Chương 143
"Anh đang kể chuyện khoa học viễn tưởng sao?" La Giản hỏi Ưng như vậy, cũng không phải trào phúng đối phương, đây chỉ đơn thuần là một câu hỏi mà thôi.
Ưng lắc đầu: "Không không! Đây đương nhiên không phải chuyện khoa học viễn tưởng, đây là chuyện xảy ra trong thế giới thực, chỉ là các cậu còn chưa trải qua, cho nên không biết đoạn lịch sử này vĩ đại cỡ nào, kinh tâm động phách* thế nào. (*mất hồn mất vía?)
"Nói vậy, anh là từ tương lai xuyên tới đây sao?"
Ưng tiếp tục lắc đầu: "Cũng không phải, tôi không thuộc về bất luận thời gian hay không gian nào, bởi vì tôi lưu lạc quá lâu, cho nên đã quên mất bản thân tới từ đâu."
Nghe câu nói kia, La Giản dừng một chút, hắn thoáng nghiêng đầu, chần chờ mà nhìn Ưng, thử thăm dò đặt câu hỏi: "Thế... cái không gian mật thất này, đấu trường Tu La, cũng là do anh kiến tạo sao?"
Ưng nở nụ cười: "Cậu cuối cùng cũng hỏi trúng vấn đề, cho nên tôi có thể nói cho cậu, đấu trường Tu La... có một phần là do tôi kiến tạo."
"Chỉ một phần?"
"Chỉ có một phần." Ưng nói: "Những phần khác là do các đồng bạn của tôi cùng xây dựng, đáng tiếc, như lời tôi đã nói trước đó, tám người ngoại trừ tôi đều đã chết, cho nên việc xây dựng gian mật thất này chưa được hoàn thành, mà dựa vào sức mạnh của một mình tôi, tôi cũng không thể tiếp tục tu sửa nó. Tôi chỉ có thể duy trì sự tồn tại của nó, chỉ cần tôi ngồi ở đây, đấu trường Tu La sẽ vĩnh viễn tồn tại."
Lời nói này khiến La Giản có chút giật mình, hắn đã rất lâu không còn dao động cảm xúc như vậy, hắn híp mắt nhìn Ưng, nói: "Các anh có thể sáng tạo một thế giới."
"Đương nhiên có thể, nhưng cần rất nhiều thời gian, cũng không giống thần trong truyền thuyết thần thoại nào đó, có thể sáng tạo một thế giới hoàn chỉnh trong vòng bảy ngày.Nhưng điều đó chúng tôi làm không được, chúng tôi cần rất nhiều thời gian, có thể là mấy ngàn năm."
"Vậy tại sao các anh lại phải kiến tạo nơi này, kiến tạo không gian này?"
"Chuyện này có liên quan tới lịch sử tương lai tôi nói vừa nãy, cậu cắt lời tôi, thế nhưng hiện tại tôi có thể tiếp tục kể, lúc trước chúng ta đang nói tới đâu?"
La Giản chớp chớp mắt, trả lời: "Anh nói đến chỗ, con người tiến hóa, sau đó rời khỏi địa cầu."
Ưng lại cười rộ lên, tiếp tục nói: "Đúng vậy, đúng vậy, con người đào rỗng toàn bộ tài nguyên trên địa cầu, sau đó bọn họ kết luận địa cầu không thích hợp cho sinh vật sinh sống, vì thế liền rời khỏi địa cầu, đó là chuyện xảy ra khoảng một trăm triệu năm sau."
"Nếu lời anh nói là thật, vậy khoa học kỹ thuật nhân loại lúc đó cũng cường đại tương đương đi?" La Giản đột nhiên nghĩ tới cái gì, suy đoán: "Chẳng lẽ không gian mật thất cũng là do con người trong tương lai sáng tạo ra sao?"
"Ồ! Trí tưởng tượng rất cao, cậu đoán đúng hơn nửa." Ưng thoáng đẩy tóc mình, lộ ra nửa khuôn mặt, ngoài dự đoán chính là, giọng nói của Ưng rất tang thương, lại có một khuôn mặt trẻ tuổi, khuôn mặt kia thậm chí có thể gọi là mặt thiếu niên.
Ưng hít sâu một hơi, lại một lần nữa kể: "Trên thực tế, cuộc di dân khỏi địa cầu của nhân loại cũng không thành công, bọn họ dùng phi thuyền lớn ngao du trong vũ trụ, bọn họ tìm kiếm hành tinh thích hợp sinh sống, quá trình này ước chừng kéo dài trăm năm, cuối cùng, bọn họ rốt cuộc tìm được một hành tinh thỏa mãn điều kiện, hoàn cảnh không khí thực vật đất đai, thích hợp cho con người sinh sống, hành tinh kia được gọi là "Bắc Thần".
"Sao trời phương bắc..." La Giản nghe Ưng kể, nói thầm.
Ưng không chú ý tới lời lầm bầm của La Giản, hắn dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Nhưng bất hạnh chính là, trên Bắc Thần có dân bản địa, tục xưng "người ngoài hành tinh", bọn họ cũng không chào đón người địa cầu, bọn họ coi người địa cầu là kẻ xâm lược."
"Dân bản địa trên Bắc Thần là một đám dã thú hung tàn, phương hướng tiến hóa của bọn họ hoàn toàn bất đồng với nhân loại, bọn họ không có kỹ thuật cơ giáp cường đại, cũng không sử dụng đạn pháo bom hay súng ống thuốc nổ. Nhưng bọn họ lại có công nghệ sinh vật không gì sánh kịp, đó là một thứ vô cùng đáng sợ."
"Công nghệ sinh học?" La Giản không quá hiểu ý tứ từ này, hắn đưa ra nghi vấn.
Ưng thành thật trả lời nghi vấn của La Giản: "Nói đến công nghệ sinh học... Cậu nghĩ xem, nếu người địa cầu hiện đại chế tạo một bộ giáp võ trang cho mình sẽ dùng loại vật liệu nào?"
"À..." La Giản chần chờ một chút, trả lời: "Sắt thép? Vải cứng? Có lẽ sẽ đeo thêm GPS lên người? Đại loại vậy? Chuyện này tôi không rõ lắm."
"Vậy cậu biết người địa cầu tương lai sẽ chế tạo một bộ giáp như thế nào cho mình không?"
La Giản cau mày suy nghĩ nửa ngày: "Anh làm khó tôi, cái này tôi không tưởng tượng được, thế nhưng cảm giác sẽ như vậy đi, cảm giác của khoa học kỹ thuật tương lai, như bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó vậy, áo giáp dày nặng, ấn ấn vài nút trên cánh tay sẽ bắn ra màn hình giả thuyết..."
Ưng lại cười rộ lên: "Trí tưởng tượng cậu thật tốt, sự thật quả thật là như vậy, con người trong tương lai khoa học kỹ thuật, ăn mặc sinh hoạt hàng ngày của bọn họ không thể tách biệt khỏi khoa học kỹ thuật, chiến đấu cũng có máy tính với năng lực tính toán tinh diệu, tính toán tốt lực chiến đấu cùng trình độ tổn hại.
"Nhưng dân bản địa trên Bắc Thần không như vậy, công nghệ của bọn họ gắn liền với sinh vật, cậu có thể tưởng tượng sao? Bọn họ mặc sinh vật lên người, áo giáp của bọn họ chính là một loại sinh vật, chiếm hạm, phi thuyền cùng vũ khí của bọn họ đều được chế tạo từ sinh mệnh, bọn họ nam nữ già trẻ đều là những chiến binh, toàn dân thượng võ, mỗi một người đều là chiến sĩ, cho dù là đứa nhỏ vừa chào đời, cũng có thể cầm vũ khí cho cậu một đòn chí mạng."
"Chủng tộc chiến binh." La Giản hình dung.
"Đúng vậy, đó chính là một chủng tộc chiến binh. Trên thực tế, trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ không hề thua kém nhân loại, chỉ là phương hướng tiến hóa khác nhau. Hơn nữa, chủng tộc này có tâm lý đoàn kết mãnh liệt, không giống nhân loại chia năm bè bảy mảng, bọn họ nhất trí đối ngoại, rất nhanh đã đánh người địa cầu đến xâm lấn phải liên tiếp bại lui."
Ưng nói tới đây liền dừng một lúc lâu, hắn im lặng trầm mặc, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó. La Giản đợi hắn tiếp tục nói, nhưng Ưng thật lâu cũng không chịu mở miệng, La Giản nhịn không được, dò hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
Ưng lắc đầu, thở dài: "Tuy nhân loại thất bại, bị trục xuất khỏi Bắc Thần. Thất bại lần này phi thường thảm thiết, phần lớn cư dân bị thiệt mạng, nhưng nhân loại tham lam vẫn ăn cắp công nghệ sinh vật của Bắc Thần, con người muốn lợi dụng công nghệ sinh vật này, kết hợp với khoa học kỹ thuật của bọn họ, chế tạo ra siêu cấp binh khí... Kỳ thật đoạn này có thể bỏ qua không kể, mấu chốt là sau đó, con người quả thực sáng tạo ra một vũ khí phi thường cường đại."
"Sau khi chế tạo ra vũ khí, nhân loại lại phát hiện, bọn họ căn bản không có chiến sĩ nào xứng đôi với vũ khí này."
La Giản nghe lời này, không khỏi cau mày, nghi hoặc nói: "Chiến sĩ xứng đôi với vũ khí? Có ý gì?"
"Công nghệ sinh vật của Bắc Thần rất thú vị, vũ khí bọn họ sẽ tự lựa chọn chủ nhân, nếu năng lực chủ nhân không đủ mạnh, sẽ không thể khống chế vũ khí này, vũ khí sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bọn họ."
"Vũ khí cũng có ý thức của mình, đúng không?" La Giản vừa nghe liền hiểu, hắn suy nghĩ một lát, nhịn không được nhìn thoáng qua cây dù màu đỏ trong tay, là cây dù cậu nhận được sau ngàn vạn trận chiến.
"Đúng vậy, vũ khí sinh vật siêu cấp, có được ý thức của riêng mình, có thể tự mình tiến hóa, loại binh khí này không chỉ tự mình tiến hóa, cũng sẽ lựa chọn chủ nhân thích hợp để cùng tiến hóa, nếu chủ nhân không đủ mạnh, năng lực không xứng với vũ khí, vũ khí sẽ phản phệ, nó sẽ ăn hoặc giết chết chủ nhân của mình."
"Tôi nói tới đây hẳn cậu đã hiểu, nhìn vũ khí trong tay cậu liền hiểu." Ưng nhìn La Giản, hắn đặt ánh mắt trên cây dù trong tay La Giản, trầm mặc một lát, hắn lại tiếp tục nói: "Ban đầu không gian mật thất được gọi là hệ thống "Transmigration"(luân hồi), gọi tắt là "hệ thống TR", là một loại hệ thống giống như game thực tế ảo trong phim điện ảnh vậy. Bọn họ đưa lượng lớn binh lính vào thế giới giả thuyết này, hệ thống sẽ xây dựng đủ loại cảnh tượng nguy hiểm để huấn luyện tố chất cùng năng lực thân thể của binh lính, hơn nữa trọng điểm là, huấn luyện bọn họ tiến hành thích ứng với siêu cấp binh khí."
"Cho nên, đây chính là khởi nguồn của không gian mật thất sao? Nhưng tại sao mật thất lại kéo chúng ta tiến vào... chúng ta..." La Giản cuối cùng đã bị chấn động, hắn cảm thấy tư duy bản thân hỗn loạn, ngay cả nói chuyện cũng không được rõ ràng.
"Cho nên xảy ra chuyện kế tiếp." Ưng vô ý thức giao hai tay, hắn nuốt nuốt nước miếng, làm dịu yết hầu khô ráo một chút, tiếp tục nói: "Trên thực tế, hệ thống TR là một thất bại, nhưng lại phi thường thành công, khi sáng tạo ra nó mọi người phát hiện điểm dị thường, bọn họ phát hiện hệ thống quỷ dị này không phải giả thuyết, tựa hồ là do kết hợp với công nghệ sinh vật, một số sai lầm không biết trước đã xảy ra, những không gian giả thuyết do hệ thống sáng tạo ra cũng không phải số liệu giả thuyết... Chúng là những thế giới chân thật, nếu tử vong trong hệ thống TR, vậy là tử vong thật sự."
"Chính phủ nhân loại rất mau phát hiện sai lầm của bản thân, bọn họ cho rằng hệ thống kỳ dị có thể sáng tạo ra thế giới chân thật này sẽ mang đến những phiền toái không thể dự đoán trước, cho nên tạm dừng "kế hoạch luân hồi". Nhưng cậu biết, luôn có một số người, bọn họ thích phiền toái."
"Có người tự mình khởi động hệ thống này sao?"
"Có thể nói như vậy, có kẻ dụng tâm kín đáo, hack trung tâm hệ thống, hơn nữa khởi động nó. Nhưng cậu phải biết rằng, "hệ thống TR" này cũng kết hợp công nghệ sinh vật của Bắc Thần mà chế tạo, nói cách khác, hệ thống này, nó giống như vũ khí... cũng sẽ tự mình tiến hóa, nó thậm chí muốn chạy trốn, tôi không biết cụ thể chuyện đã xảy ra, nhưng tóm lại, hệ thống TR vượt qua khoảng cách một trăm triệu năm, đi tới địa cầu hiện đại."
"Đây quả thực là tai ương!" La Giản nghe thấy tin tức này liền ngây ngẩn cả người.
Ưng ngẩng đầu, dùng khuôn mặt thiếu niên của hắn nhìn La Giản: "Mà cậu đang nằm giữa tai ương."
"Vậy còn anh? Chẳng lẽ anh cũng theo hệ thống này, vượt qua một trăm triệu năm sao?" La Giản từ đầu cảm thấy thân phận của Ưng, có lẽ hắn vẫn luôn ở trong không gian do hệ thống chế tạo, sau đó bị mang theo, cùng vượt qua thời không.
Nhưng Ưng lại phủ định suy nghĩ của La Giản, hắn lắc đầu: "Không, khi hệ thống vượt thời không đi tới nơi này, không mang theo bất luận kẻ nào, không có chiến sĩ tương lai hay sinh vật ngoài hành tinh nào."
"Vậy tại sao anh lại biết mọi chuyện?" La Giản cảm thấy càng thêm khó tin, chuyện này quả thực là bom nặng tấn với hắn, khiến hắn sợ tới mức rối tinh rối mù.
"Tôi biết hết thảy chuyện này bởi vì... bởi vì..." Ưng lại một lần nữa mắc kẹt, hắn thống khổ, rối rắm dùng tay gãi gãi tóc mình, hắn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới mở miệng: "Đó là bởi vì, tôi cùng đội ngũ của mình, nhặt được công nghệ cao đến từ tương lai này, lúc đó chúng tôi nhặt được cái hệ thống này! Nó vượt qua thời gian trăm triệu năm, không chỉ tiêu hao toàn bộ năng lượng, thậm chí bị hủy đến biến dạng! Vô lực nhúc nhích, nhưng lõi của nó vẫn toàn vẹn!"
"Chẳng lẽ... anh..." La Giản trợn to mắt nhìn Ưng, trong lòng hắn dần dần có dự cảm không tốt.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Ưng lại một lần nữa gãi gãi đầu, gần như cạo rớt một tầng da đầu xuống, hắn nói: "Chúng tôi phát hiện khoa học kỹ thuật tương lai đáng sợ này, nhưng chúng tôi thực hưng phấn, chúng tôi học được tri thức tiên tiến của tương lai, chúng tôi thậm chí muốn cải tạo lõi hệ thống, tận đến khi nó thoát khỏi khống chế của chúng tôi, biến thành bộ dáng này ––– mà cậu phải hiểu, ban đầu, chúng tôi chỉ cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, chúng tôi chỉ muốn chế tạo một game thực tế ảo!"
"Game thực tế ảo anh muốn đã hại chết mấy ngàn mấy vạn người thậm chí nhiều hơn!"
"Nếu lúc trước anh không dây dưa với hệ thống chết tiệt kia, để mặc nó hư thối ở góc nào đó! Lúc này tôi phỏng chừng còn có thể ngồi trong nhà nhàn nhã ăn cơm! Bạn tôi sẽ không bị nhốt trong mật thất trừng phạt nào đó, không ngừng luân hồi, đợi tôi đến cứu!"
La Giản không kiềm nổi phẫn nộ, hắn giãy giụa trong không gian mật thất này lâu như vậy, trải qua nhiều lần sinh sinh tử tử như vậy, chứng kiến vô số người tử vong rồi lại luân hồi, hóa ra chỉ vì mấy kẻ muốn tạo ra một trò chơi mà biến thành bộ dạng ngày hôm nay!
Ưng không khỏi vươn tay giữ La Giản, hơi thở hắn cũng không ổn định, nhưng vẫn muốn trấn an La Giản: "Bình tĩnh! La Giản, tôi cũng không muốn biến thành bộ dáng này, nhưng sự thật đã như vậy... Mà chuyện chúng ta phải làm, là làm thế nào để cứu vớt cục diện này."
Ưng lắc đầu: "Không không! Đây đương nhiên không phải chuyện khoa học viễn tưởng, đây là chuyện xảy ra trong thế giới thực, chỉ là các cậu còn chưa trải qua, cho nên không biết đoạn lịch sử này vĩ đại cỡ nào, kinh tâm động phách* thế nào. (*mất hồn mất vía?)
"Nói vậy, anh là từ tương lai xuyên tới đây sao?"
Ưng tiếp tục lắc đầu: "Cũng không phải, tôi không thuộc về bất luận thời gian hay không gian nào, bởi vì tôi lưu lạc quá lâu, cho nên đã quên mất bản thân tới từ đâu."
Nghe câu nói kia, La Giản dừng một chút, hắn thoáng nghiêng đầu, chần chờ mà nhìn Ưng, thử thăm dò đặt câu hỏi: "Thế... cái không gian mật thất này, đấu trường Tu La, cũng là do anh kiến tạo sao?"
Ưng nở nụ cười: "Cậu cuối cùng cũng hỏi trúng vấn đề, cho nên tôi có thể nói cho cậu, đấu trường Tu La... có một phần là do tôi kiến tạo."
"Chỉ một phần?"
"Chỉ có một phần." Ưng nói: "Những phần khác là do các đồng bạn của tôi cùng xây dựng, đáng tiếc, như lời tôi đã nói trước đó, tám người ngoại trừ tôi đều đã chết, cho nên việc xây dựng gian mật thất này chưa được hoàn thành, mà dựa vào sức mạnh của một mình tôi, tôi cũng không thể tiếp tục tu sửa nó. Tôi chỉ có thể duy trì sự tồn tại của nó, chỉ cần tôi ngồi ở đây, đấu trường Tu La sẽ vĩnh viễn tồn tại."
Lời nói này khiến La Giản có chút giật mình, hắn đã rất lâu không còn dao động cảm xúc như vậy, hắn híp mắt nhìn Ưng, nói: "Các anh có thể sáng tạo một thế giới."
"Đương nhiên có thể, nhưng cần rất nhiều thời gian, cũng không giống thần trong truyền thuyết thần thoại nào đó, có thể sáng tạo một thế giới hoàn chỉnh trong vòng bảy ngày.Nhưng điều đó chúng tôi làm không được, chúng tôi cần rất nhiều thời gian, có thể là mấy ngàn năm."
"Vậy tại sao các anh lại phải kiến tạo nơi này, kiến tạo không gian này?"
"Chuyện này có liên quan tới lịch sử tương lai tôi nói vừa nãy, cậu cắt lời tôi, thế nhưng hiện tại tôi có thể tiếp tục kể, lúc trước chúng ta đang nói tới đâu?"
La Giản chớp chớp mắt, trả lời: "Anh nói đến chỗ, con người tiến hóa, sau đó rời khỏi địa cầu."
Ưng lại cười rộ lên, tiếp tục nói: "Đúng vậy, đúng vậy, con người đào rỗng toàn bộ tài nguyên trên địa cầu, sau đó bọn họ kết luận địa cầu không thích hợp cho sinh vật sinh sống, vì thế liền rời khỏi địa cầu, đó là chuyện xảy ra khoảng một trăm triệu năm sau."
"Nếu lời anh nói là thật, vậy khoa học kỹ thuật nhân loại lúc đó cũng cường đại tương đương đi?" La Giản đột nhiên nghĩ tới cái gì, suy đoán: "Chẳng lẽ không gian mật thất cũng là do con người trong tương lai sáng tạo ra sao?"
"Ồ! Trí tưởng tượng rất cao, cậu đoán đúng hơn nửa." Ưng thoáng đẩy tóc mình, lộ ra nửa khuôn mặt, ngoài dự đoán chính là, giọng nói của Ưng rất tang thương, lại có một khuôn mặt trẻ tuổi, khuôn mặt kia thậm chí có thể gọi là mặt thiếu niên.
Ưng hít sâu một hơi, lại một lần nữa kể: "Trên thực tế, cuộc di dân khỏi địa cầu của nhân loại cũng không thành công, bọn họ dùng phi thuyền lớn ngao du trong vũ trụ, bọn họ tìm kiếm hành tinh thích hợp sinh sống, quá trình này ước chừng kéo dài trăm năm, cuối cùng, bọn họ rốt cuộc tìm được một hành tinh thỏa mãn điều kiện, hoàn cảnh không khí thực vật đất đai, thích hợp cho con người sinh sống, hành tinh kia được gọi là "Bắc Thần".
"Sao trời phương bắc..." La Giản nghe Ưng kể, nói thầm.
Ưng không chú ý tới lời lầm bầm của La Giản, hắn dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Nhưng bất hạnh chính là, trên Bắc Thần có dân bản địa, tục xưng "người ngoài hành tinh", bọn họ cũng không chào đón người địa cầu, bọn họ coi người địa cầu là kẻ xâm lược."
"Dân bản địa trên Bắc Thần là một đám dã thú hung tàn, phương hướng tiến hóa của bọn họ hoàn toàn bất đồng với nhân loại, bọn họ không có kỹ thuật cơ giáp cường đại, cũng không sử dụng đạn pháo bom hay súng ống thuốc nổ. Nhưng bọn họ lại có công nghệ sinh vật không gì sánh kịp, đó là một thứ vô cùng đáng sợ."
"Công nghệ sinh học?" La Giản không quá hiểu ý tứ từ này, hắn đưa ra nghi vấn.
Ưng thành thật trả lời nghi vấn của La Giản: "Nói đến công nghệ sinh học... Cậu nghĩ xem, nếu người địa cầu hiện đại chế tạo một bộ giáp võ trang cho mình sẽ dùng loại vật liệu nào?"
"À..." La Giản chần chờ một chút, trả lời: "Sắt thép? Vải cứng? Có lẽ sẽ đeo thêm GPS lên người? Đại loại vậy? Chuyện này tôi không rõ lắm."
"Vậy cậu biết người địa cầu tương lai sẽ chế tạo một bộ giáp như thế nào cho mình không?"
La Giản cau mày suy nghĩ nửa ngày: "Anh làm khó tôi, cái này tôi không tưởng tượng được, thế nhưng cảm giác sẽ như vậy đi, cảm giác của khoa học kỹ thuật tương lai, như bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó vậy, áo giáp dày nặng, ấn ấn vài nút trên cánh tay sẽ bắn ra màn hình giả thuyết..."
Ưng lại cười rộ lên: "Trí tưởng tượng cậu thật tốt, sự thật quả thật là như vậy, con người trong tương lai khoa học kỹ thuật, ăn mặc sinh hoạt hàng ngày của bọn họ không thể tách biệt khỏi khoa học kỹ thuật, chiến đấu cũng có máy tính với năng lực tính toán tinh diệu, tính toán tốt lực chiến đấu cùng trình độ tổn hại.
"Nhưng dân bản địa trên Bắc Thần không như vậy, công nghệ của bọn họ gắn liền với sinh vật, cậu có thể tưởng tượng sao? Bọn họ mặc sinh vật lên người, áo giáp của bọn họ chính là một loại sinh vật, chiếm hạm, phi thuyền cùng vũ khí của bọn họ đều được chế tạo từ sinh mệnh, bọn họ nam nữ già trẻ đều là những chiến binh, toàn dân thượng võ, mỗi một người đều là chiến sĩ, cho dù là đứa nhỏ vừa chào đời, cũng có thể cầm vũ khí cho cậu một đòn chí mạng."
"Chủng tộc chiến binh." La Giản hình dung.
"Đúng vậy, đó chính là một chủng tộc chiến binh. Trên thực tế, trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ không hề thua kém nhân loại, chỉ là phương hướng tiến hóa khác nhau. Hơn nữa, chủng tộc này có tâm lý đoàn kết mãnh liệt, không giống nhân loại chia năm bè bảy mảng, bọn họ nhất trí đối ngoại, rất nhanh đã đánh người địa cầu đến xâm lấn phải liên tiếp bại lui."
Ưng nói tới đây liền dừng một lúc lâu, hắn im lặng trầm mặc, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó. La Giản đợi hắn tiếp tục nói, nhưng Ưng thật lâu cũng không chịu mở miệng, La Giản nhịn không được, dò hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
Ưng lắc đầu, thở dài: "Tuy nhân loại thất bại, bị trục xuất khỏi Bắc Thần. Thất bại lần này phi thường thảm thiết, phần lớn cư dân bị thiệt mạng, nhưng nhân loại tham lam vẫn ăn cắp công nghệ sinh vật của Bắc Thần, con người muốn lợi dụng công nghệ sinh vật này, kết hợp với khoa học kỹ thuật của bọn họ, chế tạo ra siêu cấp binh khí... Kỳ thật đoạn này có thể bỏ qua không kể, mấu chốt là sau đó, con người quả thực sáng tạo ra một vũ khí phi thường cường đại."
"Sau khi chế tạo ra vũ khí, nhân loại lại phát hiện, bọn họ căn bản không có chiến sĩ nào xứng đôi với vũ khí này."
La Giản nghe lời này, không khỏi cau mày, nghi hoặc nói: "Chiến sĩ xứng đôi với vũ khí? Có ý gì?"
"Công nghệ sinh vật của Bắc Thần rất thú vị, vũ khí bọn họ sẽ tự lựa chọn chủ nhân, nếu năng lực chủ nhân không đủ mạnh, sẽ không thể khống chế vũ khí này, vũ khí sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bọn họ."
"Vũ khí cũng có ý thức của mình, đúng không?" La Giản vừa nghe liền hiểu, hắn suy nghĩ một lát, nhịn không được nhìn thoáng qua cây dù màu đỏ trong tay, là cây dù cậu nhận được sau ngàn vạn trận chiến.
"Đúng vậy, vũ khí sinh vật siêu cấp, có được ý thức của riêng mình, có thể tự mình tiến hóa, loại binh khí này không chỉ tự mình tiến hóa, cũng sẽ lựa chọn chủ nhân thích hợp để cùng tiến hóa, nếu chủ nhân không đủ mạnh, năng lực không xứng với vũ khí, vũ khí sẽ phản phệ, nó sẽ ăn hoặc giết chết chủ nhân của mình."
"Tôi nói tới đây hẳn cậu đã hiểu, nhìn vũ khí trong tay cậu liền hiểu." Ưng nhìn La Giản, hắn đặt ánh mắt trên cây dù trong tay La Giản, trầm mặc một lát, hắn lại tiếp tục nói: "Ban đầu không gian mật thất được gọi là hệ thống "Transmigration"(luân hồi), gọi tắt là "hệ thống TR", là một loại hệ thống giống như game thực tế ảo trong phim điện ảnh vậy. Bọn họ đưa lượng lớn binh lính vào thế giới giả thuyết này, hệ thống sẽ xây dựng đủ loại cảnh tượng nguy hiểm để huấn luyện tố chất cùng năng lực thân thể của binh lính, hơn nữa trọng điểm là, huấn luyện bọn họ tiến hành thích ứng với siêu cấp binh khí."
"Cho nên, đây chính là khởi nguồn của không gian mật thất sao? Nhưng tại sao mật thất lại kéo chúng ta tiến vào... chúng ta..." La Giản cuối cùng đã bị chấn động, hắn cảm thấy tư duy bản thân hỗn loạn, ngay cả nói chuyện cũng không được rõ ràng.
"Cho nên xảy ra chuyện kế tiếp." Ưng vô ý thức giao hai tay, hắn nuốt nuốt nước miếng, làm dịu yết hầu khô ráo một chút, tiếp tục nói: "Trên thực tế, hệ thống TR là một thất bại, nhưng lại phi thường thành công, khi sáng tạo ra nó mọi người phát hiện điểm dị thường, bọn họ phát hiện hệ thống quỷ dị này không phải giả thuyết, tựa hồ là do kết hợp với công nghệ sinh vật, một số sai lầm không biết trước đã xảy ra, những không gian giả thuyết do hệ thống sáng tạo ra cũng không phải số liệu giả thuyết... Chúng là những thế giới chân thật, nếu tử vong trong hệ thống TR, vậy là tử vong thật sự."
"Chính phủ nhân loại rất mau phát hiện sai lầm của bản thân, bọn họ cho rằng hệ thống kỳ dị có thể sáng tạo ra thế giới chân thật này sẽ mang đến những phiền toái không thể dự đoán trước, cho nên tạm dừng "kế hoạch luân hồi". Nhưng cậu biết, luôn có một số người, bọn họ thích phiền toái."
"Có người tự mình khởi động hệ thống này sao?"
"Có thể nói như vậy, có kẻ dụng tâm kín đáo, hack trung tâm hệ thống, hơn nữa khởi động nó. Nhưng cậu phải biết rằng, "hệ thống TR" này cũng kết hợp công nghệ sinh vật của Bắc Thần mà chế tạo, nói cách khác, hệ thống này, nó giống như vũ khí... cũng sẽ tự mình tiến hóa, nó thậm chí muốn chạy trốn, tôi không biết cụ thể chuyện đã xảy ra, nhưng tóm lại, hệ thống TR vượt qua khoảng cách một trăm triệu năm, đi tới địa cầu hiện đại."
"Đây quả thực là tai ương!" La Giản nghe thấy tin tức này liền ngây ngẩn cả người.
Ưng ngẩng đầu, dùng khuôn mặt thiếu niên của hắn nhìn La Giản: "Mà cậu đang nằm giữa tai ương."
"Vậy còn anh? Chẳng lẽ anh cũng theo hệ thống này, vượt qua một trăm triệu năm sao?" La Giản từ đầu cảm thấy thân phận của Ưng, có lẽ hắn vẫn luôn ở trong không gian do hệ thống chế tạo, sau đó bị mang theo, cùng vượt qua thời không.
Nhưng Ưng lại phủ định suy nghĩ của La Giản, hắn lắc đầu: "Không, khi hệ thống vượt thời không đi tới nơi này, không mang theo bất luận kẻ nào, không có chiến sĩ tương lai hay sinh vật ngoài hành tinh nào."
"Vậy tại sao anh lại biết mọi chuyện?" La Giản cảm thấy càng thêm khó tin, chuyện này quả thực là bom nặng tấn với hắn, khiến hắn sợ tới mức rối tinh rối mù.
"Tôi biết hết thảy chuyện này bởi vì... bởi vì..." Ưng lại một lần nữa mắc kẹt, hắn thống khổ, rối rắm dùng tay gãi gãi tóc mình, hắn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới mở miệng: "Đó là bởi vì, tôi cùng đội ngũ của mình, nhặt được công nghệ cao đến từ tương lai này, lúc đó chúng tôi nhặt được cái hệ thống này! Nó vượt qua thời gian trăm triệu năm, không chỉ tiêu hao toàn bộ năng lượng, thậm chí bị hủy đến biến dạng! Vô lực nhúc nhích, nhưng lõi của nó vẫn toàn vẹn!"
"Chẳng lẽ... anh..." La Giản trợn to mắt nhìn Ưng, trong lòng hắn dần dần có dự cảm không tốt.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Ưng lại một lần nữa gãi gãi đầu, gần như cạo rớt một tầng da đầu xuống, hắn nói: "Chúng tôi phát hiện khoa học kỹ thuật tương lai đáng sợ này, nhưng chúng tôi thực hưng phấn, chúng tôi học được tri thức tiên tiến của tương lai, chúng tôi thậm chí muốn cải tạo lõi hệ thống, tận đến khi nó thoát khỏi khống chế của chúng tôi, biến thành bộ dáng này ––– mà cậu phải hiểu, ban đầu, chúng tôi chỉ cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, chúng tôi chỉ muốn chế tạo một game thực tế ảo!"
"Game thực tế ảo anh muốn đã hại chết mấy ngàn mấy vạn người thậm chí nhiều hơn!"
"Nếu lúc trước anh không dây dưa với hệ thống chết tiệt kia, để mặc nó hư thối ở góc nào đó! Lúc này tôi phỏng chừng còn có thể ngồi trong nhà nhàn nhã ăn cơm! Bạn tôi sẽ không bị nhốt trong mật thất trừng phạt nào đó, không ngừng luân hồi, đợi tôi đến cứu!"
La Giản không kiềm nổi phẫn nộ, hắn giãy giụa trong không gian mật thất này lâu như vậy, trải qua nhiều lần sinh sinh tử tử như vậy, chứng kiến vô số người tử vong rồi lại luân hồi, hóa ra chỉ vì mấy kẻ muốn tạo ra một trò chơi mà biến thành bộ dạng ngày hôm nay!
Ưng không khỏi vươn tay giữ La Giản, hơi thở hắn cũng không ổn định, nhưng vẫn muốn trấn an La Giản: "Bình tĩnh! La Giản, tôi cũng không muốn biến thành bộ dáng này, nhưng sự thật đã như vậy... Mà chuyện chúng ta phải làm, là làm thế nào để cứu vớt cục diện này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất