Trộm Hương

Chương 77: Phiên ngoại 6. Đều tốt

Trước
A Thanh tới, còn mang theo một giỏ táo, cũng không biết mua ở đâu, vừa tròn vừa lớn.

Lúc Phương Y Trì ngủ dậy, A Thanh đã gọt xong hai trái. Nếu Hạ Sĩ Lâm không đi Thẩm Dương, y sẽ bổ táo thành những miếng nhỏ như thỏ vậy, bây giờ nhóc xui xẻo không có nhà, y liền tùy ý gọt gọt, hình dạng không ra làm sao.

"Cậu đến lúc nào thế?" Phương Y Trì ôm chăn ngáp, cậu thò chân ra ngoài chân lắc lư, cau mày nhìn ánh nắng nhức mắt bên ngoài cửa sổ, "Lục gia đi rồi sao?"

"Đi rồi, đi từ sớm." A Thanh để vỏ táo vào đĩa nhỏ, chế nhạo: "Ai như cậu còn có thể ngủ đến giờ chứ?"

"Mệt mà." Phương Y Trì vùi người bên góc giường rầm rì, "Cậu thì sao, đến đây lúc nào?"

"Tới sớm." A Thanh ngáp một cái, "Vừa mới sáng bảnh mắt, tớ liền bị Lục gia nhà cậu phái người dựng từ trên giường dậy, đang buồn ngủ, vừa vào cửa còn gặp cái tên Tứ ca gàn dở của cậu, thiếu chút nữa khiến tớ tức chết."

Phương Y Trì chôn mặt trong chăn ấp úng cười lên: "Hai người còn cãi lộn à?"

"Sao có thể chứ? Gã không dám cãi lộn với tớ." A Thanh bĩu môi một cái, đem con dao gọt táo hung hăng vứt lên bàn.

"Làm sao, hai người giảng hòa rồi?" Phương Y Trì vừa hỏi, vừa bò ra mép giường.

A Thanh nhìn thấy, lười biếng nhắc nhở cậu cẩn thận đứa trẻ trong bụng.

"Không sao không sao." Phương Y Trì rất rộng rãi, không khoác thêm áo, đặt mông ngồi bên cạnh A Thanh, "Y không phải đã biết bọn mình từng làm người phục vụ, nhưng không hề bừa bãi với khách nhân sao?"

"Đúng vậy, nhưng tớ chính là ghét cái bộ dạng xem thường người khác đấy của gã!" A Thanh đẩy táo đến trước mặt Phương Y Trì, tỏ ý cậu mau ăn.

Chuyện A Thanh và Hạ Tác Phong đã từng ầm ĩ không vui, Phương Y Trì có nghe đến. Tứ ca của Hạ Lục gia không chỉ lo cậu qua lại với khách cũ, còn lo bạn bè của cậu kéo cậu làm ăn bất chính.

Sau đó Hạ Tứ gia hung hãn ồn ào một trận với A Thanh, hiểu lầm mới được xóa bỏ.

Quá trình gây gổ Phương Y Trì không chứng kiến, nhưng cậu cảm nhận được thái độ của Hạ Tác Phong đối với A Thanh có chuyển biến tốt.

Phương Y Trì từng hỏi Hạ Lục gia mấy câu, tiếc rằng Hạ Tác Chu cũng chẳng để ý lắm, chỉ nói qua loa lấy lệ 'Chân Tứ ca không tốt, mình đừng đi làm phiền y', trên thực tế là ghen với việc sự chú ý của Phương Y Trì đặt lên người đàn ông khác.

Phương Y Trì gặm táo rôm rốp, "Người ta bây giờ đã không xem thường cậu từ lâu, cậu sao còn tỏ thái độ với y làm gì?"

"Trong lòng gã xem thường tớ." A Thanh chê Phương Y Trì phiền, đưa tay sờ sờ bụng cậu.

Phương Y Trì ưỡn eo, đem cái bụng còn rất bằng phẳng cho A Thanh sờ.

"Ba tháng?" A Thanh rất nhanh thu tay, "Chẳng trách Lục gia tựa như đòi mạng đến khắp nơi lôi bác sĩ tới chẩn mạch cho cậu."

"Đừng chấp nhặt với ngài ấy." Phương Y Trì tiếp tục gặm táo, "Tiên sinh chỉ là hồi hộp quá thôi."

A Thanh nghe vậy, liếc cậu một cái: "Ồ, cậu còn nói được lời này, hóa ra cái người thề thề thốt thốt với tớ bảo rằng Hạ Lục gia là chính nhân quân tử không phải cậu à?"

Hạ Tác Chu dĩ nhiên không phải chính nhân quân tử gì, mặt ngoài tao nhã lịch sự chỉ là tấm da của hắn trong Tứ Cửu thành này mà thôi.

Cậu quay đầu, chột dạ dời tầm mắt: "A Thanh, mấy năm này cậu không có dự định gì sao?"

"Tính lập gia đình không?"

"Chưa nghĩ tới." A Thanh lần nữa cầm dao nhỏ gọt táo, nhàn nhạt nói: "Người tốt số giống cậu trên đời này ít lắm. Tớ không có vận khí đó, lập gia đình hơn phân nửa không sống được lâu, ngược lại chẳng bằng tự mình an ổn sống qua ngày."

Hiện giờ A Thanh đã trở thành quản lý tiệm cơm, tiền công nhiều thì không nói, bản thân cũng có địa vị hơn so với trước kia, lão cha bài bạc của y đã ngã xuống sông hộ thành chết đuối mấy năm trước, bệnh tình mẹ y ngược lại có chuyển biến tốt. Cuộc sống trong nhà thời điểm này vẫn luôn an bình trôi qua, đúng là không cần thiết phải lập gia đình.

"Đầu năm mẹ tớ còn kiếm cho tớ một mối hôn sự." A Thanh đặt trái táo mới gọt xong lên tay Phương Y Trì, "Đáng tiếc tới không phải vì tiền của tớ, mà không tốt đẹp gì, muốn thông qua tớ trèo vào nhà họ Hạ."

Phương Y Trì gặm một miếng táo, con ngươi xoay tít: "Cậu thích dạng gì?"

Cậu còn đang xem xét mấy người trong Bộ Tư lệnh cho A Thanh.

Ai ngờ A Thanh liền đoán ngay ra tâm tư của cậu, đặt quả táo xuống, tức giận dùng ngón tay gõ lên trán cậu: "Ngài tỉnh lại đi, đều như vậy rồi mà còn có lòng lo lắng linh tinh."

Phương Y Trì một bên nén cười, một bên tránh né: "Sao chứ? Tớ cũng chẳng giục cưới gì."

"Cậu mà giục cưới, quan hệ bằng hữu này của bọn mình sớm đã chẳng còn." A Thanh liếc mắt, lấy khăn lau tay, chuyển đề tài, "Thằng nhóc Sĩ Lâm đâu rồi?"



Nhắc tới Hạ Sĩ Lâm, hốc mắt Phương Y Trì lập tức đỏ ửng, cậu nằm trên ghế salon, lắp bắp: "Bị... bị đưa đến... Thẩm Dương."

"Thẩm Dương?" A Thanh cũng không kinh ngạc gì lắm, "Tớ đã bảo mà, sao nhà cậu có thể tự dưng yên tĩnh thế chứ. Nếu nhóc Hạ Sĩ Lâm còn ở đây, đảm bảo đã náo loạn lật trời luôn rồi!"

Phương Y Trì vẫn rất khó khăn: "Thẩm Dương, thật sự xa quá."

"Lục gia đem đi?"

"Còn không phải sao?"

"Tại sao thế?"

"Nói rằng hồi ngài ấy lớn bằng Sĩ Lâm, sớm đã có thể một mình đảm đương một phần công tác rồi." Phương Y Trì trở mình, từ dưới ghế salon lôi ra một chiếc cặp da, bên trong đều là điện báo Hạ Sĩ Lâm gửi về.

Cậu ôm chồng thư trong ngực, để A Thanh nhìn qua một chút.

"Cũng thật không đành lòng." A Thanh lướt mắt, buồn cười nhìn tờ giấy đầy tràn những tiếng gọi 'ba', tiếp đó an ủi, "Nhưng nó là đứa trẻ nhà họ Hạ, cậu cũng không thể nuông chiều, chiều hư rồi sau này sao có thể tiếp quản công việc của Lục gia?"

"Tớ hiểu, nhưng tớ là ba nó mà." Phương Y Trì lại đem bức thư trong ngực dè dặt mở ra, đọc cho A Thanh nghe, " 'Ba, hôm nay Thẩm Dương có tuyết...', ôi chao, đồ đông tớ gửi cho nó không biết có đủ hay không?... 'Thầy nói chữ viết của con có nền tảng tốt, nhưng vẫn cần cố gắng chăm chỉ...' chữ viết của nó là do tớ dạy đó!"

Phương Y Trì lải nhải hơn nửa ngày, Vạn Lộc gõ cửa vào đưa cơm trưa, cậu không có khẩu vị, chống cằm nhìn A Thanh ăn.

A Thanh ung dung ăn uống, một chút cũng không khách khí.

Mấy ngày này Phương Y Trì cùng Hạ Tác Chu ở lại Hạ trạch, bởi vì Nghiêm Nhân Tiệm phải đồng thời chăm sóc Tiểu Phượng hoàng mang thai và Hạ Tứ gia có cái chân từng bị tật.

Vì vậy cơm nước xong, thời điểm hai người bọn họ đi tản bộ, không thể tránh khỏi đụng phải Hạ Tác Phong phơi nắng bên ngoài.

Phương Y Trì nhìn A Thanh lạnh mặt trong nháy mắt cùng với Hạ Tứ gia mặt không biểu cảm, chào hỏi một tiếng: "Tứ ca."

"Sao cậu lại ra ngoài này?" Hạ Tác Phong biết cậu mang thai, cau mày khuyên can, "Mau trở về, bằng không lão Lục quay lại sẽ tức giận."

"Làm sao? Trách tôi kéo Phương Y Trì ra ngoài phải không?" A Thanh cười lạnh, lôi cánh tay cậu, mắt nhìn thẳng phía trước, "Thật đúng là coi mình thành trưởng bối!"

"A Thanh." Phương Y Trì sợ hai người bọn họ thật sự cãi vã, vội vàng hạ thấp giọng, "Tứ ca không có ý đó."

"Gã có đấy." A Thanh giương cao giọng trong nháy mắt, "Năm đó gã mắng tớ, uy hiếp tớ, bảo tớ cách xa nhà họ Hạ ra một chút không phải cũng chính là ý này sao?"

Phương Y Trì không tường tận chuyện năm xưa, nhất thời cứng họng, nhìn về phía Hạ Tác Phong xin giúp đỡ.

Hạ Tác Phong đứng dưới mái hiên, chân mày hơi nhíu, một lát sau ngoài dự đoán nói một tiếng: "Xin lỗi."

"... Năm đó là tôi hiểu nhầm."

"Thôi khỏi." A Thanh nhướn mày, khoanh tay, dứt khoát: "Lời xin lỗi của ngài tôi nhận không nổi."

"Tôi..."

"Phương Y Trì, chúng ta đi." A Thanh căn bản không cho Tứ gia cơ hội giải thích, kéo cậu muốn đi.

"A Thanh!" Hạ Tác Phong thấy vậy, không nhịn được bước qua, "Cậu nghe tôi giải thích, chớ có nóng nảy như vậy."

"Tôi nóng nảy?" Giọng A Thanh càng đề cao hơn, để Phương Y Trì qua một bên, để cậu vào trong đình nghỉ ngơi một chút, phất tay, châm chọc: "Vâng, tôi không có xuất thân như Hạ Tứ gia ngài đây. Ngài thấy tôi nóng nảy, tôi lại thấy ngài nguội lạnh. Hai ta căn bản không phải kẻ chung đường, cần gì phải giải thích?"

Phương Y Trì nghe mà rơi vào sương mù, vừa nghiêng đầu, liền thấy Hạ Tác Chu đứng cách đó không xa ngoắc ngoắc tay với cậu.

Trong nháy mắt cậu bỏ quên hết mấy chuyện này, xách vạt áo lóc cóc chạy qua.

Trên người Hạ Tác Chu tràn đầy hơi lạnh, sau khi ôm Phương Y Trì, sợ cậu rét, bèn cởi nút áo khoác, bọc luôn Tiểu Phượng hoàng vào lòng, "Nhóc con đánh điện báo cho em."

"Ở đâu thế? Mau cho em nhìn một chút." Hai cánh tay bé nhỏ đang ôm lấy Hạ Tác Chu buông ra trong nháy mắt, vội vàng sờ tới sờ lui, "Sĩ Lâm nhớ em kìa."

Hạ Tác Chu đem điện báo giấu ra phía sau, lạnh mắt nhìn cậu tìm kiếm, cuối cùng đành không tình nguyện đưa qua. Phương Y Trì sốt ruột đoạt lấy, kéo tay Hạ Lục gia, vùi đầu trở lại Bắc phòng.

Mấy trang thư lưu loát của nhóc xui xẻo lần lượt được bày ra, nửa chữ đều là gọi ba, Phương Y Trì xem đến rơi lệ, hít hít mũi đọc cho Hạ Tác Chu, đọc đến cuối bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Thì ra Hạ Sĩ Lâm hỏi cơ thể ba nó thế nào, còn nói: "Ba đừng lo lắng, dù sinh cho con em gái hay em trai, con cũng đều vui mừng."



"... Nếu là em trai, con sẽ dẫn nó đi cưỡi ngựa, đi bắn súng, trốn cha, không để cho em con bị đánh; nếu là em gái, con liền mua cho nàng bánh ngọt, dẫn nàng đi thả diều, cũng phải giấu cha, tuyệt đối không để nàng chịu phạt."

Phương Y Trì khóc đến khàn giọng, vẫn còn thầm thì trò chuyện: "Tiên sinh anh xem này, Sĩ Lâm tốt biết bao nhiêu."

"Tốt cái quỷ gì mà tốt?" Hạ Tác Chu nghe mà đầy bụng lửa giận, "Trong mắt nó, tôi ngoại trừ đánh thì chính là phạt nó đấy hả?"

Phương Y Trì làm bộ không nghe được lời Hạ Lục gia than phiền, cậu ngồi trên ghế salon tiếp tục đọc: "Nghĩ kĩ thì, em trai cũng tốt, em gái cũng hay, miễn là không chọc cho ba phiền lòng."

"Lời này ít ra còn có mấy phần đạo lý." Hạ Tác Chu hừ lạnh.

Nội dung kế tiếp Phương Y Trì không đọc thành tiếng, nhưng từng câu từng chữ đều ghi nhớ trong tim.

---- Thật ra thì cha cũng rất tuyệt.

Cha chưa bao giờ khinh thường con vì con còn trẻ; thái độ cha nghiêm khắc, thực ra là bởi mong con thành tài.

Sau này em trai em gái ra đời, nhất định cũng sẽ giống như con, yêu mến cha rất nhiều.

... ...

Hoàng hôn buông xuống, đèn đuốc thắp lên.

Phương Y Trì gấp cẩn thận ngay ngắn từng bức điện báo Hạ Sĩ Lâm gửi tới, nhét vào trong rương.

Hạ Tác Chu trêu cậu: "Cho chồng em xem một chút."

"Không cho." Phương Y Trì khóa cái rương thật kỹ, "Đây là con trai viết cho em cơ mà."

Hạ Tác Chu không bắt buộc, hắn để ý tình trạng của Tiểu Phượng hoàng hơn của thằng nhóc xui xẻo. Bản thân Hạ Lục gia lớn lên không dựa vào cha mẹ, cho nên đối với con trai cũng không can thiệp quá nhiều.

Nhưng sự quan tâm của Phương Y Trì dành cho Hạ Sĩ Lâm rõ ràng khiến Hạ Lục gia phải ăn giấm.

Thời điểm buổi tối trước khi đi ngủ, Hạ Tác Chu cứ nằng nặc đòi giúp Tiểu Phượng hoàng cởi quần, hòng mưu đồ bất chính.

Phương Y Trì duỗi chân, ôm gối tránh phải tránh trái, cậu muốn đi ngủ sớm, bằng không nửa đêm thức dậy lại phiền đến tiên sinh.

"Tiểu Phượng hoàng." Hạ Tác Chu hai ba phát liền đem Phương Y Trì ôm trước người, lòng bàn tay bao lấy cánh mông cậu, "Đừng né, cũng không phải lần đầu hay gì."

"Tiên sinh, em mệt mỏi." Cậu buông tha giãy giụa, quay lại chui vào trong chăn.

"Biết em mệt mỏi." Hạ Tác Chu cũng chỉ là muốn cùng Tiểu Phượng hoàng thân cận một chút, không có ý làm gì khác.

"Tiên sinh..." Phương Y Trì thuận lợi lủi vào chăn, đem bàn tay bàn chân lạnh như băng dán lên người Lục gia, do do dự dự đặt câu hỏi: "Anh muốn con trai hay con gái?"

Trước kia cậu chưa từng cân nhắc qua điều này, Hạ Tác Chu cũng không đề cập gì, nhưng lời của nhóc con xui xẻo lập tức thức tỉnh Phương Y Trì.

Tiên sinh... Tiên sinh sẽ thích bé gái hay bé trai đây?

Hạ Tác Chu ngẩn người: "Có ý gì?"

"Chỉ là hỏi chút thôi." Phương Y Trì dùng mũi chân cọ cọ lên mắt cá chân tiên sinh.

"Chỉ là hỏi chút?" Hạ Tác Chu híp mắt một cái, biết chắc trong bức điện báo của Hạ Sĩ Lâm hẳn có đề cập loáng thoáng đến việc này, sắc mặt không đổi, nhàn nhạt đáp lời: "Đều tốt."

Phương Y Trì thấp thỏm nửa ngày, không ngờ Hạ Tác Chu lại đưa ra câu trả lời chẳng khác gì không nói, bất mãn hít một hơi, tiếp đó giận dữ đưa tay, tóm quần Hạ Tác Chu một phát.

"Ôi chao tiểu tổ tông, đừng quấy nào." Hạ Tác Chu bị Phương Y Trì chọc cười, xoay mình đè cổ tay cậu lại, "Em đừng có không tin, dù là bé trai hay bé gái cũng đều được hết."

"Thật sao?"

"Thật."

Hạ Tác Chu nhủ thầm: Chỉ cần bọn nhóc không làm phân tán tình yêu của em dành cho tôi, vậy đều tuyệt cả.

[Toàn văn hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước