Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 133

Trước Sau
Trên không trung treo một vầng thái dương màu đỏ.

Là vầng thái dương đỏ như máu chỉ tồn tại lúc hoàng hôn buông xuống. Mặt trời gần như nhuộm bầu trời cùng tầng mây xung quanh thành màu đỏ máu, ánh sáng chiếu từ trên cao xuống mặt đất phía dưới, tới ngọn núi, tới rừng rậm, khiến mọi thứ trong tầm mắt La Giản nhiễm lên một tầng màu đỏ, bao gồm cả con dã thú trước mặt La Giản – không, đây là một con quái vật.

Đây là một con quái vật khổng lồ, bề ngoài nó thoạt nhìn tương tự sói, có hàm răng cùng móng vuốt sắc bén, nhưng hình thể quá lớn, bạn đã từng gặp qua sói lớn hơn gấu sao?

La Giản hiện tại đã thấy.

Lông quanh miệng nó dính đầy máu, đó là máu La Giản, quái vật đáng chết này có lẽ đói quá không chịu được, nó đã thật lâu thật lâu chưa được ăn, nhìn thấy La Giản nằm trên mặt đất, cũng mặc kệ hắn sống hay chết, chỉ cần có thể ăn, nó đều sẽ ăn.

La Giản cũng không muốn bị ăn tươi nuốt sống, nhưng thân thể hắn vẫn không có sức, vẫn không thể nhúc nhích, cho dù La Giản áp bách thần kinh bản thân thế nào, hắn gào – cử động! Mau cử động!

La Giản vẫn không cử động, thân thể hắn phảng phất như đã tách rời khỏi thân thể mình. Hắn hoàn toàn không thể chỉ huy thể xác này, hắn cũng chỉ có thể bất lực thống khổ nằm đó, bờ vai hắn đã bị quái vật này cắn rớt một miếng thịt, nhưng quái vật sẽ không thỏa mãn đơn giản như vậy, nó sẽ tiếp tục há mồm, một ngụm một khối ăn La Giản vào bụng!

Quá tồi tệ!

La Giản không chớp mắt nhìn chằm chằm sói lớn, hàm răng sắc bén của nó đầm đìa máu tươi, khi nó dí sát tới còn tản ra mùi thối ghê tởm. Quái vật này đang dùng mũi ngửi ngửi La Giản, tựa hồ như đang cân nhắc nên tiếp tục hạ miệng ở đâu, hơn nữa rất rõ ràng, sói lớn cảm thấy tương đối hứng thú với đầu La Giản, xác thực, nó mở to mắt nhìn La Giản, ngẫu nhiên sẽ chuyển động tròng mắt một chút, tỏ vẻ hứng thú.

Sói lớn ngửi tới ngửi đi trên đầu La Giản, thậm chí còn dùng lưỡi thô ráp liếm mặt La GIản, nước bọt nhão dính, ướt đẫm còn mang theo mùi hôi dính đầy mặt La Giản, nháy mắt kia La Giản bị ghê tởm không chịu được, hắn cảm thấy cả người mình đều run lên, cho dù đau đớn kịch liệt trên vai cũng không thể khiến hắn bỏ qua cảm giác ghê tởm mãnh liệt này!

Nhưng, dường như do bị ghê tởm, La Giản bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình đang khôi phục tri giác!

Tế bào toàn thân hắn tại một khắc này trở nên sinh động, cơ bắp toàn thân trên dưới phảng phất như đang run rẩy, mà đau đớn trên vai cũng càng trở nên mãnh liệt hơn! Nhưng La Giản phát hiện bản thân có thể cử động, xương khớp hắn vang lên răng rắc! Khi sói lớn ghê tởm đang há mồm chuẩn bị cắn rớt đầu La Giản, La Giản rốt cuộc có thể vươn tay, một quyền đấm lên cằm sói!

Xương cốt con sói này rất cứng, một quyền đấm xuống ngược lại khiến tay La Giản bị đau, mà con sói kia chỉ nghiêng nghiêng đầu, trừng mắt nhìn La Giản như đang nghi hoặc, tại sao thức ăn đang ngoan ngoãn tự nhiên nhảy dựng lên đấm nó một cái?

Nhưng sói lớn không có chỉ số thông minh để nghĩ được nhiều như vậy, nếu đồ ăn tới miệng còn muốn chạy trốn, vậy giết chết nó rồi tiếp tục ăn là được.

Bởi vậy, sói lớn chăm chú nhìn La Giản một giây, đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía La Giản, khi sói công kích con mồi đều sẽ cắn cổ nó đầu tiên, cho nên mục tiêu nó hướng tới là cổ La Giản.

La Giản tập trung tình thần, chăm chú nhìn miệng lớn dữ tợn cùng móng vuốt của sói, trong một khắc kia, việc hắn nghĩ tới không phải là chạy trốn, mà là phản kích, nhưng trong tay hắn không có vũ khí.



Vũ khí đâu? Vũ khí của tôi ––– nội tâm La Giản lướt qua một ý niệm như vậy, sau đó giây tiếp theo, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một thanh đoản đao. Khi sói lớn muốn một ngụm cắn rớt đầu La Giản, La Giản múa đao, một đao cắm vào cổ sói.

Vài phen giao chiến ngắn ngủi trôi qua, liền kết thúc cuộc chiến, La Giản đạt được thắng lợi, hắn nhắm chuẩn cổ con sói, chọc vào đao mới hoàn toàn giết chết nó, hắn kinh ngạc phát hiện sinh lực con sói này mạnh mẽ như vậy, nhưng La Giản không hiểu... tại sao mình cư nhiên dám đối mặt sinh vật khổng lồ quái dị như vậy, thậm chí còn mặt không đổi sắc mà chiến thắng?

"Lúc trước tôi là ai? Đã xảy ra chuyện gì?" La Giản ngồi xổm bên thi thể sói. Lòng hắn có chút hoảng hốt, thực tế, ký ức hắn vẫn lâm vào hỗn loạn phi thường, gần như cái gì cũng không nhớ nổi, hắn nhiều nhất chỉ nhớ ra mình là một người làm công bình thường, hắn đi tìm cha mẹ đã nhiều năm không gặp, cha mẹ ở nhà chú, cho nên hắn liền tạm thời ở chỗ đó...

Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

La Giản mờ mịt ngẩng đầu, nhìn xung quanh, hắn bắt đầu quan sát hoàn cảnh hiện tại của mình.

Đây là một sơn cốc. Chính là một sơn cốc bốn phía đều là vách núi, vách đá dựng đứng tạo thành một sơn cốc tương đối tròn trịa, hơn nữa sơn cốc này phi thường lớn, liếc mắt nhìn qua một cái, phía dưới sơn cốc chính là một mảnh rừng cây rậm rạp, hiện tại La Giản đang ở giáp ranh của sơn cốc, hắn đứng trên một tảng đá lớn giữa vách núi, phía dưới nham thạch chính là một rừng cây nhỏ.

La Giản không biết nên hình dung địa hình kỳ ba này như thế nào, bởi vì vách đá vây quanh sơn cốc này, là loại vách đá siêu cấp cao, cao ngút tầng mây. Khi La Giản ngẩng đầu, hắn cảm thấy mình như con ếch nhìn miệng giếng, khiến hắn có một loại cảm giác, nhảy không thoát.

La Giản yên lặng nhìn trời một lát, nhưng đau đớn kịch liệt trên vai đã kéo hắn về thực tại, hắn cúi đầu liếc nhìn bả vai bị sói cắn một ngụm, miệng vết thương quá sâu, xương cốt đều lộ ra, máu vẫn đang cuồn cuộn không ngừng chảy ra, toàn bộ cánh tay La Giản đều là máu.

La Giản cắn răng xé một mảnh vải trên quần áo xuống. HIện tại hắn đang mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, màu xanh xám đậm, nhìn giống tù phục, trên ngực còn có nhãn tên, trên đó có một hàng chữ... Nhưng miếng kim loại dường như đã bị rỉ sét, khiến chữ khắc phía trên khó mà nhìn rõ được, vì thế La Giản cũng không quá để ý.

La Giản dùng mảnh vải buộc lại miệng vết thương của mình, rất đau, đau đến mức khiến hắn nhe răng trợn mắt, nhưng hắn không thể dừng tay, vết thương trên vai hắn quá nghiêm trọng, phi thường nguy hiểm, nếu nhiễm trùng, hắn có thể trực tiếp đi tìm chết.

Hiện tại, cho dù kế tiếp xảy ra chuyện gì, La Giản đều hiểu mình không thể tiếp tục ở đây, hắn cần tiến về phía trước, xuyên qua khu rừng này, xuyên qua sơn cốc này. Tìm được con người, tìm được bác sĩ, hoặc ăn thứ gì đó, hoặc uống nước. Tóm lại, La Giản biết, hắn phải sống sót.

Nhưng khi La Giản xuống khỏi tảng đá kia, tiến vào rừng cây nhỏ phía dưới, sau mấy tiếng, La Giản cảm thấy tình huống bản thân càng thêm tồi tệ.

Hắn thế nhưng lạc đường, khi hắn tiến vào rừng rậm, hắn dùng đao tạo thành dấu vết chữ thập trên thân cây trước mặt, dùng để đánh dấu lộ tuyến của mình, nhưng khi hắn đi hơn nửa vòng, lại đột nhiên nhìn thấy cái cây mình đã đánh dấu, La Giản cảm thấy lạnh cả người.

Đây con mẹ nó là địa phương quỷ quái gì?!

La Giản vừa đói vừa khát, hắn đi hơn nửa vòng trong rừng, không tìm thấy nguồn nước, thậm chí ngay cả một sinh vật cũng không nhìn thấy, trước mắt La Giản, ngoại trừ cây cũng vẫn là cây, hơn nữa đám cây đó trông thật khô khốc, lá cây cũng không tươi tốt, cành khô rất nhiều, ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu đều là nhánh cây thân cây rậm rạp kéo dài khắp nơi.

Bùn đất cũng thực khô ráo, mặt đất cứng rắn, La Giản ngồi xổm sờ sờ bụi đất dưới chân, một chút cảm giác ẩm ướt cũng không có, hơn nữa cỏ dại cũng rất ít, càng miễn bàn tới sâu, La Giản ngồi xổm nửa ngày, trên mặt đất cũng chỉ ngẫu nhiên có vài lá cây khô khốc biến dạng, nói tóm lại, đây là một rừng cây phi thường phi thường hoang vắng.



Không khác rừng cây chết lắm.

La Giản ngồi xổm trên mặt đất có chút khó chịu, bởi vì thiếu nước, môi hắn rất khô, hắn nhổ xuống một cọng cỏ cho vào miệng nhai, cỏ này nơi nơi đều có, nhìn thực an toàn, hẳn là không có độc. Nhưng cỏ cũng khô, La Giản căn bản không cảm nhận được chút nước cỏ nào, hắn đành phải phun cỏ khô trong miệng ra.

Sau khi La Giản dạo quanh rất lâu trong rừng, hắn không ngừng thay đổi cách đi, nhưng đều một lần lại một lần trở về chỗ cây đại thụ có khắc chữ thập kia, La Giản thậm chí còn định trở về mỏm đá kia, tìm con sói đã bị hắn giết chết, nhưng La Giản hoảng sợ phát hiện, rõ ràng hắn vừa nhìn liền thấy khối đá đó ở đâu, nhưng khi hắn hướng về phía đó đi tới, đi một hồi, hắn vẫn ở bên cạnh cây đại thụ có khắc chữ thập.

"Mày có thù oán với tao sao? Bởi vì tao khắc dấu hiện lên người mày?" La Giản đành phải ngây ngốc đứng bên cạnh cây đại thụ kia, hơn nữa lầm bầm lầu bầu với nó.

Cái cây này cũng không trả lời hắn, nó cứ an tĩnh đứng đó, cành khô của nó thực dày đặc, cũng giống như những cái cây khác, lá cây rất ít, nó không cao cũng không thấp, thân cây có điểm thô, sờ lên cũng rất thô ráp.

La Giản dùng tay vuốt ve thân cây, hắn cảm thấy bản thân không có phương pháp khả thi nào, hắn không tìm được đường ra, hắn đã di chuyển mấy tiếng đồng hồ trong mảnh rừng rậm này rồi. Mà trên bầu trời vẫn treo mặt trời đỏ, ánh dương đỏ máu phủ khắp đại địa.

La Giản đứng cạnh cây đại thụ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được biện pháp rời khỏi nơi này, hắn đành phải ngồi cạnh cái cây này, dựa lưng vào thân cây, La Giản cảm thấy bản thân hơi mệt mỏi, miệng vết thương trên vai đau tới mức khiến hắn chết lặng, nhưng cũng may vết thương không còn đổ máu, La Giản nhắm mắt lại, quyết định nghỉ ngơi một chút, cho nên hắn cưỡng bách bản thân tiến vào giấc ngủ nông.

Nhưng không biết ngủ được bao lâu, La Giản lại một lần nữa nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân này vẫn trước sau như một, uyển chuyển, nhẹ nhàng, thực cẩn thận, cũng không giống tiếng bước chân của con người, cảm quan của La Giản vẫn nhạy bén như trước, thực mau liền bị tiếng bước chân đánh thức, hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, sau đó, La Giản giật mình trợn mắt!

Hắn cư nhiên lại thấy con sói lớn kia!

Con sói kia đứng ở lùm cây cách La Giản không xa, nghiêng đầu sói lớn của nó, hơn nữa còn dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm La Giản, ánh mắt phiếm sát ý lạnh lẽo hung tàn.

Là con sói kia! Hơn nữa, tuyệt đối là con lúc trước La Giản đã chọc chết! Bởi vì La Giản nhớ rõ, trên cổ con sói đó có một nhúm lông màu trắng, chính là vị trí kia, không sai chút nào.

Sao lại thế này? Không phải đã chết sao?! La Giản nhảy dựng lên, ngồi xổm trên mặt đất, lấy đao ra. Lại nói tiếp, vũ khí của hắn cũng rất kỳ quái, La Giản thậm chí không biết bản thân để vũ khí ở đâu, nhưng chỉ cần La Giản muốn, cây đao này sẽ hiện ra từ hư không.

Bất quá hiện tại, La Giản không có thời gian nghĩ tới cây đao quái dị này, bởi vì con sói kia lại một lần lao về phía La Giản. Bởi vì đói khát cùng mệt mỏi, phản ứng thân thể La Giản trở nên chậm chạp rất nhiều, con sói này đối với La Giản, bắt đầu trở nên hơi khó giải quyết.

Thế nhưng, La Giản vẫn cảm thấy đây là một cơ hội.

Ít nhất, giết con sói này, La Giản liền có thịt sói để ăn, máu sói để uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau