Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 118

Trước Sau
Khoang số 9 cũng hỗn loạn giống như khoang số 11, bất quá nơi này cũng đồng dạng có đặc điểm đặc thù, tuy rằng rác rưởi nhiều gấp đôi, nhưng cư nhiên không thấy bất luận rác rưởi gì có quan hệ với đồ ăn. Sau khi cú mèo cùng mèo đen tìm tòi một phen, liền phát hiện trong khoang xe này căn bản không có bất luận đồ ăn gì.

Tuy rằng vali hành lý cũng chất đầy trên giá, trên bàn cũng có không ít cốc chén chai lọ, vỏ đồ ăn vặt linh tinh, nhưng bên trong đều trống không.

Thậm chí ngay cả nước cũng không có, vòi nước trong WC cũng không chảy ra nước.

Không có đồ ăn, không có nước uống khiến cú mèo cảm thấy sứt đầu mẻ trán, hắn định một lần nữa trở lại khoang số 10, nhưng lại phát hiện cánh cửa tới khoang số 10 không biết từ khi nào đã tự động khóa lại, rõ ràng thời điểm cú mèo tiến vào còn cố tình chú ý một chút, thậm chí lấy cả vật kê cửa, nhưng cánh cửa này vẫn vô thanh vô tức đóng lại, mà không có bất kì ai phát hiện.

"Xem ra ngoại trừ tiến về phía trước, chúng ta cũng không có biện pháp lùi về phía sau." Cú mèo đứng trước cánh cửa tới khoang số 10, lầm bầm lầu bầu.

Bên kia, quạ đen bắt đầu tiến hành giao lưu cùng rắn hai đầu.

Giao lưu bởi vì rắn hai đầu không chịu phối hợp mà trở nên vô cùng gian nan, bởi vì mặc kệ quạ đen nói gì, rắn hai đầu đều mặt lạnh như băng mà ngồi đó, hắn còn bị trói, hơn nữa luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn vào một mảnh hỗn độn đen như mực ngoài đó.

Quạ đen thoáng cảm thấy vô lực, hắn định lôi kéo sự chú ý của đối phương, nói: "Tôi có thể mở trói cho anh, chỉ cần anh nói trước khi chúng tôi đến đã xảy ra chuyện gì."

Nhưng rắn hai đầu cũng không thèm nhìn hắn, một chút cũng không thèm để ý, vẫn cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Quạ đen cảm thấy càng thất bại, hắn muốn bắt đầu một số đề tài, nhưng cuối cùng, ngược lại là chính hắn bắt đầu không có gì để nói, quạ đen đang rối rắm, ngược lại, bên này rắn hai đầu bắt đầu mở miệng trước, rắn hai đầu vẫn cứ trừng mắt nhìn một mảng đen bất biến ngoài cửa sổ xe lửa, hơn nữa cảm nhận được rung lắc rất nhỏ khi đoàn tàu chuyển động cùng âm thanh bánh xe ầm ầm lăn.

Sau đó rắn hai đầu nói: "Bên ngoài vẫn luôn tối."

Giọng rắn hai đầu cũng phiếm lạnh, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, quạ đen đột nhiên cảm thấy hắn trở nên dễ dàng câu thông.

Quạ đen chần chờ một lát, hỏi: "Đúng vậy, từ khi tôi bắt đầu tỉnh lại cũng chú ý tới điểm này, bên ngoài vẫn luôn thực tối."

"Thoạt nhìn không giống thế giới hiện thực, đúng không?" Rắn hai đầu nói như vậy.

"Đúng vậy..." Quạ đen nhớ tới lời cú mèo: "Cảm giác thật giống như... đoàn tàu này vẫn luôn chuyển động trong không gian hỗn độn tối tăm vậy."

"Nếu nó thật sự chạy trong một không gian hỗn độn hắc ám, vậy cậu cảm thấy nó sẽ có trạm dừng chân sao?" Rắn hai đầu đột nhiên quay đầu nhìn quạ đen, hắn có một đôi mắt đen nhánh như mực, khi hắn nhìn chằm chằm quạ đen, sẽ đột nhiên khiến quạ đen toàn thân đều nổi da gà.

Quạ đen muốn rũ bỏ cảm giác nôn nóng bất an khó hiểu này, hắn tiếp tục trả lời, nghiêm túc mà thật thật nói: "Tôi cũng không biết trạm dừng ở đâu... nhưng tôi không muốn tiếp tục ở lại khoang xe này, càng không muốn tiếp tục ở trên đoàn tàu này, chỉ cần có thể chạy thoát, đi tới đâu cũng được."

"Cho dù là tới địa ngục sao?" Rắn hai đầu lạnh lùng hỏi.

Quạ đen cười: "Đến bất luận nơi nào, tôi đều phải sống sót."

Rắn hai đầu ngẫm nghĩ, rung đôi tay đang bị trói chặt, nói: "Hiện tại, cậu có thể giúp tôi mở trói." (anh ban ân cho ngta đấy à J)

"Anh sẽ nói cho tôi trước đó đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Đương nhiên, tôi sẽ nói toàn bộ cho cậu."



Quạ đen liền giúp rắn hai đầu nới lỏng dây thừng, rắn hai đầu xoa xoa giải phóng đôi tay, liếc mắt nhìn quạ đen, nói: "Cậu thoạt nhìn một chút cũng không sợ tôi."

"Tại sao tôi phải sợ anh?" Quạ đen nhẹ nhàng trả lời.

"Bởi vì tôi vừa giết một người trước mặt các cậu." Rắn hai đầu nói.

Quạ đen lại lắc đầu: "Nếu kia quả thật là người... tôi tuyệt đối sẽ không mở trói cho anh."

"Xem ra các cậu cũng phát hiện."

Rắn hai đầu ngẫm nghĩ một lát, quyết định vẫn nên kể lại từ đầu, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt một hồi: "Thời điểm tôi tỉnh lại trong khoang xe này chỉ có hai người, chính là tôi, cùng với thứ lúc trước các cậu thấy... kẻ gầy không giống người kia."

Rắn hai đầu nói, phảng phất như nghĩ tới cái gì, mày thoáng nhăn lại, tiếp tục: "Quái vật kia vẫn luôn lục lọi tìm đồ ăn, mọi thứ có thể ăn được trong khoang xe này đều bị nó ăn sạch, nhưng nó vẫn luôn đói bụng, liền ngồi xổm trong wc uống nước từ vòi, nhưng kết quả vòi cũng không chảy ra nước."

"Quái vật ăn vĩnh viễn không no...sao?" Nghe những lời này của rắn hai đầu, quạ đen tức khắc nhớ tới lời nhắn trên cánh cửa khoang số 9.

"Tôi cũng nhìn thấy lời nhắn trên cửa kia." Rắn hai đầu nhíu mày nói: "Nhưng mà khi tôi hỏi quái vật kia xem nó muốn ăn gì, nó căn bản không trả lời... không, có lẽ nó căn bản không thể giao lưu."

"Nó sẽ không nói tiếng người sao?"

Rắn hai đầu lắc đầu: "Nhìn dáng vẻ có lẽ là không, ngoại trừ khi ăn sẽ phát ra âm thanh, thời điểm khác luôn thực an tĩnh, trông dáng vẻ nó có vẻ luôn đói, cho nên vẫn luôn lật những gói đồ ăn vặt đó."

"Anh cũng tìm đồ cho nó ăn sao?" Quạ đen dò hỏi.

"Có tìm, nhưng trong khoang xe này đã không còn thứ để cho nó ăn."

"Vậy tại sao vừa rồi anh lại muốn giết hắn?"

Rắn hai đầu ngưng lại, ầm trầm nói: "Bởi vì trong khoang xe này không có đồ cho nó ăn, cho nên nó muốn ăn tôi."

Quạ đen run rẩy một cái, lại quay đầu nhìn thi thể gầy trơ xương ngã trên đất, thi thể kia luôn nằm đó không nhúc nhích, không như quạ đen tưởng tượng, chết đi rồi sống lại gì gì đó.

Rắn hai đầu cũng không chú ý tới sắc mặt tái nhợt của quạ đen, tiếp tục nói: "Tên này nhào lên cắn tôi, tôi liền tiện tay lấy gậy bóng chày đặt trong góc ra đánh gục nó, nhưng quái vật này rất dai, mặc kệ đánh nó thế nào, nó vẫn tiếp tục bò dậy cắn tôi, cho nên tôi rốt cuộc hiểu rõ... quái vật quả nhiên chính là quái vật, hoàn toàn khác nhân loại. Sau đó tôi liền giết nó."

"Nhưng anh giết nó rồi, còn tìm chìa khóa thế nào?" Quạ đen nghĩ tới mà buồn rầu.

"Tôi cũng không muốn chết." Rắn hai đầu nói, hắn đột nhiên vén tay áo mình lên, quạ đen tức khắc nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa trên cánh tay hắn, rõ ràng là bị thứ gì cắn.

"Lực cắn của tên này thực đáng sợ, nếu lúc đó tôi phản ứng chậm một chút, cả cánh tay tôi sẽ bị nó cắn đứt." Rắn hai đầu thật cẩn thận mà dùng một tay khác sờ sờ cánh tay mình, nhưng thần kỳ chính là, quạ đen không nhìn thấy biểu tình sợ hãi trên mặt rắn hai đầu.

"Miệng vết thương của anh còn đang chảy máu, tôi giúp anh băng bó một chút." Quạ đen nhìn thấy cánh tay áo đối phương thấm không ít vết máu, vì thế liền lấy mảnh vải vừa nãy còn dùng làm dây thừng trói, ngẫm nghĩ nói: "Khoang xe này dường như không có nước, cũng không biết có cồn hay không, ít nhất có thể tiêu độc."



"Những thứ có thể uống được cũng đều bị quái vật kia chén sạch rồi." Rắn hai đầu cười dữ tợn.

Vì thế quạ đen đành phải thở dài, nói: "Được rồi, vậy chỉ có thể tạm chấp nhận." Quạ đen nói, liền bắt đầu thuần thục dùng mảnh vải như băng gạc mà băng bó cánh tay cho rắn hai đầu, rắn hai đầu nhìn động tác hắn một lát, dò hỏi: "Cậu làm bác sĩ?"

"Tôi không nhớ rõ." Quạ đen lắc đầu: "Ký ức của tôi đều bị tiêu trừ không còn một mảnh, thế nhưng một số kỹ năng như đã in vào tâm, cho dù bị người tiêu trừ kí ức vẫn có thể dễ như trở bàn tay mà dùng được."

"Điều này khá tốt, có lẽ chúng ta có thể căn cứ kĩ năng của bản thân để phỏng đoán trước khi chúng ta mất đi ký ức rốt cuộc làm cái gì."

"Tôi đây tuyệt đối không phải bác sĩ." Quạ đen nói như vậy.

Rắn hai đầu cảm thấy khó hiểu: "Tại sao, tri thức sơ cứu của cậu không tồi, cho dù không phải bác sĩ... cũng là y tá?"

"Không biết, là trực giác đi." Quạ đen gãi gãi đầu mình, khiến tóc hắn hỏng bét: "Tôi cảm thấy, tôi không có khả năng là một người bác sĩ, cũng không có khả năng làm ngành y."

"Vậy cậu sẽ là gì?" Rắn hai đầu tò mò hỏi.

Quạ đen dừng lại.

Hắn sẽ là ai? Nhưng một chút hắn đều không nhớ nổi, mọi ký ức của hắn đều phảng phất như lắng đọng lại, ở sâu trong nội tâm của mình, ở địa phương sâu nhất, mai táng giữa máu thịt trái tim, theo động mạch lưu động, tuần hoàn trong thân thể, đồng thời cũng theo đó mà tiêu tán.

Thấy quạ đen im lặng, rắn hai đầu cũng không hỏi, hắn nhìn cánh tay được băng bó sạch sẽ của mình, nói: "Tôi cảm thấy trước kia tôi là kẻ giết người."

"Hả –––?" Quạ đen nghe thấy lời nói như vậy, lập tức ngây dại.

"Bởi vì khi giết chết con quái vật vừa rồi, tôi cảm giác bản thân trước kia hình như đã làm sự tình như vậy." Ánh mắt rắn hai đầu lạnh lẽo: "Đúng vậy, thật lâu trước kia, ở nơi nào đó, tôi đã làm việc tương tự."

Nội tâm quạ đen có chút kinh sợ, hắn an ủi mà nói với rắn hai đầu: "Cũng có khả năng giống anh hiện tại, để bảo hộ chính mình..."

"Không không không! Cậu thật đúng là hồn nhiên –––" Rắn hai đầu đột nhiên dí sát vào quạ đen, dùng tay sờ cằm cậu, đó là một động tác ngả ngớn, hắn nói như vậy: "Tôi dám cá, mọi người trong khoang xe này, ngoại trừ cậu, những người khác đều từng giết người."

Quạ đen sợ ngây người, trừng mắt nhìn rắn hai đầu, nửa ngày cũng không nói nên lời, hắn cảm giác nơi nào đó trong nội tâm mình đang run rẩy, hắn miễn cưỡng nâng dũng khí, nói: "Anh đang nói đùa đi."

"Cậu không tin...?" Rắn hai đầu mỉm cười, ngữ khí thậm chí có vẻ có chút dịu dàng, hắn chăm chú nhìn quạ đen một lát, bỗng phát hiện cái gì, ngữ khí mang theo chút kinh hỉ, nói: "Ồ, tôi nghĩ tôi đoán sai rồi."

Trong nháy mắt quạ đen vừa thả tâm xuống, một câu của rắn hai đầu lại khiến tâm hắn như sóng cuộn biển gầm –––

"Tôi nghĩ, cậu cũng đã từng giết người."

Quạ đen đột nhiên đẩy rắn hai đầu ra, sắc mặt cũng có chút tối tăm, hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình, hướng về phía rắn hai đầu cảnh cáo: "Tiên sinh, tôi chưa từng giết bất luận ai, đừng phỏng đoán nhàm chán như vậy, anh trước hết tự quản tốt bản thân mình đi!"

Cuộc nói chuyện của quạ đen cùng rắn hai đầu liền lấy nhưng lời này mà kết thúc một cách không thoải mái, nhưng sau đó cú mèo tìm được quạ đen, báo cho hắn trong khoang xe này không có bất luận đồ ăn gì, ngay cả nước cũng không có, chứng minh lời rắn hai đầu nói không phải giả dối ––– ít nhất trong đó có một nửa là sự thật.

Vì thế quạ đen suy ngẫm một lát, nói: "Xem ra kế tiếp chúng ta phải lục soát thi thể kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau