Chương 70: Mưu kế của Khánh Băng
Trời vừa mờ sáng...Khánh Băng cố gắng dậy sớm từ giấc ngủ ngon. Thấy Thiển vẫn còn ngủ say, cô rón rén xuống giường và lặng lẽ rời khỏi nhà. Nhà đang có đám tang nên mọi người cũng đang rất bận rộn, không ai để ý khi cô rời khỏi nhà...
Tìm kiếm mãi thì Khánh Băng mới tìm được nơi chuẩn bị chôn cất Quản gia Thịnh, huyệt mộ đã được đào xong, vì cũng không còn bao lâu nữa là đến giờ tốt sẽ hạ huyệt. Thấy không có ai, Khánh Băng liền đổ máu gà trống xuống nơi huyệt mộ vừa mới đào xong. Đứng nhìn thêm một lúc, cô vội trở về nhà.
Lúc này Thiển cũng vừa mới dậy, thấy cô bước vào phòng, anh liền hỏi "Bà xã, sao em dậy sớm vậy ?"
- Dạ, tiếng kèn trống ồn quá nên em không ngủ được.
Thiển thấy lòng không vui "được rồi, chỉ còn hôm nay nữa thôi".
"Bà xã, sao áo em dính máu vậy?"
Khánh Băng nhíu mày "thôi chết, mình vừa trở về nên chưa kịp tắm rửa !"
- Có lẽ là vừa nãy em ra sau bếp, không cẩn thận nên bị dính bẩn.
"Được rồi, em đi thay áo đi !"
- Dạ !
Thiển nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt cưng chiều.
// Thưa bà !
Khánh Băng nhìn Thu Đào rồi mỉm cười "hôm nay, cô mặc chiếc áo này rất đẹp, nó rất hợp với làn da trắng hồng của cô".
//Bà còn xinh đẹp hơn con gấp vạn lần ạ !
- Cô vậy mà lại thích lấy bản thân mình ra so sánh với tôi à ?
//Thưa bà, con không dám...con không có ý đó.
- Cô có ý đó hay không thì tôi không biết, nhưng tôi nghe chính miệng cô đã nói ra những lời ấy...
//Con xin lỗi bà, sau này con không dám nói như thế nữa đâu ạ !
Khánh Băng cười lạnh "để rồi xem...tôi sẽ trừng trị cô như thế nào, bất kỳ là ai... nếu dám có tà tâm thì đừng hòng được nhìn thấy ánh dương".
//Bà cho gọi con !
- Cô đến rồi à ?
//Dạ!
Thu Đào nhìn chăm chăm Khánh Băng để lắng nghe xem có lời gì dặn dò.
- Thu Đào.
//Dạ !
- Lần trước Quản gia Thịnh ăn xong bữa cơm do cô đưa đến thì liền bị trúng độc và qua đời.
Thu Đào hoảng sợ khi nghe nhắc đến chuyện này "Thưa bà, không phải do con hại Quản gia đâu".
- Được rồi, tôi thấy cô biết chuyện nên cũng đã giúp cô nói tốt trước mặt ông rất nhiều, tôi khuyên ông đừng đưa cô lên quan.
//Con vạn lần đội ơn bà.
- Tuy ông không báo lên quan nhưng xem ra thì vẫn còn đang rất tức giận.
//Con phải làm sao đây bà ?
- Tôi từng nghe ông nói là ông rất thích hoa dạ hương. Tôi định sai dì Lý đi mua vài bụi về trồng cạnh phòng, để mọi lần ông mở cửa sổ ra là sẽ nhìn thấy những đóa hoa xinh đẹp ấy và cả hương thơm ngọt ngào của nó. Biết đâu ông sẽ thấy nguôi giận.
I/Dạ, vậy để con đến nhà ông Ù chuyên bán cây trồng, hỏi xem ông ấy có bán hoa dạ hương hay không rồi mua về trồng bên cạnh cửa sổ ông bà.
- Ừm...cô đi đi !
Khánh Băng đặt tiền vào tay Thu Đào "đi cẩn thận, còn tiền thừa thì cô cứ giữ lấy xài gì thì xài".
// Tiền thừa, con sẽ mang về trả bà. Con không dám nhận đâu ạ !
- Tuỳ cô.
//Con xin phép !
Thiển đọc sách xong thì ngồi nghiên cứu bức tranh hoa cúc, anh di chuyển mọi góc nhìn nhưng vẫn không nhìn ra được cái hoa văn mà anh thấy lần trước. Anh đặt bức tranh về vị trí rồi ra vườn sau dạo quanh...
Thấy Thu Đào đang cắm cúi cuốc đất, anh lớn tiếng hỏi "này...cô làm gì vậy ?"
Thu Đào lúng túng "Dạ...dạ...dạ thưa ông !"
Cứ mỗi lần nhìn thấy Thiển là tim Thu Đào đập loạn nhịp, đó chỉ là nhìn thấy từ xa. Còn bây giờ đây, Thiển lại đứng trước mặt cô, cách cô chưa quá năm bước, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực..."Ông thật đẹp trai"
"Tôi hỏi cô đang làm gì ?"
// Thưa ông, con đang trồng hoa.
"Trồng hoa ?"
Thiển nhìn vào mấy chậu hoa đang để đó thì lạnh mặt "'Cô trồng hoa dạ hương sao ?"
//Dạ !
Chát...
I/Á...á...
"Cô dám trồng thứ này cạnh cửa sổ sao ?"
// Thưa ông..con...
Thiển vô cùng tức giận, cửa sổ phòng là vị trí mà Khánh Băng thường xuyên đứng ngắm hoa, dạ hương lại là loài hoa khá độc, tuy độc tính không mạnh như cây trúc đào nhưng không được xem thường. Chỉ cần ngửi lâu ngày thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nhìn Thu Đào cứ lúng ta lúng túng khiến Thiển nghi ngờ cô cố ý muốn dùng hoa dạ hương để hại Khánh Băng, lòng anh vô cùng bực tức, anh chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức.
|/Thưa ông, con chỉ muốn trồng hoa cho ông ngắm mà thôi !
"Người đâu, nhốt cô ta lại"
H/Ông...
Thiển quay bước rời đi..."Vợ anh như vậy mà cứ bị hết kẻ này đến kẻ khác hãm hại, thật khốn kiếp !"
Tìm kiếm mãi thì Khánh Băng mới tìm được nơi chuẩn bị chôn cất Quản gia Thịnh, huyệt mộ đã được đào xong, vì cũng không còn bao lâu nữa là đến giờ tốt sẽ hạ huyệt. Thấy không có ai, Khánh Băng liền đổ máu gà trống xuống nơi huyệt mộ vừa mới đào xong. Đứng nhìn thêm một lúc, cô vội trở về nhà.
Lúc này Thiển cũng vừa mới dậy, thấy cô bước vào phòng, anh liền hỏi "Bà xã, sao em dậy sớm vậy ?"
- Dạ, tiếng kèn trống ồn quá nên em không ngủ được.
Thiển thấy lòng không vui "được rồi, chỉ còn hôm nay nữa thôi".
"Bà xã, sao áo em dính máu vậy?"
Khánh Băng nhíu mày "thôi chết, mình vừa trở về nên chưa kịp tắm rửa !"
- Có lẽ là vừa nãy em ra sau bếp, không cẩn thận nên bị dính bẩn.
"Được rồi, em đi thay áo đi !"
- Dạ !
Thiển nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt cưng chiều.
// Thưa bà !
Khánh Băng nhìn Thu Đào rồi mỉm cười "hôm nay, cô mặc chiếc áo này rất đẹp, nó rất hợp với làn da trắng hồng của cô".
//Bà còn xinh đẹp hơn con gấp vạn lần ạ !
- Cô vậy mà lại thích lấy bản thân mình ra so sánh với tôi à ?
//Thưa bà, con không dám...con không có ý đó.
- Cô có ý đó hay không thì tôi không biết, nhưng tôi nghe chính miệng cô đã nói ra những lời ấy...
//Con xin lỗi bà, sau này con không dám nói như thế nữa đâu ạ !
Khánh Băng cười lạnh "để rồi xem...tôi sẽ trừng trị cô như thế nào, bất kỳ là ai... nếu dám có tà tâm thì đừng hòng được nhìn thấy ánh dương".
//Bà cho gọi con !
- Cô đến rồi à ?
//Dạ!
Thu Đào nhìn chăm chăm Khánh Băng để lắng nghe xem có lời gì dặn dò.
- Thu Đào.
//Dạ !
- Lần trước Quản gia Thịnh ăn xong bữa cơm do cô đưa đến thì liền bị trúng độc và qua đời.
Thu Đào hoảng sợ khi nghe nhắc đến chuyện này "Thưa bà, không phải do con hại Quản gia đâu".
- Được rồi, tôi thấy cô biết chuyện nên cũng đã giúp cô nói tốt trước mặt ông rất nhiều, tôi khuyên ông đừng đưa cô lên quan.
//Con vạn lần đội ơn bà.
- Tuy ông không báo lên quan nhưng xem ra thì vẫn còn đang rất tức giận.
//Con phải làm sao đây bà ?
- Tôi từng nghe ông nói là ông rất thích hoa dạ hương. Tôi định sai dì Lý đi mua vài bụi về trồng cạnh phòng, để mọi lần ông mở cửa sổ ra là sẽ nhìn thấy những đóa hoa xinh đẹp ấy và cả hương thơm ngọt ngào của nó. Biết đâu ông sẽ thấy nguôi giận.
I/Dạ, vậy để con đến nhà ông Ù chuyên bán cây trồng, hỏi xem ông ấy có bán hoa dạ hương hay không rồi mua về trồng bên cạnh cửa sổ ông bà.
- Ừm...cô đi đi !
Khánh Băng đặt tiền vào tay Thu Đào "đi cẩn thận, còn tiền thừa thì cô cứ giữ lấy xài gì thì xài".
// Tiền thừa, con sẽ mang về trả bà. Con không dám nhận đâu ạ !
- Tuỳ cô.
//Con xin phép !
Thiển đọc sách xong thì ngồi nghiên cứu bức tranh hoa cúc, anh di chuyển mọi góc nhìn nhưng vẫn không nhìn ra được cái hoa văn mà anh thấy lần trước. Anh đặt bức tranh về vị trí rồi ra vườn sau dạo quanh...
Thấy Thu Đào đang cắm cúi cuốc đất, anh lớn tiếng hỏi "này...cô làm gì vậy ?"
Thu Đào lúng túng "Dạ...dạ...dạ thưa ông !"
Cứ mỗi lần nhìn thấy Thiển là tim Thu Đào đập loạn nhịp, đó chỉ là nhìn thấy từ xa. Còn bây giờ đây, Thiển lại đứng trước mặt cô, cách cô chưa quá năm bước, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực..."Ông thật đẹp trai"
"Tôi hỏi cô đang làm gì ?"
// Thưa ông, con đang trồng hoa.
"Trồng hoa ?"
Thiển nhìn vào mấy chậu hoa đang để đó thì lạnh mặt "'Cô trồng hoa dạ hương sao ?"
//Dạ !
Chát...
I/Á...á...
"Cô dám trồng thứ này cạnh cửa sổ sao ?"
// Thưa ông..con...
Thiển vô cùng tức giận, cửa sổ phòng là vị trí mà Khánh Băng thường xuyên đứng ngắm hoa, dạ hương lại là loài hoa khá độc, tuy độc tính không mạnh như cây trúc đào nhưng không được xem thường. Chỉ cần ngửi lâu ngày thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nhìn Thu Đào cứ lúng ta lúng túng khiến Thiển nghi ngờ cô cố ý muốn dùng hoa dạ hương để hại Khánh Băng, lòng anh vô cùng bực tức, anh chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức.
|/Thưa ông, con chỉ muốn trồng hoa cho ông ngắm mà thôi !
"Người đâu, nhốt cô ta lại"
H/Ông...
Thiển quay bước rời đi..."Vợ anh như vậy mà cứ bị hết kẻ này đến kẻ khác hãm hại, thật khốn kiếp !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất