Chương 132
Vũ trụ có vô số không gian cùng thời gian, vài vạn, khó mà đoán được, khổng lồ, bí ẩn. Có nhà khoa học từng giả thuyết vũ trụ chính là tập hợp của rất nhiều hộp, một cái hộp chứa một hộp khác, bên trong hộp có càng nhiều hộp, rậm rạp ngàn ngàn vạn vạn, hơn nữa vĩnh viễn không có điểm dừng.
Bạn có thể sáng tạo một cái hộp trong tay mình, giống như vẽ một bức họa, viết một bài văn, chế tác một bộ manga anime, quay chụp một bộ phim điện ảnh. Nhưng bạn không biết tác phẩm của mình có tạo thành một tiểu thế giới ở một không gian thời gian nào đó không, nhân vật và bối cảnh bạn đắp nặn sẽ trở thành chân thật trong thế giới đó.
Vì thế cứ như thế, người ở trong hộp lại sáng tạo càng nhiều hộp, bạn không biết ở ngoài thế giới của mình có càng nhiều thế giới khác hay không, vượt qua vô số điểm không gian và thời gian, nằm ở độ cao vượt xa tầm với của bạn, là nơi bạn vĩnh viễn không thế chạm tới, cho dù rời khỏi tinh cầu, vượt qua tinh hệ, thậm chí là trở về quá khứ hoặc đi đến tương lai.
Nhưng bạn vẫn ở thế giới này, mà không thể tới được một thế giới khác.
Nhưng, chúng ta giả định một chút.
Nếu có một người, bạn phá vỡ cực hạn này, rời khỏi vòng luẩn quẩn, thoát khỏi sự trói buộc của cái hộp, bỏ qua định luật tự nhiên của vũ trụ! Bạn bắt đầu tùy tâm sở dục* vô câu vô thúc**, bạn có thể tự do vượt qua không gian và thời gian, bạn có thể tới bất kì nơi nào mình nghĩ tới, tư duy của bạn không còn bị trói buộc, linh hồn của bạn điên cuồng bay lượn, bạn kinh hỉ lại điên rồi.
*thích gì làm đấy **không bị trói buộc.
Nhưng bạn lại đột nhiên cảm thấy chán.
Bởi vì khi bạn điên cuồng lao về phía trước, khi bạn tự do tự tại mà thoát khỏi sự ràng buộc của vũ trụ, bạn phát hiện mình không có nơi nương náu, bạn chỉ có thể bồi hồi khắp nơi, giống như cô hồn dã quỷ nơi hoang vu.
Bạn cô đơn và hoảng loạn, bạn chìm trong bóng tối, hoảng sợ không chịu được dù chỉ một ngày. Cho dù bạn đi tới đâu, nơi đó đều không lưu lại dấu chân hoặc bóng dáng của bạn, bạn có thể đồng thời tồn tại trong nhiều thế giới khác nhau, nhưng bạn cũng hoàn toàn biến mất trong mọi thế giới.
Không có nơi nào có sự tồn tại của bạn.
A! Một khi đã vậy.
Sao không sáng tạo một thế giới chỉ có bạn tồn tại, một thế giới bạn nắm giữ, bạn được tự do định đoạt quy luật và quy tắc thế giới, bạn tạo ra nước, tạo ra thực vật, tạo ra không khí, tạo ra vô số sinh mệnh, để thời gian đảo ngược, sau đó trở thành –––
Thượng đế.
––––––––––––––
Màu đỏ... Cỏ?
La Giản mở to mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một thảm cỏ, trước mắt là một gốc cỏ bị ánh mắt trời đỏ rực chiếu lên khiến gốc cây cũng dường như phát ra ánh đỏ. Hắn nhìn chằm chằm gốc cỏ này nửa ngày, nhìn đến mức ánh mắt cũng đờ ra, sau đó hắn thử nhúc nhích cơ thể mình, nhưng rất nhanh đã nhận ra, cả người hắn đều cứng đờ.
Sao lại thế này?
La Giản miễn cưỡng chớp chớp mắt, hắn ý thức được bản thân đang quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân hắn gần như không thể nhúc nhích được, thứ duy nhất hắn có thể khống chế là đôi mắt cùng khả năng hít thở. Bởi vì đầu cũng không thể cử động, cho nên tầm mắt hắn bị cố định trên một khoảng đất nhỏ, trên bùn đất cứng rắn chỉ có vài cọng cỏ dại thoi thóp.
La Giản trong nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ký ức hắn xuất hiện từng khoảng trống lớn, ký ức đứt gãy giữa chừng, mọi sự việc đều không liên tiếp, đôi khi hắn cảm thấy dường như lúc trước mình còn ngủ ở nhà chú ở quê, lúc ấy hắn đi tìm cha mẹ đã nhiều năm chưa gặp, bởi vì một số lý do... là lý do gì?
Đúng rồi, A Lam đâu? Phong Vũ Lam đâu?
La Giản cảm thấy hình như mình còn gặp được bạn tốt từ nhỏ của mình, nhưng tại sao lại nhìn thấy hắn? La Giản giây phút này nghĩ không ra, thân thể hắn vẫn cứng đờ, hắn muốn dùng lực một chút, nhưng thân thể hắn giống như đã chết, tay chân đều chết lặng.
Bởi vì mồm đầy cỏ, cho nên thậm chí há mồm ra kêu một tiếng cũng không làm được.
La Giản đành phải nằm đó, vẫn luôn nằm bò, hắn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cỏ dại bị nắng chiếu vàng rực, hắn cảm thấy hiện tại hẳn là hoàng hôn mới có thể có ánh nắng đỏ như máu như vậy.
La Giản không biết có người có thể phát hiện ra hắn hay không, hắn có lẽ đang nằm trên bãi cỏ ở vùng hoang vu nào đó, bởi vì hắn không nghe thấy tiếng nói chuyện ở phụ cận, xung quanh phi thường tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng thưa thớt đến đáng thương.
La Giản đành phải nằm đó, yên lặng chờ đợi, hắn hi vọng tay chân mình có thể sớm khôi phục tri giác.
Một lát sâu, La Giản nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời dường như hắn đã mất ý thức mà ngủ mất, đợi đến lúc hắn một lần nữa mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên bãi đất đó, hơn nữa thân thể vẫn không tự giác cứng đờ không thể nhúc nhích.
Sau lại như vậy? Đã trải qua bao lâu?
La Giản không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng khi hắn mở mắt ra, hắn vẫn thấy gốc cỏ dại bị ánh sáng nhuộm lên màu đỏ máu kia. Điều này có nghĩa, thời gian vẫn là lúc hoàng hôn đang buông xuống.
Kỳ quái, tại sao? La Giản rõ ràng cảm thấy mình ngủ rất lâu, hắn còn tưởng lúc hắn tỉnh lại trời đã tối rồi. Hay đó chỉ là một ảo giác của tiềm thức mà thôi?
Nhưng thời gian một giây lại một giây trôi qua, cây cỏ trước mắt La Giản vẫn là màu đỏ, ánh sáng đỏ máu vẫn như trước chiếu lên thân nó, ngay cả sự biến đổi của ánh sáng cũng gần như bằng không, La Giản đợi hồi lâu, hắn đột nhiên ý thức được... không, phải nói là, hắn đột nhiên phát hiện một việc vô cùng đáng sợ.
Địa phương kì quái này, dường như luôn luôn là lúc hoàng hôn, không có biến hóa thời tiết, ít nhất từ trực quan, La Giản cảm thấy nơi này xác thật vẫn luôn là hoàng hôn.
Trên thế giới này có địa phương luôn luôn là hoàng hôn sao?
La Giản theo bản năng suy nghĩ một lát, đại não hỗn loạn khiến hắn không thể hồi tưởng bất luận chuyện gì, mà thân thể mềm nhũn khiến hắn căn bản không thể chuyển động. La Giản chỉ có thể bất lực nằm đó, chờ mong có người có thể thấy hắn, thuận tiện hảo tâm giúp hắn một phen.
Nhưng La Giản nằm đó thật lâu thật lâu, ngay cả hắn cũng không biết, đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu thời gian, hắn chỉ cảm thấy bản thân rất đói, miệng cũng rất khô, đói khát tra tấn thần kinh cùng dạ dày hắn, hắn biết mình cần nước, phải uống nước!
Loại sinh vật con người này, không ăn gì có thể sống được một tuần, nhưng không uống nước, sẽ không sống sót quá ba ngày.
Nhưng La Giản đáng thương đã cố gắng rất lâu, cũng vẫn không thể cử động thân thể... dù chỉ một đầu ngón tay.
Trời ơi! Tôi sẽ không sống sờ sờ chết khát chứ?
Nội tâm La Giản phun tào, sợ hãi cùng dần dần ập tới, xung quanh vẫn yên tĩnh như trước, tiếng côn trùng cũng ít ỏi đến đáng thương, hắn cũng không nghe thấy tiếng gió hay tiếng cây cối lay động, hắn gần như không nghe được bất kỳ âm thanh nào, nơi này thật sự quá an tĩnh, an tĩnh quá mức.
Liệu tôi có chết ở đây?
La Giản quỳ rạp trên mặt đất nghĩ tới điều này, hắn suy nghĩ rất lâu, gốc cỏ màu đỏ vẫn ở trước mắt hắn, cũng có một bộ dáng thoi thóp, gốc cỏ này có vẻ rất nhanh sẽ chết, nhưng vẫn kiên cường mà đứng ở đó.
Ngay tại lúc này, La Giản đột nhiên nghe được một âm thanh mới! Trong thế giới an tĩnh đột nhiên truyền tới một âm thanh! La Giản cũng rất nhanh liền nghe ra, đó là tiếng bước chân, là âm thanh phát ra do thứ gì đó đạp lên mặt đất!
Sinh vật đó đi rất chậm, rất cẩn thận, điều này khiến bước chân nó cũng phi thường phi thường nhỏ, thong thả mà chậm rãi, nếu không phải La Giản đã nằm ở chỗ này lâu lắm, bởi vì không thể chuyển động cũng không thể nhìn được cái gì, nên cảm quan của hắn đều tập trung trên tai mình, hơn nữa nửa mặt hắn dán sát mặt đất, lỗ tai cùng dán lên đất. Bằng không, La Giản có lẽ cũng không nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ này.
Có thứ gì đó đang lại gần. La Giản nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn tập trung nghe, bỗng nhiên nhận ra đó không phải tiếng bước chân của con người, càng giống tiếng bước chân của dã thú hơn, như sói hay động vật nào đó... là loại động vật đi lại bằng bốn chân, hơn nữa nó đi rất chậm, giống như đang chậm rãi áp sát La Giản.
Trong lòng La Giản tràn đầy dự cảm xấu, dự cảm này rất nhanh liền trở thành sự thật, thật sự có một sinh vật tới bên người La Giản, La Giản trợn mắt cũng không nhìn thấy nó, bởi vì hắn nằm úp sấp, mặt nghiêng sang một bên, dán nửa mặt trên đất, khiến tầm nhìn hắn bị thu nhỏ tới cực hạn.
Sinh vật kia rất lớn, bởi vì hắn có thể thấy bóng người của nó bao trùm lên người mình, hắn còn có thể cảm thấy nhiệt độ từ trên người sinh vật đó truyền tới, còn có hơi thở nặng nề của nó, nó dường như đang quan sát trạng thái của La Giản, xem La Giản cuối cùng là sống hay chết.
Lòng La Giản hết sức khẩn trương, cảm thấy trái tim đập hỗn độn không quy luật.
Ngay sau đó, sinh vật kia tựa hồ vươn móng vuốt, ấn lên lưng La Giản. La Giản tuy rằng không thể cử động, nhưng cảm quan vẫn rất nhạy bén, hắn cảm giác được đó là móng vuốt có lông xù xù, lông rất mềm, nhưng móng vuốt cũng rất bén nhọn, ấn lên lưng khiến hắn lạnh hết cả sống lưng.
Sinh vật kia tựa hồ như đang dùng móng vuốt thử La Giản, nó vỗ vỗ lưng La Giản, hành động này có vẻ hơi buồn cười, cũng không biết tại sao, La Giản lại cảm thấy có chút nguy hiểm, hắn cảm thấy có một số việc sẽ phát sinh, hơn nữa đó là sự tình cực kỳ đáng sợ.
Quả nhiên! Sinh vật kì quái kia dường như cảm thấy La Giản không có uy hiếp, La Giản cảm giác nó cúi đầu xuống, bởi vì La Giản có thể cảm nhận rõ ràng hơn hơi thở thô lỗ cùng gào rống trong cổ họng của dã thú, khiến cả người La Giản đều đổ mồ hôi lạnh! Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy bả vai đau kịch liệt!
*** má! Súc sinh này cắn mình!
Nội tâm La Giản kinh hãi, hắn liều mạng bắt bản thân cử động, nhưng thân thể lại không có bộ dáng tự giác một chút nào, một chút cũng không thèm nghe mệnh lệnh của hắn, cho dù nội tâm hắn kêu gào thế nào, thân thể hắn vẫn không có bất luận phản ứng gì, kể cả đau đớn kịch liệt, cũng không thể khiến La Giản lấy lại được năng lực hành động.
Điều khiến La Giản hoảng sợ còn ở phía sau!
Sinh vật đáng sợ kia tựa hồ không chỉ muốn cắn La Giản, nó là muốn ăn hắn!
La Giản có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đau này, dã thú này cắn một miếng trên vai hắn, cắn xuống một miếng thịt to, thậm chí còn ngồi xổm bên cạnh La Giản mà nhấm nuốt. La Giản còn nghe thấy tiếng nó nghiến răng, khiến La Giản hoảng sợ đến đầu váng mắt hoa.
Mình sẽ bị ăn tươi sao?!
La Giản không dám tưởng tượng, hắn quả thực muốn thất thanh hét lên, nhưng thân thể vô lực khiến hắn ngay cả động tác há mồm cũng không thực hiện được!
Đúng lúc này, dã thú kia tựa hồ không cảm thấy quá hứng thú với thịt trên cánh tay La Giản, nó vươn tay đè lại La Giản, lật cả người hắn lên, La Giản không thể nhúc nhích, liền như vậy bị nó trở mình, lần này, hắn rốt cuộc có thể hướng mặt lên trời nhìn thế giới kỳ quái này.
Bạn có thể sáng tạo một cái hộp trong tay mình, giống như vẽ một bức họa, viết một bài văn, chế tác một bộ manga anime, quay chụp một bộ phim điện ảnh. Nhưng bạn không biết tác phẩm của mình có tạo thành một tiểu thế giới ở một không gian thời gian nào đó không, nhân vật và bối cảnh bạn đắp nặn sẽ trở thành chân thật trong thế giới đó.
Vì thế cứ như thế, người ở trong hộp lại sáng tạo càng nhiều hộp, bạn không biết ở ngoài thế giới của mình có càng nhiều thế giới khác hay không, vượt qua vô số điểm không gian và thời gian, nằm ở độ cao vượt xa tầm với của bạn, là nơi bạn vĩnh viễn không thế chạm tới, cho dù rời khỏi tinh cầu, vượt qua tinh hệ, thậm chí là trở về quá khứ hoặc đi đến tương lai.
Nhưng bạn vẫn ở thế giới này, mà không thể tới được một thế giới khác.
Nhưng, chúng ta giả định một chút.
Nếu có một người, bạn phá vỡ cực hạn này, rời khỏi vòng luẩn quẩn, thoát khỏi sự trói buộc của cái hộp, bỏ qua định luật tự nhiên của vũ trụ! Bạn bắt đầu tùy tâm sở dục* vô câu vô thúc**, bạn có thể tự do vượt qua không gian và thời gian, bạn có thể tới bất kì nơi nào mình nghĩ tới, tư duy của bạn không còn bị trói buộc, linh hồn của bạn điên cuồng bay lượn, bạn kinh hỉ lại điên rồi.
*thích gì làm đấy **không bị trói buộc.
Nhưng bạn lại đột nhiên cảm thấy chán.
Bởi vì khi bạn điên cuồng lao về phía trước, khi bạn tự do tự tại mà thoát khỏi sự ràng buộc của vũ trụ, bạn phát hiện mình không có nơi nương náu, bạn chỉ có thể bồi hồi khắp nơi, giống như cô hồn dã quỷ nơi hoang vu.
Bạn cô đơn và hoảng loạn, bạn chìm trong bóng tối, hoảng sợ không chịu được dù chỉ một ngày. Cho dù bạn đi tới đâu, nơi đó đều không lưu lại dấu chân hoặc bóng dáng của bạn, bạn có thể đồng thời tồn tại trong nhiều thế giới khác nhau, nhưng bạn cũng hoàn toàn biến mất trong mọi thế giới.
Không có nơi nào có sự tồn tại của bạn.
A! Một khi đã vậy.
Sao không sáng tạo một thế giới chỉ có bạn tồn tại, một thế giới bạn nắm giữ, bạn được tự do định đoạt quy luật và quy tắc thế giới, bạn tạo ra nước, tạo ra thực vật, tạo ra không khí, tạo ra vô số sinh mệnh, để thời gian đảo ngược, sau đó trở thành –––
Thượng đế.
––––––––––––––
Màu đỏ... Cỏ?
La Giản mở to mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một thảm cỏ, trước mắt là một gốc cỏ bị ánh mắt trời đỏ rực chiếu lên khiến gốc cây cũng dường như phát ra ánh đỏ. Hắn nhìn chằm chằm gốc cỏ này nửa ngày, nhìn đến mức ánh mắt cũng đờ ra, sau đó hắn thử nhúc nhích cơ thể mình, nhưng rất nhanh đã nhận ra, cả người hắn đều cứng đờ.
Sao lại thế này?
La Giản miễn cưỡng chớp chớp mắt, hắn ý thức được bản thân đang quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân hắn gần như không thể nhúc nhích được, thứ duy nhất hắn có thể khống chế là đôi mắt cùng khả năng hít thở. Bởi vì đầu cũng không thể cử động, cho nên tầm mắt hắn bị cố định trên một khoảng đất nhỏ, trên bùn đất cứng rắn chỉ có vài cọng cỏ dại thoi thóp.
La Giản trong nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ký ức hắn xuất hiện từng khoảng trống lớn, ký ức đứt gãy giữa chừng, mọi sự việc đều không liên tiếp, đôi khi hắn cảm thấy dường như lúc trước mình còn ngủ ở nhà chú ở quê, lúc ấy hắn đi tìm cha mẹ đã nhiều năm chưa gặp, bởi vì một số lý do... là lý do gì?
Đúng rồi, A Lam đâu? Phong Vũ Lam đâu?
La Giản cảm thấy hình như mình còn gặp được bạn tốt từ nhỏ của mình, nhưng tại sao lại nhìn thấy hắn? La Giản giây phút này nghĩ không ra, thân thể hắn vẫn cứng đờ, hắn muốn dùng lực một chút, nhưng thân thể hắn giống như đã chết, tay chân đều chết lặng.
Bởi vì mồm đầy cỏ, cho nên thậm chí há mồm ra kêu một tiếng cũng không làm được.
La Giản đành phải nằm đó, vẫn luôn nằm bò, hắn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cỏ dại bị nắng chiếu vàng rực, hắn cảm thấy hiện tại hẳn là hoàng hôn mới có thể có ánh nắng đỏ như máu như vậy.
La Giản không biết có người có thể phát hiện ra hắn hay không, hắn có lẽ đang nằm trên bãi cỏ ở vùng hoang vu nào đó, bởi vì hắn không nghe thấy tiếng nói chuyện ở phụ cận, xung quanh phi thường tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng thưa thớt đến đáng thương.
La Giản đành phải nằm đó, yên lặng chờ đợi, hắn hi vọng tay chân mình có thể sớm khôi phục tri giác.
Một lát sâu, La Giản nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời dường như hắn đã mất ý thức mà ngủ mất, đợi đến lúc hắn một lần nữa mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên bãi đất đó, hơn nữa thân thể vẫn không tự giác cứng đờ không thể nhúc nhích.
Sau lại như vậy? Đã trải qua bao lâu?
La Giản không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng khi hắn mở mắt ra, hắn vẫn thấy gốc cỏ dại bị ánh sáng nhuộm lên màu đỏ máu kia. Điều này có nghĩa, thời gian vẫn là lúc hoàng hôn đang buông xuống.
Kỳ quái, tại sao? La Giản rõ ràng cảm thấy mình ngủ rất lâu, hắn còn tưởng lúc hắn tỉnh lại trời đã tối rồi. Hay đó chỉ là một ảo giác của tiềm thức mà thôi?
Nhưng thời gian một giây lại một giây trôi qua, cây cỏ trước mắt La Giản vẫn là màu đỏ, ánh sáng đỏ máu vẫn như trước chiếu lên thân nó, ngay cả sự biến đổi của ánh sáng cũng gần như bằng không, La Giản đợi hồi lâu, hắn đột nhiên ý thức được... không, phải nói là, hắn đột nhiên phát hiện một việc vô cùng đáng sợ.
Địa phương kì quái này, dường như luôn luôn là lúc hoàng hôn, không có biến hóa thời tiết, ít nhất từ trực quan, La Giản cảm thấy nơi này xác thật vẫn luôn là hoàng hôn.
Trên thế giới này có địa phương luôn luôn là hoàng hôn sao?
La Giản theo bản năng suy nghĩ một lát, đại não hỗn loạn khiến hắn không thể hồi tưởng bất luận chuyện gì, mà thân thể mềm nhũn khiến hắn căn bản không thể chuyển động. La Giản chỉ có thể bất lực nằm đó, chờ mong có người có thể thấy hắn, thuận tiện hảo tâm giúp hắn một phen.
Nhưng La Giản nằm đó thật lâu thật lâu, ngay cả hắn cũng không biết, đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu thời gian, hắn chỉ cảm thấy bản thân rất đói, miệng cũng rất khô, đói khát tra tấn thần kinh cùng dạ dày hắn, hắn biết mình cần nước, phải uống nước!
Loại sinh vật con người này, không ăn gì có thể sống được một tuần, nhưng không uống nước, sẽ không sống sót quá ba ngày.
Nhưng La Giản đáng thương đã cố gắng rất lâu, cũng vẫn không thể cử động thân thể... dù chỉ một đầu ngón tay.
Trời ơi! Tôi sẽ không sống sờ sờ chết khát chứ?
Nội tâm La Giản phun tào, sợ hãi cùng dần dần ập tới, xung quanh vẫn yên tĩnh như trước, tiếng côn trùng cũng ít ỏi đến đáng thương, hắn cũng không nghe thấy tiếng gió hay tiếng cây cối lay động, hắn gần như không nghe được bất kỳ âm thanh nào, nơi này thật sự quá an tĩnh, an tĩnh quá mức.
Liệu tôi có chết ở đây?
La Giản quỳ rạp trên mặt đất nghĩ tới điều này, hắn suy nghĩ rất lâu, gốc cỏ màu đỏ vẫn ở trước mắt hắn, cũng có một bộ dáng thoi thóp, gốc cỏ này có vẻ rất nhanh sẽ chết, nhưng vẫn kiên cường mà đứng ở đó.
Ngay tại lúc này, La Giản đột nhiên nghe được một âm thanh mới! Trong thế giới an tĩnh đột nhiên truyền tới một âm thanh! La Giản cũng rất nhanh liền nghe ra, đó là tiếng bước chân, là âm thanh phát ra do thứ gì đó đạp lên mặt đất!
Sinh vật đó đi rất chậm, rất cẩn thận, điều này khiến bước chân nó cũng phi thường phi thường nhỏ, thong thả mà chậm rãi, nếu không phải La Giản đã nằm ở chỗ này lâu lắm, bởi vì không thể chuyển động cũng không thể nhìn được cái gì, nên cảm quan của hắn đều tập trung trên tai mình, hơn nữa nửa mặt hắn dán sát mặt đất, lỗ tai cùng dán lên đất. Bằng không, La Giản có lẽ cũng không nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ này.
Có thứ gì đó đang lại gần. La Giản nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn tập trung nghe, bỗng nhiên nhận ra đó không phải tiếng bước chân của con người, càng giống tiếng bước chân của dã thú hơn, như sói hay động vật nào đó... là loại động vật đi lại bằng bốn chân, hơn nữa nó đi rất chậm, giống như đang chậm rãi áp sát La Giản.
Trong lòng La Giản tràn đầy dự cảm xấu, dự cảm này rất nhanh liền trở thành sự thật, thật sự có một sinh vật tới bên người La Giản, La Giản trợn mắt cũng không nhìn thấy nó, bởi vì hắn nằm úp sấp, mặt nghiêng sang một bên, dán nửa mặt trên đất, khiến tầm nhìn hắn bị thu nhỏ tới cực hạn.
Sinh vật kia rất lớn, bởi vì hắn có thể thấy bóng người của nó bao trùm lên người mình, hắn còn có thể cảm thấy nhiệt độ từ trên người sinh vật đó truyền tới, còn có hơi thở nặng nề của nó, nó dường như đang quan sát trạng thái của La Giản, xem La Giản cuối cùng là sống hay chết.
Lòng La Giản hết sức khẩn trương, cảm thấy trái tim đập hỗn độn không quy luật.
Ngay sau đó, sinh vật kia tựa hồ vươn móng vuốt, ấn lên lưng La Giản. La Giản tuy rằng không thể cử động, nhưng cảm quan vẫn rất nhạy bén, hắn cảm giác được đó là móng vuốt có lông xù xù, lông rất mềm, nhưng móng vuốt cũng rất bén nhọn, ấn lên lưng khiến hắn lạnh hết cả sống lưng.
Sinh vật kia tựa hồ như đang dùng móng vuốt thử La Giản, nó vỗ vỗ lưng La Giản, hành động này có vẻ hơi buồn cười, cũng không biết tại sao, La Giản lại cảm thấy có chút nguy hiểm, hắn cảm thấy có một số việc sẽ phát sinh, hơn nữa đó là sự tình cực kỳ đáng sợ.
Quả nhiên! Sinh vật kì quái kia dường như cảm thấy La Giản không có uy hiếp, La Giản cảm giác nó cúi đầu xuống, bởi vì La Giản có thể cảm nhận rõ ràng hơn hơi thở thô lỗ cùng gào rống trong cổ họng của dã thú, khiến cả người La Giản đều đổ mồ hôi lạnh! Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy bả vai đau kịch liệt!
*** má! Súc sinh này cắn mình!
Nội tâm La Giản kinh hãi, hắn liều mạng bắt bản thân cử động, nhưng thân thể lại không có bộ dáng tự giác một chút nào, một chút cũng không thèm nghe mệnh lệnh của hắn, cho dù nội tâm hắn kêu gào thế nào, thân thể hắn vẫn không có bất luận phản ứng gì, kể cả đau đớn kịch liệt, cũng không thể khiến La Giản lấy lại được năng lực hành động.
Điều khiến La Giản hoảng sợ còn ở phía sau!
Sinh vật đáng sợ kia tựa hồ không chỉ muốn cắn La Giản, nó là muốn ăn hắn!
La Giản có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đau này, dã thú này cắn một miếng trên vai hắn, cắn xuống một miếng thịt to, thậm chí còn ngồi xổm bên cạnh La Giản mà nhấm nuốt. La Giản còn nghe thấy tiếng nó nghiến răng, khiến La Giản hoảng sợ đến đầu váng mắt hoa.
Mình sẽ bị ăn tươi sao?!
La Giản không dám tưởng tượng, hắn quả thực muốn thất thanh hét lên, nhưng thân thể vô lực khiến hắn ngay cả động tác há mồm cũng không thực hiện được!
Đúng lúc này, dã thú kia tựa hồ không cảm thấy quá hứng thú với thịt trên cánh tay La Giản, nó vươn tay đè lại La Giản, lật cả người hắn lên, La Giản không thể nhúc nhích, liền như vậy bị nó trở mình, lần này, hắn rốt cuộc có thể hướng mặt lên trời nhìn thế giới kỳ quái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất