Chương 2: Chương 12
Lục Dư đeo cái balo nhẹ bẫng xuyên qua vai phải đi vào cổng trường.
Tám giờ lẻ năm.
Đến muộn, dù sao hắn cũng không quan tâm.
“Ôi, bạn học, hôm nay lại gặp cậu rồi.”
Lục Dư khiêu mi nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng đứng ở cổng trường kia, đeo phù hiệu màu đỏ, trong tay cầm quyển sổ nhỏ, cười híp mắt chào hỏi hắn.
Tên này là học sinh mới chuyển trường tới lớp bọn họ học kỳ này, hôm qua Lục Dư đã đụng phải cậu ở đây, cũng dùng vẻ mặt đó nói với cậu “Nè, bạn học cậu tới trễ rồi nha~”
Giống như tên thiểu năng vậy.
Nhưng Lục Dư vẫn cười nói một câu, “Ghi tên lại đi.” Nói xong xoay người rời đi. Tuy Lục Dư không biết tên của vị học sinh mới chuyển tới này, cũng chưa từng tiếp xúc gì với cậu, nhưng người kia lại không hỏi hắn tên gì, có lẽ là biết hắn, dù sao hắn cũng được xem như là một nhân vật trong truyền thuyết.
Chưa bao giờ đến lớp đúng giờ, đi học muốn đi thì đi, bài tập không thích thì không nộp, không ai quản được hắn. Kỳ thật nói trắng ra là lười quản, đã là học kỳ cuối của năm mười hai rồi, tâm trí của chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn đều đặt trên những học sinh có triển vọng hàng đầu, Lục Dư là cái thứ gà cay* gì? (*đồng âm với rác rưởi nhưng là cách nói nhẹ nhàng, không có ác ý)
Đại khái trong đám người không bị vứt bỏ thì hắn là người bị buông tha triệt để nhất.
Lục Dư giống như đi dạo từ cửa sau vào lớp học, ngồi hàng cuối cùng, trực tiếp gục xuống bàn không ngẩng đầu lên, giáo viên toán liếc hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài, bạn học đã sớm nhìn quen mắt.
Chỉ có Mã Hạo Khôn xếp thứ hai từ dưới đếm lên nhích ghế về sau một chút, xích gần Lục Dư thấp giọng hỏi một câu, “Trưa nay đi đâu chơi đấy?”
Mã Hạo Khôn và Lục Dư xem như là cá mè một lứa.
Lục Dư nghiêng cổ lộ ra một con mắt, “Chơi đéo gì, tớ đi net.”
Mã Hạo Khôn “chậc” một tiếng, “Hôm qua ta đồng ý với tình duyên trong game mua cái bộ đồ quái quỷ gì đó mất hai trăm, tiền đi net cũng hết sạch.”
Lục Dư cười nhạo hắn, “Tình duyên thối tha, chỉ đặc biệt gọi cậu hai câu anh anh đã có thể dễ dàng bắt cậu làm này làm nọ rồi, không có đầu óc.”
Mã Hạo Khôn cãi lại, “Tên FA hơn mười năm như cậu sẽ không cảm nhận được đâu.”
“Cảm nhận cái gì?” Lục Dư giễu cợt, “Cảm nhận trong đầu mọc ra gì đó hả?”
“Đệt, dù sao nói cậu cũng không hiểu.” Mã Hạo Khôn tức giận, cảm thấy một chút kỹ năng tán gái của mình lại bị tên chó FA Lục Dư này khinh bỉ.
Lục Dư tiếp tục khinh thường, “Lạ quá cơ.”
Không nói chuyện nổi nữa.
Vừa tan học Lục Dư liền trực tiếp đến tiệm net, cách trường bọn họ hơi xa. Lục Dư không đến tiệm net để lên mạng, mà là làm part time quản lý quán net.
Ông chủ nhìn thấy Lục Dư thì thân thiết lên tiếng chào hắn, Lục Dư bỏ balo xuống trực tiếp bắt đầu mở máy cho khách, mấy người khác ở đây lúc hắn rỗi không có gì làm đều bấm điện thoại lướt web, chỉ có Lục Dư là móc ra cái camera hàng secondhand kia ngồi nghịch, cúi đầu mần mò mãi.
Một tên quản lý khác đặt mông ngồi cạnh hắn, tò mò nhìn, “Lại làm gì đấy?”
Lục Dư hơi nghiêng người, thoải mái cười, “Mò chơi thôi.”
Đúng thật là mò chơi, bởi vì Lục Dư đối với mấy cái chụp ảnh gì đó đều dốt đặc cán mai, bây giờ cứ ngồi mần mò mãi hoàn toàn là do ông của hắn, đã là ông cụ bảy mươi chín tuổi rồi, không những vào hôm đại thọ tám mươi tuổi đó muốn chụp ảnh, mà còn chỉ đích danh cháu trai Lục Dư, muốn hắn chụp ra một danh tác.
Lục Dư thực sự không còn lời nào để nói với ông lão này.
Hắn nghĩ là, chụp danh tác đếch gì, tôi chụp ông còn chưa xong.
Thế nên hắn ngẫm lại, vẫn nên cầm tiền đi mua cái camera xài rồi, rảnh thì ngồi suy nghĩ một chút. Nhưng dường như hắn không có thiên phú xài thứ này, chụp cũng chụp không xong, chụp xong nhìn đừng nói là danh tác, ngay cả cái điện thoại hai trăm đồng chụp còn đẹp hơn hắn chụp rất nhiều.
Đờ mờ.
Lục Dư nhớ đến thần chú của Mã Hạo Khôn lúc chơi game: Chỉ hỏi mi có tức giận hay không.
Fuck, đương nhiên là giận.
Buổi chiều sau khi tan học Lục Dư thường đến tiệm net, chín rưỡi tối hắn vừa ra ngoài mua bữa khuya cho khách về, điện thoại liền tít tít tít hiện lên tin nhắn của Mã Hạo Khôn.
Quản lý ban kiểm tra ký túc xá rồi, về lẹ!
Kể cả Lục Dư cũng kiêng dè quản lý ban kiểm tra phòng ngủ mỗi ngày, hắn lên tiếng chào, cầm balo lên chạy như điên về phía trường học.
Lúc Lục Dư chạy về vừa khéo đang kiểm tra phòng ngủ của bọn họ, bên cạnh quản lý ban còn một cậu trai khác đang kiểm tra nhân số phòng ngủ, nhìn thấy Lục Dư trở về liền đưa mắt nhìn về phía hắn, Lục Dư còn đang nặn ra lý do, ngoài cửa một âm thanh đột nhiên chen vào, “Lục Dư, cậu về rồi à?”
Lục Dư quay đầu lại, là người đeo huy hiệu đỏ sáng sớm đứng ở cổng trường kia, trong tay vẫn cầm một quyển sổ.
Giáo viên kiểm tra ký túc xá nghi ngờ ngoảnh đầu nhìn Quý Tinh.
Đeo huy hiệu cầm sổ nhỏ — Quý Tinh gật đầu, “Hồi nãy lúc kiểm tra phòng sáu em đã gặp Lục Dư rồi, hình như đang tám trên trời dưới đất với bạn, lúc em đi vẫn còn đang nói.”
Giáo viên quản lý ban dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Dư, “Thật không?”
Quý Tinh cũng nhìn Lục Dư.
Lục Dư cười đắc ý, “Thầy à, lừa thầy là chó.”
Dù sao người nói xạo cũng không phải hắn, chó này cũng không rơi lên đầu hắn.
Sau khi giáo viên đi chỉ con lại Quý Tinh và Lục Dư đứng yên ở cửa.
Lục Dư nhìn cậu, “Không đi à?”
Quý Tinh thái độ hiển nhiên, “Cậu không cảm ơn tớ một câu à?”
Lục Dự bị nghẹn lại, “… Cảm ơn nha~”
Quý Tinh nở nụ cười, “Không cần khách sáo. Lên mạng thì vui vẻ trong chốc lát, kiểm tra phòng ngủ y như lò hỏa táng, bạn học phải cẩn thận nhé.”
“Ai nói tớ đi net?”
“Lẽ nào không phải cậu đến tiệm net sao?”
“…”
Lục Dư cạn lời, đúng là hắn đến tiệm net thật.
“Sao cậu lại giúp tớ?” Lục Dư hỏi.
“Hả?” Quý Tinh lại cười, không hề nghĩ ngợi đáp, “Vì cậu ngầu đó! Trốn học đánh lộn tán gái hút thuốc, dáng vẻ ta rất chảnh lại hoàn toàn không thể tóm được a, như vậy không ngầu hay sao?”
Lúc này Lục Dư thật sự rất buồn cười, sau đó hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, “Còn tâng bốc như vậy, cẩn thận tớ thành người xấu đó.”
Tám giờ lẻ năm.
Đến muộn, dù sao hắn cũng không quan tâm.
“Ôi, bạn học, hôm nay lại gặp cậu rồi.”
Lục Dư khiêu mi nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng đứng ở cổng trường kia, đeo phù hiệu màu đỏ, trong tay cầm quyển sổ nhỏ, cười híp mắt chào hỏi hắn.
Tên này là học sinh mới chuyển trường tới lớp bọn họ học kỳ này, hôm qua Lục Dư đã đụng phải cậu ở đây, cũng dùng vẻ mặt đó nói với cậu “Nè, bạn học cậu tới trễ rồi nha~”
Giống như tên thiểu năng vậy.
Nhưng Lục Dư vẫn cười nói một câu, “Ghi tên lại đi.” Nói xong xoay người rời đi. Tuy Lục Dư không biết tên của vị học sinh mới chuyển tới này, cũng chưa từng tiếp xúc gì với cậu, nhưng người kia lại không hỏi hắn tên gì, có lẽ là biết hắn, dù sao hắn cũng được xem như là một nhân vật trong truyền thuyết.
Chưa bao giờ đến lớp đúng giờ, đi học muốn đi thì đi, bài tập không thích thì không nộp, không ai quản được hắn. Kỳ thật nói trắng ra là lười quản, đã là học kỳ cuối của năm mười hai rồi, tâm trí của chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn đều đặt trên những học sinh có triển vọng hàng đầu, Lục Dư là cái thứ gà cay* gì? (*đồng âm với rác rưởi nhưng là cách nói nhẹ nhàng, không có ác ý)
Đại khái trong đám người không bị vứt bỏ thì hắn là người bị buông tha triệt để nhất.
Lục Dư giống như đi dạo từ cửa sau vào lớp học, ngồi hàng cuối cùng, trực tiếp gục xuống bàn không ngẩng đầu lên, giáo viên toán liếc hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài, bạn học đã sớm nhìn quen mắt.
Chỉ có Mã Hạo Khôn xếp thứ hai từ dưới đếm lên nhích ghế về sau một chút, xích gần Lục Dư thấp giọng hỏi một câu, “Trưa nay đi đâu chơi đấy?”
Mã Hạo Khôn và Lục Dư xem như là cá mè một lứa.
Lục Dư nghiêng cổ lộ ra một con mắt, “Chơi đéo gì, tớ đi net.”
Mã Hạo Khôn “chậc” một tiếng, “Hôm qua ta đồng ý với tình duyên trong game mua cái bộ đồ quái quỷ gì đó mất hai trăm, tiền đi net cũng hết sạch.”
Lục Dư cười nhạo hắn, “Tình duyên thối tha, chỉ đặc biệt gọi cậu hai câu anh anh đã có thể dễ dàng bắt cậu làm này làm nọ rồi, không có đầu óc.”
Mã Hạo Khôn cãi lại, “Tên FA hơn mười năm như cậu sẽ không cảm nhận được đâu.”
“Cảm nhận cái gì?” Lục Dư giễu cợt, “Cảm nhận trong đầu mọc ra gì đó hả?”
“Đệt, dù sao nói cậu cũng không hiểu.” Mã Hạo Khôn tức giận, cảm thấy một chút kỹ năng tán gái của mình lại bị tên chó FA Lục Dư này khinh bỉ.
Lục Dư tiếp tục khinh thường, “Lạ quá cơ.”
Không nói chuyện nổi nữa.
Vừa tan học Lục Dư liền trực tiếp đến tiệm net, cách trường bọn họ hơi xa. Lục Dư không đến tiệm net để lên mạng, mà là làm part time quản lý quán net.
Ông chủ nhìn thấy Lục Dư thì thân thiết lên tiếng chào hắn, Lục Dư bỏ balo xuống trực tiếp bắt đầu mở máy cho khách, mấy người khác ở đây lúc hắn rỗi không có gì làm đều bấm điện thoại lướt web, chỉ có Lục Dư là móc ra cái camera hàng secondhand kia ngồi nghịch, cúi đầu mần mò mãi.
Một tên quản lý khác đặt mông ngồi cạnh hắn, tò mò nhìn, “Lại làm gì đấy?”
Lục Dư hơi nghiêng người, thoải mái cười, “Mò chơi thôi.”
Đúng thật là mò chơi, bởi vì Lục Dư đối với mấy cái chụp ảnh gì đó đều dốt đặc cán mai, bây giờ cứ ngồi mần mò mãi hoàn toàn là do ông của hắn, đã là ông cụ bảy mươi chín tuổi rồi, không những vào hôm đại thọ tám mươi tuổi đó muốn chụp ảnh, mà còn chỉ đích danh cháu trai Lục Dư, muốn hắn chụp ra một danh tác.
Lục Dư thực sự không còn lời nào để nói với ông lão này.
Hắn nghĩ là, chụp danh tác đếch gì, tôi chụp ông còn chưa xong.
Thế nên hắn ngẫm lại, vẫn nên cầm tiền đi mua cái camera xài rồi, rảnh thì ngồi suy nghĩ một chút. Nhưng dường như hắn không có thiên phú xài thứ này, chụp cũng chụp không xong, chụp xong nhìn đừng nói là danh tác, ngay cả cái điện thoại hai trăm đồng chụp còn đẹp hơn hắn chụp rất nhiều.
Đờ mờ.
Lục Dư nhớ đến thần chú của Mã Hạo Khôn lúc chơi game: Chỉ hỏi mi có tức giận hay không.
Fuck, đương nhiên là giận.
Buổi chiều sau khi tan học Lục Dư thường đến tiệm net, chín rưỡi tối hắn vừa ra ngoài mua bữa khuya cho khách về, điện thoại liền tít tít tít hiện lên tin nhắn của Mã Hạo Khôn.
Quản lý ban kiểm tra ký túc xá rồi, về lẹ!
Kể cả Lục Dư cũng kiêng dè quản lý ban kiểm tra phòng ngủ mỗi ngày, hắn lên tiếng chào, cầm balo lên chạy như điên về phía trường học.
Lúc Lục Dư chạy về vừa khéo đang kiểm tra phòng ngủ của bọn họ, bên cạnh quản lý ban còn một cậu trai khác đang kiểm tra nhân số phòng ngủ, nhìn thấy Lục Dư trở về liền đưa mắt nhìn về phía hắn, Lục Dư còn đang nặn ra lý do, ngoài cửa một âm thanh đột nhiên chen vào, “Lục Dư, cậu về rồi à?”
Lục Dư quay đầu lại, là người đeo huy hiệu đỏ sáng sớm đứng ở cổng trường kia, trong tay vẫn cầm một quyển sổ.
Giáo viên kiểm tra ký túc xá nghi ngờ ngoảnh đầu nhìn Quý Tinh.
Đeo huy hiệu cầm sổ nhỏ — Quý Tinh gật đầu, “Hồi nãy lúc kiểm tra phòng sáu em đã gặp Lục Dư rồi, hình như đang tám trên trời dưới đất với bạn, lúc em đi vẫn còn đang nói.”
Giáo viên quản lý ban dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lục Dư, “Thật không?”
Quý Tinh cũng nhìn Lục Dư.
Lục Dư cười đắc ý, “Thầy à, lừa thầy là chó.”
Dù sao người nói xạo cũng không phải hắn, chó này cũng không rơi lên đầu hắn.
Sau khi giáo viên đi chỉ con lại Quý Tinh và Lục Dư đứng yên ở cửa.
Lục Dư nhìn cậu, “Không đi à?”
Quý Tinh thái độ hiển nhiên, “Cậu không cảm ơn tớ một câu à?”
Lục Dự bị nghẹn lại, “… Cảm ơn nha~”
Quý Tinh nở nụ cười, “Không cần khách sáo. Lên mạng thì vui vẻ trong chốc lát, kiểm tra phòng ngủ y như lò hỏa táng, bạn học phải cẩn thận nhé.”
“Ai nói tớ đi net?”
“Lẽ nào không phải cậu đến tiệm net sao?”
“…”
Lục Dư cạn lời, đúng là hắn đến tiệm net thật.
“Sao cậu lại giúp tớ?” Lục Dư hỏi.
“Hả?” Quý Tinh lại cười, không hề nghĩ ngợi đáp, “Vì cậu ngầu đó! Trốn học đánh lộn tán gái hút thuốc, dáng vẻ ta rất chảnh lại hoàn toàn không thể tóm được a, như vậy không ngầu hay sao?”
Lúc này Lục Dư thật sự rất buồn cười, sau đó hắn liền nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, “Còn tâng bốc như vậy, cẩn thận tớ thành người xấu đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất