Chương 59: Ý thức kém xem phim
Lời đề nghị này thật sự đột ngột.
Nhan Noãn sững sờ một lát, quay đầu nhìn về phía sô pha và tivi.
Xem phim là lựa chọn hàng đầu của cậu khi không có việc gì làm để giết thời gian, vì vậy cậu đăng ký thành viên hai trang web video. Nếu Úc Thiên Phi muốn xem thì lúc nào cũng có thể dùng tài khoản đã đăng nhập trong thiết bị.
"Không phải kiểu này." Sau khi hiểu ra Úc Thiên Phi lập tức phủ quyết: "Xem phim ở nhà không gọi là xem phim, đi đến rạp mới tính."
"Vậy rạp kia tên gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Điều này không quan trọng." Úc Thiên Phi xua tay: "Quan trọng là, tôi muốn đến rạp để xem."
Nhan Noãn gật đầu: "Vậy cậu đi đi, về sớm một chút."
"Đừng có giả ngu." Úc Thiên Phi nhìn cậu: "Cậu đi chung với tôi chứ?"
"Hôm nay hả?" Nhan Noãn lắc đầu: "Sao được chứ, rạp phim không thể mang chó theo."
Hai người vừa nói vừa dời tầm mắt về phía Lucky đang vui sướng chơi một mình trên sàn nhà.
Trong mắt Úc Thiên Phi lộ ra chút ghét bỏ.
"Xem ở nhà đi." Nhan Noãn khuyên anh.
"Người nó nhỏ như vậy, tôi giấu trong túi lén mang vào, người khác không phát hiện đâu." Úc Thiên Phi không muốn từ bỏ, bắt đầu đưa ra ý xấu.
"Cậu nghĩ đơn giản nhỉ." Nhan Noãn lắc đầu: "Âm thanh trong rạp lớn như vậy, dọa nó thì làm sao? Nếu như nó sủa ầm lên thì làm sao?"
Úc Thiên Phi buồn bực trừng mắt với Lucky, Lucky hồn nhiên chưa nhận ra, vẫn vui sướng chạy tới chạy lui, ngược lại Nhan Noãn nhìn thấy thì không vui.
"Không được trừng con gái tôi." Cậu phê bình Úc Thiên Phi: "Đang yên lành tự nhiên muốn đi xem phim?"
"Cậu không cảm thấy ngồi trong rạp chiếu phim, chìm đắm trong nội dung phim sẽ khiến người ta khó mà nghĩ lung tung sao?" Úc Thiên Phi nói: "Lòng tôi bứt rứt, muốn trốn tránh một lát."
Nhan Noãn ngậm đũa, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Vậy cậu có thể đi một mình."
"Không được, lúc xem phim tôi thích thảo luận với người khác." Úc Thiên Phi lắc đầu.
"Người như cậu hoàn toàn không hợp với việc đến rạp chiếu phim." Nhan Noãn ghét bỏ nói: "Vẫn nên chấp nhận ở nhà đi."
...
Cơm nước xong, Nhan Noãn thử bài trí trong nhà một chút. Cậu thả một chiếc ghế vuông trước sô pha, đặt hai cái ly giấy trên đó, trong ly giấy là soda, sau lại xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua ít đồ ăn vặt.
Chuẩn bị đồ ăn xong, cậu lục tung phòng ngủ lên tìm một cặp loa nhỏ đã đóng bụi, cắm vào tivi.
Cuối cùng, cậu tắt đèn kéo rèm cửa sổ, bật tivi lên, hỏi Úc Thiên Phi đang ôm chó đứng bên cạnh: "Ghế dài vip, cảm thấy thế nào?"
Úc Thiên Phi sờ sờ mũi: "... Cũng không tệ lắm."
Nhan Noãn hơi đắc ý, ngồi một bên sô pha, đưa điều khiển từ xa đến: "Muốn xem cái gì thì tự chọn đi."
Úc Thiên Phi vừa chọn vừa mỉa mai nói: "Nhưng tivi hơi nhỏ."
"Có là được rồi." Nhan Noãn nói.
"Nếu có máy chiếu thì ngon rồi." Úc Thiên Phi còn nói.
"Ban đầu có nghĩ tới." Nhan Noãn giơ tay lên ra dấu: "Nhưng tường bên kia có một vết nứt, hình ảnh chiếu lên chắc chắn sẽ bị giảm chất lượng. Nhích qua bên cạnh một chút thì là cửa phòng ngủ rồi."
"Có thể đưa máy chiếu vào phòng, nằm trên giường xem." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn im lặng, quay đầu nhìn anh một cái. Nếu là như vậy, chẳng phải bây giờ họ đang nằm song song với nhau sao?
"Bộ này nhìn ổn." Úc Thiên Phi chỉ vào màn hình, chọn xác nhận: "Xem giải trí."
Nhan Noãn mở to mắt nhìn: "Đây là..."
"Khụ." Úc Thiên Phi quay đầu nhìn sang hướng khác: "Thưởng thức thưởng thức nghệ thuật đi."
"Cậu biết bộ điện ảnh này à?" Nhan Noãn hỉ.
"Có chút ấn tượng." Úc Thiên Phi nói: "Được khen rất nhiều đúng không? Cậu xem chưa?"
Nhan Noãn cẩn thật gật đầu.
"Xem lần nữa với tôi đi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn quay ra nhìn rèm cửa sổ: "... Có thể cậu sẽ không thích."
"Ai nói, con người tôi rất có tế bào nghệ thuật."
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ này. Bộ phim này có hai nhân vận chính, một là nam, một người khác cũng là nam. Sau ba mươi phút bọn họ sẽ hôn môi, sau đó còn một cảnh giường chiếu tiêu chuẩn, một trong hai người còn lộ nguyên cái mông.
Nhan Noãn hoàn toàn không muốn xem chung với Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi ở bên cạnh đã vào chế độ xem phim, cầm một cây khoai tây cắn răng rắc, sau đó còn nhận xét với sự lên sàn của nam một: "Đẹp trai ghê."
Đúng là đẹp trai, Nhan Noãn thầm trả lời anh. Cậu rất thích ánh mắt ưu buồn của người đàn ông đó, khí chất yên tĩnh hoàn toàn khác với Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi lại xem một lát, không biết thế nào lại cười "phụt" một tiếng.
Đoạn phim đang chiếu không hề có gì đáng cười, Nhan Noãn cau mày nhìn anh.
"Cậu ta là nam một, đúng không." Úc Thiên Phi chỉ chỉ vào màn hình: "Vậy người kia gọi thế nào, năm số không hả?"
"..."
Úc Thiên Phi cười nắc nẻ, hiển nhiên là vô cùng đắc ý với cái sự cười nhạt nhẽo của mình.
Nhan Noãn cạn lời, ngỡ ngàng hiểu ra, Úc Thiên Phi vốn biết đây là bộ phim có tính chất gì.
Vì tâm trạng kém, cho nên kéo một người đã công khai như mình cùng xem một bộ phim tình đồng chí mặn nồng, chuyện này hợp lý sao?
Nhan Noãn đang bồn chồn trong lòng thì điện thoại vang lên, cậu cúi đầu nhìn lướt qua, là một dãy số xa lạ.
Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi vừa nghe Úc Thiên Phi ở bên cạnh bất mãn phàn nàn: "Nghe điện thoại trong rạp phim, ý thức quá kém."
Nhan Noãn trừng mắt liếc anh, bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại.
"Chào, xin hỏi anh là?" Cậu hỏi.
"Nhan Noãn." Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói tuy quen mà lạ: "Đã lâu rồi không nghe được giọng của em. Em đoán được anh là ai không?"
Nhan Noãn sửng sốt: "Đàn anh?"
Trần Tư Tề ở bên kia nở nụ cười: "Anh vừa xuống máy bay, gọi chào em trước."
Không hiểu sao Nhan Noãn lại cảm thấy ngượng ngùng, trong chốc lát không biết nên nói cái gì, do dự một hồi rồi nói một cách cứng nhắc: "Vất vả cho anh rồi."
"Bây giờ em có rảnh không?" Trần Tư Tề hỏi.
"Bây giờ?" Nhan Noãn lắc đầu: "Sợ là..."
"Không sao." Trần Tư Tề cười nói: "Chờ anh sắp xếp xong e là cũng nửa đêm, đúng là không tiện lắm. Vậy thứ tư, hoặc thứ năm tuần sau em có thời gian không?"
"Thứ tư em nghỉ." Nhan Noãn nói.
"Được, vậy thứ ba chúng ta liên lạc lại nhé." Trần Tư Tề nói, lại hỏi thêm một câu: "Đến lúc đó em sẽ dẫn bạn đến chứ?"
"Không đâu." Nhan Noãn nói.
"Anh biết rồi." Trần Tư Tề nói: "Cứ như vậy nhé, anh cúp máy trước đây, ngủ ngon."
Nhan Noãn gật đầu: "Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, không hiểu sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm. Trần Tư Tề vẫn giống như trước đây, giao tiếp với người khác đơn giản thẳng thắn, ngoại trừ mấy câu khách sáo cơ bản thì không nói nửa câu vô nghĩa. Nhan Noãn rất thích phong cách này của anh, ở chung không cảm thấy mệt mỏi.
Ra khỏi phòng, Úc Thiên Phi đang nghiêng ngả ôm đệm của cậu nhìn màn hình.
"Mau chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng đi." Anh nói với Nhan Noãn.
Nhan Noãn hoàn toàn không để ý tới anh, nghĩ thầm, tôi đồng ý xem chung với cậu đã tốt lắm rồi.
Mới được chưa đến năm phút, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Có điều lần này lại là điện thoại của Úc Thiên Phi, ông chủ phòng khám của họ gọi điện đến.
Đối mặt với ánh mắt mỉa mai của Nhan Noãn, Úc Thiên Phi lúng túng cầm điện thoại trốn vào phòng vệ sinh.
Cuộc gọi này anh nghe mất hơn mười phút, sau khi ra tới thì phim đã trôi qua một đoạn lớn. Lúc Úc Thiên Phi ngồi xuống còn phàn nàn: "Sao không tạm dừng giùm tôi chứ?"
"Rạp phim ở đâu ra chuyện tạm dừng." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi bất mãn liếc cậu một cái, cầm điều khiển nhấn lùi lại.
"Hỏi chuyện hôm nay cậu đến đồn công an à?" Nhan Noãn hỏi.
"Để an ủi tôi, bảo tôi đừng nặng lòng quá." Úc Thiên Phi thở dài: "Nếu cần có thể cho tôi nghỉ mấy ngày."
"Không tệ lắm." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Nói thì chỉ nói thôi, có nhiêu đó người, tôi bớt lại thì người khác phải nhiều thêm, đâu mà sắp xếp được."
Cuối cùng phim cũng quay về lại cảnh lúc anh rời đi, Úc Thiên Phi vừa buông điều khiển thì Lucky ngồi giữa hai người chợt đứng dậy, cái mũi nhỏ ngửi ngửi, xoay tại chỗ.
"Không hay rồi, nó muốn xi xi!" Úc Thiên Phi chợt nhảy lên: "Tấm lót nước tiểu đâu? Cậu bỏ tấm lót nước tiểu ở đâu rồi?"
Nhan Noãn nghe vậy hoảng lên, vội vọt vào phòng tìm.
Từ khi nhận nuôi chính thức, cậu đã mua một đống đồ cần dùng hằng ngày cho Lucky, đương nhiên cũng gồm cả tấm lót nước tiểu. Chỉ là Lucky đã sớm nuôi được thói quen, chỉ đi vệ sinh vào ban ngày, cho nên đến giờ vẫn chưa sử dụng, tấm lót nước tiểu còn chưa khui không biết đã bị quăng vào xó nào rồi.
"Vẫn chưa tìm được hả?" Úc Thiên Phi nôn nóng hỏi.
"Cậu chờ một lát, chắc là ở trong đây..." Nhan Noãn lục tung đống đồ dùng của thú cưng lên.
Úc Thiên Phi bế Lucky, nâng lên thật cao: "Cục cưng con nhịn chút nhé! Nhịn chút thôi!"
May mà ngay lúc này Nhan Noãn cũng tìm ra tấm lót, sau khi dùng sức xé bao bì thì trở về phòng khách: "Tấm lót nước tiểu tới đây!"
"Trải lên! Trải lên!" Úc Thiên Phi hô lớn.
Nhan Noãn vội trải tấm lót lên sàn trước mặt Úc Thiên Phi, Úc Thiên Phi ngồi xổm xuống thả Lucky ra.
Cô nhóc lên tấm lót, lại dạo một vòng, sau đó ngồi xổm xuống.
Hai vị phụ huynh cùng thở phào.
"Sơ ý quá." Úc Thiên Phi lau trán: "Chiều này nó theo tôi đến đồn công an, không có cơ hội, bị nghẹn."
Cũng may không nghe theo lời Úc Thiên Phi lén đem nó vào rạp chiếu phim.
Nhan Noãn đặt mông ngồi trên sô pha, đang muốn cảm thán thì chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc kì lạ.
Cậu và Úc Thiên Phi cùng quay đầu nhìn về phía tivi, trong phim hai người đàn ông trần tr.ụi đang dính vào nhau, hình ảnh vô cùng sống động.
Nhan Noãn cúi đầu đứng dậy, ngồi xổm xuống, thu dọn tấm lót đã sử dụng, sau đó chạy như bay vào phòng vệ sinh.
Đến khi ra ngoài, người trong phim đã đắp chăn lên.
Trong màn hình ti vi nam một và nam số không đang thân mật nằm chung nói chuyện phiếm, bên ngoài tivi Nhan Noãn và Úc Thiên Phi nhìn mặt nhau, bầu không khí rất xấu hổ.
Lucky vừa giải quyết được chuyện lớn tinh thần sảng khoái, kêu ư ử lay cẳng chân của Úc Thiên Phi, muốn được bế.
Úc Thiên Phi cúi người xuống xách nó lên, nói: "Đúng thật nha, xem phim ở nhà thua xa ở rạp."
Nhan Noãn không thể nào phản bác, nhún vai.
"Tôi vẫn muốn đi rạp chiếu phim." Úc Thiên Phi nhìn cậu, thử thăm dò: "Hay là chúng ta tìm ngày nghỉ đi chung đi, gửi nó cho đồng nghiệp của tôi trước."
Nhan Noãn không ừ hử gì.
"Thứ tư tuần sau thì sao?" Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu nghỉ đúng không?"
Nhan Noãn đang định gật đầu, chợt nhớ ra gì đó: "Không được, ngày đó tôi có hẹn."
...
Lucky: Đúng vậy, con là chó.
Nhan Noãn sững sờ một lát, quay đầu nhìn về phía sô pha và tivi.
Xem phim là lựa chọn hàng đầu của cậu khi không có việc gì làm để giết thời gian, vì vậy cậu đăng ký thành viên hai trang web video. Nếu Úc Thiên Phi muốn xem thì lúc nào cũng có thể dùng tài khoản đã đăng nhập trong thiết bị.
"Không phải kiểu này." Sau khi hiểu ra Úc Thiên Phi lập tức phủ quyết: "Xem phim ở nhà không gọi là xem phim, đi đến rạp mới tính."
"Vậy rạp kia tên gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Điều này không quan trọng." Úc Thiên Phi xua tay: "Quan trọng là, tôi muốn đến rạp để xem."
Nhan Noãn gật đầu: "Vậy cậu đi đi, về sớm một chút."
"Đừng có giả ngu." Úc Thiên Phi nhìn cậu: "Cậu đi chung với tôi chứ?"
"Hôm nay hả?" Nhan Noãn lắc đầu: "Sao được chứ, rạp phim không thể mang chó theo."
Hai người vừa nói vừa dời tầm mắt về phía Lucky đang vui sướng chơi một mình trên sàn nhà.
Trong mắt Úc Thiên Phi lộ ra chút ghét bỏ.
"Xem ở nhà đi." Nhan Noãn khuyên anh.
"Người nó nhỏ như vậy, tôi giấu trong túi lén mang vào, người khác không phát hiện đâu." Úc Thiên Phi không muốn từ bỏ, bắt đầu đưa ra ý xấu.
"Cậu nghĩ đơn giản nhỉ." Nhan Noãn lắc đầu: "Âm thanh trong rạp lớn như vậy, dọa nó thì làm sao? Nếu như nó sủa ầm lên thì làm sao?"
Úc Thiên Phi buồn bực trừng mắt với Lucky, Lucky hồn nhiên chưa nhận ra, vẫn vui sướng chạy tới chạy lui, ngược lại Nhan Noãn nhìn thấy thì không vui.
"Không được trừng con gái tôi." Cậu phê bình Úc Thiên Phi: "Đang yên lành tự nhiên muốn đi xem phim?"
"Cậu không cảm thấy ngồi trong rạp chiếu phim, chìm đắm trong nội dung phim sẽ khiến người ta khó mà nghĩ lung tung sao?" Úc Thiên Phi nói: "Lòng tôi bứt rứt, muốn trốn tránh một lát."
Nhan Noãn ngậm đũa, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Vậy cậu có thể đi một mình."
"Không được, lúc xem phim tôi thích thảo luận với người khác." Úc Thiên Phi lắc đầu.
"Người như cậu hoàn toàn không hợp với việc đến rạp chiếu phim." Nhan Noãn ghét bỏ nói: "Vẫn nên chấp nhận ở nhà đi."
...
Cơm nước xong, Nhan Noãn thử bài trí trong nhà một chút. Cậu thả một chiếc ghế vuông trước sô pha, đặt hai cái ly giấy trên đó, trong ly giấy là soda, sau lại xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua ít đồ ăn vặt.
Chuẩn bị đồ ăn xong, cậu lục tung phòng ngủ lên tìm một cặp loa nhỏ đã đóng bụi, cắm vào tivi.
Cuối cùng, cậu tắt đèn kéo rèm cửa sổ, bật tivi lên, hỏi Úc Thiên Phi đang ôm chó đứng bên cạnh: "Ghế dài vip, cảm thấy thế nào?"
Úc Thiên Phi sờ sờ mũi: "... Cũng không tệ lắm."
Nhan Noãn hơi đắc ý, ngồi một bên sô pha, đưa điều khiển từ xa đến: "Muốn xem cái gì thì tự chọn đi."
Úc Thiên Phi vừa chọn vừa mỉa mai nói: "Nhưng tivi hơi nhỏ."
"Có là được rồi." Nhan Noãn nói.
"Nếu có máy chiếu thì ngon rồi." Úc Thiên Phi còn nói.
"Ban đầu có nghĩ tới." Nhan Noãn giơ tay lên ra dấu: "Nhưng tường bên kia có một vết nứt, hình ảnh chiếu lên chắc chắn sẽ bị giảm chất lượng. Nhích qua bên cạnh một chút thì là cửa phòng ngủ rồi."
"Có thể đưa máy chiếu vào phòng, nằm trên giường xem." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn im lặng, quay đầu nhìn anh một cái. Nếu là như vậy, chẳng phải bây giờ họ đang nằm song song với nhau sao?
"Bộ này nhìn ổn." Úc Thiên Phi chỉ vào màn hình, chọn xác nhận: "Xem giải trí."
Nhan Noãn mở to mắt nhìn: "Đây là..."
"Khụ." Úc Thiên Phi quay đầu nhìn sang hướng khác: "Thưởng thức thưởng thức nghệ thuật đi."
"Cậu biết bộ điện ảnh này à?" Nhan Noãn hỉ.
"Có chút ấn tượng." Úc Thiên Phi nói: "Được khen rất nhiều đúng không? Cậu xem chưa?"
Nhan Noãn cẩn thật gật đầu.
"Xem lần nữa với tôi đi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn quay ra nhìn rèm cửa sổ: "... Có thể cậu sẽ không thích."
"Ai nói, con người tôi rất có tế bào nghệ thuật."
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ này. Bộ phim này có hai nhân vận chính, một là nam, một người khác cũng là nam. Sau ba mươi phút bọn họ sẽ hôn môi, sau đó còn một cảnh giường chiếu tiêu chuẩn, một trong hai người còn lộ nguyên cái mông.
Nhan Noãn hoàn toàn không muốn xem chung với Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi ở bên cạnh đã vào chế độ xem phim, cầm một cây khoai tây cắn răng rắc, sau đó còn nhận xét với sự lên sàn của nam một: "Đẹp trai ghê."
Đúng là đẹp trai, Nhan Noãn thầm trả lời anh. Cậu rất thích ánh mắt ưu buồn của người đàn ông đó, khí chất yên tĩnh hoàn toàn khác với Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi lại xem một lát, không biết thế nào lại cười "phụt" một tiếng.
Đoạn phim đang chiếu không hề có gì đáng cười, Nhan Noãn cau mày nhìn anh.
"Cậu ta là nam một, đúng không." Úc Thiên Phi chỉ chỉ vào màn hình: "Vậy người kia gọi thế nào, năm số không hả?"
"..."
Úc Thiên Phi cười nắc nẻ, hiển nhiên là vô cùng đắc ý với cái sự cười nhạt nhẽo của mình.
Nhan Noãn cạn lời, ngỡ ngàng hiểu ra, Úc Thiên Phi vốn biết đây là bộ phim có tính chất gì.
Vì tâm trạng kém, cho nên kéo một người đã công khai như mình cùng xem một bộ phim tình đồng chí mặn nồng, chuyện này hợp lý sao?
Nhan Noãn đang bồn chồn trong lòng thì điện thoại vang lên, cậu cúi đầu nhìn lướt qua, là một dãy số xa lạ.
Vừa nhấn nút nhận cuộc gọi vừa nghe Úc Thiên Phi ở bên cạnh bất mãn phàn nàn: "Nghe điện thoại trong rạp phim, ý thức quá kém."
Nhan Noãn trừng mắt liếc anh, bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại.
"Chào, xin hỏi anh là?" Cậu hỏi.
"Nhan Noãn." Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói tuy quen mà lạ: "Đã lâu rồi không nghe được giọng của em. Em đoán được anh là ai không?"
Nhan Noãn sửng sốt: "Đàn anh?"
Trần Tư Tề ở bên kia nở nụ cười: "Anh vừa xuống máy bay, gọi chào em trước."
Không hiểu sao Nhan Noãn lại cảm thấy ngượng ngùng, trong chốc lát không biết nên nói cái gì, do dự một hồi rồi nói một cách cứng nhắc: "Vất vả cho anh rồi."
"Bây giờ em có rảnh không?" Trần Tư Tề hỏi.
"Bây giờ?" Nhan Noãn lắc đầu: "Sợ là..."
"Không sao." Trần Tư Tề cười nói: "Chờ anh sắp xếp xong e là cũng nửa đêm, đúng là không tiện lắm. Vậy thứ tư, hoặc thứ năm tuần sau em có thời gian không?"
"Thứ tư em nghỉ." Nhan Noãn nói.
"Được, vậy thứ ba chúng ta liên lạc lại nhé." Trần Tư Tề nói, lại hỏi thêm một câu: "Đến lúc đó em sẽ dẫn bạn đến chứ?"
"Không đâu." Nhan Noãn nói.
"Anh biết rồi." Trần Tư Tề nói: "Cứ như vậy nhé, anh cúp máy trước đây, ngủ ngon."
Nhan Noãn gật đầu: "Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, không hiểu sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm. Trần Tư Tề vẫn giống như trước đây, giao tiếp với người khác đơn giản thẳng thắn, ngoại trừ mấy câu khách sáo cơ bản thì không nói nửa câu vô nghĩa. Nhan Noãn rất thích phong cách này của anh, ở chung không cảm thấy mệt mỏi.
Ra khỏi phòng, Úc Thiên Phi đang nghiêng ngả ôm đệm của cậu nhìn màn hình.
"Mau chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng đi." Anh nói với Nhan Noãn.
Nhan Noãn hoàn toàn không để ý tới anh, nghĩ thầm, tôi đồng ý xem chung với cậu đã tốt lắm rồi.
Mới được chưa đến năm phút, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Có điều lần này lại là điện thoại của Úc Thiên Phi, ông chủ phòng khám của họ gọi điện đến.
Đối mặt với ánh mắt mỉa mai của Nhan Noãn, Úc Thiên Phi lúng túng cầm điện thoại trốn vào phòng vệ sinh.
Cuộc gọi này anh nghe mất hơn mười phút, sau khi ra tới thì phim đã trôi qua một đoạn lớn. Lúc Úc Thiên Phi ngồi xuống còn phàn nàn: "Sao không tạm dừng giùm tôi chứ?"
"Rạp phim ở đâu ra chuyện tạm dừng." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi bất mãn liếc cậu một cái, cầm điều khiển nhấn lùi lại.
"Hỏi chuyện hôm nay cậu đến đồn công an à?" Nhan Noãn hỏi.
"Để an ủi tôi, bảo tôi đừng nặng lòng quá." Úc Thiên Phi thở dài: "Nếu cần có thể cho tôi nghỉ mấy ngày."
"Không tệ lắm." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Nói thì chỉ nói thôi, có nhiêu đó người, tôi bớt lại thì người khác phải nhiều thêm, đâu mà sắp xếp được."
Cuối cùng phim cũng quay về lại cảnh lúc anh rời đi, Úc Thiên Phi vừa buông điều khiển thì Lucky ngồi giữa hai người chợt đứng dậy, cái mũi nhỏ ngửi ngửi, xoay tại chỗ.
"Không hay rồi, nó muốn xi xi!" Úc Thiên Phi chợt nhảy lên: "Tấm lót nước tiểu đâu? Cậu bỏ tấm lót nước tiểu ở đâu rồi?"
Nhan Noãn nghe vậy hoảng lên, vội vọt vào phòng tìm.
Từ khi nhận nuôi chính thức, cậu đã mua một đống đồ cần dùng hằng ngày cho Lucky, đương nhiên cũng gồm cả tấm lót nước tiểu. Chỉ là Lucky đã sớm nuôi được thói quen, chỉ đi vệ sinh vào ban ngày, cho nên đến giờ vẫn chưa sử dụng, tấm lót nước tiểu còn chưa khui không biết đã bị quăng vào xó nào rồi.
"Vẫn chưa tìm được hả?" Úc Thiên Phi nôn nóng hỏi.
"Cậu chờ một lát, chắc là ở trong đây..." Nhan Noãn lục tung đống đồ dùng của thú cưng lên.
Úc Thiên Phi bế Lucky, nâng lên thật cao: "Cục cưng con nhịn chút nhé! Nhịn chút thôi!"
May mà ngay lúc này Nhan Noãn cũng tìm ra tấm lót, sau khi dùng sức xé bao bì thì trở về phòng khách: "Tấm lót nước tiểu tới đây!"
"Trải lên! Trải lên!" Úc Thiên Phi hô lớn.
Nhan Noãn vội trải tấm lót lên sàn trước mặt Úc Thiên Phi, Úc Thiên Phi ngồi xổm xuống thả Lucky ra.
Cô nhóc lên tấm lót, lại dạo một vòng, sau đó ngồi xổm xuống.
Hai vị phụ huynh cùng thở phào.
"Sơ ý quá." Úc Thiên Phi lau trán: "Chiều này nó theo tôi đến đồn công an, không có cơ hội, bị nghẹn."
Cũng may không nghe theo lời Úc Thiên Phi lén đem nó vào rạp chiếu phim.
Nhan Noãn đặt mông ngồi trên sô pha, đang muốn cảm thán thì chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc kì lạ.
Cậu và Úc Thiên Phi cùng quay đầu nhìn về phía tivi, trong phim hai người đàn ông trần tr.ụi đang dính vào nhau, hình ảnh vô cùng sống động.
Nhan Noãn cúi đầu đứng dậy, ngồi xổm xuống, thu dọn tấm lót đã sử dụng, sau đó chạy như bay vào phòng vệ sinh.
Đến khi ra ngoài, người trong phim đã đắp chăn lên.
Trong màn hình ti vi nam một và nam số không đang thân mật nằm chung nói chuyện phiếm, bên ngoài tivi Nhan Noãn và Úc Thiên Phi nhìn mặt nhau, bầu không khí rất xấu hổ.
Lucky vừa giải quyết được chuyện lớn tinh thần sảng khoái, kêu ư ử lay cẳng chân của Úc Thiên Phi, muốn được bế.
Úc Thiên Phi cúi người xuống xách nó lên, nói: "Đúng thật nha, xem phim ở nhà thua xa ở rạp."
Nhan Noãn không thể nào phản bác, nhún vai.
"Tôi vẫn muốn đi rạp chiếu phim." Úc Thiên Phi nhìn cậu, thử thăm dò: "Hay là chúng ta tìm ngày nghỉ đi chung đi, gửi nó cho đồng nghiệp của tôi trước."
Nhan Noãn không ừ hử gì.
"Thứ tư tuần sau thì sao?" Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu nghỉ đúng không?"
Nhan Noãn đang định gật đầu, chợt nhớ ra gì đó: "Không được, ngày đó tôi có hẹn."
...
Lucky: Đúng vậy, con là chó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất