Chương 30: Lễ cưới của Thiển và Khánh Băng
* Ngày hôn lễ của Thiển và Khánh Băng
Khách khứa đã đến đông đủ, mọi người đều vui vẻ hớn hở, quan khách khắp nơi lặn lội đường xá xa xôi kéo về chúc mừng…ai cũng nghe đồn đoán lần này Hương quản Tần cưới một người vợ nhan sắc chỉ có trên trời. Vừa tò mò vừa nể mặt đức tính của Hương quản Tần mà kéo đến chúc phúc.
Ngọc Mai khẽ nói với Tuấn Anh “em nghe đồn lần này Hương quản Tần cưới được tiên nữ!”
Tuấn Anh bĩu môi “anh không tin trên đời này vẫn còn có người phụ nữ nào đẹp hơn vợ anh”.
Ngọc Mai nghe chồng mình nói thế thì cười mãn nguyện “mình đó…chỉ giỏi dẻo miệng”.
Tuấn Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của Ngọc Mai, cả hai tiến về phía cô dâu chú rể mà chúc phúc…
Và rồi Tuấn Anh không khỏi chết lặng, trước mặt anh là cô vợ mà anh đã từng tay ấp chăn gối suốt hơn hai năm, cũng là người mà anh đã nhẫn tâm ra tay sát hại. Hôm nay anh mới nhìn kỹ cô hơn, cô thật sự rất xinh đẹp, không có bất kỳ một cô gái nào có thể sánh được.
‘Vậy mà trước đây mình không nhìn ra cô ấy lại xinh đẹp đến như vậy’.
Thiển cười lạnh!
Khánh Băng ngước mặt lên nhìn Thiển “anh”
Thiển ôm lấy Khánh Băng và khẽ lắc đầu “có anh ở đây, em đừng lo lắng gì hết, cứ tự tin lên…em không hề làm gì sai nên không cần phải sợ”.
- Dạ!
Khánh Băng như được Thiển trấn an, cô chỉ liếc nhìn Tuấn Anh đang ôm lấy người phụ nữ khác trong lòng…“quả nhiên anh ta từ lâu đã phản bội mình, vậy mà mình vẫn cứ ngốc nghếch mong ngóng và còn vắt túi gửi cho anh ta”.
Ngọc Mai nhìn Khánh Băng không chớp mắt, lòng không khỏi ngưỡng mộ “bà Hương quản đúng là xinh đẹp tuyệt trần, ngài Hương quản thật có mắt chọn người”.
//Bà Hương quản xinh đẹp quá!
//Đúng vậy…
Không những Ngọc Mai, mà khách khứa có mặt đều không ngớt lời khen ngợi Khánh Băng. Ai cũng kinh diễm trước vẻ đẹp của cô.
Tuấn Anh như bị dội vào mặt cả thùng nước thật lạnh “Vậy…người vợ mà mình đang tâm chối bỏ là người phụ nữ mà cả thiên hạ này thầm khao khát có được”.
Ngọc Mai thấy Tuấn Anh đứng im phăng phắc, cô lắc nhẹ tay anh “mình sao vậy?”
‘Ừ…anh, anh không sao’
Thiển lạnh lùng nhìn Tuấn Anh, biết trong lòng Tuấn Anh đang rất tiếc nuối trước sự kiều diễm của Khánh Băng, đó là mục đích của Thiển. Nhân gian có câu…người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Thiển cố tình cho Khánh Băng trang điểm lộng lẫy, khoác trên người những loại lụa là đắt nhất, đeo những món nữ trang đắt nhất.
Tuấn Anh vốn là loại người luôn nhìn người qua vẻ bề ngoài, trước đây cũng vì bị vẻ ngoài xinh đẹp và lộng lẫy của Ngọc Mai thu hút, mà quên đi người vợ nghèo tảo tần của mình.
Ngọc Mai khó chịu “hôm nay em thấy mình cứ sao sao ấy!”
‘Chúng ta về thôi em, hôm nay anh thật sự rất mệt’.
Ngọc Mai cũng cảm thấy Tuấn Anh không được khỏe, cả người anh đổ mồ hôi lạnh, bàn tay anh cũng vô cùng lạnh.
*Vậy mình về Thành đô thôi mình.
‘Ừ! Mình về thôi em’.
…………………
“Sao rồi bà xã?”
- Sao anh lại mời tên đàn ông cầm thú đó đến dự lễ cưới của vợ chồng mình vậy?
“Oan cho anh”
- Oan cái gì?
“Anh mời ba vợ của hắn!”
- Anh biết hắn ta phụ bạc em từ lâu rồi có đúng không?
“Đúng vậy!”
- Sao anh không nói cho em biết?
“Em có tin anh nói không?”
- Em…
Khánh Băng cười khổ “Vậy mà em còn tưởng bản thân mình đang làm điều có lỗi với anh ta”.
“Em yên tâm đi, hắn đã âm thầm viết thư bỏ vợ từ lâu rồi…vì sợ cô vợ mới của hắn biết hắn từng có vợ, gia đình vợ hắn không phải tầm thường mà là bọn theo Tây, lắm bạc nhiều tiền. Đã thế lần trước hắn còn ra tay phóng hoả giết em, hắn không muốn em tồn tại vì sợ em sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp và tình duyên của hắn!”
Khánh Băng kinh ngạc “sao anh lại biết người phóng hoả đêm ấy là hắn?”
“Anh đã tận mắt chứng kiến, nhưng năng lực của anh lúc đó không đủ để ngăn chặn hắn ra tay”.
Nước mắt Khánh Băng chợt lăn dài “cầm thú!”
“Thôi, hôm nay là ngày vui của vợ chồng mình, bỏ qua những chuyện này đi. Sau này từ từ chăm sóc hắn, em lo gì…đời còn dài, vợ chồng mình cứ tha hồ bông đùa với hắn”.
- Được!
Khách khứa đã đến đông đủ, mọi người đều vui vẻ hớn hở, quan khách khắp nơi lặn lội đường xá xa xôi kéo về chúc mừng…ai cũng nghe đồn đoán lần này Hương quản Tần cưới một người vợ nhan sắc chỉ có trên trời. Vừa tò mò vừa nể mặt đức tính của Hương quản Tần mà kéo đến chúc phúc.
Ngọc Mai khẽ nói với Tuấn Anh “em nghe đồn lần này Hương quản Tần cưới được tiên nữ!”
Tuấn Anh bĩu môi “anh không tin trên đời này vẫn còn có người phụ nữ nào đẹp hơn vợ anh”.
Ngọc Mai nghe chồng mình nói thế thì cười mãn nguyện “mình đó…chỉ giỏi dẻo miệng”.
Tuấn Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của Ngọc Mai, cả hai tiến về phía cô dâu chú rể mà chúc phúc…
Và rồi Tuấn Anh không khỏi chết lặng, trước mặt anh là cô vợ mà anh đã từng tay ấp chăn gối suốt hơn hai năm, cũng là người mà anh đã nhẫn tâm ra tay sát hại. Hôm nay anh mới nhìn kỹ cô hơn, cô thật sự rất xinh đẹp, không có bất kỳ một cô gái nào có thể sánh được.
‘Vậy mà trước đây mình không nhìn ra cô ấy lại xinh đẹp đến như vậy’.
Thiển cười lạnh!
Khánh Băng ngước mặt lên nhìn Thiển “anh”
Thiển ôm lấy Khánh Băng và khẽ lắc đầu “có anh ở đây, em đừng lo lắng gì hết, cứ tự tin lên…em không hề làm gì sai nên không cần phải sợ”.
- Dạ!
Khánh Băng như được Thiển trấn an, cô chỉ liếc nhìn Tuấn Anh đang ôm lấy người phụ nữ khác trong lòng…“quả nhiên anh ta từ lâu đã phản bội mình, vậy mà mình vẫn cứ ngốc nghếch mong ngóng và còn vắt túi gửi cho anh ta”.
Ngọc Mai nhìn Khánh Băng không chớp mắt, lòng không khỏi ngưỡng mộ “bà Hương quản đúng là xinh đẹp tuyệt trần, ngài Hương quản thật có mắt chọn người”.
//Bà Hương quản xinh đẹp quá!
//Đúng vậy…
Không những Ngọc Mai, mà khách khứa có mặt đều không ngớt lời khen ngợi Khánh Băng. Ai cũng kinh diễm trước vẻ đẹp của cô.
Tuấn Anh như bị dội vào mặt cả thùng nước thật lạnh “Vậy…người vợ mà mình đang tâm chối bỏ là người phụ nữ mà cả thiên hạ này thầm khao khát có được”.
Ngọc Mai thấy Tuấn Anh đứng im phăng phắc, cô lắc nhẹ tay anh “mình sao vậy?”
‘Ừ…anh, anh không sao’
Thiển lạnh lùng nhìn Tuấn Anh, biết trong lòng Tuấn Anh đang rất tiếc nuối trước sự kiều diễm của Khánh Băng, đó là mục đích của Thiển. Nhân gian có câu…người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Thiển cố tình cho Khánh Băng trang điểm lộng lẫy, khoác trên người những loại lụa là đắt nhất, đeo những món nữ trang đắt nhất.
Tuấn Anh vốn là loại người luôn nhìn người qua vẻ bề ngoài, trước đây cũng vì bị vẻ ngoài xinh đẹp và lộng lẫy của Ngọc Mai thu hút, mà quên đi người vợ nghèo tảo tần của mình.
Ngọc Mai khó chịu “hôm nay em thấy mình cứ sao sao ấy!”
‘Chúng ta về thôi em, hôm nay anh thật sự rất mệt’.
Ngọc Mai cũng cảm thấy Tuấn Anh không được khỏe, cả người anh đổ mồ hôi lạnh, bàn tay anh cũng vô cùng lạnh.
*Vậy mình về Thành đô thôi mình.
‘Ừ! Mình về thôi em’.
…………………
“Sao rồi bà xã?”
- Sao anh lại mời tên đàn ông cầm thú đó đến dự lễ cưới của vợ chồng mình vậy?
“Oan cho anh”
- Oan cái gì?
“Anh mời ba vợ của hắn!”
- Anh biết hắn ta phụ bạc em từ lâu rồi có đúng không?
“Đúng vậy!”
- Sao anh không nói cho em biết?
“Em có tin anh nói không?”
- Em…
Khánh Băng cười khổ “Vậy mà em còn tưởng bản thân mình đang làm điều có lỗi với anh ta”.
“Em yên tâm đi, hắn đã âm thầm viết thư bỏ vợ từ lâu rồi…vì sợ cô vợ mới của hắn biết hắn từng có vợ, gia đình vợ hắn không phải tầm thường mà là bọn theo Tây, lắm bạc nhiều tiền. Đã thế lần trước hắn còn ra tay phóng hoả giết em, hắn không muốn em tồn tại vì sợ em sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp và tình duyên của hắn!”
Khánh Băng kinh ngạc “sao anh lại biết người phóng hoả đêm ấy là hắn?”
“Anh đã tận mắt chứng kiến, nhưng năng lực của anh lúc đó không đủ để ngăn chặn hắn ra tay”.
Nước mắt Khánh Băng chợt lăn dài “cầm thú!”
“Thôi, hôm nay là ngày vui của vợ chồng mình, bỏ qua những chuyện này đi. Sau này từ từ chăm sóc hắn, em lo gì…đời còn dài, vợ chồng mình cứ tha hồ bông đùa với hắn”.
- Được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất