Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 109

Trước Sau
Quạ đen nghe không hiểu lời cú mèo nói. Hắn phát hiện trên người người đàn ông này có một khí thế hắn không hiểu, thực đáng sợ, giống như đoàn tàu này luôn đi về phía hắc ám, phảng phất như vĩnh viễn không dừng lại.

"Thời gian không sai biệt lắm."

Cú mèo nói, hắn ưu tư nhìn ra ngoài cửa sổ khoang tàu.

Đoàn tàu gào thét mà lao tới, toàn bộ khoang xe đều rung lắc rất nhỏ, ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh, là loại đen đặc tới mức một tia sáng cũng không có, phảng phất như đoàn tàu vẫn luôn đi trong đường hầm tối đen duỗi tay không thấy rõ năm ngón, lại phảng phất như đang chạy trong không gian hỗn độn nào đó, trong bóng tối chỉ có một đoàn tàu cô độc lập lòe ánh đèn mà đi tới.

Bọn họ chỉ có thời gian sáu tiếng đồng hồ trên tàu, nhưng tổng cộng đoàn tàu có mười ba khoang xe, có nghĩa là bọn họ phải tìm được tổng cộng mười ba chiếc chìa khóa, mở ra từng khoang xe một, cuối cùng mới có thể tới khoang đầu tàu, vào phòng điều khiển để dừng đoàn tàu lại, cứu sống mạng người trên tàu.

Tìm mười ba chiếc chìa khóa, đây là một quá trình dài, không thể lãng phí thêm chút thời gian nào, bởi vậy quạ đen cùng cú mèo thực mau liền đạt thành nhận thức chung, bắt đầu tìm tòi trong khoang xe, sau khi tìm tòi một hồi, bọn họ liền phát hiện ra một số chỗ đáng chú ý trong khoang xe.

Ví dụ như, trong mỗi một khoang xe đều có một phòng toilet cùng một phòng nghỉ nhân viên.

Trên vách tường gần "phòng nghỉ nhân viên" có treo tấm biển, trên đó viết "13", đây là số thứ tự khoang xe này.

Rất nhiều nơi trong khoang tàu đều bị người dùng bút vẽ màu đỏ, viết rất nhiều con số không thể hiểu được.

Trong khoang còn có một cái bàn có tảng lớn vết máu trên đó, trên bàn còn có vài sợi tóc không biết của ai, nhưng tóc rất ngắn, chắc là của đàn ông.

Trong khoang rác rưởi đầy đất, vỏ hạt dưa, vỏ trái cây, còn có một số nước canh bị đổ, bất quá, giữa một đám rác rưởi này lại có một địa phương vuông vức phá lệ sạch sẽ, giống như vốn dĩ có một vật gì đó hình vuông đặt ở nơi đó, cho nên đồ ăn vặt, rác rưởi người khác vứt nơi nơi cũng không lan tới gần, bất quá, sau đó thứ này lại bị người ta di chuyển, liền để lại một hình tứ giác sạch sẽ như vậy.

Trên trần khoang là giá hành lý, phía trên chen đầy ắp các loại rương hành lý lớn nhỏ, chen đến chật ních, một chỗ trống cũng không lưu lại, thậm chí theo rung lắc rất nhỏ của đoàn tàu, có một số vali nằm bên ngoài còn lung lay như sắp rớt ra.

Còn nữa, WC cùng phòng nghỉ nhân viên trong khoang này đều không có dị trạng gì, cũng không phát hiện bất luận manh mối có giá trị nào.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Cú mèo sau khi lật tung cả khoang xe lên một lần, quay đầu hội hợp cùng quạ đen, bắt đầu dò hỏi ý kiến đối phương, cú mèo dẫn trước nói: "Nơi này là khoang xe số "mười ba", nói cách khác, đây là khoang đuôi tàu, hai đầu tàu đều có cửa, tôi vừa nhìn một chút cánh cửa phía sau kia, cửa kia không có tay cầm, hơn nữa trên cửa có cửa sổ kính, ngoài đó cũng là một mảnh tối thui."

"Không có tay cầm cũng không có ổ khóa, đúng không?" Quạ đen hỏi hắn.

"Đúng vậy, có lẽ người sáng lập trò chơi trốn thoát mật thất này ngay từ đầu đã thiết kế tốt." Cú mèo xòe tay.

Quạ đen cau mày: "Ai sẽ lấy một đoàn tàu tới đùa giỡn chúng ta? Thứ này cũng không rẻ đâu."

Sau khủng hoảng, Quạ đen liền bình tĩnh suy nghĩ, hắn cảm thấy thực không thích hợp, đoàn tàu này thực không thích hợp.

"Cậu nghĩ lại xem, xe lửa này rốt cuộc chạy tới đâu? Bên ngoài vẫn luôn tối thui một mảnh, không có nửa điểm ánh sáng, cho dù vẫn luôn chạy trong đường hầm cũng không lâu như vậy mới đúng, nơi nào sẽ có đường hầm dài như vậy?"

Cú mèo nheo mắt, đột nhiên cười nói: "Tôi không cảm thấy đây là đường hầm, có lẽ chúng ta thực sự đang ở trong một không gian khác, mà đoàn tàu này đang chạy trong không gian tối này."

Quạ đen cảm thấy bất đắc dĩ với suy nghĩ kì lạ của cú mèo: "Được rồi, ý của cậu là chúng ta bị người ngoài hành tinh bắt cóc, sau đó chơi chúng ta, đem chúng ta ném lên một đoàn tàu trong một không gian không thể giải thích được sao?"



"Điều này quả thực vô lý...bạn tôi." Cú mèo nói: "Chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp dừng đoàn tàu này lại trước thì tốt hơn."

Hai người thảo luận, bọn họ đi tới cửa sắt nối tiếp giữa hai khoang tàu, dựa theo lời nói trên tờ giấy, trên cánh cửa này sẽ có thông tin về vị trí của chìa khóa.

Cửa sắt thông giữa hai toa nhìn rất rắn chắc, trên cửa cũng có một cái cửa kính, nhưng là loại cửa sổ kính mờ, xuyên thấu qua cửa kính này có thể mơ hồ nhìn thấy tình huống trong toa số 12, nhưng chỉ nhìn thấy một đám bóng mờ.

"Trên tờ giấy viết, cùng tiến hành trò chơi trốn thoát mật thất có tổng cộng năm người, nhưng trong khoang xe này chỉ có hai người chúng ta, cậu cảm thấy trong khoang phía trước còn có người sao?" Cú mèo ghé vào trên cửa, dường như cả mặt đều dính lên cửa sổ nho nhỏ kia, hắn có ý đồ quan sát tình huống trong toa số 12, nhưng không thu hoạch được gì.

Tâm tình quạ đen có chút âm u, trả lời: "Nhất định là có người, chỉ là không biết sống hay chết ––– được rồi, đừng nhìn nữa, trên cửa có chữ viết, cậu che mất rồi."

Cú mèo dời thân thể qua, quả nhiên phát hiện trên cánh cửa sắt này có khắc một hàng chữ nhỏ, viết ––

"Trong khoang số 13 kì thật có ba người

Nhưng một người trong đó đã bị định sẵn là nạn nhân.

Hung thủ giết chết hắn sau đó giấu thi thể đi.

Chìa khóa cánh cửa này nằm trong túi quần thi thể.

Bạn muốn biết chìa khóa ở đâu sao?

Hỏi hung thủ một chút đi."

Một đoạn văn khiến cả hai người dựng đứng lông tơ, cả người nổi da gà.

Bọn họ dường như đồng thời đứng thẳng lại, hơn nữa lùi về phía sau, cả hai đều dựa vào vách tường sau lưng, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Ánh mắt kia tràn ngập kinh ngạc khó tin.

Sau đó chính là im lặng quỷ dị, nhưng loại yên lặng này chỉ giằng co vài phút, cú mèo không nhịn được trước, hắn mở miệng: "Tôi không biện hộ gì cho bản thân, nhưng thời điểm tôi tỉnh lại, cậu đang ngồi trên sô pha xem tờ giấy..."

"Cậu cảm thấy tôi là hung thủ sao?" Quạ đen cắt ngang lời hắn.

"Nhưng trên cửa kia nhắc nhở chúng ta, nơi này vốn dĩ có ba người!"

Quạ đen dường như nhịn không được thét chói tai: "Tôi hiểu ý cậu! Trong khoang xe này vốn dĩ có ba người, một người trong đó đã chết, hơn nữa thi thể bị giấu đi! Hắn đương nhiên không thể tự sát, hơn nữa sau khi tự sát lại tự giấu thi thể của mình! Cho nên chỉ có thể là một trong hai người chúng ta làm! Cậu thấy đúng không?"

Cú mèo hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tôi biết tôi biết... tôi nghi ngờ cậu, cậu cũng... nghi ngờ tôi? Là như vậy sao?"

Quạ đen cảnh giác nhìn hắn: "Từ lúc tôi tỉnh lại chưa từng phát hiện thấy cậu, tận đến lúc cậu lên tiếng, thực quỷ dị không phải sao? Hơn nữa, cậu luôn nói một số lời không thể hiểu nỏi, cậu thậm chí nói mình không sợ hãi, kẻ tâm thần nào bị cướp đi kí ức, lại bị ném lên một đoàn tàu không hiểu rõ lại không sợ hãi?!"

"Đó là vì tôi cảm thấy đây chỉ là một trò chơi!" Cú mèo thấp giọng rống, lần thứ hai hít sâu, ánh mắt sắc bén nhìn Quạ đen: "Bình tĩnh lại, hiện tại thi thể chúng ta cũng chưa nhìn thấy, chúng ta cũng không biết tin tức trên cửa là thật hay giả!"



"Hơn nữa, cậu phải hiểu, không phải cứ tùy tiện ném ba người vào mật thất, bọn họ sẽ bắt đầu tàn sát lẫn nhau, dù sao cũng cần một cái lý do, một động cơ giết người!"

Sắc mặt quạ đen hơi trắng bệch, hắn cũng hít sâu, muốn làm tim đập nhanh vững vàng trở lại, sau đó hắn nói: "Tôi hiểu ý cậu. Quả thật, tin tức trên cửa cũng có thể là giả, vì để chúng ta ngờ vực thậm chí là tàn sát lẫn nhau... Những điện ảnh tiểu thuyết đó không phải luôn có loại tình tiết này sao?"

"Hơn nữa!" Cú mèo cao giọng bổ sung: "Có lẽ thật sự có một thi thể, nhưng đó cũng có thể là do có người cố ý sắp đặt sẵn ở nơi này... Ý tôi là, có thể sau khi những người đó nhét chúng ta vào khoang xe này, còn giấu một khối thi thể chỗ nào đó trong khoang, sau đó viết những lời này lên cửa sắt, giống như... đã cố ý thiết kế tốt kịch bản."

"Cho nên, đừng suy nghĩ xem hung thủ là ai, chỉ cần tìm được thi thể, tìm được chìa khóa, là được, đúng không?" Quạ đen nói như vậy, nhưng kỳ thật, hắn vẫn không dám tới gần cú mèo, hắn yên lặng lui về sau, vừa lùi vừa nói: "Chúng ta có thể bắt đầu suy đoán vị trí thi thể một chút."

"Cậu cách tôi quá xa." Cú mèo đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn chằm chằm quạ đen.

"Thì sao? Tôi cũng không muốn đứng gần cậu quá." Tính cảnh giác của Quạ đen quá cao, hầu như cú mèo có bất luận dị trạng gì cũng khiến hắn lui về sau, hắn cảm thấy mình như chim sợ cành cong, nhưng hắn không thể ngăn cản hành vi của bản thân, chỉ cần nghĩ tới người đàn ông đang ở cùng mình là một tội phạm giết người, nói không sợ thì là lừa quỷ!

"Quạ đen..." Cú mèo gọi tên hắn, tựa hồ đè thấp giọng mà nói: "Cậu quá kích động, tôi sẽ không tổn thương cậu, tôi thậm chí còn nhỏ gầy hơn cậu, cho nên... đừng cách tôi quá xa."

"Tôi không kích động." Quạ đen thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, chỉ là sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, hô hấp cũng không ổn định: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên bảo trì khoảng cách."

Cú mèo dừng một chút, không thể không thỏa hiệp: "Được rồi, bảo trì khoảng cách."

Cú mèo tựa hồ không quá thích ứng chuyện bảo trì khoảng cách, hắn tựa hồ rất muốn tới gần quạ đen, có lẽ hắn cũng đang sợ hãi cái gì. Bất quá, quạ đen vẫn không cho hắn cơ hội này, khi bọn hắn bắt đầu tìm thi thể bị giấu đi, quạ đen luôn cẩn thận chú ý khoảng cách giữa hắn và cú mèo.

Dưới tình huống khẩn trương lại khó thở này, bọn họ bắt đầu công cuộc tìm kiếm trong khoang xe số 13, mọi nơi có thể giấu người bọn họ đều đi tìm, nhưng thực mau bọn họ liền phát hiện, nơi có thể giấu thi thể, quả thực quá ít.

WC cùng phòng nghỉ nhân viên đều trống không, hơn nữa không giản nhỏ hẹp như vậy, vừa đi vào liền xem rõ, căn bản không có nơi giấu người, còn những cái sô pha trong khoang lại kê sát như vậy, nhiều nhất chỉ có thể vói vào một bàn tay xuống dưới sô pha, trừ khi chặt thân thể thành nhiều phần, bằng không nơi này căn bản không có không gian để giấu thi thể.

"Rốt cuộc có thể giấu ở đâu?" Cú mèo có vẻ nôn nóng bất an, hắn bắt đầu phá hủy một cái ghế sô pha, hơn nữa kéo toàn bộ bọc sô pha màu trắng xuống.

"Nơi này không có chỗ giấu thi thể." Quạ đen ngồi trên một sô pha phía xa trả lời hắn.

"Chẳng lẽ thực sự bị chặt ra sao?" Cú mèo phỏng đoán.

Quạ đen lại phủ định: "Tôi cảm thấy không có khả năng, nếu thi thể bị chặt ra, nơi này nhất định có lượng lớn vết máu, nhưng trong WC thực sạch sẽ, trên mặt đất cũng không có máu... Được rồi, nếu giữa hai chúng ta thực sự có một người là tên hung thủ kia, ý tôi là... Nếu cậu là hung thủ thì..."

"Hey! Tôi đã nói, tôi không giết ai cả!" Cú mèo không quá thích hành vi coi mình là hung thủ của đối phương.

"Vậy được rồi, nếu tôi là hung thủ, người tôi giết..." Quạ đen đành phải sửa lời: "Không biết người này là nam hay nữ, hình thể cao hay thấp, nhưng nếu tôi giết hắn, tôi muốn giấu hắn đi, giấu trong khoang xe này, có thể giấu ở nơi nào....?"

Quạ đen vừa gần như tự hỏi, vừa ngẩng đầu quan sát bốn phía, có thể do bị hắn kéo vào trạng thái, cú mèo cũng bắt đầu nơi nơi nhìn xung quanh. Ngay sau đó không hẹn mà cùng, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn giá hành lý trên trần khoang xe.

"Cậu không cảm thấy những rương hành lý đó, nhét đến quá đầy sao?" Cú mèo nghiêng đầu nói.

"Ồ, thực tế tôi cũng cảm thấy như vậy." Quạ đen phụ họa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau