Chương 55
Edit: Ry
Ngày hôm sau lúc Tạ Thời Dã đến phòng hóa trang, bên trong đã tràn đầy mùi cà phê đậm đà. Phó Húc đã tới, đang nhắm mắt tựa trên ghế trang điểm, Đồ Nhan đang che khuyết điểm cho anh, bởi vì quầng thâm dưới mắt tương đối nghiêm trọng.
Khi Tạ Thời Dã tới, Phó Húc mở mắt phải ra, nhìn y trong gương. Tạ Thời Dã gật đầu nói buổi sáng tốt lành, Đồ Nhan cầm hộp phấn bận rộn thoa thoa, trả lời y: "Buổi sáng tốt lành."
Phó Húc nhắm mắt lại, hỏi y: "Đêm qua cậu về lúc nào thế?"
Lời này khiến Đồ Nhan giật mình, tò mò nhìn về phía Tạ Thời Dã.
Ở thời điểm này đương nhiên thái độ càng bình thản càng tốt, thế nên Tạ Thời Dã ngồi xuống vị trí của mình: "Tầm ba giờ hơn gì đó, sao anh không gọi em dậy?"
Bàn trang điểm trước mặt y có đặt cà phê và bánh sừng bò, hẳn là Phó Húc chuẩn bị cho y.
Phó Húc nói: "Cậu ngủ say quá." Ý tứ có lẽ là anh có kêu, nhưng Tạ Thời Dã không nghe thấy.
Tạ Thời Dã ngượng ngùng nở nụ cười: "Tối qua quay phim xong em mệt quá."
Đồ Nhan rón rén vẽ lông mày cho Phó Húc, mắt lại không ngừng lia lên lia xuống khắp người Tạ Thời Dã. Tạ Thời Dã thật sự không thể giả vờ như không thấy, chỉ có thể hỏi Đồ Nhan: "Chị Nhan, sao chị cứ luôn nhìn em thế, trên mặt em mọc hoa à?"
Đồ Nhan đứng thẳng dậy, nói ra lời kinh người: "Tối qua hai người ngủ chung à?"
Phó Húc còn chưa lên tiếng, Tạ Thời Dã đã vội la lên: "Sao có thể?!" Có lẽ là giọng điệu của y quá kịch liệt, tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, đến mức cả Phó Húc cũng phải nhìn y một cái.
Tạ Thời Dã nói: "Tối qua em ngồi nói chuyện với anh ấy, nói được một nửa lại ngủ mất." Y còn nhấn mạnh bổ sung thêm: "Em ngủ trên ghế sô pha."
Đồ Nhan hiểu rõ nhướng mày: "À~ Thì ra là thế!" Chữ à này của chị kéo dài ra quấn cả trăm vòng, cực kì hàm súc.
Tạ Thời Dã nói: "Bọn em là tình anh em, chị đừng có nghĩ lung tung."
Đồ Nhan chém y một nhát: "Chị có nói gì đâu, hai người là nam ngủ chung thì cũng đâu có gì kì quái, cậu không cần phải giải thích với chị."
Tạ Thời Dã cảm giác mình bị đang bị bắt bẻ, còn á khẩu không trả lời được. Y nhìn Phó Húc xin sự trợ giúp, cũng không thể để mình y phí sức giải thích được.
Phó Húc tiếp nhận ánh mắt của y, ôn hòa nói: "A Nhan, đừng bắt nạt Tiểu Dã."
Đồ Nhan tiếp tục bổ thêm một đao: "Lão Phó à, cậu nhìn ai cũng thấy là đang ức hiếp cậu ta, cậu ta không có mong manh đến thế đâu. Cậu đừng có mà bất công."
Phó Húc không nói gì, lắc đầu với Tạ Thời Dã, tỏ ý chính anh cũng không quản được, bất lực rồi.
Đồ Nhan đã đi theo Phó Húc nhiều năm, là chuyên viên trang điểm riêng của Phó Húc. Sau khi Phó Húc giải nghệ, chị mở một studio trang điểm, khi Phó Húc trở lại, Đồ Nhan lại lập tức xuống núi, hai người đã quen thân với nhau từ nhiều năm trước, là bạn lâu năm.
Bởi vì quá thân thiết nên Phó Húc thật sự không quản được Đồ Nhan muốn nói gì.
Gặp loại tình huống này, Tạ Thời Dã chỉ có thể cầm cà phê lên uống, đợi thợ trang điểm A Tinh của mình đến, càng nói càng sai, tốt nhất vẫn nên ngậm miệng lại.
Lúc sáng y đã tắm một lần, tóc vẫn chưa khô, giờ uống một cốc cà phê, cả người lên tinh thần rất nhiều. Hôm nay suất diễn của y không bắt đầu sớm, nội dung quay chụp cũng chủ yếu tập trung trên người Lưu Nghệ Niên, Văn Dao và Phó Húc.
Trong phim, sau khi Bạch Trường An đưa Nguyệt Sinh về nhà, cũng không tiếp tục để Nguyệt Sinh theo y ra ngoài làm ăn nữa, mà để cậu đi học.
Mà thường ngày ở nhà họ Kim, Nguyệt Sinh cũng không cần phải làm việc gì.
Bạch Trường An không cha không mẹ, tương đương với ở cái tuổi này nhận thêm một người đệ đệ.
Đương nhiên y đã hỏi ý kiến Kim Lan, Kim Lan cũng tốt bụng nên không mất nhiều công sức đã chấp nhận chuyện này, nàng cũng thường xuyên quan tâm tới sinh hoạt của Nguyệt Sinh, hi vọng cậu có thể sống thoải mái ở nhà họ Kim.
Ban đầu Nguyệt Sinh còn có chút câu nệ, về sau bắt đầu thể hiện ra sự phấn chấn của cậu thiếu niên. Vì cuộc sống ở nhà họ Kim quá dễ chịu tự tại, nên thường ngày ngoài đọc sách ra, cậu sẽ chạy khắp phủ chơi đùa.
Có lần cậu phát hiện ra một nơi rất tốt, chỉ cần leo lên là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan trong phủ. Nhưng Nguyệt Sinh lại không ngờ được rằng, cậu vì thế mà bắt gặp Kim Lan lang chạ với người khác.
Mà kẻ ngoại tình với Kim Lan, lại chính là cái người sĩ quan thường ngày luôn dùng ánh mắt không có ý tốt, đầy hung ác nhìn cậu, sư đệ của Bạch Trường An, Bạch Khởi Phong.
Nguyệt Sinh sợ hãi.
Cảnh quay quan trọng của ngày hôm nay là Văn Dao với Phó Húc. Tạ Thời Dã vừa ngồi lên ghế, Dương Dương đã lập tức bưng hộp hoa quả tới, cho y cái nĩa, bảo y ăn.
Trong hộp giữ tươi là các loại trái cây, thật sự vô cùng hợp với tình hình, Văn Dao và Phó Húc diễn cảnh kích tình, còn người trong cuộc bị cắm sừng là y đây thì ngồi một bên ăn dưa.
Chung Xương Minh bảo y ngồi ở bên cạnh là để y quan sát Phó Húc rồi học hỏi, nhân tiện chỉ cho y một vài thứ. Ông vừa quay đầu đã trông thấy Tạ Thời Dã đang ăn dưa, ăn đến trôi cả son, cảm thấy rất buồn cười: "Dưa ăn ngon không?"
Tạ Thời Dã gật đầu: "Ngọt lắm."
Phó Húc đang trang điểm lại, còn Văn Dao đã sắp căng thẳng đến chết rồi. Cô không ngừng nghịch tóc, sờ lên tai, mân mê góc áo, đi tới đi lui trong trường quay, nhiều lần xác nhận lại với thợ quay phim về vị trí đứng, thậm chí còn chạy tới quan sát ánh đèn.
Trái ngược với Văn Dao thấp thỏm không yên, Phó Húc lại rất bình tĩnh. Anh ngồi trên ghế, chân này gác lên chân kia, dùng một tư thế rất tao nhã mà đọc kịch bản.
Cảnh quay kích tình này không cần cởi quần áo, Bạch Khởi Phong với Kim Lan đang vụng trộm chứ không phải động phòng, nên cần chú ý cẩn thận hơn. truyện ngôn tình
Khi chính thức bắt đầu quay, Tạ Thời Dã bỏ nĩa vào trong hộp giữ tươi, y rất tò mò không biết Phó Húc sẽ thể hiện như thế nào, cảm giác sẽ giống như năm ấy anh mười tám tuổi diễn cảnh nóng sao?
Loại cảnh sắc dục đó Phó Húc cũng chỉ diễn có một lần trong bộ phim kia, sau đó anh giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, chưa từng diễn lại cảnh nóng như vậy.
Tạ Thời Dã còn rất biết tính trước mà mở kịch bản ra, đặt lên đùi, đề phòng mọi trường hợp.
Trước khi bắt đầu quay, Phó Húc thả lỏng, vẻ mặt thản nhiên, có cảm giác thanh lịch như một thư sinh, hoàn toàn không có vẻ gì là một quân nhân giết chóc trên chiến trường.
Nhưng khi Chung Xương Minh hô chuẩn bị, vẻ mặt Phó Húc thay đổi, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, ánh mắt lại trở nên u ám cảnh giác, dũng mãnh và ngập tràn sức quyến rũ.
Bạch Khởi Phong ngả ngớn nói chuyện với Kim Lan, thái độ của hắn với Kim Lan vẫn luôn như vậy, rất xấu xa, nhưng vào một thời điểm nào đó lại khiến cho người khác phải động lòng, nhất là với những nữ nhân đoan trang, thứ nam nhân hư hỏng như vậy lại là sự hấp dẫn trí mạng.
Văn Dao hoàn mỹ thể hiện được một Kim Lan mâu thuẫn giằng co, áy náy tự trách. Kim Lan rất đau khổ, nhưng lại không kiềm chế được sự say mê của mình.
Nhất là khi Bạch Khởi Phong ôm lấy eo nàng, dán bên tai nàng nói với nàng: "Từ khi nàng mười bảy tuổi ta đã thích nàng, tiếc rằng nàng yêu sư huynh của ta, không chịu nhìn ta. Hai bím tóc đó của nàng đã lắc lư trong lòng ta thật nhiều năm."
Mà ngay từ đầu, trong màn hình của máy quay đã là chiếc eo thon của Văn Dao.
Được bộ sườn xám bao lấy, là đường cong đầy đặn của người phụ nữ. Bờ eo nhỏ ấy bị một bàn tay khớp xương rõ ràng ôm lấy, bàn tay ấy thoạt nhìn thật mạnh mẽ tràn đầy sức lực, đầu ngón tay thon dài trượt xuống theo mép sườn sám, thuận theo phần tà được xẻ ra, trực tiếp chui vào trong váy.
Tất chân của Văn Dao bị xé, trong tiếng vải vóc xé rách, làn da mịn màng của người phụ nữ hiện ra. Cô bị đặt lên mặt bàn, còn không cẩn thận xô ngã tách trà.
Dưới bàn, đôi hài thêu hoa của nữ nhân đã rơi xuống trong lúc giãy giụa, ngón chân co ro trong đôi vớ tơ tằm, sơn móng đỏ thẫm bị tất chân che thành màu hồng nhạt. Cô nâng chân lên, bắp chân bất lực run rẩy.
Bởi vì diễn viên chính là Phó Húc, Chung Xương Minh không lớn tiếng chỉ đạo ở bên cạnh như lúc Tạ Thời Dã quay với Văn Dao. Ông hoàn toàn giao cho Phó Húc tự phát huy, mà quả nhiên Phó Húc cũng không phụ sự hi vọng của ông, phát huy rất tốt.
Trong màn ảnh, động tác của Phó Húc không nhanh không chậm, tựa như đang nhảy một vũ điệu anh đã thuần thục từ lâu, hoàn toàn nắm hết mọi thứ của người phụ nữ trong tay, từng chi tiết, từng phản ứng, từng biến chuyển tâm lý và từng sự sung sướng của đối phương.
Anh giơ tay chạm lên mặt Văn Dao, nâng cằm cô lên, để nó hiện lên trong màn hình.
Phó Húc cúi xuống cắn lên vành tai của Văn Dao, đầu tiên cắn rất mạnh, để lại dấu răng, rồi lại vỗ về mà hôn lên đó, để sự mềm nhẹ ấy làm dịu đi cơn đau, khiến nó càng thêm rõ nét.
Giọng anh khàn khàn, bị dục vọng nhiễm lên sắc màu, ở bên tai Văn Dao khẽ thì thầm xưng hô mà nàng không muốn nghe nhất: "Tẩu tử, có thoải mái không?"
Văn Dao theo đó mà giãy giụa, Kim Lan hận nhất là khi Bạch Khởi Phong gọi nàng như vậy.
Bên môi Phó Húc hiện lên ý cười cay nghiệt, lại như vị công tử phong lưu đang vỗ về tình nhân của mình, anh ngậm lấy bờ môi của Văn Dao, thuần thục trấn áp tất cả sự phản kháng của nữ nhân.
Tạ Thời Dã cảm nhận được rõ rệt sự khác biệt giữa y và Phó Húc khi quay cảnh nóng, Phó Húc biết diễn hơn y nhiều. Đây chính là sự chênh lệch của kĩ thuật diễn, khi y diễn sẽ còn có mấy phần bản ngã, nhưng Phó Húc hoàn toàn không có, kỹ thuật của anh đủ để anh vứt bỏ bản thân, biến thành một người khác.
Bạch Khởi Phong là một lãng tử tràn đầy kinh nghiệm, nên Phó Húc cũng sẽ là như vậy.
Tất cả kinh nghiệm và phong tình hiện lên trước ống kính đều vô cùng mê người, có chút quá mức mê người, như thể khắp trường quay đều phủ đầy hormone của anh.
Tạ Thời Dã dám cam đoan rằng, chắc chắn không chỉ có một mình y đang đỏ mặt. Biểu cảm của Văn Dao cũng vô cùng chân thực, có trời mới biết rốt cuộc cô nàng này có cảm giác gì.
Chung Xương Minh kêu cắt, nhân viên công tác xung quanh đều mất một lúc mới phản ứng lại. Cảnh quay vừa xong, Phó Húc đã rất thân sĩ rời khỏi người Văn Dao, thậm chí còn săn sóc kéo cô một cái.
Sau khi Văn Dao đứng vững rồi, anh bình tĩnh không chút lưu luyến đứng ra một góc, để Đồ Nhan đánh má hồng cho mình, tạo ra sự ửng hồng nên có trong cuộc tình ái.
Văn Dao đi ra khỏi bối cảnh, đứng bên cạnh máy giám sát xem đoạn chiếu lại.
Tạ Thời Dã săn sóc đưa cho cô nàng một ly Cocacola đá, theo thói quen hỏi thăm: "Vẫn ổn chứ?"
Văn Dao uống một hơi cạn cả ly Cocacola, còn cho đá vào miệng dùng sức nhai, nhai nát rồi nuốt xuống, lúc này mới có sức để mở miệng: "Em không ổn tẹo nào."
Cô vừa nói vừa giơ ngón cái với Tạ Thời Dã: "Thầy Phó cay quá, thật sự là không thể chống đỡ nổi."
Trong lòng Tạ Thời Dã rất hâm mộ, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ đứng đắn, thậm chí còn trêu chọc lại cô nàng: "So với anh thì sao?"
Văn Dao chống nạnh, thở ra một hơi thật dài: "Lúc quay với anh, thì đúng là có chút giống cô dâu mới về nhà chồng, kiểu thoải mái đi, xong việc là mọi chuyện đều sẽ thuận lợi."
Tạ Thời Dã cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích: "Tệ đến mức đó sao?"
Văn Dao an ủi y: "Đâu đến nỗi, thật ra vẫn được mà, anh rất dịu dàng, dù sao thì cũng không phải là làm thật."
Tạ Thời Dã không cam lòng nói: "Lần này thì cũng có phải là làm thật đâu?"
Văn Dao đặt mông ngồi xuống cái ghế trợ lý Tiểu Thôi mang tới cho mình, không có sức lực ngửa đầu như thể vừa chạy 3000 mét: "Vụ này khác, khi thầy Phó cắn tai em, chân em cũng mềm luôn rồi, ảnh gợi cảm quá đi mất."
Ngày hôm sau lúc Tạ Thời Dã đến phòng hóa trang, bên trong đã tràn đầy mùi cà phê đậm đà. Phó Húc đã tới, đang nhắm mắt tựa trên ghế trang điểm, Đồ Nhan đang che khuyết điểm cho anh, bởi vì quầng thâm dưới mắt tương đối nghiêm trọng.
Khi Tạ Thời Dã tới, Phó Húc mở mắt phải ra, nhìn y trong gương. Tạ Thời Dã gật đầu nói buổi sáng tốt lành, Đồ Nhan cầm hộp phấn bận rộn thoa thoa, trả lời y: "Buổi sáng tốt lành."
Phó Húc nhắm mắt lại, hỏi y: "Đêm qua cậu về lúc nào thế?"
Lời này khiến Đồ Nhan giật mình, tò mò nhìn về phía Tạ Thời Dã.
Ở thời điểm này đương nhiên thái độ càng bình thản càng tốt, thế nên Tạ Thời Dã ngồi xuống vị trí của mình: "Tầm ba giờ hơn gì đó, sao anh không gọi em dậy?"
Bàn trang điểm trước mặt y có đặt cà phê và bánh sừng bò, hẳn là Phó Húc chuẩn bị cho y.
Phó Húc nói: "Cậu ngủ say quá." Ý tứ có lẽ là anh có kêu, nhưng Tạ Thời Dã không nghe thấy.
Tạ Thời Dã ngượng ngùng nở nụ cười: "Tối qua quay phim xong em mệt quá."
Đồ Nhan rón rén vẽ lông mày cho Phó Húc, mắt lại không ngừng lia lên lia xuống khắp người Tạ Thời Dã. Tạ Thời Dã thật sự không thể giả vờ như không thấy, chỉ có thể hỏi Đồ Nhan: "Chị Nhan, sao chị cứ luôn nhìn em thế, trên mặt em mọc hoa à?"
Đồ Nhan đứng thẳng dậy, nói ra lời kinh người: "Tối qua hai người ngủ chung à?"
Phó Húc còn chưa lên tiếng, Tạ Thời Dã đã vội la lên: "Sao có thể?!" Có lẽ là giọng điệu của y quá kịch liệt, tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, đến mức cả Phó Húc cũng phải nhìn y một cái.
Tạ Thời Dã nói: "Tối qua em ngồi nói chuyện với anh ấy, nói được một nửa lại ngủ mất." Y còn nhấn mạnh bổ sung thêm: "Em ngủ trên ghế sô pha."
Đồ Nhan hiểu rõ nhướng mày: "À~ Thì ra là thế!" Chữ à này của chị kéo dài ra quấn cả trăm vòng, cực kì hàm súc.
Tạ Thời Dã nói: "Bọn em là tình anh em, chị đừng có nghĩ lung tung."
Đồ Nhan chém y một nhát: "Chị có nói gì đâu, hai người là nam ngủ chung thì cũng đâu có gì kì quái, cậu không cần phải giải thích với chị."
Tạ Thời Dã cảm giác mình bị đang bị bắt bẻ, còn á khẩu không trả lời được. Y nhìn Phó Húc xin sự trợ giúp, cũng không thể để mình y phí sức giải thích được.
Phó Húc tiếp nhận ánh mắt của y, ôn hòa nói: "A Nhan, đừng bắt nạt Tiểu Dã."
Đồ Nhan tiếp tục bổ thêm một đao: "Lão Phó à, cậu nhìn ai cũng thấy là đang ức hiếp cậu ta, cậu ta không có mong manh đến thế đâu. Cậu đừng có mà bất công."
Phó Húc không nói gì, lắc đầu với Tạ Thời Dã, tỏ ý chính anh cũng không quản được, bất lực rồi.
Đồ Nhan đã đi theo Phó Húc nhiều năm, là chuyên viên trang điểm riêng của Phó Húc. Sau khi Phó Húc giải nghệ, chị mở một studio trang điểm, khi Phó Húc trở lại, Đồ Nhan lại lập tức xuống núi, hai người đã quen thân với nhau từ nhiều năm trước, là bạn lâu năm.
Bởi vì quá thân thiết nên Phó Húc thật sự không quản được Đồ Nhan muốn nói gì.
Gặp loại tình huống này, Tạ Thời Dã chỉ có thể cầm cà phê lên uống, đợi thợ trang điểm A Tinh của mình đến, càng nói càng sai, tốt nhất vẫn nên ngậm miệng lại.
Lúc sáng y đã tắm một lần, tóc vẫn chưa khô, giờ uống một cốc cà phê, cả người lên tinh thần rất nhiều. Hôm nay suất diễn của y không bắt đầu sớm, nội dung quay chụp cũng chủ yếu tập trung trên người Lưu Nghệ Niên, Văn Dao và Phó Húc.
Trong phim, sau khi Bạch Trường An đưa Nguyệt Sinh về nhà, cũng không tiếp tục để Nguyệt Sinh theo y ra ngoài làm ăn nữa, mà để cậu đi học.
Mà thường ngày ở nhà họ Kim, Nguyệt Sinh cũng không cần phải làm việc gì.
Bạch Trường An không cha không mẹ, tương đương với ở cái tuổi này nhận thêm một người đệ đệ.
Đương nhiên y đã hỏi ý kiến Kim Lan, Kim Lan cũng tốt bụng nên không mất nhiều công sức đã chấp nhận chuyện này, nàng cũng thường xuyên quan tâm tới sinh hoạt của Nguyệt Sinh, hi vọng cậu có thể sống thoải mái ở nhà họ Kim.
Ban đầu Nguyệt Sinh còn có chút câu nệ, về sau bắt đầu thể hiện ra sự phấn chấn của cậu thiếu niên. Vì cuộc sống ở nhà họ Kim quá dễ chịu tự tại, nên thường ngày ngoài đọc sách ra, cậu sẽ chạy khắp phủ chơi đùa.
Có lần cậu phát hiện ra một nơi rất tốt, chỉ cần leo lên là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan trong phủ. Nhưng Nguyệt Sinh lại không ngờ được rằng, cậu vì thế mà bắt gặp Kim Lan lang chạ với người khác.
Mà kẻ ngoại tình với Kim Lan, lại chính là cái người sĩ quan thường ngày luôn dùng ánh mắt không có ý tốt, đầy hung ác nhìn cậu, sư đệ của Bạch Trường An, Bạch Khởi Phong.
Nguyệt Sinh sợ hãi.
Cảnh quay quan trọng của ngày hôm nay là Văn Dao với Phó Húc. Tạ Thời Dã vừa ngồi lên ghế, Dương Dương đã lập tức bưng hộp hoa quả tới, cho y cái nĩa, bảo y ăn.
Trong hộp giữ tươi là các loại trái cây, thật sự vô cùng hợp với tình hình, Văn Dao và Phó Húc diễn cảnh kích tình, còn người trong cuộc bị cắm sừng là y đây thì ngồi một bên ăn dưa.
Chung Xương Minh bảo y ngồi ở bên cạnh là để y quan sát Phó Húc rồi học hỏi, nhân tiện chỉ cho y một vài thứ. Ông vừa quay đầu đã trông thấy Tạ Thời Dã đang ăn dưa, ăn đến trôi cả son, cảm thấy rất buồn cười: "Dưa ăn ngon không?"
Tạ Thời Dã gật đầu: "Ngọt lắm."
Phó Húc đang trang điểm lại, còn Văn Dao đã sắp căng thẳng đến chết rồi. Cô không ngừng nghịch tóc, sờ lên tai, mân mê góc áo, đi tới đi lui trong trường quay, nhiều lần xác nhận lại với thợ quay phim về vị trí đứng, thậm chí còn chạy tới quan sát ánh đèn.
Trái ngược với Văn Dao thấp thỏm không yên, Phó Húc lại rất bình tĩnh. Anh ngồi trên ghế, chân này gác lên chân kia, dùng một tư thế rất tao nhã mà đọc kịch bản.
Cảnh quay kích tình này không cần cởi quần áo, Bạch Khởi Phong với Kim Lan đang vụng trộm chứ không phải động phòng, nên cần chú ý cẩn thận hơn. truyện ngôn tình
Khi chính thức bắt đầu quay, Tạ Thời Dã bỏ nĩa vào trong hộp giữ tươi, y rất tò mò không biết Phó Húc sẽ thể hiện như thế nào, cảm giác sẽ giống như năm ấy anh mười tám tuổi diễn cảnh nóng sao?
Loại cảnh sắc dục đó Phó Húc cũng chỉ diễn có một lần trong bộ phim kia, sau đó anh giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, chưa từng diễn lại cảnh nóng như vậy.
Tạ Thời Dã còn rất biết tính trước mà mở kịch bản ra, đặt lên đùi, đề phòng mọi trường hợp.
Trước khi bắt đầu quay, Phó Húc thả lỏng, vẻ mặt thản nhiên, có cảm giác thanh lịch như một thư sinh, hoàn toàn không có vẻ gì là một quân nhân giết chóc trên chiến trường.
Nhưng khi Chung Xương Minh hô chuẩn bị, vẻ mặt Phó Húc thay đổi, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, ánh mắt lại trở nên u ám cảnh giác, dũng mãnh và ngập tràn sức quyến rũ.
Bạch Khởi Phong ngả ngớn nói chuyện với Kim Lan, thái độ của hắn với Kim Lan vẫn luôn như vậy, rất xấu xa, nhưng vào một thời điểm nào đó lại khiến cho người khác phải động lòng, nhất là với những nữ nhân đoan trang, thứ nam nhân hư hỏng như vậy lại là sự hấp dẫn trí mạng.
Văn Dao hoàn mỹ thể hiện được một Kim Lan mâu thuẫn giằng co, áy náy tự trách. Kim Lan rất đau khổ, nhưng lại không kiềm chế được sự say mê của mình.
Nhất là khi Bạch Khởi Phong ôm lấy eo nàng, dán bên tai nàng nói với nàng: "Từ khi nàng mười bảy tuổi ta đã thích nàng, tiếc rằng nàng yêu sư huynh của ta, không chịu nhìn ta. Hai bím tóc đó của nàng đã lắc lư trong lòng ta thật nhiều năm."
Mà ngay từ đầu, trong màn hình của máy quay đã là chiếc eo thon của Văn Dao.
Được bộ sườn xám bao lấy, là đường cong đầy đặn của người phụ nữ. Bờ eo nhỏ ấy bị một bàn tay khớp xương rõ ràng ôm lấy, bàn tay ấy thoạt nhìn thật mạnh mẽ tràn đầy sức lực, đầu ngón tay thon dài trượt xuống theo mép sườn sám, thuận theo phần tà được xẻ ra, trực tiếp chui vào trong váy.
Tất chân của Văn Dao bị xé, trong tiếng vải vóc xé rách, làn da mịn màng của người phụ nữ hiện ra. Cô bị đặt lên mặt bàn, còn không cẩn thận xô ngã tách trà.
Dưới bàn, đôi hài thêu hoa của nữ nhân đã rơi xuống trong lúc giãy giụa, ngón chân co ro trong đôi vớ tơ tằm, sơn móng đỏ thẫm bị tất chân che thành màu hồng nhạt. Cô nâng chân lên, bắp chân bất lực run rẩy.
Bởi vì diễn viên chính là Phó Húc, Chung Xương Minh không lớn tiếng chỉ đạo ở bên cạnh như lúc Tạ Thời Dã quay với Văn Dao. Ông hoàn toàn giao cho Phó Húc tự phát huy, mà quả nhiên Phó Húc cũng không phụ sự hi vọng của ông, phát huy rất tốt.
Trong màn ảnh, động tác của Phó Húc không nhanh không chậm, tựa như đang nhảy một vũ điệu anh đã thuần thục từ lâu, hoàn toàn nắm hết mọi thứ của người phụ nữ trong tay, từng chi tiết, từng phản ứng, từng biến chuyển tâm lý và từng sự sung sướng của đối phương.
Anh giơ tay chạm lên mặt Văn Dao, nâng cằm cô lên, để nó hiện lên trong màn hình.
Phó Húc cúi xuống cắn lên vành tai của Văn Dao, đầu tiên cắn rất mạnh, để lại dấu răng, rồi lại vỗ về mà hôn lên đó, để sự mềm nhẹ ấy làm dịu đi cơn đau, khiến nó càng thêm rõ nét.
Giọng anh khàn khàn, bị dục vọng nhiễm lên sắc màu, ở bên tai Văn Dao khẽ thì thầm xưng hô mà nàng không muốn nghe nhất: "Tẩu tử, có thoải mái không?"
Văn Dao theo đó mà giãy giụa, Kim Lan hận nhất là khi Bạch Khởi Phong gọi nàng như vậy.
Bên môi Phó Húc hiện lên ý cười cay nghiệt, lại như vị công tử phong lưu đang vỗ về tình nhân của mình, anh ngậm lấy bờ môi của Văn Dao, thuần thục trấn áp tất cả sự phản kháng của nữ nhân.
Tạ Thời Dã cảm nhận được rõ rệt sự khác biệt giữa y và Phó Húc khi quay cảnh nóng, Phó Húc biết diễn hơn y nhiều. Đây chính là sự chênh lệch của kĩ thuật diễn, khi y diễn sẽ còn có mấy phần bản ngã, nhưng Phó Húc hoàn toàn không có, kỹ thuật của anh đủ để anh vứt bỏ bản thân, biến thành một người khác.
Bạch Khởi Phong là một lãng tử tràn đầy kinh nghiệm, nên Phó Húc cũng sẽ là như vậy.
Tất cả kinh nghiệm và phong tình hiện lên trước ống kính đều vô cùng mê người, có chút quá mức mê người, như thể khắp trường quay đều phủ đầy hormone của anh.
Tạ Thời Dã dám cam đoan rằng, chắc chắn không chỉ có một mình y đang đỏ mặt. Biểu cảm của Văn Dao cũng vô cùng chân thực, có trời mới biết rốt cuộc cô nàng này có cảm giác gì.
Chung Xương Minh kêu cắt, nhân viên công tác xung quanh đều mất một lúc mới phản ứng lại. Cảnh quay vừa xong, Phó Húc đã rất thân sĩ rời khỏi người Văn Dao, thậm chí còn săn sóc kéo cô một cái.
Sau khi Văn Dao đứng vững rồi, anh bình tĩnh không chút lưu luyến đứng ra một góc, để Đồ Nhan đánh má hồng cho mình, tạo ra sự ửng hồng nên có trong cuộc tình ái.
Văn Dao đi ra khỏi bối cảnh, đứng bên cạnh máy giám sát xem đoạn chiếu lại.
Tạ Thời Dã săn sóc đưa cho cô nàng một ly Cocacola đá, theo thói quen hỏi thăm: "Vẫn ổn chứ?"
Văn Dao uống một hơi cạn cả ly Cocacola, còn cho đá vào miệng dùng sức nhai, nhai nát rồi nuốt xuống, lúc này mới có sức để mở miệng: "Em không ổn tẹo nào."
Cô vừa nói vừa giơ ngón cái với Tạ Thời Dã: "Thầy Phó cay quá, thật sự là không thể chống đỡ nổi."
Trong lòng Tạ Thời Dã rất hâm mộ, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ đứng đắn, thậm chí còn trêu chọc lại cô nàng: "So với anh thì sao?"
Văn Dao chống nạnh, thở ra một hơi thật dài: "Lúc quay với anh, thì đúng là có chút giống cô dâu mới về nhà chồng, kiểu thoải mái đi, xong việc là mọi chuyện đều sẽ thuận lợi."
Tạ Thời Dã cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích: "Tệ đến mức đó sao?"
Văn Dao an ủi y: "Đâu đến nỗi, thật ra vẫn được mà, anh rất dịu dàng, dù sao thì cũng không phải là làm thật."
Tạ Thời Dã không cam lòng nói: "Lần này thì cũng có phải là làm thật đâu?"
Văn Dao đặt mông ngồi xuống cái ghế trợ lý Tiểu Thôi mang tới cho mình, không có sức lực ngửa đầu như thể vừa chạy 3000 mét: "Vụ này khác, khi thầy Phó cắn tai em, chân em cũng mềm luôn rồi, ảnh gợi cảm quá đi mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất