Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 159

Trước Sau
"Trong nhà thờ có cái gì?" La Giản tò mò hỏi Đoạn Ly.

Đoạn Ly lại lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ, tôi mơ hồ cảm thấy nơi đó là một phòng lớn trống trải, bên trong tựa hồ có một pho tượng rất lớn, còn lại liền nhớ không ra, đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần, đã đứng ở bên ngoài nhà thờ rồi, tôi cũng không quay lại nhà thờ, mà là đi ra ngoài. Lúc này, chuyện tồi tệ đã xảy ra."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Bọn họ đều hướng về phía tôi vây tới."

"Bọn họ? Là ai?"

Đoạn Ly gian nan hồi tưởng: "Những người đó, những người trên đường phố, những người trong nhà, những người đã bỏ qua sự tồn tại của tôi, tất cả như đột nhiên phát hiện ra tôi, mỗi một nơi tôi đi tới, bọn họ đều sẽ tụ tập về phía tôi, bọn họ tùy tay cầm các loại vũ khí, chai plastic trên mặt đất, ống thép, hay dao nhỏ, thậm chí là rác rưởi... Bọn họ ném những thứ đó về phía tôi, bọn họ truy đuổi tôi."

Đoạn Ly nói khiến La Giản cảm thấy một tia quỷ dị. Theo Đoạn Ly miêu tả, người trong thành thị kỳ quái kia, giống như bị thứ gì đó khống chế, bọn họ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một hành động, giống như là... giống như là luân hồi.

Đúng vậy, luân hồi, chính là loại luân hồi không ngừng tuần hoàn. Khiến La Giản không kìm lòng được hồi tưởng lại những chuyện mình đã trải qua trong mật thất trừng phạt, mật thất đem mọi âm mưu quỷ kế xâu vào trên một cái vòng, nó cũng bỏ người chơi vào trong cái vòng này, nó khiến người chơi bị vòng tròn đáng sợ này vây quanh, lặp lại không ngừng xoay vòng.

Vì thế người chơi bị vây trong "vòng", giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, bọn họ đi không ra, cũng không lách khỏi vòng tròn này được, bọn họ bị mật thất dùng gông xiềng trói trụ, cả đời bọn họ đều không thể được giải thoát, linh hồn tiến vào luân hồi vô tận, cho dù là thống khổ hay là vui sướng.

Đoạn Ly vẫn tiếp tục kể, hắn nói: "Những người đó là người thường."

"Người thường?"

"Đúng vậy, khi những người đó vây lại, không có chút sức chiến đấu nào, dễ dàng liền bị đánh bại, khi tôi định dùng vũ khí công kích bọn họ liền nhận ra điểm này, cho nên tôi không lựa chọn tiếp tục đánh nhau cùng bọn họ, bởi vì chuyện này không có ý nghĩa, bọn họ bất quá chỉ là thi thể sống mà thôi."

Đoạn Ly nói, "Nhưng những người này đâu đâu cũng có, đi đến đâu bọn họ cũng đuổi kịp, khi tôi bị những người này bao vây, họ sẽ nói chuyện với tôi."

"Bọn họ nói cái gì?"

"Mày không thể ở đây." Đoạn Ly nói tới đây, liền nở nụ cười quỷ dị, hắn nói: "Những người đó một chữ một chữ nói ra những lời này, bọn họ đều mặt vô biểu tình, một vài người nói "Mày", một số người nữa tiếp lời "không thể", lại có một vài người nói "ở đây", sau đó liền tạo thành một câu hoàn chỉnh ––– mày không thể ở đây."

"Những lời này bị bọn họ lặp lại vô số lần, mà tôi hoảng loạn không chọn đường, chạy trốn lung tung, tôi không biết mình nên đi đâu, nhưng lúc đó tôi liền có một cảm giác rất kỳ quái, nó như một dự cảm vậy, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục ở lại tòa thành thị quỷ dị này, tôi cũng sẽ biến thành một người trong số họ, tôi sẽ giống bọn họ, lặp đi lặp lại một số sự tình vô nghĩa, lặp lại tới trăm lần ngàn lần vạn lần vô số lần, giống như con rối gỗ có động cơ vĩnh cửu vậy."

Ánh mắt Đoạn Ly khiến người ta sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm về phía La Giản, cho dù hắn hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng La Giản, nhưng tựa hồ hắn đã ý thức được La Giản đang đứng ở nơi đó, bọn họ mặt đối mặt, cách một khoảng không dài không ngắn.

"Tôi chạy trốn khắp nơi, tận đến khi tôi chạy tới chỗ, chính là chỗ cánh cửa ban đầu tôi đi qua để tới tòa thành thị này. Khi tôi về tới cửa, những người đó đang điên cuồng vây quanh tôi, tôi mở cửa ra, trở về. Sau đó, tôi lại quay về gian mật thất có vô số cánh cửa kia."

Biểu tình Đoạn Ly thực hoang mang, hắn nói: "Rất kỳ quái. Bởi vì đến tận khi quay trở lại mật thất, tôi mới phát hiện ra, kỳ thật tôi căn bản chưa chân chính chạy thoát gian mật thất này, lúc trước là tôi mở nhầm cửa mới có thể tiến vào "Vô Luật Thành", nhưng tại sao tôi lại cố tình trùng hợp mở ra cánh cửa đó, đến nay tôi cũng không biết."

La Giản nghe Đoạn Ly kể xong, hắn cảm thấy câu chuyện này có một số điểm đáng chú ý, hắn nhịn không được hỏi Đoạn Ly: "Lúc sau cậu mới phát hiện mình đã đi qua Vô Luật Thành sao?"

"Đúng vậy, sau đó tôi nghe được lời đồn liên quan tới Vô Luật Thành, mới bỗng nhiên cảm giác được thành phố mình đã từng đi qua, rất có khả năng có quan hệ với Vô Luật Thành." Đoạn Ly nói.

"Vậy tại sao, lúc trước cậu còn nói với tôi, nói hiện tại cậu hướng người khác xin giúp đỡ? Nếu cậu đã thành công chạy thoát khỏi thành phố này, tại sao còn phải hướng người khác xin giúp đỡ?" La Giản nói.

Đoạn Ly lại lắc đầu: "Không, tôi căn bản chưa chạy thoát khỏi tòa thành thị kia, tôi cảm giác có một phần của mình bị lưu lại đó."



La Giản cảm thấy khó hiểu: "Đây là có ý gì?"

Đoạn Ly lại kiên trì lắc đầu, hắn đột nhiên điên cuồng kích động, hắn đứng dậy, cầm lấy vũ khí của mình, chính là đường đao kia! Hắn rút đường đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao sáng như tuyết bại lộ trong không khí, lưỡi dao hắn rất nhanh, nhanh hơn hết thảy mọi thứ. La Giản đã từng được chứng kiến sự cường đại của người này, hắn biết Đoạn Ly sẽ rất mạnh, cho dù đó là sự tình về sau.

Mà giờ phút này, Đoạn Ly còn thật phần non nớt, hắn không thể che dấu nôn nóng bất an và phẫn nộ của bản thân, hắn nói với La Giản: "Anh không thể hiểu cảm giác của tôi đúng không?! Chỉ cần anh đi qua thành phố kia là có thể hiểu! Địa phương đáng sợ kia, tôi cảm thấy thành phố đó như hút mất linh hồn của mình, một bộ phận thân thể tôi bị giữ lại ở đó, bọn họ đã nhận ra sự tồn tại của tôi! Cái tập đoàn kia! Bọn họ muốn bắt tôi trở về!"

"Bình tĩnh một chút, Đoạn Ly." La Giản cảm nhận được sự điên cuồng của Đoạn Ly, hắn tới gần Đoạn Ly, hạ thấp ngữ khí của mình, tận lực để bản thân ôn nhu, La Giản biết phương pháp này rất có hiệu quả, dù đỏ của hắn phối hợp với thôi miên khiến La Giản có năng lực thần kỳ có thể trấn an người khác, lần nào hắn sử dụng chiêu này trên đấu trường Tu La cũng có hiệu quả.

Đoạn Ly hơi bình tĩnh một lát, nhưng hắn vẫn giơ đao lên, hắn nói với La Giản: "Đừng tiếp cận tôi!"

La Giản trước sau như một ôn hòa nói: "Đương nhiên, tôi sẽ không tiếp cận cậu, tôi cũng sẽ không tổn thương cậu."

La Giản tăng thêm ngữ khí: "Tôi chỉ muốn giúp cậu."

"Anh không giúp được tôi!" Tay cầm đao của Đoạn Ly run lên, La Giản không quá hiểu phẫn nộ cùng bất an đột ngột của hắn, nhưng La Giản có thể hiểu được cảm giác tứ cố vô thân này, hắn biết cảm giác của Đoạn Ly giờ phút này chính là như vậy, hắn lẻ loi một mình, không ai có thể giúp hắn, hết thảy mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân mình, mà những thứ này sẽ đè sụp thiếu niên, hắn không thành thục như La Giản nghĩ ––– ít nhất Đoạn Ly hiện tại không đủ thành thục.

"Tôi có thể giúp cậu, tuyệt đối có thể." La Giản dùng ngữ khí khẳng định, tự tin của hắn sẽ mang đến cảm giác tự tin đồng dạng cho Đoạn Ly, sẽ khiến Đoạn Ly cảm nhận được lực lượng của hắn, sẽ khiến Đoạn Ly tin tưởng hắn.

Đoạn Ly vẫn lắc đầu: "Tôi không thể tin tưởng anh, ngay cả anh trông như thế nào tôi cũng không nhìn thấy, ngay cả khuôn mặt cũng không dám lộ ra, tôi làm thế nào để tin tưởng anh?!"

"Tôi cũng không muốn để cậu thấy diện mạo của tôi, Đoạn Ly." La Giản nói, "Tuy rằng làm cậu quên đi là một chuyện thực dễ dàng."

La Giản nói xong không khỏi thở dài một tiếng, nhưng hắn cuối cùng vẫn quơ quơ dù đỏ, hắn triệt bỏ ngụy trang, bại lộ thân hình tại gian phòng tạp vật nhỏ hẹp này, để thiếu niên đối diện nhìn thấy mình.

Khi Đoạn Ly thấy La Giản có chút kinh ngạc, hắn kinh ngạc nói: "Đây là khuôn mặt thật của anh? Không phải anh dùng đạo cụ ngụy trang gì đó đi?"

"Không cần, nếu tôi muốn ngụy trang, cứ như vừa rồi, để cậu không nhìn thấy là được rồi." La Giản vẫn lắc lư dù đỏ.

"Nhưng hiện tại cậu vẫn là một đứa nhỏ." Đoạn Ly không dám tin tưởng nhìn đứa nhỏ trước mặt, một đứa nhỏ khoảng mười tuổi, quần áo xám xịt, cầm một cây dù đỏ to quá khổ người, gầy yếu đến mức gió thổi liền ngã, thế nhưng tuổi này... thật ra khiến Đoạn Ly nhớ tới A Lam.

(Đổi xưng hô 1 câu vì tuổi tác, câu sau lại đổi lại vì đoạn ly cảm thấy la giản là 1 ông chú)

"Ngữ khí tôi giống một đứa trẻ sao?" La Giản hỏi Đoạn Ly.

Đoạn Ly lắc đầu: "Một chút cũng không giống."

"Vậy đừng coi tôi là trẻ con, cậu có thể coi tôi là một người trưởng thành, một người lớn hơn cậu, cho dù dung mạo tôi trông như vậy." La Giản nói, "Thực ra, tôi cũng không quá thích dung mạo của chính mình."

"Anh thật sự có thể trợ giúp tôi sao?" Lòng Đoạn Ly vẫn hoài nghi, "Trợ giúp tôi anh đâu nhận được chỗ tốt gì? Có lẽ anh rất mạnh, nhưng tôi cho rằng hành động của bất luận kẻ nào... đều là vì lợi ích mới làm."

"Đương nhiên, tôi cũng là vì mục đích nào đó mà tới." La Giản chớp chớp mắt, nói, "Tôi muốn tới tòa "Vô Luật Thành" kia một lần."

"Đến chỗ đó không có gì tốt, chỉ bị đám người đó theo dõi."



La Giản đưa ra nghi vấn: "Những người theo dõi cậu chính là thứ gọi là tập đoàn kia sao?"

Đoạn Ly cũng tỏ vẻ rối rắm, "Tôi không biết quá nhiều thông tin, nhưng theo tôi nghĩ, mọi người trong Vô Luật Thành đều là một thành viên, hoặc là... đều là một người bị tập đoàn kia khống chế."

"Sau đó, tôi điều tra rất nhiều thông tin về Vô Luật Thành, và phát hiện một tin tức thú vị." Đoạn Ly tiếp tục nói, "Tôi phát hiện, Vô Luật Thành kì thực là một thành phố tồn tại trong thế giới hiện thực, nhưng thành phố này lại hoàn toàn biến mất trong mắt toàn dân trên thế giới, nhưng một thành phố lớn như vậy biến mất, lại không khiến mọi người chú ý, quốc gia cùng người dân đều không ý thức được có một thành phố đột nhiên mất đi liên hệ, không một ai chú ý tới."

"Vậy tại sao cậu lại biết?"

Đoạn Ly nói: "Tuy rằng người thường không chú ý tới thành thị biến mất, nhưng trong đám người chơi có người nhận ra, có một vài người có tâm cũng muốn đi tìm thành phố biến mất kia, nhưng bọn họ đều không có biện pháp tiến vào thành phố này, tòa thành thị kia phảng phất như bị sức mạnh vô hình nào đó cách ly hoàn toàn, nó rõ ràng tồn tại trong thế giới này, lại phảng phất như bị bỏ vào một không gian khác để cách ly."

La Giản bỗng nhiên hiểu ra, năng lực có thể khiến một thành phố biến mất phỏng chừng chỉ có mật thất mới có thể làm được, nói cách khác, là mật thất làm thành phố này biến mất, hơn nữa biến tòa thành biến mất này thành "Vô Luật Thành" trong lời đồn của đám người chơi, nhưng mà, tại sao mật thất lại phải làm như vậy?

Kỳ thật, đáp án cũng rất đơn giản.

Mật thất sở dĩ làm cả thành phố kia biến mất, là bởi vì một đồ vật trong thành thị đó. Mật thất muốn giấu thứ gì đó trong thành thị, đồ vật khiến mật thất phải trả giá lớn như vậy cũng phải giấu đi, không nói ra cũng biết rõ.

Là trái tim của mật thất, cũng là "khóa", nó không thể bị ý chí mật thất giấu vào trong không gian do nó tự sáng tạo, mật thất chỉ có thể đặt khóa ở thế giới hiện thực, nhưng làm vậy, mật thất tuyệt đối sẽ không an tâm, cho nên mật thất sẽ nghĩ ra biện pháp để trái tim của nó được an toàn.

Vô Luật Thành chính là nơi an toàn kia. Mật thất xóa sổ thành phố này khỏi bản đồ, xóa bỏ trí nhớ của con người về thành phố này, tất cả mọi người đều quên mất có một thành phố như vậy tồn tại. Sau đó mật thất có lẽ sẽ động tay động chân một chút, nó thiết lập kết giới hay cấm chế gì đó, vây quanh toàn bộ Vô Luật Thành này, khiến thành phố tuy còn ở trong thế giới hiện thực, nhưng từ thế giới hiện thực lại không có đường tới thành phố này.

Còn người ở trong Vô Luật Thành, tất cả đều bị mật thất biến thành con rối. Sự tồn tại của những người này là để bảo vệ trái tim của mật thất. Hiển nhiên những chuyện này đều là tác phẩm của mật thất, dù sao mật thất cũng đã biến người chơi thành các loại quái vật, kẻ truy sát, nhân vật cốt truyện, thậm chí là những đồ vật hình thù kỳ quái khác.

Mà giờ phút này, trước mặt La Giản, Đoạn Ly cũng có thể là một người bất hạnh bị cuốn vào sự kiện này, tuy rằng không biết làm thế nào, thế nhưng Đoạn Ly quả thực "trùng hợp" gặp phải xác suất một phần ngàn, thậm chí là một phần vạn, hắn thần kỳ thông qua một cánh cửa, tiến vào "Vô Luật Thành".

Mà sự không may của Đoạn Ly đã khiến mật thất chú ý tới sự tồn tại của hắn, La Giản đã có thể dự đoán được mật thất sẽ sử dụng thủ đoạn nào để tra tấn thiếu niên đáng thương này.

"Sau khi rời khỏi Vô Luật Thành, cậu đã gặp phải chuyện gì?"

Đoạn Ly nghe La Giản hỏi, hắn đột nhiên hướng La Giản lộ ra vết thương trên bụng mình, nói: "Đây là tôi đang đi êm đẹp trên đường cái, không hiểu nổi mà bị một người qua đường chém."

"Người qua đường?"

"Đúng vậy, chính là một người qua đường, là một người phụ nữ mặc váy dạo phố cùng bạn, nàng cầm một cây dao từ quầy bán thịt bên cạnh, liền chém về phía tôi, hơn nữa, thần kì chính là, cho dù người phụ nữ này chém tôi bị thương, người bên cạnh cư nhiên không có ai chú ý, không có ai báo nguy, không có ai nhìn về phía chúng tôi, ngay cả lão bản hàng thịt bị cầm mất dao cũng không cho một ánh mắt, liền phảng phất như chuyện như vậy phát sinh trên đường cái là đương nhiên."

La Giản nghe vậy, cau mày sờ sờ cằm, mật thất cư nhiên cũng sẽ sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy sao? Hắn vốn tưởng rằng Đoạn Ly sẽ bị ý chí mật thất đề cao độ khó khi tiến vào không gian mật thất mà chết thảm.

"Đừng hoài nghi." Đoạn Ly tựa hồ nhìn ra nghi vấn của La Giản, hắn tiếp tục nói: "Loại chuyện này gần như là trình diễn hàng ngày, cho dù đi tới đâu, chỉ cần tôi xuất hiện ở nơi có con người, sẽ có người cần dao chém tôi, quả thực khó lòng phòng bị... Thế nhưng, tôi nghĩ những người đó cũng không phải thật sự muốn giết tôi, bởi vì bọn họ còn nói với tôi một ít lời nói."

"Bọn họ nói gì?"

"Vẫn là câu nói kia..." Đoạn Ly cười lạnh: "Mày không thể ở đây."

______________

Hôm nay không cố được nốt chương cuối:< mấy chương hnay dài quá tr T.T toàn 5 trang chứ kp 4 trang như mọi khi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau