Chương 38: Thăm dò
Editor: Anh Anh
Nghe xong câu chuyện của hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn, tất cả mọi người đều bỏ thành kiến xuống, đón nhận bọn họ, làm bằng hữu, đồng bào, đồng bạn... Có lẽ tương lai còn có thể trở thành huynh đệ tốt giao mạng sống cho nhau, đây chính là duyên phận.
"Nếu các ngươi tới muộn thêm vài khắc nữa thì đội ngũ của chúng ta đã xuất phát rồi, thật sự chỉ kém một chút xíu." Hạ Hầu Tuyên xúc động nói: "Duyên phận để chúng ta không bỏ lỡ các ngươi, bỏ lỡ câu chuyện về hai người mẹ vĩ đại, thật là may mắn."
Nghe vậy, Lục Thiên Thạch khôi phục lại từ cảm xúc hoài niệm về người mẹ đã khuất, xúc động nói: "Thật hiếm thấy khi Tướng quân và chư vị đều không khinh tường vì huyết thống Tây Man của huynh đệ chúng ta, đúng là quý nhân trời ban." Hắn đứng dậy chắp tay thi lễ, thái độ sẵn lòng tận hiến chân thành hơn khi hắn quỳ gối cầu xin Hạ Hầu Tuyên bỏ qua cho đệ đệ hắn nhiều.
"Không cần đa lễ," Hạ Hầu Tuyên giơ tay đỡ hờ, mỉm cười nói: "Thiên Thạch, A Viễn, sau này chúng ta đều là huynh đệ tốt, mọi người thoải mái hòa hợp, không cần quá gò bó."
Thấy vị Chủ Công vừa nhận bình dị gần gũi như thế, Lục Thiên Thạch vui mừng gật đầu liên tục. Còn Lăng Viễn thì lại lẩm bẩm, "Huynh đệ tốt? Rõ ràng là huynh muội tốt mới đúng..."
Khóe miệng Hạ Hầu Tuyên giật giật, chợt nhận ra tiểu tử cậy mạnh hắn vừa mới nhận vào này rõ ràng là một hùng hài tử* điển hình, luôn phá hỏng bầu không khí, hơn nữa còn thích làm những chuyện khốn khiếp như vạch áo cho người xem lưng!
*Hùng hài tử (熊孩子): Chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không biết cư xử, không hiểu chuyện
Cũng may Lục Thiên Thạch rất hiểu biết, hắn lập tức dùng ánh mắt sắc như dao trấn áp đệ đệ, cười khà khà chuyển đề tài, nói: "Tướng quân coi chúng ta như huynh đệ, đó là do Tướng quân là người tốt. Nhưng từ tận đáy lòng hai huynh đệ chúng ta đều xem Tướng quân là quý nhân, nhất là ta... Mẫu thân ta từng nói, năm đó sau khi bà ôm ta về Lũng Châu, vốn định đặt tên cho ta là Thiên Hựu, nhưng cuối cùng lại nghe một thầy tướng nói, đổi ' Hựu ' thành ' Thạch ', đầu tiên là chữ Thạch có khí phách, mẫu thân hi vọng cơ thể ta cũng có thể cường tráng như đá, bách bệnh bất xâm; thứ hai ông thầy tướng đã nói, cục đá cứng như ta phải gặp được quý nhân mới có thể ra mặt, vậy thì mới là một chữ 'Hựu'* "
*Hựu (佑) ở đây có nghĩa là phù hộ, bảo vệ
"Thiên Thạch, Thiên Hựu?" Hạ Hầu Tuyên chớp mắt, mỉm cười nói: "Có chút ý nghĩa, hi vọng ta thật sự là quý nhân của ngươi!"
"Đó là điều chắc chắn, nhất định là vậy." Lục Thiên Thạch gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc. Còn Lăng Viễn thì lè lưỡi làm mặt quỷ. Thấy tình trạng này, mọi người đều nhao nhao nở nụ cười thiện ý, bọn họ cũng bị hai huynh đệ này chọc cười.
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, cũng cười cười, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ rõ ràng: Tuy Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn là huynh đệ ruột, nhưng giữa hai người bọn họ có sự khác biệt không hề nhỏ, có thể dùng từ khác nhau một trời một vực để hình dung...
Ngẫm lại hành động việc làm của Lục Thiên Thạch từ khi gặp đám người Hạ Hầu Tuyên đến bây giờ mà xem: Ngay từ đầu hắn đã thể hiện năng lực cầm binh không tầm tường, cũng trong lúc Hạ Hầu Tuyên lên tiếng chiêu dụ thì thoáng cố tình lộ ra ý sẵn sàng góp sức; nhưng ngay sau đó hắn lại để mặc cho Lăng Viễn khoe khoang thực lực, cho mọi người có trải nghiệm trực quan nhất với tính cách thẳng thắn bộc trực và bản lĩnh lợi hại của đệ đệ hắn, nhân tiện còn tô đậm thêm hình tượng trọng tình trọng nghĩa của hai huynh đệ họ; cuối cùng là lấy một câu chuyện xưa cảm động lòng người về thân thế để lay động mọi người, thành công hòa nhập vào tập thể mới...
Chậc, cho dù Lục Thiên Thạch không tính toán chu toàn từng bước, chỉ nhân tiện làm ra dưới tình huống trùng hợp, nhưng ít nhất hắn cũng biết nắm bắt cơ hội, đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình... Người như vậy, chỉ cần cho hắn thời gian và cơ hội, trong tương lai nhất định sẽ có thành tựu không thể áng chừng được!
Được lời, hôm nay thật sự kiếm lời lớn, nhận hai huynh đệ này vào, đều là bảo bối hữu dụng: Hạ Hầu Tuyên cười đến là vui vẻ, chân thành.
"Nếu tất cả mọi người đều đã là người mình, vậy thì có một số việc ta sẽ nói thẳng." Đợi khi tiếng cười của mọi người dần dần lắng xuống, Hạ Hầu Tuyên nói toàn bộ suy đoán của hắn về việc người Bắc Yến sắp đánh úp Ninh Kinh cho hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn: Những chuyện này không có gì phải giấu giếm, năm nghìn binh tướng xuất doanh theo Hạ Hầu Tuyên cơ bản đều đã biết, dù sao bọn họ thân là Bình Man quân, bây giờ lại chạy tới Thạch Lĩnh Quan, sau đó còn phải đến Đại Danh Phủ... Dù gì cũng phải có một lý do chứ? Nếu không sao mọi người phải mạo hiểm làm trái quân lệnh của Xu Mật Viện đi chạy loạn khắp nơi?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bởi vì Hạ Hầu Tuyên là Bình Man Hữu tướng quân do Hoàng đế tự mình sắc phong, hơn nữa Tả tướng quân Trần Trường Thanh cũng ủng hộ quyết định của hắn, vậy nên năm nghìn binh tướng này mới không có dị nghị gì với quyết định gấp rút tiếp viện Ninh Kinh.
Nhưng đám binh sĩ Thạch Lĩnh Quan có thái độ gì đối với chuyện này thì khó nói..."Thiên Thạch, A Viễn, nếu ta không nhầm, thì các ngươi là Hiệu úy của Thạch Lĩnh Quan đúng không? Các huynh đệ thuộc hạ của các ngươi có bằng lòng đi cùng chúng ta không?" Sai khi nói rõ tình huống, đương nhiên là đến lúc tỏ thái độ, Hạ Hầu Tuyên cười nhạt nhìn hai huynh đệ, không nhanh không chậm dò hỏi.
Lục Thiên Thạch yên lặng một lát, nói: "Thuộc hạ của chúng ta tổng cộng có hơn hai nghìn bảy trăm người, ta chắc rằng mình có thể dẫn đi một nghìn năm trăm người trở lên."
Hạ Hầu Tuyên vỗ tay cười khen: "Điều này thật sự tương đối khá, vốn thuộc hạ của một Hiệu úy cũng chỉ có định mức 1000 binh mã, hai người các ngươi là đang đào góc tường người khác rồi."
"Ha, còn lâu mới đơn giản như ngươi nghĩ!" Lăng Viễn hả hê nói: "Thạch Lĩnh Quan này tổng cộng chỉ có hơn một vạn binh mã, nhưng có tận ba mươi Hiệu úy! Chỉ cần là người biết tính toán, thì có thể thấy hai huynh đệ chúng ta có nhiều bao nhiêu, lợi hại cỡ nào, ngay cả Tướng quân cũng không dám chọc chúng ta!"
"Vậy thì tốt, " Hạ Hầu Tuyên khẽ cười nói: "Ta đang muốn viết một bức thư cho tướng quân trước đây của các ngươi, A Viễn, ngươi ở lại nghiên cứu kỹ giúp ta xem. Thiên Thạch, ngươi đi nói chuyện với các huynh đệ của ngươi về hướng đi của chúng ta, bảo bọn họ tùy ý đi hay ở, nhưng cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp thì bỏ lỡ thôn này sẽ không còn đâu!"
Nếu những binh lính khác trong Thạch Lĩnh Quan này đều là ngồi ăn chờ chết, thì chắc chắn phần lớn đám người sẵn sàng đi theo Lục Thiên Thạch cực khổ huấn luyện đều là hán tử có lòng nhiệt huyết, muốn kiến công lập nghiệp, vậy nên Hạ Hầu Tuyên lợi dụng mồi nhử này, không sợ không câu được cá.
Lục Thiên Thạch gật đầu thật mạnh, nhận lệnh rời đi. Đám người Kỷ Ngạn Bình cũng đi làm các chuyện vặt khác, chỉ còn ba người Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An và Lăng Viễn ở lại thảo luận chuyện viết thư: Công chúa điện hạ và nội trợ hiền của hắn ngay cả Thủ tướng của Thạch Lĩnh Quan là tròn hay méo cũng không biết, muốn viết ra một bức thư ẩn giấu sự uy hiếp đe dọa, nhưng bề ngoài vẫn cực kỳ thân thiện, thì cũng không dễ cho lắm, vật nên tốt nhất là hỏi Lăng Viễn tính cách và thói quen của Thủ tướng cho rõ ràng rồi hạ bút thì tốt hơn.
Nhưng hình như ba người bọn họ không được hòa hợp cho lắm, vừa thảo luận không bao lâu, Hạ Hầu Tuyên đã không thể nhịn nổi mà đuổi Lăng Viễn đi: Tiểu tử này, tính tình lộn xộn, bừa bãi, hoàn toàn chỉ biết thêm phiền! Vốn Hạ Hầu Tuyên còn muốn thừa dịp Lục Thiên Thạch không ở đây mà dò xét Lăng Viễn, xem tiểu tử này có chút bản tính bụng đen như ca ca của hắn không, bây giờ thì thật sự là hắn nghĩ hơi nhiều. ngôn tình tổng tài
Còn bản thân tên tiểu tử Lăng Viễn này cũng không muốn ở lại, ước gì bị đuổi đi, bởi vì hắn nhạy bén nhận thấy bầu không khí giữa Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An thật sự quá gì đó... Mỗi lần ánh mắt chạm nhau là đều mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình, làm hắn nổi cả da gà, vẫn sớm rời đi thì tốt hơn! Vậy nên hắn "Lêu lêu" làm mặt quỷ, chạy đi như một cơn gió.
"Đúng là thất sách, vừa rồi nên bảo Lục Thiên Thạch ở lại mới đúng, chỉ nói vài câu cũng không lỡ bao nhiêu chuyện, kiểu gì hắn cũng đáng tin hơn tên tiểu tử Lăng Viễn này một chút..." Hạ Hầu Tuyên lắc đầu, bất lực cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Tề Tĩnh An, nói: "Cũng may còn có ngươi, Tĩnh An, chuyện viết thư giao cho ngươi giải quyết đi, vừa rồi ta đánh nhau nên hơi mệt, thật sự không muốn hao phí đầu óc."
Tề Tĩnh An liếc mắt, không nói hai lời giành lấy bút trong tay Hạ Hầu Tuyên, cúi người xuống dựa vào bàn viết.
Hạ Hầu Tuyên vội vàng đứng dậy nhường chỗ, nói: "Ngươi ngồi ngươi ngồi." Nhưng mà hắn nhìn vòng eo gầy của Tề Tĩnh An, đột nhiên cảm thấy hình như mình không càn phải đứng dậy nhường chỗ, chỉ cần đưa tay ra, kéo một cái, để nội trợ hiền của hắn ngồi trên đùi mình không phải tốt hơn à... Khụ, Hạ Hầu Tuyên ngượng ngùng sờ sờ mũi, mình đang suy nghĩ cái gì vậy, thật là không biết xấu hổ.
Tề Tĩnh An cũng không biết công chúa điện hạ của hắn đang nghĩ tới chuyện không đứng đắn, hắn tự nhiên ngồi xuống, đi bút như rồng bơi, nhanh chóng viết xong một bức thư: Thật ra vừa rồi hắn đã cảm thấy Lăng Viễn cực kỳ chướng mắt, cái chuyện nhỏ này không cần phải có người xen vào giữa hắn và người trong lòng, vậy nên hắn thầm nghẹn một hơi, tất cả đều "Trút hết" trong lá thư này.
Hạ Hầu Tuyên cầm thư lên đọc một lần, yên lặng lau mồ hôi thay tên Thủ tướng vẫn không biết tròn hay méo kia: Nội trợ hiền của hắn quả nhiên ghê gớm, trong những câu chữ đại chúng dễ hiểu lại ẩn giấu sát cơ, thật sự không phải sắc bén bình thường...Hạ Hầu Tuyên không hiền hậu nhún vai một cái, sau đó niêm phong bức thư lại rồi phái người gửi tin đi.
Quay người lại, Hạ Hầu Tuyên nhận thấy Tề Tĩnh An khác với vẻ thân thiện thường ngày, nhìn có vẻ hơi buồn bã, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, hỏi: "Tĩnh An, sao ta thấy hình như ngươi có chút mất hứng?"
Tề Tĩnh An cũng không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao, trước đây nếu có cơ hội ở chung với người trong lòng, thì giọng của hắn vẫn luôn không dừng lại. Nhưng hôm nay lòng hắn rối loạn, cả người đều không trong trạng thái... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cố gắng suy nghĩ kỹ càng, Tề Tĩnh An cảm thấy sở dĩ hắn như thế, là phải trách tên tiểu tử ngu ngốc Lăng Viễn kia: Tên đó luôn nói chuyện không dùng não, nhưng mà mỗi lần đều khiến hắn cảm nhận được một cảm giác kỳ cục vi diệu, mà ngọn nguồn chính là người trong lòng hắn...
Cố gắng ngẫm lại từng cảnh tượng và những cuộc trò chuyện ẩn chứa ẩn ý sâu xa từ khi bọn họ quen biết đến nay, Tề Tĩnh An càng chắc chắn công chúa điện hạ hẳn là đang giấu hắn một chuyện vô cùng quan trọng... Hóa ra người trong lòng vẫn không hề hoàn toàn tin tưởng hắn ư? Nghĩ như vậy, trong lòng Tề Tĩnh An càng buồn bực hơn, nhưng hắn lại không có da mặt dày như Hạ Hầu Tuyên, thật sự không hỏi thẳng được, nên nói: "Ta không cao hứng cái gì, còn không phải phiền lòng vì chuyện của ngươi à."
Hạ Hầu Tuyên sờ sờ cằm, chợt nói: "À, ta biết rồi, Tĩnh An thật đúng là tri kỉ, ta cũng đang vì chuyện này mà rầu rĩ, ngươi có biện pháp gì tốt không?"
Hả? Tim Tề Tĩnh An nhảy dựng, vội vàng hỏi: "Chuyện gì?" Vốn hắn còn đang cân nhắc có nên thử thăm dò công chúa một chút không, ai ngờ công chúa lại "Tự giác" như thế? Phiền muộn trong lòng hắn tiêu tán đi hơn phân nửa, khóe mắt chân mày không khỏi chứa ý cười.
"Đương nhiên là chuyện lương thảo rồi," Hạ Hầu Tuyên nói: "Không phải trước đó chúng ta đã xem qua kho lương của Thạch Lĩnh Quan à, hàng tích trữ trong đó vừa đủ cho năm nghìn người ăn đến Đại Danh phủ, nhưng bây giờ lại thêm đám kỵ binh của Lục Thiên Thạch, hiển nhiên là không đủ rồi, vậy nên ta đang nghĩ xem trạm tiếp theo phải đi đâu giành chút lương thảo đây..."
Lương thảo... Lương cái đầu ngươi ấy! Tề Tĩnh An chưa bao giờ cảm thấy "Chuyện đứng đắn" lại khiến người ta ghét như lúc này, lấy sự "Hiền huệ" và "Chuyên nghiệp" của hắn đều nghĩ đến "Bỏ việc công vì việc tư" rồi!
Âm thầm nghiến răng, Tề Tĩnh An đột nhiên lóe lên một ý, nói: "Lương thảo à, vẫn cứ đi cướp thì cũng không được, như vậy sẽ làm tổn hại danh tiếng của ngươi, khiến người ta cảm thấy cách làm việc của Điện Hạ hơi liều lĩnh, thật sự không ổn."
"Ừ, ta cũng có băn khoăn này. Thủ tướng Thạch Lĩnh Quan để ta bắt được đằng chuôi, chúng ta giành lương thảo của hắn thì cũng thôi, sẽ không gây ra ầm ĩ lớn. Nếu lại đi giành của người khác, e rằng sẽ khó có thể khắc phục được hậu quả." Hạ Hầu Tuyên chống cằm trầm ngâm nói: "Nhưng cũng không thể để các huynh đệ đói bụng được, nên làm thế nào mới ổn đây? Hay cứ dứt khoát lấy tiền của ta đi mua lương thực về?"
"Lương thực cung cấp cho hơn nghìn người cũng không phải muốn mua là có thể mua được," Tề Tĩnh An bình tĩnh ung dung* nói: "Nhất là hiện tại Lũng Châu đang thiếu lương thực, ngoại trừ kho riêng của thương nhân buôn bán lương thực ra thì khó có thể gom được thứ Điện hạ cần, cho dù có tiền cũng vô dụng."
*老神在在 (Lão thần tại tại): Dáng vẻ bình tĩnh ung dung, chững chạc, gặp chuyện không rối loạn
Hạ Hầu Tuyên nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh An một hồi, sau đó chân mày giãn ra cười nói: "Tĩnh An, xem dáng vẻ này của ngươi thì cũng biết ngươi đã có cách, đừng có bán cái nút nữa, chẳng lẽ ta còn phải cầu xin ngươi thì ngươi mới bằng lòng nói à?" Nói xong hắn chắp tay, ra hình ra dáng nói: "Xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo."
Tề Tĩnh An cười đắc ý, nói: "Biện pháp chính là đi móc kho riêng của thương nhân buôn bán lương thực nha, sao phản ứng của ngươi lại trở nên chậm chạp như vậy, ngay cả ám hiệu rõ ràng như thế mà cũng không nghe ra?"
Hạ Hầu Tuyên kinh ngạc nói: "Ngươi bảo ta công khai đi cướp của phú hộ? Vậy thì không bằng đi cướp kho của quản phủ còn hơn, trong chuyện quan trường thì kiểu gì ta cũng có cách chu toàn được một hai, nhưng nếu cướp của phú hộ thì ta sẽ thật sự trở thành cường đạo, mai sau dù có nhảy xuống biển cũng không thể rửa sạch được tội danh của ta đâu!"
"Ta có từng nói là sẽ dùng thủ đoạn bạo lực à?" Tề Tĩnh An lắc lắc đầu, cười híp mắt nói: "Điện hạ, ngươi có biết thương nhân buôn bán lương thực lớn nhất Lũng Châu mang họ gì không?"
Lời đã nói đến mức này, sao Hạ Hầu Tuyên có thể không hiểu ý của Tề Tĩnh An, hắn vừa mừng vừa sợ nói: "Chẳng lẽ lại là họ Tề à?"
Trước khi theo quân xuất chinh, Hạ Hầu Tuyên chỉ là công chúa bị vây trong hậu cung, mặc dù hắn có tai mắt bên ngoài cung có thể giúp đỡ truyền lại một vài tin tức, nhưng tay hắn thật sự không thể duỗi quá dài, sự hiểu biết với bên Lũng Châu này rất hạn chế, một phần tình hình vẫn là gần đây mới nghe được từ trong miệng Tần Liên Hoành... Trước kia quả thật hắn đã tìm người điều tra Tề Tĩnh An, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chắc chắn người này là tú tài trong một phủ viện ở Lũng Châu, trong nhà đại phú đại quý hoặc một nghèo hai trắng, thật sự muốn điều tra rõ ràng tổ tông ba đời là điều không thể, vậy nên Hạ Hầu Tuyên thật sự không ngờ, phò mã tương lai nội trợ hiền của hắn hóa ra lại có thân thích là thổ hào?!
Tề Tĩnh An gật đầu, thản nhiên nói: "Chưởng sự của Thịnh Bảo Lương Hành là thúc phụ của ta, mặc dù giữa ta và ông ấy có chút lục đục, đã nhiều năm không qua lại, nhưng tóm lại chúng ta vẫn thuộc cùng một tộc... Nếu để bô lão trong tộc biết ta sắp cưới công chúa làm thê tử, thì nhất định phải thể hiện điều gì đó, đến lúc ấy thậm chí chúng ta còn không cần phải trả tiền, thúc phụ sẽ đưa không lương thực cho chúng ta."
Đừng nhìn dáng vẻ như rất bình tĩnh của Tề Tĩnh An, thật ra hắn đang căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: Theo suy nghĩ của hắn, bất kể công chúa giấu hắn chuyện gì cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là rốt cuộc công chúa có thật lòng muốn gả cho hắn không?
Trước ngày hôm nay, Tề Tĩnh An không có chút nghi ngờ gì về tình nghĩa của công chúa đối với hắn, dù sao không phải công chúa đã trực tiếp cầu hôn hắn à? Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện trên người Hạ Hầu Tuyên tồn tại một chút cảm giác xa cách không nói rõ được, thế nên hắn không bình tĩnh được nữa rồi, dứt khoát lấy cách này để thăm dò một phen... Nếu công chúa vẫn không hề khách sáo với hắn, tự nhiên sẽ hớn hở nhận lấy lương thực miễn phí, vậy thì hắn yên tâm; nhưng nếu công chúa tỏ ý không thể lấy không, phải trả tiền... Như vậy ngoại trừ tan nát cõi lòng ra thì hắn sẽ không còn suy nghĩ gì khác nữa.
Nói tóm lại, quan điểm của Tề Tĩnh An là bí mật không quan trọng, tâm ý mới là điều quan trọng nhất: Nếu công chúa có tình cảm với hắn, vậy thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết bí mật của công chúa, hoàn toàn không cần lo ngại; nhưng nếu như không phải... Vậy thì hắn cũng không muốn biết bí mật của công chúa, bởi vì đó chắc chắn sẽ là chân tướng tàn khốc mà nặng nề.
Trước sự căng thẳng chú ý của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nở nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Thì ra là vậy, Tĩnh An định đưa sính lễ cho ta... Để hoàn toàn định ra hôn sự của chúng ta à?"
Tác giả có lời muốn nói: Công chúa: Ôm lấy bắp đùi của thổ hào!
Tề Tiểu An: Nữ thần gả cho ta!
Nghe xong câu chuyện của hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn, tất cả mọi người đều bỏ thành kiến xuống, đón nhận bọn họ, làm bằng hữu, đồng bào, đồng bạn... Có lẽ tương lai còn có thể trở thành huynh đệ tốt giao mạng sống cho nhau, đây chính là duyên phận.
"Nếu các ngươi tới muộn thêm vài khắc nữa thì đội ngũ của chúng ta đã xuất phát rồi, thật sự chỉ kém một chút xíu." Hạ Hầu Tuyên xúc động nói: "Duyên phận để chúng ta không bỏ lỡ các ngươi, bỏ lỡ câu chuyện về hai người mẹ vĩ đại, thật là may mắn."
Nghe vậy, Lục Thiên Thạch khôi phục lại từ cảm xúc hoài niệm về người mẹ đã khuất, xúc động nói: "Thật hiếm thấy khi Tướng quân và chư vị đều không khinh tường vì huyết thống Tây Man của huynh đệ chúng ta, đúng là quý nhân trời ban." Hắn đứng dậy chắp tay thi lễ, thái độ sẵn lòng tận hiến chân thành hơn khi hắn quỳ gối cầu xin Hạ Hầu Tuyên bỏ qua cho đệ đệ hắn nhiều.
"Không cần đa lễ," Hạ Hầu Tuyên giơ tay đỡ hờ, mỉm cười nói: "Thiên Thạch, A Viễn, sau này chúng ta đều là huynh đệ tốt, mọi người thoải mái hòa hợp, không cần quá gò bó."
Thấy vị Chủ Công vừa nhận bình dị gần gũi như thế, Lục Thiên Thạch vui mừng gật đầu liên tục. Còn Lăng Viễn thì lại lẩm bẩm, "Huynh đệ tốt? Rõ ràng là huynh muội tốt mới đúng..."
Khóe miệng Hạ Hầu Tuyên giật giật, chợt nhận ra tiểu tử cậy mạnh hắn vừa mới nhận vào này rõ ràng là một hùng hài tử* điển hình, luôn phá hỏng bầu không khí, hơn nữa còn thích làm những chuyện khốn khiếp như vạch áo cho người xem lưng!
*Hùng hài tử (熊孩子): Chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không biết cư xử, không hiểu chuyện
Cũng may Lục Thiên Thạch rất hiểu biết, hắn lập tức dùng ánh mắt sắc như dao trấn áp đệ đệ, cười khà khà chuyển đề tài, nói: "Tướng quân coi chúng ta như huynh đệ, đó là do Tướng quân là người tốt. Nhưng từ tận đáy lòng hai huynh đệ chúng ta đều xem Tướng quân là quý nhân, nhất là ta... Mẫu thân ta từng nói, năm đó sau khi bà ôm ta về Lũng Châu, vốn định đặt tên cho ta là Thiên Hựu, nhưng cuối cùng lại nghe một thầy tướng nói, đổi ' Hựu ' thành ' Thạch ', đầu tiên là chữ Thạch có khí phách, mẫu thân hi vọng cơ thể ta cũng có thể cường tráng như đá, bách bệnh bất xâm; thứ hai ông thầy tướng đã nói, cục đá cứng như ta phải gặp được quý nhân mới có thể ra mặt, vậy thì mới là một chữ 'Hựu'* "
*Hựu (佑) ở đây có nghĩa là phù hộ, bảo vệ
"Thiên Thạch, Thiên Hựu?" Hạ Hầu Tuyên chớp mắt, mỉm cười nói: "Có chút ý nghĩa, hi vọng ta thật sự là quý nhân của ngươi!"
"Đó là điều chắc chắn, nhất định là vậy." Lục Thiên Thạch gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc. Còn Lăng Viễn thì lè lưỡi làm mặt quỷ. Thấy tình trạng này, mọi người đều nhao nhao nở nụ cười thiện ý, bọn họ cũng bị hai huynh đệ này chọc cười.
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, cũng cười cười, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ rõ ràng: Tuy Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn là huynh đệ ruột, nhưng giữa hai người bọn họ có sự khác biệt không hề nhỏ, có thể dùng từ khác nhau một trời một vực để hình dung...
Ngẫm lại hành động việc làm của Lục Thiên Thạch từ khi gặp đám người Hạ Hầu Tuyên đến bây giờ mà xem: Ngay từ đầu hắn đã thể hiện năng lực cầm binh không tầm tường, cũng trong lúc Hạ Hầu Tuyên lên tiếng chiêu dụ thì thoáng cố tình lộ ra ý sẵn sàng góp sức; nhưng ngay sau đó hắn lại để mặc cho Lăng Viễn khoe khoang thực lực, cho mọi người có trải nghiệm trực quan nhất với tính cách thẳng thắn bộc trực và bản lĩnh lợi hại của đệ đệ hắn, nhân tiện còn tô đậm thêm hình tượng trọng tình trọng nghĩa của hai huynh đệ họ; cuối cùng là lấy một câu chuyện xưa cảm động lòng người về thân thế để lay động mọi người, thành công hòa nhập vào tập thể mới...
Chậc, cho dù Lục Thiên Thạch không tính toán chu toàn từng bước, chỉ nhân tiện làm ra dưới tình huống trùng hợp, nhưng ít nhất hắn cũng biết nắm bắt cơ hội, đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình... Người như vậy, chỉ cần cho hắn thời gian và cơ hội, trong tương lai nhất định sẽ có thành tựu không thể áng chừng được!
Được lời, hôm nay thật sự kiếm lời lớn, nhận hai huynh đệ này vào, đều là bảo bối hữu dụng: Hạ Hầu Tuyên cười đến là vui vẻ, chân thành.
"Nếu tất cả mọi người đều đã là người mình, vậy thì có một số việc ta sẽ nói thẳng." Đợi khi tiếng cười của mọi người dần dần lắng xuống, Hạ Hầu Tuyên nói toàn bộ suy đoán của hắn về việc người Bắc Yến sắp đánh úp Ninh Kinh cho hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn: Những chuyện này không có gì phải giấu giếm, năm nghìn binh tướng xuất doanh theo Hạ Hầu Tuyên cơ bản đều đã biết, dù sao bọn họ thân là Bình Man quân, bây giờ lại chạy tới Thạch Lĩnh Quan, sau đó còn phải đến Đại Danh Phủ... Dù gì cũng phải có một lý do chứ? Nếu không sao mọi người phải mạo hiểm làm trái quân lệnh của Xu Mật Viện đi chạy loạn khắp nơi?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bởi vì Hạ Hầu Tuyên là Bình Man Hữu tướng quân do Hoàng đế tự mình sắc phong, hơn nữa Tả tướng quân Trần Trường Thanh cũng ủng hộ quyết định của hắn, vậy nên năm nghìn binh tướng này mới không có dị nghị gì với quyết định gấp rút tiếp viện Ninh Kinh.
Nhưng đám binh sĩ Thạch Lĩnh Quan có thái độ gì đối với chuyện này thì khó nói..."Thiên Thạch, A Viễn, nếu ta không nhầm, thì các ngươi là Hiệu úy của Thạch Lĩnh Quan đúng không? Các huynh đệ thuộc hạ của các ngươi có bằng lòng đi cùng chúng ta không?" Sai khi nói rõ tình huống, đương nhiên là đến lúc tỏ thái độ, Hạ Hầu Tuyên cười nhạt nhìn hai huynh đệ, không nhanh không chậm dò hỏi.
Lục Thiên Thạch yên lặng một lát, nói: "Thuộc hạ của chúng ta tổng cộng có hơn hai nghìn bảy trăm người, ta chắc rằng mình có thể dẫn đi một nghìn năm trăm người trở lên."
Hạ Hầu Tuyên vỗ tay cười khen: "Điều này thật sự tương đối khá, vốn thuộc hạ của một Hiệu úy cũng chỉ có định mức 1000 binh mã, hai người các ngươi là đang đào góc tường người khác rồi."
"Ha, còn lâu mới đơn giản như ngươi nghĩ!" Lăng Viễn hả hê nói: "Thạch Lĩnh Quan này tổng cộng chỉ có hơn một vạn binh mã, nhưng có tận ba mươi Hiệu úy! Chỉ cần là người biết tính toán, thì có thể thấy hai huynh đệ chúng ta có nhiều bao nhiêu, lợi hại cỡ nào, ngay cả Tướng quân cũng không dám chọc chúng ta!"
"Vậy thì tốt, " Hạ Hầu Tuyên khẽ cười nói: "Ta đang muốn viết một bức thư cho tướng quân trước đây của các ngươi, A Viễn, ngươi ở lại nghiên cứu kỹ giúp ta xem. Thiên Thạch, ngươi đi nói chuyện với các huynh đệ của ngươi về hướng đi của chúng ta, bảo bọn họ tùy ý đi hay ở, nhưng cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp thì bỏ lỡ thôn này sẽ không còn đâu!"
Nếu những binh lính khác trong Thạch Lĩnh Quan này đều là ngồi ăn chờ chết, thì chắc chắn phần lớn đám người sẵn sàng đi theo Lục Thiên Thạch cực khổ huấn luyện đều là hán tử có lòng nhiệt huyết, muốn kiến công lập nghiệp, vậy nên Hạ Hầu Tuyên lợi dụng mồi nhử này, không sợ không câu được cá.
Lục Thiên Thạch gật đầu thật mạnh, nhận lệnh rời đi. Đám người Kỷ Ngạn Bình cũng đi làm các chuyện vặt khác, chỉ còn ba người Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An và Lăng Viễn ở lại thảo luận chuyện viết thư: Công chúa điện hạ và nội trợ hiền của hắn ngay cả Thủ tướng của Thạch Lĩnh Quan là tròn hay méo cũng không biết, muốn viết ra một bức thư ẩn giấu sự uy hiếp đe dọa, nhưng bề ngoài vẫn cực kỳ thân thiện, thì cũng không dễ cho lắm, vật nên tốt nhất là hỏi Lăng Viễn tính cách và thói quen của Thủ tướng cho rõ ràng rồi hạ bút thì tốt hơn.
Nhưng hình như ba người bọn họ không được hòa hợp cho lắm, vừa thảo luận không bao lâu, Hạ Hầu Tuyên đã không thể nhịn nổi mà đuổi Lăng Viễn đi: Tiểu tử này, tính tình lộn xộn, bừa bãi, hoàn toàn chỉ biết thêm phiền! Vốn Hạ Hầu Tuyên còn muốn thừa dịp Lục Thiên Thạch không ở đây mà dò xét Lăng Viễn, xem tiểu tử này có chút bản tính bụng đen như ca ca của hắn không, bây giờ thì thật sự là hắn nghĩ hơi nhiều. ngôn tình tổng tài
Còn bản thân tên tiểu tử Lăng Viễn này cũng không muốn ở lại, ước gì bị đuổi đi, bởi vì hắn nhạy bén nhận thấy bầu không khí giữa Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An thật sự quá gì đó... Mỗi lần ánh mắt chạm nhau là đều mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình, làm hắn nổi cả da gà, vẫn sớm rời đi thì tốt hơn! Vậy nên hắn "Lêu lêu" làm mặt quỷ, chạy đi như một cơn gió.
"Đúng là thất sách, vừa rồi nên bảo Lục Thiên Thạch ở lại mới đúng, chỉ nói vài câu cũng không lỡ bao nhiêu chuyện, kiểu gì hắn cũng đáng tin hơn tên tiểu tử Lăng Viễn này một chút..." Hạ Hầu Tuyên lắc đầu, bất lực cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Tề Tĩnh An, nói: "Cũng may còn có ngươi, Tĩnh An, chuyện viết thư giao cho ngươi giải quyết đi, vừa rồi ta đánh nhau nên hơi mệt, thật sự không muốn hao phí đầu óc."
Tề Tĩnh An liếc mắt, không nói hai lời giành lấy bút trong tay Hạ Hầu Tuyên, cúi người xuống dựa vào bàn viết.
Hạ Hầu Tuyên vội vàng đứng dậy nhường chỗ, nói: "Ngươi ngồi ngươi ngồi." Nhưng mà hắn nhìn vòng eo gầy của Tề Tĩnh An, đột nhiên cảm thấy hình như mình không càn phải đứng dậy nhường chỗ, chỉ cần đưa tay ra, kéo một cái, để nội trợ hiền của hắn ngồi trên đùi mình không phải tốt hơn à... Khụ, Hạ Hầu Tuyên ngượng ngùng sờ sờ mũi, mình đang suy nghĩ cái gì vậy, thật là không biết xấu hổ.
Tề Tĩnh An cũng không biết công chúa điện hạ của hắn đang nghĩ tới chuyện không đứng đắn, hắn tự nhiên ngồi xuống, đi bút như rồng bơi, nhanh chóng viết xong một bức thư: Thật ra vừa rồi hắn đã cảm thấy Lăng Viễn cực kỳ chướng mắt, cái chuyện nhỏ này không cần phải có người xen vào giữa hắn và người trong lòng, vậy nên hắn thầm nghẹn một hơi, tất cả đều "Trút hết" trong lá thư này.
Hạ Hầu Tuyên cầm thư lên đọc một lần, yên lặng lau mồ hôi thay tên Thủ tướng vẫn không biết tròn hay méo kia: Nội trợ hiền của hắn quả nhiên ghê gớm, trong những câu chữ đại chúng dễ hiểu lại ẩn giấu sát cơ, thật sự không phải sắc bén bình thường...Hạ Hầu Tuyên không hiền hậu nhún vai một cái, sau đó niêm phong bức thư lại rồi phái người gửi tin đi.
Quay người lại, Hạ Hầu Tuyên nhận thấy Tề Tĩnh An khác với vẻ thân thiện thường ngày, nhìn có vẻ hơi buồn bã, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, hỏi: "Tĩnh An, sao ta thấy hình như ngươi có chút mất hứng?"
Tề Tĩnh An cũng không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao, trước đây nếu có cơ hội ở chung với người trong lòng, thì giọng của hắn vẫn luôn không dừng lại. Nhưng hôm nay lòng hắn rối loạn, cả người đều không trong trạng thái... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cố gắng suy nghĩ kỹ càng, Tề Tĩnh An cảm thấy sở dĩ hắn như thế, là phải trách tên tiểu tử ngu ngốc Lăng Viễn kia: Tên đó luôn nói chuyện không dùng não, nhưng mà mỗi lần đều khiến hắn cảm nhận được một cảm giác kỳ cục vi diệu, mà ngọn nguồn chính là người trong lòng hắn...
Cố gắng ngẫm lại từng cảnh tượng và những cuộc trò chuyện ẩn chứa ẩn ý sâu xa từ khi bọn họ quen biết đến nay, Tề Tĩnh An càng chắc chắn công chúa điện hạ hẳn là đang giấu hắn một chuyện vô cùng quan trọng... Hóa ra người trong lòng vẫn không hề hoàn toàn tin tưởng hắn ư? Nghĩ như vậy, trong lòng Tề Tĩnh An càng buồn bực hơn, nhưng hắn lại không có da mặt dày như Hạ Hầu Tuyên, thật sự không hỏi thẳng được, nên nói: "Ta không cao hứng cái gì, còn không phải phiền lòng vì chuyện của ngươi à."
Hạ Hầu Tuyên sờ sờ cằm, chợt nói: "À, ta biết rồi, Tĩnh An thật đúng là tri kỉ, ta cũng đang vì chuyện này mà rầu rĩ, ngươi có biện pháp gì tốt không?"
Hả? Tim Tề Tĩnh An nhảy dựng, vội vàng hỏi: "Chuyện gì?" Vốn hắn còn đang cân nhắc có nên thử thăm dò công chúa một chút không, ai ngờ công chúa lại "Tự giác" như thế? Phiền muộn trong lòng hắn tiêu tán đi hơn phân nửa, khóe mắt chân mày không khỏi chứa ý cười.
"Đương nhiên là chuyện lương thảo rồi," Hạ Hầu Tuyên nói: "Không phải trước đó chúng ta đã xem qua kho lương của Thạch Lĩnh Quan à, hàng tích trữ trong đó vừa đủ cho năm nghìn người ăn đến Đại Danh phủ, nhưng bây giờ lại thêm đám kỵ binh của Lục Thiên Thạch, hiển nhiên là không đủ rồi, vậy nên ta đang nghĩ xem trạm tiếp theo phải đi đâu giành chút lương thảo đây..."
Lương thảo... Lương cái đầu ngươi ấy! Tề Tĩnh An chưa bao giờ cảm thấy "Chuyện đứng đắn" lại khiến người ta ghét như lúc này, lấy sự "Hiền huệ" và "Chuyên nghiệp" của hắn đều nghĩ đến "Bỏ việc công vì việc tư" rồi!
Âm thầm nghiến răng, Tề Tĩnh An đột nhiên lóe lên một ý, nói: "Lương thảo à, vẫn cứ đi cướp thì cũng không được, như vậy sẽ làm tổn hại danh tiếng của ngươi, khiến người ta cảm thấy cách làm việc của Điện Hạ hơi liều lĩnh, thật sự không ổn."
"Ừ, ta cũng có băn khoăn này. Thủ tướng Thạch Lĩnh Quan để ta bắt được đằng chuôi, chúng ta giành lương thảo của hắn thì cũng thôi, sẽ không gây ra ầm ĩ lớn. Nếu lại đi giành của người khác, e rằng sẽ khó có thể khắc phục được hậu quả." Hạ Hầu Tuyên chống cằm trầm ngâm nói: "Nhưng cũng không thể để các huynh đệ đói bụng được, nên làm thế nào mới ổn đây? Hay cứ dứt khoát lấy tiền của ta đi mua lương thực về?"
"Lương thực cung cấp cho hơn nghìn người cũng không phải muốn mua là có thể mua được," Tề Tĩnh An bình tĩnh ung dung* nói: "Nhất là hiện tại Lũng Châu đang thiếu lương thực, ngoại trừ kho riêng của thương nhân buôn bán lương thực ra thì khó có thể gom được thứ Điện hạ cần, cho dù có tiền cũng vô dụng."
*老神在在 (Lão thần tại tại): Dáng vẻ bình tĩnh ung dung, chững chạc, gặp chuyện không rối loạn
Hạ Hầu Tuyên nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh An một hồi, sau đó chân mày giãn ra cười nói: "Tĩnh An, xem dáng vẻ này của ngươi thì cũng biết ngươi đã có cách, đừng có bán cái nút nữa, chẳng lẽ ta còn phải cầu xin ngươi thì ngươi mới bằng lòng nói à?" Nói xong hắn chắp tay, ra hình ra dáng nói: "Xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo."
Tề Tĩnh An cười đắc ý, nói: "Biện pháp chính là đi móc kho riêng của thương nhân buôn bán lương thực nha, sao phản ứng của ngươi lại trở nên chậm chạp như vậy, ngay cả ám hiệu rõ ràng như thế mà cũng không nghe ra?"
Hạ Hầu Tuyên kinh ngạc nói: "Ngươi bảo ta công khai đi cướp của phú hộ? Vậy thì không bằng đi cướp kho của quản phủ còn hơn, trong chuyện quan trường thì kiểu gì ta cũng có cách chu toàn được một hai, nhưng nếu cướp của phú hộ thì ta sẽ thật sự trở thành cường đạo, mai sau dù có nhảy xuống biển cũng không thể rửa sạch được tội danh của ta đâu!"
"Ta có từng nói là sẽ dùng thủ đoạn bạo lực à?" Tề Tĩnh An lắc lắc đầu, cười híp mắt nói: "Điện hạ, ngươi có biết thương nhân buôn bán lương thực lớn nhất Lũng Châu mang họ gì không?"
Lời đã nói đến mức này, sao Hạ Hầu Tuyên có thể không hiểu ý của Tề Tĩnh An, hắn vừa mừng vừa sợ nói: "Chẳng lẽ lại là họ Tề à?"
Trước khi theo quân xuất chinh, Hạ Hầu Tuyên chỉ là công chúa bị vây trong hậu cung, mặc dù hắn có tai mắt bên ngoài cung có thể giúp đỡ truyền lại một vài tin tức, nhưng tay hắn thật sự không thể duỗi quá dài, sự hiểu biết với bên Lũng Châu này rất hạn chế, một phần tình hình vẫn là gần đây mới nghe được từ trong miệng Tần Liên Hoành... Trước kia quả thật hắn đã tìm người điều tra Tề Tĩnh An, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chắc chắn người này là tú tài trong một phủ viện ở Lũng Châu, trong nhà đại phú đại quý hoặc một nghèo hai trắng, thật sự muốn điều tra rõ ràng tổ tông ba đời là điều không thể, vậy nên Hạ Hầu Tuyên thật sự không ngờ, phò mã tương lai nội trợ hiền của hắn hóa ra lại có thân thích là thổ hào?!
Tề Tĩnh An gật đầu, thản nhiên nói: "Chưởng sự của Thịnh Bảo Lương Hành là thúc phụ của ta, mặc dù giữa ta và ông ấy có chút lục đục, đã nhiều năm không qua lại, nhưng tóm lại chúng ta vẫn thuộc cùng một tộc... Nếu để bô lão trong tộc biết ta sắp cưới công chúa làm thê tử, thì nhất định phải thể hiện điều gì đó, đến lúc ấy thậm chí chúng ta còn không cần phải trả tiền, thúc phụ sẽ đưa không lương thực cho chúng ta."
Đừng nhìn dáng vẻ như rất bình tĩnh của Tề Tĩnh An, thật ra hắn đang căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: Theo suy nghĩ của hắn, bất kể công chúa giấu hắn chuyện gì cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là rốt cuộc công chúa có thật lòng muốn gả cho hắn không?
Trước ngày hôm nay, Tề Tĩnh An không có chút nghi ngờ gì về tình nghĩa của công chúa đối với hắn, dù sao không phải công chúa đã trực tiếp cầu hôn hắn à? Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện trên người Hạ Hầu Tuyên tồn tại một chút cảm giác xa cách không nói rõ được, thế nên hắn không bình tĩnh được nữa rồi, dứt khoát lấy cách này để thăm dò một phen... Nếu công chúa vẫn không hề khách sáo với hắn, tự nhiên sẽ hớn hở nhận lấy lương thực miễn phí, vậy thì hắn yên tâm; nhưng nếu công chúa tỏ ý không thể lấy không, phải trả tiền... Như vậy ngoại trừ tan nát cõi lòng ra thì hắn sẽ không còn suy nghĩ gì khác nữa.
Nói tóm lại, quan điểm của Tề Tĩnh An là bí mật không quan trọng, tâm ý mới là điều quan trọng nhất: Nếu công chúa có tình cảm với hắn, vậy thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết bí mật của công chúa, hoàn toàn không cần lo ngại; nhưng nếu như không phải... Vậy thì hắn cũng không muốn biết bí mật của công chúa, bởi vì đó chắc chắn sẽ là chân tướng tàn khốc mà nặng nề.
Trước sự căng thẳng chú ý của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nở nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Thì ra là vậy, Tĩnh An định đưa sính lễ cho ta... Để hoàn toàn định ra hôn sự của chúng ta à?"
Tác giả có lời muốn nói: Công chúa: Ôm lấy bắp đùi của thổ hào!
Tề Tiểu An: Nữ thần gả cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất