Chương 63: Tâm ma
Editor: Anh Anh
Mắt thấy vết thương của Hạ Hầu Trác dần dần không chảy máu nữa, mặc dù đầu mũi tên vẫn còn cắm trong thịt, nhưng cũng không đâm quá sâu, chắc chắn bảo toàn được cái mạng nhỏ của hắn rồi...Thụy phi chợt kéo tay áo Hạ Hầu Tuyên.
Cho dù Thụy phi không nói một lời, Hạ Hầu Tuyên cũng nhìn ra bà có điều gì muốn nói... Chỉ muốn nói riêng với một mình hắn.
"Tĩnh An, Lỗ huynh đệ, ở đây đợi ta một lát, ta và mẫu phi đi một chút sẽ trở lại." Hạ Hầu Tuyên liếc nhìn vị ca ca bị trúng tên hôn mê, mặt trắng như tờ giấy, rồi trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý với Tề Tĩnh An, cuối cùng vẫn phải đáp lại "Lời mời" của Thụy phi, đi vòng qua núi giả, lại băng qua đường nhỏ rợp bóng cây và hoa, tới bên cạnh hồ nước nhỏ yên tĩnh, cùng đứng dưới một gốc cây liễu lớn, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt hồ lấp lánh ánh vàng.
"Lấy trí thông minh của ngươi, chắc hẳn đã đoán được ta muốn nói gì?" Vào lúc này, ánh mặt trời xuyên qua tán lá liếu, tạo nên các vệt lốm đốm trên mặt Thụy phi, làm vẻ mặt bà càng ảm đạm tối tăm.
"Sao có thể chứ? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngài." Hạ Hầu Tuyên thản nhiên nói, dường như trên mặt mang theo chút ý cười, rồi lại giống như châm chọc.
Thụy phi hơi ngẩn ra, trong ấn tượng của bà, bất kể đứa con trai nhỏ này có cất giấu bao nhiêu oán hận, thì ngoài mặt vẫn luôn khách sáo, cho dù trong lời nói mang theo uy hiếp cũng sẽ nói thật đẹp đẽ, khiến người ta không nắm được cảm xúc thật sự của hắn, cực ít thể hiện ra tâm trạng bất mãn giống như bây giờ...
Tuy nhiên, Thụy phi không những không giận, mà ngược lại còn mềm giọng, chậm rãi nói: "Chuyện lần này, thật sự không biết sẽ kết thúc như thế nào, bất kể là âm mưu hành thích vua của thái tử được như ý, hay bệ hạ phúc lớn tránh được một kiếp nạn, thì tương lai của chúng ta cũng sẽ trở nên khó bề phân biệt, nguy cơ tứ phía, chỉ cần sơ sẩy một chút, tất cả mọi người sẽ gặp tai họa... Ca ca ngươi ngu ngốc thế nào ngươi cũng đã thấy rồi, sao hắn có thể đủ trở thành chỗ dựa cho chúng ta được? Chỉ sợ cuối cùng sẽ liên lụy đến mọi người chúng ta."
Nói tới đây, Thụy phi dừng lại, nghiêng mặt sang bên, ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Hầu Tuyên.
"Ta cũng cảm thấy ca ca không gánh vác nổi chuyện gì," Hạ Hầu Tuyên đáp lại theo mong muốn của Thụy phi, nhưng sau đó hắn lại nhún vai một cái, mỉm cười thờ ơ: "Nhưng mà như vậy cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao ta cũng chưa bao giờ coi ca ca là chỗ dựa, cho dù hắn thật sự liên lụy đến ta... Ta cũng có cách biến lỗ thành lãi."
Thấy Hạ Hầu Tuyên bày ra thái độ dầu muối không vào như vậy, gương mặt Thụy phi hơi cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, bà lại lập tức khôi phục, cũng chợt vươn tay ra vuốt ve gò má của Hạ Hầu Tuyên, dịu dàng thở dài nói: "Đứa bé ngoan, ta biết rõ ngươi có bản lĩnh lớn, những năm gần đây, nếu không phải bị vây trong thân phận lúng túng, có lẽ đã sớm chao liệng trên chín tầng trời rồi..."
Hạ Hầu Tuyên bắt được tay Thụy phi, cũng nghiêng mặt nhìn bà, cười như không cười nói: "Thế nên?"
"Thế nên, sao ngươi có thể bỏ qua cơ hội tốt này được?" Thụy phi ghé sát lại gần Hạ Hầu Tuyên, gần như chạm vào chóp mũi hắn, dùng một giọng điệu khích lệ như muốn tẩy não người ta, nói: "Số mạng bất công với ngươi... Khiến ngươi phải chịu rất nhiều uất ức! Bây giờ ông trời cũng nhìn không nổi rồi, đặc biệt ban cho ngươi một cơ hội tốt, ngươi nhất định sẽ nắm chắc, đúng không?!"
"Tách" một tiếng, một con cá chép cũng muốn tham gia vào nhảy ra khỏi mặt hồ, ngay sau đó lại "Tõm" một tiếng rơi vào trong nước.
Hạ Hầu Tuyên lùi về sau nửa bước, trầm thấp cười nói: "Trời ban cơ hội tốt? Hình như đúng thật, Tứ đệ đã chết, đại ca đang tạo phản... Bất kể là ta đại phát thần uy đi cứu phụ hoàng, lập được đại công bình định hộ giá, hay mặc cho đại ca giết chết phụ hoàng, nhị ca và ngũ đệ, tự trốn ra khỏi cung tập hợp binh mã trở lại quyết chiến, thì cũng đều là tiền đồ vô biên."
"Không tệ!" Thụy phi kích động nói: "Hơn nữa cơ hội này đối với trưởng công chúa vừa lên làm Phó soái binh mã thì chỉ có thể coi là dệt hoa trên gấm, nhưng đối với Tam hoàng tử vẫn luôn bị hào quang của thái tử và lão tứ che khuất, thì lại là khởi đầu cho con đường thông thiên!"
"Đáng tiếc, lấy năng lực của ca ca, vừa không thể cứu phụ bình định, cũng không thể trở thành một vị anh hùng dũng cảm phản kích lại từ tuyệt cảnh..." Mặc dù Hạ Hầu Tuyên không phải con giun trong bụng Thụy phi, nhưng cũng đã nói ra tiếng lòng của bà cực kỳ rõ ràng...
"Đúng, hắn không được, chỉ ngươi mới có thể." Giờ khắc này, trong mắt Thụy phi lóe lên ánh sáng khác thương, bà lại giơ tay lên vuốt ve gương mặt của Hạ Hầu Tuyên, gần như thì thầm nói: "Cũng may, Tam hoàng tử không chỉ A Trác mới có thể làm được, 'Tuyên Nhi' của ta cũng có thể..."
"...!" Con ngươi Hạ Hầu Tuyên co rụt lại, bỗng nhiên không nói được lời nào.
Vừa rồi hắn đã đoán được ý của Thụy phi, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, lại chuẩn bị một bụng lời lạnh lùng, định trút hết cơn giận ra... Nhưng đến lúc này, khi nghe Thụy phi nói rõ ra, sự ích kỷ, cay nghiệt, tuyệt tình như một đám mây đen lớn lao tới trước mặt, thì Hạ Hầu Tuyên lại không muốn nói gì nữa... Hắn còn gì để nói đây?
Nhưng Thụy phi lại tưởng Hạ Hầu Tuyên đã bị mình thuyết phục, lấy sự im lặng để tỏ ý hiểu ngầm nhau... Bà dùng sức ôm lấy Hạ Hầu Tuyên, ngả đầu lên bờ vai đáng tin cậy của hắn, mỉm cười nói: "Ngươi mới thật sự là con trai tốt của ta..."
Cúi đầu nhìn bóng cây loang lổ trên mặt Thụy phi, Hạ Hầu Tuyên không rõ ý tứ nói: "Ở trong trí nhớ của ta, đây là lần đầu tiên ngài ôm ta, nhận ta là con trai." Nói xong, hắn đẩy Thụy phi ra.
Hốc mắt Thụy phi lập tức đỏ lên, xúc động nói: "Những năm qua, quả thật ta đã đối xử với ngươi chưa đủ tốt, không phải ta không cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà bởi vì thân phận của ngươi mà trong lòng chúng ta có một cái khe, mới khiến tình mẫu tử của chúng ta đổi vị... May mà chướng ngại này sắp biết mất tại đây, hai mẹ con ta cũng đừng nhớ đến hận cũ nữa, có được không?"
"Được, đương nhiên là được," Kỹ năng diễn suất và tài ăn nói của Thụy phi quả thật rất tốt, không hổ là mẹ của hắn mà, Hạ Hầu Tuyên nở nụ cười, cười đến là vui vẻ, "Quả thật như mẹ đã nói, ta cũng có thể làm Tam hoàng tử!"
Thụy phi lập tức vui vẻ, nhưng giọng điệu của Hạ Hầu Tuyên lại chợt thay đổi... "Vậy nhưng ca ca ta chắc chắn không thể làm được trưởng công chúa, thế thì phải làm gì bây giờ?"
Vẻ mặt Thụy phi lạnh lẽo, "Ngươi thật sự không biết phải làm sao à?"
Hạ Hầu Tuyên cười thầm: "Đương nhiên, ta thật sự không nghĩ ra được biện pháp tốt, chỉ có một biện pháp tồi, đó chính là để một tên 'Phản tặc' họ Lỗ giết chết 'Trưởng công chúa'... Sau đó người ca ca như ta đây bởi vì đau buồn phẫn nộ mà bùng nổ, từ đó thay da đổi thịt... Mẫu phi nghĩ thế nào?"
Thụy phi mím mím môi, sâu xa nói: "Biện pháp này rất tồi à?" Nhìn phản ứng của Hạ Hầu Tuyên, sao bà còn có thể không rõ tiểu nhi tử căn bản không có ý định chơi trò "Trộm long tráo phượng" nữa chứ? Trong lòng bà rất tức giận, nhưng nhiều hơn là mất mát.
Hạ Hầu Tuyên nhìn Thụy phi bằng nửa con mắt, hừ lạnh hai tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi... Giết ca ca, lại một lần nữa "Trộm long tráo phượng"?
Mười năm trước, hắn thật sự nằm mơ cũng muốn làm như vậy, đáng tiếc là hoàn toàn không làm được: Thân là một công chúa tuổi còn nhỏ được nuôi dưỡng trong thâm cung, muốn lặng lẽ giết chết một hoàng tử luôn có cung nữ và bà vú bên cạnh chăm sóc, còn có thị vệ thiếp thân bảo vệ, hơn nữa còn học văn tập võ, có thầy có anh em bạn học rồi thay thế vào đó, nói dễ hơn làm? Vậy thì thật sự không chỉ là đầm rồng hang hổ thôi đâu!
Cho đến năm năm trước, khi Hạ Hầu Trác bắt đầu thường thường chạy ra ngoài cung, trong lòng Hạ Hầu Tuyên đã biết là vô vọng, thì hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ giết người thay thế, chỉ toàn tâm toàn ý nâng cao bản thân, tích tụ sức lực phá tan gông cùm xiềng xích...
Tới hiện tại, Hạ Hầu Tuyên đã từng bước hoàn thành kế hoạch của mình, có binh quyền, có danh vọng, có nhân tài đắc lực, còn có phò mã hiền huệ tri kỷ, ngay cả Ninh Kinh được xưng là "Đất Long Hưng"* cũng xem như đã trở thành phong ấp của hắn, tình thế đều cực kỳ tốt đẹp, chỉ cần cố gắng nhịn thêm vài năm nữa, không chừng ngay cả "Nữ hoàng" hắn cũng có thể làm! Còn muốn Tam hoàng tử làm cái rắm à à?!
*Đất Long Hưng (龙兴之地): Chỉ nơi khởi nguồn, thịnh vượng, hoặc thành lập của mỗi triều đại
*Phong ấp (封邑): Vùng đất mà hoàng để ban cho các hoàng tử, người có công
" 'Tuyên Nhi'!" Thụy phi chạy chậm đuổi theo, vẫn còn muốn thử thuyết phục, "Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, ngươi cảm thấy đã nhịn nhiều năm như vậy, nhịn thêm mấy năm nữa thì thế nào? Nhưng mấy năm này mới là thời điểm cực kỳ mấu chốt, chỉ bằng vào chuyện thái tử tạo phản, ngươi còn có cơ hội dẫn theo phò mã đến Ninh Kinh sống tiêu dao qua ngày à? Một khi không có cách nào rời kinh, dáng vẻ ngươi sao có thể dấu nổi bí mật nữa... Bây giờ ngươi đã cao hơn phò mã một đoạn rồi, có lẽ người khác không để trong lòng, nhưng ta nhìn mà thấy cực kỳ kinh hãi! Sao không dứt khoát một lần vất vả nhàn nhã cả đời?"
"Ồ, một lần vất vả nhàn nhã cả đời?" Bước chân Hạ Hầu Tuyên vẫn không ngừng dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, "Không nói đến tai họa về sau, chỉ nói đến nhược điểm giết huynh này, ta đã không muốn đưa cho ngài rồi!"
Bước chân của Thụy phi dừng một chút... Quả thật, bà đưa ra đề nghị này, đúng là tồn tại tâm tư trói buộc Hạ Hầu Tuyên, nếu không lấy mối quan hệ "Dị dạng" giữa bà và tiểu nhi tử, cho dù sau này Hạ Hầu Tuyên làm tới Hoàng đế, chỉ sợ bà cũng không được làm Thái hậu.
Thụy phi cũng không phải loại ngu ngốc, thật ra bà vẫn luôn là "Môn nhi thanh*": Bà biết rõ, chỉ khi nào "Hạ Hầu Trác" lên làm Hoàng đế, bà mới danh chính ngôn thuận được làm Thái hậu, vậy nên trước đây mới lười "Lãng phí" tình cảm trên người Hạ Hầu Tuyên, bây giờ lại thật sự muốn "Biến" Hạ Hầu Tuyên thành Hạ Hầu Trác... Đủ thứ đủ loại, cũng là vì để đạt được mục tiêu cuối cùng của mình, mục tiêu của bà chưa từng thay đổi, và lòng theo đuổi mục tiêu của bà cũng kiên định giống như Hạ Hầu Tuyên.
*Môn nhi thanh (门儿清): Ban đầu là thuật ngữ mạt chược, có nghĩa là rõ ràng rành mạch. Sau này còn được dùng để mô tả những thứ đặc biệt quen thuộc, rõ ràng
"Mẹ con chúng ta, giống nhau thật đấy... Đều vững tâm như đá, cũng đều muốn nắm giữ tất cả trong tay, nhỉ." Thụy phi nở nụ cười trầm thấp.
"Không, lòng của ta không phải là đá." Hạ Hầu Tuyên cười nói: "Ngài cũng nên cảm thấy may là ta không ác như vậy, nếu không lựa chọn tốt nhất của ta, phải là xử lý cả ngài và ca ca!" Dứt lời, hắn lướt đi như rồng bay hổ chạy.
Thụy phi đứng đực tại chỗ như cọc gỗ, vẻ mặt phức tạp đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên bước nhanh rời khỏi đường nhỏ, cả người khuất sau núi giả.
"Lỗ huynh đệ, sau khi mẫu phi ta trở về, phiền ngươi bảo vệ bà ấy và ca ca của ta trong ngự hoa viên này, ta theo phò mã đi cứu giá trước, công lao coi như cũng thuộc về ngươi một phần!"
Sau khi trở lại chỗ cũ, Hạ Hầu Tuyên dắt Tề Tĩnh An đi, chỉ để lại cho Lỗ Định Dương và Hạ Hầu Trác vừa tỉnh lại vẫn còn ngơ ngác một bóng lưng khí phách hào hùng.
"Ta còn tưởng rằng từ nay về sau, ta lại phải gọi ngươi là Tam điện hạ rồi chứ." Tề Tĩnh An ghé vào tai Hạ Hầu Tuyên trêu ghẹo một câu, nhưng thật ra hắn lại thất may mắn... May là người yêu hắn vẫn tỉnh táo trước sau như một, không bị cái bánh vẽ của Thụy phi che mắt che lòng.
Tự hỏi lòng mình, Tề Tĩnh An cảm thấy nếu hắn có thân thế như Hạ Hầu Tuyên, sau hơn mười năm kìm nén, cuối cùng cơ hội "Giết huynh để thay thế" cũng đặt trước mắt, có thể hắn sẽ không chống đỡ được... Bởi vì huynh đệ sinh đôi chỉ khác biệt một chút, lại tạo thành hậu quả bất công như vậy, sự tổn tại của ca ca gần như có thể được coi là "Tâm ma" của đệ đệ đúng không? Nhưng Hạ Hầu Tuyên lại chống đỡ được sức hấp dẫn của "Tiêu diệt tâm ma", điều này khiến Tề Tĩnh An hết sức tự hào: Thật không hổ là người yêu của hắn!
"Sao ta có thể làm chuyện hại nhiều hơn lợi chứ? Ngươi cũng biết ta là người không thích ăn thiệt mà." Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nói: "Hơn nữa, coi như là vì ngươi, ta cũng không thể làm như vậy được... Nếu không sau này ta trái ôm phải ấp Từ gia tỷ tỷ và Nhược Nghiên muội tử, không phải ngươi sẽ chết đuối trong dấm à?"
Tác giả có lời muốn nói: Viết cái tựa đề chương này thì trong nháy mắt ta cảm thấy như vẫn còn đang viết văn tu chân cơ ╮(╯▽╰)╭ Nhưng thật ra tâm ma cũng là một thuật ngữ của Phật giáo ~ Vậy nên dùng ở đây cũng không có vấn đề gì lớn nhỉ hê hê...
Về phần ca ca đệ đệ gì đó, thay vì nói là tâm ma của công chúa, còn không bằng nói là tâm ma của Thụy phi mới đúng... Ban đầu chọn ca ca để chơi trò dưỡng thành, kết quả nuôi hỏng, không hợp ý, lại còn định đổi ý chọn sang đệ đệ? Tình thân không phải ngươi muốn mua là có thể mua được đâu!
Mắt thấy vết thương của Hạ Hầu Trác dần dần không chảy máu nữa, mặc dù đầu mũi tên vẫn còn cắm trong thịt, nhưng cũng không đâm quá sâu, chắc chắn bảo toàn được cái mạng nhỏ của hắn rồi...Thụy phi chợt kéo tay áo Hạ Hầu Tuyên.
Cho dù Thụy phi không nói một lời, Hạ Hầu Tuyên cũng nhìn ra bà có điều gì muốn nói... Chỉ muốn nói riêng với một mình hắn.
"Tĩnh An, Lỗ huynh đệ, ở đây đợi ta một lát, ta và mẫu phi đi một chút sẽ trở lại." Hạ Hầu Tuyên liếc nhìn vị ca ca bị trúng tên hôn mê, mặt trắng như tờ giấy, rồi trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý với Tề Tĩnh An, cuối cùng vẫn phải đáp lại "Lời mời" của Thụy phi, đi vòng qua núi giả, lại băng qua đường nhỏ rợp bóng cây và hoa, tới bên cạnh hồ nước nhỏ yên tĩnh, cùng đứng dưới một gốc cây liễu lớn, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt hồ lấp lánh ánh vàng.
"Lấy trí thông minh của ngươi, chắc hẳn đã đoán được ta muốn nói gì?" Vào lúc này, ánh mặt trời xuyên qua tán lá liếu, tạo nên các vệt lốm đốm trên mặt Thụy phi, làm vẻ mặt bà càng ảm đạm tối tăm.
"Sao có thể chứ? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngài." Hạ Hầu Tuyên thản nhiên nói, dường như trên mặt mang theo chút ý cười, rồi lại giống như châm chọc.
Thụy phi hơi ngẩn ra, trong ấn tượng của bà, bất kể đứa con trai nhỏ này có cất giấu bao nhiêu oán hận, thì ngoài mặt vẫn luôn khách sáo, cho dù trong lời nói mang theo uy hiếp cũng sẽ nói thật đẹp đẽ, khiến người ta không nắm được cảm xúc thật sự của hắn, cực ít thể hiện ra tâm trạng bất mãn giống như bây giờ...
Tuy nhiên, Thụy phi không những không giận, mà ngược lại còn mềm giọng, chậm rãi nói: "Chuyện lần này, thật sự không biết sẽ kết thúc như thế nào, bất kể là âm mưu hành thích vua của thái tử được như ý, hay bệ hạ phúc lớn tránh được một kiếp nạn, thì tương lai của chúng ta cũng sẽ trở nên khó bề phân biệt, nguy cơ tứ phía, chỉ cần sơ sẩy một chút, tất cả mọi người sẽ gặp tai họa... Ca ca ngươi ngu ngốc thế nào ngươi cũng đã thấy rồi, sao hắn có thể đủ trở thành chỗ dựa cho chúng ta được? Chỉ sợ cuối cùng sẽ liên lụy đến mọi người chúng ta."
Nói tới đây, Thụy phi dừng lại, nghiêng mặt sang bên, ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Hầu Tuyên.
"Ta cũng cảm thấy ca ca không gánh vác nổi chuyện gì," Hạ Hầu Tuyên đáp lại theo mong muốn của Thụy phi, nhưng sau đó hắn lại nhún vai một cái, mỉm cười thờ ơ: "Nhưng mà như vậy cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao ta cũng chưa bao giờ coi ca ca là chỗ dựa, cho dù hắn thật sự liên lụy đến ta... Ta cũng có cách biến lỗ thành lãi."
Thấy Hạ Hầu Tuyên bày ra thái độ dầu muối không vào như vậy, gương mặt Thụy phi hơi cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, bà lại lập tức khôi phục, cũng chợt vươn tay ra vuốt ve gò má của Hạ Hầu Tuyên, dịu dàng thở dài nói: "Đứa bé ngoan, ta biết rõ ngươi có bản lĩnh lớn, những năm gần đây, nếu không phải bị vây trong thân phận lúng túng, có lẽ đã sớm chao liệng trên chín tầng trời rồi..."
Hạ Hầu Tuyên bắt được tay Thụy phi, cũng nghiêng mặt nhìn bà, cười như không cười nói: "Thế nên?"
"Thế nên, sao ngươi có thể bỏ qua cơ hội tốt này được?" Thụy phi ghé sát lại gần Hạ Hầu Tuyên, gần như chạm vào chóp mũi hắn, dùng một giọng điệu khích lệ như muốn tẩy não người ta, nói: "Số mạng bất công với ngươi... Khiến ngươi phải chịu rất nhiều uất ức! Bây giờ ông trời cũng nhìn không nổi rồi, đặc biệt ban cho ngươi một cơ hội tốt, ngươi nhất định sẽ nắm chắc, đúng không?!"
"Tách" một tiếng, một con cá chép cũng muốn tham gia vào nhảy ra khỏi mặt hồ, ngay sau đó lại "Tõm" một tiếng rơi vào trong nước.
Hạ Hầu Tuyên lùi về sau nửa bước, trầm thấp cười nói: "Trời ban cơ hội tốt? Hình như đúng thật, Tứ đệ đã chết, đại ca đang tạo phản... Bất kể là ta đại phát thần uy đi cứu phụ hoàng, lập được đại công bình định hộ giá, hay mặc cho đại ca giết chết phụ hoàng, nhị ca và ngũ đệ, tự trốn ra khỏi cung tập hợp binh mã trở lại quyết chiến, thì cũng đều là tiền đồ vô biên."
"Không tệ!" Thụy phi kích động nói: "Hơn nữa cơ hội này đối với trưởng công chúa vừa lên làm Phó soái binh mã thì chỉ có thể coi là dệt hoa trên gấm, nhưng đối với Tam hoàng tử vẫn luôn bị hào quang của thái tử và lão tứ che khuất, thì lại là khởi đầu cho con đường thông thiên!"
"Đáng tiếc, lấy năng lực của ca ca, vừa không thể cứu phụ bình định, cũng không thể trở thành một vị anh hùng dũng cảm phản kích lại từ tuyệt cảnh..." Mặc dù Hạ Hầu Tuyên không phải con giun trong bụng Thụy phi, nhưng cũng đã nói ra tiếng lòng của bà cực kỳ rõ ràng...
"Đúng, hắn không được, chỉ ngươi mới có thể." Giờ khắc này, trong mắt Thụy phi lóe lên ánh sáng khác thương, bà lại giơ tay lên vuốt ve gương mặt của Hạ Hầu Tuyên, gần như thì thầm nói: "Cũng may, Tam hoàng tử không chỉ A Trác mới có thể làm được, 'Tuyên Nhi' của ta cũng có thể..."
"...!" Con ngươi Hạ Hầu Tuyên co rụt lại, bỗng nhiên không nói được lời nào.
Vừa rồi hắn đã đoán được ý của Thụy phi, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, lại chuẩn bị một bụng lời lạnh lùng, định trút hết cơn giận ra... Nhưng đến lúc này, khi nghe Thụy phi nói rõ ra, sự ích kỷ, cay nghiệt, tuyệt tình như một đám mây đen lớn lao tới trước mặt, thì Hạ Hầu Tuyên lại không muốn nói gì nữa... Hắn còn gì để nói đây?
Nhưng Thụy phi lại tưởng Hạ Hầu Tuyên đã bị mình thuyết phục, lấy sự im lặng để tỏ ý hiểu ngầm nhau... Bà dùng sức ôm lấy Hạ Hầu Tuyên, ngả đầu lên bờ vai đáng tin cậy của hắn, mỉm cười nói: "Ngươi mới thật sự là con trai tốt của ta..."
Cúi đầu nhìn bóng cây loang lổ trên mặt Thụy phi, Hạ Hầu Tuyên không rõ ý tứ nói: "Ở trong trí nhớ của ta, đây là lần đầu tiên ngài ôm ta, nhận ta là con trai." Nói xong, hắn đẩy Thụy phi ra.
Hốc mắt Thụy phi lập tức đỏ lên, xúc động nói: "Những năm qua, quả thật ta đã đối xử với ngươi chưa đủ tốt, không phải ta không cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà bởi vì thân phận của ngươi mà trong lòng chúng ta có một cái khe, mới khiến tình mẫu tử của chúng ta đổi vị... May mà chướng ngại này sắp biết mất tại đây, hai mẹ con ta cũng đừng nhớ đến hận cũ nữa, có được không?"
"Được, đương nhiên là được," Kỹ năng diễn suất và tài ăn nói của Thụy phi quả thật rất tốt, không hổ là mẹ của hắn mà, Hạ Hầu Tuyên nở nụ cười, cười đến là vui vẻ, "Quả thật như mẹ đã nói, ta cũng có thể làm Tam hoàng tử!"
Thụy phi lập tức vui vẻ, nhưng giọng điệu của Hạ Hầu Tuyên lại chợt thay đổi... "Vậy nhưng ca ca ta chắc chắn không thể làm được trưởng công chúa, thế thì phải làm gì bây giờ?"
Vẻ mặt Thụy phi lạnh lẽo, "Ngươi thật sự không biết phải làm sao à?"
Hạ Hầu Tuyên cười thầm: "Đương nhiên, ta thật sự không nghĩ ra được biện pháp tốt, chỉ có một biện pháp tồi, đó chính là để một tên 'Phản tặc' họ Lỗ giết chết 'Trưởng công chúa'... Sau đó người ca ca như ta đây bởi vì đau buồn phẫn nộ mà bùng nổ, từ đó thay da đổi thịt... Mẫu phi nghĩ thế nào?"
Thụy phi mím mím môi, sâu xa nói: "Biện pháp này rất tồi à?" Nhìn phản ứng của Hạ Hầu Tuyên, sao bà còn có thể không rõ tiểu nhi tử căn bản không có ý định chơi trò "Trộm long tráo phượng" nữa chứ? Trong lòng bà rất tức giận, nhưng nhiều hơn là mất mát.
Hạ Hầu Tuyên nhìn Thụy phi bằng nửa con mắt, hừ lạnh hai tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi... Giết ca ca, lại một lần nữa "Trộm long tráo phượng"?
Mười năm trước, hắn thật sự nằm mơ cũng muốn làm như vậy, đáng tiếc là hoàn toàn không làm được: Thân là một công chúa tuổi còn nhỏ được nuôi dưỡng trong thâm cung, muốn lặng lẽ giết chết một hoàng tử luôn có cung nữ và bà vú bên cạnh chăm sóc, còn có thị vệ thiếp thân bảo vệ, hơn nữa còn học văn tập võ, có thầy có anh em bạn học rồi thay thế vào đó, nói dễ hơn làm? Vậy thì thật sự không chỉ là đầm rồng hang hổ thôi đâu!
Cho đến năm năm trước, khi Hạ Hầu Trác bắt đầu thường thường chạy ra ngoài cung, trong lòng Hạ Hầu Tuyên đã biết là vô vọng, thì hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ giết người thay thế, chỉ toàn tâm toàn ý nâng cao bản thân, tích tụ sức lực phá tan gông cùm xiềng xích...
Tới hiện tại, Hạ Hầu Tuyên đã từng bước hoàn thành kế hoạch của mình, có binh quyền, có danh vọng, có nhân tài đắc lực, còn có phò mã hiền huệ tri kỷ, ngay cả Ninh Kinh được xưng là "Đất Long Hưng"* cũng xem như đã trở thành phong ấp của hắn, tình thế đều cực kỳ tốt đẹp, chỉ cần cố gắng nhịn thêm vài năm nữa, không chừng ngay cả "Nữ hoàng" hắn cũng có thể làm! Còn muốn Tam hoàng tử làm cái rắm à à?!
*Đất Long Hưng (龙兴之地): Chỉ nơi khởi nguồn, thịnh vượng, hoặc thành lập của mỗi triều đại
*Phong ấp (封邑): Vùng đất mà hoàng để ban cho các hoàng tử, người có công
" 'Tuyên Nhi'!" Thụy phi chạy chậm đuổi theo, vẫn còn muốn thử thuyết phục, "Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, ngươi cảm thấy đã nhịn nhiều năm như vậy, nhịn thêm mấy năm nữa thì thế nào? Nhưng mấy năm này mới là thời điểm cực kỳ mấu chốt, chỉ bằng vào chuyện thái tử tạo phản, ngươi còn có cơ hội dẫn theo phò mã đến Ninh Kinh sống tiêu dao qua ngày à? Một khi không có cách nào rời kinh, dáng vẻ ngươi sao có thể dấu nổi bí mật nữa... Bây giờ ngươi đã cao hơn phò mã một đoạn rồi, có lẽ người khác không để trong lòng, nhưng ta nhìn mà thấy cực kỳ kinh hãi! Sao không dứt khoát một lần vất vả nhàn nhã cả đời?"
"Ồ, một lần vất vả nhàn nhã cả đời?" Bước chân Hạ Hầu Tuyên vẫn không ngừng dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, "Không nói đến tai họa về sau, chỉ nói đến nhược điểm giết huynh này, ta đã không muốn đưa cho ngài rồi!"
Bước chân của Thụy phi dừng một chút... Quả thật, bà đưa ra đề nghị này, đúng là tồn tại tâm tư trói buộc Hạ Hầu Tuyên, nếu không lấy mối quan hệ "Dị dạng" giữa bà và tiểu nhi tử, cho dù sau này Hạ Hầu Tuyên làm tới Hoàng đế, chỉ sợ bà cũng không được làm Thái hậu.
Thụy phi cũng không phải loại ngu ngốc, thật ra bà vẫn luôn là "Môn nhi thanh*": Bà biết rõ, chỉ khi nào "Hạ Hầu Trác" lên làm Hoàng đế, bà mới danh chính ngôn thuận được làm Thái hậu, vậy nên trước đây mới lười "Lãng phí" tình cảm trên người Hạ Hầu Tuyên, bây giờ lại thật sự muốn "Biến" Hạ Hầu Tuyên thành Hạ Hầu Trác... Đủ thứ đủ loại, cũng là vì để đạt được mục tiêu cuối cùng của mình, mục tiêu của bà chưa từng thay đổi, và lòng theo đuổi mục tiêu của bà cũng kiên định giống như Hạ Hầu Tuyên.
*Môn nhi thanh (门儿清): Ban đầu là thuật ngữ mạt chược, có nghĩa là rõ ràng rành mạch. Sau này còn được dùng để mô tả những thứ đặc biệt quen thuộc, rõ ràng
"Mẹ con chúng ta, giống nhau thật đấy... Đều vững tâm như đá, cũng đều muốn nắm giữ tất cả trong tay, nhỉ." Thụy phi nở nụ cười trầm thấp.
"Không, lòng của ta không phải là đá." Hạ Hầu Tuyên cười nói: "Ngài cũng nên cảm thấy may là ta không ác như vậy, nếu không lựa chọn tốt nhất của ta, phải là xử lý cả ngài và ca ca!" Dứt lời, hắn lướt đi như rồng bay hổ chạy.
Thụy phi đứng đực tại chỗ như cọc gỗ, vẻ mặt phức tạp đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên bước nhanh rời khỏi đường nhỏ, cả người khuất sau núi giả.
"Lỗ huynh đệ, sau khi mẫu phi ta trở về, phiền ngươi bảo vệ bà ấy và ca ca của ta trong ngự hoa viên này, ta theo phò mã đi cứu giá trước, công lao coi như cũng thuộc về ngươi một phần!"
Sau khi trở lại chỗ cũ, Hạ Hầu Tuyên dắt Tề Tĩnh An đi, chỉ để lại cho Lỗ Định Dương và Hạ Hầu Trác vừa tỉnh lại vẫn còn ngơ ngác một bóng lưng khí phách hào hùng.
"Ta còn tưởng rằng từ nay về sau, ta lại phải gọi ngươi là Tam điện hạ rồi chứ." Tề Tĩnh An ghé vào tai Hạ Hầu Tuyên trêu ghẹo một câu, nhưng thật ra hắn lại thất may mắn... May là người yêu hắn vẫn tỉnh táo trước sau như một, không bị cái bánh vẽ của Thụy phi che mắt che lòng.
Tự hỏi lòng mình, Tề Tĩnh An cảm thấy nếu hắn có thân thế như Hạ Hầu Tuyên, sau hơn mười năm kìm nén, cuối cùng cơ hội "Giết huynh để thay thế" cũng đặt trước mắt, có thể hắn sẽ không chống đỡ được... Bởi vì huynh đệ sinh đôi chỉ khác biệt một chút, lại tạo thành hậu quả bất công như vậy, sự tổn tại của ca ca gần như có thể được coi là "Tâm ma" của đệ đệ đúng không? Nhưng Hạ Hầu Tuyên lại chống đỡ được sức hấp dẫn của "Tiêu diệt tâm ma", điều này khiến Tề Tĩnh An hết sức tự hào: Thật không hổ là người yêu của hắn!
"Sao ta có thể làm chuyện hại nhiều hơn lợi chứ? Ngươi cũng biết ta là người không thích ăn thiệt mà." Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nói: "Hơn nữa, coi như là vì ngươi, ta cũng không thể làm như vậy được... Nếu không sau này ta trái ôm phải ấp Từ gia tỷ tỷ và Nhược Nghiên muội tử, không phải ngươi sẽ chết đuối trong dấm à?"
Tác giả có lời muốn nói: Viết cái tựa đề chương này thì trong nháy mắt ta cảm thấy như vẫn còn đang viết văn tu chân cơ ╮(╯▽╰)╭ Nhưng thật ra tâm ma cũng là một thuật ngữ của Phật giáo ~ Vậy nên dùng ở đây cũng không có vấn đề gì lớn nhỉ hê hê...
Về phần ca ca đệ đệ gì đó, thay vì nói là tâm ma của công chúa, còn không bằng nói là tâm ma của Thụy phi mới đúng... Ban đầu chọn ca ca để chơi trò dưỡng thành, kết quả nuôi hỏng, không hợp ý, lại còn định đổi ý chọn sang đệ đệ? Tình thân không phải ngươi muốn mua là có thể mua được đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất