Trộm Nhìn Gió Bờ Biển

Chương 4

Trước Sau
Edit: Rea

—————

Tạ Tri video call với gia đình hôm thứ sáu để nói rằng cậu sẽ mua một chiếc xe đạp leo núi.

"Cũng tốt đó, con sẽ không phải đi bộ đến trường nữa." Mẹ Tạ mỉm cười, "Cuối tuần con cũng có thể đạp xe đi chơi đây đó."

Tạ Tri rất tán thành ý của mẹ: "Ngày mai bạn cùng phòng sẽ dẫn con đạp xe ra ngoài chơi ạ."

Mẹ Tạ lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Không ngờ có người có thể gọi con ra ngoài chơi luôn đó, lúc ở nhà rủ con đi leo núi con còn không chịu đi."

"Thế còn bạn cùng phòng của con thì sao?" Ba Tạ, người bị mẹ Tạ xô ra khỏi màn hình suốt cuối cùng cũng phải ráng tranh một chút quyền lên hình từ vợ.

"Vẫn tốt ạ..." Tạ Tri vô thức liếc nhìn cửa phòng một cái ------- không biết Liam đang làm gì trong phòng khách nữa. Cậu lựa lúc Liam không ở trong phòng để video call về nhà vì cậu thấy trước mặt bạn cùng phòng mà nói ngôn ngữ đối phương không hiểu thì khá là bất lịch sự.

"Có thật không đó? Mẹ của Tiểu Cao nói với mẹ là thằng bé kể về nhà bạn cùng phòng của con khá lạnh lùng." Mẹ Tạ có chút tò mò, "Đã đi học lâu như vậy rồi mà mẹ còn chưa gặp được bạn cùng phòng của con."

"Cậu ấy rất tốt ạ, chỉ là không thích nói chuyện thôi, Cao Dịch Nguyên không quen cậu ấy mà." Tạ Tri thay bạn cùng phòng giải thích.

Trùng hợp ngay lúc này Liam trên tay cầm một ly nước đẩy cửa đi vào, mắt hắn lia đến màn hình máy tính đang video call kia, nhưng rất lịch sự mà nhanh chóng dời tầm mắt: "Người nhà cậu?"

"Đúng vậy," Tạ Tri hơi sửng sốt, "Ừm, là ba mẹ tôi."

Liam gật đầu, hắn thuận theo tầm mắt của cậu nhìn về phía màn hình, thấy bóng dáng của mình đã ở trong khung hình thì giơ tay chào đơn giản một cái.

Mẹ Tạ không giỏi tiếng Anh cho lắm nhưng bà vẫn rất nhiệt tình vẫy tay chào lại Liam, ba Tạ bên cạnh cũng thận trọng gật đầu chào ---- tuy rằng Tạ Tri nghĩ Liam sẽ không nhìn thấy được động tác nhỏ như vậy.

Do bất đồng ngôn ngữ nên cuộc gặp đầu tiên giữa hai bên diễn ra vô cùng ngắn ngủi, Tạ Tri chờ Liam thoát khỏi khung hình rồi mới đeo tai nghe vào.

"Bạn cùng phòng của Tri Tri đẹp trai quá đi." Mẹ Tạ lắc lắc cánh tay chồng hai lần, "Đã cao lại còn đẹp trai nữa."

Hai mắt ba Tạ liếc mẹ Tạ một cái nhưng không nhận được ánh mắt đáp lại liền mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong lòng Tạ Tri cười nghiêng ngã nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút biểu tình nào khác.

*

Mùa thu nơi này thực sự rất ngắn ngủi.

Nhìn hàng cây trên phố chỉ mới hai ngày thôi mà đã nhuộm vàng, mang theo lá khô rơi xuống trải khắp mặt đất.

"Nếu bây giờ mà không ra ngoài thì chẳng mấy chốc tuyết sẽ rơi mất." Liam dắt xe đạp của mình, đi song song bên cạnh Tạ Tri.

"Tôi còn chưa từng thấy tuyết rơi bao giờ đâu!" Thân là một người miền Nam, Tạ Tri vô cùng phấn khích khi nghe thấy sẽ có tuyết rơi.

Liam thản nhiên nói: "Cậu sẽ thích nó." Đương nhiên, cũng sẽ rất nhanh không còn thấy hứng thú nữa.



"Hì hì," Tạ Tri cười hai tiếng, "Tôi cũng chưa từng đến Corn Maze* nữa."

Corn Maze: mê cung ngô

Từ lúc Liam nói cuối tuần sẽ dẫn cậu đạp xe đến Corn Maze thì cậu đã không ngừng cảm thấy vô cùng phấn khích. Mê cung ngô, tên cũng như nghĩa của nó, đó là một mê cung được thiết kế bởi những cánh đồng ngô. Tạ Tri đã tìm qua vài bức ảnh chụp mê cung ngô, hầu hết đều là ảnh chụp từ trên cao, hoặc là các hàng cây xanh hay những màu vàng xếp chồng lên các mảng màu lớn, mở ra một con đường uốn cong như nét vẽ.

Vì Liam nói rằng có thể dẫn bạn đi cùng nên Tạ Tri có hỏi qua Cao Dịch Nguyên, nhưng cậu ta lại từ chối, còn nói rằng vất vả lắm Midterm mới kết thúc nên cuối tuần cậu ta muốn bung xõa.

Cả hai đạp xe đến điểm hẹn, tại một tác phẩm điêu khắc nổi tiếng trong trường. Ở khoảng đất trống trước bức tượng điêu khắc có hai nam một nữ đứng đó, một trong số họ là anh chàng tóc nâu tên Chris mà cậu đã gặp lần trước ở phòng leo núi.

Một cô gái có mái tóc vàng uốn gợn sóng to tên là Kaitlyn, điều khiến Tạ Tri ngạc nhiên chính là chàng trai có khuôn mặt châu Á kia cũng là người Trung Quốc giống cậu.

"Cố Giai." Chàng trai tóc đen cao ráo, bề ngoài đẹp trai thẳng thắn giới thiệu tên mình bằng tiếng Trung, sau đó chuyển sang nói ngôn ngữ mà mọi người đều hiểu.

Cậu ta ít nói đến nỗi có thể cạnh tranh được với Liam luôn ấy, chỉ khi cười lên lộ ra lúm đồng tiền nơi khóe miệng mới có thể phá vỡ được lớp vỏ lạnh lùng mà cậu ta ngụy trang, điều này khiến cho hai mắt Tạ Tri không khỏi nhìn khí chất của Cố Giai thêm một chút, ngoài ý muốn nhận ra lúm đồng tiền nhỏ không hợp với Cố Giai cho lắm.

"Chẳng lẽ những người kiệm lời sẽ dễ dàng trở thành bạn bè hơn sao?" Tạ Tri thầm nghĩ, không chú ý đến Liam đang đạp xe phía sau vẫn thường xuyên hướng ánh mắt nhìn cậu.

Tất nhiên, câu nói vớ vẩn "vô khẩu vật họp theo loài*" đã nhanh chóng bị Chris, người nói không thể buông miệng được, tay không một phát đập tan. Liam và Cố Giai đều lười mở miệng, chỉ có Tạ Tri và Kaitlyn có thể chen vài lời vào làn đạn của cái súng máy liên thanh Chris.

(câu này trong raw là 无口物以类聚, tui không hiểu rõ lắm ý của câu này là gì nên để giống như QT luôn, hoang nghênh góp ý để tui sửa đổi.)

Tạ Tri vô cùng bội phục Chris vẫn có thể kiên trì vừa đạp xe vừa nói không ngừng trong khi bị gió thu tạt vào miệng như vậy. Cuối cùng khi họ đến nơi, Tạ Tri thỉnh thoảng chỉ nói có hai câu cảm thấy như đã bị gió cắt đứt cổ họng vậy.

Đây là lần đầu tiên cậu đạp xe một quãng đường dài như vậy, Tạ Tri chỉ mặc cái áo khoác chống gió mà không biết phải chuẩn bị những gì, thẳng đến khi cậu thấy bốn người kia đều có gắn bình nước thể thao ở trước xe.

Tạ Tri nhìn quanh, ngôi làng này hẻo lánh như vậy, thậm chí đến cả một tiệm tạp hóa nhỏ cũng không có.

Liam ở bên cạnh dường như có skill đọc suy nghĩ, hắn gỡ bình nước thể thao xuống: "Nếu cậu không ngại."

Tạ Tri sửng sốt, cầm lấy bình nước: "Không, tất nhiên tôi không... Ừm, ý tôi là cảm ơn cậu."

Thay vì dùng trực tiếp miệng bình, cậu mở nắp bình bằng khuỷu tay đang nâng trên không trung, thật cẩn thật mà đổ nước vào miệng, cố gắng không chạm môi vào miệng bình.

Trước đây cũng không ít lần Tạ Tri uống qua bình nước của Cao Dịch Nguyên, nhưng khi dùng bình nước của Liam lại mang đến cho cậu một trải nghiệm khá là vi diệu.

Vì sợ nước bắn ra ngoài nên cậu vươn nửa đầu lưỡi nhỏ ra quấn lấy môi dưới cố hứng từng giọt nước trượt xuống.

Liam rũ mắt xuống nhìn đôi môi nửa hé ra của cậu, ánh mắt hơi tối lại.

*

Corn Maze ở nơi này được thiết kế giống như một con tàu hải tặc, mặt sau của vé vào cửa in hình mê cung ở góc nhìn bao quát từ trên xuống. Nhưng đáng tiếc là bọn họ đi trên mặt đất nên hoàn toàn không thể tìm ra một chút dấu vết nào liên quan đến hình dáng của con tàu.

Vé vào mê cung thực chất là một tấm bưu thiếp, mặt sau còn có thêm mười ô vuông được đánh số từ 1-10. Mọi người có thể đánh dấu vào đó sau khi đến mười địa điểm trong mê cung, xem như là giúp mê cung ngô đơn giản này tăng thêm phần thú vị.

Những cây ngô cao cao bị xâm chiếm bởi sắc thu, vừa vặn thích hợp tạo thành một bức tường mê cung dày đặc.

Tạ Tri không kiềm được sự tò mò, cậu gạt đi chiếc lá bọc lấy trái ngô, mở ra một khe hở thì thấy từng hạt từng hạt được khảm trên lõi ngô, vì đã mất đi lượng nước từ lâu nên trông chúng như phần nướu bị teo của người già.



Vì trời vẫn chưa sang đông, với cả việc đi lại sau này sẽ rất bất tiện nên khá nhiều người chọn hiking* vào thời gian này, mê cung ngô cũng là một lựa chọn trong số đó. Không ít người đi mê cung vào thời điểm này, đặc biệt có nhiều người còn dẫn người nhà theo chơi, những đứa trẻ chạy trên mặt đất, dẫm lên cây cỏ xen lẫn chút màu đất.

Hiking: hoạt động dã ngoại, chỉ những chuyến đi bộ đường dài, leo núi, thường đi trên đường mòn hoặc những lối đi bộ ở nông thôn đòi hỏi nhiều sức lực.

Lúc Tạ Tri nhặt một thân cây ngô ở ngã ba đường trong mê cung thì bị một đội "Hướng đạo sinh" phân tán đến một nơi không xác định. Cậu cố gắng tìm về vị trí trước khi đi lạc, nhưng đi một lúc lâu cũng không cách nào tìm được ngã ba đường khi nãy, đều là do mấy cây ngô cây nào cũng giống nhau.

Cậu lấy di động ra xem, nhưng vùng ngoại thành rộng lớn thế này còn không bắt được tín hiệu. Cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi về phía trước.

Tạ Tri tìm thấy một quả thông từ gốc cây ngô, cậu đoán đây chắc hẳn là chiến lợi phẩm của con sóc nhỏ nào đó đã đánh rơi.

Cậu tiện tay hái xuống một phiến lá rồi quấn hai vòng quanh quả thông nhỏ thành một chiếc vòng treo. Quả thông màu nâu nhỏ tròn trịa sạch sẽ chập chùng lên xuống khi Tạ Tri treo trên đầu ngón tay.

Cứ chậm rãi đi tới như vậy, cậu vô tình tìm được điểm check in tiếp theo.

Tạ Tri bước tới, ngờ đâu tại điểm phía trước có một bóng người quay lại, đó là Cố Giai.

Cậu nhìn quanh bốn phía nhưng chỉ thấy có mình Cố Giai, không tìm thấy Liam và những người khác.

Có chút xấu hổ.

May mà cả hai đều là người Trung Quốc, dù mới gặp nhưng cũng vừa làm quen đây, tha hương nơi đất khách quê người cũng nói được vài câu.

Đợi đến khi họ gặp lại những người khác ở ngã ba đường tiếp theo, cả hai cũng đã quen thuộc không ít, chờ khi di động có tín hiệu thì sẽ trao đổi số điện thoại.

Tạ Tri vẫy tay về phía ba người họ thì thấy Liam đứng bên cạnh một cây ngô khá xa, ánh mắt khép lại nhắm lên người Tạ Tri, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, không nói lấy một câu nào.

Chris đang nói về việc ký túc xá độc thân của cậu ta thoải mái và tự do như thế nào. Chỉ có một nhược điểm duy nhất là tường cách âm quá kém, ba ngày hai lần đều có thể nghe được tiếng hàng xóm rung giường kêu ư ư a a ở bên kia vách tường ----- thế nên cậu ta quyết định thỉnh thoảng mình cũng phải mang một vài cô gái về để cùng phòng bên cạnh thương tổn lẫn nhau một chút. Nghe cậu ta nói vậy, Kaitlyn khoa trương phóng hai ánh mắt xem thường về phía cậu ta.

Tạ Tri vừa lắng tai nghe chuyện phiếm, vừa lắc quả thông nhỏ trong tay, cậu thì thầm nói với Liam: "Cái này tặng cho cậu, tôi thấy nó rất đáng yêu."

Liam đi bên cạnh cậu không xa, cúi đầu nhìn xuống quả thông màu nâu đơn giản đang treo trên tay cậu.

"Cảm ơn cậu, đúng là rất đáng yêu." Liam duỗi ngón tay ra, móc lấy quả thông từ đầu ngón tay Tạ Tri, nhìn nó một lúc, "Cậu tự làm?"

Tạ Tri gãi gãi đầu, "Chỉ là một cái nút thắt thôi."

"My extra bonus?*" Liam vậy mà lại pha trò một chút, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.

(*Phần thưởng thêm của tôi sao?)

Thấy tâm trạng Liam có vẻ tốt hơn, Tạ Tri gật đầu, chính mình cũng bật cười.

Trong cánh đồng ngô trải dài vô tận không trông thấy bóng này, Tạ Tri nhìn mái tóc vàng óng của đối phương như muốn tan vào nền rực rỡ, cậu cảm thấy như mình nghe được tiếng gió thu nhẹ như tiếng kim rơi.

Tựa hồ như là tình yêu bất chợt xuất hiện.

Hết chương bốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau