vết thương khó lành, nóng rát.
Cơ bắp mạnh mẽ lâu ngày không được vận động, khi co lại và căng ra sinh ra cảm giác đau nhức thú vị, kích thích thần kinh của hắn, máu chảy nhanh ra khắp cả cơ thể, như dòng sông chảy ào ào bên tai, như dòng điện đầy hưng phấn.
Leno thỉnh thoảng dừng lại đột ngột.
Hắn ngẩng đầu lên, đánh hơi trong không khí, đôi tai nhọn đầy lông tơ của hắn chuyển động đầy cảnh giác, cố gắng bắt lấy những dao động nhỏ nhất trong không khí.
Nhân loại đó làm rất tốt trong việc che đậy hơi thở của mình.
Điều này mang lại nhiều khó khăn cho việc lần theo dấu vết của cậu ta.
May thay, dưới đáy vực sâu không có gió và ánh sáng, cũng càng ít sinh vật xuất hiện hơn, dẫn đến những dấu vết nhỏ được tạo ra sẽ lưu lại lâu hơn bình thường.
Leno ngửi một tảng đá nhô lên ở đâu đó trên vách tường, rồi lại lao ra như một cơn gió.
Sự phấn khích ban đầu của việc rình rập và săn bắn khiến đồng tử của hắn giãn ra, giống như một lỗ đen không đáy dưới ánh vàng thiêu đốt, ánh lên một tia sáng hoang dã dữ tợn và tàn nhẫn.
Leno có thể cảm thấy khoảng cách giữa họ đang được rút ngắn lại.
Hắn thận trọng tránh những khu vực tập trung nhiều nguyên tố bóng tối, để tránh chạm trán với những sinh vật khác dưới đáy vực thẳm, để bản thân không bị chi phối bởi ham muốn săn mồi.
Ngày càng có nhiều dấu vết còn sót lại ở trên không và trên mặt đất.
Đôi khi là một vài giọt máu khô chưa được lau đi, đôi khi lại là một nửa đoạn xương gãy bỏ trong các khe nứt của đá, hoặc thậm chí một nửa bộ xương đã bị gặm cắn bởi các sinh vật khác, ngoại trừ các dấu răng, còn có thể nhìn thấy được các vết cắt chính xác, sắc bén trên bề mặt xương.
Trong quá trình tập trung chạy, khó có thể nhận thấy tốc độ trôi qua của thời gian.
Mặt trăng máu cứ lên rồi lại xuống, một lần nữa chiếu lên mặt đất những tia sáng lạnh lùng và đẫm máu.
Trong bóng tối nặng nề nơi ánh trăng không thể chiếu tới, có những sinh vật đang âm thầm đi qua, âm thanh gặm nhấm tàn nhẫn, ghê tởm được khuếch đại bởi sự tĩnh lặng trong vực thẳm, những con quái vật vô danh đang cố di chuyển cơ thể xấu xí của chúng. Toàn bộ đáy vực thẳm dường như đang sống lại.
Leno nhảy lên một tảng đá, mặt trăng máu phản chiếu trong mắt hắn.
Hắn đánh hơi trong không khí.
Hương vị quen thuộc.
Nhân loại đó đang ở gần đây.
Hắn tiếp tục nhảy lên những chỗ cao, cuối cùng, đằng sau một tảng đá được che đậy cực kỳ kín đáo, Leno ngửi thấy một làn sóng bất thường của nguyên tố bóng tối. Hắn nhẹ nhàng nhảy về hướng mà làn sóng phát ra. Tại thời điểm tiếp đất, hắn nhận thấy một luồng khí kỳ lạ đang lao đến, hắn nhảy lùi về phía sau một cách sắc bén—— nhưng kích thước hiện tại của hắn vẫn còn quá nhỏ, khiến cho chân trước vẫn đang đặt trên mặt đất bị nguyên tố bóng tối làm bị thương.
Leno liếm bàn chân bị bỏng của mình, những vết cháy nông in trên lòng bàn chân.
Hắn nhìn về phía kia. Kết giới được tạo thành bởi các nguyên tố bóng tối đã bị cắt ra một lỗ hổng, do móng vuốt của hắn tạo nên theo bản năng.
Móng vuốt của tộc Fenrir luôn sắc bén đến kinh ngạc, sau ba lần thay đổi móng, móng vuốt của chúng có thể cắt xuyên qua ma thuật và làm gián đoạn câu thần chú. Bất kỳ phòng thủ vật lý và phép thuật nào cũng có thể dễ dàng bị xuyên thủng và xé nát, hắn là thành viên của tộc Fenrir, là một vị thần bẩm sinh, nếu không phải bị buộc phải trở lại thân thể thời thiếu niên vì bị lấy mất thần cách, thì móng vuốt của hắn thậm chí có thể xé rách không gian, cắt đứt nhân quả.
Lần này thì hoàn toàn là một tai nạn.
Leno cúi đầu, ngửi được nhiệt độ cơ thể người đang từ từ thoát ra từ trong khe hở, mùi máu thịt ngọt ngào ấm áp, nồng đậm tỏa ra bên ngoài.
Tươi trẻ, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Hắn ngồi xổm trên tảng đá, cái đuôi không còn cáu kỉnh nữa, mà vòng qua chân che đi bề mặt của bộ móng vuốt một cách an toàn.
Tuy nhiên, bên cạnh đó, vẫn có một hơi thở kỳ lạ thoát ra từ khe hở, những lời thì thầm cám dỗ đen tối và xấu xa trào dâng trong không khí, khơi dậy mong muốn khát máu và chiến đấu trong hắn.
Leno nhìn lên bầu trời.
Lúc này, mặt trăng màu máu đã leo lên tới đỉnh, ánh trăng đỏ tươi bất thường đang tràn trên những tảng đá, cho thấy một kết cấu lỏng lẻo.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở khò khè đau đớn đè nén bên trong kết giới,, giống như một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua, mỏng manh và ẩn nhẫn.
Leno thu hồi ánh mắt, con ngươi thẳng đứng màu vàng kim nhìn thẳng vào bóng tối dày đặc trước mặt.
Những tiếng rên rỉ, những chuyển động sột soạt rùng rợn phát ra từ mọi hướng, những đôi mắt tham lam, đầy khao khát, ẩn nấp trong bóng tối, giống như một giọt máu rơi xuống biển đầy cá mập, hay dòng nước đen kịt đang cuộn trào dâng lên, ẩn chứa những nguy hiểm không rõ cùng những đôi mắt tò mò xấu xa.
Leno ngồi trên tảng đá, thờ ơ như một tác phẩm điêu khắc.
Bộ lông màu xám bạc được ánh trăng bao phủ bởi một lớp màng màu máu nhạt, chảy dài theo đường cong trên thân hình mềm mại của hắn.
Khát vọng chiến đấu được khơi dậy bởi hơi thở kỳ lạ lơ lửng trong không khí, nhanh chóng đốt cháy khắp cơ thể của hắn như ngọn lửa chảy theo dòng máu, như thể từng khối cơ, từng khớp xương đang kêu lên vì phấn khích, phát ra tiếng rên rỉ kích động.
Hắn dường như cũng không có ý định rời đi.
Một con quái vật bóng tối với chất nhờn hôi thối chảy xuống cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, nó gầm lên, lao ra khỏi bóng tối, nhưng thân hình xấu xí và to lớn lại cực kỳ nhanh nhẹn, được bản năng thúc đẩy, nó lao thẳng tới một cách vô tư, nhắm về phía một con sói con trông dường như rất vô tội trước mắt m.
Sự phấn khích, tàn nhẫn và dễ chịu nào đó sớm đã bị dập tắt nay lại bị thổi bùng trong đôi mắt rực rỡ của Leno.
Hắn tránh né đòn của đối thủ bằng một kỹ năng đáng kinh ngạc, những móng vuốt sắc bén của hắn xuyên qua không trung từ một góc độ lắt léo, cắt qua bụng của đối thủ một cách không thương tiếc, sau đó nhẹ nhàng, uyển chuyển xoay người đáp lên một tảng đá khác nhô lên trên bức tường đá.
Không có một vết máu nào dính lên trên bộ lông dày mượt mà như nước chảy đó.
Con quái vật vùng vẫy, la hét vì đau đớn, nội tạng nhầy nhụa ứa ra từ miệng vết thương bị rách, một vài xúc tu bẩn thỉu đầy bứu thịt và nốt sần vươn ra từ trong góc, quấn lấy con quái vật vẫn đang kêu gào. Con quái vật bị kéo trở lại bóng tối nơi nó vừa bước ra, ngay lập tức, âm thanh bị xé rách, nghiền nát của cơ thể trộn với âm thanh nhai nuốt mơ hồ, làm cho da đầu tê dại phát ra từ hướng đó.
Tiếng gầm của con quái vật dừng lại.
Xung quanh lại rơi vào sự im lặng chết chóc, từng phút từng giây trôi qua đều ẩn chứa sự im lặng khủng bố trước cơn bão.
Leno vừa mới nhảy trở lại tảng đá.
Chiếc lưỡi thô ráp đỏ mọng liếm những chiếc răng nanh đang ngứa ngáy, mùi máu tanh chảy ra từ những đầu móng vuốt đè lên tảng đá, rớt xuống nền đất nhợt nhạt, lạnh lẽo.
Hắn cong lưng, răng nanh sắc bén màu trắng ánh lên tia sáng lạnh nhạt, con ngươi thẳng đứng mang theo tinh thần chiến đấu hung bạo và ác liệt.
Lúc này, hiển nhiên là hắn đang bày ra tư thế phòng ngự.
Vầng trăng máu treo trên cao giống như đôi mắt tàn nhẫn, lặng lẽ nhìn xuống sự giết chóc tàn bạo bùng phát ở dưới vực sâu.
Tiếng va chạm buồn tẻ của da thịt, tiếng máu phun ra từ lũ tay sai bị xé xác, tiếng gầm rú ác độc và sắc nhọn vang lên trong vực thẳm đen tối, bầu không khí bi thảm của trận chiến cùng với mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong im lặng và mờ mịt, đan xen, quấn quít, trỗi dậy cùng ánh trăng đẫm máu,.
Vầng trăng khuyết dần di chuyển.
Mặt trăng lưỡi liềm đỏ tươi tiến lại gần bức tường vỡ lởm chởm, hơi thở hắc ám khó chịu dần dần yếu đi, không khí từ từ suy yếu và kết tủa lắng đọng xuống dưới.
Mặt đất đã bị nhuốm thành một màu đỏ của máu, những bức tường đá nhợt nhạt gần như vuông góc với mặt đất bị bao phủ bởi những vết máu chảy dọc. Chân tay bị đứt gãy xấu xí và kỳ dị cùng các cơ quan nội tạng bốc hơi nóng khinh dị dưới ánh trăng mờ ảo.
Sói con có bộ lông ướt đẫm máu đứng trên một tảng đá cao, hơi thở nóng hổi thoát ra từ những kẽ răng rỉ máu, nó ngưng tụ thành một màn sương trắng trong không khí lạnh giá. Cơ thể của nó đầy những vết sẹo, một đôi con ngươi vàng rực rỡ và lạnh lùng dần dần tràn ngập chiến ý đỏ rực, khát máu muốn ghê người, từ trên cao nhìn xuống mảnh đất lộn xộn dưới tảng đá.
Những con quái vật theo dõi nó từ bóng tối xung quanh.
Hiệu ứng ban phước của ánh trăng và mùi hương đã dần biến mất, chúng nhìn con sói nhỏ có sẹo một cách thận trọng và ghen tị, nhưng khao khát được khơi dậy bởi mùi máu trong cơ thể vẫn thôi thúc chúng tiến về phía trước.
Leno phun ra máu và thịt vụn từ miệng. Thân thể vẫn đang vặn vẹo đứng trên tường đá và mặt đất, hơi thở không ngừng toát ra từ miệng cùng mũi tràn vào trong khoang ngực, kích thích tiết ra nước bọt, mùi máu tanh tàn khốc càng làm cho thú tính nguyên thủy và cơn thèm ăn của hắn trỗi dậy, từng tế bào trong cơ thể dường như đang kêu đói, tầm nhìn của hắn bị vấy bẩn bởi ánh sáng đỏ, ánh mắt của hắn rơi xuống con quái vật đang hấp hối trên mặt đất một cách mất kiểm soát.
Miệng của hắn vẫn còn đang hừng hực những nguyên tố bóng tối mạnh mẽ, dường như cơ thể của hắn đã sẵn sàng tiếp nhận chúng.
Đúng lúc này, kết giới sau lưng hắn biến mất không chút báo trước, hơi thở nhân loại quen thuộc đột nhiên xuất hiện sau lưng, ấm áp bao phủ lấy hắn.
Đôi mắt của Leno thanh tỉnh ngay trong chốc lát, hắn quay đầu lại nhìn.
Người thiếu niên đứng dưới vầng trăng máu dần lờ mờ nơi mỏm đá, ánh trăng đỏ tươi rơi trên vai, cậu ta đứng trong bóng tối như thể bước qua bóng tối mà xuất hiện.
Hắn lặng lẽ nhìn qua đống hỗn độn trước mặt, hắn không có vẻ gì là kinh ngạc, ánh mắt cũng không dừng lại. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào con sói nhỏ đang đứng trên bức tường đá, nét mặt tập trung đến mức dịu dàng, sau đó, hắn đưa tay về phía con sói nhỏ, lòng bàn tay sạch sẽ hướng lên trên, vết máu đỏ nhạt trên cổ tay trắng nhợt, mỏng manh từ từ biến mất, làm một động tác ôm, Leno nhìn chăm chú vào cậu ta.
Ngay lập tức, cơn đau và sự mệt mỏi ập đến với hắn như một làn sóng, sự phá hủy và đồng hóa của các nguyên tố bóng tối khiến hắn kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Thế giới nhuốm máu chùng xuống và tan rã ở rìa tầm nhìn của hắn, hắn đang rơi xuống mặt đất với tốc độ không thể ngăn cản.
Sau đó, một vòng tay ấm áp đỡ lấy hắn.
Mọi thứ chìm vào bóng tối.
Qua Tu nhìn chằm chằm vào con sói nhỏ trong vòng tay của mình, dùng lòng bàn tay chạm vào đỉnh đầu của nó, lần mò theo dọc sống lưng nó, cẩn thận tránh những vết sẹo đang chảy máu, dùng ngón tay xoa nhẹ sợi lông tơ mỏng manh giữa hai cánh, nhẹ nhàng lướt qua bộ lông nhuốm máu, sau đó vuốt ve đốt sống đuôi của nó, các đầu ngón tay chìm vào phần đuôi đã bị ăn mòn của nó.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Những con quái vật có trí thông minh thấp ở dưới vực thẳm nhìn thấy con quái vật có móng vuốt sắc nhọn và răng nanh sắc bén đã được thay thế bằng con người với thân hình mỏng manh, không có sức mạnh, liền rống lên đầy phấn khích, chỉ có một ít quái vật có trí thông minh cao hơn chút, nhìn vào thân hình của thiếu niên, con ngươi đỏ tươi lóe lên tia nhìn kiêng kị, trong bộ não cằn cỗi đáng thương của chúng mơ hồ có ấn tượng với nhân loại nhìn thì vô hại nhưng thủ đoạn lại độc ác nham hiểm này, cơ thể lẫn ý thức của chúng đều trở nên sợ hãi, khiến chúng lùi về phía sau ——
Ánh trăng đẫm máu dần dần bị đỉnh vách núi nuốt chửng, cằm thiếu niên sắc bén, tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện trong bóng đêm.
Có một ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại rất lạnh, như thể bầu trời u ám trên mặt biển cùng với cơn bão đang ấp ủ ập đến.
Qua Tu nghiêng đầu. Giọng của hắn rất nhẹ, như thể có thể bị thổi bay trong cơn gió.
Nhưng dưới vách núi lại không có không khí lưu động, cho nên từng chữ nặng nề đập vào mặt đất: " Các ngươi dám?"
Một bóng đen màu xám bạc xẹt qua rồi mờ dần, như một làn gió lặng lẽ lướt nhanh qua khe hở giữa bức tường đá và mặt đất.
Lượng nguyên tố bóng tối dồi dào chảy qua từng lớp lông, để lại những vết thương khó lành, nóng rát.
Cơ bắp mạnh mẽ lâu ngày không được vận động, khi co lại và căng ra sinh ra cảm giác đau nhức thú vị, kích thích thần kinh của hắn, máu chảy nhanh ra khắp cả cơ thể, như dòng sông chảy ào ào bên tai, như dòng điện đầy hưng phấn.
Leno thỉnh thoảng dừng lại đột ngột.
Hắn ngẩng đầu lên, đánh hơi trong không khí, đôi tai nhọn đầy lông tơ của hắn chuyển động đầy cảnh giác, cố gắng bắt lấy những dao động nhỏ nhất trong không khí.
Nhân loại đó làm rất tốt trong việc che đậy hơi thở của mình.
Điều này mang lại nhiều khó khăn cho việc lần theo dấu vết của cậu ta.
May thay, dưới đáy vực sâu không có gió và ánh sáng, cũng càng ít sinh vật xuất hiện hơn, dẫn đến những dấu vết nhỏ được tạo ra sẽ lưu lại lâu hơn bình thường.
Leno ngửi một tảng đá nhô lên ở đâu đó trên vách tường, rồi lại lao ra như một cơn gió.
Sự phấn khích ban đầu của việc rình rập và săn bắn khiến đồng tử của hắn giãn ra, giống như một lỗ đen không đáy dưới ánh vàng thiêu đốt, ánh lên một tia sáng hoang dã dữ tợn và tàn nhẫn.
Leno có thể cảm thấy khoảng cách giữa họ đang được rút ngắn lại.
Hắn thận trọng tránh những khu vực tập trung nhiều nguyên tố bóng tối, để tránh chạm trán với những sinh vật khác dưới đáy vực thẳm, để bản thân không bị chi phối bởi ham muốn săn mồi.
Ngày càng có nhiều dấu vết còn sót lại ở trên không và trên mặt đất.
Đôi khi là một vài giọt máu khô chưa được lau đi, đôi khi lại là một nửa đoạn xương gãy bỏ trong các khe nứt của đá, hoặc thậm chí một nửa bộ xương đã bị gặm cắn bởi các sinh vật khác, ngoại trừ các dấu răng, còn có thể nhìn thấy được các vết cắt chính xác, sắc bén trên bề mặt xương.
Trong quá trình tập trung chạy, khó có thể nhận thấy tốc độ trôi qua của thời gian.
Mặt trăng máu cứ lên rồi lại xuống, một lần nữa chiếu lên mặt đất những tia sáng lạnh lùng và đẫm máu.
Trong bóng tối nặng nề nơi ánh trăng không thể chiếu tới, có những sinh vật đang âm thầm đi qua, âm thanh gặm nhấm tàn nhẫn, ghê tởm được khuếch đại bởi sự tĩnh lặng trong vực thẳm, những con quái vật vô danh đang cố di chuyển cơ thể xấu xí của chúng. Toàn bộ đáy vực thẳm dường như đang sống lại.
Leno nhảy lên một tảng đá, mặt trăng máu phản chiếu trong mắt hắn.
Hắn đánh hơi trong không khí.
Hương vị quen thuộc.
Nhân loại đó đang ở gần đây.
Hắn tiếp tục nhảy lên những chỗ cao, cuối cùng, đằng sau một tảng đá được che đậy cực kỳ kín đáo, Leno ngửi thấy một làn sóng bất thường của nguyên tố bóng tối. Hắn nhẹ nhàng nhảy về hướng mà làn sóng phát ra. Tại thời điểm tiếp đất, hắn nhận thấy một luồng khí kỳ lạ đang lao đến, hắn nhảy lùi về phía sau một cách sắc bén—— nhưng kích thước hiện tại của hắn vẫn còn quá nhỏ, khiến cho chân trước vẫn đang đặt trên mặt đất bị nguyên tố bóng tối làm bị thương.
Leno liếm bàn chân bị bỏng của mình, những vết cháy nông in trên lòng bàn chân.
Hắn nhìn về phía kia. Kết giới được tạo thành bởi các nguyên tố bóng tối đã bị cắt ra một lỗ hổng, do móng vuốt của hắn tạo nên theo bản năng.
Móng vuốt của tộc Fenrir luôn sắc bén đến kinh ngạc, sau ba lần thay đổi móng, móng vuốt của chúng có thể cắt xuyên qua ma thuật và làm gián đoạn câu thần chú. Bất kỳ phòng thủ vật lý và phép thuật nào cũng có thể dễ dàng bị xuyên thủng và xé nát, hắn là thành viên của tộc Fenrir, là một vị thần bẩm sinh, nếu không phải bị buộc phải trở lại thân thể thời thiếu niên vì bị lấy mất thần cách, thì móng vuốt của hắn thậm chí có thể xé rách không gian, cắt đứt nhân quả.
Lần này thì hoàn toàn là một tai nạn.
Leno cúi đầu, ngửi được nhiệt độ cơ thể người đang từ từ thoát ra từ trong khe hở, mùi máu thịt ngọt ngào ấm áp, nồng đậm tỏa ra bên ngoài.
Tươi trẻ, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Hắn ngồi xổm trên tảng đá, cái đuôi không còn cáu kỉnh nữa, mà vòng qua chân che đi bề mặt của bộ móng vuốt một cách an toàn.
Tuy nhiên, bên cạnh đó, vẫn có một hơi thở kỳ lạ thoát ra từ khe hở, những lời thì thầm cám dỗ đen tối và xấu xa trào dâng trong không khí, khơi dậy mong muốn khát máu và chiến đấu trong hắn.
Leno nhìn lên bầu trời.
Lúc này, mặt trăng màu máu đã leo lên tới đỉnh, ánh trăng đỏ tươi bất thường đang tràn trên những tảng đá, cho thấy một kết cấu lỏng lẻo.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở khò khè đau đớn đè nén bên trong kết giới,, giống như một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua, mỏng manh và ẩn nhẫn.
Leno thu hồi ánh mắt, con ngươi thẳng đứng màu vàng kim nhìn thẳng vào bóng tối dày đặc trước mặt.
Những tiếng rên rỉ, những chuyển động sột soạt rùng rợn phát ra từ mọi hướng, những đôi mắt tham lam, đầy khao khát, ẩn nấp trong bóng tối, giống như một giọt máu rơi xuống biển đầy cá mập, hay dòng nước đen kịt đang cuộn trào dâng lên, ẩn chứa những nguy hiểm không rõ cùng những đôi mắt tò mò xấu xa.
Leno ngồi trên tảng đá, thờ ơ như một tác phẩm điêu khắc.
Bộ lông màu xám bạc được ánh trăng bao phủ bởi một lớp màng màu máu nhạt, chảy dài theo đường cong trên thân hình mềm mại của hắn.
Khát vọng chiến đấu được khơi dậy bởi hơi thở kỳ lạ lơ lửng trong không khí, nhanh chóng đốt cháy khắp cơ thể của hắn như ngọn lửa chảy theo dòng máu, như thể từng khối cơ, từng khớp xương đang kêu lên vì phấn khích, phát ra tiếng rên rỉ kích động.
Hắn dường như cũng không có ý định rời đi.
Một con quái vật bóng tối với chất nhờn hôi thối chảy xuống cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, nó gầm lên, lao ra khỏi bóng tối, nhưng thân hình xấu xí và to lớn lại cực kỳ nhanh nhẹn, được bản năng thúc đẩy, nó lao thẳng tới một cách vô tư, nhắm về phía một con sói con trông dường như rất vô tội trước mắt m.
Sự phấn khích, tàn nhẫn và dễ chịu nào đó sớm đã bị dập tắt nay lại bị thổi bùng trong đôi mắt rực rỡ của Leno.
Hắn tránh né đòn của đối thủ bằng một kỹ năng đáng kinh ngạc, những móng vuốt sắc bén của hắn xuyên qua không trung từ một góc độ lắt léo, cắt qua bụng của đối thủ một cách không thương tiếc, sau đó nhẹ nhàng, uyển chuyển xoay người đáp lên một tảng đá khác nhô lên trên bức tường đá.
Không có một vết máu nào dính lên trên bộ lông dày mượt mà như nước chảy đó.
Con quái vật vùng vẫy, la hét vì đau đớn, nội tạng nhầy nhụa ứa ra từ miệng vết thương bị rách, một vài xúc tu bẩn thỉu đầy bứu thịt và nốt sần vươn ra từ trong góc, quấn lấy con quái vật vẫn đang kêu gào. Con quái vật bị kéo trở lại bóng tối nơi nó vừa bước ra, ngay lập tức, âm thanh bị xé rách, nghiền nát của cơ thể trộn với âm thanh nhai nuốt mơ hồ, làm cho da đầu tê dại phát ra từ hướng đó.
Tiếng gầm của con quái vật dừng lại.
Xung quanh lại rơi vào sự im lặng chết chóc, từng phút từng giây trôi qua đều ẩn chứa sự im lặng khủng bố trước cơn bão.
Leno vừa mới nhảy trở lại tảng đá.
Chiếc lưỡi thô ráp đỏ mọng liếm những chiếc răng nanh đang ngứa ngáy, mùi máu tanh chảy ra từ những đầu móng vuốt đè lên tảng đá, rớt xuống nền đất nhợt nhạt, lạnh lẽo.
Hắn cong lưng, răng nanh sắc bén màu trắng ánh lên tia sáng lạnh nhạt, con ngươi thẳng đứng mang theo tinh thần chiến đấu hung bạo và ác liệt.
Lúc này, hiển nhiên là hắn đang bày ra tư thế phòng ngự.
Vầng trăng máu treo trên cao giống như đôi mắt tàn nhẫn, lặng lẽ nhìn xuống sự giết chóc tàn bạo bùng phát ở dưới vực sâu.
Tiếng va chạm buồn tẻ của da thịt, tiếng máu phun ra từ lũ tay sai bị xé xác, tiếng gầm rú ác độc và sắc nhọn vang lên trong vực thẳm đen tối, bầu không khí bi thảm của trận chiến cùng với mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong im lặng và mờ mịt, đan xen, quấn quít, trỗi dậy cùng ánh trăng đẫm máu,.
Vầng trăng khuyết dần di chuyển.
Mặt trăng lưỡi liềm đỏ tươi tiến lại gần bức tường vỡ lởm chởm, hơi thở hắc ám khó chịu dần dần yếu đi, không khí từ từ suy yếu và kết tủa lắng đọng xuống dưới.
Mặt đất đã bị nhuốm thành một màu đỏ của máu, những bức tường đá nhợt nhạt gần như vuông góc với mặt đất bị bao phủ bởi những vết máu chảy dọc. Chân tay bị đứt gãy xấu xí và kỳ dị cùng các cơ quan nội tạng bốc hơi nóng khinh dị dưới ánh trăng mờ ảo.
Sói con có bộ lông ướt đẫm máu đứng trên một tảng đá cao, hơi thở nóng hổi thoát ra từ những kẽ răng rỉ máu, nó ngưng tụ thành một màn sương trắng trong không khí lạnh giá. Cơ thể của nó đầy những vết sẹo, một đôi con ngươi vàng rực rỡ và lạnh lùng dần dần tràn ngập chiến ý đỏ rực, khát máu muốn ghê người, từ trên cao nhìn xuống mảnh đất lộn xộn dưới tảng đá.
Những con quái vật theo dõi nó từ bóng tối xung quanh.
Hiệu ứng ban phước của ánh trăng và mùi hương đã dần biến mất, chúng nhìn con sói nhỏ có sẹo một cách thận trọng và ghen tị, nhưng khao khát được khơi dậy bởi mùi máu trong cơ thể vẫn thôi thúc chúng tiến về phía trước.
Leno phun ra máu và thịt vụn từ miệng. Thân thể vẫn đang vặn vẹo đứng trên tường đá và mặt đất, hơi thở không ngừng toát ra từ miệng cùng mũi tràn vào trong khoang ngực, kích thích tiết ra nước bọt, mùi máu tanh tàn khốc càng làm cho thú tính nguyên thủy và cơn thèm ăn của hắn trỗi dậy, từng tế bào trong cơ thể dường như đang kêu đói, tầm nhìn của hắn bị vấy bẩn bởi ánh sáng đỏ, ánh mắt của hắn rơi xuống con quái vật đang hấp hối trên mặt đất một cách mất kiểm soát.
Miệng của hắn vẫn còn đang hừng hực những nguyên tố bóng tối mạnh mẽ, dường như cơ thể của hắn đã sẵn sàng tiếp nhận chúng.
Đúng lúc này, kết giới sau lưng hắn biến mất không chút báo trước, hơi thở nhân loại quen thuộc đột nhiên xuất hiện sau lưng, ấm áp bao phủ lấy hắn.
Đôi mắt của Leno thanh tỉnh ngay trong chốc lát, hắn quay đầu lại nhìn.
Người thiếu niên đứng dưới vầng trăng máu dần lờ mờ nơi mỏm đá, ánh trăng đỏ tươi rơi trên vai, cậu ta đứng trong bóng tối như thể bước qua bóng tối mà xuất hiện.
Hắn lặng lẽ nhìn qua đống hỗn độn trước mặt, hắn không có vẻ gì là kinh ngạc, ánh mắt cũng không dừng lại. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào con sói nhỏ đang đứng trên bức tường đá, nét mặt tập trung đến mức dịu dàng, sau đó, hắn đưa tay về phía con sói nhỏ, lòng bàn tay sạch sẽ hướng lên trên, vết máu đỏ nhạt trên cổ tay trắng nhợt, mỏng manh từ từ biến mất, làm một động tác ôm, Leno nhìn chăm chú vào cậu ta.
Ngay lập tức, cơn đau và sự mệt mỏi ập đến với hắn như một làn sóng, sự phá hủy và đồng hóa của các nguyên tố bóng tối khiến hắn kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Thế giới nhuốm máu chùng xuống và tan rã ở rìa tầm nhìn của hắn, hắn đang rơi xuống mặt đất với tốc độ không thể ngăn cản.
Sau đó, một vòng tay ấm áp đỡ lấy hắn.
Mọi thứ chìm vào bóng tối.
Qua Tu nhìn chằm chằm vào con sói nhỏ trong vòng tay của mình, dùng lòng bàn tay chạm vào đỉnh đầu của nó, lần mò theo dọc sống lưng nó, cẩn thận tránh những vết sẹo đang chảy máu, dùng ngón tay xoa nhẹ sợi lông tơ mỏng manh giữa hai cánh, nhẹ nhàng lướt qua bộ lông nhuốm máu, sau đó vuốt ve đốt sống đuôi của nó, các đầu ngón tay chìm vào phần đuôi đã bị ăn mòn của nó.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Những con quái vật có trí thông minh thấp ở dưới vực thẳm nhìn thấy con quái vật có móng vuốt sắc nhọn và răng nanh sắc bén đã được thay thế bằng con người với thân hình mỏng manh, không có sức mạnh, liền rống lên đầy phấn khích, chỉ có một ít quái vật có trí thông minh cao hơn chút, nhìn vào thân hình của thiếu niên, con ngươi đỏ tươi lóe lên tia nhìn kiêng kị, trong bộ não cằn cỗi đáng thương của chúng mơ hồ có ấn tượng với nhân loại nhìn thì vô hại nhưng thủ đoạn lại độc ác nham hiểm này, cơ thể lẫn ý thức của chúng đều trở nên sợ hãi, khiến chúng lùi về phía sau ——
Ánh trăng đẫm máu dần dần bị đỉnh vách núi nuốt chửng, cằm thiếu niên sắc bén, tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện trong bóng đêm.
Có một ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại rất lạnh, như thể bầu trời u ám trên mặt biển cùng với cơn bão đang ấp ủ ập đến.
Qua Tu nghiêng đầu. Giọng của hắn rất nhẹ, như thể có thể bị thổi bay trong cơn gió.
Nhưng dưới vách núi lại không có không khí lưu động, cho nên từng chữ nặng nề đập vào mặt đất: " Các ngươi dám?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất