Trộm Long Tráo Phượng

Chương 95: Thu lưới

Trước Sau
Dưới sự nỗ lực của Tề Tĩnh An, ngay cả tòa pháo đài Thái Thượng Hoàng cũng đã đánh chiếm được, mấy tiểu đệ kia của Hạ Hầu Tuyên thì càng không thành vấn đề, ngoại trừ Tần Liên Hoành đã biết chân tướng ra, Trần Thục Dao, Kỷ Ngạn Bình cộng với Hứa Thắng đều đã chuẩn bị tâm lý: Công chúa và phò mã đều là nhân trung anh kiệt, mà lại còn kết thành lương duyên, hai người liên thủ, nào có đạo lý không đứng trên đỉnh thiên hạ được? Về phần cuối cùng hai người họ lấy hình thức, danh tiếng thế nào để chưởng quản đại quyền... Điều này còn quan trọng ư? Dù sao đối với đám tùy tùng như bọn họ, lão đại mình càng lợi hại, tương lai chắc chắn sẽ càng rực rỡ.

Cứ như thế, nhờ vào thê tử hiền huệ tài giỏi, Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không có nỗi lo về sau. Tiếp theo, hắn chỉ cần đánh một trận cuối cùng thật xinh đẹp, đẩy chiến công và danh vọng của mình lên tới đỉnh núi, lại thông qua Thái Thượng Hoàng phơi bày thân phận thật sự ra ánh sáng, là có thể thuận nước đẩy thuyền khoác lên hoàng bào rồi!

Vậy nên có thể nói, Trịnh Kỳ Anh chính là viên gạch cuối cùng mà Hạ Hầu Tuyên phải giẫm lên trước khi đi lên hoàng tọa.

"Theo dự đoán, đêm mai đại quân của Trịnh Kỳ Anh sẽ hạ trại tại tiểu bình nguyên ở phía Bắc huyện Xương Dương, vì vậy đêm mai cũng là thời cơ dạ tập tốt nhất của chúng ta..."

Hôm nay, là ngày thứ tám Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An dẫn hơn mười vạn binh mã rời Vĩnh Định quan. Hơn một tuần nay, bọn họ một đường đuổi theo Trịnh Kỳ Anh đánh du kích, chơi nhiễu tập, hai bên đã giao thủ gần hai mươi lần, thậm chí còn có tình huống chạm mặt nhau ba lần trong cùng một ngày.

Chỉ là, tuy hai bên thường xuyên giao thủ, nhưng thương vong cũng không nhiều, Trịnh Kỳ Anh chỉ thấy Tề Tĩnh An dẫn ba, bốn vạn nhân mã "Quấy nhiễu" hắn, thế nên hắn chỉ nghĩ phò mã Đại Ngụy muốn cầm chân hắn, kéo dài thời gian tới khi đại quân Chinh Tây trở lại, cũng không biết Hạ Hầu Tuyên đã đứng ở phía sau hắn rồi, hơn nữa ba, bốn vạn nhân mã đánh du kích kia thật ra là mười vạn người chia nhóm thay phiên nhau lên.

... Trịnh Kỳ Anh còn tưởng rằng mình là một con hồ ly nhanh nhẹn, mà không biết đôi phu phu đang coi hắn thành dê để đuổi.

"Được, tiểu bình nguyên này cách Bình Ninh quan không quá xa, Trịnh Kỳ Anh muốn tránh qua cũng khó, đêm mai, để ta tới 'Ôn chút chuyện' với hắn đi!" Trong soái trướng, Hạ Hầu Tuyên nghe phân tích của Tề Tĩnh An, dùng ngón tay ước lượng một đoạn khoảng cách ngắn ngủn trên địa đồ, vẻ mặt vừa tự tin lại vui vẻ.

"He he, ta thật sự rất nóng lòng muốn xem vẻ mặt tên họ Trịnh kia sẽ như thế nào khi nhìn thấy ngươi," Trần Thục Dao nom có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, nói: "Dĩ nhiên thứ ta muốn thấy nhất vẫn thời điểm hắn thấy cha ta... Khuôn mặt ấy phải tuyệt vọng cỡ nào!"

Đôi phu phu vốn định để Trần Thục Dao ở lại Vĩnh Định quan, cùng đợi một chỗ với biểu ca rồi nói chút chuyện yêu đương không phải tốt lắm sao? Nhưng không biết Trần Thục Dao xấu hổ hay là không chịu ngồi yên, mãnh liệt yêu cầu xuất quan đuổi theo quân địch. Xét thấy Trần Trường Thanh cũng đang ở Bình Ninh quan, cuối cùng đôi phu phu vẫn mang thêm một Trần đại tiểu thư.

"Được rồi, ngươi muốn nhìn, chắc chắn có thể nhìn." Hạ Hầu Tuyên hòa nhã nói: "Chỉ là, trước khi ta chính thức ra sân, ngày mai ngươi và Tĩnh An vẫn phải nhiễu tập hắn một hai lần vào ban ngày, thế nên hôm nay đi nghỉ sớm một chút đi, khoảng thời gian này các ngươi đã vất vả rồi."

Nghe được ý "Tiễn khách" rõ ràng trong giọng nói của công chúa điện hạ, Trần Thục Dao bĩu môi, vừa xoay người rời khỏi soái trướng, vừa khoát tay áo từ phía sau nói: "Rồi rồi ta đi, không cản trở các ngươi âu yếm."

"Xoạt" một tiếng, mành trướng bị nhấc lên rồi lại rơi xuống, Hạ Hầu Tuyên lắc đầu cười nói: "Nha đầu này, đúng là càng ngày càng ăn nói vô tội vạ rồi." Nói xong, hắn ôm lấy eo Tề Tĩnh An lùi về phía sau, cùng nhau ngã vào trong ghế dựa da hổ thoải mái.

Vốn Tề Tĩnh An còn đang nghiêm túc xem xét địa đồ đang bày trên thư án, nào ngờ một khắc sau đã an vị trên đùi người yêu, khóe miệng hắn giật giật, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: "Nàng cũng chỉ ăn nói vô tội vạ thôi, còn ngươi mới thật sự là phóng khoáng!" Hắn vỗ vỗ cánh tay người yêu đang vòng ngang hông hắn, lại nói: "Mau buông ra, ta thật sự mệt mỏi, muốn đi ngủ."

"Ah, mệt mỏi thì thả lỏng đi, đừng có nghĩ nhiều nữa, ngay cả đường cũng không cần tự đi, cứ giao cho ta." Hạ Hầu Tuyên cười khẽ, không những không buông tay, lại còn giữ nguyên tư thế đó đứng lên, ôm ngang bảo bối của mình đi về phía giường êm.

Mặc dù Tề Tĩnh An cảm thấy bị ôm như vậy rất kỳ cục, nhưng cũng không phản kháng, mặc cho Hạ Hầu Tuyên ôm hắn đến giường êm, còn giúp hắn cởi áo cởi giày cởi búi tóc... Hầy, người yêu phục vụ hắn đến là thoải mái, đương nhiên hắn không cần phải cự tuyệt, cho dù bị ăn mấy miếng đậu hũ nhỏ cũng chẳng thua thiệt gì.



Về phần miếng đậu hũ lớn hơn à, rõ ràng hiện tại không phải thời điểm để ăn, Tề Tĩnh An tin người yêu mình biết phân biệt nặng nhẹ.

Mà Hạ Hầu Tuyên cũng không phụ sự tin tưởng của Tề Tĩnh An, tuy hắn gần như đã lột đối phương sạch sẽ, kê gối cho người ta nằm trên giường êm, nhưng cũng chỉ xoa bóp đầy tình tứ mà thôi. Thủ pháp của hắn không nặng không nhẹ, động tác vừa phải, cỏ thể chậm rãi xua tan mệt nhọc, Tề Tĩnh An thoải mái hưởng thụ, liền mang vẻ mặt hài lòng chìm vào mộng đẹp.

Đôi phu phu này ấy à, ngay cả cùng đi đánh giặc cũng có thể hạnh phúc như vậy, nói ra chắc không có mấy người tin đâu?

Sáng ngày hôm sau, đại quân của Trịnh Kỳ Anh vừa ăn điểm tâm xong chuẩn bị nhổ trại thì đã gặp một trận nhiễu tập. Cho đến giờ cơm trưa, lại gặp đám địch trơn tuột kia một lần nữa... Trịnh Kỳ Anh đã nhìn quen không trách, dù sao cũng không đau không nhột, thậm chí hắn lười phải "Chào hỏi" nhiều lần với Tề Tĩnh An rồi, theo ý hắn, giữ vững tốc độ hành quân mới là cách đánh trả kẻ địch tốt nhất.

Tuy nhiên, Trịnh Kỳ Anh cũng không đơn giản, hắn nhạy bén nhận thấy cường độ của hai trận nhiễu tập hôm nay hơi yếu hơn thường ngày, thời gian kẻ địch dừng lại cũng hơi ngắn, vậy nên gần tối lúc dựng trại đóng quân, hẵn cũng đặc biệt làm chút bố trí.

Quả nhiên, vào nửa đêm, tiếng cảnh báo "Địch tập kích" vang lớn, Trịnh Kỳ Anh một chiêu cá chép uốn mình rời khỏi giường, ôm nón trụ và bội kiếm ra ngoài doanh trướng, khóe miệng treo lên nụ cười lạnh lùng châm chọc...

"Tề Tĩnh An! Ta lệnh cho vài chục vạn huynh đệ gối giáo chờ sáng, cũng biết chắc chắn tối nay ngươi sẽ đại giá quang lâm!"

Nhiễu tập, là phải đánh một trận bất ngờ, hơn nữa không thể xâm nhập quá sâu vào trận địa quân địch, nếu không một khi mấy vạn nhân mã bị vài chục vạn đại quân bao vây, thì lúc ấy thật sự không ổn.

Còn lần này thì sao? Bởi vì Trịnh Kỳ Anh đã sớm chuẩn bị, vậy nên Tề Tĩnh An vừa dẫn quân tập doanh, liền bị một đám người ào ào bao vây, hơn nữa kẻ địch còn muốn tách đội hình mũi khoan của bọn họ, chia mấy vạn người như chia cái bánh thịt, cắt thành từng miếng nhỏ nuốt trọn!

"Ngươi không khỏi quá tự phụ rồi, thật sự coi ta là đồ ngu à? Hôm nay nhất định ngươi phải trả giá lớn!" Trịnh Kỳ Anh phóng ngựa đến, chính là vì muốn nói vài câu đắc chí trước mặt Tề Tĩnh An... Kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng đến phiên hắn sảng khoái, sao có thể không nắm bắt cơ hội?

"Hừ," Tề Tĩnh An không thèm để ý đến đối phương, hắn đánh ngựa quay đầu, lúc này truyền lệnh nói: "Đội quân hoán đổi trước sau, toàn lực phá vòng vây!"

Mấy vạn binh mã này là đội quân Hạ Hầu Tuyên mang về từ phía tây, chinh chiến đã lâu, huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù rơi vào vòng vây cũng không hề rối loạn, bọn họ bình tĩnh làm theo lệnh, quay đầu ngựa giết trở về, thế như chẻ tre, giống như vòng vây kẻ địch là giấy dán vậy.

Thấy thế, Trịnh Kỳ Anh hận đến ngứa răng, mặc dù hắn cũng không trông cậy bằng một lần này có thể để mạng Tề Tĩnh An ở lại, nhưng ba bốn vạn quân định này ít ra cũng phải giữ lại hơn nửa chứ?

Nếu lấy ưu thế nhân số gấp mười lần mà cũng không làm được việc này, Trịnh Kỳ Anh cảm thấy mình thật sự nên đào một cái hố để chui vào!

"Chặn bọn chúng lại! Mọi người cùng tiến lên! Ai có thể lấy đầu phò mã Đại Ngụy cho ta, ta sẽ trọng thưởng nghìn vàng!"

Vốn Trịnh Kỳ Anh không muốn khiến cả doanh địa đều loạn, Tề Tĩnh An chỉ đột nhập một bên, rồi cũng chỉ có hơn mười vạn người chia thành ba hướng bao bọc mà thôi. Nhưng mắt thấy đại địch sắp chạy trốn ngay dưới mí mắt, hơn nữa còn không chịu tổn thất bao nhiêu, Trịnh Kỳ Anh lập tức phát hỏa, dứt khoát để mọi người lộn xộn đồng loạt xông lên, dùng chiến thuật biển người bao phủ kẻ địch!

Vậy nhưng đúng lúc này, một nhánh kỵ binh khác chợt lao ra theo đường chéo của trận hình đao nhọn... Theo đà này, "Mũi đao" và "Mũi khoan" của Tề Tĩnh An gặp nhau ở trung tâm, đúng lúc có thể bao vây Trịnh Kỳ Anh và hơn mười vạn binh mã lộn xộn của hắn vào trong!



Vai diễn con mồi và thợ săn thoáng chốc đổi lại, lúc này Tề Tĩnh An hạ lệnh dừng đột phá vòng vây, bắt đầu thay đổi đội hình, cho hai đội nhân mã hình nón tập trung ở giữa, tương đương với việc xoay hình nón ban đầu chuyển thành một góc vuông đơn giản, cứ như vậy, tốc độ hợp nhất của Tề Tĩnh An và người yêu sẽ nhanh hơn, hơn nữa binh mã bên cạnh Trịnh Kỳ Anh cũng bị phân chia còn ít hơn...

"Mẹ ơi, lại bị bọn chúng lừa!"

Xa xa nhìn thấy thân ảnh Hạ Hầu Tuyên quen thuộc kia, Trịnh Kỳ Anh thật lòng muốn phun một ngụm máu ra ngoài, nhưng ngay cả thời gian hộc máu hắn cũng không có, bởi vì trước khi hai nhánh quân địch hợp nhất hắn phải cố gắng vọt tới bên trong mười mấy hai mươi vạn người của mình, nếu không đến phiên hắn bị bao vây!

"Mọi người gia tăng tốc độ!" Hạ Hầu Tuyên ghim chặt ánh mắt vào Trịnh Kỳ Anh, gần, càng ngày càng gần... Hắn lặp lại chiêu cũ, bắn đầu thương ra ngoài, lại một lần nữa khiến đối phương bị thương, đáng tiếc vẫn không để đoạt mạng Trịnh Kỳ Anh.

Cuối cùng Trịnh Kỳ Anh cũng phóng ra ngoài trước khi ngàn quân địch khép lại vòng vây, Hạ Hầu Tuyên cũng không vội đuổi giết hắn, mà tập hợp một chỗ với Tề Tĩnh An, giết một phần kẻ địch bị bọn họ bao vây, sau đó nghênh ngang rời đi.

Trời sáng kiểm lại tổn thất, trong một đêm đại quân Bắc Yến bị thiệt hại bảy tám vạn tướng sĩ, thật sự làm Trịnh Kỳ Anh đau lòng như bị dao đâm. Cũng may nhân số đại quân của hắn vốn lớn, cho đến lúc này vẫn còn dư lại hai mươi lăm hai mươi sáu vạn binh mã, còn xa mới tới mức độ thất bại thảm hại.

Điều quan trọng nhất là, kế tiếp phải làm gì? Tiếp tục tiến Bắc, chạy về cố quốc, hay quyết một trận tử chiến với trưởng công chúa Đại Ngụy trên bình nguyên này?

Bởi vì tối hôm qua xảy ra dạ tập, quanh mình đen như mực, còn phải hò hét loạn lên, vì vậy Trịnh Kỳ Anh không cách nào đoán chính xác được rốt cuộc Hạ Hầu Tuyên dẫn theo bao nhiêu người, chỉ có thể ước lượng khoảng mười mấy hai mươi vạn người... Đại quân Chinh Tây đều ở đây hết nhỉ? Nghĩ như vậy, lúc này Trịnh Kỳ Anh quyết định tăng tốc trở về Bắc Yến, không cứng đối cứng với kẻ địch. Hắn tin rằng chỉ cần mình vượt qua biên giới, trưởng công chúa Đại Ngụy sẽ không đuổi tới nữa, hắn cũng có thể thoát khỏi đôi phu thê tà môn kia. Quyết một trận tử chiến cái gì, hoàn toàn không phải phong cách của hắn.

Trên thực tế, Trịnh Kỳ Anh nghĩ không sai, nếu hắn thật sự trở về cảnh nội Bắc Yến, đương nhiên Hạ Hầu Tuyên sẽ không tiếp tục đuổi đánh hắn nữa, bởi vì không cần thiết phải cướp việc của Trấn Bắc quân... Nhưng vấn đề là, Trịnh Kỳ Anh có thể trở về ư?

Mấy ngày nữa trôi qua, khi Trịnh Kỳ Anh dẫn quân tới Bình Ninh Quan, chứng kiến thành quan chợt tuôn ra một đội quân địch đông nghịt, bên tai còn vang lên tiếng hò hét kinh thiên động địa, quay đầu nhìn lại, bụi đất tung bay, trưởng công chúa Đại Ngụy dẫn kỵ binh chặn đường lui của hắn...

Xong rồi, xong rồi, cổ họng Trịnh Kỳ Anh ngòn ngọt, thật sự hộc máu.

Giờ này khắc này, là năm thừa bình thứ hai mươi ba của Đại Ngụy, hạ tuần tháng chạp.

Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An ở Bình Ninh Quan thuận lợi bắt sống hoàng tử Trịnh Kỳ Anh của Bắc Yến, cũng bắt được hơn mười vạn quân Yến, mang thế đại thắng khải hoàn tiến vào chiếm giữ Bình Ninh quan sau Thành Ninh Kinh.

Tục truyền, khi hai người cưỡi ngựa vào thành thì chân trời hiện ra mây tía ửng hồng, có người ở vùng ngoại thành Ninh Kinh còn nghe được tiếng rồng ngâm...

Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại, Trịnh Nhị Tiểu Quái Thú bày tỏ: Bại bởi một đôi vợ chồng tà môn, không phục!

Qua một thời gian ngắn, Trịnh Nhị Tiểu Quái Thú:... Thì ra ra ta thua bởi hai tên đồng tính, Móa ơi, ta dứt khoát đi chơi gay với Ultraman còn hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau