Chương 5
Edit: Rea
—————
"Tuyết rơi rồi!"
Bây giờ mới là buổi chiều mà sắc trời đã tương đối tối rồi. Vì trời đã sang đông nên đêm đến rất sớm, điều này làm cho Tạ Tri có chút không quen.
Tuyết cứ thế rơi vào lúc này mà không hề báo trước.
Ban đầu Tạ Tri còn tưởng là mưa bụi, đến khi những hạt tuyết lạnh lẽo rơi vào cổ áo rồi đập về phía trán cậu thì thời điểm đó khi cậu ngẩng đầu lên, cả không gian đã tràn ngập những đốm tuyết trắng rồi.
Tạ Tri ngớ ra tại chỗ, sau đó trong lòng tràn đầy niềm vui sướng không thể kiềm chế được.
Là tuyết đó!
Tạ Tri giống như một chú cừu non vui vẻ, mang theo mái đầu trắng do còn vương tuyết lao vào ký túc xá vứt túi xách của mình, hét lên với Liam đang kéo rèm xem phim trong phòng rằng ngoài trời có tuyết đang rơi kìa, sau đó lại vội vàng lao xuống tầng dưới chạy đến giữa sân ngoài.
Cậu mở di động gửi tin nhắn báo cho Cao Dịch Nguyên tuyết đầu mùa đến rồi. Cả hai đều là người miền Nam, cũng đều là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến tuyết rơi. Cậu nhận được ba dấu chấm than lớn từ đối phương, còn chấn động cụ thể hóa thêm một câu: "Chờ tao tan học!"
Tạ Tri vươn tay ra hứng tuyết rơi, tuyết trắng tan ra ngay khi chạm vào làn da ấm áp của cậu. Cậu rụt sát vào cổ tay áo màu đen của mình để cho lớp vải ít nhiều ngăn đi nhiệt độ cơ thể, như vậy thì khi những bông tuyết rơi xuống sẽ không tan ra ngay khi chạm vào cậu.
"Cậu đúng là rất phấn khích." Một giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến, Tạ Tri quay đầu lại thì thấy Liam đang dựa vào bệ cửa khoanh tay nhìn cậu.
"Phải... Bông tuyết thật sự có hình lục giác đó!" Tạ Tri giơ hai tay lớn tiếng tuyên bố.
Gần đây cậu phát hiện tần suất mình bị tác động bởi thiên nhiên đang tăng mạnh, cậu đã quá quen với cuộc sống ở thành phố lớn rồi nên khi sống ở những vùng quê này mới thấy nơi đâu cũng đều mới lạ ----- duy nhất có một điều khiến cậu không hài lòng là đồ ăn quá ít làm cậu thực sự nhớ hương vị món ăn Trung Quốc chết đi được.
"Liam! Muốn đến đây làm người tuyết với tôi không?" Tạ Tri đứng ở giữa sân, nơi đây đã tích tụ được một tầng tuyết mỏng nên đã không thể nhận ra được màu sắc nguyên bản của mặt đất, hoàn toàn bị lấp đầy bởi một màu trắng chói mắt.
Liam cất bước đi tới, "Có quá ít tuyết."
Điều này làm sao có thể ngăn được sự hưng phấn của Tạ Tri, "Không sao, chúng ta có thể lấy thêm tuyết từ chỗ khác đến rồi đắp một người tuyết nhỏ --- đặc biệt đắp thành một em bé người tuyết ấy!" Cậu dùng hai tay vẽ một khoảng cao hơn mười centimet trên không trung.
Liam không trả lời cậu, hắn duỗi tay ra quét một vốc tuyết từ mặt đất bên kia rồi đẩy đến chỗ Tạ Tri đang khoa tay múa chân.
Các ngón tay của Tạ Tri hơi đỏ lên vì lạnh nhưng cậu vẫn như trước không nhanh không chậm đắp một khối cầu nhỏ để làm nửa thân dưới của người tuyết.
"Cậu tới làm đầu cho nó đi." Tạ Tri nhìn thấy được một quả cầu trắng nhỏ đang từ từ được nặn bởi bàn tay của Liam, cậu cảm thấy kích thước của nó thực sự rất phù hợp.
Liam mở bàn tay to ra đặt quả cầu tuyết nhỏ lên trên thân người tuyết Tạ Tri đã đắp, một người tuyết nhỏ thành hình.
"Hầy, kích thước không lớn giống người tí nào hết." Đôi đồng tử Tạ Tri khẽ động, cậu nhặt một cành nhỏ dưới gốc cây rồi bẻ làm đôi, cắm một trái một phải lên người tuyết để làm cánh tay.
"Vẫn còn thiếu hai con mắt, cậu nói xem nên lấy gì làm mắt đây?" Tạ Tri nâng bàn tay lạnh lẽo chống cằm, tự hỏi.
Liam đứng dậy, "Chờ một chút."
Một lúc sau, Liam quay lại giữa sân, cầm một túi hạt sô cô la để vào lòng bàn tay Tạ Tri.
Tạ Tri mở bao bì ra rồi cẩn thận lựa ra hai hạt sô cô la.
Trên mặt người tuyết nhỏ đính hai hạt sô cô la M&M* xanh xanh kết hợp với hai cánh tay nhỏ làm bằng cành cây sơ sài trông có chút buồn cười.
Chocolate M&M
"Hahaha, Liam, trông nó giống cậu quá à." Tạ Tri dựa sát vào Liam tạo ra một luồng khí trắng lồng giữa hai người.
Liam: "....."
Mái tóc vàng hơi xoăn của hắn buông xõa tự nhiên, một vài bông tuyết còn vương rải rác trên đỉnh đầu, trông như một chiếc bánh bông lan mềm xốp được phủ một lớp đường trắng.
"Siêu giống luôn á ---- cậu nhìn đôi mắt xanh lục này." Ngón tay Tạ Tri chỉ vào hai hạt sô cô la M&M xanh rồi nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của người tuyết và Liam một cách băn khoăn.
Khóe miệng Liam như muốn nhếch lên nhưng ánh mắt Tạ Tri nóng như thiêu đốt khiến hắn có chút ngượng ngùng muốn tránh ánh mắt của đối phương.
Tạ Tri có chút che giấu tình huống hiện tại mà đứng lên, vỗ vỗ bụi tuyết trên người, "Để tôi vẽ bảng cảnh báo bảo vệ người tuyết nhỏ đã, nó nhỏ như thế chắc chắn sẽ bị người khác không để ý giẫm phải."
Cậu dùng mũi giày vẽ ra một vòng tròn quanh người tuyết, sau đó vẽ một mũi tên lớn kèm theo chữ Watch Out* viết hoa.
Watch out: coi chừng, đề phòng
"Hoàn thành." Tạ Tri giậm chân, rũ đi lớp tuyết dính trên giày.
Không biết Liam tìm đâu ra một quả thông nhỏ như người tuyết, hắn treo vòng cỏ lên tay người tuyết làm cho cành cây nhỏ không cứng cáp cho lắm hơi chìm xuống.
Tạ Tri chớp mắt mấy cái, cậu cảm thấy cái dây chuyền quả thông này giống hệt với cái mà cậu đã tặng cho Liam trước đây ---- quả thông mang về từ mê cung ngô vẫn còn được ghim vào bảng nút chai* trên bàn của Liam.
Bảng nút chai
Không hiểu sao trong lòng Tạ Tri có chút ngứa ngáy.
Cậu giơ điện thoại lên chụp vài bức ảnh người tuyết nhỏ, định lát nữa sẽ đăng lên vòng bạn bè.
*
Vì Cao Dịch Nguyên cứ tuyên truyền mãi về việc "Tuyết đầu mùa thì đương nhiên ăn lẩu là thích hợp nhất." Nên hai người quyết định ngày hôm sau sẽ tổ chức một bữa tiệc lẩu ở ký túc xá của Cao Dịch Nguyên, còn có thể gọi bạn cùng phòng của Cao Dịch Nguyên là Lâm Nhạc và Cố Giai cùng tham gia nữa.
Trước đó Tạ Tri tình cờ phát hiện Cao Dịch Nguyên và Cố Giai có cùng chơi một game giống nhau nên cậu liền giới thiệu cho hai người làm quen. Giữa hai người có trò chơi làm trung gian nên họ đã nhanh chóng liên lạc với nhau. Thậm chí Tạ Tri còn nghe Cao Dịch Nguyên nói rằng cậu ta định lập một bang hội mới trong trò chơi rồi bổ nhiệm Cố Giai làm hội phó. Tạ Tri không hứng thú lắm với loại hình trò chơi trực tuyến tổng hợp này nên không có ý định tham gia, nhưng có thể thấy được Cao Dịch Nguyên và Cố Giai rất hợp ý nhau.
Vì Cố Giai cũng đến nên Tạ Tri nghĩ tốt hơn là nên gọi Liam đi cùng. Lần trước khi cả hai trò chuyện có nói đến thức ăn ở căng tin ký túc xá không ngon cho lắm, Tạ Tri còn khoe khoang khoác lác trước mặt Liam rằng nhất định sẽ dẫn hắn đi thưởng thức ẩm thực Trung Quốc, không phải đây chính là cơ hội đó sao.
Tạ Tri mời bạn cùng phòng đến sau khi đã chào hỏi những người trong phòng ăn lẩu, đối phương rất vui vẻ đồng ý với cậu.
Một tháng trước Cao Dịch Nguyên đã sớm đặt một phần lẩu trên mạng (thậm chí đó còn là một nồi lẩu uyên ương có vách ngăn), vì thế nên Tạ Tri xung phong nhận việc chuẩn bị nguyên liệu, tất nhiên là cậu đã gọi Liam đi cùng.
Đến siêu thị người Hoa gần ký túc xá của họ nhất cũng chỉ mất có hai mươi phút nên hai người quyết định trực tiếp đến đó mua luôn.
Khi đi ngang qua trung tâm ký túc xá, Tạ Tri bất ngờ nhìn thấy người tuyết nhỏ bọn họ đắp hôm qua vậy mà vẫn còn sống, thậm chí chúng còn lớn hơn trước nữa, ngoại trừ khẩu hiệu cảnh báo đã bị tuyết trắng bao phủ không còn tung tích. Cũng không biết cậu sinh viên thú vị nào trong ký túc xá tìm thấy một cái mũ Giáng sinh to bằng đầu ngón tay đội lên đỉnh đầu của người tuyết nhỏ.
Tạ Tri nhìn chiếc mũ màu đỏ trên đỉnh đầu người tuyết mà cảm thấy mềm mại trong lòng, mùa đông ở nước ngoài cũng vì thế mà đặc biệt trở nên ấm áp.
Vậy là trong điện thoại lại có thêm vài tấm ảnh người tuyết nhỏ đội cái mũ đỏ trên đầu.
*
Liam chưa bao giờ đến siêu thị người Hoa cả, tuy trên mặt hắn không có biểu cảm gì khác nhưng Tạ Tri lại cảm giác rõ ràng bước chân của đối phương nhẹ đi không ít.
Mặc dù siêu thị người Hoa này có vị trí rất tốt nhưng quy mô của nó thực sự không lớn lắm, khoảng cách giữa mấy dãy kệ cũng có vẻ hơi hẹp nữa nên khi mà Liam đứng vào thì hoàn toàn không thể chứa thêm người thứ hai.
Tạ Tri thấy cảnh tượng như vậy thì bật cười, trước ánh mắt nghi hoặc của Liam, thầm nói trong lòng: "Đúng là siêu thị châu Á trang trí đơn giản như vậy thực sự không hợp với người đàn ông ngoại quốc đẹp trai này, nhìn như một công tử quý tộc đến chợ hải sản ngoài trời mua đồ vậy."
Xung quanh có không ít người qua lại, tất cả đều mang khuôn mặt của người châu Á, Tạ Tri cũng nhận ra có vài cô gái giả vờ đi ngang qua rồi đi qua đi lại lắc lư gần Liam, cậu cũng nghe thấy vài tiếng xì xào bàn luận nhỏ nữa, may mà Liam không hiểu tiếng Trung.
Liam dường như làm ngơ hết tất cả những ánh nhìn từ xung quanh ---- cũng có thể hắn đã quen với việc được người khác chú ý, mà bản thân hắn chỉ đối với hàng hóa chất trên kệ viết đầy mấy chữ tiếng Trung tỏ ra hứng thú, ngay cả nói cũng nhiều hơn không ít, còn thường xuyên quay sang hỏi Tạ Tri nữa.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu... hoạt bát như vậy?" Tạ Tri cân nhắc lời nói, nghiêng đầu hỏi hắn.
"Trông rất thú vị," Liam liếc nhìn chiếc kệ trước mặt, với chiều cao này hắn có thể dễ dàng lấy những món đồ trên kệ xuống, "Hơn nữa, cảm giác có thể hiểu cậu thêm một chút."
"Sau này cậu có thể đi siêu thị cùng tôi." Tạ Tri cười với hắn rồi chỉ hắn lấy hộp sữa Wangzi* trên cao.
Sữa Wangzi
Liam gật đầu đáp, lại nhanh chóng bị thu hút bởi đồ hộp bên cạnh, hắn bỏ một gói mù tạt xanh vào giỏ hàng dưới sự giới thiệu nhiệt tình của Tạ Tri.
...........
Lúc họ đến, tuyết đã ngừng từ lâu, nhưng khi hai người mang theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị người Hoa thì tuyết đã rơi trở lại.
Vừa mới bước ra khỏi không gian ấm áp lại tiếp xúc với tuyết rơi lạnh lẽo, Tạ Tri không khỏi giật mình một cái.
Cậu muốn xoa tay, nhưng cả hai tay đều đang xách túi mua sắm, "Nghĩ đến việc đi bộ hai mươi phút về ký túc xá trong trời tuyết là tôi lại thấy mệt."
Không giống như Tạ Tri quấn khăn quàng cổ và áo khoác, Liam dường như không có cảm giác gì về nhiệt độ, hắn vẫn mặc một chiếc áo cổ thấp, dài tay mỏng như trước. Tạ Tri tiến đến sát lại gần hắn, cậu cảm thấy khí lạnh xung quanh hắn đều tản đi không ít, có lẽ đây chính là khác biệt cơ bản giữa một người đam mê thể thao và người thích ở trong nhà như cậu.
"Mùa đông thì tốt nhất nên có một chiếc xe hơi." Liam bình tĩnh đáp.
Tạ Tri hít vào một ngụm khí lạnh, "Tôi mới mua xe đạp vậy mà không thể đi được, ah ---- tuyết rơi bất tiện thật."
Hôm qua cậu vẫn còn hào hứng chơi trong tuyết, hôm nay lại bắt đầu phàn nàn tuyết rơi không tốt tí nào, quả nhiên đúng như Liam dự đoán trước đó rằng Tạ Tri sẽ sớm cảm thấy không còn hứng thú với tuyết nữa.
Liam hơi ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang rơi, hòa cùng với làm sương trắng xóa mà Tạ Tri không ngừng thở ra khiến cho mặt trời mùa đông càng thêm mơ hồ.
- -----đã đến lúc mua xe rồi.
Hắn nghĩ.
Hết chương năm.
—————
"Tuyết rơi rồi!"
Bây giờ mới là buổi chiều mà sắc trời đã tương đối tối rồi. Vì trời đã sang đông nên đêm đến rất sớm, điều này làm cho Tạ Tri có chút không quen.
Tuyết cứ thế rơi vào lúc này mà không hề báo trước.
Ban đầu Tạ Tri còn tưởng là mưa bụi, đến khi những hạt tuyết lạnh lẽo rơi vào cổ áo rồi đập về phía trán cậu thì thời điểm đó khi cậu ngẩng đầu lên, cả không gian đã tràn ngập những đốm tuyết trắng rồi.
Tạ Tri ngớ ra tại chỗ, sau đó trong lòng tràn đầy niềm vui sướng không thể kiềm chế được.
Là tuyết đó!
Tạ Tri giống như một chú cừu non vui vẻ, mang theo mái đầu trắng do còn vương tuyết lao vào ký túc xá vứt túi xách của mình, hét lên với Liam đang kéo rèm xem phim trong phòng rằng ngoài trời có tuyết đang rơi kìa, sau đó lại vội vàng lao xuống tầng dưới chạy đến giữa sân ngoài.
Cậu mở di động gửi tin nhắn báo cho Cao Dịch Nguyên tuyết đầu mùa đến rồi. Cả hai đều là người miền Nam, cũng đều là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến tuyết rơi. Cậu nhận được ba dấu chấm than lớn từ đối phương, còn chấn động cụ thể hóa thêm một câu: "Chờ tao tan học!"
Tạ Tri vươn tay ra hứng tuyết rơi, tuyết trắng tan ra ngay khi chạm vào làn da ấm áp của cậu. Cậu rụt sát vào cổ tay áo màu đen của mình để cho lớp vải ít nhiều ngăn đi nhiệt độ cơ thể, như vậy thì khi những bông tuyết rơi xuống sẽ không tan ra ngay khi chạm vào cậu.
"Cậu đúng là rất phấn khích." Một giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến, Tạ Tri quay đầu lại thì thấy Liam đang dựa vào bệ cửa khoanh tay nhìn cậu.
"Phải... Bông tuyết thật sự có hình lục giác đó!" Tạ Tri giơ hai tay lớn tiếng tuyên bố.
Gần đây cậu phát hiện tần suất mình bị tác động bởi thiên nhiên đang tăng mạnh, cậu đã quá quen với cuộc sống ở thành phố lớn rồi nên khi sống ở những vùng quê này mới thấy nơi đâu cũng đều mới lạ ----- duy nhất có một điều khiến cậu không hài lòng là đồ ăn quá ít làm cậu thực sự nhớ hương vị món ăn Trung Quốc chết đi được.
"Liam! Muốn đến đây làm người tuyết với tôi không?" Tạ Tri đứng ở giữa sân, nơi đây đã tích tụ được một tầng tuyết mỏng nên đã không thể nhận ra được màu sắc nguyên bản của mặt đất, hoàn toàn bị lấp đầy bởi một màu trắng chói mắt.
Liam cất bước đi tới, "Có quá ít tuyết."
Điều này làm sao có thể ngăn được sự hưng phấn của Tạ Tri, "Không sao, chúng ta có thể lấy thêm tuyết từ chỗ khác đến rồi đắp một người tuyết nhỏ --- đặc biệt đắp thành một em bé người tuyết ấy!" Cậu dùng hai tay vẽ một khoảng cao hơn mười centimet trên không trung.
Liam không trả lời cậu, hắn duỗi tay ra quét một vốc tuyết từ mặt đất bên kia rồi đẩy đến chỗ Tạ Tri đang khoa tay múa chân.
Các ngón tay của Tạ Tri hơi đỏ lên vì lạnh nhưng cậu vẫn như trước không nhanh không chậm đắp một khối cầu nhỏ để làm nửa thân dưới của người tuyết.
"Cậu tới làm đầu cho nó đi." Tạ Tri nhìn thấy được một quả cầu trắng nhỏ đang từ từ được nặn bởi bàn tay của Liam, cậu cảm thấy kích thước của nó thực sự rất phù hợp.
Liam mở bàn tay to ra đặt quả cầu tuyết nhỏ lên trên thân người tuyết Tạ Tri đã đắp, một người tuyết nhỏ thành hình.
"Hầy, kích thước không lớn giống người tí nào hết." Đôi đồng tử Tạ Tri khẽ động, cậu nhặt một cành nhỏ dưới gốc cây rồi bẻ làm đôi, cắm một trái một phải lên người tuyết để làm cánh tay.
"Vẫn còn thiếu hai con mắt, cậu nói xem nên lấy gì làm mắt đây?" Tạ Tri nâng bàn tay lạnh lẽo chống cằm, tự hỏi.
Liam đứng dậy, "Chờ một chút."
Một lúc sau, Liam quay lại giữa sân, cầm một túi hạt sô cô la để vào lòng bàn tay Tạ Tri.
Tạ Tri mở bao bì ra rồi cẩn thận lựa ra hai hạt sô cô la.
Trên mặt người tuyết nhỏ đính hai hạt sô cô la M&M* xanh xanh kết hợp với hai cánh tay nhỏ làm bằng cành cây sơ sài trông có chút buồn cười.
Chocolate M&M
"Hahaha, Liam, trông nó giống cậu quá à." Tạ Tri dựa sát vào Liam tạo ra một luồng khí trắng lồng giữa hai người.
Liam: "....."
Mái tóc vàng hơi xoăn của hắn buông xõa tự nhiên, một vài bông tuyết còn vương rải rác trên đỉnh đầu, trông như một chiếc bánh bông lan mềm xốp được phủ một lớp đường trắng.
"Siêu giống luôn á ---- cậu nhìn đôi mắt xanh lục này." Ngón tay Tạ Tri chỉ vào hai hạt sô cô la M&M xanh rồi nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của người tuyết và Liam một cách băn khoăn.
Khóe miệng Liam như muốn nhếch lên nhưng ánh mắt Tạ Tri nóng như thiêu đốt khiến hắn có chút ngượng ngùng muốn tránh ánh mắt của đối phương.
Tạ Tri có chút che giấu tình huống hiện tại mà đứng lên, vỗ vỗ bụi tuyết trên người, "Để tôi vẽ bảng cảnh báo bảo vệ người tuyết nhỏ đã, nó nhỏ như thế chắc chắn sẽ bị người khác không để ý giẫm phải."
Cậu dùng mũi giày vẽ ra một vòng tròn quanh người tuyết, sau đó vẽ một mũi tên lớn kèm theo chữ Watch Out* viết hoa.
Watch out: coi chừng, đề phòng
"Hoàn thành." Tạ Tri giậm chân, rũ đi lớp tuyết dính trên giày.
Không biết Liam tìm đâu ra một quả thông nhỏ như người tuyết, hắn treo vòng cỏ lên tay người tuyết làm cho cành cây nhỏ không cứng cáp cho lắm hơi chìm xuống.
Tạ Tri chớp mắt mấy cái, cậu cảm thấy cái dây chuyền quả thông này giống hệt với cái mà cậu đã tặng cho Liam trước đây ---- quả thông mang về từ mê cung ngô vẫn còn được ghim vào bảng nút chai* trên bàn của Liam.
Bảng nút chai
Không hiểu sao trong lòng Tạ Tri có chút ngứa ngáy.
Cậu giơ điện thoại lên chụp vài bức ảnh người tuyết nhỏ, định lát nữa sẽ đăng lên vòng bạn bè.
*
Vì Cao Dịch Nguyên cứ tuyên truyền mãi về việc "Tuyết đầu mùa thì đương nhiên ăn lẩu là thích hợp nhất." Nên hai người quyết định ngày hôm sau sẽ tổ chức một bữa tiệc lẩu ở ký túc xá của Cao Dịch Nguyên, còn có thể gọi bạn cùng phòng của Cao Dịch Nguyên là Lâm Nhạc và Cố Giai cùng tham gia nữa.
Trước đó Tạ Tri tình cờ phát hiện Cao Dịch Nguyên và Cố Giai có cùng chơi một game giống nhau nên cậu liền giới thiệu cho hai người làm quen. Giữa hai người có trò chơi làm trung gian nên họ đã nhanh chóng liên lạc với nhau. Thậm chí Tạ Tri còn nghe Cao Dịch Nguyên nói rằng cậu ta định lập một bang hội mới trong trò chơi rồi bổ nhiệm Cố Giai làm hội phó. Tạ Tri không hứng thú lắm với loại hình trò chơi trực tuyến tổng hợp này nên không có ý định tham gia, nhưng có thể thấy được Cao Dịch Nguyên và Cố Giai rất hợp ý nhau.
Vì Cố Giai cũng đến nên Tạ Tri nghĩ tốt hơn là nên gọi Liam đi cùng. Lần trước khi cả hai trò chuyện có nói đến thức ăn ở căng tin ký túc xá không ngon cho lắm, Tạ Tri còn khoe khoang khoác lác trước mặt Liam rằng nhất định sẽ dẫn hắn đi thưởng thức ẩm thực Trung Quốc, không phải đây chính là cơ hội đó sao.
Tạ Tri mời bạn cùng phòng đến sau khi đã chào hỏi những người trong phòng ăn lẩu, đối phương rất vui vẻ đồng ý với cậu.
Một tháng trước Cao Dịch Nguyên đã sớm đặt một phần lẩu trên mạng (thậm chí đó còn là một nồi lẩu uyên ương có vách ngăn), vì thế nên Tạ Tri xung phong nhận việc chuẩn bị nguyên liệu, tất nhiên là cậu đã gọi Liam đi cùng.
Đến siêu thị người Hoa gần ký túc xá của họ nhất cũng chỉ mất có hai mươi phút nên hai người quyết định trực tiếp đến đó mua luôn.
Khi đi ngang qua trung tâm ký túc xá, Tạ Tri bất ngờ nhìn thấy người tuyết nhỏ bọn họ đắp hôm qua vậy mà vẫn còn sống, thậm chí chúng còn lớn hơn trước nữa, ngoại trừ khẩu hiệu cảnh báo đã bị tuyết trắng bao phủ không còn tung tích. Cũng không biết cậu sinh viên thú vị nào trong ký túc xá tìm thấy một cái mũ Giáng sinh to bằng đầu ngón tay đội lên đỉnh đầu của người tuyết nhỏ.
Tạ Tri nhìn chiếc mũ màu đỏ trên đỉnh đầu người tuyết mà cảm thấy mềm mại trong lòng, mùa đông ở nước ngoài cũng vì thế mà đặc biệt trở nên ấm áp.
Vậy là trong điện thoại lại có thêm vài tấm ảnh người tuyết nhỏ đội cái mũ đỏ trên đầu.
*
Liam chưa bao giờ đến siêu thị người Hoa cả, tuy trên mặt hắn không có biểu cảm gì khác nhưng Tạ Tri lại cảm giác rõ ràng bước chân của đối phương nhẹ đi không ít.
Mặc dù siêu thị người Hoa này có vị trí rất tốt nhưng quy mô của nó thực sự không lớn lắm, khoảng cách giữa mấy dãy kệ cũng có vẻ hơi hẹp nữa nên khi mà Liam đứng vào thì hoàn toàn không thể chứa thêm người thứ hai.
Tạ Tri thấy cảnh tượng như vậy thì bật cười, trước ánh mắt nghi hoặc của Liam, thầm nói trong lòng: "Đúng là siêu thị châu Á trang trí đơn giản như vậy thực sự không hợp với người đàn ông ngoại quốc đẹp trai này, nhìn như một công tử quý tộc đến chợ hải sản ngoài trời mua đồ vậy."
Xung quanh có không ít người qua lại, tất cả đều mang khuôn mặt của người châu Á, Tạ Tri cũng nhận ra có vài cô gái giả vờ đi ngang qua rồi đi qua đi lại lắc lư gần Liam, cậu cũng nghe thấy vài tiếng xì xào bàn luận nhỏ nữa, may mà Liam không hiểu tiếng Trung.
Liam dường như làm ngơ hết tất cả những ánh nhìn từ xung quanh ---- cũng có thể hắn đã quen với việc được người khác chú ý, mà bản thân hắn chỉ đối với hàng hóa chất trên kệ viết đầy mấy chữ tiếng Trung tỏ ra hứng thú, ngay cả nói cũng nhiều hơn không ít, còn thường xuyên quay sang hỏi Tạ Tri nữa.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu... hoạt bát như vậy?" Tạ Tri cân nhắc lời nói, nghiêng đầu hỏi hắn.
"Trông rất thú vị," Liam liếc nhìn chiếc kệ trước mặt, với chiều cao này hắn có thể dễ dàng lấy những món đồ trên kệ xuống, "Hơn nữa, cảm giác có thể hiểu cậu thêm một chút."
"Sau này cậu có thể đi siêu thị cùng tôi." Tạ Tri cười với hắn rồi chỉ hắn lấy hộp sữa Wangzi* trên cao.
Sữa Wangzi
Liam gật đầu đáp, lại nhanh chóng bị thu hút bởi đồ hộp bên cạnh, hắn bỏ một gói mù tạt xanh vào giỏ hàng dưới sự giới thiệu nhiệt tình của Tạ Tri.
...........
Lúc họ đến, tuyết đã ngừng từ lâu, nhưng khi hai người mang theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị người Hoa thì tuyết đã rơi trở lại.
Vừa mới bước ra khỏi không gian ấm áp lại tiếp xúc với tuyết rơi lạnh lẽo, Tạ Tri không khỏi giật mình một cái.
Cậu muốn xoa tay, nhưng cả hai tay đều đang xách túi mua sắm, "Nghĩ đến việc đi bộ hai mươi phút về ký túc xá trong trời tuyết là tôi lại thấy mệt."
Không giống như Tạ Tri quấn khăn quàng cổ và áo khoác, Liam dường như không có cảm giác gì về nhiệt độ, hắn vẫn mặc một chiếc áo cổ thấp, dài tay mỏng như trước. Tạ Tri tiến đến sát lại gần hắn, cậu cảm thấy khí lạnh xung quanh hắn đều tản đi không ít, có lẽ đây chính là khác biệt cơ bản giữa một người đam mê thể thao và người thích ở trong nhà như cậu.
"Mùa đông thì tốt nhất nên có một chiếc xe hơi." Liam bình tĩnh đáp.
Tạ Tri hít vào một ngụm khí lạnh, "Tôi mới mua xe đạp vậy mà không thể đi được, ah ---- tuyết rơi bất tiện thật."
Hôm qua cậu vẫn còn hào hứng chơi trong tuyết, hôm nay lại bắt đầu phàn nàn tuyết rơi không tốt tí nào, quả nhiên đúng như Liam dự đoán trước đó rằng Tạ Tri sẽ sớm cảm thấy không còn hứng thú với tuyết nữa.
Liam hơi ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang rơi, hòa cùng với làm sương trắng xóa mà Tạ Tri không ngừng thở ra khiến cho mặt trời mùa đông càng thêm mơ hồ.
- -----đã đến lúc mua xe rồi.
Hắn nghĩ.
Hết chương năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất