Chương 55: Nghi ngờ Khánh Băng mang thai
'Thưa ông, ông có đến dự buổi tiệc tối nay tại nhà ngài Khâm sứ không ạ ?
Thiển nhìn Tiểu Ngạch rồi cười lạnh "ta vốn không thích qua lại với bọn Việt gian".
Tiểu Ngạch không dám lên tiếng để nói thêm gì, cậu gặp lại sách vở.
Thấy Tiểu Ngạch cắm cúi dọn dẹp, Thiển khẽ hỏi "hôm qua về thăm nhà, thấy Tiểu Ngạch gãi gãi mũi "Dạ thưa ông, bà rất khỏe...nhưng hình như con nghe bọn hầu nữ trong nhà bảo với nhau là bà đang ốm nghén thì phải !"
Thiển liền bị sang chấn tâm lý "con bảo sao ?"
Tiểu Ngạch bị Thiển bóp chặt bả vai và lắc mạnh, cậu cảm nhận được từng khớp xương của mình như muốn rời nhau "Ông...ông nhẹ tay hơn một chút có được không ạ ?"
Thiển thả tay ra...
Tiểu Ngạch hít hà "Ông khỏe thật đấy, mấy đốt xương trên người con sắp bị ông lắc cho rụng xuống cả rồi đây !"
"Con nói bà ốm nghén sao ?"
Tiểu Ngạch gật đầu "con nghe bọn người hầu to nhỏ với nhau như thế, họ bảo là bà gần đây cứ hay bị nôn mửa trong bữa ăn. Đó là do họ nói với nhau, nhưng còn bà thì không nhắc đến chuyện ấy, chỉ nhờ con gửi đến cho ông một lá thư".
"Thư ở đâu ? Sao con không nói sớm ?"
'Thì con chỉ vừa mới bước vào cửa, đã kịp nói gì đâu ạ !
Thiển lo lắng đi đi lại lại...
Ở Thành đô, Thiển có mua một căn nhà khá rộng và khang trang, để mỗi khi Khánh Băng lên chơi và ở lại sẽ thấy thoải mái hơn.
'Ông đừng đi qua đi lại nữa có được không ạ ? Con rất chóng mặt !'Thiển nhanh chân đi về phía đỗ xe và lái xe rời khỏi nhà....
Anh rất muốn trở về nhà ngay lập tức, bọn xấu muốn hại Khánh Băng luôn núp trong bóng tối rình rập cô để chờ cơ hội ra tay, anh rất sợ cô và cả đứa con trong bụng cô sẽ bị bọn họ ra tay sát hại.
'Ông...ông đi đâu mà vội vậy ạ ?'
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tiểu Ngạch lắc đầu "Ông như vậy mà cũng
không qua nổi ải mỹ nhân ! Thử hỏi thế gian này anh hùng nào qua được ải mỹ nhân".
//Ông mới về !
"Bà của các người đâu ?"
//Dạ thưa ông, bà không được khỏe...đang nghỉ ngơi trong phòng.
Thiển chân vội chân vã đi về phòng...
"Bà xã !"
Khánh Băng đang ngủ say nên không hay Thiển trở về.
Thiển ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô đang ngủ say mà lòng anh thấp thỏm lo lắng "anh thật sự không yên tâm để em ở nhà một mình, cứ lơ là mất cảnh giác một chút là sẽ gặp nguy hiểm ngay !"
Đưa tay sờ vào má cô...cảm giác mềm mại khiến anh thích thú, cứ mơn trớn muốn sờ mãi không muốn rụt tay về.Khánh Băng cảm giác như mình bị ai đó làm phiền nên nhâu chặt mày.
Thiển nhìn thấy thế thì phì cười "Bà xã của anh thật đáng yêu".
Khánh Băng từ từ mở mắt ra, cô vẫn còn say ngủ...mơ hồ nhìn thấy Thiển, lòng thầm nghĩ "Mình nhớ anh ấy đến vậy sao ? Trong giấc ngủ trưa cũng mơ về anh ấy".
Thiển nằm xuống bên cạnh cô và ôm chặt cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Khánh Băng rút sát vào lòng anh và ngủ một giấc ngon lành đến khi chiều muộn mới tỉnh giấc.
Vừa vươn vai, Khánh Băng đã phải giật mình, cô ngồi bật dậy "Thiển, là anh thật sao ? Không phải em đang mơ, là anh đã trở về thật".
Thiển mỉm cười "Bà xã ngủ ngon không ?"
- Em ngủ rất ngon ạ !
Cánh tay Thiển bị Khánh Băng nằm đến tê cứng, anh vươn vai cho máu lưu thông.
"Bà xã !"
- Da!
"Em đang mang thai thật sao ?"
Khánh Băng ngạc nhiên hỏi Thiển "anh nghe ai nói vậy ?""Tiểu Ngạch bảo với anh là em đang ốm nghén !"
Khánh Băng nhíu mày "sao em không hay bản thân mình mang thai vậy chứ ?"
Thiển khẽ cười "thế em thấy trong người thế nào ?"
- Gần đây đúng là em ăn không ngon và thường nôn ói, nhưng chắc không phải là mang | thai đâu anh, em không cảm nhận được gì cả.
"Em đã mang thai bao giờ đâu mà biết, có khi là do em không biết nên không cảm nhận được sự tồn tại của nó, để anh đưa em đến chỗ thầy lang xem qua mạch. Ngày mai, anh đưa em lên Thành đô khám chỗ doctuer.
- Chuyện này...
"Ngoan...nghe lời anh nào !"
Khánh Băng bất đắc dĩ chiều theo ý Thiển, cô ngoan ngoãn theo anh đến chỗ thầy lang.
"Sao rồi ? Có phải vợ tôi đang mang thai không ?"
Thầy lang thở dài "haiz...thật kỳ lạ !"
"Kỳ lạ như thế nào ?"
//Những biểu hiện của bà Hương quản cho thấy thì rõ ràng bà đang cấn thai, nhưng sao tôi không bắt được mạch của thai nhi vậy chứ !Thiển chau mày "tại sao vậy ?"
Thầy lang lắc đầu "chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm !"
"Vậy để ta đưa bà xã ta ra Thành đô khám doctuer !"
Thiển nhìn Tiểu Ngạch rồi cười lạnh "ta vốn không thích qua lại với bọn Việt gian".
Tiểu Ngạch không dám lên tiếng để nói thêm gì, cậu gặp lại sách vở.
Thấy Tiểu Ngạch cắm cúi dọn dẹp, Thiển khẽ hỏi "hôm qua về thăm nhà, thấy Tiểu Ngạch gãi gãi mũi "Dạ thưa ông, bà rất khỏe...nhưng hình như con nghe bọn hầu nữ trong nhà bảo với nhau là bà đang ốm nghén thì phải !"
Thiển liền bị sang chấn tâm lý "con bảo sao ?"
Tiểu Ngạch bị Thiển bóp chặt bả vai và lắc mạnh, cậu cảm nhận được từng khớp xương của mình như muốn rời nhau "Ông...ông nhẹ tay hơn một chút có được không ạ ?"
Thiển thả tay ra...
Tiểu Ngạch hít hà "Ông khỏe thật đấy, mấy đốt xương trên người con sắp bị ông lắc cho rụng xuống cả rồi đây !"
"Con nói bà ốm nghén sao ?"
Tiểu Ngạch gật đầu "con nghe bọn người hầu to nhỏ với nhau như thế, họ bảo là bà gần đây cứ hay bị nôn mửa trong bữa ăn. Đó là do họ nói với nhau, nhưng còn bà thì không nhắc đến chuyện ấy, chỉ nhờ con gửi đến cho ông một lá thư".
"Thư ở đâu ? Sao con không nói sớm ?"
'Thì con chỉ vừa mới bước vào cửa, đã kịp nói gì đâu ạ !
Thiển lo lắng đi đi lại lại...
Ở Thành đô, Thiển có mua một căn nhà khá rộng và khang trang, để mỗi khi Khánh Băng lên chơi và ở lại sẽ thấy thoải mái hơn.
'Ông đừng đi qua đi lại nữa có được không ạ ? Con rất chóng mặt !'Thiển nhanh chân đi về phía đỗ xe và lái xe rời khỏi nhà....
Anh rất muốn trở về nhà ngay lập tức, bọn xấu muốn hại Khánh Băng luôn núp trong bóng tối rình rập cô để chờ cơ hội ra tay, anh rất sợ cô và cả đứa con trong bụng cô sẽ bị bọn họ ra tay sát hại.
'Ông...ông đi đâu mà vội vậy ạ ?'
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tiểu Ngạch lắc đầu "Ông như vậy mà cũng
không qua nổi ải mỹ nhân ! Thử hỏi thế gian này anh hùng nào qua được ải mỹ nhân".
//Ông mới về !
"Bà của các người đâu ?"
//Dạ thưa ông, bà không được khỏe...đang nghỉ ngơi trong phòng.
Thiển chân vội chân vã đi về phòng...
"Bà xã !"
Khánh Băng đang ngủ say nên không hay Thiển trở về.
Thiển ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô đang ngủ say mà lòng anh thấp thỏm lo lắng "anh thật sự không yên tâm để em ở nhà một mình, cứ lơ là mất cảnh giác một chút là sẽ gặp nguy hiểm ngay !"
Đưa tay sờ vào má cô...cảm giác mềm mại khiến anh thích thú, cứ mơn trớn muốn sờ mãi không muốn rụt tay về.Khánh Băng cảm giác như mình bị ai đó làm phiền nên nhâu chặt mày.
Thiển nhìn thấy thế thì phì cười "Bà xã của anh thật đáng yêu".
Khánh Băng từ từ mở mắt ra, cô vẫn còn say ngủ...mơ hồ nhìn thấy Thiển, lòng thầm nghĩ "Mình nhớ anh ấy đến vậy sao ? Trong giấc ngủ trưa cũng mơ về anh ấy".
Thiển nằm xuống bên cạnh cô và ôm chặt cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Khánh Băng rút sát vào lòng anh và ngủ một giấc ngon lành đến khi chiều muộn mới tỉnh giấc.
Vừa vươn vai, Khánh Băng đã phải giật mình, cô ngồi bật dậy "Thiển, là anh thật sao ? Không phải em đang mơ, là anh đã trở về thật".
Thiển mỉm cười "Bà xã ngủ ngon không ?"
- Em ngủ rất ngon ạ !
Cánh tay Thiển bị Khánh Băng nằm đến tê cứng, anh vươn vai cho máu lưu thông.
"Bà xã !"
- Da!
"Em đang mang thai thật sao ?"
Khánh Băng ngạc nhiên hỏi Thiển "anh nghe ai nói vậy ?""Tiểu Ngạch bảo với anh là em đang ốm nghén !"
Khánh Băng nhíu mày "sao em không hay bản thân mình mang thai vậy chứ ?"
Thiển khẽ cười "thế em thấy trong người thế nào ?"
- Gần đây đúng là em ăn không ngon và thường nôn ói, nhưng chắc không phải là mang | thai đâu anh, em không cảm nhận được gì cả.
"Em đã mang thai bao giờ đâu mà biết, có khi là do em không biết nên không cảm nhận được sự tồn tại của nó, để anh đưa em đến chỗ thầy lang xem qua mạch. Ngày mai, anh đưa em lên Thành đô khám chỗ doctuer.
- Chuyện này...
"Ngoan...nghe lời anh nào !"
Khánh Băng bất đắc dĩ chiều theo ý Thiển, cô ngoan ngoãn theo anh đến chỗ thầy lang.
"Sao rồi ? Có phải vợ tôi đang mang thai không ?"
Thầy lang thở dài "haiz...thật kỳ lạ !"
"Kỳ lạ như thế nào ?"
//Những biểu hiện của bà Hương quản cho thấy thì rõ ràng bà đang cấn thai, nhưng sao tôi không bắt được mạch của thai nhi vậy chứ !Thiển chau mày "tại sao vậy ?"
Thầy lang lắc đầu "chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm !"
"Vậy để ta đưa bà xã ta ra Thành đô khám doctuer !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất