Chương 71: Khai hỏa
Editor: Anh Anh
Nghe vậy, trong lòng Hạ Hầu Tuyên khẽ động, nghiêng đầu ngắm nghía vẻ mặt có chút hoang mang đáng yêu của Tề Tĩnh An, đột nhiên hắn sinh ra dục vọng muốn thổ lộ hết: Chuyện chuyển kiếp, có lẽ có thể nói với phò mã nhà mình rồi nhỉ? Dù sao độ tin tưởng giữa hai người bọn họ đã sớm đủ cao rồi, hơn nữa khả năng tiếp nhận của Tề Tĩnh An cũng mạnh, căn bản không cần phải lo lắng, vậy thì...
Thế nhưng, không đợi Hạ Hầu Tuyên đưa ra quyết định, đánh xong bài văn nghĩ sẵn trong đầu, Tề Tĩnh An lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Không đúng, ngươi cũng là người không bình thường, hơn nữa mức độ không bình thường cũng không thấp hơn bọn họ!"
Hạ Hầu Tuyên nhất thời im lặng, dục vọng thổ lộ tràn ngập trong đầu vèo một cái bay đi hết, thay vào đó là dục vọng "Không đứng đắn"... Vì vậy hắn kéo Tề Tĩnh An bước nhanh, chuẩn bị chạy nhanh về nhà, khiến Tề Tĩnh An cảm nhận cho rõ cái sự "Không bình thường" của hắn, Hừ!
Mặc dù Hạ Hầu Tuyên không hề nói gì, nhưng giữa phu phu hai người vốn đã ăn ý, chỉ đơn thuần nhìn động tác và vẻ mặt của hắn thì Tề Tĩnh An cũng biết hắn muốn làm gì...
"Này, này, giữa ban ngày ban mặt, chúng ta cần gì phải vội vã về nhà? Không bằng đi tìm Hứa Thắng đi, không phải ngươi chịu trách nhiệm chỉnh đốn lại cấm vệ quân à, chúng ta đi tìm hắn rồi cùng đến đại doanh Kinh Giao chọn người thôi." Lúc này vừa mới buổi trưa, nếu bọn họ chạy về nhà lêu lổng thì... Tề Tĩnh An nghĩ thôi đã thấy áp lực rất lớn, không khỏi có chút hối hận vừa rồi không che miệng lại, đi kích thích người yêu mình.
"Chỉnh đốn cấm vệ quân mới là chuyện không cần gấp gáp." Hạ Hầu Tuyên cười thầm: "Đừng quên, bây giờ chúng ta vẫn đang trong thời kỳ tân hôn, chuyện quan trọng nhất là cả ngày dính chung một chỗ, bất cứ chuyện gì cũng có thể để lại phía sau."
Không đúng à, tới giờ hai phu phu bọn họ thành thân vẫn chưa đến mười ngày, rõ ràng vẫn còn đang ở trong thời kỳ trăng mật, chàng chàng thiếp thiếp mới là chuyện bọn họ nên làm nhất. Lúc trước phải đánh đánh giết giết với đám phản tặc không thể làm gì, may mà kết quả cũng coi như không tệ, thăng quan tiến chức, quyền to vào tay, xem như là kinh hỉ trong kỳ trăng mật. Sau khi trận chiến quyền lực kia đã xong xuôi thì tạm thời không cần phải nóng lòng nữa, tương lai còn dài mà.
"..." Bây giờ đến phiên Tề Tĩnh An câm nín, chỉ có thể đỏ mặt theo sát Hạ Hầu Tuyên vội vã về nhà, làm chuyện nên làm trong thời kỳ tân hôn.
Cứ như vậy, những ngày kế tiếp, cuộc sống gia đình của công chúa điện hạ quả thật vô cùng dễ chịu, thời thời khắc khắc dính ngấy một chỗ với phò mã, mỗi ngày đều phải "Ăn" thật no; cách vài ngày tham gia triều hội một lần, bọn họ lại tay trong tay cùng đi cùng về, làm không khí nghiêm túc trong Cần Chính Điện cũng lây nhiễm chút hương vị ngọt ngào, biểu hiện ân ân ái ái của bọn họ càng chọc mù mắt nhiều người hơn...
Aizz, hơn mười năm xuyên qua đến nay, cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt, hài lòng thoải mái trôi qua, lấy ý chí kiên định mục tiêu rõ ràng như Hạ Hầu Tuyên cũng sinh ra chút khuynh hướng đắm chìm trong hương dịu dàng không thể tự kiềm chế.
May mà còn có Tề Tĩnh An "Tràn đầy ý thức trách nhiệm", hắn vẫn luôn "Dốc hết sức lực" đốc thúc Hạ Hầu Tuyên nghiêm chỉnh lại, để tâm vào chính sự nhiều hơn, lúc này mới dập tắt suy nghĩ "Rơi vào sa đọa" đang manh nha trong đầu minh chủ của hắn từ trong trứng nước: Đúng là thật không phụ cái danh xưng hiền huệ của hắn.
Tiết trời xuân càng ngày càng ấm, Hạ Chí đến gần, sự vụ trên triều đình càng ngày càng nặng nề, thời kỳ trăng mật của công chúa và phò mã mới chấm dứt: Lúc trước bởi vì vẫn còn dư âm của sự kiện thái tử tạo phản, vậy nên không khí trên triều cũng giống như khí hậu mùa xuân không nóng không lạnh, cả đám đại thần đều ăn ý không khơi việc lên chọc cho Hoàng đế không vui, hòa hòa thuận thuận quan sát hướng gió; mà khi sự việc đã trôi qua được hơn một tháng, thủ đầu thủ đuôi bụi trần lắng đọng, dường như Hoàng đế cũng đã dời sự chú ý, không khí trên triều đình liền bắt đầu nóng lên, có lúc xảy ra tranh luận và bác bỏ, tất cả mọi người đều không phải nơm nớp lo sợ nữa, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An cũng có đất dụng võ.
..."Bởi vì cưỡng ép thu thuế đất mà sai người đánh gãy chân một ông lão, còn cướp đoạt con dâu ở góa nhà người ta về làm thiếp, một vị quan huyện như vậy mà ba năm liền vẫn lấy được khảo hạch thượng đẳng, được đề cử thăng lên làm phủ quan?"
Trên Cần Chính Điện, Hạ Hầu Tuyên đột nhiên bước ra khỏi hàng, khí thế bùng nổ liếc xéo Từ thừa tướng, cười lạnh quát hỏi: "Thiên Lý ở đâu?!"
Lại nói hôm đó, triều hội vừa mới bắt đầu, Từ thừa tướng đã bước ra khỏi hàng tuyên đọc một danh sách tiến cử dài dằng dặc, ước chừng khoảng hơn trăm người. Đây là thông lệ ba năm một lần, chiếu theo tình huống bình thường, khi Thừa Tướng đại diện cho cả đám trọng thần nắm quyền tuyên đọc hết danh sách khảo hạch xuất sắc và danh sách quan viên được tiến cử thăng chức, thì tương đương với việc "Thông báo", chỉ cần trong triều không có ai đứng ra dị nghị, thì Hoàng đế sẽ phê một chữ "Chuẩn", khiến hơn trăm tên quan viên trong danh sách xê dịch vị trí một chút, vừa lấp vào cái "Hố củ cải" đằng trước, cũng để lại cho đằng sau một cái "Hố củ cải", mọi người đều vui.
Vậy nhưng, tình huống lần này lại khác với năm trước, khi Từ thừa tướng dùng giọng điệu buồn chán bình lặng không gợn sóng đọc xong một danh sách thật dài, mà hầu hết người trên triều đình đều đã cực kỳ buồn ngủ, thì Hạ Hầu Tuyên vẫn luôn mang tinh thần phấn chấn đột nhiên bước ra khỏi hàng gây khó dễ cho Từ thừa tướng, khiến tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng đế đều run lên...
"Hả? Con ta nói tới ai?" Hoàng đế bất giác dựng thẳng sống lưng, không lười biếng dựa vào trên tay vịn ngự tọa nữa, còn lộ ra ánh mắt cực kỳ hứng thú: Con gái tốt của mình mới tham gia vài lần triều hội đã bắt đầu khiêu chiến quyền uy của lão hồ ly, đây là chuyện mà hoàng đế rất vui lòng được thấy.
"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần nói tới Hoàn Nam Tri Huyện Bồ Thiệu Xương, cả người loang lổ ác tích, vậy mà vẫn nằm trong danh sách tiến cử của Thừa tướng, thật sự khiến người ta không thể không nảy sinh nghi ngờ với tiêu chuẩn khảo hạch cử hiền của Thừa tướng!" Khi nói chuyện, ánh mắt Hạ Hầu Tuyên sáng rực, cả người lộ vẻ tự tin phi phàm: Đã nắm được đại quyền thì không nên bỏ không, đương nhiên là phải nắm chặt tất cả các cơ hội có thể đả kích kẻ địch, loại bỏ phe đối lập, sau đó tăng thêm sức lực nâng đỡ thế lực của mình.
Mí mắt Từ thừa tướng giật giật, gương mặt già nua rũ xuống nhìn sang, cũng không phản bác lại câu quát hỏi của Hạ Hầu Tuyên hay nói những lời vô nghĩa như có chứng cớ hay không, mà chỉ thản nhiên nói: "Nếu như cựu thần thật sự phạm vào lỗi xem xét không chu đáo, thì trên có thiên tử thánh tài, trong có ngôn quan duy trì trật tự, dưới có dân chúng kêu oan, nhưng bất kể thế nào cũng không tới phiên Hộ Quốc Đại Tướng quân Điện hạ ngài lo lắng nghi ngờ."
Lão hồ ly vừa nói ra lời này, vẻ mặt mong đợi kịch hay mở màn của Hoàng đế lập tức xảy ra chút biến hóa: Quả thật ông rất hy vọng lão Từ "Áp chế" ông hơn nửa đời người phải chịu khuất phụ trước con gái của mình, nhưng ông thân là Hoàng đế, đối với việc "Vượt chức" vẫn luôn cực kỳ nhạy cảm, trưởng công chúa đang ở hàng ngũ võ tướng quả thật không có tư cách chất vấn tiêu chuẩn khảo hạch và cất nhắc quan viên của Từ thừa tướng, đây là vượt quá ranh giới văn võ, quản quá rộng đúng không?
Đuôi lông mày Hạ Hầu Tuyên nhướng lên, chợt im lặng không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngừng công kích, bởi vì Tề Tĩnh An đã lập tức tiếp lời: "Lời ấy của Thừa Tướng sai rồi, chuyện này quả thật có liên quan đến Điện hạ, bởi vì ông cụ bị Bồ Thiệu Xương đánh gãy chân, con dâu còn bị cưỡng đoạt đã đến kêu oan với Điện hạ, con ông ấy tử trận tại Bắc Cương, oanh liệt tuẫn quốc dưới đao thương của người Bắc Yến, nhưng cha già và vợ góa của liệt sĩ lại bị bắt nạt đến mức này, điện hạ kiêm chức vụ Phó soái binh mã, sao có thể không đòi lại công bằng cho người đó được?"
"Thì ra là vậy," Từ thừa tướng không nhanh không chậm gật đầu một cái, "Nhưng theo như cựu thần được biết, người thân của tướng sĩ tử trận đều có tiền trợ cấp, nào đến nỗi ngay cả điền tô cũng không đóng nổi? Nguyên do trong này, Phó soái có thể giải thích một chút không? Hoặc chúng ta nên đi hỏi Trần Hầu Gia một chút?"
"Chuyện liên quan đến tiền trợ cấp, nhi thần cũng đang muốn dâng lên một bản tường thuật cho phụ hoàng." Hạ Hầu Tuyên vừa nói vừa đưa ra một quyển tấu chương cho nội thị chuyển cho Hoàng đế, rồi nói tiếp: "Nhi thần thấy, triều đình trợ cấp cho tướng sĩ tử trận tồn tại hai vấn đề, một là quá ít, đúng như Thừa Tướng nói, thật sự ngay cả điền tô cũng không đủ để đóng; hai là quá trễ, ví dụ như sự việc lần này ông cụ kêu oan với nhi thần, con ông ấy là sau khi nhi thần hồi kinh lại tiếp tục đi theo Trần Hầu Gia chinh phạt Bắc Yến mà tử trận, nhưng theo như thông lệ từ trước đến giờ, phần tiền trợ cấp này phải chờ đến khi Trần Hầu Gia dẫn quân trở lại triều đình thì mới được phát, nhưng nếu Hầu Gia nhất cổ tác khí liên tục đánh giết với quân địch, chinh chiến mấy năm không trở về triều, thì người nhà liệt sĩ sao có thể đợi được?"
Sau khi nói tóm tắt tình huống xong, đợi Hoàng đế lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lời nói của Hạ Hầu Tuyên lại xoay chuyển, không hề khách sáo nói: "Chỉ là, vấn đề trợ cấp bị chậm trễ đã có từ lâu, không phải có thể thay đổi trong ngày một ngày hai, chi bằng sau khi phụ hoàng thẩm duyệt tỉ mỉ cặn kẽ tấu chương của nhi thần, rồi mọi người cùng thảo luận thêm. Còn vấn đề hiện tại chúng ta phải chú ý, là các quan viên mà Thừa tướng tiến cử... Rốt cuộc là nhân tài hay cặn bã?!"
Mí mắt Từ thừa tướng giật giật dữ dội, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn vài phần, giống như từng khe rãnh không được lấp đầy, ông ta cất giọng nghiêm chỉnh mà âm u, nói: "Cho dù cựu thần thật sự nhìn nhầm, Bồ huyện lệnh này quả thật là một tên loang lổ ác tính, thì Điện hạ cũng không nên vì tội lỗi của một mình hắn mà làm nhục tất cả mọi người trong danh sách tiến cử lần này chứ, như vậy có hợp tình hợp lý không?"
"Từ một đến trăm, hoài nghi suy đoán, đó vốn là bản tính bình thường của con người. Tính tình điện hạ thẳng thắn, nói chuyện không được xuôi tai cho lắm, nhưng tấm lòng trung quân ái quốc của hắn đều được nhật nguyệt soi rõ, kính xin Thừa Tướng vui lòng hiểu cho."
Tề Tĩnh An đứng ở sau lưng Từ thừa tướng, tiếp tục "Không thẹn không nóng" ủng hộ người yêu của mình, ngay sau đó hắn còn đánh ra một quân bài tốt của mình..."Hơn nữa bên trong hơn một trong người mà Thừa Tướng tiến cử ngày hôm nay, nào chỉ có một kẻ xấu là Bồ Thiệu Xương đâu?"
Nói tới đây, Tề Tĩnh An cũng lấy ra một quyển tấu chương, khẩn thiết nói: "Nhờ thiên ân của Thánh thượng, thụ thần được nhận chức vụ tham chính, vậy nhưng thần trẻ tuổi kiến thức nông cạn, ngay cả các quan viên địa phương bên ngoài kinh thành mà cũng không nhận ra được mấy ai, không có cách nào tiến cử hiền tài như các vị đại thần khác, càng không thể phân ưu cho lão Thừa Tướng, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nên đã cố gắng tra xét hết nhân phẩm và đức hạnh của tất cả những người được các vị đại nhân tiến cử một lần, vốn muốn làm bằng chứng tiến cử hiền tài, cũng coi như tấm lòng thành phân ưu cho các vị đại nhân, ai mà ngờ được kết quả điều tra lại hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của ta!"
Vừa nghe thấy Tề Tĩnh An nói như vậy, mí mắt của cả đám trọng thần chấp chính đều nhảy lên: Buổi tiến cử giống như ngày hôm nay, vẫn luôn là cơ hội tốt để bọn họ dìu dắt người của mình, mặc dù Tề Tĩnh An đã bước chân vào trong đám bọn họ, nhưng thứ nhất là thời gian quá ngắn nội tình quá cạn, thứ hai... Chẳng phải tiểu tử này mới vừa kết hôn với công chúa điện hạ à, vậy nên thời điểm bọn họ chỉ định thí sinh tiến cử không để Tề Tĩnh An tham dự, cũng có thể coi như cố ý chèn ép tên tiểu tử có vận may tốt này mà thôi. Ai mà ngờ lúc trước thì Phò Mã mang dáng vẻ không sao cả, cứ dính dính ngấy ngấy với công chúa điện hạ, thật ra sau lưng lại diễn vở khác! Thế mà lại đi tra xét toàn bộ người mà bọn họ tiến cử một lần!
Không biết rốt cuộc Phò Mã đã tra ra được những thứ hay ho gì?
"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?" Hoàng đế chìa tay nhận lấy tấu chương nội thị cung kính dâng lên, chỉ nghe Tề Tĩnh An hơi kích động nói: "Thần thật sự vạn vạn không thể ngờ rằng, bên trong hơn một trăm người được tiến cử lần này, lại có hai mươi tám người từng phạm tội lớn ỷ thế ức hiếp lương dân, trắng trợn cướp đoạt dân phụ, phẩm đức thậm chí còn thối nát hơn cả Bồ Thiệu Xương. Mà bảy mươi tám mươi người còn lại cũng đều hoặc nhiều hoặc ít có vết nhơ từng nhận hối lộ, hoàn toàn không có lấy một người trong sạch!"
Phụt! Cả đám trọng thần chấp chính đều âm thầm phun ra một búng máu già: Tên phò mã này rốt cuộc là một tên lăng đầu thanh* không hiểu đối nhân xử thế đến cỡ nào, là một cây gậy quấy phân heo hận không thể chọc rách cả trời hả?
*Lăng đầu thanh (愣头青): Chỉ người trẻ tuổi làm việc không phân tích phán đoán tình hình đã hành động mù quáng, cuối cùng vấn để nhỏ không đáng để mắt tới trở thành vấn đề lớn có hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu
Nước quá trong thì ắt không có cá, đám quan viên lớn nhỏ ít nhiều gì cũng đều có chút vấn đề, nếu theo như kinh nghiệm triều đấu thường ngày, nếu Tề Tĩnh An muốn hung ác cắn Từ thừa tướng và đám đại thần chấp chính khác một cái, tỏ rõ "Cảm giác tồn tại" của người được tham gia chính sự, thì chỉ cần nhấn mạnh hai mươi tám người phạm tội lớn kia là được, vậy cũng đủ để đám chúng thần uống một bình rồi, sau này không dám tùy ý chén ép hắn nữa, nhưng Tề Tĩnh An lại nói năng khí phách thêm một câu "Hoàn toàn không có lấy một người trong sạch"... Lời như thế có thể tùy tiện nói ra à? Điều này khiến cho đám văn võ cả triều sau này còn lăn lộn thế nào được nữa? Hơn nữa cái này cũng sẽ làm tổn hại đến thể diện của hoàng đế bệ hạ!
"Lại, lại có chuyện như này sao?!" Da mặt Hoàng đế cứng đờ, bàn tay đang chuẩn bị mở tấu chương của Tề Tĩnh An ra cũng cứng lại, một mặt ông cảm thấy thể diện của mình có chút không vượt qua được, nhưng mặt khác lại âm thầm cảm khái quả nhiên con rể mình là một thanh niên trẻ tuổi chính trực, quá chính trực...
"Aizz, phò mã là người chính trực, trong mắt không được phép có một hạt cát, vậy nên mới nói như vậy, nhưng nhi thần lại có ý kiến khác." Hạ Hầu Tuyên hơi dịu giọng, nói: "Con người không phải là Thánh Hiền, ai mà có thể không mắc sai lầm được chứ, bảy tám mươi quan viên địa phương có chút vết nhơ này, chỉ cần về mặt đại nghĩa trung quân ái quốc không xảy ra việc gì lớn, làm quan có thể tạo phúc cho người dân một phương, cho dù quả thật trên người bọn họ có tì vết, cũng không phải là không thể xem xét sử dụng sao cho thích hợp. Nhìn thẳng vào nó và tận dụng hết khả năng của kỳ tài chẳng phải là việc minh quân nên làm hay sao?"
Da mặt Hoàng đế da lập tức thả lỏng, liên tục vỗ tay cười nói: "Đúng, đúng, đúng là như thế!" Ừ, con rể chính trực con gái tri kỷ, thật sự làm cho một Quân phụ như ông cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Nhìn thẳng vào ánh mắt từ ái của Hoàng đế, Hạ Hầu Tuyên nở một nụ cười ấm áp, dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ quả thật sắp làm mù mắt mọi người, nhưng khí thế mạnh mẽ quanh người hắn lại khiến mọi người hoàn toàn không thể sinh ra suy nghĩ suồng sã, chỉ thấy hắn hắng giọng nói: "Về phần hai mươi tám người loang lổ việc xấu này, chưa chắc là bọn họ đã không có tài năng gì, chẳng qua họ lại đắm chìm vào trong trụy lạc, lãng phí một thân tài hoa vô ích, cũng phụ sự tin tưởng của phụ hoàng và sự đề cử của Thừa tướng, nhất định phải xử lý một cách nghiêm khác, không được lảng tránh vấn đề!"
"Được, được, cứ làm như thế." Hoàng đế vừa liên tục gật đầu, vừa nói: " Lại Bộ, Hình Bộ và Đại Lý Tự đi điều tra rõ ràng tất cả những người được tiến cử lần này, cho trẫm một lời giải thích!" Ông nói xong lại chuyển ánh mắt về phía Từ thừa tướng đang lộ vẻ mặt cứng đờ, nói: "Vậy thì, trước khi có kết luận cuối cùng, chuyện tiến cử thăng chức lần này cũng tạm thời đè xuống không đề cập đến nữa, Thừa Tướng có dị nghị gì không?"
Từ thừa tướng chắp tay khom người, giọng nói bình thản như một vũng nước đọng, "Cựu thần hổ thẹn, cứ theo như Thánh thượng đã quyết, đợi Tam Ti điều tra rõ mọi việc rồi lại tính đến tiếp."
Hoàng đế gật đầu hài lòng, vung tay lên, cũng nên tan triều rồi.
Đám triều thần rời khỏi Cần Chính Điện theo như tự, trong lúc yên tĩnh, tất cả mọi người đều không khỏi liếc về phía công chúa điện hạ và phò mã: Đôi vợ chồng son này, mấy ngày trước vẫn còn ra sứ tú ân tú ái, khiến tất cả mọi người đều hạ thấp phòng bị, lúc này đột nhiên bộc phát, đánh lên mặt Từ thừa tướng kêu bộp bộp bộp; hơn nữa trong lúc đó, bọn họ vẫn không quên tiếp tục thể hiện tình cảm, hai người một xướng một họa, ngươi khen ta ta khen ngươi, thật đúng là khiến người ta không biết nên nói gì cho phải.
Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An mặc kệ người ta nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ cần đạt được mục đích của mình là được: Bọn họ đã để Tần Liên Hoành đi kiếm danh sách đề cử từ sớm, rồi điều tra kỹ càng toàn bộ những người có trong danh sách, tất cả là vì để phá hỏng "Hoạt động lấp hố củ cải" lần này, làm xáo trộn bố trí của Từ thừa tướng, sau đó cố gắng chiếm một vài "Hố củ cải" cho đám tiểu đệ của bọn họ... Hiển nhiên, trận chiến khởi đầu ngày hôm nay của bọn họ không hề tệ chút nào.
Sau khi toàn bộ hai bên văn võ đi ra khỏi Cần Chính Điện, phu phu hai người lập tức tập hợp lại một chỗ, tay nắm tay cùng bước ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, chỉ để lại đôi bóng lưng phóng khoáng.
Mọi người nhìn công chúa và phò mã dồi dào sức sống, lại ngó sang Từ thừa tướng tuổi già sức yếu, rồi đều âm thầm lắc đầu: Gió xuân thổi, trống trận vang, tương lai triều đình này do ai định đoạt, hình như lúc này đã lộ ra một chút đầu mối... Nói tóm lại, trận chiến này đã nổ ra, cũng có nghĩa là phe Tam hoàng tử và phe Ngũ hoàng tử chính thức đối mặt, sau này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt đây.
Mà nhìn thời gian, còn không tới hai mươi ngày nữa là Tam hoàng tử sẽ phải cưới cháu gái của Từ thừa tướng làm phi, mà khoảng mười ngày sau, Tam Ti sẽ đưa ra kết quả điều tra ban đầu cho chuyện ngày hôm nay... Điều này nói lên cái gì? Là phe Tam hoàng tử đang cố ý thị uy với Từ thừa tướng, ban đầu bọn họ bất đắt dĩ phải đồng ý với hôn sự lần này, nên lúc này muốn vả vào mặt "Thông gia" một cái thật mạnh ngay trước hôn lễ? Thật sự là ý này à?
Ây da, nghĩ như vậy, mọi người đều có chút mong đợi với hôn lễ của Tam hoàng tử và tiểu thư Từ gia, biết đâu lại có vở kịch đặc sắc hơn đang chờ mọi người?
Ai ngờ, mấy ngày sau, khi ngày đại hôn của Tam hoàng tử càng ngày càng gần, nhị hoàng tử bị giam lỏng trong tòa cung điện bị vứt bỏ nào đó lại đi châm lửa tự thiêu!
"Không hổ là mẹ ruột của ngươi, cái chiêu một mũi tên bắn trúng hai con chim dùng quen như vậy..." Lúc nghe được tin tức, phu phu hai người đang ngồi trong một chiếc đình ở giữa hồ của phủ phò mã câu cá, Tề Tĩnh An không khỏi cảm khái một câu, cổ tay hơi run, con cá nhỏ chuẩn bị cắn câu bị giật mình bơi ra chỗ khác.
Hạ Hầu Tuyên không nói gì, cho đến khi một con cá khác cắn vào lưỡi câu của hắn, thì mới đứng dậy thu cần kéo dây, vừa mỉm cười nói: "Đúng vậy, thủ đoạn của mẹ ruột ta không hề tầm thường, cũng để cho ta dính chút ánh sáng..." Hắn bắt lấy con cá cắn câu đang ra sức quẫy đuôi, giơ về phía Tề Tĩnh An, đắc ý nói: "Ha, ta câu được một con trước, thắng ván cược nhỏ của hai chúng ta, tối nay làm cái gì đều do ta quyết định đấy nhé."
Tề Tĩnh An quay qua trợn mắt giận dữ nhìn Hạ Hầu Tuyên, nhưng vẫn buông cần câu trong tay xuống, đứng lên, vươn tay giúp Hạ Hầu Tuyên nắm chặt con cá nhỏ đang quẫy loạn, sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy lưỡi câu sắc nhọn mắc trong miệng nó ra, để phòng ngừa người yêu mình đắc chí quá mà bị đâm vào tay... Làm xong mọi việc, hắn mới gõ Hạ Hầu Tuyên một cái, "Đứng đắn chút đi! Ngươi nói, trải qua lần này, Từ tiểu thư còn có thể làm đích tẩu tử của chúng ta không?"
Kỷ quý phi chọn đúng lúc này để Hạ Hầu Viên "Tự thiêu", hiển nhiên là muốn kéo dài hôn kỳ, thậm chí là có ý định hủy bỏ hôn ước: Bà thật sự càng ngày càng bất mãn với Từ Yến Du, nhất là trong khoảng thời gian này, Từ Yến Du thường xuyên vào cung "Hẹn hò" với Hạ Hầu Trác, vỗ về trái tim nhỏ yếu ớt của Hạ Hầu Trác sau khi bị thương... Cứ thế, tình cảm của đôi hôn phu hôn thê đứng ở hai đầu trận doanh đối lập càng ngày càng tốt, điều này thật sự nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Kỷ quý phi.
Quan trọng hơn là, kể từ ngày thái tử tạo phản, Kỷ quý phi ném Hạ Hầu Trác bị trúng tên lại rồi chạy trối chết, tình cảm mẹ con bọn họ đã xuất hiện vết rách nghiêm trọng, Kỷ quý phi sao có thể dễ dàng để yên cho một người con dâu ở thế lực đối địch câu mất trái tim của con trai mình?
"Chắc vẫn thành thôi, mấy hôm trước ta đến thăm ca ca ta, thấy hắn cực kỳ hài lòng với Từ cô nương..." Hạ Hầu Tuyên ném con cá nhỏ trên tay lại hồ, rồi kéo Tề Tĩnh An ngồi xuống, như cười như than thở nói: "Cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu đã nổ ra, chiêu một mũi tên trúng hai con chim này của mẫu phi cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài hôn kỳ của ca ca được hai ba tháng mà thôi, muốn từ hôn? Hẳn là không thể, Từ lão hồ ly và Từ cô nương đều không phải dạng ngồi không, hơn nữa ca ca của ta cũng có lòng phản nghịch với mẫu phi, ha..."
"Vậy mà ngươi còn cười được, nếu trái tim của Tam ca thật sự bị Từ tiểu thư câu mất, chúng ta sắp xếp đủ mọi thứ vì để đào cái cây to Từ gia này chẳng lẽ đều vô ích à?" Tề Tĩnh An nhíu mày.
"Vấn đề này thật sự không nói chính xác được." Hạ Hầu Tuyên gật đầu rồi lại lắc đầu, ngay sau đó nở một nụ cười tự tin, phóng khoáng vung cần câu..."Ta chỉ biết, nước càng đục, càng dễ mò cá."
Tác giả có lời muốn nói: Trận chiến khai hỏa ~
Lên đi các con, vì tương lai tốt đẹp có thể tiếp tục không biết xấu hổ mà chiến đấu anh dũng đi nào!
Nghe vậy, trong lòng Hạ Hầu Tuyên khẽ động, nghiêng đầu ngắm nghía vẻ mặt có chút hoang mang đáng yêu của Tề Tĩnh An, đột nhiên hắn sinh ra dục vọng muốn thổ lộ hết: Chuyện chuyển kiếp, có lẽ có thể nói với phò mã nhà mình rồi nhỉ? Dù sao độ tin tưởng giữa hai người bọn họ đã sớm đủ cao rồi, hơn nữa khả năng tiếp nhận của Tề Tĩnh An cũng mạnh, căn bản không cần phải lo lắng, vậy thì...
Thế nhưng, không đợi Hạ Hầu Tuyên đưa ra quyết định, đánh xong bài văn nghĩ sẵn trong đầu, Tề Tĩnh An lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Không đúng, ngươi cũng là người không bình thường, hơn nữa mức độ không bình thường cũng không thấp hơn bọn họ!"
Hạ Hầu Tuyên nhất thời im lặng, dục vọng thổ lộ tràn ngập trong đầu vèo một cái bay đi hết, thay vào đó là dục vọng "Không đứng đắn"... Vì vậy hắn kéo Tề Tĩnh An bước nhanh, chuẩn bị chạy nhanh về nhà, khiến Tề Tĩnh An cảm nhận cho rõ cái sự "Không bình thường" của hắn, Hừ!
Mặc dù Hạ Hầu Tuyên không hề nói gì, nhưng giữa phu phu hai người vốn đã ăn ý, chỉ đơn thuần nhìn động tác và vẻ mặt của hắn thì Tề Tĩnh An cũng biết hắn muốn làm gì...
"Này, này, giữa ban ngày ban mặt, chúng ta cần gì phải vội vã về nhà? Không bằng đi tìm Hứa Thắng đi, không phải ngươi chịu trách nhiệm chỉnh đốn lại cấm vệ quân à, chúng ta đi tìm hắn rồi cùng đến đại doanh Kinh Giao chọn người thôi." Lúc này vừa mới buổi trưa, nếu bọn họ chạy về nhà lêu lổng thì... Tề Tĩnh An nghĩ thôi đã thấy áp lực rất lớn, không khỏi có chút hối hận vừa rồi không che miệng lại, đi kích thích người yêu mình.
"Chỉnh đốn cấm vệ quân mới là chuyện không cần gấp gáp." Hạ Hầu Tuyên cười thầm: "Đừng quên, bây giờ chúng ta vẫn đang trong thời kỳ tân hôn, chuyện quan trọng nhất là cả ngày dính chung một chỗ, bất cứ chuyện gì cũng có thể để lại phía sau."
Không đúng à, tới giờ hai phu phu bọn họ thành thân vẫn chưa đến mười ngày, rõ ràng vẫn còn đang ở trong thời kỳ trăng mật, chàng chàng thiếp thiếp mới là chuyện bọn họ nên làm nhất. Lúc trước phải đánh đánh giết giết với đám phản tặc không thể làm gì, may mà kết quả cũng coi như không tệ, thăng quan tiến chức, quyền to vào tay, xem như là kinh hỉ trong kỳ trăng mật. Sau khi trận chiến quyền lực kia đã xong xuôi thì tạm thời không cần phải nóng lòng nữa, tương lai còn dài mà.
"..." Bây giờ đến phiên Tề Tĩnh An câm nín, chỉ có thể đỏ mặt theo sát Hạ Hầu Tuyên vội vã về nhà, làm chuyện nên làm trong thời kỳ tân hôn.
Cứ như vậy, những ngày kế tiếp, cuộc sống gia đình của công chúa điện hạ quả thật vô cùng dễ chịu, thời thời khắc khắc dính ngấy một chỗ với phò mã, mỗi ngày đều phải "Ăn" thật no; cách vài ngày tham gia triều hội một lần, bọn họ lại tay trong tay cùng đi cùng về, làm không khí nghiêm túc trong Cần Chính Điện cũng lây nhiễm chút hương vị ngọt ngào, biểu hiện ân ân ái ái của bọn họ càng chọc mù mắt nhiều người hơn...
Aizz, hơn mười năm xuyên qua đến nay, cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt, hài lòng thoải mái trôi qua, lấy ý chí kiên định mục tiêu rõ ràng như Hạ Hầu Tuyên cũng sinh ra chút khuynh hướng đắm chìm trong hương dịu dàng không thể tự kiềm chế.
May mà còn có Tề Tĩnh An "Tràn đầy ý thức trách nhiệm", hắn vẫn luôn "Dốc hết sức lực" đốc thúc Hạ Hầu Tuyên nghiêm chỉnh lại, để tâm vào chính sự nhiều hơn, lúc này mới dập tắt suy nghĩ "Rơi vào sa đọa" đang manh nha trong đầu minh chủ của hắn từ trong trứng nước: Đúng là thật không phụ cái danh xưng hiền huệ của hắn.
Tiết trời xuân càng ngày càng ấm, Hạ Chí đến gần, sự vụ trên triều đình càng ngày càng nặng nề, thời kỳ trăng mật của công chúa và phò mã mới chấm dứt: Lúc trước bởi vì vẫn còn dư âm của sự kiện thái tử tạo phản, vậy nên không khí trên triều cũng giống như khí hậu mùa xuân không nóng không lạnh, cả đám đại thần đều ăn ý không khơi việc lên chọc cho Hoàng đế không vui, hòa hòa thuận thuận quan sát hướng gió; mà khi sự việc đã trôi qua được hơn một tháng, thủ đầu thủ đuôi bụi trần lắng đọng, dường như Hoàng đế cũng đã dời sự chú ý, không khí trên triều đình liền bắt đầu nóng lên, có lúc xảy ra tranh luận và bác bỏ, tất cả mọi người đều không phải nơm nớp lo sợ nữa, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An cũng có đất dụng võ.
..."Bởi vì cưỡng ép thu thuế đất mà sai người đánh gãy chân một ông lão, còn cướp đoạt con dâu ở góa nhà người ta về làm thiếp, một vị quan huyện như vậy mà ba năm liền vẫn lấy được khảo hạch thượng đẳng, được đề cử thăng lên làm phủ quan?"
Trên Cần Chính Điện, Hạ Hầu Tuyên đột nhiên bước ra khỏi hàng, khí thế bùng nổ liếc xéo Từ thừa tướng, cười lạnh quát hỏi: "Thiên Lý ở đâu?!"
Lại nói hôm đó, triều hội vừa mới bắt đầu, Từ thừa tướng đã bước ra khỏi hàng tuyên đọc một danh sách tiến cử dài dằng dặc, ước chừng khoảng hơn trăm người. Đây là thông lệ ba năm một lần, chiếu theo tình huống bình thường, khi Thừa Tướng đại diện cho cả đám trọng thần nắm quyền tuyên đọc hết danh sách khảo hạch xuất sắc và danh sách quan viên được tiến cử thăng chức, thì tương đương với việc "Thông báo", chỉ cần trong triều không có ai đứng ra dị nghị, thì Hoàng đế sẽ phê một chữ "Chuẩn", khiến hơn trăm tên quan viên trong danh sách xê dịch vị trí một chút, vừa lấp vào cái "Hố củ cải" đằng trước, cũng để lại cho đằng sau một cái "Hố củ cải", mọi người đều vui.
Vậy nhưng, tình huống lần này lại khác với năm trước, khi Từ thừa tướng dùng giọng điệu buồn chán bình lặng không gợn sóng đọc xong một danh sách thật dài, mà hầu hết người trên triều đình đều đã cực kỳ buồn ngủ, thì Hạ Hầu Tuyên vẫn luôn mang tinh thần phấn chấn đột nhiên bước ra khỏi hàng gây khó dễ cho Từ thừa tướng, khiến tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng đế đều run lên...
"Hả? Con ta nói tới ai?" Hoàng đế bất giác dựng thẳng sống lưng, không lười biếng dựa vào trên tay vịn ngự tọa nữa, còn lộ ra ánh mắt cực kỳ hứng thú: Con gái tốt của mình mới tham gia vài lần triều hội đã bắt đầu khiêu chiến quyền uy của lão hồ ly, đây là chuyện mà hoàng đế rất vui lòng được thấy.
"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần nói tới Hoàn Nam Tri Huyện Bồ Thiệu Xương, cả người loang lổ ác tích, vậy mà vẫn nằm trong danh sách tiến cử của Thừa tướng, thật sự khiến người ta không thể không nảy sinh nghi ngờ với tiêu chuẩn khảo hạch cử hiền của Thừa tướng!" Khi nói chuyện, ánh mắt Hạ Hầu Tuyên sáng rực, cả người lộ vẻ tự tin phi phàm: Đã nắm được đại quyền thì không nên bỏ không, đương nhiên là phải nắm chặt tất cả các cơ hội có thể đả kích kẻ địch, loại bỏ phe đối lập, sau đó tăng thêm sức lực nâng đỡ thế lực của mình.
Mí mắt Từ thừa tướng giật giật, gương mặt già nua rũ xuống nhìn sang, cũng không phản bác lại câu quát hỏi của Hạ Hầu Tuyên hay nói những lời vô nghĩa như có chứng cớ hay không, mà chỉ thản nhiên nói: "Nếu như cựu thần thật sự phạm vào lỗi xem xét không chu đáo, thì trên có thiên tử thánh tài, trong có ngôn quan duy trì trật tự, dưới có dân chúng kêu oan, nhưng bất kể thế nào cũng không tới phiên Hộ Quốc Đại Tướng quân Điện hạ ngài lo lắng nghi ngờ."
Lão hồ ly vừa nói ra lời này, vẻ mặt mong đợi kịch hay mở màn của Hoàng đế lập tức xảy ra chút biến hóa: Quả thật ông rất hy vọng lão Từ "Áp chế" ông hơn nửa đời người phải chịu khuất phụ trước con gái của mình, nhưng ông thân là Hoàng đế, đối với việc "Vượt chức" vẫn luôn cực kỳ nhạy cảm, trưởng công chúa đang ở hàng ngũ võ tướng quả thật không có tư cách chất vấn tiêu chuẩn khảo hạch và cất nhắc quan viên của Từ thừa tướng, đây là vượt quá ranh giới văn võ, quản quá rộng đúng không?
Đuôi lông mày Hạ Hầu Tuyên nhướng lên, chợt im lặng không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ngừng công kích, bởi vì Tề Tĩnh An đã lập tức tiếp lời: "Lời ấy của Thừa Tướng sai rồi, chuyện này quả thật có liên quan đến Điện hạ, bởi vì ông cụ bị Bồ Thiệu Xương đánh gãy chân, con dâu còn bị cưỡng đoạt đã đến kêu oan với Điện hạ, con ông ấy tử trận tại Bắc Cương, oanh liệt tuẫn quốc dưới đao thương của người Bắc Yến, nhưng cha già và vợ góa của liệt sĩ lại bị bắt nạt đến mức này, điện hạ kiêm chức vụ Phó soái binh mã, sao có thể không đòi lại công bằng cho người đó được?"
"Thì ra là vậy," Từ thừa tướng không nhanh không chậm gật đầu một cái, "Nhưng theo như cựu thần được biết, người thân của tướng sĩ tử trận đều có tiền trợ cấp, nào đến nỗi ngay cả điền tô cũng không đóng nổi? Nguyên do trong này, Phó soái có thể giải thích một chút không? Hoặc chúng ta nên đi hỏi Trần Hầu Gia một chút?"
"Chuyện liên quan đến tiền trợ cấp, nhi thần cũng đang muốn dâng lên một bản tường thuật cho phụ hoàng." Hạ Hầu Tuyên vừa nói vừa đưa ra một quyển tấu chương cho nội thị chuyển cho Hoàng đế, rồi nói tiếp: "Nhi thần thấy, triều đình trợ cấp cho tướng sĩ tử trận tồn tại hai vấn đề, một là quá ít, đúng như Thừa Tướng nói, thật sự ngay cả điền tô cũng không đủ để đóng; hai là quá trễ, ví dụ như sự việc lần này ông cụ kêu oan với nhi thần, con ông ấy là sau khi nhi thần hồi kinh lại tiếp tục đi theo Trần Hầu Gia chinh phạt Bắc Yến mà tử trận, nhưng theo như thông lệ từ trước đến giờ, phần tiền trợ cấp này phải chờ đến khi Trần Hầu Gia dẫn quân trở lại triều đình thì mới được phát, nhưng nếu Hầu Gia nhất cổ tác khí liên tục đánh giết với quân địch, chinh chiến mấy năm không trở về triều, thì người nhà liệt sĩ sao có thể đợi được?"
Sau khi nói tóm tắt tình huống xong, đợi Hoàng đế lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lời nói của Hạ Hầu Tuyên lại xoay chuyển, không hề khách sáo nói: "Chỉ là, vấn đề trợ cấp bị chậm trễ đã có từ lâu, không phải có thể thay đổi trong ngày một ngày hai, chi bằng sau khi phụ hoàng thẩm duyệt tỉ mỉ cặn kẽ tấu chương của nhi thần, rồi mọi người cùng thảo luận thêm. Còn vấn đề hiện tại chúng ta phải chú ý, là các quan viên mà Thừa tướng tiến cử... Rốt cuộc là nhân tài hay cặn bã?!"
Mí mắt Từ thừa tướng giật giật dữ dội, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn vài phần, giống như từng khe rãnh không được lấp đầy, ông ta cất giọng nghiêm chỉnh mà âm u, nói: "Cho dù cựu thần thật sự nhìn nhầm, Bồ huyện lệnh này quả thật là một tên loang lổ ác tính, thì Điện hạ cũng không nên vì tội lỗi của một mình hắn mà làm nhục tất cả mọi người trong danh sách tiến cử lần này chứ, như vậy có hợp tình hợp lý không?"
"Từ một đến trăm, hoài nghi suy đoán, đó vốn là bản tính bình thường của con người. Tính tình điện hạ thẳng thắn, nói chuyện không được xuôi tai cho lắm, nhưng tấm lòng trung quân ái quốc của hắn đều được nhật nguyệt soi rõ, kính xin Thừa Tướng vui lòng hiểu cho."
Tề Tĩnh An đứng ở sau lưng Từ thừa tướng, tiếp tục "Không thẹn không nóng" ủng hộ người yêu của mình, ngay sau đó hắn còn đánh ra một quân bài tốt của mình..."Hơn nữa bên trong hơn một trong người mà Thừa Tướng tiến cử ngày hôm nay, nào chỉ có một kẻ xấu là Bồ Thiệu Xương đâu?"
Nói tới đây, Tề Tĩnh An cũng lấy ra một quyển tấu chương, khẩn thiết nói: "Nhờ thiên ân của Thánh thượng, thụ thần được nhận chức vụ tham chính, vậy nhưng thần trẻ tuổi kiến thức nông cạn, ngay cả các quan viên địa phương bên ngoài kinh thành mà cũng không nhận ra được mấy ai, không có cách nào tiến cử hiền tài như các vị đại thần khác, càng không thể phân ưu cho lão Thừa Tướng, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nên đã cố gắng tra xét hết nhân phẩm và đức hạnh của tất cả những người được các vị đại nhân tiến cử một lần, vốn muốn làm bằng chứng tiến cử hiền tài, cũng coi như tấm lòng thành phân ưu cho các vị đại nhân, ai mà ngờ được kết quả điều tra lại hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của ta!"
Vừa nghe thấy Tề Tĩnh An nói như vậy, mí mắt của cả đám trọng thần chấp chính đều nhảy lên: Buổi tiến cử giống như ngày hôm nay, vẫn luôn là cơ hội tốt để bọn họ dìu dắt người của mình, mặc dù Tề Tĩnh An đã bước chân vào trong đám bọn họ, nhưng thứ nhất là thời gian quá ngắn nội tình quá cạn, thứ hai... Chẳng phải tiểu tử này mới vừa kết hôn với công chúa điện hạ à, vậy nên thời điểm bọn họ chỉ định thí sinh tiến cử không để Tề Tĩnh An tham dự, cũng có thể coi như cố ý chèn ép tên tiểu tử có vận may tốt này mà thôi. Ai mà ngờ lúc trước thì Phò Mã mang dáng vẻ không sao cả, cứ dính dính ngấy ngấy với công chúa điện hạ, thật ra sau lưng lại diễn vở khác! Thế mà lại đi tra xét toàn bộ người mà bọn họ tiến cử một lần!
Không biết rốt cuộc Phò Mã đã tra ra được những thứ hay ho gì?
"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?" Hoàng đế chìa tay nhận lấy tấu chương nội thị cung kính dâng lên, chỉ nghe Tề Tĩnh An hơi kích động nói: "Thần thật sự vạn vạn không thể ngờ rằng, bên trong hơn một trăm người được tiến cử lần này, lại có hai mươi tám người từng phạm tội lớn ỷ thế ức hiếp lương dân, trắng trợn cướp đoạt dân phụ, phẩm đức thậm chí còn thối nát hơn cả Bồ Thiệu Xương. Mà bảy mươi tám mươi người còn lại cũng đều hoặc nhiều hoặc ít có vết nhơ từng nhận hối lộ, hoàn toàn không có lấy một người trong sạch!"
Phụt! Cả đám trọng thần chấp chính đều âm thầm phun ra một búng máu già: Tên phò mã này rốt cuộc là một tên lăng đầu thanh* không hiểu đối nhân xử thế đến cỡ nào, là một cây gậy quấy phân heo hận không thể chọc rách cả trời hả?
*Lăng đầu thanh (愣头青): Chỉ người trẻ tuổi làm việc không phân tích phán đoán tình hình đã hành động mù quáng, cuối cùng vấn để nhỏ không đáng để mắt tới trở thành vấn đề lớn có hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu
Nước quá trong thì ắt không có cá, đám quan viên lớn nhỏ ít nhiều gì cũng đều có chút vấn đề, nếu theo như kinh nghiệm triều đấu thường ngày, nếu Tề Tĩnh An muốn hung ác cắn Từ thừa tướng và đám đại thần chấp chính khác một cái, tỏ rõ "Cảm giác tồn tại" của người được tham gia chính sự, thì chỉ cần nhấn mạnh hai mươi tám người phạm tội lớn kia là được, vậy cũng đủ để đám chúng thần uống một bình rồi, sau này không dám tùy ý chén ép hắn nữa, nhưng Tề Tĩnh An lại nói năng khí phách thêm một câu "Hoàn toàn không có lấy một người trong sạch"... Lời như thế có thể tùy tiện nói ra à? Điều này khiến cho đám văn võ cả triều sau này còn lăn lộn thế nào được nữa? Hơn nữa cái này cũng sẽ làm tổn hại đến thể diện của hoàng đế bệ hạ!
"Lại, lại có chuyện như này sao?!" Da mặt Hoàng đế cứng đờ, bàn tay đang chuẩn bị mở tấu chương của Tề Tĩnh An ra cũng cứng lại, một mặt ông cảm thấy thể diện của mình có chút không vượt qua được, nhưng mặt khác lại âm thầm cảm khái quả nhiên con rể mình là một thanh niên trẻ tuổi chính trực, quá chính trực...
"Aizz, phò mã là người chính trực, trong mắt không được phép có một hạt cát, vậy nên mới nói như vậy, nhưng nhi thần lại có ý kiến khác." Hạ Hầu Tuyên hơi dịu giọng, nói: "Con người không phải là Thánh Hiền, ai mà có thể không mắc sai lầm được chứ, bảy tám mươi quan viên địa phương có chút vết nhơ này, chỉ cần về mặt đại nghĩa trung quân ái quốc không xảy ra việc gì lớn, làm quan có thể tạo phúc cho người dân một phương, cho dù quả thật trên người bọn họ có tì vết, cũng không phải là không thể xem xét sử dụng sao cho thích hợp. Nhìn thẳng vào nó và tận dụng hết khả năng của kỳ tài chẳng phải là việc minh quân nên làm hay sao?"
Da mặt Hoàng đế da lập tức thả lỏng, liên tục vỗ tay cười nói: "Đúng, đúng, đúng là như thế!" Ừ, con rể chính trực con gái tri kỷ, thật sự làm cho một Quân phụ như ông cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Nhìn thẳng vào ánh mắt từ ái của Hoàng đế, Hạ Hầu Tuyên nở một nụ cười ấm áp, dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ quả thật sắp làm mù mắt mọi người, nhưng khí thế mạnh mẽ quanh người hắn lại khiến mọi người hoàn toàn không thể sinh ra suy nghĩ suồng sã, chỉ thấy hắn hắng giọng nói: "Về phần hai mươi tám người loang lổ việc xấu này, chưa chắc là bọn họ đã không có tài năng gì, chẳng qua họ lại đắm chìm vào trong trụy lạc, lãng phí một thân tài hoa vô ích, cũng phụ sự tin tưởng của phụ hoàng và sự đề cử của Thừa tướng, nhất định phải xử lý một cách nghiêm khác, không được lảng tránh vấn đề!"
"Được, được, cứ làm như thế." Hoàng đế vừa liên tục gật đầu, vừa nói: " Lại Bộ, Hình Bộ và Đại Lý Tự đi điều tra rõ ràng tất cả những người được tiến cử lần này, cho trẫm một lời giải thích!" Ông nói xong lại chuyển ánh mắt về phía Từ thừa tướng đang lộ vẻ mặt cứng đờ, nói: "Vậy thì, trước khi có kết luận cuối cùng, chuyện tiến cử thăng chức lần này cũng tạm thời đè xuống không đề cập đến nữa, Thừa Tướng có dị nghị gì không?"
Từ thừa tướng chắp tay khom người, giọng nói bình thản như một vũng nước đọng, "Cựu thần hổ thẹn, cứ theo như Thánh thượng đã quyết, đợi Tam Ti điều tra rõ mọi việc rồi lại tính đến tiếp."
Hoàng đế gật đầu hài lòng, vung tay lên, cũng nên tan triều rồi.
Đám triều thần rời khỏi Cần Chính Điện theo như tự, trong lúc yên tĩnh, tất cả mọi người đều không khỏi liếc về phía công chúa điện hạ và phò mã: Đôi vợ chồng son này, mấy ngày trước vẫn còn ra sứ tú ân tú ái, khiến tất cả mọi người đều hạ thấp phòng bị, lúc này đột nhiên bộc phát, đánh lên mặt Từ thừa tướng kêu bộp bộp bộp; hơn nữa trong lúc đó, bọn họ vẫn không quên tiếp tục thể hiện tình cảm, hai người một xướng một họa, ngươi khen ta ta khen ngươi, thật đúng là khiến người ta không biết nên nói gì cho phải.
Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An mặc kệ người ta nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ cần đạt được mục đích của mình là được: Bọn họ đã để Tần Liên Hoành đi kiếm danh sách đề cử từ sớm, rồi điều tra kỹ càng toàn bộ những người có trong danh sách, tất cả là vì để phá hỏng "Hoạt động lấp hố củ cải" lần này, làm xáo trộn bố trí của Từ thừa tướng, sau đó cố gắng chiếm một vài "Hố củ cải" cho đám tiểu đệ của bọn họ... Hiển nhiên, trận chiến khởi đầu ngày hôm nay của bọn họ không hề tệ chút nào.
Sau khi toàn bộ hai bên văn võ đi ra khỏi Cần Chính Điện, phu phu hai người lập tức tập hợp lại một chỗ, tay nắm tay cùng bước ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, chỉ để lại đôi bóng lưng phóng khoáng.
Mọi người nhìn công chúa và phò mã dồi dào sức sống, lại ngó sang Từ thừa tướng tuổi già sức yếu, rồi đều âm thầm lắc đầu: Gió xuân thổi, trống trận vang, tương lai triều đình này do ai định đoạt, hình như lúc này đã lộ ra một chút đầu mối... Nói tóm lại, trận chiến này đã nổ ra, cũng có nghĩa là phe Tam hoàng tử và phe Ngũ hoàng tử chính thức đối mặt, sau này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt đây.
Mà nhìn thời gian, còn không tới hai mươi ngày nữa là Tam hoàng tử sẽ phải cưới cháu gái của Từ thừa tướng làm phi, mà khoảng mười ngày sau, Tam Ti sẽ đưa ra kết quả điều tra ban đầu cho chuyện ngày hôm nay... Điều này nói lên cái gì? Là phe Tam hoàng tử đang cố ý thị uy với Từ thừa tướng, ban đầu bọn họ bất đắt dĩ phải đồng ý với hôn sự lần này, nên lúc này muốn vả vào mặt "Thông gia" một cái thật mạnh ngay trước hôn lễ? Thật sự là ý này à?
Ây da, nghĩ như vậy, mọi người đều có chút mong đợi với hôn lễ của Tam hoàng tử và tiểu thư Từ gia, biết đâu lại có vở kịch đặc sắc hơn đang chờ mọi người?
Ai ngờ, mấy ngày sau, khi ngày đại hôn của Tam hoàng tử càng ngày càng gần, nhị hoàng tử bị giam lỏng trong tòa cung điện bị vứt bỏ nào đó lại đi châm lửa tự thiêu!
"Không hổ là mẹ ruột của ngươi, cái chiêu một mũi tên bắn trúng hai con chim dùng quen như vậy..." Lúc nghe được tin tức, phu phu hai người đang ngồi trong một chiếc đình ở giữa hồ của phủ phò mã câu cá, Tề Tĩnh An không khỏi cảm khái một câu, cổ tay hơi run, con cá nhỏ chuẩn bị cắn câu bị giật mình bơi ra chỗ khác.
Hạ Hầu Tuyên không nói gì, cho đến khi một con cá khác cắn vào lưỡi câu của hắn, thì mới đứng dậy thu cần kéo dây, vừa mỉm cười nói: "Đúng vậy, thủ đoạn của mẹ ruột ta không hề tầm thường, cũng để cho ta dính chút ánh sáng..." Hắn bắt lấy con cá cắn câu đang ra sức quẫy đuôi, giơ về phía Tề Tĩnh An, đắc ý nói: "Ha, ta câu được một con trước, thắng ván cược nhỏ của hai chúng ta, tối nay làm cái gì đều do ta quyết định đấy nhé."
Tề Tĩnh An quay qua trợn mắt giận dữ nhìn Hạ Hầu Tuyên, nhưng vẫn buông cần câu trong tay xuống, đứng lên, vươn tay giúp Hạ Hầu Tuyên nắm chặt con cá nhỏ đang quẫy loạn, sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy lưỡi câu sắc nhọn mắc trong miệng nó ra, để phòng ngừa người yêu mình đắc chí quá mà bị đâm vào tay... Làm xong mọi việc, hắn mới gõ Hạ Hầu Tuyên một cái, "Đứng đắn chút đi! Ngươi nói, trải qua lần này, Từ tiểu thư còn có thể làm đích tẩu tử của chúng ta không?"
Kỷ quý phi chọn đúng lúc này để Hạ Hầu Viên "Tự thiêu", hiển nhiên là muốn kéo dài hôn kỳ, thậm chí là có ý định hủy bỏ hôn ước: Bà thật sự càng ngày càng bất mãn với Từ Yến Du, nhất là trong khoảng thời gian này, Từ Yến Du thường xuyên vào cung "Hẹn hò" với Hạ Hầu Trác, vỗ về trái tim nhỏ yếu ớt của Hạ Hầu Trác sau khi bị thương... Cứ thế, tình cảm của đôi hôn phu hôn thê đứng ở hai đầu trận doanh đối lập càng ngày càng tốt, điều này thật sự nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Kỷ quý phi.
Quan trọng hơn là, kể từ ngày thái tử tạo phản, Kỷ quý phi ném Hạ Hầu Trác bị trúng tên lại rồi chạy trối chết, tình cảm mẹ con bọn họ đã xuất hiện vết rách nghiêm trọng, Kỷ quý phi sao có thể dễ dàng để yên cho một người con dâu ở thế lực đối địch câu mất trái tim của con trai mình?
"Chắc vẫn thành thôi, mấy hôm trước ta đến thăm ca ca ta, thấy hắn cực kỳ hài lòng với Từ cô nương..." Hạ Hầu Tuyên ném con cá nhỏ trên tay lại hồ, rồi kéo Tề Tĩnh An ngồi xuống, như cười như than thở nói: "Cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu đã nổ ra, chiêu một mũi tên trúng hai con chim này của mẫu phi cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài hôn kỳ của ca ca được hai ba tháng mà thôi, muốn từ hôn? Hẳn là không thể, Từ lão hồ ly và Từ cô nương đều không phải dạng ngồi không, hơn nữa ca ca của ta cũng có lòng phản nghịch với mẫu phi, ha..."
"Vậy mà ngươi còn cười được, nếu trái tim của Tam ca thật sự bị Từ tiểu thư câu mất, chúng ta sắp xếp đủ mọi thứ vì để đào cái cây to Từ gia này chẳng lẽ đều vô ích à?" Tề Tĩnh An nhíu mày.
"Vấn đề này thật sự không nói chính xác được." Hạ Hầu Tuyên gật đầu rồi lại lắc đầu, ngay sau đó nở một nụ cười tự tin, phóng khoáng vung cần câu..."Ta chỉ biết, nước càng đục, càng dễ mò cá."
Tác giả có lời muốn nói: Trận chiến khai hỏa ~
Lên đi các con, vì tương lai tốt đẹp có thể tiếp tục không biết xấu hổ mà chiến đấu anh dũng đi nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất