Chương 29: Sự ghen tuông của Mai (2)
Nhân lúc thời gian ra chơi rãnh rỗi, Hà cùng Phương đem thông tin chị Hạnh cung cấp ra tìm điểm đột phá.
- Mùng chín tháng mười âm xảy ra hoả hoạn, lùi lại ba ngày là đám tang của Lộc và Hạ.
Phương cầm một nhánh cây nhỏ ghi ngày sáu tháng chín lên đất.
- Vậy lùi một tháng nữa sẽ ra ngày Hạ bị hại. Tháng chín âm có bao nhiêu ngày vậy ta?
Hạ cố nhớ lại cuốn lịch để trên bàn phòng khách. Ngày âm ngày dương cứ làm cô lẫn lộn hoài.
- Ba mươi ngày. Ngày sáu tháng chín là ngày việc đó xảy ra.
Từ khi lạc vào mộng cảnh để nhắc nhở bản thân tỉnh táo, ngày nào Phương cũng xem lịch để tính toán thời gian.
- A! Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng tám rồi.
Hà hoảng hốt, không ngờ cách ngày mở màn tấn bi kịch lại gần đến vậy.
- Vậy chúng ta chỉ cần bảo vệ Hạ đến ngày hai tháng chín thôi đúng không?
Hà đưa tay tính toán số ngày.
- Ngày hai mươi tháng tám chúng ta vào mộng. Vậy thì đến ngày đó chỉ có mười sáu ngày thôi. Vẫn còn kịp, vẫn còn kịp!
- Là mười chín ngày. Ba ngày chúng ta loanh quanh tìm biện pháp vào mộng nữa.
Phương cảnh tỉnh Hà. Cuộc sống như thật ở đây làm con người ta lạc lối. Cậu nói tiếp:
- Đây chỉ là những mốc thời gian giả thuyết thôi. Chúng ta xuất hiện làm thay đổi một số sự việc, hiệu ứng cánh bướm sẽ làm ngày dự đoán không chính xác nữa.
Hà cảm thấy bất lực khi mọi việc không nằm theo sự kiểm soát. Cô mím môi suy nghĩ rồi nói:
- Chúng ta bảo vệ Hạ là việc phải làm đúng không?
Phương gật đầu chắc chắn. Tâm cậu cũng lung lay không như bề ngoài tỏ ra bình tĩnh. Nhưng có một việc cậu luôn tin và làm theo là bảo vệ Hạ, bảo vệ gia đình họ Lê để không xảy ra chuỗi bị kịch về sau. Đây là cách duy nhất để hai chị em thoát khỏi cảnh mộng.
- Sao cô Mai lại vào phòng bộ môn Văn vậy?
Tuy ngồi tính toán thời gian nhưng Phương và Hà vẫn luôn chú ý quan sát phòng giáo viên vì Hạ đang ở trong đó.
…
Trên bàn làm việc bày đầy những tập thơ, Huy cẩn thận ghi lời phê bình vào chỗ còn thiếu sót. Anh ngẩnh đầu lên nói với vẻ dịu dàng:
- Thay từ “da diết” bằng từ “vẫn luôn” sẽ thể hiện nỗi nhớ lắng đọng theo năm tháng dây dứt khôn nguôi. Đây là nỗi thương nhớ cho đến khi về già, lặng lẽ thương tiếc. Em đọc thử xem!
Hạ gật đầu, khuôn miệng nhỏ nhắn bắt đầu đọc bài thơ Huy đã sửa:
“Anh vẫn luôn nhớ bóng hình
Mùa hạ mỏng manh, lặng thinh trong trẻo
Ngày đó nắm tay kẻo lỡ
Đâu phải trọn đời nhung nhớ khôn nguôi.”
Đọc xong Hạ cười nhẹ như gió mát đầu thu. Chẳng biết vì sao khoé mi lại ướt, trong đôi mắt Huy là thương là tiếc. Lời thương chưa ngõ nhưng đã tỏ lòng nhau.
- Thơ gì mà trọn đời nhung với nhớ? Cho tôi đọc thử được không thầy Huy?
Mai bỗng bước vào phòng bộ môn Văn, giật cuốn tập trên tay Hạ nhìn lướt qua.
- Cô Mai cô làm gì vậy?
Huy khẽ gắt trước hành động bất lịch sự của Mai.
- Chà chà, thương nhớ đến già à? Mùi mẫn dữ hen! Phải chi em đem một phần nhỏ sự tích cực làm thơ vào học môn Toán của tôi cũng đỡ! Kiểm tra có năm điểm mà suốt này thơ với thẫn!
Mai đập cuốn tập xuống bàn, sự ghen tuông đã làm cô ta đánh mất đi phong thái nhà giáo. Cô liếc Hạ mỉa mai:
- Con gái trong đầu toàn yêu với đương, ăn cơm trước kẻng có ngày!
Huy tức giận đứng lên nhìn thẳng Mai, nghiêm giọng nói:
- Mỗi học sinh có thế mạnh riêng! Em ấy chỉ lên đây cho tôi chỉnh sửa lời thơ cho báo tường! Cô là giáo viên đáng lẽ phải ân cần dạy bảo chứ không phải ăn nói hàm hồ như vậy!
Mai tức giận khi Huy nặng lời với mình trước mặt Hạ làm cô ta mất hết mặt mũi. Cô ta chỉ thẳng vào Huy và Hạ, cất giọng the thé:
- Đôi gian phu dâm phụ các người giỏi lắm! Dám mắng tôi chớ gì! Các người chờ xem!
- Chuyện đó tôi sẽ qua thưa với người lớn! Giữa chúng ta không có gì! Cô đừng có nói nặng lời như vậy!
Thấy Huy phân chia giới hạn rõ ràng với mình còn quay ra an ủi Hạ, làm Mai tức giận xé nát tập thơ trên bàn, hất tóc ngúng nguẩy bỏ đi.
Đợi tà áo dài hồng của Mai biến mất sau ngã rẽ xuống nhà xe, Trường uống một hớp nước ngọt cậu chàng vừa đem đến rồi phổ cập kiến thức cho Phương và Hà:
- Cô Mai này là vợ sắp cưới của thầy Huy đó! Mà nghe đồn là thầy Huy hong có chịu! Cổ mà thấy nữ sinh nào hỏi bài thầy là cổ nói cạnh nói khoé! Hạ lớp mình là nặng nhất á!
Phương và Hà nhìn nhau. Thì ra là ghen tuông! Thảo nào Hạ dù học môn Toán thuộc dạng trung bình mà cũng bị cô Mai nói nặng lời như vậy!
Đồng dạng cũng có hai nam sinh đi lấy bài kiểm tra Văn cho lớp cũng chứng kiến sự việc trên.
Nam sinh hơi lùn nói nhỏ:
- Bả đây là đang đi đánh ghen đó! Đẹp mà hung dữ phết! Xem cái tướng đi đó kìa chắc là muốn ông Huy lắm rồi!
Nam sinh cao ráo mắt xếch bên cạnh im lặng lấy sấp giấy kiểm tra, trong lòng có điều tính toán. Thì ra đây là Hạ mà mẹ nói sao?
- Mùng chín tháng mười âm xảy ra hoả hoạn, lùi lại ba ngày là đám tang của Lộc và Hạ.
Phương cầm một nhánh cây nhỏ ghi ngày sáu tháng chín lên đất.
- Vậy lùi một tháng nữa sẽ ra ngày Hạ bị hại. Tháng chín âm có bao nhiêu ngày vậy ta?
Hạ cố nhớ lại cuốn lịch để trên bàn phòng khách. Ngày âm ngày dương cứ làm cô lẫn lộn hoài.
- Ba mươi ngày. Ngày sáu tháng chín là ngày việc đó xảy ra.
Từ khi lạc vào mộng cảnh để nhắc nhở bản thân tỉnh táo, ngày nào Phương cũng xem lịch để tính toán thời gian.
- A! Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng tám rồi.
Hà hoảng hốt, không ngờ cách ngày mở màn tấn bi kịch lại gần đến vậy.
- Vậy chúng ta chỉ cần bảo vệ Hạ đến ngày hai tháng chín thôi đúng không?
Hà đưa tay tính toán số ngày.
- Ngày hai mươi tháng tám chúng ta vào mộng. Vậy thì đến ngày đó chỉ có mười sáu ngày thôi. Vẫn còn kịp, vẫn còn kịp!
- Là mười chín ngày. Ba ngày chúng ta loanh quanh tìm biện pháp vào mộng nữa.
Phương cảnh tỉnh Hà. Cuộc sống như thật ở đây làm con người ta lạc lối. Cậu nói tiếp:
- Đây chỉ là những mốc thời gian giả thuyết thôi. Chúng ta xuất hiện làm thay đổi một số sự việc, hiệu ứng cánh bướm sẽ làm ngày dự đoán không chính xác nữa.
Hà cảm thấy bất lực khi mọi việc không nằm theo sự kiểm soát. Cô mím môi suy nghĩ rồi nói:
- Chúng ta bảo vệ Hạ là việc phải làm đúng không?
Phương gật đầu chắc chắn. Tâm cậu cũng lung lay không như bề ngoài tỏ ra bình tĩnh. Nhưng có một việc cậu luôn tin và làm theo là bảo vệ Hạ, bảo vệ gia đình họ Lê để không xảy ra chuỗi bị kịch về sau. Đây là cách duy nhất để hai chị em thoát khỏi cảnh mộng.
- Sao cô Mai lại vào phòng bộ môn Văn vậy?
Tuy ngồi tính toán thời gian nhưng Phương và Hà vẫn luôn chú ý quan sát phòng giáo viên vì Hạ đang ở trong đó.
…
Trên bàn làm việc bày đầy những tập thơ, Huy cẩn thận ghi lời phê bình vào chỗ còn thiếu sót. Anh ngẩnh đầu lên nói với vẻ dịu dàng:
- Thay từ “da diết” bằng từ “vẫn luôn” sẽ thể hiện nỗi nhớ lắng đọng theo năm tháng dây dứt khôn nguôi. Đây là nỗi thương nhớ cho đến khi về già, lặng lẽ thương tiếc. Em đọc thử xem!
Hạ gật đầu, khuôn miệng nhỏ nhắn bắt đầu đọc bài thơ Huy đã sửa:
“Anh vẫn luôn nhớ bóng hình
Mùa hạ mỏng manh, lặng thinh trong trẻo
Ngày đó nắm tay kẻo lỡ
Đâu phải trọn đời nhung nhớ khôn nguôi.”
Đọc xong Hạ cười nhẹ như gió mát đầu thu. Chẳng biết vì sao khoé mi lại ướt, trong đôi mắt Huy là thương là tiếc. Lời thương chưa ngõ nhưng đã tỏ lòng nhau.
- Thơ gì mà trọn đời nhung với nhớ? Cho tôi đọc thử được không thầy Huy?
Mai bỗng bước vào phòng bộ môn Văn, giật cuốn tập trên tay Hạ nhìn lướt qua.
- Cô Mai cô làm gì vậy?
Huy khẽ gắt trước hành động bất lịch sự của Mai.
- Chà chà, thương nhớ đến già à? Mùi mẫn dữ hen! Phải chi em đem một phần nhỏ sự tích cực làm thơ vào học môn Toán của tôi cũng đỡ! Kiểm tra có năm điểm mà suốt này thơ với thẫn!
Mai đập cuốn tập xuống bàn, sự ghen tuông đã làm cô ta đánh mất đi phong thái nhà giáo. Cô liếc Hạ mỉa mai:
- Con gái trong đầu toàn yêu với đương, ăn cơm trước kẻng có ngày!
Huy tức giận đứng lên nhìn thẳng Mai, nghiêm giọng nói:
- Mỗi học sinh có thế mạnh riêng! Em ấy chỉ lên đây cho tôi chỉnh sửa lời thơ cho báo tường! Cô là giáo viên đáng lẽ phải ân cần dạy bảo chứ không phải ăn nói hàm hồ như vậy!
Mai tức giận khi Huy nặng lời với mình trước mặt Hạ làm cô ta mất hết mặt mũi. Cô ta chỉ thẳng vào Huy và Hạ, cất giọng the thé:
- Đôi gian phu dâm phụ các người giỏi lắm! Dám mắng tôi chớ gì! Các người chờ xem!
- Chuyện đó tôi sẽ qua thưa với người lớn! Giữa chúng ta không có gì! Cô đừng có nói nặng lời như vậy!
Thấy Huy phân chia giới hạn rõ ràng với mình còn quay ra an ủi Hạ, làm Mai tức giận xé nát tập thơ trên bàn, hất tóc ngúng nguẩy bỏ đi.
Đợi tà áo dài hồng của Mai biến mất sau ngã rẽ xuống nhà xe, Trường uống một hớp nước ngọt cậu chàng vừa đem đến rồi phổ cập kiến thức cho Phương và Hà:
- Cô Mai này là vợ sắp cưới của thầy Huy đó! Mà nghe đồn là thầy Huy hong có chịu! Cổ mà thấy nữ sinh nào hỏi bài thầy là cổ nói cạnh nói khoé! Hạ lớp mình là nặng nhất á!
Phương và Hà nhìn nhau. Thì ra là ghen tuông! Thảo nào Hạ dù học môn Toán thuộc dạng trung bình mà cũng bị cô Mai nói nặng lời như vậy!
Đồng dạng cũng có hai nam sinh đi lấy bài kiểm tra Văn cho lớp cũng chứng kiến sự việc trên.
Nam sinh hơi lùn nói nhỏ:
- Bả đây là đang đi đánh ghen đó! Đẹp mà hung dữ phết! Xem cái tướng đi đó kìa chắc là muốn ông Huy lắm rồi!
Nam sinh cao ráo mắt xếch bên cạnh im lặng lấy sấp giấy kiểm tra, trong lòng có điều tính toán. Thì ra đây là Hạ mà mẹ nói sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất