Trộm Nhìn Gió Bờ Biển

Chương 6

Trước Sau
Edit: Rea

—————-

"Ầy ---- ăn lẩu thì nên uống chút bia nhé!" Cao Dịch Nguyên tráng miếng thịt bò hoa tuyết qua nước lẩu màu đỏ, chấm vào nước sốt hít hà một hơi.

Bọn họ rải cơm vào chém để chúng thấm chút vị cay, cơm này là do họ gói vài hộp về từ một nhà hàng Trung Quốc gần đó.

"Mày muốn cái gì vậy, trong phòng này không có ai đủ tuổi hợp pháp để uống bia hết." Tạ Tri lấy một lon nước giải khát lớn từ dưới bàn rót vào cốc của Cao Dịch Nguyên, "Uống sữa đậu nành đi!"

Thấy cốc của Liam đã cạn, cậu cũng rót thêm một ít sữa đậu nành lạnh vào.

Liam không hay ăn cay lắm, khi mới bắc nồi lẩu lên, hắn nhìn nửa nồi lẩu uyên ương, tay cầm đũa trong tư thế có chút khó xử, mặt hắn vẫn không có biểu cảm nào, ánh mắt thì lộ rõ vẻ kinh ngạc mà cậu chưa từng nhìn thấy trước đây.

"Cậu muốn thử một chút không?" Bữa ăn diễn ra được phân nữa, nguyên liệu liên tục được cho vào nồi, Tạ Tri nhận ra tầm mắt của Liam thỉnh thoảng nhìn vào nồi lẩu màu đỏ. "Rau cải trắng luộc ăn rất ngon, nhưng mà thịt bò ăn càng ngon hơn nữa."

"Ăn thử một miếng đi." Trong khi nghe Cao Dịch Nguyên và Lâm Nhạc nói về chuyện trò chơi, Cố Giai nhìn thấy Liam lộ ra chút trúc trắc (không trôi chảy) hiếm hoi, khóe miệng cậu ta nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền.

Liam liếc nhìn người bạn đang cười nhạo mình: "..."

Cố Giai không sợ hãi ánh mắt của đối phương chút nào, cậu ta khiêu khích mà gắp miếng thịt bò trong nồi lẩu bỏ vào miệng.

Tạ Tri mỉm cười nhìn hai vị đang ngầm giao chiến nhau kia, cậu dùng muôi vớt thịt bò vừa mới tráng qua nước lẩu để ở mép nồi.

Liam vươn đũa ra, nửa chọc nữa gắp lấy, chuyển miếng thịt bò đã thái từ Tạ Tri đến trước mặt, một ngụm ăn vào miệng, không cho con bò béo có cơ hội phản ứng một chút nào.

Nước lẩu màu đỏ dính trên môi dưới của hắn, nhìn chúng như muốn rơi xuống theo động tác nhai vậy, hầu kết hắn trượt lên xuống, cuối cùng cũng kết thúc việc nhai nuốt, hắn vươn đầu lưỡi giữa hai cánh môi ra quét một cái rồi cuốn theo giọt súp vào môi lưỡi bên trong.

Dường như không thể cưỡng lại được sức mạnh của vị cay, Liam khẽ ho hai tiếng, đôi mắt xanh lục như phủ màn sương, thậm chí còn có một mảng đỏ hồng mỏng trải khắp gò má và khóe mắt. Lúc này, nét mặt lạnh lùng âm trầm tỏa ra sự mềm mại và mỏng manh vô hạn, đôi môi càng trở nên diễm lệ, vốn dĩ hình ảnh này không thể gọi là đẹp đẽ được lại bị vẻ đẹp lộng lẫy này kéo ra khỏi sân khấu.

Giống như vị thần lạc xuống trần gian.

Tạ Tri ngơ ngác dõi theo động tác của Liam, lại không chú ý khống chế đôi môi và hàm răng hơi hé mở của mình, chiếc muôi cầm trên tay lơ lửng trên không trung hồi lâu cũng không thèm để ý.

Điên thật rồi.

Liam hé miệng, hơi khống chế tần suất hít thở của mình, cố gắng cho không khí vào miệng chậm lại một chút hòng giảm bớt cảm giác râm ran do vị cay mang lại. Tạ Tri đưa cốc đậu nành đá cho hắn, cậu thấy dấu môi Liam in trên thành cốc, lưu lại một dấu súp màu đỏ rất nhạt.

- -----giống như dấu son môi vậy.

Tạ Tri mơ màng nghĩ miên man, mái tóc vàng dài hơi xoăn của hắn buộc nửa sau đầu, màu đỏ của nước lẩu cay thu hẹp tầm nhìn của cậu, tâm trí cậu có chút lay động.

Thậm chí Tạ Tri còn có một loại ảo giác muốn ấn người kia vào lòng mình để hôn ----- đôi môi đỏ mọng kia thật sự trông rất thích.

Tầm mắt cậu rơi xuống cổ Liam, bả vai rộng lớn thuận theo động tác của hắn mà thu lại, áo phông rộng thùng thình che đi cơ bắp ở dưới lớp quần áo, chỉ có thể chặt chẽ bao vây lấy đường cong thon mượt mà rắn chắc của cánh tay, thậm chí Tạ Tri có thể thấy rõ được làn da hắn dưới lớp vải, điều này lập tức khiến Tạ Tri tỉnh lại ngay sau sự đánh giá cao hắn của bản thân.

"Khụ khụ, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút." Tạ Tri như muốn che giấu điều gì đó mà cầm muôi liều mạng muốn vớt đồ ăn vào trong bát của mình, nhưng chỉ liên tục múc được nước dùng, nước lại theo mấy lỗ dưới đáy muôi chảy xuống hết sạch, cậu chỉ có thể múc đầy một muôi lớn không khí vào bát cơm.

Cố Giai vừa nhai thịt bò của mình, vừa lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình trước mắt, thầm tán thưởng màn kịch câm của hai người.



*

Kể từ lần đầu tiên đến siêu thị người Hoa cùng Tạ Tri, dường như Liam rất thích cùng Tạ Tri đi mua sắm mấy món đồ ăn đóng hộp mà trên bao bì toàn mấy chữ hắn không thể hiểu được, thỉnh thoảng hắn còn mua thêm một số chai chai lọ lọ cho tủ bát của mình.

Liam không hay ăn cay, món khoái khẩu không phải là 'lão mẹ nuôi*' tình nhân của đại chúng, mà là thích ăn cơm hộp cùng với nấm mèo và nấm kim châm. Buổi sáng Tạ Tri còn thấy Liam làm sandwich với nấm mèo và nấm muối giòn, cậu không nói nên lời một lúc lâu nhưng cậu thấy rất vui vì đối phương thích món ăn của nước mình, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác tự hào với văn hóa xuất khẩu như vậy.



Ớt chưng dầu Laoganma

Tuyết đầu mùa qua đi không bao lâu thì liền tiến vào tháng final, bọn sinh viên giảm dần tần suất tham gia tiệc tùng của mình vì lại lần nữa bận túi bụi cả lên.

Thỉnh thoảng dưới sự trợ giúp của Liam, Tạ Tri đã thoải mái hơn rất nhiều với lớp điện ảnh khó đối phó nhất, ít nhất cậu không còn có cảm giác không chắc chắn như ban đầu nữa.

"Lần nào cũng nhờ cậu sửa luận văn giúp tôi," Tạ Tri gãi gãi mặt, "Lão bà nói mấy bài essay của tôi có tiến bộ rõ rệt, thực sự rất cảm ơn cậu."

Liam cụp mắt xuống, bắt gặp đôi mắt lấp lánh của Tạ Tri, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi thích nghe cậu đọc to."

Giọng điệu trầm tĩnh làm lộ rõ sự nghiêm túc trong lời nói của hắn.

Tạ Tri càng trở nên lúng túng hơn, cậu biết phát âm của mình không chuẩn và ngữ điệu cũng không tốt lắm.

Cậu đứng đó à à ừm ừm cả nửa ngày, cuối cùng thật vất vả lắm mới nghĩ ra chủ đề mới, "Cậu sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông chứ?"

"Ừm," Liam vén một lọn tóc lòa xòa rũ xuống bên má ra sau tai, "Lễ Giáng sinh."

Đương nhiên Tạ Tri biết lễ Giáng sinh đối với người nước ngoài có ý nghĩa khác, cũng giống như Tết âm lịch đối với mình vậy. Vừa nghĩ đến việc Tết âm lịch là thời gian học của cậu cho học kỳ tiếp theo thì giọng điệu cậu không khỏi mang theo sự ghen tị: "Tôi thực sự cũng muốn về nhà vào năm mới."

Liam hỏi: "Nghỉ đông cậu không về sao?"

Tạ Tri đáp: "À không, kỳ nghỉ đông ngắn quá, về nước lại còn chênh lệch múi giờ nữa, đảo cái kỳ nghỉ cũng gần như kết thúc luôn rồi. Cậu còn nhớ lúc tôi mới đến, thời gian ngược lại chênh lệch một tuần không?"

Liam nhớ vòng tuần hoàn ác tính một tuần trước khi khai giảng, mỗi đêm Tạ Tri đều trằn trọc trở mình không ngủ được, ban ngày lại ngủ say như chết, hiểu rõ gật đầu.

"Sau kỳ nghỉ này tôi sẽ cùng Cao Dịch Nguyên đến thành phố N chơi mấy ngày, cậu ấy thì về nước... Đúng vậy, cậu ấy phải về Trung Quốc, sau đó tôi sẽ đến Tây hải tìm dì trọ một kỳ nghỉ đông." Tạ Tri dùng ngón tay đếm ngày.

Tạ Tri không ngờ rằng nơi ở của dì mình lại cùng một thành phố với gia đình Liam, điều này khiến cậu phải suy nghĩ về nó.

"Cậu có thể đến tìm tôi," Liam nói, "Gia đình tôi sẽ đi phía Bắc trượt tuyết sau lễ Giáng sinh. Cậu có thể đến nhà tôi ở nếu muốn."

Tạ Tri kinh ngạc nói: "Cậu không đi cùng mọi người sao?"

"Không, ba mẹ tôi muốn trải qua thế giới của hai người." Liam lật tờ giấy bản thảo trên tay, thản nhiên đáp.

"Vậy là tốt rồi, tôi nhất định sẽ tìm cậu đi chơi."

Tạ Tri cười đặc biệt rạng rỡ.



*

"Mày đã quyết định sang năm sẽ ở chỗ nào chưa?" Cao Dịch Nguyên vừa ăn vừa hỏi Tạ Tri.

Thời gian thi cuối kỳ của hai người may mắn là chênh lệch nhau khá sớm nên sau khi kết thúc chương trình của học kỳ này, bọn họ sẽ cùng nhau bay đến thành phố N vào ngày hôm sau để bắt đầu kỳ nghỉ đông đầu tiên sau khi sống ở nước ngoài.

Tạ Tri trầm tư, có lẽ bây giờ hẳn là cậu sẽ không ở lại ký túc xá nữa ---- chủ yếu là do chiếc giường twin size thật sự quá nhỏ, điều này hoàn toàn khiến cậu không thể duỗi thẳng cơ thể ra được, ngay cả khi cậu rất hài lòng với phòng khách (đặc biệt là quầy bar) thì cậu cũng không thể dấy lên bất kỳ một ham muốn ở ký túc xá chút nào.

Điều duy nhất khiến cho cậu do dự chính là...Liam.

Cậu chưa từng hỏi Liam về kế hoạch nhà ở của hắn trong năm tới, tuy rằng cậu thấy ngay cả chính bản thân mình thậm chí còn không chịu nổi cái giường twin size chết tiệt kia thì huống chi là với dáng người của Liam, hắn so với cậu còn cao hơn không ít.

Phải nói là cậu thực sự rất thích bạn cùng phòng hiện tại của mình, nếu đối phương đồng ý, cậu một vạn lần cam tâm tình nguyện để hai người tiếp tục cùng thuê nhà, chẳng qua là cậu không biết đối phương có ý gì.

Lẽ ra hồi tháng mười cậu nên bắt đầu tìm kiếm một nơi ở mới off campus* cho năm học sau, không biết vì nguyên do gì mà cứ trì hoãn mãi cho đến tận bây giờ.

Off campus: các địa điểm ngoài khuôn viên trường.

Cậu thậm chí còn không biết Liam đã ký hợp đồng nhà mới hay chưa nữa...

Cao Dịch Nguyên đánh gãy suy nghĩ đang lửng lơ của Tạ Tri: "Mày muốn tới ở cùng tao không? Mày cũng biết đó, mẹ tao đã trực tiếp mua house cho tao ở blue street rồi."

House ở đây chính là một biệt thự nhỏ có gara, để cho Cao Dịch Nguyên sống một mình ở đó thì đúng là quá lớn.

Gia cảnh của Cao Dịch Nguyên rất tốt, ba mẹ lại ra tay cực kỳ hào phóng, thấy điều kiện ở ký túc xá sinh viên năm nhất của con trai mình quá "gian khổ" (đặc biệt là ai cũng than cái giường twin size), không nói hai lời liền lập tức mua một căn biệt thự nhỏ có vị trí vô cùng đẹp để cho con trai mình có một nơi ở tốt trong ba năm tới.

"Mày xem đó, nếu mà mày đến ở với tao, tiền thuê nhà tao lấy rẻ hơn bên ngoài rất nhiều, lại còn có một người bạn cùng phòng tốt như tao, hoàn hảo luôn." Cao Dịch Nguyên cười toe toét nói.

Tạ Tri hiểu rất rõ bạn thân của mình, ngay cả trong game cũng đối với các thành viên trong bang hội tiêu tiền như nước, vung tiền như rác, cậu ta nói với cậu là "Giảm chút tiền thuê nhà", nhưng trên thực tế là ngay cả tiền thuê nhà cũng chẳng muốn.

"Lâm Nhạc nói năm sau cậu ấy cũng muốn ở cùng tao nữa," Cao Dịch Nguyên cũng mời người bạn cùng phòng hiện tại của mình, "Chúng ta có thể trải qua một buổi tối cùng nhau! Đáng tiếc là Cố Giai nói cậu ấy còn phải nuôi chó nên không thể đến được, bảo là muốn sống một mình."

Cao Dịch Nguyên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chó, cũng bởi vì trải nghiệm kinh khủng khi bị con chó to lớn của hàng xóm đuổi sau mông khi còn nhỏ.

"Để tao suy nghĩ thêm đã..." Tạ Tri do dự nói.

Cao Dịch Nguyên biết không phải do Tạ Tri khách sáo với mình, mà là do cậu thật sự có ý khác.

Cậu ta nháy mắt với Tạ Tri, trêu ghẹo nói: "Ha, tao còn không hiểu mày hay sao, mày không phải là muốn tiếp tục sống cùng bạn cùng phòng đẹp trai đó à?"

"Làm sao, không được à?" Tạ Tri cũng lười ra vẻ thẹn thùng trước mặt bạn thân, so với đối phương càng trả lời lém lỉnh hơn.

Cao Dịch Nguyên ôm quyền thủ thế cáo từ, giọng nói nhiễm theo khẩu âm vùng Đông Bắc của bạn cùng phòng: "Được được được, bản thân ngài cố gắng lên!"

Tạ Tri xua tay: "Được rồi, chờ đến khi tao xác định xong sẽ đến nói với mày."

Cậu quyết định, khi cả hai gặp nhau sau lễ Giáng sinh sẽ hỏi Liam một chút.

Hết chương sáu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau