Chương 44
Lâm Giác Hiểu vừa đi khỏi, Chu Kính Dã đã biết anh đang tránh cậu, nhưng cậu không lập tức giữ anh lại.
Cậu sợ anh cảm thấy cậu phiền phức, sợ mình cản trở công việc của Lâm Giác Hiểu. Là một người theo đuổi có chừng mực, cậu nên giữ một khoảng cách vừa phải với anh, không làm phiền đến cuộc sống của anh mới hợp nhẽ.
Tuy rằng giờ cậu đang cố nấn ná lại nhà anh.
Cậu im lặng dựa người vào ghế, trong nhà chỉ còn hai con chó và hai con mèo bầu bạn với cậu.
Cậu tốt nghiệp rồi, không phải ôn tập nữa nên chẳng còn gì để làm.
Chu Kính Dã không chơi game, cũng không có bạn bè ở Ninh Ba. Lý Hoan thì không thân đến mức có thể đi chơi cùng nhau.
Tóm lại, chỉ có mình cậu lẻ loi ở nhà.
Chu Kính Dã không ngồi trên sô-pha mà ngồi khoanh chân trên thảm. Lâm Giác Hiểu rất vui vì đã mua được tấm thảm này, anh nói nó mềm lắm.
Cậu ngồi ngẩn người ở đó, một thoáng cậu nghĩ, lẽ nào mình đã sai khi tỏ tình với anh.
Nhưng ý nghĩ ấy lập tức bị cậu bác bỏ, Chu Kính Dã nghe theo mong muốn của bản thân, vì Lâm Giác Hiểu, cậu cố gắng học hành để ở lại Ninh Ba.
Hơn nữa, việc cậu thích Lâm Giác Hiểu lại chẳng phải là chuyện gì mất mặt cho cam, đã thích thì nhất định phải bày tỏ.
Cậu không có gì để làm, dứt khoát về phòng lấy máy ảnh ra xem, trong máy còn lưu tấm ảnh chụp chung của cậu và Lâm Giác Hiểu.
Chu Kính Dã bỏ qua cảnh mặt trời mọc tráng lệ, thành thục chuyển sang tấm ảnh chụp Lâm Giác Hiểu. Cậu đã xem tấm này không biết bao nhiêu lần, độ cong nơi khoé miệng Lâm Giác Hiểu vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu.
Cậu phóng to ảnh lên với khuôn mặt không biểu cảm, nhưng khi nhìn thấy một nơi nào đó, biểu cảm lạnh lùng phút chốc như băng tan, cậu mỉm cười.
Chu Kính Dã phóng to đôi mắt của Lâm Giác Hiểu, nơi ấy phản chiếu dáng vẻ cậu đang giơ máy ảnh.
Nụ cười cậu càng lúc càng đậm, nhưng rồi khoé miệng chợt khựng lại trở về vị trí ban đầu.
Ôi, đây là tấm ảnh duy nhất mà cậu chụp chung với anh.
Chu Kính Dã nhíu mày rầu rĩ, Chu Ngọc Thần đã rất lâu rồi không liên lạc chợt nhắn tin.
Chu Ngọc Thần: Em muốn ở cùng anh hay ở với bố?
Z: ?
Gì vậy, cậu chỉ muốn cùng Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu đã hứa sẽ cho cậu ở lại mà.
Nhưng câu tiếp theo của Chu Ngọc Thần đã đẩy cậu xuống địa ngục.
Chu Ngọc Thần: Giác Hiểu chưa nói với em hả?
Chu Ngọc Thần: Cậu ấy nói sau nghỉ hè cậu ấy bắt đầu bận, bảo em chuyển về ở với anh.
Chu Kính Dã tuột tay, điện thoại trượt xuống rơi “cộp” trên nền nhà.
Cậu cụp mắt, không trả lời Chu Ngọc Thần, một lúc lâu sau mới nhặt điện thoại lên.
Điện thoại chịu được va đập, không có vết nứt.
Ngón tay Chu Kính Dã gõ trên màn hình, nhắn lại một câu “Em đã biết”.
Cậu không chút do dự mở Weibo lên, ban sáng Lâm Giác Hiểu chỉ nói qua loa chuyện quay quảng cáo, nhưng hoá ra quảng cáo tuyên truyền ấy còn mời một vài ngôi sao tham gia.
Chu Kính Dã tải Weibo cũng chỉ để đó không xem, nhưng hồi sáng cậu có nhận được tin tức hiện trên thanh thông báo.
Cậu nhìn tiêu đề “Cứu giúp động vật lang thang”, không cần đoán, Chu Kính Dã biết chắc Lâm Giác Hiểu sẽ quay quảng cáo này.
Trên Weibo chỉ đề địa chỉ quay, thậm chí còn ghi rõ người hâm mộ không được vào, nhưng Chu Kính Dã vẫn cầm điện thoại lên và ra ngoài.
Địa điểm quay cách nhà Lâm Giác Hiểu khá xa, cậu bắt taxi qua đó, bên ngoài có hàng rào ngăn cách, không thể nhìn thấy gì khác.
Chu Kính Dã cũng không có ý định gọi cho Lâm Giác Hiểu, chỉ đứng ngây người dưới tán cây.
Cậu chạy tới đây chủ yếu do xúc động nhất thời, sự xốc nổi ấy giờ đã qua đi, đến thế chỗ là nỗi cô đơn.
Nơi cậu ở là nhà của Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu không cho cậu ở nữa cũng đâu cần lý do?
Lâm Giác Hiểu chăm sóc cậu một năm, nói khó nghe một chút thì cậu chỉ là “em trai của một người bạn”. Lâm Giác Hiểu chẳng những không chê cậu phiền mà còn đưa đi đón về, gần đến ngày thi hôm nào cũng nấu cơm cho cậu, cậu chịu ấm ức ở trường cũng vẫn là anh đứng ra bảo vệ.
Nói thật, Lâm Giác Hiểu làm đến mức ấy đã quá tận tình rồi.
Vậy mà cậu vẫn cứ không biết đủ, muốn nhiều hơn thế, muốn Lâm Giác Hiểu làm bạn trai cậu, muốn Lâm Giác Hiểu chỉ đối xử như thế với một mình cậu.
Cậu đã quá tham lam, ánh mắt Chu Kính Dã chùng xuống, rõ ràng đang đứng dưới ánh mặt trời mà lại như đã mất đi vẻ rực rỡ.
Nhưng Lâm Giác Hiểu tốt với cậu như thế, cậu làm sao không thích anh cho được?
“Chu… Kính Dã?”
Chợt có tiếng phụ nữ vang lên sau lưng, gọi tên cậu bằng ngữ điệu xa cách. Chu Kính Dã quay đầu, bắt gặp một cặp mắt sáng trong. Là Giang Miểu Miểu.
“Em giai?” Giang Miểu Miểu ngạc nhiên nhướng mày, “Đúng là em hả? Sao em lại ở đây?”
Chị hỏi tiếp: “Giác Hiểu đâu, chị nhớ sáng nay cậu ấy đến một mình mà.”
Ánh mặt trời có phần chói mắt, Chu Kính Dã cúi đầu, nói khẽ: “Em tự đến ạ.”
“Tự đến ấy à?” Giọng Giang Miểu Miểu có hàm ý sâu xa, chị mỉm cười, cũng không hỏi tiếp mà chỉ nói, “Khách sạn Thành Ninh phía đối diện, Lâm Giác Hiểu ở phòng 702.”
Chị nói xong thì rời đi, để lại Chu Kính Dã với nhóm bạn nữ dưới bóng cây. Chu Kính Dã ngập ngừng, vẫn quyết định đi về hướng khách sạn.
*
Khoảnh khắc cậu nhìn thấy Lâm Giác Hiểu, khó khăn lắm mới cậu có thể kiềm nén lại phần kích động chuẩn bị nhen nhóm. Cậu kéo tay Lâm Giác Hiểu theo bản năng, vừa mở miệng đã lặp lại câu “em thích anh” một lần nữa.
Từ hôm qua đến giờ, Chu Kính Dã đã không còn đếm được số lần mình nói câu ấy, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ.
Thậm chí cậu còn chán ghét việc mình chỉ biết nói đúng câu ấy.
Chu Kính Dã nín thở chờ đợi câu trả lời của Lâm Giác Hiểu, bàn tay nắm lấy cánh tay anh không kiềm được lắc nhẹ, khẽ hỏi: “Anh đừng đuổi em đi được không?”
Lâm Giác Hiểu lại thấy đầu mình nhưng nhức, anh với Chu Kính Dã giằng co nhau hồi lâu ở hành lang, cuối cùng vẫn nhường một bước: “Em vào phòng đã.”
Kỳ quặc là, Lâm Giác Hiểu phát hiện mình đã quen với việc bị Chu Kính Dã quấn lấy.
Chu Kính Dã vẫn hiểu chuyện, lần này vừa vào phòng cậu đã buông tay, thấp thỏm dán lưng trên cửa, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Vết sưng tấy trên mặt cậu có vẻ nghiêm trọng, đỏ một mảng lớn, Lâm Giác Hiểu vào phòng tắm nhúng nước khăn mặt, vắt khô rồi trở ra.
Lâm Giác Hiểu đưa khăn mặt cho Chu Kính Dã, bất lực nói: “Đắp lên, không đến mai chỗ này của em sẽ bị tróc da.”
Khăn mặt mát lạnh che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh, nhiệt độ nóng bỏng trên má cậu từ từ giảm xuống.
Lâm Giác Hiểu tránh khỏi ánh mắt của cậu, lơ đễnh hỏi: “Em đến đây làm gì?”
“…”
Chu Kính Dã không đáp, chỉ im lặng giữ lấy khăn mặt, nhận được ánh mắt xét hỏi của anh, Chu Kính Dã chột dạ cúi đầu, lựa chọn khoá kín miệng.
Câu hỏi của anh như một quyền đấm bị bông, anh cũng không tiếp tục truy hỏi, nhưng nhìn đến dáng vẻ thảm thương của Chu Kính Dã anh lại mềm lòng: “Em đói không?”
“…” Chu Kính Dã khẽ đáp. “Hơi hơi.”
Cả ngày nay cậu chưa bỏ gì vào bụng, buổi trưa không ăn, buổi chiều thì dùng hết để gấp rút lên đường và ngây ngẩn dưới gốc cây.
“Chờ chút nữa vậy,” Lâm Giác Hiểu xoa mi tâm, bất lực thở dài. “Lát nữa đi với anh, ăn cơm tối ngay dưới khách sạn.”
Đoàn quay phim đặt dư nhiều chỗ ngồi, ít nhất thêm Chu Kính Dã vào vẫn sẽ còn dư chỗ, bọn họ chia nhau ngồi thành từng nhóm một.
Lâm Giác Hiểu cũng không qua những bàn khác góp vui, chỉ an phận dẫn Chu Kính Dã ra chỗ Giang Miểu Miểu.
Giang Miểu Miểu mặc một chiếc váy đỏ tôn lên vẻ đẹp mặn mà, lúc thấy Chu Kính Dã đằng sau Lâm Giác Hiểu, chị tỉnh bơ chào hỏi như ban nãy chưa từng gặp cậu: “Em giai, lâu rồi không gặp.”
Chu Kính Dã chân thành đáp lại: “Chị Giang.”
Giang Miểu Miểu mím môi cười, vỗ lên vị trí bên cạnh: “Đây đây, Giác Hiểu, ngồi đây này!”
Mọi người ngồi ở bàn này gần như đều quen biết nhau, thấy Chu Kính Dã đến cũng không nói gì.
Bàn của bọn họ không câu nệ văn hoá rượu, cũng không ai uống rượu, chỉ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Lâm Giác Hiểu không động đũa, liên tục dùng khoé mắt quan sát Chu Kính Dã ăn cơm.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thoát được việc người khác mời rượu, đạo diễn ưỡn bụng bia dẫn đầu đoàn người, người nào cũng cầm trên tay một ly rượu đế cao.
Lúc này không thể từ chối được nữa, ly rượu trên tay Lâm Giác Hiểu thoáng ngập ngừng, anh vô thức liếc nhìn Chu Kính Dã.
Bắt gặp ánh mắt của Lâm Giác Hiểu, Chu Kính Dã nhích lại gần, nghiêm túc nói nhỏ bên tai anh: “Em không lén hôn anh nữa đâu.”
Tay cầm ly của Lâm Giác Hiểu run lên, rượu trong ly suýt nữa nghiêng đổ, nhưng Chu Kính Dã đã nhanh tay đỡ lấy. Anh ngẩn người trong phút chốc, chiếc ly đã di chuyển từ tay anh sang tay Chu Kính Dã.
“Để em,” Chu Kính Dã nói. “Anh vẫn chưa ăn gì, bụng rỗng uống rượu không tốt.”
Lâm Giác Hiểu cau mày ngăn cậu lại, nghi ngờ hỏi: “Em biết uống không?”
Chu Kính Dã trầm tư suy nghĩ, đoạn đáp: “Chắc là uống được.”
Đây là lần đầu tiên cậu uống rượu, tuy vậy Chu Kính Dã cho rằng mình không thể mới một ly đã gục, một ly thôi chắc chắn không say được, tuyệt đối không thể say được.
“Em đừng…”
Lâm Giác Hiểu còn chưa dứt lời, Chu Kính Dã đã đứng dậy, dưới ánh nhìn của mọi người, cách khoảng không và trong sự im lặng, cậu thay Lâm Giác Hiểu chạm ly.
Rượu trong ly là rượu vang đỏ, rượu vào đến miệng có vị hơi đắng chát.
Chu Kính Dã không thích vị đắng ấy, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, cậu nhíu mày uống liền một hơi.
“Em trai em uống thay em,” Lâm Giác Hiểu chẳng biết nói gì hơn, vừa ngại ngùng giải thích với mọi người vừa kéo cậu ngồi xuống.
Không khí trên bàn rượu miễn cưỡng sôi nổi lại, Lâm Giác Hiểu đã thấy vẻ mặt cười như không cười của Giang Miểu Miểu. Anh không giận, chỉ nhíu mày thở dài: “Tổ tông à, đừng kiếm chuyện cho anh.”
“… Em xin lỗi.”
“Thôi không sao.” Lâm Giác Hiểu bất lực đáp. “Lần sau đừng làm thế nữa.”
Anh nghĩ Chu Kính Dã chỉ uống một ly thôi chắc sẽ chẳng có chuyện gì, nên cũng mặc kệ cậu. Nhưng cũng không rõ đã ngồi được bao lâu, tới khi cả bàn đã gần ăn xong…
Lâm Giác Hiểu phát hiện eo anh đã bị ai lén lút ôm chặt, anh suýt nữa nhảy dựng lên.
Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng thì Chu Kính Dã đã kéo ghế sáp lại, gò má hơi nghiêng, vùi mặt trên vai anh.
Tiếng nói Chu Kính Dã phảng phất hơi men, cậu kéo dài giọng thì thầm: “Lâm Giác Hiểu.”
Câu tiếp theo như có ý cảnh cáo: “Anh đừng cựa quậy.”
Hết chương 44
Cậu sợ anh cảm thấy cậu phiền phức, sợ mình cản trở công việc của Lâm Giác Hiểu. Là một người theo đuổi có chừng mực, cậu nên giữ một khoảng cách vừa phải với anh, không làm phiền đến cuộc sống của anh mới hợp nhẽ.
Tuy rằng giờ cậu đang cố nấn ná lại nhà anh.
Cậu im lặng dựa người vào ghế, trong nhà chỉ còn hai con chó và hai con mèo bầu bạn với cậu.
Cậu tốt nghiệp rồi, không phải ôn tập nữa nên chẳng còn gì để làm.
Chu Kính Dã không chơi game, cũng không có bạn bè ở Ninh Ba. Lý Hoan thì không thân đến mức có thể đi chơi cùng nhau.
Tóm lại, chỉ có mình cậu lẻ loi ở nhà.
Chu Kính Dã không ngồi trên sô-pha mà ngồi khoanh chân trên thảm. Lâm Giác Hiểu rất vui vì đã mua được tấm thảm này, anh nói nó mềm lắm.
Cậu ngồi ngẩn người ở đó, một thoáng cậu nghĩ, lẽ nào mình đã sai khi tỏ tình với anh.
Nhưng ý nghĩ ấy lập tức bị cậu bác bỏ, Chu Kính Dã nghe theo mong muốn của bản thân, vì Lâm Giác Hiểu, cậu cố gắng học hành để ở lại Ninh Ba.
Hơn nữa, việc cậu thích Lâm Giác Hiểu lại chẳng phải là chuyện gì mất mặt cho cam, đã thích thì nhất định phải bày tỏ.
Cậu không có gì để làm, dứt khoát về phòng lấy máy ảnh ra xem, trong máy còn lưu tấm ảnh chụp chung của cậu và Lâm Giác Hiểu.
Chu Kính Dã bỏ qua cảnh mặt trời mọc tráng lệ, thành thục chuyển sang tấm ảnh chụp Lâm Giác Hiểu. Cậu đã xem tấm này không biết bao nhiêu lần, độ cong nơi khoé miệng Lâm Giác Hiểu vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu.
Cậu phóng to ảnh lên với khuôn mặt không biểu cảm, nhưng khi nhìn thấy một nơi nào đó, biểu cảm lạnh lùng phút chốc như băng tan, cậu mỉm cười.
Chu Kính Dã phóng to đôi mắt của Lâm Giác Hiểu, nơi ấy phản chiếu dáng vẻ cậu đang giơ máy ảnh.
Nụ cười cậu càng lúc càng đậm, nhưng rồi khoé miệng chợt khựng lại trở về vị trí ban đầu.
Ôi, đây là tấm ảnh duy nhất mà cậu chụp chung với anh.
Chu Kính Dã nhíu mày rầu rĩ, Chu Ngọc Thần đã rất lâu rồi không liên lạc chợt nhắn tin.
Chu Ngọc Thần: Em muốn ở cùng anh hay ở với bố?
Z: ?
Gì vậy, cậu chỉ muốn cùng Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu đã hứa sẽ cho cậu ở lại mà.
Nhưng câu tiếp theo của Chu Ngọc Thần đã đẩy cậu xuống địa ngục.
Chu Ngọc Thần: Giác Hiểu chưa nói với em hả?
Chu Ngọc Thần: Cậu ấy nói sau nghỉ hè cậu ấy bắt đầu bận, bảo em chuyển về ở với anh.
Chu Kính Dã tuột tay, điện thoại trượt xuống rơi “cộp” trên nền nhà.
Cậu cụp mắt, không trả lời Chu Ngọc Thần, một lúc lâu sau mới nhặt điện thoại lên.
Điện thoại chịu được va đập, không có vết nứt.
Ngón tay Chu Kính Dã gõ trên màn hình, nhắn lại một câu “Em đã biết”.
Cậu không chút do dự mở Weibo lên, ban sáng Lâm Giác Hiểu chỉ nói qua loa chuyện quay quảng cáo, nhưng hoá ra quảng cáo tuyên truyền ấy còn mời một vài ngôi sao tham gia.
Chu Kính Dã tải Weibo cũng chỉ để đó không xem, nhưng hồi sáng cậu có nhận được tin tức hiện trên thanh thông báo.
Cậu nhìn tiêu đề “Cứu giúp động vật lang thang”, không cần đoán, Chu Kính Dã biết chắc Lâm Giác Hiểu sẽ quay quảng cáo này.
Trên Weibo chỉ đề địa chỉ quay, thậm chí còn ghi rõ người hâm mộ không được vào, nhưng Chu Kính Dã vẫn cầm điện thoại lên và ra ngoài.
Địa điểm quay cách nhà Lâm Giác Hiểu khá xa, cậu bắt taxi qua đó, bên ngoài có hàng rào ngăn cách, không thể nhìn thấy gì khác.
Chu Kính Dã cũng không có ý định gọi cho Lâm Giác Hiểu, chỉ đứng ngây người dưới tán cây.
Cậu chạy tới đây chủ yếu do xúc động nhất thời, sự xốc nổi ấy giờ đã qua đi, đến thế chỗ là nỗi cô đơn.
Nơi cậu ở là nhà của Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu không cho cậu ở nữa cũng đâu cần lý do?
Lâm Giác Hiểu chăm sóc cậu một năm, nói khó nghe một chút thì cậu chỉ là “em trai của một người bạn”. Lâm Giác Hiểu chẳng những không chê cậu phiền mà còn đưa đi đón về, gần đến ngày thi hôm nào cũng nấu cơm cho cậu, cậu chịu ấm ức ở trường cũng vẫn là anh đứng ra bảo vệ.
Nói thật, Lâm Giác Hiểu làm đến mức ấy đã quá tận tình rồi.
Vậy mà cậu vẫn cứ không biết đủ, muốn nhiều hơn thế, muốn Lâm Giác Hiểu làm bạn trai cậu, muốn Lâm Giác Hiểu chỉ đối xử như thế với một mình cậu.
Cậu đã quá tham lam, ánh mắt Chu Kính Dã chùng xuống, rõ ràng đang đứng dưới ánh mặt trời mà lại như đã mất đi vẻ rực rỡ.
Nhưng Lâm Giác Hiểu tốt với cậu như thế, cậu làm sao không thích anh cho được?
“Chu… Kính Dã?”
Chợt có tiếng phụ nữ vang lên sau lưng, gọi tên cậu bằng ngữ điệu xa cách. Chu Kính Dã quay đầu, bắt gặp một cặp mắt sáng trong. Là Giang Miểu Miểu.
“Em giai?” Giang Miểu Miểu ngạc nhiên nhướng mày, “Đúng là em hả? Sao em lại ở đây?”
Chị hỏi tiếp: “Giác Hiểu đâu, chị nhớ sáng nay cậu ấy đến một mình mà.”
Ánh mặt trời có phần chói mắt, Chu Kính Dã cúi đầu, nói khẽ: “Em tự đến ạ.”
“Tự đến ấy à?” Giọng Giang Miểu Miểu có hàm ý sâu xa, chị mỉm cười, cũng không hỏi tiếp mà chỉ nói, “Khách sạn Thành Ninh phía đối diện, Lâm Giác Hiểu ở phòng 702.”
Chị nói xong thì rời đi, để lại Chu Kính Dã với nhóm bạn nữ dưới bóng cây. Chu Kính Dã ngập ngừng, vẫn quyết định đi về hướng khách sạn.
*
Khoảnh khắc cậu nhìn thấy Lâm Giác Hiểu, khó khăn lắm mới cậu có thể kiềm nén lại phần kích động chuẩn bị nhen nhóm. Cậu kéo tay Lâm Giác Hiểu theo bản năng, vừa mở miệng đã lặp lại câu “em thích anh” một lần nữa.
Từ hôm qua đến giờ, Chu Kính Dã đã không còn đếm được số lần mình nói câu ấy, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ.
Thậm chí cậu còn chán ghét việc mình chỉ biết nói đúng câu ấy.
Chu Kính Dã nín thở chờ đợi câu trả lời của Lâm Giác Hiểu, bàn tay nắm lấy cánh tay anh không kiềm được lắc nhẹ, khẽ hỏi: “Anh đừng đuổi em đi được không?”
Lâm Giác Hiểu lại thấy đầu mình nhưng nhức, anh với Chu Kính Dã giằng co nhau hồi lâu ở hành lang, cuối cùng vẫn nhường một bước: “Em vào phòng đã.”
Kỳ quặc là, Lâm Giác Hiểu phát hiện mình đã quen với việc bị Chu Kính Dã quấn lấy.
Chu Kính Dã vẫn hiểu chuyện, lần này vừa vào phòng cậu đã buông tay, thấp thỏm dán lưng trên cửa, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Vết sưng tấy trên mặt cậu có vẻ nghiêm trọng, đỏ một mảng lớn, Lâm Giác Hiểu vào phòng tắm nhúng nước khăn mặt, vắt khô rồi trở ra.
Lâm Giác Hiểu đưa khăn mặt cho Chu Kính Dã, bất lực nói: “Đắp lên, không đến mai chỗ này của em sẽ bị tróc da.”
Khăn mặt mát lạnh che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh, nhiệt độ nóng bỏng trên má cậu từ từ giảm xuống.
Lâm Giác Hiểu tránh khỏi ánh mắt của cậu, lơ đễnh hỏi: “Em đến đây làm gì?”
“…”
Chu Kính Dã không đáp, chỉ im lặng giữ lấy khăn mặt, nhận được ánh mắt xét hỏi của anh, Chu Kính Dã chột dạ cúi đầu, lựa chọn khoá kín miệng.
Câu hỏi của anh như một quyền đấm bị bông, anh cũng không tiếp tục truy hỏi, nhưng nhìn đến dáng vẻ thảm thương của Chu Kính Dã anh lại mềm lòng: “Em đói không?”
“…” Chu Kính Dã khẽ đáp. “Hơi hơi.”
Cả ngày nay cậu chưa bỏ gì vào bụng, buổi trưa không ăn, buổi chiều thì dùng hết để gấp rút lên đường và ngây ngẩn dưới gốc cây.
“Chờ chút nữa vậy,” Lâm Giác Hiểu xoa mi tâm, bất lực thở dài. “Lát nữa đi với anh, ăn cơm tối ngay dưới khách sạn.”
Đoàn quay phim đặt dư nhiều chỗ ngồi, ít nhất thêm Chu Kính Dã vào vẫn sẽ còn dư chỗ, bọn họ chia nhau ngồi thành từng nhóm một.
Lâm Giác Hiểu cũng không qua những bàn khác góp vui, chỉ an phận dẫn Chu Kính Dã ra chỗ Giang Miểu Miểu.
Giang Miểu Miểu mặc một chiếc váy đỏ tôn lên vẻ đẹp mặn mà, lúc thấy Chu Kính Dã đằng sau Lâm Giác Hiểu, chị tỉnh bơ chào hỏi như ban nãy chưa từng gặp cậu: “Em giai, lâu rồi không gặp.”
Chu Kính Dã chân thành đáp lại: “Chị Giang.”
Giang Miểu Miểu mím môi cười, vỗ lên vị trí bên cạnh: “Đây đây, Giác Hiểu, ngồi đây này!”
Mọi người ngồi ở bàn này gần như đều quen biết nhau, thấy Chu Kính Dã đến cũng không nói gì.
Bàn của bọn họ không câu nệ văn hoá rượu, cũng không ai uống rượu, chỉ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Lâm Giác Hiểu không động đũa, liên tục dùng khoé mắt quan sát Chu Kính Dã ăn cơm.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thoát được việc người khác mời rượu, đạo diễn ưỡn bụng bia dẫn đầu đoàn người, người nào cũng cầm trên tay một ly rượu đế cao.
Lúc này không thể từ chối được nữa, ly rượu trên tay Lâm Giác Hiểu thoáng ngập ngừng, anh vô thức liếc nhìn Chu Kính Dã.
Bắt gặp ánh mắt của Lâm Giác Hiểu, Chu Kính Dã nhích lại gần, nghiêm túc nói nhỏ bên tai anh: “Em không lén hôn anh nữa đâu.”
Tay cầm ly của Lâm Giác Hiểu run lên, rượu trong ly suýt nữa nghiêng đổ, nhưng Chu Kính Dã đã nhanh tay đỡ lấy. Anh ngẩn người trong phút chốc, chiếc ly đã di chuyển từ tay anh sang tay Chu Kính Dã.
“Để em,” Chu Kính Dã nói. “Anh vẫn chưa ăn gì, bụng rỗng uống rượu không tốt.”
Lâm Giác Hiểu cau mày ngăn cậu lại, nghi ngờ hỏi: “Em biết uống không?”
Chu Kính Dã trầm tư suy nghĩ, đoạn đáp: “Chắc là uống được.”
Đây là lần đầu tiên cậu uống rượu, tuy vậy Chu Kính Dã cho rằng mình không thể mới một ly đã gục, một ly thôi chắc chắn không say được, tuyệt đối không thể say được.
“Em đừng…”
Lâm Giác Hiểu còn chưa dứt lời, Chu Kính Dã đã đứng dậy, dưới ánh nhìn của mọi người, cách khoảng không và trong sự im lặng, cậu thay Lâm Giác Hiểu chạm ly.
Rượu trong ly là rượu vang đỏ, rượu vào đến miệng có vị hơi đắng chát.
Chu Kính Dã không thích vị đắng ấy, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, cậu nhíu mày uống liền một hơi.
“Em trai em uống thay em,” Lâm Giác Hiểu chẳng biết nói gì hơn, vừa ngại ngùng giải thích với mọi người vừa kéo cậu ngồi xuống.
Không khí trên bàn rượu miễn cưỡng sôi nổi lại, Lâm Giác Hiểu đã thấy vẻ mặt cười như không cười của Giang Miểu Miểu. Anh không giận, chỉ nhíu mày thở dài: “Tổ tông à, đừng kiếm chuyện cho anh.”
“… Em xin lỗi.”
“Thôi không sao.” Lâm Giác Hiểu bất lực đáp. “Lần sau đừng làm thế nữa.”
Anh nghĩ Chu Kính Dã chỉ uống một ly thôi chắc sẽ chẳng có chuyện gì, nên cũng mặc kệ cậu. Nhưng cũng không rõ đã ngồi được bao lâu, tới khi cả bàn đã gần ăn xong…
Lâm Giác Hiểu phát hiện eo anh đã bị ai lén lút ôm chặt, anh suýt nữa nhảy dựng lên.
Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng thì Chu Kính Dã đã kéo ghế sáp lại, gò má hơi nghiêng, vùi mặt trên vai anh.
Tiếng nói Chu Kính Dã phảng phất hơi men, cậu kéo dài giọng thì thầm: “Lâm Giác Hiểu.”
Câu tiếp theo như có ý cảnh cáo: “Anh đừng cựa quậy.”
Hết chương 44
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất