Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 13

Trước Sau
Edit: Ry

Đây là một đoạn diễn có cảm xúc tương đối dữ dội, chủ yếu là do Bạch Trường An đang tức giận, bởi vì Bạch Khởi Phong lén lút xuống núi, còn ra tay đánh người, suýt nữa bị lính tuần bắt lại.

Do Bạch Trường An mãi không thấy Bạch Khởi Phong về nên xuống núi tìm người, lúc này mới phát hiện ra Bạch Khởi Phong gây chuyện.

Bạch Trường An bồi thường bạc cho người ta, nói hết lời, việc này mới giải quyết xong. Bạch Khởi Phong thì tức giận bất bình, không hiểu vì sao sư huynh lại hèn nhát như vậy, nếu bọn chúng không phục thì cứ đánh cho đến khi bọn chúng phục thì thôi.

Trở lại trong đạo quan cũ nát, Bạch Trường An lạnh mặt nói: "Đi quỳ trước bài vị của sư tổ."

Bạch Khởi Phong đang tức giận cũng không dám phản kháng sư huynh, đành phải đến phòng thờ của sư tổ, thành thật quỳ xuống trên đệm hương bồ.

Sư phụ của bọn họ sức khỏe không tốt, thường ngày chỉ ở trong phòng. Trong đạo quán ngoài hắn ra còn có năm sư huynh đệ khác, nhị sư huynh và tam sư huynh đều đã xuống núi tìm đường mưu sinh.

Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, một đứa mười ba, một đứa mười một, đều là mấy đứa nhỏ mới lớn, cái gì cũng không làm được.

Thường ngày, trừ việc cần phải giải quyết trên núi, Bạch Trường An sẽ xuống núi làm mấy việc lặt vặt, kiếm tiền nuôi sống một đám người.

Y chưa từng chịu để các sư đệ còn lại ra ngoài, y cảm thấy mình là sư huynh thì nên gánh vác kế sinh nhai cho mọi người.

Không ngờ Bạch Khởi Phong chẳng những lén ra ngoài, còn ỷ vào bản thân có chút võ công mà chạy tới lôi đài đăng kí thi đấu, còn là kí loại khế ước sinh tử, liều mạng.

Bạch Khởi Phong cũng không đánh đến chết, dù sao thì chỉ cần đánh người rớt xuống lôi đài là coi như thắng, hắn chỉ muốn kiếm tiền chứ không muốn giết người.

Nào ngờ sau khi thắng được lại bị người ta dòm ngó, mấy tên côn đồ thấy trong túi hắn có tiền, ỷ vào nhiều người muốn cướp, bị Bạch Khởi Phong đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Kết quả những kẻ đó cực kì không có liêm sỉ, rõ ràng là tự mình ra tay trước, lại ăn vạ kẻ xấu đi cáo trạng trước.

Sư huynh còn bồi thường tiền cho những kẻ kia, rất đúng ý của bọn chúng.

Trên người Bạch Khởi Phong còn vết thương do lúc đấu trên lôi đài, sau đó còn bị mấy tên lưu manh đánh lén, ăn mấy gậy, đánh còn gẫy cả cái gậy trúc.

Bạch Trường An cầm cây roi, tiếng roi vung lên trong không trung xé gió, hung hăng đánh lên người Bạch Khởi Phong, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đánh cho đến khi mắt hắn tối sầm lại.

Bạch Khởi Phong lảo đảo ngã về trước, hắn chống tay trên mặt đất, một cái bọc giấy rơi từ trong ngực áo ra, rơi trên mặt đất.

Thứ kia là gà quay mà lúc xuống lôi đài hắn đã chạy đi mua cho các sư huynh đệ. Lúc bị đám lưu manh bao vây, hắn vẫn luôn cố gắng che chở cho miếng gà quay này.

Hiện tại bị sư huynh đánh, gà quay rơi xuống đất, hắn cũng không cố bảo vệ nữa.

Bạch Trường An hung hăng đánh mấy cái mới nặng nề hỏi: "Đã biết sai chưa?"

Bạch Khởi Phong ngồi thẳng eo, ánh mắt như chú sói con nhìn chằm chằm vào sư huynh của hắn: "Không biết."

Bạch Trường An: "Sư phụ đã từng dạy rồi, người tập võ, không được phép ỷ vào võ công ức hiếp người thường."

Bạch Khởi Phong: "Đã dạy! Nhưng sư phụ lại chưa từng dạy, người khác đánh ngươi, chẳng lẽ ngay cả tự vệ ngươi cũng không được làm!"

Bạch Trường An tức giận: "Vậy đệ nói ta nghe tại sao lại đến võ đài thi đấu hả! Loại địa phương kia là chỗ đệ nên đi à!! Không biết trời cao đất rộng!"

Bạch Khởi Phong đứng thẳng dậy, hắn đã cao hơn sư huynh của mình, cơ thể càng thêm cường tráng, khí thế cũng mạnh hơn Bạch Trường An mấy phần: "Nhưng ta thắng."

Bạch Trường An cầm cây roi chỉ xuống mặt đất: "Quỳ xuống!"



Bạch Khởi Phong: "Rốt cuộc thì ta làm sai điều gì! Để huynh không phân tốt xấu cứ thế đánh ta! Coi như là ta ỷ vào công phu đi thi đấu đi, coi như là ta đánh đám lưu manh muốn cướp tiền của ta đi, đó cũng là vì ta muốn tiền! Tiền có thể giúp cho huynh không phải khổ cực như vậy nữa! Ta muốn giúp huynh!"

Mặt Bạch Trường An tái xanh: "Đệ muốn giúp ta, có thể đến bến tàu..."

Bạch Khởi Phong trào phúng ngắt lời y: "Đến bến tàu làm bốc vác, mệt mỏi cong lưng có thể kiếm được mấy đồng tiền."

Sư đệ móc bạc trong ngực áo ra, vung cho khắp mặt đất lấp lánh ánh bạc.

Đó là tiền hắn bán mạng mà có.

Bạch Trường An bị một màn này làm cho trắng bệch mặt, mà sư đệ của y lại tới gần y, mắt đen nặng nề, càn rỡ như vậy.

Bạch Khởi Phong áp sát quá gần, gần đến nỗi Bạch Trường An chỉ có thể lùi về sau, lưng va phải cạnh bàn, khiến bài vị sư tổ lung lay chực đổ.

Trong khoảnh khắc bài vị rơi xuống, Bạch Khởi Phong đến bên tai Bạch Trường An nói: "Sư huynh, e là huynh có dụng ý khác nhỉ, con gái ông chủ Kim của bến tàu để ý huynh mà, nàng ta cho huynh ngọt ngào gì rồi, có phải huynh muốn ở rể nhà họ Kim không?"

Chát một tiếp, Bạch Khởi Phong bị sư huynh hắn quăng cho một bạt tai, hốc mắt Bạch Trường An phiếm hồng, bờ môi lại trắng bệch, tay còn khe khẽ run. Mấy lần hắn muốn mở miệng, Bạch Khởi Phong lại liếm khóe miệng đỏ hồng, châm chọc mỉm cười, không rõ là cười ai, hắn đi thẳng đầu cũng không ngoảnh lại.

Bạch Trường An đứng tại chỗ rất lâu mới chậm rãi nhặt bài vị của sư tổ lên, cất kĩ cây roi xong, y ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lại từng đồng bạc rơi vãi, y siết chặt những đồng bạc đó trong tay, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

"Qua."

Lúc Chung Xương Minh hô ngừng, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Phải biết là chỉ riêng đoạn tát kia thôi đã chụp không dưới mười lăm lần, đến mức mà sau đó, Tạ Thời Dã trực tiếp nổi giận bỏ đi.

Bởi vì Chung Xương Minh bảo y đánh thật.

Tạ Thời Dã mặt lạnh, cùng đạo diễn ở máy quay xem lại cảnh quay vừa rồi, phản bác: "Tôi không cảm thấy là đánh thật sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn."

Chung Xương Minh: "Thử xem đi đã."

Tạ Thời Dã: "Thử xong rồi sao, lỡ cảnh đánh giả tốt hơn thì sao, đây chẳng phải là làm chuyện vô ích ư, quay lại một lần đánh giả đi, lần này tôi chắc chắn sẽ diễn tốt..."

Chung Xương Minh nổi giận: "Tôi nói đánh thật thì cứ đánh đi! Tôi là đạo diễn hay cậu là đạo diễn hả! Phó Húc còn không có ý kiến cậu còn nhốn nháo cái gì!"

Tạ Thời Dã cũng phát hỏa: "Phó Húc không có ý kiến là vì tôn kính ông! Ông là thầy của anh ấy, anh ấy dám có ý kiến à!"

Chung Xương Minh: "Tôi cũng là đạo diễn của cậu đấy!"

Mắt thấy đạo diễn và diễn viên chính chuẩn bị ầm ĩ, những người bên cạnh vội vàng hò nhau lên, cưỡng ép tách hai người bọn họ ra. Phó Húc vốn còn định đi khuyên can đạo diễn một chút, nhưng đi được vài bước lại quay đầu về bên Tạ Thời Dã, đưa tay cầm tay cánh tay của y, dùng sức siết chặt.

Mặt Tạ Thời Dã bị tức đến ửng hồng, hung dữ nhìn Phó Húc một cái, cũng không biết có phải là mang theo cảm xúc của nhân vật không, y hất tay Phó Húc ra, rời khỏi trường quay.

Phó Húc đành phải nói với Chung Xương Minh: "Thầy à, thầy đừng nóng, em đi khuyên cậu ấy một chút."

Chung Xương Minh đang tức điên lên rồi, muốn bảo anh không cần phải đi, không muốn diễn nữa thì biến luôn, mồm đã bị Tưởng Thắng bịt lại. Tưởng Thắng nháy mắt ra hiệu, để Phó Húc mau đuổi theo người ta.

Tạ Thời Dã đi không xa, vừa rồi là y không khống chế được cảm xúc, bởi vì cảnh quay đó quá tra tấn, ngay từ ban đầu, từng lần NG* đều là vì y. Chung Xương Minh nói cảm xúc của y không đúng, nét mặt không đúng, ánh mắt không đúng, giọng điệu cũng không đúng, ngay cả tư thế cầm roi cũng không đúng.

*Not good. Không đạt.

Nếu như chỉ một mình y diễn, một mình y NG thì thôi. Hết lần này tới lần khác bên cạnh lại có một Phó Húc, Phó Húc cũng phải theo y không ngừng diễn lại, khiến cho áp lực trên người y tăng gấp đôi.

Cho đến khi Chung Xương Minh yêu cầu y đánh thật, hoàn toàn ép y tan vỡ.

Đều là bởi vì khả năng diễn xuất của y kém, năng lực không đủ mới khiến cho Phó Húc cực khổ như vậy, giờ còn muốn tát anh ấy, lỡ như vẫn không đạt, liệu có phải Phó Húc sẽ còn chịu thêm một cái tát nữa?



Phải chịu thêm bao nhiêu lần mới được?

Tại sao y lại đóng sư huynh chứ, y diễn sư đệ thì tốt biết bao nhiêu, người bị đánh sẽ là y.

Y có chết cũng không muốn đánh Phó Húc.

Tạ Thời Dã ngồi xổm xuống, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, đầu vùi vào giữa hai cánh tay, những xúc cảm không chốn thổ lộ gần như bùng phát.

Thật ra y đã bùng phát rồi, Dương Dương cũng phải choáng vàng, vì chưa từng thấy y như vậy ở trường quay, lại còn là cãi nhau với đạo diễn.

Cái bộ dạng xúc động lại ngu xuẩn, nóng nảy lại xấu xí này, đều bị Phó Húc thấy hết rồi!

Tạ Thời Dã cắn nát đầu lọc thuốc lá, ngẩng đầu lên, tròng mắt đã đỏ lừ, toàn là tơ máu.

Lúc này có người đi đến trước mặt y, y cúi xuống nhìn thấy đôi giày vải màu đen, là Phó Húc tới.

Phó Húc cũng bắt chước động tác của y ngồi xổm xuống nhìn y. Tạ Thời Dã chật vật quay đầu đi chỗ khác, trước mặt Phó Húc, y luôn dễ dàng để lộ bản tính trẻ con.

Phó Húc không nói chuyện vừa xảy ra, mà kể về hồi bản thân mới đóng phim, chỉ là từ trên vách đá hét một tiếng rồi nhảy xuống nước, một cảnh quay chật vật như thế, Chung Xương Minh bắt anh quay đi quay lại suốt ba tiếng.

Bởi vì phải sấy tóc, phải thay đồ khô, những thứ này mất thời gian. Anh cứ rơi xuống nước, lặp đi lặp lại, gần mười lần.

Nghe đến đó, cuối cùng Tạ Thời Dã cũng nhìn về phía Phó Húc, lấy điếu thuốc trong miệng xuống, rầu rĩ nói: "Anh nói dối."

Phó Húc thấy y cuối cùng cũng để ý đến mình, nhíu mày nói: "Tôi lừa cậu làm gì, không tin cậu cứ xem phỏng vấn ấy, tôi phải nhảy nhiều lần như thế thật đấy, quay xong cảnh đó tôi suýt chút nữa cắt đứt quan hệ với thầy."

Tạ Thời Dã rất không đúng lúc bật cười, sau đó lại lúng túng thu lại, y rũ mắt, áy náy nói: "Rất xin lỗi."

Phó Húc: "Có lỗi gì đâu mà xin, NG không phải là chuyện bình thường sao?"

Tạ Thời Dã: "Là tôi diễn không tốt."

Phó Húc lại không phản bác cái này, chỉ nói: "Kiểu gì cậu cũng sẽ quen thôi." Quen cách Chung Xương Minh quay phim, quen với đoàn làm phim này, quen với thân phận của Bạch Trường An.

Tạ Thời Dã nắm điếu thuốc trong tay, mân mê mãi: "Nếu như tôi không thể quen thì sao?"

Phó Húc đưa ra ý tưởng đơn giản nhất: "Vậy thì nhập vai đi."

Động tác của Tạ Thời Dã khựng lại, y bóp nát điếu thuốc trong tay. Hai chữ nhập vai này, không chỉ là từ Chung Xương Minh không thể nghe, nó còn là một vết sẹo trong tim Tạ Thời Dã, đến nay vẫn chưa lành.

Y ngước lên nhìn Phó Húc, lời nói thản nhiên, giọng điệu cũng không để lộ chút sơ hở nào: "Anh đã từng nhập vai bao giờ chưa?"

Phó Húc bị y khơi gợi lên vài chuyện cũ, có chút buồn bã mỉm cười: "Đương nhiên là rồi, hồi còn trẻ thích đi đường tắt."

Tạ Thời Dã nín thở, lại khẽ nói: "Vậy bây giờ thì sao?"

Dường như Phó Húc cảm thấy vấn đề y hỏi thật ngu ngốc: "Đương nhiên là không rồi, đã diễn nhiều năm thế rồi, nếu vẫn còn không phân rõ được cái nào là diễn cái nào là thật thì chẳng phải là uổng phí bao năm sao."

Đúng là như vậy, sau Tư Nam, không thấy Phó Húc nhập vai với bất kì ai nữa, anh đã sa vào mối tình thắm thiết, say đắm đến khắc cốt ghi tâm.

Chỉ có một cơ hội đó, đã sớm thuộc về người khác.

Không thuộc về y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau