Chương 87: Bé con nghịch ngợm
"Bắt tôi, bằng với khả năng của các người sao ? Hiu lắm đó".
Mi mắt Tuấn Anh giật giật liên hồi "cái tên này phách lối thật. Không được, mình còn thông qua tên Hương quản hết thời này để tìm lại Khánh Băng. Thôi vậy, vì Khánh Băng mình nuốt cay làm ngọt với hắn vậy, gặp lại Khánh Băng rồi mình hẳn xử lý hắn sau".
"Chẳng hay Quan huyện đã tính toán thiệt hơn xong chưa vậy ? Để tôi còn về nhà, vợ tôi đang chờ tôi về ăn cơm chiều".
Tuấn Anh nhíu mày "Vợ hắn chờ cơm chiều, hắn đang khoe ân ái với mình đó sao ? Mẹ kiếp, nghe qua thì có vẻ như hắn đang rất tự hào thì phải. Thật tức chết mình mà, đó lẽ ra là vợ mình chứ".
Thiển thu hết biểu cảm trên khuôn mặt giả đều Tuấn Anh rồi cười lạnh "tức lắm rồi chứ gì !"
Tuấn Anh vỗ nhẹ vào vai Thiển "Vậy ngài về trước đi, đừng để bà nhà đợi lâu".
"Sao vậy ?"
'Chậc...ngài về nhà cơm tối đi đã
"Vậy là không bắt tôi giao lên Triều đình à ?"
'Haiz...mình là chỗ quen biết, tôi đâu nỡ ra tay với ngài.
"Vậy tôi về thật đó..."
Tuấn Anh gật đầu !"Tôi về thật đó nha".
Tuấn Anh phất tay "về đi...
Thiển quay bước rời đi..."Hừ..."
Vừa về đến nhà đã thấy Khánh Băng đùa vui với con trai trong sân. Thiển mỉm cười "đây là một bức tranh hạnh phúc, không những tuyệt đẹp mà còn ấm áp nữa ! Mình sẽ cố gắng giữ gìn bức tranh đẹp đẽ này, đó là báu vật vô giá của mình".
- Thiển, anh về rồi à ?
Thiển ôm lấy Khánh Băng "ừm...con có nghịch ngợm lắm không ?"- Dạ không !
"Vất vả cho em rồi, vừa chăm con vừa chăm nom việc nhà !"
- Em không thấy vất vả chút nào, em cảm nhận được sự hạnh phúc của một mái ấm gia đình.
"Em cố gắng đợi thêm một khoảng thời gian nữa thôi, anh sẽ cho mẹ con em cuộc sống như ý !"
- Em nói thật là em thích cuộc sống đơn giản của hiện tại hơn.
"Em thật sự thích ?"
Đúng ạ !
Thiển không nói gì thêm, anh chỉ ôm chặt cô hơn.
- Anh ra sau rửa tay đi rồi vào ăn cơm. Em vào dọn cơm.
"Con trai cho cha bế cái nào ?"
Anh vừa vươn tay ra còn chưa chạm đến cậu bé, đã bị cậu khẽ thật mạnh vào tay anh.
"Con trai sao thế ?"
Cậu bé bĩu môi và quay mặt đi...
Thiển bật cười, anh để ý cứ mỗi lần anh đến gần Khánh Băng là cậu bé luôn tỏ ra rất ghét anh. Anh véo má con trai một cái rồi mới chịu rời đi.- Thiển, anh có thấy con đâu không ?
Thiển nhíu mày "em không tìm thấy con sao ?"
- Em vừa chơi với con xong, bước vào chái xong đi ra đã không nhìn thấy con đâu nữa.
"Bà xã à ! Em hãy bình tĩnh, mình chia nhau ra tìm con, đừng quá lo lắng".
Thiển cùng Khánh Băng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy con trai đâu.
Khánh Băng ôm mặt khóc nức nở "Em lo lắng quá !"
Thiển ôm chặt Khánh Băng, thay lời an ủi. Anh tập trung nhìn quanh, phát hiện cậu bé đang hì hục dưới bờ biển.
"Được rồi bà xã, anh đã biết con ở đâu".
Khánh Băng ngẩn mặt lên nhìn Thiển "con ở đâu vậy anh ?"
"Đợi anh một lúc !"
Thiển chạy đến nơi, thấy cậu bé cười khanh khách...cậu đang chơi trò đánh bắt cá, bao nhiêu tôm cá đều bị cậu ném cả lên bãi cát.
Thiển đỡ trán "nhóc con...nhanh về nào !"
Cậu bé chớp chớp cặp mắt tròn xoe của mình "cha cha...""Cha không muốn lập lại !"
Cậu bé tiếc nuối bò lên bờ...
Thiển thở dài "mới biết bò đã nghịch thế, đến khi biết đi chắc là châm lửa đốt nhà quá".
- Con...
Khánh Băng run sợ, cô đưa mắt nhìn Thiển "thằng bé dám xuống biển chơi, không phải sẽ rất nguy hiểm sao ?"
Cô ôm chầm con trai vào lòng mà khóc nấc lên.
"Bà xã à...em đừng khóc nữa, không sao rồi !"
- Em không tài nào yên tâm được anh à.
Thiển liếc nhìn con trai nhưng lại bị cậu liếc lại một cái rất sắc.
"Hừ... thằng con này cũng không dễ thương lắm, lúc nào cũng đối đầu với mình, cũng mấy khi cho mình chạm vào nó".
Mi mắt Tuấn Anh giật giật liên hồi "cái tên này phách lối thật. Không được, mình còn thông qua tên Hương quản hết thời này để tìm lại Khánh Băng. Thôi vậy, vì Khánh Băng mình nuốt cay làm ngọt với hắn vậy, gặp lại Khánh Băng rồi mình hẳn xử lý hắn sau".
"Chẳng hay Quan huyện đã tính toán thiệt hơn xong chưa vậy ? Để tôi còn về nhà, vợ tôi đang chờ tôi về ăn cơm chiều".
Tuấn Anh nhíu mày "Vợ hắn chờ cơm chiều, hắn đang khoe ân ái với mình đó sao ? Mẹ kiếp, nghe qua thì có vẻ như hắn đang rất tự hào thì phải. Thật tức chết mình mà, đó lẽ ra là vợ mình chứ".
Thiển thu hết biểu cảm trên khuôn mặt giả đều Tuấn Anh rồi cười lạnh "tức lắm rồi chứ gì !"
Tuấn Anh vỗ nhẹ vào vai Thiển "Vậy ngài về trước đi, đừng để bà nhà đợi lâu".
"Sao vậy ?"
'Chậc...ngài về nhà cơm tối đi đã
"Vậy là không bắt tôi giao lên Triều đình à ?"
'Haiz...mình là chỗ quen biết, tôi đâu nỡ ra tay với ngài.
"Vậy tôi về thật đó..."
Tuấn Anh gật đầu !"Tôi về thật đó nha".
Tuấn Anh phất tay "về đi...
Thiển quay bước rời đi..."Hừ..."
Vừa về đến nhà đã thấy Khánh Băng đùa vui với con trai trong sân. Thiển mỉm cười "đây là một bức tranh hạnh phúc, không những tuyệt đẹp mà còn ấm áp nữa ! Mình sẽ cố gắng giữ gìn bức tranh đẹp đẽ này, đó là báu vật vô giá của mình".
- Thiển, anh về rồi à ?
Thiển ôm lấy Khánh Băng "ừm...con có nghịch ngợm lắm không ?"- Dạ không !
"Vất vả cho em rồi, vừa chăm con vừa chăm nom việc nhà !"
- Em không thấy vất vả chút nào, em cảm nhận được sự hạnh phúc của một mái ấm gia đình.
"Em cố gắng đợi thêm một khoảng thời gian nữa thôi, anh sẽ cho mẹ con em cuộc sống như ý !"
- Em nói thật là em thích cuộc sống đơn giản của hiện tại hơn.
"Em thật sự thích ?"
Đúng ạ !
Thiển không nói gì thêm, anh chỉ ôm chặt cô hơn.
- Anh ra sau rửa tay đi rồi vào ăn cơm. Em vào dọn cơm.
"Con trai cho cha bế cái nào ?"
Anh vừa vươn tay ra còn chưa chạm đến cậu bé, đã bị cậu khẽ thật mạnh vào tay anh.
"Con trai sao thế ?"
Cậu bé bĩu môi và quay mặt đi...
Thiển bật cười, anh để ý cứ mỗi lần anh đến gần Khánh Băng là cậu bé luôn tỏ ra rất ghét anh. Anh véo má con trai một cái rồi mới chịu rời đi.- Thiển, anh có thấy con đâu không ?
Thiển nhíu mày "em không tìm thấy con sao ?"
- Em vừa chơi với con xong, bước vào chái xong đi ra đã không nhìn thấy con đâu nữa.
"Bà xã à ! Em hãy bình tĩnh, mình chia nhau ra tìm con, đừng quá lo lắng".
Thiển cùng Khánh Băng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy con trai đâu.
Khánh Băng ôm mặt khóc nức nở "Em lo lắng quá !"
Thiển ôm chặt Khánh Băng, thay lời an ủi. Anh tập trung nhìn quanh, phát hiện cậu bé đang hì hục dưới bờ biển.
"Được rồi bà xã, anh đã biết con ở đâu".
Khánh Băng ngẩn mặt lên nhìn Thiển "con ở đâu vậy anh ?"
"Đợi anh một lúc !"
Thiển chạy đến nơi, thấy cậu bé cười khanh khách...cậu đang chơi trò đánh bắt cá, bao nhiêu tôm cá đều bị cậu ném cả lên bãi cát.
Thiển đỡ trán "nhóc con...nhanh về nào !"
Cậu bé chớp chớp cặp mắt tròn xoe của mình "cha cha...""Cha không muốn lập lại !"
Cậu bé tiếc nuối bò lên bờ...
Thiển thở dài "mới biết bò đã nghịch thế, đến khi biết đi chắc là châm lửa đốt nhà quá".
- Con...
Khánh Băng run sợ, cô đưa mắt nhìn Thiển "thằng bé dám xuống biển chơi, không phải sẽ rất nguy hiểm sao ?"
Cô ôm chầm con trai vào lòng mà khóc nấc lên.
"Bà xã à...em đừng khóc nữa, không sao rồi !"
- Em không tài nào yên tâm được anh à.
Thiển liếc nhìn con trai nhưng lại bị cậu liếc lại một cái rất sắc.
"Hừ... thằng con này cũng không dễ thương lắm, lúc nào cũng đối đầu với mình, cũng mấy khi cho mình chạm vào nó".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất