Trộm Yêu Em

Chương 1: Danh Tiếng Lẫy Lừng

Sau
Lục Dụ Thần từ trước đến nay người ta chỉ biết anh là nhị thiếu gia của Lục Gia, chưa từng nhìn thấy anh trực diện xuất hiện trên báo chí nhưng tin đồn về anh nhiều không tả nổi.

Điển hình nhiều nhất chính là ăn chơi, hút thuốc, đua xe, cặp kè mỗi ngày một nữ diễn viên toàn bộ công ty đều do Đại Thiếu Gia của Lục Gia là Lục Phong Hành một tay lo liệu. Khiến cho người khác cho dù không gặp anh cũng phải có ác cảm với cái tên của anh.

Ở trung tâm thương mại con gái út của Lục Gia, Lục Phùng Y, xinh đẹp lại vô cùng lễ phép, ngẩn đầu nhìn tin tức đưa tin người anh ba của mình hôm nay lại được đưa tin ăn chơi ở bên ngoài. Phùng Y cũng chỉ biết lắc đầu mắng “Cái quỷ gì cũng có anh ấy. Lần này cũng không biết anh ấy bị mắng thành cái gì nữa.”

Thẩm Y Tranh ngẩn đầu nhìn theo “Anh trai cậu hình như vẫn chưa có lần nào lên tiếng đính chính thì phải.” Lần đưa tin tức đã nhiều vô số kể, nhưng anh trai của Phùng Y hình như vẫn chưa lên tiếng đính chính.

“Anh ấy sao? Không biết ngày mai đưa tớ ra sân bay có đến không chứ đừng nói là ra mặt đính chính.” Lục Phùng Y bình thản không muốn quan tâm, cầm lấy những món đồ cần thiết để lên quầy thanh toán.

Người đi bên cạnh Lục Phùng Y là Thẩm Y Tranh bạn thân của cô nàng, xinh đẹp, giỏi giang, gia cảnh không phải quá giàu như những tiểu thư khác, lại vô cùng giản dị ngây thơ, thậm chí còn có phần dễ tin người, gia đình Thẩm Y Tranh chỉ kinh doanh một công ty tầm cỡ dư giả một chút.

Thẩm Y Tranh vội cầm thẻ của mình thanh toán “Xem như đây là hành trang chuẩn bị cho cậu ra nước ngoài, sau này trở thành phú bà đừng quên tớ.” Vừa nói vừa vui vẻ cười, cứ như đứa trẻ ngây thơ, nụ cười xinh đẹp tựa như ánh nắng mặt trời.

“Được được! Lý Phong đón cậu à? Hay cậu về cùng tớ.” Phùng Y nhìn cô.

Lý Phong là bạn trai của Thẩm Y Tranh hai người yêu nhau từ thời đại học, chỉ là Lục Phùng Y cảm thấy anh ta đôi lúc không ổn lắm, có chút không trung thực thậm chí cảm thấy anh ta cũng không phải loại chung tình.

Cô gật đầu “Tất nhiên rồi, anh ấy nói sẽ đón tớ. Ngày mai bọn tớ sẽ đến tiễn cậu lên máy bay, cậu ra nước ngoài đợi tớ gửi thiệp hồng đi.” Thẩm Y Tranh vừa bật cười vừa nói mang theo ý trêu chọc.

“Bà đây đợi cậu gửi thiệp mừng nhé, đến khi bị anh ta lừa cậu đừng có mà khóc lóc với tớ. Mau đi đi Lý Gia nhà cậu đến đón rồi kìa.” Lục Phùng Y chỉ tay về phía cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài, chiếc xe hơi màu trắng đã đỗ ở lề đường trước trung tâm thương mại.

Nhìn thoáng qua đã biết là Lý Phong.

Người mà Thẩm Y Tranh luôn miệng cho rằng thiên duyên tiền định của cô, luôn cho rằng Lý Phong là người tốt nhất trên đời, thậm chí nhìn Lục Dụ Thần anh trai của Phùng Y cô lại càng cho rằng Lý Phong là một người vô cùng tốt.

Thẩm Y Tranh nhìn xuống điện thoại xong nhìn theo hướng tay của Phùng Y liền bật cười “Vậy tớ đi trước đây, cậu về cẩn thận.” Cô vẫy vẫy tay tạm biệt bạn mình.



Nhìn theo bóng lưng của bạn mình Phùng Y cũng khẽ mỉm cười dù sao tất cả mọi chuyện đều do cô nàng nghi ngờ, Lý Phong cũng chưa làm gì xấu, tạm thời cô nàng cũng yên tâm.

Cầm lấy túi đồ vừa mua, cô nàng bước ra khỏi trung tâm ngay sau đó, Lý Phong và Thẩm Y Tranh vừa lái xe rời đi thì đã có một chiếc xe đã đổ vào vị trí mà xe của Lý Phong vừa đỗ, chiếc Maybach màu đen sang trọng vừa nhìn đã biết của ai.

Lục Dụ Thần ngáp ngắn ngáp dài, mở cửa xe đứng dậy nhìn về phía của Lục Phùng Y “Có lên xe nhanh không? Không thì lộ bộ về đi.” Ánh mắt lơ đãng có chút khó chịu.

“Cái tên chết dẫm nhà anh, có anh trai nào ăn nói trống không với em mình như vậy không hả?” Phùng Y bực bội bước đến, ra ngoài bị bàn tán còn không khó chịu, chỉ bảo đến đón cô như vậy đã khó chịu rồi.

Đúng là Lục Dụ Thần chỉ khó chịu với một mình đứa em gái này mà thôi, ở nhà họ Lục ngoài ba mẹ thì ai cũng giỏi ăn hiếp cô cả. Phùng Y ngồi vào trong xe mặt mài cao có khó coi, ngày mai cô đi rồi lúc đó có muốn tìm người để ức hiếp cũng không được.

Chiếc Maybach lăng bánh rời khỏi trung tâm thương mại, Lục Dụ Thần không lên tiếng, nhưng Lục Phùng Y lại lên tiếng trêu trọc “Anh bây giờ đúng là danh tiếng lẫy lừng, bạn em ai cũng biết. Báo đài đưa tin anh mỗi ngày một câu chuyện khác nhau, cũng thật phong phú.”

“Ừ!” Lục Dụ Thần đánh tay lái không thèm nhìn đến Phùng Y, chỉ tùy tiện đáp như chuyện một chút cũng không liên quan đến anh.

Lý Phong đưa Thẩm Y Tranh về nhà, thoáng chút lại nhìn màng hình điện thoại, lâu lâu sẽ hùa theo cô mấy câu.

“Y Tranh! Có phải em nên nói với ba tính đến chuyện kết hôn rồi không?” Lý Phong lên tiếng khiến cho Thẩm Y Tranh đơ người không nói tiếp chuyện đang nói nữa.

Cô quay sang nhìn Lý Phong “Chẳng phải nói năm sau sao? Sao vậy anh có chuyện gì sao?” Cô cảm thấy sắc mặt Lý Phong có chút không tốt.

“Không có! Chỉ là anh cảm thấy em xinh đẹp quá, nếu không nhanh tay người khác cướp mất em, anh phải làm sao chứ.” Lý Phong mỉm cười dịu dàng, anh ta dừng xe lại nghiên người vén tóc cô ra phía sau gáy nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, còn hôn lên trán cô một cái.

Trong lòng Thẩm Y Tranh như muốn tan chảy cô ngại ngùng hai má cũng trở nên đỏ ửng nhìn Lý Phong “Em sẽ nói với ba về chuyện này. Tới nhà rồi em vào nhà đây, anh lái xe về công ty cẩn thận nhé.” Cô cầm túi xách bước xuống xe còn hôn lên má của Lý Phong một cái.

Vẫy tay tạm biệt rồi mới đi vào trong, Lý Phong cũng lái xe rời đi ngay sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau