Chương 17: Hương nhài và âm mưu
Lộc khệ nệ ôm chiếc ti vi vào phòng Phương rồi đặt lên kệ tủ. Chiếc áo thun cậu mặt ướt đẫm mồ hôi. Bỗng một bàn tay trắng nõn thon dài cầm chiếc khăn tay in hình vịt vàng đưa ra trước mặt cậu.
- Cảm ơn Xuân! Mai tui giặt trả cho!
- Không cần đâu! Lộc lau xong đưa tui giặt là được rồi! Không cần phiền phức thế đâu!
Lộc cười cười, lấy khăn lau mặt. Chiếc khăn mềm mại toả ra hương nhài nhè nhẹ, phải ngửi thật kỹ mới cảm nhận được. Thoáng chốc cơn đau đầu âm ỉ mấy ngày qua dịu bớt thậm chí không còn nữa. Cậu nhét luôn chiếc khăn tay vào túi quần.
- He he, vậy sao được, cái này dơ rồi để mai tui mua cái mới cho Xuân.
- Không cần đâu...
- Cần chứ!
Lộc nói như đinh đóng cột.
Hà ngơ ngác. Lúc nãy cậu cười cười là không đồng ý sao? Mình đọc sai ngôn ngữ cơ thể à? Cô chợt phát hiện hai anh em trai nhà này rất giống nhau. Ngoài mặt cười tươi thể hiện bản thân rất thân thiện nhưng thực chất lời nói và hành động đều mang uy quyền khiến người đối diện phải làm theo ý mình.
Cô nghĩ Phương là người cảm nhận rõ nhất. Không thấy nó ngồi mặc dòng đời nổi trôi à! Không phải là một chiếc khăn tay thôi sao! Tiền của cậu, cậu muốn mua bao nhiêu thì mua!
- Vậy phiền cậu quá!
- Không phiền không phiền!
Phương nhìn bên phải Lộc và Hà phiền tới phiền lui, nhìn sang bên trái Nghị đang lắp ti vi. Rồi cậu nhìn xuống con gấu bông màu hồng đang nằm trên đùi mà lúc nãy Nghị dúi vào lòng cậu với mỹ kỳ danh gấu nhỏ an ủi bạn nhỏ bị thương. Cậu tự hỏi đây là đâu? Tôi là ai?
Quay lại vài phút trước, khi mở cửa ra thấy Nghị, cậu đã cảm thấy da đầu tê rần. Đại não hoảng sợ muốn chỉ huy bờ môi hồng hào nói ngủ ngon với anh. Bàn tay thon dài trắng nõn của người đàn bà hai lưng muốn đóng cửa lại từ chối tiếp khách đêm khuya.
Cậu cảm thấy nội dung hoạt động hôm nay đã đủ phong phú rồi, từ chối mọi hành vi khiến tâm trạng kích thích phát điên. Năm giờ chiều cũng đã quá khuya, làm một thành niên khoẻ mạnh anh nên lên giường đi ngủ đi nhá!
Sau đó... Sau đó à? Phương làm gì có sau đó chứ! Mở cửa cho anh vào thì đây chính là sân chơi của anh. Anh dúi bao bánh kẹo vào lòng cậu. Bàn tay to dày ấm thực tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ kéo cậu qua một bên để cu li Lộc khệ nệ ôm ti vi vào để lên kệ.
- Hôm nay cửa hàng nhập một lô ti vi mới, anh thấy hợp với e nên lắp cho em một cái coi cho đỡ buồn!
Không, hoạt động một ngày của tôi phong phú lắm! Cậu từ chối!
- Anh cũng mua thêm quần áo cho em, à, áo dài ngày mốt mới lấy được em nhé!
Anh mua quần áo cho bạn gái của em gái anh mà coi được sao! Cậu từ chối!
- Trong đó có kẹo đường đỏ nghe nói bổ máu lắm! Em ăn thử coi ngon không? Ngon thì anh mua thêm cho!
Bé ngoan không ăn kẹo buổi tối anh có biết không? Cậu từ chối!
Nghị lúi húi cắm một loạt dây phía sau chiếc ti vi, cắm dây điện, điều chỉnh ăng ten.
- Em thích xem gì thì bấm đi.
Đến bây giờ mới trưng cầu ý kiến của cậu sao? Không thích gì hết á. Cậu nở nụ cười với anh:
- Cảm ơn anh! Ti vi đẹp lắm. Mà em ở đây mấy ngày thôi, mua vậy phí lắm!
Thấy cậu cười với mình, anh cảm công sức anh chạy đây chạy đó mua đồ hoàn toàn xứng đáng!
- Em thường xuyên qua chơi thì không phí!
Tất nhiên cậu sẽ tìm cớ ở lại đây ở tìm lời giải cho mộng rồi. Anh nói đúng quá, cậu cãi sao được.
- Dạ, cảm ơn anh! Còn phiền anh đi đặt may áo dài cho em nữa!
- Không phiền! Không phiền!
Cậu khẳng định Nghị và Lộc là anh em ruột!
Không cần biết ai phiền ai, nhóc ma nhỏ trốn trong tủ quần áo cảm thấy thật hạnh phúc. Có ti vi, có bánh kẹo đời ma coi như viên mãn rồi. Hì hì~
Sáu giờ chiều, một người phụ nữ bước xuống xe hơi, dặn dò tài xế chờ mình đôi chân mang guốc cao gót bước vào hẻm nhỏ.
Dừng trước ngôi nhà hơi xuống cấp, bà ta tự nhiên đẩy cửa bước vào, nhướng cặp chân mày lá liễu ngạc nhiên khi thấy người đàn ông gầy nhỏ nằm trên chiếc ván cũ.
- Hôm nay vậy mà ở nhà à? Chân bị sao đây?
- Tai nạn nghề nghiệp! Tai nạn nghề nghiệp thôi! He he!
Gã đàn ông mặc chiếc áo sơ mi cũ, làn da ngăm đen. Một chân phải của ông bị bó bột. Ông ta cười lên làm đôi mắt lươn vốn đã bé nay chỉ còn một đường chỉ nên trông gương mặt lộ rõ sự thấp hèn, lươn lẹo.
- Anh thì nghề ngỗng gì? Đá gà bị công ăn dí à?
- He he! Nay rồng đến nhà tôm có việc gì không ta?
- Rồng tôm gì! Chẳng phải là châu chấu trên một sợi dây à! Con anh thành sự không có chứ bại sự thì có thừa! Nó đâu rồi?
Bà giận run người. Còn hai tháng nữa bộ sẽ kiểm tra phòng ban của trường để bầu chọn trường tiêu biểu. Việc này có liên quan trực tiếp đến chiếc ghế và thành tích cuối năm của bà.
Vậy mà hôm nay thằng Hiệp lại gây ra chuyện như vậy. Nó gây ra chuyện thì thôi đi. Trọng yếu là việc đó lại lọt tiếng gió đến tai cậu ba Nghị, ông lớn kinh doanh máy móc thiết bị xuất nhập khẩu có mối liên hệ mật thiết với chủ tịch thành phố. Vì việc này mà lúc trưa hiệu trưởng cảnh cáo bà một trận. Bà nhẫn nhịn từ trưa đến giờ đã là cực hạn rồi.
Ông Nghĩa ba Hiệp thấy rõ sự tức giận trên mặt đứa em gái xinh đẹp may mắn được gã vào nhà giàu này. Ông vội xoa dịu:
- Nó lại gây ra chuyện gì sao? Em đừng tức giận hại thân. Để anh kêu nó! Hiệp! Hiệp! Mày đâu rồi? Ra đây tao biểu!
Căn nhà cũ không có mấy đồ đạc nên tiếng kêu dễ dàng chùi vào phòng Hiệp.
- Gì vậy ông già! Tui đang ngủ mà là lối um sùm!
Hiệp vác cái đầu tổ chim ngáy ngủ đi ra cằn nhằn.
- Ngủ! Ngủ! Mới sáu giờ mày đã ngủ! Mày là gà à?
Sau khi viết bản kiểm điểm, thầy Huy liền thông báo trước mắt tạm đình chỉ học gã một tháng. Đối với thằng học ngu ham chơi như gã thì học hay không học chẳng có gì khác nhau. Thế là gã bỏ về theo đám anh em chơi bi da đến chiều mới mò về nhà ngủ. Gã nháy đôi mắt nhập nhèm thì trông thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế.
- Cô ba! Cô đến hồi nào vậy!
Cô ba Hiệp phó hiệu trưởng trung học phổ thông Vĩnh Tân không muốn nhiều lời mới thằng cháu trời đánh này, bà ta chép miệng:
- Cướp tiền, đánh nữ sinh, đình chỉ học một tháng, từ 11A6 chuyển sang 11A10.
Ông Nghĩa vội ngồi bật dậy la lên:
- 11A10 toàn mấy đứa học ngu! Sao thằng Hiệp học ở đó được! Em làm phó hiệu trưởng mà, nói một tiếng là được mà!
Bà Nga chau mày nổi giận đập bàn:
- Anh tưởng tôi là ông trời chắc! Nó còn đi học được là tôi mặt dày năn nỉ hiệu trưởng đó! Lớp đó toàn đứa ngu sao? Con anh học giỏi lắm à?
Thấy đứa em gái giàu có nổi giận lên tiếng mỉa mai ông Nghĩa cũng không dám lên tiếng nữa. Ông chẹp miệng nằm xuống ván tiếp
- Cô ba! Hồi trưa thầy Huy nói là chỉ đình chỉ học một tháng thôi mà! Sao bây giờ lại chuyển lớp?
Hiệp bối rối hỏi. Chuyển lớp? Hạ của gã...
- Cô ba, cô bốn gì! Giờ có mười cô cũng không cứu nổi mày con ạ! Tao đã nói là mày thôi mấy cái trò mèo đó đi mà không nghe!
- Con bị oan! Là nó tự té! Con không có cướp đồng nào của nó hết! Cô ơi! Con không muốn chuyển lớp đâu!
Con nhỏ xảo trá đó! Gã phải tìm cơ hội chỉnh nó bằng được!
- Oan ức cái gì!
Bà biết cái thằng cháu du côn này của bà chả có gì luyến tiếc cái lớp cũ của nó cả, ngoại trừ một người...
- Con Hạ chứ gì!
Thấy Hiệp gật đầu lia lịa thì bà chẹp miệng, bắt chéo chân chậm rãi nói:
- Muốn nó thì kêu mẹ mày về đây!
- Dạ! Bả đang đánh bài! Con kêu bả về liền!
- Cảm ơn Xuân! Mai tui giặt trả cho!
- Không cần đâu! Lộc lau xong đưa tui giặt là được rồi! Không cần phiền phức thế đâu!
Lộc cười cười, lấy khăn lau mặt. Chiếc khăn mềm mại toả ra hương nhài nhè nhẹ, phải ngửi thật kỹ mới cảm nhận được. Thoáng chốc cơn đau đầu âm ỉ mấy ngày qua dịu bớt thậm chí không còn nữa. Cậu nhét luôn chiếc khăn tay vào túi quần.
- He he, vậy sao được, cái này dơ rồi để mai tui mua cái mới cho Xuân.
- Không cần đâu...
- Cần chứ!
Lộc nói như đinh đóng cột.
Hà ngơ ngác. Lúc nãy cậu cười cười là không đồng ý sao? Mình đọc sai ngôn ngữ cơ thể à? Cô chợt phát hiện hai anh em trai nhà này rất giống nhau. Ngoài mặt cười tươi thể hiện bản thân rất thân thiện nhưng thực chất lời nói và hành động đều mang uy quyền khiến người đối diện phải làm theo ý mình.
Cô nghĩ Phương là người cảm nhận rõ nhất. Không thấy nó ngồi mặc dòng đời nổi trôi à! Không phải là một chiếc khăn tay thôi sao! Tiền của cậu, cậu muốn mua bao nhiêu thì mua!
- Vậy phiền cậu quá!
- Không phiền không phiền!
Phương nhìn bên phải Lộc và Hà phiền tới phiền lui, nhìn sang bên trái Nghị đang lắp ti vi. Rồi cậu nhìn xuống con gấu bông màu hồng đang nằm trên đùi mà lúc nãy Nghị dúi vào lòng cậu với mỹ kỳ danh gấu nhỏ an ủi bạn nhỏ bị thương. Cậu tự hỏi đây là đâu? Tôi là ai?
Quay lại vài phút trước, khi mở cửa ra thấy Nghị, cậu đã cảm thấy da đầu tê rần. Đại não hoảng sợ muốn chỉ huy bờ môi hồng hào nói ngủ ngon với anh. Bàn tay thon dài trắng nõn của người đàn bà hai lưng muốn đóng cửa lại từ chối tiếp khách đêm khuya.
Cậu cảm thấy nội dung hoạt động hôm nay đã đủ phong phú rồi, từ chối mọi hành vi khiến tâm trạng kích thích phát điên. Năm giờ chiều cũng đã quá khuya, làm một thành niên khoẻ mạnh anh nên lên giường đi ngủ đi nhá!
Sau đó... Sau đó à? Phương làm gì có sau đó chứ! Mở cửa cho anh vào thì đây chính là sân chơi của anh. Anh dúi bao bánh kẹo vào lòng cậu. Bàn tay to dày ấm thực tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ kéo cậu qua một bên để cu li Lộc khệ nệ ôm ti vi vào để lên kệ.
- Hôm nay cửa hàng nhập một lô ti vi mới, anh thấy hợp với e nên lắp cho em một cái coi cho đỡ buồn!
Không, hoạt động một ngày của tôi phong phú lắm! Cậu từ chối!
- Anh cũng mua thêm quần áo cho em, à, áo dài ngày mốt mới lấy được em nhé!
Anh mua quần áo cho bạn gái của em gái anh mà coi được sao! Cậu từ chối!
- Trong đó có kẹo đường đỏ nghe nói bổ máu lắm! Em ăn thử coi ngon không? Ngon thì anh mua thêm cho!
Bé ngoan không ăn kẹo buổi tối anh có biết không? Cậu từ chối!
Nghị lúi húi cắm một loạt dây phía sau chiếc ti vi, cắm dây điện, điều chỉnh ăng ten.
- Em thích xem gì thì bấm đi.
Đến bây giờ mới trưng cầu ý kiến của cậu sao? Không thích gì hết á. Cậu nở nụ cười với anh:
- Cảm ơn anh! Ti vi đẹp lắm. Mà em ở đây mấy ngày thôi, mua vậy phí lắm!
Thấy cậu cười với mình, anh cảm công sức anh chạy đây chạy đó mua đồ hoàn toàn xứng đáng!
- Em thường xuyên qua chơi thì không phí!
Tất nhiên cậu sẽ tìm cớ ở lại đây ở tìm lời giải cho mộng rồi. Anh nói đúng quá, cậu cãi sao được.
- Dạ, cảm ơn anh! Còn phiền anh đi đặt may áo dài cho em nữa!
- Không phiền! Không phiền!
Cậu khẳng định Nghị và Lộc là anh em ruột!
Không cần biết ai phiền ai, nhóc ma nhỏ trốn trong tủ quần áo cảm thấy thật hạnh phúc. Có ti vi, có bánh kẹo đời ma coi như viên mãn rồi. Hì hì~
Sáu giờ chiều, một người phụ nữ bước xuống xe hơi, dặn dò tài xế chờ mình đôi chân mang guốc cao gót bước vào hẻm nhỏ.
Dừng trước ngôi nhà hơi xuống cấp, bà ta tự nhiên đẩy cửa bước vào, nhướng cặp chân mày lá liễu ngạc nhiên khi thấy người đàn ông gầy nhỏ nằm trên chiếc ván cũ.
- Hôm nay vậy mà ở nhà à? Chân bị sao đây?
- Tai nạn nghề nghiệp! Tai nạn nghề nghiệp thôi! He he!
Gã đàn ông mặc chiếc áo sơ mi cũ, làn da ngăm đen. Một chân phải của ông bị bó bột. Ông ta cười lên làm đôi mắt lươn vốn đã bé nay chỉ còn một đường chỉ nên trông gương mặt lộ rõ sự thấp hèn, lươn lẹo.
- Anh thì nghề ngỗng gì? Đá gà bị công ăn dí à?
- He he! Nay rồng đến nhà tôm có việc gì không ta?
- Rồng tôm gì! Chẳng phải là châu chấu trên một sợi dây à! Con anh thành sự không có chứ bại sự thì có thừa! Nó đâu rồi?
Bà giận run người. Còn hai tháng nữa bộ sẽ kiểm tra phòng ban của trường để bầu chọn trường tiêu biểu. Việc này có liên quan trực tiếp đến chiếc ghế và thành tích cuối năm của bà.
Vậy mà hôm nay thằng Hiệp lại gây ra chuyện như vậy. Nó gây ra chuyện thì thôi đi. Trọng yếu là việc đó lại lọt tiếng gió đến tai cậu ba Nghị, ông lớn kinh doanh máy móc thiết bị xuất nhập khẩu có mối liên hệ mật thiết với chủ tịch thành phố. Vì việc này mà lúc trưa hiệu trưởng cảnh cáo bà một trận. Bà nhẫn nhịn từ trưa đến giờ đã là cực hạn rồi.
Ông Nghĩa ba Hiệp thấy rõ sự tức giận trên mặt đứa em gái xinh đẹp may mắn được gã vào nhà giàu này. Ông vội xoa dịu:
- Nó lại gây ra chuyện gì sao? Em đừng tức giận hại thân. Để anh kêu nó! Hiệp! Hiệp! Mày đâu rồi? Ra đây tao biểu!
Căn nhà cũ không có mấy đồ đạc nên tiếng kêu dễ dàng chùi vào phòng Hiệp.
- Gì vậy ông già! Tui đang ngủ mà là lối um sùm!
Hiệp vác cái đầu tổ chim ngáy ngủ đi ra cằn nhằn.
- Ngủ! Ngủ! Mới sáu giờ mày đã ngủ! Mày là gà à?
Sau khi viết bản kiểm điểm, thầy Huy liền thông báo trước mắt tạm đình chỉ học gã một tháng. Đối với thằng học ngu ham chơi như gã thì học hay không học chẳng có gì khác nhau. Thế là gã bỏ về theo đám anh em chơi bi da đến chiều mới mò về nhà ngủ. Gã nháy đôi mắt nhập nhèm thì trông thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế.
- Cô ba! Cô đến hồi nào vậy!
Cô ba Hiệp phó hiệu trưởng trung học phổ thông Vĩnh Tân không muốn nhiều lời mới thằng cháu trời đánh này, bà ta chép miệng:
- Cướp tiền, đánh nữ sinh, đình chỉ học một tháng, từ 11A6 chuyển sang 11A10.
Ông Nghĩa vội ngồi bật dậy la lên:
- 11A10 toàn mấy đứa học ngu! Sao thằng Hiệp học ở đó được! Em làm phó hiệu trưởng mà, nói một tiếng là được mà!
Bà Nga chau mày nổi giận đập bàn:
- Anh tưởng tôi là ông trời chắc! Nó còn đi học được là tôi mặt dày năn nỉ hiệu trưởng đó! Lớp đó toàn đứa ngu sao? Con anh học giỏi lắm à?
Thấy đứa em gái giàu có nổi giận lên tiếng mỉa mai ông Nghĩa cũng không dám lên tiếng nữa. Ông chẹp miệng nằm xuống ván tiếp
- Cô ba! Hồi trưa thầy Huy nói là chỉ đình chỉ học một tháng thôi mà! Sao bây giờ lại chuyển lớp?
Hiệp bối rối hỏi. Chuyển lớp? Hạ của gã...
- Cô ba, cô bốn gì! Giờ có mười cô cũng không cứu nổi mày con ạ! Tao đã nói là mày thôi mấy cái trò mèo đó đi mà không nghe!
- Con bị oan! Là nó tự té! Con không có cướp đồng nào của nó hết! Cô ơi! Con không muốn chuyển lớp đâu!
Con nhỏ xảo trá đó! Gã phải tìm cơ hội chỉnh nó bằng được!
- Oan ức cái gì!
Bà biết cái thằng cháu du côn này của bà chả có gì luyến tiếc cái lớp cũ của nó cả, ngoại trừ một người...
- Con Hạ chứ gì!
Thấy Hiệp gật đầu lia lịa thì bà chẹp miệng, bắt chéo chân chậm rãi nói:
- Muốn nó thì kêu mẹ mày về đây!
- Dạ! Bả đang đánh bài! Con kêu bả về liền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất