Chương 151
La Giản không trả lời câu hỏi của tên hề, hắn né tránh rồi cười nhạt. Sau đó, La Giản liền nắm tay áo tên hề kéo hắn đi về phía trước, La Giản vừa đi vừa nói với hắn: "Chúng ta cần thu hút những quỷ hồn đó."
"Dùng hết sao?" Tên hề nhớ tới vừa rồi khi hắn dùng đèn dầu liền dẫn tới ảo giác và những cái bóng.
"Dùng hết cũng không thu hút được nhiều, lãng phí nhiên liệu lại không có hiệu quả." La Giản lắc đầu, hắn nhìn tên hề, mỉm cười: "Nghe, Hồng tiên sinh, đừng quá xem thường tôi, tôi mạnh hơn anh tưởng nhiều, cho nên mặc kệ lát nữa tôi làm gì, anh không được sợ hãi, được không?"
"Sợ hãi?" Tên hề trong lúc nhất thời không thể hiểu được ý nghĩa chân chính trong lời này của La Giản, bởi vì tên hề không cảm thấy mình sẽ sợ hãi, tuy rằng hắn chưa trải qua nhiều mật thất, nhưng cũng sẽ không bởi vì một vài việc nhỏ nhoi mà sợ hãi hoảng loạn không thể kiềm chế.
Thế nhưng, rất nhanh tên hề đã hiểu tại sao La Giản lại bảo hắn đừng sợ hãi.
La Giản thấy quả cầu thủy tinh đã khiến thương thế của tên hề khép miệng, tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng ít nhất sẽ không đổ máu, đau nhức. Vì thế La Giản liền lấy đi quả cầu thủy tinh, lại một lần nữa biến hóa vũ khí của mình, chỉ một thoáng đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, biến thành một cây cờ chiêu hồn.
"Cậu làm gì vậy?" Tên hề nghe được động tĩnh của La Giản, hắn tựa hồ nghe thấy âm thanh lá cờ phập phồng, rồi sau đó La Giản giải thích cho hắn: "Tôi làm một cái cờ chiêu hồn."
"Cờ chiêu hồn? Thứ đồ chơi đó thật sự hữu dụng?"
La Giản không sao cả, nói: "Có lẽ đi, thứ này sau khi tôi phục chế còn chưa thử qua, cho nên đây là lần đầu tiên sử dụng."
"Phục chế? Lần đầu tiên sử dụng?" Tên hề càng không hiểu, nhưng vẫn bắt được trọng điểm: "Nói cách khác, trước đây cậu chưa từng sử dụng thứ này để chiêu hồn đúng không?"
La Giản nói: "Tôi không có nhiều thời gian nhàn rỗi cầm thứ này chạy tới nghĩa địa chiêu hồn, hơn nữa địa phương trước kia tôi ở cũng không có hồn phách..."
Tên hề càng không hiểu, nhưng vẫn khẳng định, nói: "Được rồi, tôi cũng không hiểu mấy thứ này, tôi không có biện pháp nào đối phó với quỷ hồn, vậy đều giao cho cậu!"
La Giản liền cắm cờ chiêu hồn trên mặt đất, cờ chiêu hồn này, nói đúng ra chính là một dải phù màu đỏ tràn ngập các ký tự kỳ quái, lá cờ được đính trên gậy tạo thành từ rất nhiều xương cốt, xương cốt được mài đến bóng loáng, sờ lên cảm giác vô cùng quái dị, đây cũng là lý do tại sao sau khi phục chế vũ khí này La Giản cũng không muốn sử dụng nó.
"Ừm, để tôi ngẫm lại, dùng thế nào nhỉ?" La Giản nhìn chằm chằm cờ chiêu hồn bắt đầu nhớ lại, hắn nhớ rõ mình phục chế vũ khí này từ đồng bạn của kẻ sử dụng đèn Minh Hỏa kia, hai người đều trang điểm giả thần giả quỷ như đám đạo sĩ, lại không có chút phong thái Đạo gia nào, ngược lại giống thần côn nhiều hơn, tuy rằng bọn họ quả thật có vài phần bản lĩnh.
Cờ chiêu hồn tuy rằng có thể chiêu hồn, hơn nữa kỹ năng chính của nó là chiêu hồn, thế nhưng bởi vì trên đấu trường Tu La không có hồn phách, nên người sử dụng cờ chiêu hồn cũng nghĩ ra chiêu thức mới, cờ chiêu hồn không thể chiêu hồn, nhưng lại có thể dẫn phát ảo cảnh phạm vi lớn, đơn giản mà nói, chính là gây ra ảo giác.
Chiêu này không khác phương thức quỷ hồn sử dụng để tấn công con người lắm, cờ chiêu hồn cũng có thể làm ra hiệu quả đồng dạng.
Bình thường, u hồn không thể thực thể hóa, nếu bọn họ muốn công kích người nào đó, trước tiên phải khiến người đó suy sụp tinh thần, nói gắn gọn chính là hù chết người ta, dùng ảo cảnh dẫn phát cảm giác sợ hãi, mà khi sợ hãi đạt tới một điểm nhất định, có một vài người sẽ trực tiếp bị dọa ngất xỉu, có vài người sẽ dứt khoát tim ngừng đập mà tử vong.
Quỷ hồn rất nhạy với mùi vị của sự sợ hãi, bọn họ không có thân thể đương nhiên cũng không có năng lực cảm quan gì, có thể nói, bọn họ là một thể năng lượng, bọn họ muốn cảm giác người khác, chính là cảm giác cảm xúc do người đó phát ra, cảm giác pheromone.
Mà trong những loại pheromone, mùi của sự sợ hãi là mãnh liệt và rõ ràng nhất.
Nguyên lý sử dụng của cờ chiêu hồn cũng tương tự, nó phát ra một pheromone kỳ quái, thu hút những linh hồn vô tri đó, đa số linh hồn đều sẽ bị hấp dẫn tới. Bởi vì là triệu hoán không xác định, nên ma quỷ ở khu vực phụ cận cờ chiêu hồn đều sẽ lần lượt xuất hiện, nhưng có triệu hoán được hồn phách cường đại hay không, thì phải dựa vào năng lực của chủ nhân cờ chiêu hồn. Nếu lực lượng của chủ nhân cờ chiêu hồn không đủ mạnh, không phát huy được toàn bộ năng lực của cờ chiêu hồn, vậy những quỷ hồn cường đại đương nhiên sẽ không bị triệu hoán đến, cường giả khinh thường nghe theo mệnh lệnh của kẻ yếu.
Nhưng không biết có phải do La Giản quá mạnh hay không.
Sau khi hắn buông cờ chiêu hồn xuống, cầu thang trống trải liền thổi qua một trận gió lạnh, La Giản cầm đèn dầu tên hề dùng để chiếu sáng lúc trước, đặt đèn trên mặt đất, ngọn lửa đèn dầu nhảy nhót trong không gian tối tăm nhỏ hẹp, La Giản chú ý đến đèn dầu tên hề đưa hắn, là một cái đèn dầu phi thường cổ xưa, là loại đèn được sử dụng khi chưa phổ cập đèn điện.
Tên hề cũng cảm thấy được cảm giác âm trầm nặng nề trong không khí, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm thần không yên, trái tim như bị vó ngựa dẫm đạp không ngừng, thịch thịch thịch, khiến hắn có cảm giác khó thở. Sau đó, rất nhanh, tên hề liền đột nhiên khủng hoảng, sự sợ hãi này tới bất chợt, không thể hiểu được, rõ ràng không có vật gì có thể dọa sợ hắn, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi thật sâu trong tâm can.
La Giản bỗng mở miệng nói, hắn nói:
"Quỷ hồn sẽ thời thời khắc khắc tản ra năng lượng xấu, chúng sẽ khiến anh nhớ tới một số sự việc tồi tệ, sợ hãi, bất hạnh, mọi ký ức có thể khiến anh cảm thấy cảm xúc tiêu cực, quỷ hồn đều giúp anh hồi tưởng lại."
"Tại sao cậu lại biết rõ ràng như vậy? Tôi thấy cậu còn có cái gì mà đèn Minh Hỏa, lại có cờ chiêu hồn, ồ... Tôi hiểu rồi! Cậu lúc trước nhất định là cái thần côn!" Tên hề suy nghĩ cẩn thận, chém đinh chặt sắt xác nhận.
La Giản cạn lời, kéo tay áo tên hề: "Không phải vậy... trước đây tôi từng có vô số kẻ địch, đây là kinh nghiệm tôi học được từ trên người kẻ địch."
"Kẻ địch? Kẻ địch của cậu là thần côn?" Tên hề kinh ngạc cảm thán không thôi: "Vậy cậu nhất định là quỷ hồn rồi! Thì ra là vậy, khó trách cậu một chút cũng không sợ quỷ!"
Tên chết tiệt này quá cao! La Giản hận không thể nhảy dựng lên tát cho hắn một phát.
Nhưng bỏ qua chuyện vô nghĩa, La Giản chậm rãi phát hiện những quỷ hồn đó đã tụ tập lại đây, số lượng nhiều ngoài dự đoán, chúng đều ở trạng thái nửa trong suốt, đương nhiên, phần lớn đều là độ trong suốt mờ nhạt khác nhau, quỷ hồn càng mạnh, thân thể càng tiếp cận thực thể, La Giản thậm chí thấy được mấy con hoàn toàn thực thể hóa, chúng chậm rãi từ cầu thang từ vách tường, trên trần nhà, dưới sàn nhà chui ra, có vài con yếu đến mức chỉ còn một đám sương mù, có vài con bộ mặt rõ ràng, giữ nguyên bộ dáng khi vừa chết.
"Nhiều quỷ hồn cường đại như vậy đều đi ra, chứng minh năng lực mình không tầm thường sao?" La Giản nhỏ giọng thầm thì: "Thật kỳ quái, năng lực của mình không nên thể hiện ở phương diện quỷ hồn này đi."
Tên hề còn đứng bên cạnh, đáng thương vô cùng mà đặt câu hỏi: "Cậu thật sự không phải quỷ sao?"
"Câm miệng!" La Giản tức giận nói.
Tên hề đành phải đáng thương vô cùng ngậm chặt miệng, bộ dạng hắn trông không có chút lực công kích nào, mà La Giản cũng không cảm thấy hắn có thể trở thành sức chiến đấu, để mặc hắn ngồi tại chỗ vẽ xoắn ốc. Mà La Giản đứng bên cạnh cờ chiêu hồn, nhìn chằm chằm đám quỷ hồn đó thong thả tới gần, phần lớn quỷ hồn đều chân không chạm đất mà bay bay, chúng cũng không công kích, đám quỷ hồn hoàn toàn hoặc nửa trong suốt căn bản là vô hại, mà đám quỷ cường đại, lại không dám tới gần La Giản.
La Giản hoàn toàn không cảm thấy bản thân có chỗ nào đáng sợ, nhưng đám quỷ hồn đó tựa hồ sợ hắn muốn chết, đều giữ khoảng cách nhất định, trong đó có một tên lớn gan, rốt cuộc chủ động tiến lên, muốn giao lưu với La Giản.
Quỷ hồn không có khí quan, thân thể chúng còn không có, đương nhiên sẽ không có khí quan, nhưng nếu là quỷ hồn đã hoàn toàn thực thể hóa, thậm chí có thể gây ra công kích vật lý, tự nhiên có thể mở miệng, phát ra âm thanh cực kỳ bi thảm, run run rẩy rẩy dò hỏi La Giản: "Xin hỏi... Vị đại nhân này..."
Lông mày La Giản vừa nhướn, con quỷ kia lập tức lắp bắp, La Giản phát hiện, quỷ hồn này đại khái có chút già, ý là đã chết thật lâu, trên người còn mặc cổ trang cổ xưa, quần áo vải thô, hơn nữa còn để tóc dài, hắn gần như ngưng tụ được thật thể, chỉ là ngũ quan còn hơi mơ hồ, ngữ khí cũng mơ hồ: "Có... có chuyện gì sao?"
La Giản ngẫm nghĩ, đầu tiên chỉ vào đôi mắt cùng cánh tay bị thương của tên hề, nói: "Vừa rồi ai tập kích hắn?"
Nhóm quỷ hồn ngó trái ngó phải, tự động phân tán ra, nhường ra một tiểu quỷ đứng ở phía sau, quả thật là một cái tiểu quỷ, hơn nữa còn là một đứa bé gái, nữ hài này còn lợi hại hơn lão quỷ cổ trang một chút, hoàn toàn hóa thành thật thể, chân đạp trên sàn nhà, chỉ là nó không có bóng, bộ dáng cũng quá mức kinh khủng, tựa hồ như lúc còn sống bị người móc hai mắt, vị trí đôi mắt chỉ còn cái lỗ đen như mực.
Tiểu nữ quỷ thấy La Giản tìm tới cửa, tuy rằng sợ hãi, nhưng nghĩ tới không tránh được, liền cũng không tránh, đi lên trước, nói: "Nơi này là cầu thang vô tận, có người nói với tôi, chỉ cần giết chết người sống để hắn thay thế vị trí của chúng tôi, liền có thể rời khỏi nơi này."
"Chiêu trò của mật thất, để quỷ tìm kẻ chết thay." La Giản cười lạnh một cái, hắn cũng không đồng tình với đám quỷ hồn đó.
Đám quỷ hồn đó, đa số có thể là do người chơi biến thành, người chơi lúc vừa bị biến thành quái vật, sẽ bị mật thất xóa bỏ hoàn toàn ký ức, thậm chí mật thất sẽ hư cấu cho hắn một ký ức mới, giống như phó bản nơi chôn cốt La Giản đã trải qua, sau đó Ưng lại nói cho hắn, hai cái "thần và quỷ" kia, quỷ rất có thể là nhân vật căn bản không tồn tại, mà "thần" chính là do người chơi nào đó biến thành, bị xóa sạch ký ức sau đó hư cấu nên một ký ức mới, ngay cả ngàn năm kia, cũng có thể là hư cấu.
Thảm không nỡ nhìn, không phải sao? Mọi người chơi đều là món đồ chơi trong tay mật thất, muốn hắn làm gì, hắn phải làm nấy, muốn hắn làm thế nào, hắn phải làm thế nấy, hỉ nộ ai nhạc đều bị một hệ thống khóng chế, hơn nữa, mặc kệ thực lực người chơi này mạnh mẽ tới mức nào, mật thất đều sẽ không để bất luận người chơi nào rời khỏi nơi này.
Ưng nói cho La Giản như vậy.
Cho đến nay, trong toàn bộ mật thất, chưa có bất luận một người chơi nào chạy thoát được, cho dù cả hồn phách sau khi tử vong cũng vậy.
La Giản không muốn ở lại địa phương này, cho dù có phải mất đi thân thể, năng lực, ký ức, thậm chí cả linh hồn, La Giản cũng không muốn tiếp tục ở trong mật thất, hắn vì ước muốn của mình mà hành động. Mà hiện tại, hắn đã sớm mất đi thể xác của mình.
Hắn tới gần tiểu nữ quỷ kia, nói với nó: "Nơi này, trước kia có người tới, người kia có mở ra một cánh cửa hay không, cửa màu đen hoặc cửa màu đỏ."
"Chỉ có một cánh cửa bị mở ra." Nữ quỷ kia suy nghĩ một chút, trả lời La Giản, "Nhưng tôi không biết đó là cánh cửa nào, nơi này có rất nhiều cửa."
"Vậy, người mở cánh cửa kia còn ở đây sao? Ý tôi là, nếu hắn đã chết, hồn phách còn ở đây không?"
"Còn." Một quỷ hồn khác trả lời câu hỏi của La Giản, là lão quỷ mặc cổ trang kia, "Thế nhưng, các cậu phải đi xuống hơn ba mươi tầng nữa, hắn chỉ quanh quẩn ở địa phương đó, sau khi các cậu đi xuống có thể chiêu hồn một lần nữa, sau đó hắn có thể dẫn đường cho các cậu."
"Phi thường cảm tạ." La Giản lễ phép biểu đạt lòng biết ơn, sau đó lắc lắc cờ chiêu hồn, những quỷ hồn đó lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Tên hề ở một bên, nghe ngóng toàn bộ quá trình, tức khắc kêu lên: "Bé Uyên thật lợi hại! Thật sự không phải thần côn sao?!"
"Tiếp tục gọi thần côn, tôi sẽ chém anh!" La Giản không nhịn được tức giận, nói.
"Dùng hết sao?" Tên hề nhớ tới vừa rồi khi hắn dùng đèn dầu liền dẫn tới ảo giác và những cái bóng.
"Dùng hết cũng không thu hút được nhiều, lãng phí nhiên liệu lại không có hiệu quả." La Giản lắc đầu, hắn nhìn tên hề, mỉm cười: "Nghe, Hồng tiên sinh, đừng quá xem thường tôi, tôi mạnh hơn anh tưởng nhiều, cho nên mặc kệ lát nữa tôi làm gì, anh không được sợ hãi, được không?"
"Sợ hãi?" Tên hề trong lúc nhất thời không thể hiểu được ý nghĩa chân chính trong lời này của La Giản, bởi vì tên hề không cảm thấy mình sẽ sợ hãi, tuy rằng hắn chưa trải qua nhiều mật thất, nhưng cũng sẽ không bởi vì một vài việc nhỏ nhoi mà sợ hãi hoảng loạn không thể kiềm chế.
Thế nhưng, rất nhanh tên hề đã hiểu tại sao La Giản lại bảo hắn đừng sợ hãi.
La Giản thấy quả cầu thủy tinh đã khiến thương thế của tên hề khép miệng, tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng ít nhất sẽ không đổ máu, đau nhức. Vì thế La Giản liền lấy đi quả cầu thủy tinh, lại một lần nữa biến hóa vũ khí của mình, chỉ một thoáng đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, biến thành một cây cờ chiêu hồn.
"Cậu làm gì vậy?" Tên hề nghe được động tĩnh của La Giản, hắn tựa hồ nghe thấy âm thanh lá cờ phập phồng, rồi sau đó La Giản giải thích cho hắn: "Tôi làm một cái cờ chiêu hồn."
"Cờ chiêu hồn? Thứ đồ chơi đó thật sự hữu dụng?"
La Giản không sao cả, nói: "Có lẽ đi, thứ này sau khi tôi phục chế còn chưa thử qua, cho nên đây là lần đầu tiên sử dụng."
"Phục chế? Lần đầu tiên sử dụng?" Tên hề càng không hiểu, nhưng vẫn bắt được trọng điểm: "Nói cách khác, trước đây cậu chưa từng sử dụng thứ này để chiêu hồn đúng không?"
La Giản nói: "Tôi không có nhiều thời gian nhàn rỗi cầm thứ này chạy tới nghĩa địa chiêu hồn, hơn nữa địa phương trước kia tôi ở cũng không có hồn phách..."
Tên hề càng không hiểu, nhưng vẫn khẳng định, nói: "Được rồi, tôi cũng không hiểu mấy thứ này, tôi không có biện pháp nào đối phó với quỷ hồn, vậy đều giao cho cậu!"
La Giản liền cắm cờ chiêu hồn trên mặt đất, cờ chiêu hồn này, nói đúng ra chính là một dải phù màu đỏ tràn ngập các ký tự kỳ quái, lá cờ được đính trên gậy tạo thành từ rất nhiều xương cốt, xương cốt được mài đến bóng loáng, sờ lên cảm giác vô cùng quái dị, đây cũng là lý do tại sao sau khi phục chế vũ khí này La Giản cũng không muốn sử dụng nó.
"Ừm, để tôi ngẫm lại, dùng thế nào nhỉ?" La Giản nhìn chằm chằm cờ chiêu hồn bắt đầu nhớ lại, hắn nhớ rõ mình phục chế vũ khí này từ đồng bạn của kẻ sử dụng đèn Minh Hỏa kia, hai người đều trang điểm giả thần giả quỷ như đám đạo sĩ, lại không có chút phong thái Đạo gia nào, ngược lại giống thần côn nhiều hơn, tuy rằng bọn họ quả thật có vài phần bản lĩnh.
Cờ chiêu hồn tuy rằng có thể chiêu hồn, hơn nữa kỹ năng chính của nó là chiêu hồn, thế nhưng bởi vì trên đấu trường Tu La không có hồn phách, nên người sử dụng cờ chiêu hồn cũng nghĩ ra chiêu thức mới, cờ chiêu hồn không thể chiêu hồn, nhưng lại có thể dẫn phát ảo cảnh phạm vi lớn, đơn giản mà nói, chính là gây ra ảo giác.
Chiêu này không khác phương thức quỷ hồn sử dụng để tấn công con người lắm, cờ chiêu hồn cũng có thể làm ra hiệu quả đồng dạng.
Bình thường, u hồn không thể thực thể hóa, nếu bọn họ muốn công kích người nào đó, trước tiên phải khiến người đó suy sụp tinh thần, nói gắn gọn chính là hù chết người ta, dùng ảo cảnh dẫn phát cảm giác sợ hãi, mà khi sợ hãi đạt tới một điểm nhất định, có một vài người sẽ trực tiếp bị dọa ngất xỉu, có vài người sẽ dứt khoát tim ngừng đập mà tử vong.
Quỷ hồn rất nhạy với mùi vị của sự sợ hãi, bọn họ không có thân thể đương nhiên cũng không có năng lực cảm quan gì, có thể nói, bọn họ là một thể năng lượng, bọn họ muốn cảm giác người khác, chính là cảm giác cảm xúc do người đó phát ra, cảm giác pheromone.
Mà trong những loại pheromone, mùi của sự sợ hãi là mãnh liệt và rõ ràng nhất.
Nguyên lý sử dụng của cờ chiêu hồn cũng tương tự, nó phát ra một pheromone kỳ quái, thu hút những linh hồn vô tri đó, đa số linh hồn đều sẽ bị hấp dẫn tới. Bởi vì là triệu hoán không xác định, nên ma quỷ ở khu vực phụ cận cờ chiêu hồn đều sẽ lần lượt xuất hiện, nhưng có triệu hoán được hồn phách cường đại hay không, thì phải dựa vào năng lực của chủ nhân cờ chiêu hồn. Nếu lực lượng của chủ nhân cờ chiêu hồn không đủ mạnh, không phát huy được toàn bộ năng lực của cờ chiêu hồn, vậy những quỷ hồn cường đại đương nhiên sẽ không bị triệu hoán đến, cường giả khinh thường nghe theo mệnh lệnh của kẻ yếu.
Nhưng không biết có phải do La Giản quá mạnh hay không.
Sau khi hắn buông cờ chiêu hồn xuống, cầu thang trống trải liền thổi qua một trận gió lạnh, La Giản cầm đèn dầu tên hề dùng để chiếu sáng lúc trước, đặt đèn trên mặt đất, ngọn lửa đèn dầu nhảy nhót trong không gian tối tăm nhỏ hẹp, La Giản chú ý đến đèn dầu tên hề đưa hắn, là một cái đèn dầu phi thường cổ xưa, là loại đèn được sử dụng khi chưa phổ cập đèn điện.
Tên hề cũng cảm thấy được cảm giác âm trầm nặng nề trong không khí, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm thần không yên, trái tim như bị vó ngựa dẫm đạp không ngừng, thịch thịch thịch, khiến hắn có cảm giác khó thở. Sau đó, rất nhanh, tên hề liền đột nhiên khủng hoảng, sự sợ hãi này tới bất chợt, không thể hiểu được, rõ ràng không có vật gì có thể dọa sợ hắn, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi thật sâu trong tâm can.
La Giản bỗng mở miệng nói, hắn nói:
"Quỷ hồn sẽ thời thời khắc khắc tản ra năng lượng xấu, chúng sẽ khiến anh nhớ tới một số sự việc tồi tệ, sợ hãi, bất hạnh, mọi ký ức có thể khiến anh cảm thấy cảm xúc tiêu cực, quỷ hồn đều giúp anh hồi tưởng lại."
"Tại sao cậu lại biết rõ ràng như vậy? Tôi thấy cậu còn có cái gì mà đèn Minh Hỏa, lại có cờ chiêu hồn, ồ... Tôi hiểu rồi! Cậu lúc trước nhất định là cái thần côn!" Tên hề suy nghĩ cẩn thận, chém đinh chặt sắt xác nhận.
La Giản cạn lời, kéo tay áo tên hề: "Không phải vậy... trước đây tôi từng có vô số kẻ địch, đây là kinh nghiệm tôi học được từ trên người kẻ địch."
"Kẻ địch? Kẻ địch của cậu là thần côn?" Tên hề kinh ngạc cảm thán không thôi: "Vậy cậu nhất định là quỷ hồn rồi! Thì ra là vậy, khó trách cậu một chút cũng không sợ quỷ!"
Tên chết tiệt này quá cao! La Giản hận không thể nhảy dựng lên tát cho hắn một phát.
Nhưng bỏ qua chuyện vô nghĩa, La Giản chậm rãi phát hiện những quỷ hồn đó đã tụ tập lại đây, số lượng nhiều ngoài dự đoán, chúng đều ở trạng thái nửa trong suốt, đương nhiên, phần lớn đều là độ trong suốt mờ nhạt khác nhau, quỷ hồn càng mạnh, thân thể càng tiếp cận thực thể, La Giản thậm chí thấy được mấy con hoàn toàn thực thể hóa, chúng chậm rãi từ cầu thang từ vách tường, trên trần nhà, dưới sàn nhà chui ra, có vài con yếu đến mức chỉ còn một đám sương mù, có vài con bộ mặt rõ ràng, giữ nguyên bộ dáng khi vừa chết.
"Nhiều quỷ hồn cường đại như vậy đều đi ra, chứng minh năng lực mình không tầm thường sao?" La Giản nhỏ giọng thầm thì: "Thật kỳ quái, năng lực của mình không nên thể hiện ở phương diện quỷ hồn này đi."
Tên hề còn đứng bên cạnh, đáng thương vô cùng mà đặt câu hỏi: "Cậu thật sự không phải quỷ sao?"
"Câm miệng!" La Giản tức giận nói.
Tên hề đành phải đáng thương vô cùng ngậm chặt miệng, bộ dạng hắn trông không có chút lực công kích nào, mà La Giản cũng không cảm thấy hắn có thể trở thành sức chiến đấu, để mặc hắn ngồi tại chỗ vẽ xoắn ốc. Mà La Giản đứng bên cạnh cờ chiêu hồn, nhìn chằm chằm đám quỷ hồn đó thong thả tới gần, phần lớn quỷ hồn đều chân không chạm đất mà bay bay, chúng cũng không công kích, đám quỷ hồn hoàn toàn hoặc nửa trong suốt căn bản là vô hại, mà đám quỷ cường đại, lại không dám tới gần La Giản.
La Giản hoàn toàn không cảm thấy bản thân có chỗ nào đáng sợ, nhưng đám quỷ hồn đó tựa hồ sợ hắn muốn chết, đều giữ khoảng cách nhất định, trong đó có một tên lớn gan, rốt cuộc chủ động tiến lên, muốn giao lưu với La Giản.
Quỷ hồn không có khí quan, thân thể chúng còn không có, đương nhiên sẽ không có khí quan, nhưng nếu là quỷ hồn đã hoàn toàn thực thể hóa, thậm chí có thể gây ra công kích vật lý, tự nhiên có thể mở miệng, phát ra âm thanh cực kỳ bi thảm, run run rẩy rẩy dò hỏi La Giản: "Xin hỏi... Vị đại nhân này..."
Lông mày La Giản vừa nhướn, con quỷ kia lập tức lắp bắp, La Giản phát hiện, quỷ hồn này đại khái có chút già, ý là đã chết thật lâu, trên người còn mặc cổ trang cổ xưa, quần áo vải thô, hơn nữa còn để tóc dài, hắn gần như ngưng tụ được thật thể, chỉ là ngũ quan còn hơi mơ hồ, ngữ khí cũng mơ hồ: "Có... có chuyện gì sao?"
La Giản ngẫm nghĩ, đầu tiên chỉ vào đôi mắt cùng cánh tay bị thương của tên hề, nói: "Vừa rồi ai tập kích hắn?"
Nhóm quỷ hồn ngó trái ngó phải, tự động phân tán ra, nhường ra một tiểu quỷ đứng ở phía sau, quả thật là một cái tiểu quỷ, hơn nữa còn là một đứa bé gái, nữ hài này còn lợi hại hơn lão quỷ cổ trang một chút, hoàn toàn hóa thành thật thể, chân đạp trên sàn nhà, chỉ là nó không có bóng, bộ dáng cũng quá mức kinh khủng, tựa hồ như lúc còn sống bị người móc hai mắt, vị trí đôi mắt chỉ còn cái lỗ đen như mực.
Tiểu nữ quỷ thấy La Giản tìm tới cửa, tuy rằng sợ hãi, nhưng nghĩ tới không tránh được, liền cũng không tránh, đi lên trước, nói: "Nơi này là cầu thang vô tận, có người nói với tôi, chỉ cần giết chết người sống để hắn thay thế vị trí của chúng tôi, liền có thể rời khỏi nơi này."
"Chiêu trò của mật thất, để quỷ tìm kẻ chết thay." La Giản cười lạnh một cái, hắn cũng không đồng tình với đám quỷ hồn đó.
Đám quỷ hồn đó, đa số có thể là do người chơi biến thành, người chơi lúc vừa bị biến thành quái vật, sẽ bị mật thất xóa bỏ hoàn toàn ký ức, thậm chí mật thất sẽ hư cấu cho hắn một ký ức mới, giống như phó bản nơi chôn cốt La Giản đã trải qua, sau đó Ưng lại nói cho hắn, hai cái "thần và quỷ" kia, quỷ rất có thể là nhân vật căn bản không tồn tại, mà "thần" chính là do người chơi nào đó biến thành, bị xóa sạch ký ức sau đó hư cấu nên một ký ức mới, ngay cả ngàn năm kia, cũng có thể là hư cấu.
Thảm không nỡ nhìn, không phải sao? Mọi người chơi đều là món đồ chơi trong tay mật thất, muốn hắn làm gì, hắn phải làm nấy, muốn hắn làm thế nào, hắn phải làm thế nấy, hỉ nộ ai nhạc đều bị một hệ thống khóng chế, hơn nữa, mặc kệ thực lực người chơi này mạnh mẽ tới mức nào, mật thất đều sẽ không để bất luận người chơi nào rời khỏi nơi này.
Ưng nói cho La Giản như vậy.
Cho đến nay, trong toàn bộ mật thất, chưa có bất luận một người chơi nào chạy thoát được, cho dù cả hồn phách sau khi tử vong cũng vậy.
La Giản không muốn ở lại địa phương này, cho dù có phải mất đi thân thể, năng lực, ký ức, thậm chí cả linh hồn, La Giản cũng không muốn tiếp tục ở trong mật thất, hắn vì ước muốn của mình mà hành động. Mà hiện tại, hắn đã sớm mất đi thể xác của mình.
Hắn tới gần tiểu nữ quỷ kia, nói với nó: "Nơi này, trước kia có người tới, người kia có mở ra một cánh cửa hay không, cửa màu đen hoặc cửa màu đỏ."
"Chỉ có một cánh cửa bị mở ra." Nữ quỷ kia suy nghĩ một chút, trả lời La Giản, "Nhưng tôi không biết đó là cánh cửa nào, nơi này có rất nhiều cửa."
"Vậy, người mở cánh cửa kia còn ở đây sao? Ý tôi là, nếu hắn đã chết, hồn phách còn ở đây không?"
"Còn." Một quỷ hồn khác trả lời câu hỏi của La Giản, là lão quỷ mặc cổ trang kia, "Thế nhưng, các cậu phải đi xuống hơn ba mươi tầng nữa, hắn chỉ quanh quẩn ở địa phương đó, sau khi các cậu đi xuống có thể chiêu hồn một lần nữa, sau đó hắn có thể dẫn đường cho các cậu."
"Phi thường cảm tạ." La Giản lễ phép biểu đạt lòng biết ơn, sau đó lắc lắc cờ chiêu hồn, những quỷ hồn đó lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Tên hề ở một bên, nghe ngóng toàn bộ quá trình, tức khắc kêu lên: "Bé Uyên thật lợi hại! Thật sự không phải thần côn sao?!"
"Tiếp tục gọi thần côn, tôi sẽ chém anh!" La Giản không nhịn được tức giận, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất