Chương 3: Chọn người
Editor: Anh Anh
Nghe Hạ Hầu Tuyên từ chối thẳng thừng như vậy, Thụy phi cũng không giận, bà nhấp một ngụm trà nóng trong tay, mắt khép hờ, khẽ thở dài: ""Tuyên Nhi", đừng đưa ra lời từ chối sớm như vậy... Ta gả con cho Ngạn Bình cũng đều là vì tốt cho con, con cũng biết hoàn cảnh đặc thù của bản thân đấy, thay vì cố gắng kiểm soát một người ngoài trong tay, chẳng bằng cứ an tâm ở lại nhà họ Kỷ, còn có thể thỉnh thoảng vào cung tâm sự với ta, vậy không phải tốt lắm à?"
Nói tới đây, thấy phản ứng của Hạ Hầu Tuyên vẫn dửng dưng như cũ, Thụy phi đặt chén trà xuống, mỉm cười nửa đùa nửa thật nói: "Hơn nữa, trước đây con cũng đã gặp Ngạn Bình mấy lần rồi, ở chung với nhau rất hòa hợp, Ngạn Bình còn đặc biệt nói với ông ngoại con rằng hắn rất thích con đấy..."
"Mẫu phi," Hạ Hầu Tuyên ngắt lời Thụy phi, lạnh nhạt nói: "Ta và ngài đều rất rõ ràng, người Ngạn Bình biểu huynh thích là 'Biểu muội' chứ không phải 'Biểu đệ'."
Thân phận bí mật của Hạ Hầu Tuyên ngay cả ca ca sinh đôi Hạ Hầu Trác của hắn cũng không biết, biểu ca Kỷ Ngạn Bình lại càng không thể biết được...Thật sự thì Thụy phi cũng không nói dối, vị Kỷ biểu ca kia quả thật rất thích Hạ Hầu Tuyên, mỗi lần thấy hắn thì đều mang gương mặt đỏ tới tận mang tai và đôi mắt sắng bừng, nhưng nếu đến lúc bọn họ thật sự vào động phòng, một giây trước vẫn còn là nữ thần một giây sau đã biến thành nam nhân... Lấy kinh nghiệm của Hạ Hầu Tuyên đế đoán, thì căn bản Kỷ Ngạn Bình không thể nào tiếp nhận được "Sự thật tàn nhẫn" này, rất có thể sẽ trở mặt thành thù với hắn.
Quan trọng hơn là, cho dù Kỷ Ngạn Bình có thể tiếp nhận được "Tin dữ" từ biểu muội biến thành biểu đệ đồng thời tiếp tục chung sống hòa thuận với hắn, một khi Thụy phi bày mưu tính kế liên hiệp với người nhà họ Kỷ giết Hạ Hầu Tuyên, Kỷ Ngạn Bình có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn có thể lấy sức một người đối kháng với cả gia tộc, nỗ lực bảo vệ biểu đệ yêu quý của hắn sao? Đừng có nói đùa... Con cháu thế gia, lấy gia tộc làm trọng, không tự mình ra tay thì xem như đã phúc hậu rồi. Truyện Võng Du
Vì vậy, Hạ Hầu Tuyên thà gả cho một tên bỏ đi dù biết chân tướng cũng chỉ có thể nuốt hận vào lòng không làm gì được hắn, cũng tuyệt đối không thể gả vào nhà họ Kỷ có thể sẽ giết chết hắn. Hơn nữa, Hạ Hầu Tuyên đã nhìn trúng một người phù hợp với hắn về mọi mặt, người nọ không phải là con cháu thế gia bị gia tộc trói buộc, cũng không phải là một oắt con vô năng vô dụng...
Thụy phi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hạ Hầu Tuyên không còn muốn vòng vo nữa, hắn nhìn chằm chằm đối phương thật sâu rồi nói thẳng: "Mẫu phi, đừng nhắc tới Ngạn Bình biểu huynh nữa. Trong lòng Nhi thần đã xác định được người khác rồi, chỉ mong mẫu phi tác thành."
Thụy phi khẽ giật mình, sau đó tức giận nở nụ cười: "Được! Được! Được! Con ta thật sự đã trưởng thành, ngay cả chủ ý cũng lớn!" Nháy mắt ánh mắt bà trở nên sắc bén như dao, nhìn chằm chằm thẳng tắp, mà Hạ Hầu Tuyên nhìn lại Thụy phi không chút né tránh, im lặng thể hiện thái độ kiên định, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề!
Hai mẹ con giằng co trong chốc lát, Thụy phi hoảng sợ phát hiện khí thế của mình hơi rơi vào thế hạ phong, lập tức hất tay, chỉ nghe "Choang" một tiếng vang lên giòn tan, chén trà nóng bay rới... Rõ ràng chỉ cần lùi về phía sau nửa bước là có thể né tránh nước trà tung tóe và mảnh sứ nứt vỡ, Hạ Hầu Tuyên lại cố tình không nhúc nhích, mặc cho hơn nửa ly trà nóng tạt lên giày của mình, ngấm vào mu bàn chân. Mảnh sứ vỡ tan hình như quẹt qua làm bị thương bắp chân của hắn, Hạ Hầu Tuyên cũng không thèm để ý, căn bản không thèm cúi đầu nhìn, mà vẫn nhìn thẳng vào Thụy phi, vẻ mặt bình tĩnh, thái độ cứng rắn đến cùng...Thấy tình hình này, lửa giận trong lòng Thụy phi càng lớn, nhưng đồng thời bà cũng cảm thấy sống lưng hơi lạnh toát, nhất thời không nói lên lời, chỉ còn lại lồng ngực nhấp nhô bất định cho thấy tâm trạng bà lúc này vô cùng bất ổn.
Một hồi lâu sau, Thụy phi thở hổn hển một lúc mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn mở miệng trước... Chỉ nghe bà nhỏ giọng trách mắng: "Ta biết rõ ngươi nhìn trúng ai, là tên tú tài nghèo từ Lũng Tây đến Kinh Thành dự thi đúng không? Hừ, chẳng lẽ vì ngươi đã đọc quá nhiều thoại bản tài tử giai nhân, trở nên ngu ngốc ngớ ngẩn à, nghĩ rằng cành vàng lá ngọc thật sự có thể gả cho một thư sinh nghèo? Nực cười, hắn ta thậm chí ngay cả một đầu ngón tay ngươi cũng không xứng, cho dù ta không can thiệp, phụ hoàng ngươi cũng sẽ không đồng ý!"
Hạ Hầu Tuyên nhướn mày, thuận theo tình thế nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta ngại gì không lập thỏa thuận, nếu như ta có thể thuyết phục được phụ hoàng, mẫu phi ngài tuyệt không được can thiệp vào hôn sự của ta nữa, thế nào?"
Thụy phi khẽ khịt mũi, không gật cũng không lắc đầu... Phép khích tướng cẩu thả như vậy, dĩ nhiên bà sẽ không bị lừa, chỉ là bà cũng hiểu rằng, bây giờ Hạ Hầu Tuyên đã không còn để mặc bà gây khó dễ... Bà cuối cùng, đã mất tiên cơ.
Lại nói hơn nửa năm trước, chỉ trong một lần hai mẹ con tán gẫu, Thụy phi tình cờ nói ra chuyện bà có ý định để Hạ Hầu Tuyên gả cho Kỷ Ngạn Bình, không giống như hôm nay, vừa đấm vừa xoa thúc giục Hạ Hầu Tuyên tỏ thái độ, bởi vì ngày đó căn bản bà không thèm để ý đến ý kiến của Hạ Hầu Tuyên, hắn bằng lòng cũng tốt, không muốn cũng được, đều không ảnh hưởng đến quyết định của Thụy phi.
Mà lúc đó Hạ Hầu Tuyên vẫn còn là một "Nữ nhi tốt" hết sức ngoan ngoãn... Từ trước tới nay, cho dù bên ngoài hắn thể hiện sự tùy hứng không kềm chế được, anh khí bừng bừng cỡ nào, ở trước mặt Thụy phi, Hạ Hầu Tuyên vẫn ngoan giống như con cừu nhỏ trước sau như một, Thụy phi bảo hắn kêu "be be", hắn tuyệt đối sẽ không kêu "Mo mo", cả hoàng cung không ai không khen hắn hiếu thuận... Đối với chuyện gả cho Kỷ Ngạn Bình, Hạ Hầu Tuyên cũng không tỏ phản đối, chỉ nói với Thụy phi là hắn chưa chuẩn bị tâm lý, muốn suy nghĩ thêm, sau đó không chút dấu vết đổi đề tài khác.
Kẻ từ ngày đó, cho đến trước hôm nay, hai mẹ con bọn họ không nhắc đến chuyện tuyển chọn phò mã nữa, nhưng trong lòng của Thụy phi, Kỷ Ngạn Bình chính là "Con rể tốt" mà bà xác định.
Ai ngờ trong hơn nửa năm này, Hạ Hầu Tuyên đã thay đổi từng chút từng chút: Trước mặt hoàng đế, hình tượng của hắn chậm rãi từ "Hoạt bát tùy hứng" trở thành " Thông tuệ tài giỏi"; mà lúc đối mặt với Thụy phi, hắn cũng trở nên càng ngày càng có chủ kiến, có mưu lược... Hoàng đế không nghĩ ngợi nhiều, chỉ vui mừng vì hòn ngọc quý trên tay ông cuối cùng đã trưởng thành, nhưng Thụy phi lại mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, biểu hiện của Hạ Hầu Tuyên nào chỉ đơn giản là "Trưởng thành" như vậy? Rõ ràng giống như một thanh bảo kiếm phủ bụi nhiều năm chậm rãi ra khỏi vỏ, dần dần bộc lộ tài năng...
Như vậy, chính xác thì Hạ Hầu Tuyên đã làm gì? Nói trắng ra, chính là ôm bắp đùi: Ôm chặt hai đùi Hoàng đế và Thụy phi, để cho bọn họ không cách nào tùy tiện đạp bay hắn... Nếu không trên đùi bọn họ thể nào cũng sẽ mất một miếng thịt!
Mà phương thức ôm chặt bắp đùi này cũng rất "Đơn giản", chính là cố gắng thể hiện, thể hiện tốt một chút, bày ra hết khả năng ưu tú của một nhân sĩ tinh anh Hạ Hầu Tuyên, khiến Hoàng đế và Thụy phi đều cảm thấy hắn rất hữu dụng, sinh ra lệ thuộc vào hắn.
Đầu tiên là Hoàng đế, lúc trước cũng đã đề cập đến, năng lực trên phương diện xử lý chính sự của người cha hoàng đế này của Hạ Hầu Tuyên không đủ nghiêm, dần dà thậm chí bị chứng "Sợ hãi tấu chương", mỗi lần thấy một xấp tấu chương chồng chất cao vút là nhức đầu hoa mắt, tinh thần không ổn. May mà cho tới nay đều có Thừa Tướng có năng lực làm việc giúp bệ hạ chia sẻ áp lực, tuy rằng Hoàng đế cũng rất kiêng kị với Từ thừa tướng thân là nguyên lão tam triều, nhưng ông căn bản cũng không thể rời bỏ đối phương... Rõ ràng, Từ thừa tướng cũng dùng một chiêu "Ôm chặt bắp đùi" này, thật sự có thể nói là "Người thông minh có suy nghĩ giống nhau".
Chỉ là từ mùa thu năm ngoái tới nay, Từ thừa tướng cáo bệnh ở nhà... Ông ấy đúng là bị bệnh thật, dù sao tuổi tác đã cao, mấy năm gần đây cứ đến thu đông thì đều lâm bệnh vài trận, không hề làm người khác ngạc nhiên chút nào... Vì vậy cơ hội của Hạ Hầu Tuyên đã tới.
Với nhiều năm làm nền và chuẩn bị, Hạ Hầu Tuyên chọn thời cơ thích hợp nhất nhảy vào, lật đổ Từ thừa tướng, nắm được chức vụ "Thư ký cấp cao của ngự thư phòng", cũng khiến hoàng đế bệ hạ vừa mừng vừa sợ phát hiện: Thì ra "Nữ nhi" của ông lại có thiên phú trên phương diện xử lý chính sự như thế, năng lực làm việc cực cao, còn có thể đưa ra một vài đề xuất rất mới mẻ, đúng là chiếc áo bông tri kỉ của cha mà!
...Còn nữa, có nữ nhi tri kỷ chăm sóc, Từ thừa tướng hùng cứ trong triều đình mấy chục năm, môn sinh trải khắp thiên hạ đã không còn quá quan trọng nữa rồi... Cuối cùng cũng có thể làm ông ta lung lay, hoàng thượng hưng phấn đến nghiến răng.
Cứ như vậy, trong vài tháng ngắn ngủi, Hạ Hầu Tuyên từ "Nữ nhi được Hoàng thượng cưng chiều nhất" thăng hạng làm "Trưởng công chúa được hoàng thượng coi trọng và trọng dụng", địa vị của hắn trong hậu cung cũng theo đó nhảy vọt. Quan trọng hơn là, cuối cùng Hạ Hầu Tuyên cũng được tiếp xúc với chính sự, còn có thể thông qua phương thức nói xa nói gần ảnh hưởng đến quyết định của hoàng đế, chẳng khác gì có được thực quyền.
Mà Thụy phi thì sao? Bắt đầu từ vài tháng trước, trừ hai lợi thế "Hiếu đạo" và "Hôn sự", bà đã khó mà kiềm chế được Hạ Hầu Tuyên nữa. Ngược lại, bởi vì Hạ Hầu Tuyên có thể có được tin tức trực tiếp trên triều đình, Thụy phi còn muốn dựa vào hắn hơn nhiều... Tuy nhiên, trước hôm nay, thái độ của Hạ Hầu Tuyên với Thụy phi vẫn khá ngoan ngoãn, thế nên Thụy phi cũng sơ suất khinh thường, cho rằng hắn vẫn còn nằm trong lòng bàn tay bà... Cho tới hôm nay, biểu hiện của Hạ Hầu Tuyên cứng rắn như vậy, cuối cùng Thụy phi mới giật mình phát hiện, đứa bé bà vẫn nghĩ là đồ bỏ đi này, rõ ràng chính là một con sói đội lốt cừu!
Sự thật đã quá rõ... Hạ Hầu Tuyên sớm muốn thoát khỏi hậu cung, thoát khỏi bàn tay của Thụy phi, chỉ là nhiều năm nay hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, mãi đến hôm nay mới mở rộng cánh chim, sắp bay vọt lên trời!
Không ngờ, thật sự không ngờ, Thụy phi đã đánh giá thấp tính nhẫn nại và kỹ thuật diễn xuất của Hạ Hầu Tuyên, cuối cùng bị thua một ván... Đối với lần này, bà hơi cảm thấy thất bại, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy có chút kiêu ngạo: Đứa nhỏ này, tâm cơ, năng lực xuất chúng, không hổ là con trai do bà sinh ra!
Nhưng vậy thì thế nào đây? Dù sao Hạ Hầu Tuyên cũng là "Nhi nữ", chứ không phải "Nhi tử", nếu như đây là con trai trưởng Hạ Hầu Trác mà Thụy phi gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng thể hiện mưu đồ và năng lực cho bà thấy, thì không biết bà sẽ vui mừng đến mức nào, kết quả lại là Hạ Hầu Tuyên... Ngược lại trở thành phiền toái lớn của bà.
Nghĩ tới đây, Thụy phi âm thầm thở dài, đưa ánh mắt đi không nhìn Hạ Hầu Tuyên nữa, vẻ mặt uể oải phất phất tay nói: "Ta không quản được ngươi, ngươi thích làm gì thì làm, muốn gả cho ai thì gả... Ta chỉ có một yêu cầu, nếu ngươi đã tham gia vào vụ án gian lận trong kỳ thi mùa xuân vừa rồi, thì tuyệt đối không được bỏ dở giữa chừng... Nếu làm hỏng chuyện của A Trác, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"
"Xin mẫu phi cứ yên tâm, nhi thần biết giữ đúng mực, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình. Ca ca đắc thế đối với chúng ta đều có chỗ tốt, nhi thần chắc chắn sẽ toàn lực trợ giúp huynh ấy." Hạ Hầu Tuyên cười nhạt, chắp tay với Thụy phi, sau đó quay người sải bước ra khỏi chính điện của Thụy Khánh cung... Động tác chắp tay vốn là lễ của nam tử, lúc này lại được Hạ Hầu Tuyên đang mặc một thân váy dài thực hiện thuần thục, lại có vẻ vô cùng phóng khoáng. Thụy phi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn khuất dần, trong lòng chợt dâng lên nỗi niềm đã lâu không thấy.
Đã muộn, đã quá muộn rồi, nhi tử và "Nhi nữ", cuối cùng cũng không đổi lại được nữa...
Bên ngoài cung Thụy Khánh, mặt trời đã lên giữa không trung, sương trong ngự hoa viên đã tan hết, không khí trong lành, Hạ Hầu Tuyên thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy trong lòng sáng ngời: Cuối cùng cũng thắng Thụy phi một ván nhỏ, không dễ dàng chút nào.
Đừng thấy Thụy phi trông có vẻ dễ dàng bại lui, thật ra không phải vậy... Mặc dù hôm nay bà có chút mềm lòng, cũng không có nghĩa là bà đã hoàn toàn buông tha kế hoạch gả Hạ Hầu Tuyên vào Kỷ gia, chỉ bởi vì hiện nay Hạ Hầu Tuyên đang được hoàng đế coi trọng, xuống tay ám hại không tốt thì có thể đánh trả bà một cái trở tay không kịp, Thụy phi mới miễn cưỡng lùi nửa bước... Sau này hễ có cơ hội, khẳng định bà sẽ lại quay đầu nhắc lại chuyện xưa.
Hạ Hầu Tuyên hiểu rất rõ Thụy phi, cũng không mong đợi thành công trong một lần, lần này hắn chỉ muốn rung chuyển Thụy phi, đảm bảo hắn được ở trong tình cảnh "Không bị quấy rầy" trong một thời gian ngắn, giúp hắn có thể đặt hơn phân nửa tâm trí vào chuyện "Khảo sát phò mã"...
Lại nói, người Hạ Hầu Tuyên nhìn trúng, quả thật chính là tú tài nghèo đến từ Lũng Tây trong miệng Thụy phi... Chỉ là cái người tên Tề Tĩnh An đó, bản thân cũng rất ghét danh xưng "Tú tài" này. Trên thực tế, Tề Tĩnh An đến Kinh Thành cũng không phải để đi thi, hắn cũng tuyệt đối không phải đám văn nhân nghèo hèn hủ lậu trăm người không dùng được một, nếu không sao có thể lọt vào mắt Hạ Hầu Tuyên?
Trở lại Phượng Nghi cung trong sự vây quanh của đám cung nhân, Hạ Hầu Tuyên mới bước một bước vào tẩm điệm, hai vị thị nữ đi theo sau lưng hắn đã khẩn trương đỡ lấy cánh tay, một thị nữ có gương mặt tương đối tròn trịa trong đó đau lòng nói: "Trên đùi đã bị thương còn bước lớn như vậy, nhanh ngồi xuống để cho chúng nô tỳ nhìn xem."
Hạ Hầu Tuyên giật mình, lúc này mới nhớ bắp chân của hắn bị mảnh sứ vỡ quẹt vào, không khỏi cảm thấy buồn cười nói: "Đây nào được tính là một vết thương, ta cũng quên mất...Được rồi được rồi, nhìn bộ dáng khẩn trương của các ngươi này, vậy thì giúp ta bôi chút thuốc mỡ đi."
Hai thị nữ này, một người mặt tròn một người mặt trái xoan, lần lượt là Tú Di và Nhược Nghiên, là người Hạ Hầu Tuyên tin tưởng nhất trong hoàng cung này, bí mật hắn là nam nhân bọn họ cũng biết... Ngày đêm hầu hạ bên người, không thể nào lừa gạt được. Nhưng mà ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, hai em gái này đã sớm bị nhân cách và sức quyến rũ của Hạ Hầu Tuyên chinh phục rồi, họ trung thành và tận tâm với hắn, là trợ thủ đắc lực nhất và cũng là đồng bọn của hắn.
Hạ Hầu Tuyên ngồi ở mép giường suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, Tú Di cởi giày và tất cho hắn, giữ chân hắn rồi cuộn ống quần lên để kiểm tra vết thương, Nhược Nghiên lại đi lấy nước ấm và thuốc mỡ cẩn thân bôi lên... Đây đúng là cuộc sống sa đọa của giai cấp thống trị mà.
Hạ Hầu Tuyên đã coi như là một vị chủ nhân vô cùng khoan dung, hai tiểu cô nương cũng không sợ hắn, vừa bôi thuốc vừa ríu ra ríu rít trò chuyện... "Chân Điện hạ thật trắng, còn trắng hơn cả mặt ta." "Đó là dĩ nhiên, dù ngươi bôi ba tầng phấn lên mặt cũng không so được với Điện hạ đâu." "Hừ, không cần ngươi nói ta cũng biết... Ôi trời, mu bàn chân điện hạ đỏ hết rồi, xem chừng bị bỏng, cũng phải bôi chút thuốc mỡ." "Ừ, sao lại cảm thấy hình như chân điện hạ dài thêm một đoạn, phải làm giày mới rồi." "Điều này nói rõ Điện hạ của chúng ta còn có thể cao hơn nữa, là chuyện tốt đấy." "Chuyện gì tốt chứ, đồ ngốc này, mấy năm nữa Điện hạ của chúng ta còn cao hơn cả hoàng thượng thì sao? Phiền phức lớn rồi!"
Hạ Hầu Tuyên phục hồi tinh thần, chỉ thấy hai cô nương song song nhăn nhó đau khổ, thật sự giống như hai quả mướp đắng. Hắn vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy ấm lòng, càng cảm thấy thời gian gấp gáp, áp lực rất lớn... Đúng như Tú Di và Nhược Nghiên từng nói, mấy năm nữa, hắn thật sự rất khó che giấu bí mật giới tính... Dù có dung mạo xinh đẹp, thì hắn vẫn là nam chứ không phải nữ, những thay đổi trên thân thể là quy luật tự nhiên, hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm gì được.
"Đừng lo lắng, vài năm nữa khẳng định ta đã xuất giá rồi, không thường xuyên tiến cung là hết chuyện, nói không chừng còn có thể rời kinh cùng phò mã..." Hạ Hầu Tuyên cười cười an ủi hai nàng, nói sang chuyện khác: "Được rồi, bôi thuốc xong chưa? Trông cửa giúp ta, ta thay bộ quần áo khác để xuất cung."
Hai tiểu cô nương gật gật đầu, vừa dọn dẹp chậu nước và khăn mặt, vừa đi tất đi giày cho Hạ Hầu Tuyên, lại không nhịn được nhỏ giọng thảo luận tiếp: "Cho dù xuất giá rồi, Điện hạ cao hơn phò mã cũng là một vấn đề." "Hừ, Điện hạ của chúng ta hoàn mỹ như thế, tên họ Tề kia cũng không dám bắt bẻ, ai bảo hắn không cao thêm đi?"
"..." Hạ Hầu Tuyên mỉm cười đưa mắt nhìn hai cô nương ra khỏi tẩm điện, đóng cửa lại, đứng thẳng trước gương đồng lớn đổi trang phục khác.
Không bao lâu sau, Hạ Hầu Tuyên thay một bộ trường sam văn sĩ không cổ màu trắng có hoa văn màu bạc, lại gọi Tú Di và Nhược Nghiên vào chải tóc búi tóc giúp hắn... Thấy hắn như vậy, mắt của hai cô nàng đều biến thành hình trái tim: Mặc dù Hạ Hầu Tuyên mặc nữ trang rất đẹp, nhưng khi hắn mặc nam trang mới thật sự là quyến rũ mười phần, phong thái xuất chúng.
Để Nhược Nghiên lại giữ nhà, Hạ Hầu Tuyên liền dẫn Tú Di và mười hộ vệ xuất cung: Các thế hệ công chúa của triều Đại Ngụy sau khi cập kê vẫn có thể xuất cung du ngoạn, đó cũng không phải việc ghê gớm gì; ngay cả chúng phi tần trong hậu cung thỉnh thoảng cũng có cơ hội xuất cung tập thể, ví dụ như đi chùa Đại Tướng Quốc bái Phật, hay là đi hành cung Kinh Giao nghỉ mát... Bởi vì hoàng cung Đại Ngụy chiếm diện tích không lớn, so với Tử Cấm thành trong trí nhớ Hạ Hầu Tuyên thì nhỏ hơn nhiều, nếu như con người bị "Nuôi nhốt" trong thời gian dài, nhìn ngắm phong cảnh giống nhau, không bị bệnh tâm lý mới lạ.
Lúc này đã gần giữa trưa, chính là thời điểm kinh thành náo nhiệt nhất, dòng người trên chợ cuồn cuộn, tiếng la liên tiếp. Xuyên qua đại lộ Chu Tước, Hạ Hầu Tuyên quen thuộc đi tới một nhà tiếp giáp sông Kim Thủy, tửu lâu ba tầng, biển hiệu trước cửa đề tên "Hội Tiên lâu".
Đi vào đại sảnh của Hội Tiên lâu, chỉ thấy cách trang trí và bày biện đồ đạc bên trong đều rất đặc biệt, các phòng riêng trên lầu càng thêm lịch sự tao nhã phi phàm, thực khách lui tới hầu hết đều là quan lại quyền quý.
Dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị tửu quán, Hạ Hầu Tuyên đi tới trước một gian phòng trên lầu ba, vừa mới vén rèm vào cửa, lập tức nhìn thấy một thanh niên mặc áo lam đang ngồi gần cửa sổ -Tuổi khoảng chừng hai mươi, gương mặt mang đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, làm người ta liếc mắt nhìn qua cảm thấy rất thuận mắt; lông mày hắn tựa như kiếm, hơi nghiêng lẫn vào tóc mai, hai mắt to sáng ngời, thấy Hạ Hầu Tuyên bước vào, thanh niên này đứng dậy chắp tay cúi đầu thi lễ, khóe miệng nhếch lên, chứa đựng ý cười nhẹ nhàng, thái độ cung kính mà không mất sự gần gũi, giọng nói thản nhiên gọi một tiếng "Tam điện hạ".
Người này chính là "Tú tài nghèo ngay cả một ngón tay cũng không xứng với Hạ Hầu Tuyên" trong miệng Thụy phi - Tề Tĩnh An, hai người bọn họ quen biết sau kỳ thi mùa xuân vào tháng ba năm nay, đến nay đã hơn hai tháng, Hạ Hầu Tuyên đã tra xét rõ ràng thân phận bối cảnh của đối phương, nhưng đến nay Tề Tĩnh An vẫn cho rằng vị quý nhân trước mắt hắn này là Hạ Hầu Trác... Tam hoàng tử Hạ Hầu Trác.
Nghe Hạ Hầu Tuyên từ chối thẳng thừng như vậy, Thụy phi cũng không giận, bà nhấp một ngụm trà nóng trong tay, mắt khép hờ, khẽ thở dài: ""Tuyên Nhi", đừng đưa ra lời từ chối sớm như vậy... Ta gả con cho Ngạn Bình cũng đều là vì tốt cho con, con cũng biết hoàn cảnh đặc thù của bản thân đấy, thay vì cố gắng kiểm soát một người ngoài trong tay, chẳng bằng cứ an tâm ở lại nhà họ Kỷ, còn có thể thỉnh thoảng vào cung tâm sự với ta, vậy không phải tốt lắm à?"
Nói tới đây, thấy phản ứng của Hạ Hầu Tuyên vẫn dửng dưng như cũ, Thụy phi đặt chén trà xuống, mỉm cười nửa đùa nửa thật nói: "Hơn nữa, trước đây con cũng đã gặp Ngạn Bình mấy lần rồi, ở chung với nhau rất hòa hợp, Ngạn Bình còn đặc biệt nói với ông ngoại con rằng hắn rất thích con đấy..."
"Mẫu phi," Hạ Hầu Tuyên ngắt lời Thụy phi, lạnh nhạt nói: "Ta và ngài đều rất rõ ràng, người Ngạn Bình biểu huynh thích là 'Biểu muội' chứ không phải 'Biểu đệ'."
Thân phận bí mật của Hạ Hầu Tuyên ngay cả ca ca sinh đôi Hạ Hầu Trác của hắn cũng không biết, biểu ca Kỷ Ngạn Bình lại càng không thể biết được...Thật sự thì Thụy phi cũng không nói dối, vị Kỷ biểu ca kia quả thật rất thích Hạ Hầu Tuyên, mỗi lần thấy hắn thì đều mang gương mặt đỏ tới tận mang tai và đôi mắt sắng bừng, nhưng nếu đến lúc bọn họ thật sự vào động phòng, một giây trước vẫn còn là nữ thần một giây sau đã biến thành nam nhân... Lấy kinh nghiệm của Hạ Hầu Tuyên đế đoán, thì căn bản Kỷ Ngạn Bình không thể nào tiếp nhận được "Sự thật tàn nhẫn" này, rất có thể sẽ trở mặt thành thù với hắn.
Quan trọng hơn là, cho dù Kỷ Ngạn Bình có thể tiếp nhận được "Tin dữ" từ biểu muội biến thành biểu đệ đồng thời tiếp tục chung sống hòa thuận với hắn, một khi Thụy phi bày mưu tính kế liên hiệp với người nhà họ Kỷ giết Hạ Hầu Tuyên, Kỷ Ngạn Bình có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn có thể lấy sức một người đối kháng với cả gia tộc, nỗ lực bảo vệ biểu đệ yêu quý của hắn sao? Đừng có nói đùa... Con cháu thế gia, lấy gia tộc làm trọng, không tự mình ra tay thì xem như đã phúc hậu rồi. Truyện Võng Du
Vì vậy, Hạ Hầu Tuyên thà gả cho một tên bỏ đi dù biết chân tướng cũng chỉ có thể nuốt hận vào lòng không làm gì được hắn, cũng tuyệt đối không thể gả vào nhà họ Kỷ có thể sẽ giết chết hắn. Hơn nữa, Hạ Hầu Tuyên đã nhìn trúng một người phù hợp với hắn về mọi mặt, người nọ không phải là con cháu thế gia bị gia tộc trói buộc, cũng không phải là một oắt con vô năng vô dụng...
Thụy phi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hạ Hầu Tuyên không còn muốn vòng vo nữa, hắn nhìn chằm chằm đối phương thật sâu rồi nói thẳng: "Mẫu phi, đừng nhắc tới Ngạn Bình biểu huynh nữa. Trong lòng Nhi thần đã xác định được người khác rồi, chỉ mong mẫu phi tác thành."
Thụy phi khẽ giật mình, sau đó tức giận nở nụ cười: "Được! Được! Được! Con ta thật sự đã trưởng thành, ngay cả chủ ý cũng lớn!" Nháy mắt ánh mắt bà trở nên sắc bén như dao, nhìn chằm chằm thẳng tắp, mà Hạ Hầu Tuyên nhìn lại Thụy phi không chút né tránh, im lặng thể hiện thái độ kiên định, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề!
Hai mẹ con giằng co trong chốc lát, Thụy phi hoảng sợ phát hiện khí thế của mình hơi rơi vào thế hạ phong, lập tức hất tay, chỉ nghe "Choang" một tiếng vang lên giòn tan, chén trà nóng bay rới... Rõ ràng chỉ cần lùi về phía sau nửa bước là có thể né tránh nước trà tung tóe và mảnh sứ nứt vỡ, Hạ Hầu Tuyên lại cố tình không nhúc nhích, mặc cho hơn nửa ly trà nóng tạt lên giày của mình, ngấm vào mu bàn chân. Mảnh sứ vỡ tan hình như quẹt qua làm bị thương bắp chân của hắn, Hạ Hầu Tuyên cũng không thèm để ý, căn bản không thèm cúi đầu nhìn, mà vẫn nhìn thẳng vào Thụy phi, vẻ mặt bình tĩnh, thái độ cứng rắn đến cùng...Thấy tình hình này, lửa giận trong lòng Thụy phi càng lớn, nhưng đồng thời bà cũng cảm thấy sống lưng hơi lạnh toát, nhất thời không nói lên lời, chỉ còn lại lồng ngực nhấp nhô bất định cho thấy tâm trạng bà lúc này vô cùng bất ổn.
Một hồi lâu sau, Thụy phi thở hổn hển một lúc mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn mở miệng trước... Chỉ nghe bà nhỏ giọng trách mắng: "Ta biết rõ ngươi nhìn trúng ai, là tên tú tài nghèo từ Lũng Tây đến Kinh Thành dự thi đúng không? Hừ, chẳng lẽ vì ngươi đã đọc quá nhiều thoại bản tài tử giai nhân, trở nên ngu ngốc ngớ ngẩn à, nghĩ rằng cành vàng lá ngọc thật sự có thể gả cho một thư sinh nghèo? Nực cười, hắn ta thậm chí ngay cả một đầu ngón tay ngươi cũng không xứng, cho dù ta không can thiệp, phụ hoàng ngươi cũng sẽ không đồng ý!"
Hạ Hầu Tuyên nhướn mày, thuận theo tình thế nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta ngại gì không lập thỏa thuận, nếu như ta có thể thuyết phục được phụ hoàng, mẫu phi ngài tuyệt không được can thiệp vào hôn sự của ta nữa, thế nào?"
Thụy phi khẽ khịt mũi, không gật cũng không lắc đầu... Phép khích tướng cẩu thả như vậy, dĩ nhiên bà sẽ không bị lừa, chỉ là bà cũng hiểu rằng, bây giờ Hạ Hầu Tuyên đã không còn để mặc bà gây khó dễ... Bà cuối cùng, đã mất tiên cơ.
Lại nói hơn nửa năm trước, chỉ trong một lần hai mẹ con tán gẫu, Thụy phi tình cờ nói ra chuyện bà có ý định để Hạ Hầu Tuyên gả cho Kỷ Ngạn Bình, không giống như hôm nay, vừa đấm vừa xoa thúc giục Hạ Hầu Tuyên tỏ thái độ, bởi vì ngày đó căn bản bà không thèm để ý đến ý kiến của Hạ Hầu Tuyên, hắn bằng lòng cũng tốt, không muốn cũng được, đều không ảnh hưởng đến quyết định của Thụy phi.
Mà lúc đó Hạ Hầu Tuyên vẫn còn là một "Nữ nhi tốt" hết sức ngoan ngoãn... Từ trước tới nay, cho dù bên ngoài hắn thể hiện sự tùy hứng không kềm chế được, anh khí bừng bừng cỡ nào, ở trước mặt Thụy phi, Hạ Hầu Tuyên vẫn ngoan giống như con cừu nhỏ trước sau như một, Thụy phi bảo hắn kêu "be be", hắn tuyệt đối sẽ không kêu "Mo mo", cả hoàng cung không ai không khen hắn hiếu thuận... Đối với chuyện gả cho Kỷ Ngạn Bình, Hạ Hầu Tuyên cũng không tỏ phản đối, chỉ nói với Thụy phi là hắn chưa chuẩn bị tâm lý, muốn suy nghĩ thêm, sau đó không chút dấu vết đổi đề tài khác.
Kẻ từ ngày đó, cho đến trước hôm nay, hai mẹ con bọn họ không nhắc đến chuyện tuyển chọn phò mã nữa, nhưng trong lòng của Thụy phi, Kỷ Ngạn Bình chính là "Con rể tốt" mà bà xác định.
Ai ngờ trong hơn nửa năm này, Hạ Hầu Tuyên đã thay đổi từng chút từng chút: Trước mặt hoàng đế, hình tượng của hắn chậm rãi từ "Hoạt bát tùy hứng" trở thành " Thông tuệ tài giỏi"; mà lúc đối mặt với Thụy phi, hắn cũng trở nên càng ngày càng có chủ kiến, có mưu lược... Hoàng đế không nghĩ ngợi nhiều, chỉ vui mừng vì hòn ngọc quý trên tay ông cuối cùng đã trưởng thành, nhưng Thụy phi lại mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, biểu hiện của Hạ Hầu Tuyên nào chỉ đơn giản là "Trưởng thành" như vậy? Rõ ràng giống như một thanh bảo kiếm phủ bụi nhiều năm chậm rãi ra khỏi vỏ, dần dần bộc lộ tài năng...
Như vậy, chính xác thì Hạ Hầu Tuyên đã làm gì? Nói trắng ra, chính là ôm bắp đùi: Ôm chặt hai đùi Hoàng đế và Thụy phi, để cho bọn họ không cách nào tùy tiện đạp bay hắn... Nếu không trên đùi bọn họ thể nào cũng sẽ mất một miếng thịt!
Mà phương thức ôm chặt bắp đùi này cũng rất "Đơn giản", chính là cố gắng thể hiện, thể hiện tốt một chút, bày ra hết khả năng ưu tú của một nhân sĩ tinh anh Hạ Hầu Tuyên, khiến Hoàng đế và Thụy phi đều cảm thấy hắn rất hữu dụng, sinh ra lệ thuộc vào hắn.
Đầu tiên là Hoàng đế, lúc trước cũng đã đề cập đến, năng lực trên phương diện xử lý chính sự của người cha hoàng đế này của Hạ Hầu Tuyên không đủ nghiêm, dần dà thậm chí bị chứng "Sợ hãi tấu chương", mỗi lần thấy một xấp tấu chương chồng chất cao vút là nhức đầu hoa mắt, tinh thần không ổn. May mà cho tới nay đều có Thừa Tướng có năng lực làm việc giúp bệ hạ chia sẻ áp lực, tuy rằng Hoàng đế cũng rất kiêng kị với Từ thừa tướng thân là nguyên lão tam triều, nhưng ông căn bản cũng không thể rời bỏ đối phương... Rõ ràng, Từ thừa tướng cũng dùng một chiêu "Ôm chặt bắp đùi" này, thật sự có thể nói là "Người thông minh có suy nghĩ giống nhau".
Chỉ là từ mùa thu năm ngoái tới nay, Từ thừa tướng cáo bệnh ở nhà... Ông ấy đúng là bị bệnh thật, dù sao tuổi tác đã cao, mấy năm gần đây cứ đến thu đông thì đều lâm bệnh vài trận, không hề làm người khác ngạc nhiên chút nào... Vì vậy cơ hội của Hạ Hầu Tuyên đã tới.
Với nhiều năm làm nền và chuẩn bị, Hạ Hầu Tuyên chọn thời cơ thích hợp nhất nhảy vào, lật đổ Từ thừa tướng, nắm được chức vụ "Thư ký cấp cao của ngự thư phòng", cũng khiến hoàng đế bệ hạ vừa mừng vừa sợ phát hiện: Thì ra "Nữ nhi" của ông lại có thiên phú trên phương diện xử lý chính sự như thế, năng lực làm việc cực cao, còn có thể đưa ra một vài đề xuất rất mới mẻ, đúng là chiếc áo bông tri kỉ của cha mà!
...Còn nữa, có nữ nhi tri kỷ chăm sóc, Từ thừa tướng hùng cứ trong triều đình mấy chục năm, môn sinh trải khắp thiên hạ đã không còn quá quan trọng nữa rồi... Cuối cùng cũng có thể làm ông ta lung lay, hoàng thượng hưng phấn đến nghiến răng.
Cứ như vậy, trong vài tháng ngắn ngủi, Hạ Hầu Tuyên từ "Nữ nhi được Hoàng thượng cưng chiều nhất" thăng hạng làm "Trưởng công chúa được hoàng thượng coi trọng và trọng dụng", địa vị của hắn trong hậu cung cũng theo đó nhảy vọt. Quan trọng hơn là, cuối cùng Hạ Hầu Tuyên cũng được tiếp xúc với chính sự, còn có thể thông qua phương thức nói xa nói gần ảnh hưởng đến quyết định của hoàng đế, chẳng khác gì có được thực quyền.
Mà Thụy phi thì sao? Bắt đầu từ vài tháng trước, trừ hai lợi thế "Hiếu đạo" và "Hôn sự", bà đã khó mà kiềm chế được Hạ Hầu Tuyên nữa. Ngược lại, bởi vì Hạ Hầu Tuyên có thể có được tin tức trực tiếp trên triều đình, Thụy phi còn muốn dựa vào hắn hơn nhiều... Tuy nhiên, trước hôm nay, thái độ của Hạ Hầu Tuyên với Thụy phi vẫn khá ngoan ngoãn, thế nên Thụy phi cũng sơ suất khinh thường, cho rằng hắn vẫn còn nằm trong lòng bàn tay bà... Cho tới hôm nay, biểu hiện của Hạ Hầu Tuyên cứng rắn như vậy, cuối cùng Thụy phi mới giật mình phát hiện, đứa bé bà vẫn nghĩ là đồ bỏ đi này, rõ ràng chính là một con sói đội lốt cừu!
Sự thật đã quá rõ... Hạ Hầu Tuyên sớm muốn thoát khỏi hậu cung, thoát khỏi bàn tay của Thụy phi, chỉ là nhiều năm nay hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, mãi đến hôm nay mới mở rộng cánh chim, sắp bay vọt lên trời!
Không ngờ, thật sự không ngờ, Thụy phi đã đánh giá thấp tính nhẫn nại và kỹ thuật diễn xuất của Hạ Hầu Tuyên, cuối cùng bị thua một ván... Đối với lần này, bà hơi cảm thấy thất bại, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy có chút kiêu ngạo: Đứa nhỏ này, tâm cơ, năng lực xuất chúng, không hổ là con trai do bà sinh ra!
Nhưng vậy thì thế nào đây? Dù sao Hạ Hầu Tuyên cũng là "Nhi nữ", chứ không phải "Nhi tử", nếu như đây là con trai trưởng Hạ Hầu Trác mà Thụy phi gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng thể hiện mưu đồ và năng lực cho bà thấy, thì không biết bà sẽ vui mừng đến mức nào, kết quả lại là Hạ Hầu Tuyên... Ngược lại trở thành phiền toái lớn của bà.
Nghĩ tới đây, Thụy phi âm thầm thở dài, đưa ánh mắt đi không nhìn Hạ Hầu Tuyên nữa, vẻ mặt uể oải phất phất tay nói: "Ta không quản được ngươi, ngươi thích làm gì thì làm, muốn gả cho ai thì gả... Ta chỉ có một yêu cầu, nếu ngươi đã tham gia vào vụ án gian lận trong kỳ thi mùa xuân vừa rồi, thì tuyệt đối không được bỏ dở giữa chừng... Nếu làm hỏng chuyện của A Trác, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"
"Xin mẫu phi cứ yên tâm, nhi thần biết giữ đúng mực, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình. Ca ca đắc thế đối với chúng ta đều có chỗ tốt, nhi thần chắc chắn sẽ toàn lực trợ giúp huynh ấy." Hạ Hầu Tuyên cười nhạt, chắp tay với Thụy phi, sau đó quay người sải bước ra khỏi chính điện của Thụy Khánh cung... Động tác chắp tay vốn là lễ của nam tử, lúc này lại được Hạ Hầu Tuyên đang mặc một thân váy dài thực hiện thuần thục, lại có vẻ vô cùng phóng khoáng. Thụy phi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn khuất dần, trong lòng chợt dâng lên nỗi niềm đã lâu không thấy.
Đã muộn, đã quá muộn rồi, nhi tử và "Nhi nữ", cuối cùng cũng không đổi lại được nữa...
Bên ngoài cung Thụy Khánh, mặt trời đã lên giữa không trung, sương trong ngự hoa viên đã tan hết, không khí trong lành, Hạ Hầu Tuyên thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy trong lòng sáng ngời: Cuối cùng cũng thắng Thụy phi một ván nhỏ, không dễ dàng chút nào.
Đừng thấy Thụy phi trông có vẻ dễ dàng bại lui, thật ra không phải vậy... Mặc dù hôm nay bà có chút mềm lòng, cũng không có nghĩa là bà đã hoàn toàn buông tha kế hoạch gả Hạ Hầu Tuyên vào Kỷ gia, chỉ bởi vì hiện nay Hạ Hầu Tuyên đang được hoàng đế coi trọng, xuống tay ám hại không tốt thì có thể đánh trả bà một cái trở tay không kịp, Thụy phi mới miễn cưỡng lùi nửa bước... Sau này hễ có cơ hội, khẳng định bà sẽ lại quay đầu nhắc lại chuyện xưa.
Hạ Hầu Tuyên hiểu rất rõ Thụy phi, cũng không mong đợi thành công trong một lần, lần này hắn chỉ muốn rung chuyển Thụy phi, đảm bảo hắn được ở trong tình cảnh "Không bị quấy rầy" trong một thời gian ngắn, giúp hắn có thể đặt hơn phân nửa tâm trí vào chuyện "Khảo sát phò mã"...
Lại nói, người Hạ Hầu Tuyên nhìn trúng, quả thật chính là tú tài nghèo đến từ Lũng Tây trong miệng Thụy phi... Chỉ là cái người tên Tề Tĩnh An đó, bản thân cũng rất ghét danh xưng "Tú tài" này. Trên thực tế, Tề Tĩnh An đến Kinh Thành cũng không phải để đi thi, hắn cũng tuyệt đối không phải đám văn nhân nghèo hèn hủ lậu trăm người không dùng được một, nếu không sao có thể lọt vào mắt Hạ Hầu Tuyên?
Trở lại Phượng Nghi cung trong sự vây quanh của đám cung nhân, Hạ Hầu Tuyên mới bước một bước vào tẩm điệm, hai vị thị nữ đi theo sau lưng hắn đã khẩn trương đỡ lấy cánh tay, một thị nữ có gương mặt tương đối tròn trịa trong đó đau lòng nói: "Trên đùi đã bị thương còn bước lớn như vậy, nhanh ngồi xuống để cho chúng nô tỳ nhìn xem."
Hạ Hầu Tuyên giật mình, lúc này mới nhớ bắp chân của hắn bị mảnh sứ vỡ quẹt vào, không khỏi cảm thấy buồn cười nói: "Đây nào được tính là một vết thương, ta cũng quên mất...Được rồi được rồi, nhìn bộ dáng khẩn trương của các ngươi này, vậy thì giúp ta bôi chút thuốc mỡ đi."
Hai thị nữ này, một người mặt tròn một người mặt trái xoan, lần lượt là Tú Di và Nhược Nghiên, là người Hạ Hầu Tuyên tin tưởng nhất trong hoàng cung này, bí mật hắn là nam nhân bọn họ cũng biết... Ngày đêm hầu hạ bên người, không thể nào lừa gạt được. Nhưng mà ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, hai em gái này đã sớm bị nhân cách và sức quyến rũ của Hạ Hầu Tuyên chinh phục rồi, họ trung thành và tận tâm với hắn, là trợ thủ đắc lực nhất và cũng là đồng bọn của hắn.
Hạ Hầu Tuyên ngồi ở mép giường suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, Tú Di cởi giày và tất cho hắn, giữ chân hắn rồi cuộn ống quần lên để kiểm tra vết thương, Nhược Nghiên lại đi lấy nước ấm và thuốc mỡ cẩn thân bôi lên... Đây đúng là cuộc sống sa đọa của giai cấp thống trị mà.
Hạ Hầu Tuyên đã coi như là một vị chủ nhân vô cùng khoan dung, hai tiểu cô nương cũng không sợ hắn, vừa bôi thuốc vừa ríu ra ríu rít trò chuyện... "Chân Điện hạ thật trắng, còn trắng hơn cả mặt ta." "Đó là dĩ nhiên, dù ngươi bôi ba tầng phấn lên mặt cũng không so được với Điện hạ đâu." "Hừ, không cần ngươi nói ta cũng biết... Ôi trời, mu bàn chân điện hạ đỏ hết rồi, xem chừng bị bỏng, cũng phải bôi chút thuốc mỡ." "Ừ, sao lại cảm thấy hình như chân điện hạ dài thêm một đoạn, phải làm giày mới rồi." "Điều này nói rõ Điện hạ của chúng ta còn có thể cao hơn nữa, là chuyện tốt đấy." "Chuyện gì tốt chứ, đồ ngốc này, mấy năm nữa Điện hạ của chúng ta còn cao hơn cả hoàng thượng thì sao? Phiền phức lớn rồi!"
Hạ Hầu Tuyên phục hồi tinh thần, chỉ thấy hai cô nương song song nhăn nhó đau khổ, thật sự giống như hai quả mướp đắng. Hắn vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy ấm lòng, càng cảm thấy thời gian gấp gáp, áp lực rất lớn... Đúng như Tú Di và Nhược Nghiên từng nói, mấy năm nữa, hắn thật sự rất khó che giấu bí mật giới tính... Dù có dung mạo xinh đẹp, thì hắn vẫn là nam chứ không phải nữ, những thay đổi trên thân thể là quy luật tự nhiên, hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm gì được.
"Đừng lo lắng, vài năm nữa khẳng định ta đã xuất giá rồi, không thường xuyên tiến cung là hết chuyện, nói không chừng còn có thể rời kinh cùng phò mã..." Hạ Hầu Tuyên cười cười an ủi hai nàng, nói sang chuyện khác: "Được rồi, bôi thuốc xong chưa? Trông cửa giúp ta, ta thay bộ quần áo khác để xuất cung."
Hai tiểu cô nương gật gật đầu, vừa dọn dẹp chậu nước và khăn mặt, vừa đi tất đi giày cho Hạ Hầu Tuyên, lại không nhịn được nhỏ giọng thảo luận tiếp: "Cho dù xuất giá rồi, Điện hạ cao hơn phò mã cũng là một vấn đề." "Hừ, Điện hạ của chúng ta hoàn mỹ như thế, tên họ Tề kia cũng không dám bắt bẻ, ai bảo hắn không cao thêm đi?"
"..." Hạ Hầu Tuyên mỉm cười đưa mắt nhìn hai cô nương ra khỏi tẩm điện, đóng cửa lại, đứng thẳng trước gương đồng lớn đổi trang phục khác.
Không bao lâu sau, Hạ Hầu Tuyên thay một bộ trường sam văn sĩ không cổ màu trắng có hoa văn màu bạc, lại gọi Tú Di và Nhược Nghiên vào chải tóc búi tóc giúp hắn... Thấy hắn như vậy, mắt của hai cô nàng đều biến thành hình trái tim: Mặc dù Hạ Hầu Tuyên mặc nữ trang rất đẹp, nhưng khi hắn mặc nam trang mới thật sự là quyến rũ mười phần, phong thái xuất chúng.
Để Nhược Nghiên lại giữ nhà, Hạ Hầu Tuyên liền dẫn Tú Di và mười hộ vệ xuất cung: Các thế hệ công chúa của triều Đại Ngụy sau khi cập kê vẫn có thể xuất cung du ngoạn, đó cũng không phải việc ghê gớm gì; ngay cả chúng phi tần trong hậu cung thỉnh thoảng cũng có cơ hội xuất cung tập thể, ví dụ như đi chùa Đại Tướng Quốc bái Phật, hay là đi hành cung Kinh Giao nghỉ mát... Bởi vì hoàng cung Đại Ngụy chiếm diện tích không lớn, so với Tử Cấm thành trong trí nhớ Hạ Hầu Tuyên thì nhỏ hơn nhiều, nếu như con người bị "Nuôi nhốt" trong thời gian dài, nhìn ngắm phong cảnh giống nhau, không bị bệnh tâm lý mới lạ.
Lúc này đã gần giữa trưa, chính là thời điểm kinh thành náo nhiệt nhất, dòng người trên chợ cuồn cuộn, tiếng la liên tiếp. Xuyên qua đại lộ Chu Tước, Hạ Hầu Tuyên quen thuộc đi tới một nhà tiếp giáp sông Kim Thủy, tửu lâu ba tầng, biển hiệu trước cửa đề tên "Hội Tiên lâu".
Đi vào đại sảnh của Hội Tiên lâu, chỉ thấy cách trang trí và bày biện đồ đạc bên trong đều rất đặc biệt, các phòng riêng trên lầu càng thêm lịch sự tao nhã phi phàm, thực khách lui tới hầu hết đều là quan lại quyền quý.
Dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị tửu quán, Hạ Hầu Tuyên đi tới trước một gian phòng trên lầu ba, vừa mới vén rèm vào cửa, lập tức nhìn thấy một thanh niên mặc áo lam đang ngồi gần cửa sổ -Tuổi khoảng chừng hai mươi, gương mặt mang đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, làm người ta liếc mắt nhìn qua cảm thấy rất thuận mắt; lông mày hắn tựa như kiếm, hơi nghiêng lẫn vào tóc mai, hai mắt to sáng ngời, thấy Hạ Hầu Tuyên bước vào, thanh niên này đứng dậy chắp tay cúi đầu thi lễ, khóe miệng nhếch lên, chứa đựng ý cười nhẹ nhàng, thái độ cung kính mà không mất sự gần gũi, giọng nói thản nhiên gọi một tiếng "Tam điện hạ".
Người này chính là "Tú tài nghèo ngay cả một ngón tay cũng không xứng với Hạ Hầu Tuyên" trong miệng Thụy phi - Tề Tĩnh An, hai người bọn họ quen biết sau kỳ thi mùa xuân vào tháng ba năm nay, đến nay đã hơn hai tháng, Hạ Hầu Tuyên đã tra xét rõ ràng thân phận bối cảnh của đối phương, nhưng đến nay Tề Tĩnh An vẫn cho rằng vị quý nhân trước mắt hắn này là Hạ Hầu Trác... Tam hoàng tử Hạ Hầu Trác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất